Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 932
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Cái này…
cái này thì so chỉ số IQ gì chứ hả? Mày đang sỉ nhục tao?” Trương Tam vừa nghe liền cảm thấy rất giận dữ, ông ta
có cảm 3giác mình đang bị xúc phạm.
“Đúng thế, đây là câu hỏi của mấy kẻ bại não mới đặt ra được, mày đang coi thường trí tuệ của anh trai 1tao!” Lý
Tứ cũng lên tiếng phụ họa.
Lâm Yên: “…” “Ông không cần quan tâm tôi hỏi cái gì, cứ trả lời là được.
Nếu tôi thua9 thì tôi sẽ nhận, lẽ nào ông không dám chơi?” Lâm Yên cười lạnh.
“Ha ha ha, tạo không dám chơi? Nực cười, đúng là nực cười! Con nhã3i này, hôm nay tao sẽ để mày phải trả giá
cho sự kiêu ngạo và sự ngu dốt của mày!” Lão ra trừng mắt với Lâm Yên rồi trả lời câu hỏi của cô.8
“Nếu như trên
mặt đất có năm mươi tệ và một trăm tệ thì chắc chắn tao sẽ nhặt từ một trăm tệ!” “Anh, làm người không thể quá
tham lam được đầu, nhặt năm mươi tệ thôi.” Lý Tứ cau mày nói.
“Năm mươi cái gì mà năm mươi, nhặt một trăm!” Trương Tam trừng mắt nhìn Lý Tứ.
“Em cảm thấy quan trọng nhất trong đối nhân xử thế chính là tinh thần trọng nghĩa, không được quá tham lam nên
chỉ cần nhất năm mươi tệ là được rồi.” Lý Tứ trầm ngâm một lúc, nói.
“Hừ, tôi không muốn ăn đùi gà sao? Nhặt một trăm tệ là đủ cho một bữa tối của hai ta đấy, nếu nhặt năm mươi tệ
thì chỉ đủ một mình anh ăn thôi.
Giờ em nói nhặt năm mươi tệ hay một trăm tệ đây, em nói đi, anh sẽ nghe lời em.” Trương Tam nói.
Lý Tự do dự một lúc, sau đó nói: “…
Thôi cứ nhặt một trăm tệ đi mua thêm đùi gà.” “Con nhãi, tao nhặt một trăm tệ đấy, sao nào mày có tức giận
không?” Trương Tam cười lạnh với Lâm Yên.
Lâm Yên nghe vậy liền nhếch môi, cười hỏi: “Ông Trương Tam, ông chắc chắn là nhặt một trăm tệ?” “Đúng vậy, tạo
chắc chắn nhặt một trăm tệ, chỉ có thằng ngu mới nhất năm mươi tệ thôi.
Đây là câu hỏi chó má gì thế hả? Có thể thông minh hơn chút được không?” Trương Tam nói.
“Ha ha ha, coi như tôi đã nhìn ra rồi, ông Trương Tam ông đúng là rất ngu.” Lâm Yên bật cười.
“Mày có ý gì, dám cược mà không dám chịu thua” Trương Tam nổi giận.
“Ông Trương Tam, ông có muốn biết tôi sẽ nhặt tờ nào không?” Lâm Yên hỏi.
“Tờ nào?” Trương Tam vô thức hỏi.
“Tôi sẽ nhặt cả hai.” Lâm Yên cố nhịn cười, hai anh em này ngốc thật đấy.
“Hả? Nhặt cả hai tờ?” Trương Tam nghe Lâm Yên trả lời lập tức bối rối, thậm chí Lý Tứ cũng sửng sốt.
“Khoan đã…
mày…
mày đâu nói là được nhặt cả hai tờ!” Trương Tam cau mày chất vấn.
“Tôi cũng đâu nói là không được nhặt.” Lâm Yên đáp.
Trương Tam: “…” Lý Tử: “…” “Không tính không tính, mày không nói rõ luật.
Mày giỏi thì chơi lại lần nữa, nếu tao thua thì tao gọi mày là bà nội!” Trương Tam cuống đến độ đỏ bừng cả mặt.
Nhìn dáng vẻ của Trương Tam như vậy, Lâm Yên cũng sợ ép lão quá đà, chi có thể nói: “Cũng được.” Hôm nay cô phải để hai anh em
này biết thế nào là “đường đời hiểm hóc” mới được.
“Nghe câu hỏi đây.” Lâm Yên nói.
“Nói đi, nói đi!” Trương Tam xắn cả tay áo lên.
“Câu hỏi là: Một con gà và một ngỗng cùng bỏ vào tù lạnh, gà chết rét nhưng ngỗng lại sống, vì sao?” Lâm Yên nói xong, sắc mặt của
Trương Tam lập tức thay đổi, vẻ tự tin trên mặt ông ta cũng tan thành mây khói.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Cái này…
cái này thì so chỉ số IQ gì chứ hả? Mày đang sỉ nhục tao?” Trương Tam vừa nghe liền cảm thấy rất giận dữ, ông ta
có cảm 3giác mình đang bị xúc phạm.
“Đúng thế, đây là câu hỏi của mấy kẻ bại não mới đặt ra được, mày đang coi thường trí tuệ của anh trai 1tao!” Lý
Tứ cũng lên tiếng phụ họa.
Lâm Yên: “…” “Ông không cần quan tâm tôi hỏi cái gì, cứ trả lời là được.
Nếu tôi thua9 thì tôi sẽ nhận, lẽ nào ông không dám chơi?” Lâm Yên cười lạnh.
“Ha ha ha, tạo không dám chơi? Nực cười, đúng là nực cười! Con nhã3i này, hôm nay tao sẽ để mày phải trả giá
cho sự kiêu ngạo và sự ngu dốt của mày!” Lão ra trừng mắt với Lâm Yên rồi trả lời câu hỏi của cô.8
“Nếu như trên
mặt đất có năm mươi tệ và một trăm tệ thì chắc chắn tao sẽ nhặt từ một trăm tệ!” “Anh, làm người không thể quá
tham lam được đầu, nhặt năm mươi tệ thôi.” Lý Tứ cau mày nói.
“Năm mươi cái gì mà năm mươi, nhặt một trăm!” Trương Tam trừng mắt nhìn Lý Tứ.
“Em cảm thấy quan trọng nhất trong đối nhân xử thế chính là tinh thần trọng nghĩa, không được quá tham lam nên
chỉ cần nhất năm mươi tệ là được rồi.” Lý Tứ trầm ngâm một lúc, nói.
“Hừ, tôi không muốn ăn đùi gà sao? Nhặt một trăm tệ là đủ cho một bữa tối của hai ta đấy, nếu nhặt năm mươi tệ
thì chỉ đủ một mình anh ăn thôi.
Giờ em nói nhặt năm mươi tệ hay một trăm tệ đây, em nói đi, anh sẽ nghe lời em.” Trương Tam nói.
Lý Tự do dự một lúc, sau đó nói: “…
Thôi cứ nhặt một trăm tệ đi mua thêm đùi gà.” “Con nhãi, tao nhặt một trăm tệ đấy, sao nào mày có tức giận
không?” Trương Tam cười lạnh với Lâm Yên.
Lâm Yên nghe vậy liền nhếch môi, cười hỏi: “Ông Trương Tam, ông chắc chắn là nhặt một trăm tệ?” “Đúng vậy, tạo
chắc chắn nhặt một trăm tệ, chỉ có thằng ngu mới nhất năm mươi tệ thôi.
Đây là câu hỏi chó má gì thế hả? Có thể thông minh hơn chút được không?” Trương Tam nói.
“Ha ha ha, coi như tôi đã nhìn ra rồi, ông Trương Tam ông đúng là rất ngu.” Lâm Yên bật cười.
“Mày có ý gì, dám cược mà không dám chịu thua” Trương Tam nổi giận.
“Ông Trương Tam, ông có muốn biết tôi sẽ nhặt tờ nào không?” Lâm Yên hỏi.
“Tờ nào?” Trương Tam vô thức hỏi.
“Tôi sẽ nhặt cả hai.” Lâm Yên cố nhịn cười, hai anh em này ngốc thật đấy.
“Hả? Nhặt cả hai tờ?” Trương Tam nghe Lâm Yên trả lời lập tức bối rối, thậm chí Lý Tứ cũng sửng sốt.
“Khoan đã…
mày…
mày đâu nói là được nhặt cả hai tờ!” Trương Tam cau mày chất vấn.
“Tôi cũng đâu nói là không được nhặt.” Lâm Yên đáp.
Trương Tam: “…” Lý Tử: “…” “Không tính không tính, mày không nói rõ luật.
Mày giỏi thì chơi lại lần nữa, nếu tao thua thì tao gọi mày là bà nội!” Trương Tam cuống đến độ đỏ bừng cả mặt.
Nhìn dáng vẻ của Trương Tam như vậy, Lâm Yên cũng sợ ép lão quá đà, chi có thể nói: “Cũng được.” Hôm nay cô phải để hai anh em
này biết thế nào là “đường đời hiểm hóc” mới được.
“Nghe câu hỏi đây.” Lâm Yên nói.
“Nói đi, nói đi!” Trương Tam xắn cả tay áo lên.
“Câu hỏi là: Một con gà và một ngỗng cùng bỏ vào tù lạnh, gà chết rét nhưng ngỗng lại sống, vì sao?” Lâm Yên nói xong, sắc mặt của
Trương Tam lập tức thay đổi, vẻ tự tin trên mặt ông ta cũng tan thành mây khói.