Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 919
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Bùi Duật Thành trầm ngâm một lúc rồi nói: “Hay là…
em hôn tôi một cái đi?” Lâm Yên lập tức đen sì mặt: “Mấy lần trước đâu có hôn3 đâu!” Bùi Duật Thành cong mắt
cười: “Đúng là không cần, đây chỉ là mong muốn của tôi thôi.” Lâm Yên: “…” Bùi Duật Thành xoa cái đầu nh1ỏ
đang tức giận của ai đó: “Không trêu em nữa, để tôi thử xem, nhưng không chắc là có thể thành công.” “Ừm…”
Lâm Yên hơi khẩn trương. <9br>
“Em thả lỏng một chút, nếu cơ thể em không kháng cự, đồng ý chấp nhận tôi thì sẽ dễ dàng hơn.” “Tôi sẽ cố gắng.”
Lâm Yên gật đầu, 3đáp.
Bùi Duật Thành nhắm hai mắt lại, khoảng chừng mười giây sau thì cảm giác quen thuộc lại dâng lên.
Ý thức của Lâm Yên8 bay lên, quả nhiên cô đã không thể khống chế cơ thể của mình được nữa.
Cùng lúc đó, cô thấy Bùi Duật Thành mềm oặt dựa vào một bên.
“Bùi Duật Thành…
anh…
là anh sao?” Lâm Yên khẩn trương hỏi.
Bùi Duật Thành: “Là tôi.”
Lâm Yên nghe được Bùi Duật Thành dùng giọng của mình trả lời thì kinh ngạc đến ngây người.
Thật sự…
thật sự là Bùi Duật Thành! Tại sao lúc trước cô không phát hiện ra chứ, hầu như mỗi lần cô bị nhập thì anh luôn ở
trong trạng thái mê man.
Đến giờ phút này, Lâm Yên đã hoàn toàn tin tưởng vào sự thật người nhập vào cô là Bùi Duật Thành.
Thế này đúng là nghịch thiên quá đi! Hơn nữa như thế này thì cô còn bí mật riêng tư nào nữa? Mỗi khi Bùi Duật
Thành nhập vào cô, nếu cô không cố gắng hết sức để kiềm chế thì có phải anh sẽ biết hết những suy nghĩ trong lòng
cô…
Lâm Yên không vui, nói: “Bùi Duật Thành, đây là lần cuối cùng, về sau anh…
tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không được nhập vào người tôi nữa, mặc kệ là nguyên nhân gì cũng không được!” Vẻ
mặt “Lâm Yên” hơi bất đắc dĩ: “Chuyện này tôi không thể khống chế được.” “Không được cũng phải được! Như
thế này tôi có còn chút riêng tư nào nữa đâu.” Lâm Yên cả giận.
Bùi Duật Thành như cười như không: “Được rồi, trừ khi em chủ động yêu cầu, nếu không tôi sẽ không làm vậy.”
Lâm Yên: “Tôi chủ động yêu cầu? Làm sao có thể:” Có đánh chết cô cũng không để Bùi Duật Thành nhập vào người
cô, cô điên rồi mới làm vậy.
“Vậy bao giờ anh ra?” Lâm Yên bắt đầu đuổi người.
Bùi Duật Thành đáp: “Thời gian không duy trì được lâu, chờ lát nữa là được rồi.” Lâm Yên rầu rĩ: “A…
vậy chẳng lẽ tôi không có quyền tự chủ sao?” “Nếu em mạnh mẽ kháng cự thì cũng có thể đuổi ý thức của tôi ra.
Nhưng nếu làm như vậy sẽ rất hao tổn tinh thần của em, cho nên đừng thử.” Bùi Duật Thành trả lời.
Lâm Yên nghe vậy cũng biết là hết cách rồi nên chỉ có thể chờ Bùi Duật Thành tự động rời đi.
Hơn nữa, hiện giờ cô không có cảm giác mãnh liệt muốn đẩy Bùi Duật Thành đi nên cũng không thể “đá” ý thức của anh đi được.
Lúc trước “đá” đi anh đi được là vì tức giận quá độ thôi…
Hai người đang nói chuyện thì nghe được một tràng tiếng ọc ạc vang lên, hình như là từ người cô phát ra.
“Tiếng gì thế?”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Bùi Duật Thành trầm ngâm một lúc rồi nói: “Hay là…
em hôn tôi một cái đi?” Lâm Yên lập tức đen sì mặt: “Mấy lần trước đâu có hôn3 đâu!” Bùi Duật Thành cong mắt
cười: “Đúng là không cần, đây chỉ là mong muốn của tôi thôi.” Lâm Yên: “…” Bùi Duật Thành xoa cái đầu nh1ỏ
đang tức giận của ai đó: “Không trêu em nữa, để tôi thử xem, nhưng không chắc là có thể thành công.” “Ừm…”
Lâm Yên hơi khẩn trương. <9br>
“Em thả lỏng một chút, nếu cơ thể em không kháng cự, đồng ý chấp nhận tôi thì sẽ dễ dàng hơn.” “Tôi sẽ cố gắng.”
Lâm Yên gật đầu, 3đáp.
Bùi Duật Thành nhắm hai mắt lại, khoảng chừng mười giây sau thì cảm giác quen thuộc lại dâng lên.
Ý thức của Lâm Yên8 bay lên, quả nhiên cô đã không thể khống chế cơ thể của mình được nữa.
Cùng lúc đó, cô thấy Bùi Duật Thành mềm oặt dựa vào một bên.
“Bùi Duật Thành…
anh…
là anh sao?” Lâm Yên khẩn trương hỏi.
Bùi Duật Thành: “Là tôi.”
Lâm Yên nghe được Bùi Duật Thành dùng giọng của mình trả lời thì kinh ngạc đến ngây người.
Thật sự…
thật sự là Bùi Duật Thành! Tại sao lúc trước cô không phát hiện ra chứ, hầu như mỗi lần cô bị nhập thì anh luôn ở
trong trạng thái mê man.
Đến giờ phút này, Lâm Yên đã hoàn toàn tin tưởng vào sự thật người nhập vào cô là Bùi Duật Thành.
Thế này đúng là nghịch thiên quá đi! Hơn nữa như thế này thì cô còn bí mật riêng tư nào nữa? Mỗi khi Bùi Duật
Thành nhập vào cô, nếu cô không cố gắng hết sức để kiềm chế thì có phải anh sẽ biết hết những suy nghĩ trong lòng
cô…
Lâm Yên không vui, nói: “Bùi Duật Thành, đây là lần cuối cùng, về sau anh…
tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không được nhập vào người tôi nữa, mặc kệ là nguyên nhân gì cũng không được!” Vẻ
mặt “Lâm Yên” hơi bất đắc dĩ: “Chuyện này tôi không thể khống chế được.” “Không được cũng phải được! Như
thế này tôi có còn chút riêng tư nào nữa đâu.” Lâm Yên cả giận.
Bùi Duật Thành như cười như không: “Được rồi, trừ khi em chủ động yêu cầu, nếu không tôi sẽ không làm vậy.”
Lâm Yên: “Tôi chủ động yêu cầu? Làm sao có thể:” Có đánh chết cô cũng không để Bùi Duật Thành nhập vào người
cô, cô điên rồi mới làm vậy.
“Vậy bao giờ anh ra?” Lâm Yên bắt đầu đuổi người.
Bùi Duật Thành đáp: “Thời gian không duy trì được lâu, chờ lát nữa là được rồi.” Lâm Yên rầu rĩ: “A…
vậy chẳng lẽ tôi không có quyền tự chủ sao?” “Nếu em mạnh mẽ kháng cự thì cũng có thể đuổi ý thức của tôi ra.
Nhưng nếu làm như vậy sẽ rất hao tổn tinh thần của em, cho nên đừng thử.” Bùi Duật Thành trả lời.
Lâm Yên nghe vậy cũng biết là hết cách rồi nên chỉ có thể chờ Bùi Duật Thành tự động rời đi.
Hơn nữa, hiện giờ cô không có cảm giác mãnh liệt muốn đẩy Bùi Duật Thành đi nên cũng không thể “đá” ý thức của anh đi được.
Lúc trước “đá” đi anh đi được là vì tức giận quá độ thôi…
Hai người đang nói chuyện thì nghe được một tràng tiếng ọc ạc vang lên, hình như là từ người cô phát ra.
“Tiếng gì thế?”