Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 920
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Lâm Yên đang thất thần nên cũng không để ý, đến lúc cô nhận ra thì quá quá muộn.
“A a a a!!! Đừng!!! Đừng có ăn!!!” Hiện tại Bùi 3Duật Thành đang trong cơ thể của cô, có vị giác, hơn nữa vị giác còn
vô cùng nhạy! Nhưng tất cả đã quá muộn, Lâm Yên chỉ có thể trợn mắt1 trừng trừng nhìn Bùi Duật Thành nhét một
miếng đồ ăn vào miệng.
Sắc mặt của Bùi Duật Thành trở nên trắng bệch chỉ trong nháy mắ9t.
“Khụ…”
Anh vội vàng kéo thùng rác để bên cạnh tới, nhổ “đồ ăn” trong miệng ra rồi lấy nước uống.
“Anh…
anh không sao chứ?” Lâm Yên chứng kiến trọn vẹn cảnh Bùi Duật Thành nếm được đồ ăn hắc ám của mình nên
trong lòng cũng hơi đồng tì8nh…
Không ngờ Bùi Duật Thành cũng có ngày này.
“Có phải măng tây bị hỏng rồi không?” Bùi Duật Thành trầm mặt nói, tựa như đang trách người mua nguyên liệu
làm ăn tắc trách.
D Lâm Yên khó khăn trả lời: “Không liên quan đến măng tây đâu.” Măng tây tươi ngon mơn mởn không thể gánh
cái trách nhiệm này được là do tài nấu ăn kinh người của anh mà thôi.
Bùi Duật Thành nghe giọng điệu của Lâm Yên là lạ thì như nghĩ tới điều gì đó, anh nhìn chằm chằm đống đồ ăn
trên bàn rồi cẩn thận gắp một miếng sườn xào chua ngọt lên.
Một giây sau, nhổ ra…
Trứng xào cà chua, một giây sau nhổ ra…
Trứng cuộn nấm truffle, một giây sau nhổ ra…
Canh cá trích, một giây sau nhổ ra.
Sau khi nếm thử mỗi món ăn một miếng thì Bùi Duật Thành đã phát hiện ra sự thật kinh người bị mọi người giấu
giếm suốt bao nhiêu năm qua.
Vì anh không có vị giác nên mọi người không nỡ nói ra, cho nên anh vẫn không biết đồ ăn mình làm có vị như thế
nào.
Bầu không khí rơi vào trầm mặc, nửa ngày sau Bùi Duật Thành vẫn không nói gì Lâm Yên hơi xấu hổ lên tiếng:
“Bùi Duật Thành, anh…
anh vẫn ổn chứ? Có muốn uống thêm nước không?” Cô còn đang lo lắng cho Bùi Duật Thành thì đột nhiên trong
khoang miệng cảm nhận được một hương vị khiến người ta muốn xuất hồn.
Lâm Yên phát hiện cô đã về rồi, mẹ ơi, cô về rồi! Chuyện diễn ra quá bất ngờ khiến Lâm Yên không kịp chuẩn bị, cô
hấp tấp cầm cốc nước uống một hơi hết quá nửa mới có thể xoa dịu hương vị mất hồn trong miệng.
Cô đã tạo nghiệt gì chứ hả! Sau khi uống xong cốc nước, Lâm Yên nhìn về phía sofa, lúc này Bùi Duật Thành đã tỉnh
lại.
Anh từ từ ngồi dậy, rồi ngồi im không nhúc nhích, trên đầu anh như thể đang có một đám mây đen nho nhỏ đang
lượn lờ.
Đột nhiên phát hiện sự thật này chắc anh bị đả kích dữ lắm.
Lâm Yên nuốt nước bọt đi tới, sau đó do dự nói vài câu an ủi: “À thì…
anh đừng nghĩ nhiều, dù sao anh cũng không nếm được mùi vị mà.” Bùi Duật Thành nhìn cô, sau đó đột nhiên vươn tay ra kéo cô
ngồi xuống đùi mình rồi ôm chặt cô vào lòng.
Lâm Yên hoảng sợ: “Anh…
anh làm cái gì thế?” Hơi thở ấm áp của Bùi Duật Thành phả thẳng vào tai cô: “Lâm Yên…
thừa nhận đi!”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Lâm Yên đang thất thần nên cũng không để ý, đến lúc cô nhận ra thì quá quá muộn.
“A a a a!!! Đừng!!! Đừng có ăn!!!” Hiện tại Bùi 3Duật Thành đang trong cơ thể của cô, có vị giác, hơn nữa vị giác còn
vô cùng nhạy! Nhưng tất cả đã quá muộn, Lâm Yên chỉ có thể trợn mắt1 trừng trừng nhìn Bùi Duật Thành nhét một
miếng đồ ăn vào miệng.
Sắc mặt của Bùi Duật Thành trở nên trắng bệch chỉ trong nháy mắ9t.
“Khụ…”
Anh vội vàng kéo thùng rác để bên cạnh tới, nhổ “đồ ăn” trong miệng ra rồi lấy nước uống.
“Anh…
anh không sao chứ?” Lâm Yên chứng kiến trọn vẹn cảnh Bùi Duật Thành nếm được đồ ăn hắc ám của mình nên
trong lòng cũng hơi đồng tì8nh…
Không ngờ Bùi Duật Thành cũng có ngày này.
“Có phải măng tây bị hỏng rồi không?” Bùi Duật Thành trầm mặt nói, tựa như đang trách người mua nguyên liệu
làm ăn tắc trách.
D Lâm Yên khó khăn trả lời: “Không liên quan đến măng tây đâu.” Măng tây tươi ngon mơn mởn không thể gánh
cái trách nhiệm này được là do tài nấu ăn kinh người của anh mà thôi.
Bùi Duật Thành nghe giọng điệu của Lâm Yên là lạ thì như nghĩ tới điều gì đó, anh nhìn chằm chằm đống đồ ăn
trên bàn rồi cẩn thận gắp một miếng sườn xào chua ngọt lên.
Một giây sau, nhổ ra…
Trứng xào cà chua, một giây sau nhổ ra…
Trứng cuộn nấm truffle, một giây sau nhổ ra…
Canh cá trích, một giây sau nhổ ra.
Sau khi nếm thử mỗi món ăn một miếng thì Bùi Duật Thành đã phát hiện ra sự thật kinh người bị mọi người giấu
giếm suốt bao nhiêu năm qua.
Vì anh không có vị giác nên mọi người không nỡ nói ra, cho nên anh vẫn không biết đồ ăn mình làm có vị như thế
nào.
Bầu không khí rơi vào trầm mặc, nửa ngày sau Bùi Duật Thành vẫn không nói gì Lâm Yên hơi xấu hổ lên tiếng:
“Bùi Duật Thành, anh…
anh vẫn ổn chứ? Có muốn uống thêm nước không?” Cô còn đang lo lắng cho Bùi Duật Thành thì đột nhiên trong
khoang miệng cảm nhận được một hương vị khiến người ta muốn xuất hồn.
Lâm Yên phát hiện cô đã về rồi, mẹ ơi, cô về rồi! Chuyện diễn ra quá bất ngờ khiến Lâm Yên không kịp chuẩn bị, cô
hấp tấp cầm cốc nước uống một hơi hết quá nửa mới có thể xoa dịu hương vị mất hồn trong miệng.
Cô đã tạo nghiệt gì chứ hả! Sau khi uống xong cốc nước, Lâm Yên nhìn về phía sofa, lúc này Bùi Duật Thành đã tỉnh
lại.
Anh từ từ ngồi dậy, rồi ngồi im không nhúc nhích, trên đầu anh như thể đang có một đám mây đen nho nhỏ đang
lượn lờ.
Đột nhiên phát hiện sự thật này chắc anh bị đả kích dữ lắm.
Lâm Yên nuốt nước bọt đi tới, sau đó do dự nói vài câu an ủi: “À thì…
anh đừng nghĩ nhiều, dù sao anh cũng không nếm được mùi vị mà.” Bùi Duật Thành nhìn cô, sau đó đột nhiên vươn tay ra kéo cô
ngồi xuống đùi mình rồi ôm chặt cô vào lòng.
Lâm Yên hoảng sợ: “Anh…
anh làm cái gì thế?” Hơi thở ấm áp của Bùi Duật Thành phả thẳng vào tai cô: “Lâm Yên…
thừa nhận đi!”