Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Các bạn đang đọc truyện Ấm áp có em, ngọt ngào có anh – Chương 61 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 61LẠI LIẾC MẮT NHÌN
Ngủ… ngủ rồi?
Sau đó, Bùi Vũ Đường liên tục gửi vô số tin nhắn qua.
Đây Không Phải Xe Đến Nhà Trẻ: [Anh cả em sai rồi!]
Đây Không Phải Xe Đến Nhà Trẻ: [Xin anh hãy tha thứ cho em!]
Đây Không Phải Xe Đến Nhà Trẻ: [Em chỉ muốn đưa chị dâu đi hóng gió giải sầu một chút thôi mà! Chính là theo kiểu tốc độ không quá 30 mã lực đó.]
Đây Không Phải Xe Đến Nhà Trẻ: [Anh cả, em chúc anh và chị dâu bạch đầu giai lão, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử! Anh cả, trong lòng em, hai người chính là một đôi trời sinh! Là tri kỉ của nhau! Em tuyệt đối sẽ không ngăn cản anh và chị dâu đến với nhau! Từ hôm nay trở đi, chị dâu chính là chị dâu ruột thịt của em!]
Đây Không Phải Xe Đến Nhà Trẻ: [Em không quấy rầy hai người nữa, hai người cứ tiếp tục ngủ… ]
Bùi Duật Thành không để ý đến Bùi Vũ Đường nữa mà nhìn vào tên tài khoản cùng với ảnh đại diện wechat của Lâm Yên…
Ảnh đại diện của cô, là Bùi Nam Nhứ…
Tên tài khoản, cũng là Bùi Nam Nhứ …
Nếu như lúc này Lâm Yên còn tỉnh táo, chắc chắn sẽ bị vẻ âm u trên mặt mình dọa mất hồn mất vía.
…
Lúc Lâm Yên tỉnh lại, cô lập tức phát hiện mình đang ở một nơi vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Đây… đây chẳng phải là biệt thự của Bùi Duật Thành sao?
Cô nhớ lần trước cô đã tới đây!
Tại sao một giây trước cô vẫn còn đang ở trong nhà trọ của mình, mà một giây sau đã chạy tới đây rồi?
“Đây là đâu?”
“Chỗ này… chỗ này tại sao lại quen mắt vậy?”
“Đây… đây chẳng phải là nhà của Bùi Duật Thành sao? Quá đáng quá rồi đấy! Tại sao lúc nào cũng làm lông một con dê chứ? Đổi con khác không được sao?”
Hiện tại Lâm Yên đã thật sự cảm thấy sợ hãi.
Đây đã là lần thứ ba rồi, cô thật sự không bình thường!
Lâm Yên phát điên vò đầu, gào lên với không khí: “Tao mặc kệ mày là cái thứ quái quỷ gì! Bây giờ tao đã sáng mắt ra rồi, kẻ mặt người dạ thú nào mà không có vẻ ngoài tuấn tú lịch sự, mấy tên khốn nạn tên nào cũng có bề ngoài bóng bẩy! Trên thế giới này, thứ gì trông càng đẹp đẽ thì càng độc!”
“Mặc kệ mày độc lập, mạnh mẽ hay lợi hại đến cỡ nào, chỉ cần một ngày chìm vào sắc đẹp là chắc chắn sẽ xong đời! Tao khuyên mày nên quay đầu là bờ! Hai chúng ta cùng nhau hợp tác kiếm tiền vui vẻ không được sao?”
“Biển khổ vô biên, tứ đại giai không, quay đầu là bờ…”
Lúc Lâm Yên còn đang lải nhải, cố gắng tự tẩy não bản thân thì vô tình liếc về phía cửa, rồi nhìn sang chiếc sofa đặt ở giữa phòng khách. Phía sau sofa là cửa sổ sát đất lớn, bên ngoài cửa sổ là bể bơi đang gợn từng đợt sóng lăn tăn dưới ánh mặt trời.
Bùi Duật Thành nhắm nghiền hai mắt, an tĩnh nằm ngủ trên ghế sofa.
Dường như anh vừa mới bơi xong nên chỉ khoác hờ trên người một chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, khuôn ngực với những múi cơ bụng cùng đường nhân ngư đều lộ ra. Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ đổ bóng loang lổ trên người anh, mang lại cảm giác như anh đang nằm ngủ say dưới đáy biển.
Trong chớp mắt, Lâm Yên cảm thấy tất cả mọi chuyện vừa rồi đều như mây bay…
Lâm Yên đang nói năng hùng hồn đột nhiên sửng sốt, tự lầm bầm với chính mình: “Đợi đợi đợi đợi đã! Thôi bỏ đi, tạm thời mày đừng quay về vội, để tao ngắm cái đã!”
Sau khi nhận ra mình vừa nói cái gì, tinh thần Lâm Yên sụp đổ trong nháy mắt: “Cái này đâu thể trách tao, như thế này thì ai mà chịu nổi chứ!”
Lâm Yên nhanh chóng thu ánh mắt của mình lại, chuẩn bị cuốn gói trước khi Bùi Duật Thành tỉnh. Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Cô chạy đến cửa chính, nhưng loay hoay kéo mãi cũng không thể mở cửa ra được. Hết cách, cô chỉ có thể thử xem xem có thể ra ngoài được bằng lối cửa sau hay không.
Thế nên, Lâm Yên quay mũi chân chạy về lối cửa sau.
Cửa ra của vườn hoa ở phía sau Bùi Duật Thành, Lâm Yên cẩn thận bước từng một, lúc cô đi ngang qua Bùi Duật Thành thì chẳng biết vấp chân phải cái gì đó, cuối cùng tự tìm đường chết cứ thế ngã lên… người của Bùi Duật Thành…