Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 929
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Một lát sau cô quay vô lăng, quay ngang xe rồi dừng lại giữa đường chặn chiếc xe máy kia lại, sau đó mở cửa bước
xuống.
Lâm Yên nhìn hai3 lão già, nhăn mặt hỏi: “Trương Tam, Lý Tứ! Rốt cuộc hai ông muốn làm cái gì?” Lâm Yên vừa
dứt lời, hai lão già lập tức sững sờ.
Đột nh1iên Lý Tứ cười lạnh nói: “Vốn là một mỹ nhân mà lại làm trộm…
aiz, thật đáng buồn, thật đáng buồn.” Lâm Yên: “…” Cái tên đần độn nà9y đang nói lảm nhảm cái gì thế? “Lý Tứ,
em nói vậy nghĩa là sao?” Trương Tam tò mò.
“Coi như anh hỏi đúng người, em nói cho anh biết nh3é.
Ý của câu này tức là cô ta xinh đẹp nhưng lại đi làm người xấu, nên bị coi là đáng buồn.” Lý Tứ cười nói.
Trương Tam lập tức8 giơ ngón cái lên: “Được đó, không ngờ em trai anh lại có văn hóa như thế!” “Có văn hóa?” Lý
Tứ cười khẩy.
“Em chính là đại văn hào đó.” Lâm Yên nhìn hai anh em dở hơi lảm nhảm với nhau không khỏi thở dài, lão mà là
đại văn hào thì cô là thần trí tuệ rồi sao? “Nếu không có việc gì thì tôi đi trước.” Lâm Yên nói.
“Vô lễ, dám coi nhẹ hai anh em tao?” Trương Tam tức giận quát.
Lâm Yên: “…” Rốt cuộc là ai coi nhẹ ai chứ? Rõ ràng là hai lão già này không coi cô ra gì trước, bây giờ lại thành cô
coi nhẹ bọn họ.
Lâm Yên từng gặp nhiều người không biết xấu hổ ví dụ như Bùi Vũ Đường và Hạ Nhạc Phong, thế nhưng so với
Trương Tam và Lý Tứ thì bọn họ vẫn còn kém xa.
“Nói đi, hai ông cứ làm phiền tôi mãi như thế là có chuyện gì?” Lâm Yên nói.
“Đừng có nhiều lời…
mà khoan đã, trên xe của mày có ai nữa không…
Có Tam Trùng Tiêu ở đó hay không?” Trương Tam đề phòng nhìn xe của Lâm Yên.
“Không có, có mình tôi thôi.” Trương Tam gật đầu: “Ừ, không có là tốt, bọn tao an tâm rồi.” “Hai người rất sợ Tiêu
Nghiêu?” Lâm Yên như cười như không nói.
“Ha ha ha ha!” Lâm Yên nói xong, hai anh em Trương Tam và Lý Tứ lập tức phá ra cười lên, như thể vừa nghe được
câu chuyện gì buồn cười lắm vậy.
Một lát sau, Trương Tam nói: “Con nhóc vô tri, bọn tao mà sợ Tam Trùng Tiêu? Sợ Tiêu Nghiêu? Chúng nó là cái
thá gì chứ?! Bọn tao chỉ là…
chỉ là không muốn đóng tay động chân với đám thanh niên đó thôi.
Người khác nghe thấy lại bảo bọn tao cậy già lên mặt!” Lý Tứ liếc nhìn Trương Tam: “Chó má, cái gì mà cậy già lên
mặt, rốt cuộc anh có văn hóa không thể hả? Phải nói là lão quái vật đáng ghét!” Lâm Yên: “.” Lão quái vật đáng
ghét…
đúng là rất có văn hóa, quả nhiên là đại văn hào.
“Không phải là ý lớn hiệp nhỏ sao?” Lâm Yên thở dài.
“Đúng đúng đúng!” Lý Tử gật đầu.
“Mày nói không sai, vừa rồi tạo định nói thế đấy,ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều đè ít, bọn tao mà làm như vậy là trái với nguyên tắc của
bọn tao rồi!”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Một lát sau cô quay vô lăng, quay ngang xe rồi dừng lại giữa đường chặn chiếc xe máy kia lại, sau đó mở cửa bước
xuống.
Lâm Yên nhìn hai3 lão già, nhăn mặt hỏi: “Trương Tam, Lý Tứ! Rốt cuộc hai ông muốn làm cái gì?” Lâm Yên vừa
dứt lời, hai lão già lập tức sững sờ.
Đột nh1iên Lý Tứ cười lạnh nói: “Vốn là một mỹ nhân mà lại làm trộm…
aiz, thật đáng buồn, thật đáng buồn.” Lâm Yên: “…” Cái tên đần độn nà9y đang nói lảm nhảm cái gì thế? “Lý Tứ,
em nói vậy nghĩa là sao?” Trương Tam tò mò.
“Coi như anh hỏi đúng người, em nói cho anh biết nh3é.
Ý của câu này tức là cô ta xinh đẹp nhưng lại đi làm người xấu, nên bị coi là đáng buồn.” Lý Tứ cười nói.
Trương Tam lập tức8 giơ ngón cái lên: “Được đó, không ngờ em trai anh lại có văn hóa như thế!” “Có văn hóa?” Lý
Tứ cười khẩy.
“Em chính là đại văn hào đó.” Lâm Yên nhìn hai anh em dở hơi lảm nhảm với nhau không khỏi thở dài, lão mà là
đại văn hào thì cô là thần trí tuệ rồi sao? “Nếu không có việc gì thì tôi đi trước.” Lâm Yên nói.
“Vô lễ, dám coi nhẹ hai anh em tao?” Trương Tam tức giận quát.
Lâm Yên: “…” Rốt cuộc là ai coi nhẹ ai chứ? Rõ ràng là hai lão già này không coi cô ra gì trước, bây giờ lại thành cô
coi nhẹ bọn họ.
Lâm Yên từng gặp nhiều người không biết xấu hổ ví dụ như Bùi Vũ Đường và Hạ Nhạc Phong, thế nhưng so với
Trương Tam và Lý Tứ thì bọn họ vẫn còn kém xa.
“Nói đi, hai ông cứ làm phiền tôi mãi như thế là có chuyện gì?” Lâm Yên nói.
“Đừng có nhiều lời…
mà khoan đã, trên xe của mày có ai nữa không…
Có Tam Trùng Tiêu ở đó hay không?” Trương Tam đề phòng nhìn xe của Lâm Yên.
“Không có, có mình tôi thôi.” Trương Tam gật đầu: “Ừ, không có là tốt, bọn tao an tâm rồi.” “Hai người rất sợ Tiêu
Nghiêu?” Lâm Yên như cười như không nói.
“Ha ha ha ha!” Lâm Yên nói xong, hai anh em Trương Tam và Lý Tứ lập tức phá ra cười lên, như thể vừa nghe được
câu chuyện gì buồn cười lắm vậy.
Một lát sau, Trương Tam nói: “Con nhóc vô tri, bọn tao mà sợ Tam Trùng Tiêu? Sợ Tiêu Nghiêu? Chúng nó là cái
thá gì chứ?! Bọn tao chỉ là…
chỉ là không muốn đóng tay động chân với đám thanh niên đó thôi.
Người khác nghe thấy lại bảo bọn tao cậy già lên mặt!” Lý Tứ liếc nhìn Trương Tam: “Chó má, cái gì mà cậy già lên
mặt, rốt cuộc anh có văn hóa không thể hả? Phải nói là lão quái vật đáng ghét!” Lâm Yên: “.” Lão quái vật đáng
ghét…
đúng là rất có văn hóa, quả nhiên là đại văn hào.
“Không phải là ý lớn hiệp nhỏ sao?” Lâm Yên thở dài.
“Đúng đúng đúng!” Lý Tử gật đầu.
“Mày nói không sai, vừa rồi tạo định nói thế đấy,ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều đè ít, bọn tao mà làm như vậy là trái với nguyên tắc của
bọn tao rồi!”