Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Các bạn đang đọc truyện Ấm áp có em, ngọt ngào có anh – Chương 36 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 36CHÁU CÓ BỆNH VỀ THẦN KINH!
Lâm Yên nhanh chân đi vào nơi thăm khám.
“Cô Lâm, hình như hôm nay đâu phải ngày tái khám chân của cô?”
Vừa vào bệnh viện, Lâm Yên đã gặp y tá trưởng quen mặt.
Cô đã trị liệu chân ở bệnh viện này một thời gian, cũng coi như quen biết không ít nhân viên công tác trong bệnh viện.
“Không phải.” Lâm Yên lắc đầu, nhìn y tá trưởng nói, “Hôm nay tôi đến khoa thần kinh khám bệnh.”
“Đến khoa thần kinh khám bệnh?” Y tá trưởng nghệt mặt.
“Lần sau nói chuyện tiếp nhé!” Lâm Yên vội vàng chào tạm biệt, cô sợ sẽ bỏ qua cơ hội tốt này nên phải nhanh chóng đi gặp vị chuyên gia Hạ Thụy Uyên kia.
Lâm Yên cứ nghĩ là rất khó để lấy được số chờ Hạ Thụy Uyên khám bệnh, hoặc là sẽ có nhiều hạn chế.
Thế nhưng lúc đến nơi, cô phát hiện mình nghĩ quá nhiều rồi, hoàn toàn không có bất kì trở ngại nào.
Lâm Yên cũng chẳng nghĩ nhiều nữa. Dù sao Hạ Thụy Uyên là chuyên gia về lĩnh vực thần kinh, lĩnh vực này chắc cũng chẳng có nhiều người tới khám đâu nhỉ?
…
Tầng ba, trước cửa phòng làm việc nào đó.
Lâm Yên gõ cửa.
Sau khi có được sự đồng ý từ bên trong, cô đẩy cửa bước vào.
“Bác là giáo sư Hạ…”
Chỉ cần liếc mắt cô đã nhận ra Hạ Thụy Uyên.
“Mời ngồi.” Ông lão chỉ vào cái ghế sau lưng Lâm Yên.
“Chào cháu, nói một chút về tình hình của cháu đi.” Ông lão đeo kính lên, nhìn Lâm Yên.
“Giáo sư Hạ, chuyện là thế này, cháu có cảm giác cháu có bệnh về thần kinh!” Lâm Yên nhìn chằm chằm Hạ Thụy Uyên rồi nhỏ giọng nói. Vietwriter.vn
Hạ Thụy Uyên nghe vậy chỉ khẽ cười, “Cháu tự chẩn đoán cho mình như vậy là không chính xác rồi. Có bệnh về thần kinh hay không không phải cháu nói có là có, cháu tên là gì?”
“Không dám ạ, cháu họ Lâm.” Lâm Yên trả lời.
“Ừm, vậy tại sao cháu lại nói thần kinh của mình có vấn đề?” Ông lão mỉm cười.
Lâm Yên yên lặng suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Giáo sư Hạ, chuyện này nói ra thì rất dài dòng! Giáo sư để cháu từ từ kể lại chi tiết…”
Hạ Thụy Uyên: “Nói điểm chính là được rồi.”
“Được ạ.” Lâm Yên gật đầu, “Cháu thường hay bị mất ý thức. Đồng thời trong lúc cháu bị mất ý thức thì sẽ làm những chuyện cực kì khác thường, nhưng cháu lại hoàn toàn không hề hay biết gì về việc đó!”
Lâm Yên hốt hoảng nói tiếp: “Giáo sư Hạ, trước kia cháu từng xem qua tin tức về bệnh án kinh điển của bác. Triệu chứng của cháu, cháu thấy rất giống bệnh tâm thần phân liệt! Nhất định là cháu có bệnh về thần kinh, cháu bị phân liệt nhân cách! Hơn nữa, theo như cháu đoán thì nhân cách kia của cháu có tính công kích rất mạnh!”
Ông lão đi tới bên cạnh Lâm Yên, kéo mí mắt của cô lên quan sát, sau đó trở về chỗ ngồi.
“Cháu không cần quá lo lắng, tình huống của cháu rất phổ biến. Bác cảm thấy không phải cháu mắc chứng tâm thần phân liệt mà chỉ là gần đây tâm trạng và áp lực của cháu quá lớn dẫn đến việc suy giảm trí nhớ.” Hạ Thụy Uyên nói.
“A? Không thể nào!” Lâm Yên ngơ ngác, chỉ cần nhìn mắt đã có thể đoán bệnh… như thế này đúng là không khoa học!
“Ha ha, nếu cháu không tin thì chúng ta làm một vài kiểm tra toàn diện khác.”
“Thế viện phí…”
“Hôm nay tất cả đều miễn phí.”
“Vâng vâng vâng, thế thì tốt quá ạ!” Lâm Yên gật đầu như gà mổ thóc.