Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 912
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Bùi Duật Thành nói thế này đã tương đương với việc cho Lâm Yên một đáp án.
Nhưng vấn đề là, Lâm Yên lại không đoán ra…
Ngườ3i bình thường, ai có thể nghĩ tới chuyện phi lý như vậy chứ? Lâm Yên không biết giải thích tại sao cô lại biết
những chuyện này, thế nhưng c1ô có thể khẳng định, những chuyện này là do tận mắt cô nhìn thấy, cho nên sẽ
không nhầm được.
Hơn nữa, cô đã nhận định rằng nếu Bùi 9Duật Thành mà phủ nhận tức là anh đang nói dối.
Kì thực, lời của Bùi Duật Thành không phải là không có lý, lúc trước cô cũng từng ch3o rằng Tập đoàn JM chắc
chắn có thể giám định ra được chữ ký kia là thật hay giả.
Nhưng vấn đề là cô đã nhiều lần xác nhận, thậm chí8 còn gọi điện cho Trình Mặc nhưng sự thật chính là sự thật,
bọn họ không phát hiện ra đó là chữ ký giả mạo.
Chuyện không thể xảy ra đã xảy ra rồi, nếu như Bùi Duật Thành không có gì mờ ám thì tại sao lại phải lừa dối cô?
Lâm Yên trầm ngâm nghĩ một lúc lâu, sau đó hỏi lại một lần nữa: “Anh có từng dạy cái người thanh mai trúc mã
hay là đứa nhỏ vô tư kia nấu ăn không?” Bùi Duật Thành: “Nấu ăn?” Lâm Yên gật đầu: “Đúng thế! Tôi biết rõ tay
nghề bếp núc của người phụ nữ kia là chân truyền của anh, hương vị món ăn cô ta làm ra giống anh,như đúc,
chẳng lẽ không phải là anh dạy sao?” Đồ ăn của Bùi Duật Thành làm ra tuyệt đối là độc nhất vô nhị, nếu không
phải đích thân anh truyền thụ thì làm sao có người thứ hai nấu ra được cái mùi vị quỷ khốc thần sầu như vậy?
Dường như Bùi Duật Thành không ngờ Lâm Yên lại để ý đến chi tiết này, mà anh cũng không nhận ra có chỗ nào
không đúng, nên thuận miệng trả lời: “Tôi chưa từng dạy ai nấu ăn cả, đương nhiên nếu cô muốn học thì tôi có thể
dạy cô.”
Lâm Yên nghe vậy suýt nữa phun ra một búng máu, vội vàng đưa tay chặn lại: “Cái đó…
cái đó thì không cần đầu…” Cô điên rồi hay sao mà lại học nấu ăn từ Bùi Duật Thành? Lâm Yên chậm rãi bình tĩnh
lại: “Ngài Bùi, tôi xin phép nói lại lần nữa, có lẽ ngài nên suy nghĩ thật kĩ lại xem, người mà ngài thích rốt cuộc là ai,
đừng ngộ nhận tình cảm của mình.”
Cô đã nói mà, làm sao Bùi Duật Thành có thể thích cô được, có lẽ là vì anh nhìn thấy cái bóng của một người con
gái khác thông qua cô nên mới ngộ nhận?
Dù sao, mấy lần cô và Bùi Duật Thành có tiếp xúc đều là những thời điểm cô bị “sắc quỷ” nhập.
Bùi Duật Thành im lặng một lúc lâu, đôi mắt sâu thăm thẳm như đáy biển lẳng lặng nhìn cô: “Cô Lâm, tôi có thể
hỏi cô một vấn đề được không?” Lâm Yên nghiêm mặt: “Ngài hỏi đi.”
Đôi mắt đằng sau thấu kính hơi lóe lên: “Tôi nhớ cô Lâm từng nói, cô có một người bạn thân, lí do cô ấy ở bên cạnh
bạn trai không phải vì tình cảm mà là vì một vài nguyên nhân khác nên mới phải diễn trò.
Lúc đó người bạn thân của cô rất lưỡng lự không biết có nên nói cho người bạn trai của cô ấy biết chuyện này hay không, đúng chứ?”
Lâm Yên nghe vậy lập tức hơi căng thẳng.
Quả thật cô đã từng nói như vậy với anh, nhưng mà “người bạn thân” kia chính là cô.
Trong tình huống lúc đó đương nhiên là cô không dám nói thật khiến Bùi Duật Thành chịu kích thích, cho nên mới mượn cái danh
“người bạn thân” để thử thăm dò ý tử của anh.
Cô vẫn nhớ câu trả lời lúc đó của Bùi Duật Thành là…
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Bùi Duật Thành nói thế này đã tương đương với việc cho Lâm Yên một đáp án.
Nhưng vấn đề là, Lâm Yên lại không đoán ra…
Ngườ3i bình thường, ai có thể nghĩ tới chuyện phi lý như vậy chứ? Lâm Yên không biết giải thích tại sao cô lại biết
những chuyện này, thế nhưng c1ô có thể khẳng định, những chuyện này là do tận mắt cô nhìn thấy, cho nên sẽ
không nhầm được.
Hơn nữa, cô đã nhận định rằng nếu Bùi 9Duật Thành mà phủ nhận tức là anh đang nói dối.
Kì thực, lời của Bùi Duật Thành không phải là không có lý, lúc trước cô cũng từng ch3o rằng Tập đoàn JM chắc
chắn có thể giám định ra được chữ ký kia là thật hay giả.
Nhưng vấn đề là cô đã nhiều lần xác nhận, thậm chí8 còn gọi điện cho Trình Mặc nhưng sự thật chính là sự thật,
bọn họ không phát hiện ra đó là chữ ký giả mạo.
Chuyện không thể xảy ra đã xảy ra rồi, nếu như Bùi Duật Thành không có gì mờ ám thì tại sao lại phải lừa dối cô?
Lâm Yên trầm ngâm nghĩ một lúc lâu, sau đó hỏi lại một lần nữa: “Anh có từng dạy cái người thanh mai trúc mã
hay là đứa nhỏ vô tư kia nấu ăn không?” Bùi Duật Thành: “Nấu ăn?” Lâm Yên gật đầu: “Đúng thế! Tôi biết rõ tay
nghề bếp núc của người phụ nữ kia là chân truyền của anh, hương vị món ăn cô ta làm ra giống anh,như đúc,
chẳng lẽ không phải là anh dạy sao?” Đồ ăn của Bùi Duật Thành làm ra tuyệt đối là độc nhất vô nhị, nếu không
phải đích thân anh truyền thụ thì làm sao có người thứ hai nấu ra được cái mùi vị quỷ khốc thần sầu như vậy?
Dường như Bùi Duật Thành không ngờ Lâm Yên lại để ý đến chi tiết này, mà anh cũng không nhận ra có chỗ nào
không đúng, nên thuận miệng trả lời: “Tôi chưa từng dạy ai nấu ăn cả, đương nhiên nếu cô muốn học thì tôi có thể
dạy cô.”
Lâm Yên nghe vậy suýt nữa phun ra một búng máu, vội vàng đưa tay chặn lại: “Cái đó…
cái đó thì không cần đầu…” Cô điên rồi hay sao mà lại học nấu ăn từ Bùi Duật Thành? Lâm Yên chậm rãi bình tĩnh
lại: “Ngài Bùi, tôi xin phép nói lại lần nữa, có lẽ ngài nên suy nghĩ thật kĩ lại xem, người mà ngài thích rốt cuộc là ai,
đừng ngộ nhận tình cảm của mình.”
Cô đã nói mà, làm sao Bùi Duật Thành có thể thích cô được, có lẽ là vì anh nhìn thấy cái bóng của một người con
gái khác thông qua cô nên mới ngộ nhận?
Dù sao, mấy lần cô và Bùi Duật Thành có tiếp xúc đều là những thời điểm cô bị “sắc quỷ” nhập.
Bùi Duật Thành im lặng một lúc lâu, đôi mắt sâu thăm thẳm như đáy biển lẳng lặng nhìn cô: “Cô Lâm, tôi có thể
hỏi cô một vấn đề được không?” Lâm Yên nghiêm mặt: “Ngài hỏi đi.”
Đôi mắt đằng sau thấu kính hơi lóe lên: “Tôi nhớ cô Lâm từng nói, cô có một người bạn thân, lí do cô ấy ở bên cạnh
bạn trai không phải vì tình cảm mà là vì một vài nguyên nhân khác nên mới phải diễn trò.
Lúc đó người bạn thân của cô rất lưỡng lự không biết có nên nói cho người bạn trai của cô ấy biết chuyện này hay không, đúng chứ?”
Lâm Yên nghe vậy lập tức hơi căng thẳng.
Quả thật cô đã từng nói như vậy với anh, nhưng mà “người bạn thân” kia chính là cô.
Trong tình huống lúc đó đương nhiên là cô không dám nói thật khiến Bùi Duật Thành chịu kích thích, cho nên mới mượn cái danh
“người bạn thân” để thử thăm dò ý tử của anh.
Cô vẫn nhớ câu trả lời lúc đó của Bùi Duật Thành là…