Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 911
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
“Anh Duật Thành, thể em cũng về luôn đây, cảm ơn anh hôm nay đã thiết đãi.”
Đường Dung cũng không ở lại.
Lời nên nói cô ta đã nói, thái độ của Bùi Duật Thành cũng không có chỗ nào để chế, nhưng cô ta không tin cô gái tên
Lâm Yên này lại không thèm để ý.
Mà người đàn ông như Bùi Duật Thành lại ghét nhất loại đàn bà hay nổi máu ghen rồi làm loạn.
Sau khi Đường Dung và Bùi Trạch rời đi, Bùi Vũ Đ3ường là người đầu tiên chạy ra: “Anh, chị dâu, bọn em không
làm phiền thế giới riêng của hai người nữa, em cũng phắn đây!” Nói xong cậu ta còn tiện 1tay “cầm tạm” cái đùi gà
trên bàn rồi chạy biến.
Sau khi được diện kiến “sự yên bình trước cơn bão” của Lâm Yên, Bùi Nam Nhứ và Tinh Trầm cũ9ng không dám ở
lại, lần lượt nói tạm biệt rồi cuống quýt rời đi.
Hiện tại, trong phòng chỉ còn lại hai người là Lâm Yên và Bùi Duật Thành. br>
Bùi Duật Thành xoa đầu cô, nói: “Đồ ăn không hợp khẩu vị à? Thấy cô không động đũa mấy, hay là để tôi đi nấu
cho cô?” Lâm Yên còn đang buồn b8ực nên không trả lời lại, kết quả đến lúc cô tỉnh táo lại thì Bùi Duật Thành đã đi
vào nhà bếp đeo tạp dề lên.
Cảnh tượng này…
khiến cơn tức trong lòng Lâm Yên lại sôi trào mãnh liệt hơn, tức đến suýt nữa phun cả máu ra.
Có ai giày vò bạn gái mình như vậy sao? Bùi Duật Thành nhanh chóng bưng ba món mặn một món canh ra, rồi
ngồi đối diện Lâm Yên.
Lâm Yên vẫn luôn trầm mặc không nói năng gì, sau cùng cô hít sâu một hơi, ngọn lửa giận vẫn luôn kiềm chế
không thể đè nén thêm được nữa, cô nhìn chằm chằm vào Bùi Duật Thành rồi gằn từng chữ một: “Thanh mai trúc
mã…” Quả nhiên chạy trời không khỏi nắng…
Bùi Duật Thành đang giúp Lâm Yên múc canh hơi khựng lại, sau đó ho nhẹ một tiếng, nói: “Chỉ là quen biết từ nhỏ
mà thôi.” Lâm Yên hừ một tiếng: “Hai đứa nhỏ vô tư.” Bùi Duật Thành hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt dịu dàng của
anh nhìn thẳng vào cô, ôn hòa nói: “Không có thanh mai trúc mã, cũng không có hai đứa nhỏ vô tư, chỉ có em” Thật
ra trong lòng Lâm Yên cũng biết, cho dù Bùi Duật Thành có thanh mai trúc mã hay là hai đứa nhỏ vô tư đi nữa thì
cô cũng không có quyền can dự vào, dù sao đó cũng là những chuyện quá khứ.
Nhưng mà…
cái người hồng nhan tri kỉ vô cùng thân mật kia là sao!!!
“Anh khẳng định chỉ là quen biết mà không phải quan hệ thân mật?” Mặc kệ việc có quyền can dự hay không, Lâm
Yên cũng không vòng vèo, hỏi tận tay day tận trán: “Nếu không phải quan hệ thân mật thì sao cô ta có thể biết được
mật mã các thiết bị cá nhân của anh, lại còn có thể tự do ra vào Vân Gian Thủy Trang.
Thậm chí cô ta còn có thể vào thư phòng của anh, ngay cả chữ ký của anh cũng có thể dễ dàng bắt chước, bắt chước
giống đến đến nỗi ngay cả những chuyên gia giám định của Tập đoàn JM cũng không phát hiện ra…” Chữ ký?
Chuyện này, vốn Bùi Duật Thành chỉ hơi nghi thôi, nhưng đến lúc này nghe Lâm Yên chất vấn như vậy, anh đã có
thể khẳng định được rồi.
Lần trước chuyện quá khẩn cấp lại hệ trọng, anh không thể bỏ mặc, cho nên đã dùng cơ thể của Lâm Yên để làm
việc, anh cho rằng khi đó Lâm Yên vẫn đang ngủ say, nhưng xem ra không phải.
Chắc chắn cô đã biết những việc anh làm hôm đó nhưng lại không nghi ngờ anh mà lại…
chuyển hướng sang một suy luận kỳ quặc khác.
Cô cho là anh có quan hệ không tầm thường với một cô gái khác và cô gái đó đã khống chế cơ thể của cô tiếp cận
anh.
Mà anh, lại còn cố ý giấu giếm cô về một “hồng nhan tri kỉ”? Bùi Duật Thành: “”
Nếu không cho cô biết chân tướng thì sợ cô vẫn sẽ tiếp tục hiểu lầm như vậy, nhưng nếu anh nói ra chân tướng…? Lần đầu tiên trong
đời Bùi Duật Thành rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Chuyện này…
nên giải thích thể nào đây?
*********************************
“Anh Duật Thành, thể em cũng về luôn đây, cảm ơn anh hôm nay đã thiết đãi.”
Đường Dung cũng không ở lại.
Lời nên nói cô ta đã nói, thái độ của Bùi Duật Thành cũng không có chỗ nào để chế, nhưng cô ta không tin cô gái tên
Lâm Yên này lại không thèm để ý.
Mà người đàn ông như Bùi Duật Thành lại ghét nhất loại đàn bà hay nổi máu ghen rồi làm loạn.
Sau khi Đường Dung và Bùi Trạch rời đi, Bùi Vũ Đ3ường là người đầu tiên chạy ra: “Anh, chị dâu, bọn em không
làm phiền thế giới riêng của hai người nữa, em cũng phắn đây!” Nói xong cậu ta còn tiện 1tay “cầm tạm” cái đùi gà
trên bàn rồi chạy biến.
Sau khi được diện kiến “sự yên bình trước cơn bão” của Lâm Yên, Bùi Nam Nhứ và Tinh Trầm cũ9ng không dám ở
lại, lần lượt nói tạm biệt rồi cuống quýt rời đi.
Hiện tại, trong phòng chỉ còn lại hai người là Lâm Yên và Bùi Duật Thành.
Bùi Duật Thành xoa đầu cô, nói: “Đồ ăn không hợp khẩu vị à? Thấy cô không động đũa mấy, hay là để tôi đi nấu
cho cô?” Lâm Yên còn đang buồn b8ực nên không trả lời lại, kết quả đến lúc cô tỉnh táo lại thì Bùi Duật Thành đã đi
vào nhà bếp đeo tạp dề lên.
Cảnh tượng này…
khiến cơn tức trong lòng Lâm Yên lại sôi trào mãnh liệt hơn, tức đến suýt nữa phun cả máu ra.
Có ai giày vò bạn gái mình như vậy sao? Bùi Duật Thành nhanh chóng bưng ba món mặn một món canh ra, rồi
ngồi đối diện Lâm Yên.
Lâm Yên vẫn luôn trầm mặc không nói năng gì, sau cùng cô hít sâu một hơi, ngọn lửa giận vẫn luôn kiềm chế
không thể đè nén thêm được nữa, cô nhìn chằm chằm vào Bùi Duật Thành rồi gằn từng chữ một: “Thanh mai trúc
mã…” Quả nhiên chạy trời không khỏi nắng…
Bùi Duật Thành đang giúp Lâm Yên múc canh hơi khựng lại, sau đó ho nhẹ một tiếng, nói: “Chỉ là quen biết từ nhỏ
mà thôi.” Lâm Yên hừ một tiếng: “Hai đứa nhỏ vô tư.” Bùi Duật Thành hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt dịu dàng của
anh nhìn thẳng vào cô, ôn hòa nói: “Không có thanh mai trúc mã, cũng không có hai đứa nhỏ vô tư, chỉ có em” Thật
ra trong lòng Lâm Yên cũng biết, cho dù Bùi Duật Thành có thanh mai trúc mã hay là hai đứa nhỏ vô tư đi nữa thì
cô cũng không có quyền can dự vào, dù sao đó cũng là những chuyện quá khứ.
Nhưng mà…
cái người hồng nhan tri kỉ vô cùng thân mật kia là sao!!!
“Anh khẳng định chỉ là quen biết mà không phải quan hệ thân mật?” Mặc kệ việc có quyền can dự hay không, Lâm
Yên cũng không vòng vèo, hỏi tận tay day tận trán: “Nếu không phải quan hệ thân mật thì sao cô ta có thể biết được
mật mã các thiết bị cá nhân của anh, lại còn có thể tự do ra vào Vân Gian Thủy Trang.
Thậm chí cô ta còn có thể vào thư phòng của anh, ngay cả chữ ký của anh cũng có thể dễ dàng bắt chước, bắt chước
giống đến đến nỗi ngay cả những chuyên gia giám định của Tập đoàn JM cũng không phát hiện ra…” Chữ ký?
Chuyện này, vốn Bùi Duật Thành chỉ hơi nghi thôi, nhưng đến lúc này nghe Lâm Yên chất vấn như vậy, anh đã có
thể khẳng định được rồi.
Lần trước chuyện quá khẩn cấp lại hệ trọng, anh không thể bỏ mặc, cho nên đã dùng cơ thể của Lâm Yên để làm
việc, anh cho rằng khi đó Lâm Yên vẫn đang ngủ say, nhưng xem ra không phải.
Chắc chắn cô đã biết những việc anh làm hôm đó nhưng lại không nghi ngờ anh mà lại…
chuyển hướng sang một suy luận kỳ quặc khác.
Cô cho là anh có quan hệ không tầm thường với một cô gái khác và cô gái đó đã khống chế cơ thể của cô tiếp cận
anh.
Mà anh, lại còn cố ý giấu giếm cô về một “hồng nhan tri kỉ”? Bùi Duật Thành: “”
Nếu không cho cô biết chân tướng thì sợ cô vẫn sẽ tiếp tục hiểu lầm như vậy, nhưng nếu anh nói ra chân tướng…? Lần đầu tiên trong
đời Bùi Duật Thành rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Chuyện này…
nên giải thích thể nào đây?