Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Hôm nay là một ngày mùa đông nắng vàng rực rỡ. Trên mặt sông, sương mù vẫn chưa tan hết. Trung tâm thương mại nằm gần bờ sông đã hết sức náo nhiệt.
Tiểu Nhã đang lau cửa sổ ở một căn phòng nào đó trong khách sạn Thế Kỷ Bán Đảo. Nước lạnh đến mức khiến tay cô đỏ tấy. Cô thở dài, dõi mắt xuống đường phố phồn hoa tấp nập. Cô cũng muốn đi dạo phố nhưng vẫn còn công việc phải làm. Được tuyển vào khác sạn năm sao này làm nhân viên phục vụ, nhận được mức lương khá cao, cô phải nỗ lực gấp đôi mới được. Nghĩ đến đây, tâm trạng Tiểu Nhã trở nên vui vẻ. Nhìn từ một góc độ khác, nơi này là khu thương mại mới xây dựng, với những tòa kiến trúc cao nhất và đắt đỏ nhất, cô cứ coi như đang thưởng thức phong cảnh là được rồi.
Tiểu Nhã hát ngâm nga, nhanh chóng lau xong cửa sổ. Cô hà hơi vào lòng bàn tay, ngắm nghía thành quả lao động của mình. Đúng lúc này, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng “chà chà”, Tiểu Nhã giật mình, khăn lau trong tay rơi xuống đất. Cô quay đầu, liền bắt gặp nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Tiểu Ngải.
Tiểu Ngải cũng là nhân viên phục vụ của khách sạn. Anh ta có thân hình cao lớn, nước da trắng ngần, dưới cằm để râu, đeo một cặp kính gọng đen, tóc mái xõa xuống tận mắt. Tuy nhiên, Tiểu Nhã từng nhìn thấy anh ta tháo kính và hất tóc lên, để lộ đôi mắt trong veo không một chút tạp chất.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhã hơi đỏ mặt: “Anh làm gì thế? Lúc nào cũng thích dọa người”.
Tiểu Ngải cười cười, đặt tay lên vai cô. Hành động thân mật này khiến trái tim Tiểu Nhã loạn nhịp. Hai người đứng cạnh nhau ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
“Này!” Tiểu Ngải đột nhiên mở miệng.
“Gì cơ?”
“Nếu hôm nay xảy ra chuyện không hay, cô hãy nhớ chạy ra ngoài, cố gắng hết sức chạy thật nhanh.” Anh ta nói những lời chẳng đâu vào đâu: “Hãy bảo vệ tốt bản thân”.
Tiểu Nhã quay sang anh ta: “Cái anh này, nói toàn những lời kỳ quặc. Có chuyện gì không hay chứ? Anh định trù tôi phải không?”
Tiểu Ngải mỉm cười, đi ra ngoài cửa: “Việc gì tôi phải trù cô? Cô cứ nhớ lời tôi dặn là được rồi”.
Tiểu Nhã quay đầu, dõi theo bóng người đàn ông. Cô không nhịn được, mở miệng hỏi: “Tiểu Ngải, bên kia có một quán mì mới mở, mùi vị rất ngon. Tối nay anh có muốn qua bên đó ăn không?” Nói xong câu này, cô gần như nín thở.
Tiểu Ngải dừng bước nhưng không quay đầu: “Nếu có cơ hôi, tôi sẽ hẹn cô”. Nói xong, anh ta vẫy tay rồi đi mất.
Trong lòng Tiểu Nhã không biết nên vui hay buồn. Cái gì gọi là “nếu có cơ hội sẽ hẹn” chứ? Cô phải đợi đến bao giờ đây?
Nhưng chỉ một lúc sau, Tiểu Nhã nhanh chóng gạt bỏ ưu phiền trong lòng, lại hăng hái lau cửa sổ. Lúc này, cô mới chú ý, từ vị trí của Tiểu Ngải vừa rồi, có thể nhìn thấy một đôi nam nữ cảnh sát đứng bên cạnh chiếc xe công vụ ở góc phố bên dưới. Gần đây trật tự trị an trong thành phố không được tốt nên chỗ nào cũng thấy cảnh sát, Tiểu Nhã cũng chẳng lấy gì làm lạ. Những vụ nổ, vụ giết người dường như là chuyện rất xa vời đối với một người dân bình thường như cô.
Tiểu Nhã bất giác ngắm hai người cảnh sát một lúc, trong lòng có chút thán phục và thương cảm. Mùa đông giá lạnh như vậy mà họ vẫn phải tuần tra trên đường phố, quả thực không dễ chút nào. Nghe nói thời gian này còn có cảnh sát bị thương. Hy vọng đôi nam nữ dưới kia được bình an vô sự.
Tiểu Nhã tiếp tục quét dọn phòng với một tâm tình ấm áp. Ngày hôm nay vẫn còn rất dài.
Tô Miên đứng bên cạnh xe cảnh sát, dõi mắt về phía đường phố tấp nập người qua lại và biển quảng cáo nhấp nháy trên trung tâm thương mại, bộ dạng cô có chút thất thần. Đã bao lâu cô không đi dạo phố, đi shopping rồi? Bản thân cô cũng không nhớ rõ. Lần mua đồ gần đây nhất hình như là hôm Hàn Trầm mua váy cho cô. Nghĩ đến mới thấy bản thân có chút đáng thương. Khi mua về, cô tự nhủ nhất định phải mặc váy, kết quả nhét xuống tận đáy tủ. Mỗi ngày vội vội vàng vàng cắm đầu vào vụ tổ chức sát thủ, cô làm gì có thời gian chăm sóc bản thân.
Tô Miên đang nghĩ ngợi lung tung, Hàn Trầm ở bên cạnh kết thúc cuộc điện thoại, ngoảnh đầu nhìn cô. Thời tiết tháng Mười hai giá lạnh, cô mặc áo khoác dài màu đen của cảnh sát giống anh, nhưng còn làm điệu đeo them một chiếc thắt lưng ở eo, càng để lộ thân hình mảnh mai. Sắc mặt cô nhợt nhạt vì lạnh, nhưng ánh mắt vẫn rạng ngời. Hai người đã ở bên nhau một thời gian, vậy mà mỗi lần cô nhìn anh, đôi mắt dường như vẫn còn muôn vạn lời muốn nói.
Hàn Trầm mỉm cười, đặt tay lên vai Tô Miên: “Chúng ta về thôi!”
“Vâng.”
Vụ trúng độc xảy ra hai ngày trước đã nhanh chóng được giải quyết. Cảnh sát đương nhiên không sử dụng thuốc giải do A gửi tới, mà dùng loại thuốc của chuyên gia, kịp thời phá giải âm mưu của bọn chúng, không ai bị thương vong.
Phía cảnh sát lập tức tiến hành điều tra, nhanh chóng tìm ra ngọn nguồn. Nhóm sát thủ đặt một nhà máy dược phẩm nhỏ sản xuất thuốc giải độc, chúng cũng phá hoại đường ống trong khu chung cư để bỏ thuốc độc. Người mang thuốc giải đến công ty chuyển phát nhanh chính là A. Có lẽ đang bị truy nã nên hắn cũng chẳng thèm trốn tránh mà ngang nhiên đi qua camera giám sát. Hắn thậm chí còn giơ tay chữ V trước camera bên ngoài công ty chuyển phát.
Tất nhiên, A cũng ngụy trang một chút như dán bộ râu, đeo kính. Có điều, bộ dạng ngông nghênh của hắn dù hóa thành tro Tô Miên cũng nhận ra.
Cuộc lùng bắt vẫn tiếp diễn. Mặc dù trong hai ngày qua, nhóm sát thủ không có bất cứ động thái nào, nhưng tổ Khiên Đen và những người cảnh sát có kinh nghiệm đều biết rõ, đối phó với tội phạm thông minh và tàn ác nhất, giai đoạn then chốt cuối cùng chính là cuộc đọ sức về sự nhẫn nài và bền bỉ. Ai kiên trì hơn, người đó sẽ được cười đến giây phút cuối cùng.
Không chỉ Hàn Trầm và Tô Miên, cả Từ Tư Bạch cũng có mặt. Theo chỉ thị mới nhất của lãnh đạo Cục, tất cả nhân viên có liên quan phải sẵn sàng chờ đợi mệnh lệnh 24/24, bác sỹ pháp y cũng không ngoại lệ.
Vào thời khắc này, Từ Tư Bạch và mấy người cảnh sát hình sự ở trên một chiếc xe chỉ huy gần khu thương mại. Gặp Hàn Trầm và Tô Miên, anh cũng chỉ chào hỏi từ xa. Hàn Trầm vẫn giữ thái độ lạnh nhạt và xa cách như thường lệ. Tô Miên cũng không chủ động tìm Từ Tư Bạch trò chuyện, bởi cô không biết nói gì với anh.
Trung tâm thương mại mới khai trương trông rất xa hoa lộng lẫy. Dòng sông Hán Giang và Trường Giang giao nhau ở nơi này, tạo thành một bán đảo rộng lớn. Chỉ có một cây cầu bắc qua sông, nối liền thành phố Lam và khu vực này. Nghe nói, đường hầm dưới lòng sông và tàu điện ngầm cũng đang được xây dựng, sẽ thông xe trong thời gian tới. Đến lúc đó, việc đi lại sẽ càng thuận tiện hơn. Khu thương mại do tập đoàn Hoa Diên nổi tiếng trong nước xây dựng. Khách sạn Thế Kỷ nằm ở giữa, xung quanh là nhiều trung tâm mua sắm cao thấp khác nhau và phố dành cho người đi bộ. Ngoài ra, tập đoàn còn xây cả khu thương mại nằm dưới lòng đất, vốn có kế hoạch cùng khai trương, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó nên hoãn lại. Bằng không, khu vực này sẽ còn có quy mô lớn hơn nữa.
Khu thương mại mới khai trương mấy ngày nhưng vô cùng đông đúc và náo nhiệt. Tuy nói sẽ quay về nhưng ánh mắt Tô Miên vẫn dừng lại ở những tấm biển quảng cáo lấp lánh và cửa hiệu sáng choang. Đúng lúc này, giọng nói nhàn nhạt của Hàn Trầm vang lên bên tai: “Em muốn đi dạo đến thế sao? Tròng mắt sắp rơi ra rồi kìa”.
Tô Miên thở dài: “Biểu hiện của em rõ ràng như vậy à?”
Hàn Trầm không trả lời. Biểu hiện của cô đâu chỉ rõ bình thường. Dù đi theo anh về phía xe ô tô nhưng vẻ mặt của cô rất không tình nguyện, mắt vẫn dán vào cửa hàng cửa hiệu trên đường phố, trông đáng thương như một chú cún nhỏ.
Chỉ vì một chuyện cỏn con mà cô bày ra bộ dạng vừa ấm ức vừa đáng yêu, khiến khí huyết trong lồng ngực anh sôi sục. Nghĩ đến đây, Hàn Trầm cười tủm tỉm, lại nghe cô nói: “Phồn hoa cách bờ ngắm nhìn, trái tim của người cảnh sát ở tận chân trời. Bây giờ, em không dạo phố, là để bọn họ có thể vui vẻ shopping. Tất nhiên, sau khi vụ án kết thúc, em sẽ đi mua sắm thỏa thích. Mấy tháng nay không phải tiêu tiền, lương tích lại cũng khá nhiều”.
Phồn hoa cách bờ ngắm nhìn, trái tim em ở đường chân trời. Người phụ nữ này thỉnh thoảng bật ra một hai câu dường như có thể in sâu vào đáy lòng anh. Trầm tư trong giây lát, anh giơ tay kéo cô vào lòng, bất chấp đang ở trên đường phố đông người.
Tô Miên ngẩng đầu, có chút khó hiểu: “Anh sao thế?”
Khóe mắt Hàn Trầm lấp lánh nụ cười: “Khi nào vụ án này kết thúc, anh sẽ không làm cảnh sát hình sự nữa. Dù tới chân trời góc bể, anh cũng sẽ đi cùng em”.
Tô Miên ngẩn người trong giây lát rồi nở nụ cười rạng rỡ: “Chẳng phải anh nói sau này muốn dạy học hay sao? Anh dạy ngành Hình sự, em dạy môn Tâm lý tội phạm. Chúng ta đi chơi vài năm rồi quay về trường cảnh sát dạy học”.
“Được.” Hàn Trầm đáp ngắn gọn rồi nắm tay cô. Hai người đều đeo găng tay màu đen, cách lớp vải mềm mại, Tô Miên vẫn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Tương lai vừa được vẽ ra thật tự do và đẹp đẽ. Bất kể xung quanh ồn ào, đông đúc, trái tim Tô Miên dường như vẫn đang bay bổng trong trí tưởng tượng của mình. Cô rất muốn nắm tay anh đi tới chân trời góc bể. Hai người cuối cùng cũng có thể ở bên nhau mãi mãi.
Đang chìm đắm trong tâm trạng ngọt ngào và lãng mạn, Tô Miên lập tức nghĩ đến một vấn đề thực tế khác: “Không được! Chúng ta đi rồi, ba đồng chí kia sẽ ra sao?”
Trong đầu cô chợt hiện ra cảnh tượng: Cô và Hàn Trầm thoải mái quay người rời đi. Mặt Lạnh chỉ yên lặng dõi theo rồi thốt lên một câu: “Hai người bảo trọng!” Sau đó tiếp tục vùi đầu vào công việc. Lải Nhải càm ràm một lúc, tiễn bọn họ ra ngoài cổng cơ quanh hay đến bến xe, cuối cùng không chịu được nỗi đau xa cách và tình cảm bị đả kích, bắt đầu khóc lóc sụt sịt. Còn Châu Tiểu Triện… Tô Miên lắc đầu bất lực, chắc chắn cậu ta sẽ ôm chân cô và Hàn Trầm, không cho họ đi. Cuối cùng, cậu ta thu dọn hành lý, cất giọng dứt khoát: “Hai người hãy đưa em đi cùng!”
Nghĩ đến đây, Tô Miên phì cười, ngẩng đầu nói với Hàn Trầm: “Nếu chúng ta đi thật, ba đồng chí kia sẽ đáng thương như cún con ấy”.
Hàn Trầm cũng mỉm cười, kéo cô sát vào người mình hơn: “Đến lúc đó nghe theo ý em. Em muốn đi thì đi. Nếu em không nỡ rời xa bọn họ, muốn quay về lúc nào cũng được”.
Tô Miên mãn nguyện gật đầu. Trong lòng tràn ngập tình ý, cô ngó xung quanh, thấy không ai để ý liền kiễng chân hôn lên má Hàn Trầm. Anh vốn chẳng bao giờ bận tâm đến thiên hạ nên lập tức dựa vào xe cảnh sát, một tay ôm thắt lưng cô, để mặc cô chủ động thể hiện tình cảm.
Đường phố đông như mắc cửi. Các cửa hiệu bật những bản nhạc vui vẻ, khách khứa ra vào nườm nượp. Cũng có người tản bộ ở ngoài đường, có người cầm chùm bóng bay nhiều màu sắc, từ đám đông đi tới. Sau đó, chùm bóng bay đột nhiên được thả dây. Bảy quả bóng đủ màu sắc: xanh da trời, xanh lá cây, vàng, đỏ… từ từ bay lên không trung. Ngọn gió nhè nhẹ thổi bóng bay xoay tròn. Mấy chữ cái ở mặt sau những quả bóng hiện ra trước mắt Hàn Trầm: T, S, R, A, E, L, K.
Hàn Trầm ôm Tô Miên bất động. Ánh mắt anh chỉ dừng ở những trái bóng vài giây rồi hướng về một tòa kiến trúc phía sau. Đó là khách sạn Thế Kỷ cao hơn sáu mươi tầng, cũng là tòa nhà cao nhất bán đảo. Ở một tầng nào đó, đằng sau ô cửa sổ xuất hiện một người đàn ông cao lớn mặc bộ trang phục thằng hề sặc sỡ. Hắn đứng sau cửa kính, nhìn không rõ gương mặt nhưng dường như đang cười với bọn họ.
Từ Tư Bạch tựa người vào cạnh cửa sổ ô tô. Cảnh sắc phồn hoa ở bên ngoài không gây một chút hứng thú nào đối với anh. Mấy người cảnh sát ở trong xe đang thảo luận điều gì đó nhưng vì không liên quan đến bản thân nên anh chẳng chú ý lắng nghe.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu, anh liền nhìn thấy đôi nam nữ rất tình cảm ở cạnh một chiếc xe cảnh sát cách đó không xa. Từ Tư Bạch không muốn nhìn, nhưng hình như bọn họ luôn xuất hiện trong tầm mắt anh.
“Bác sĩ Từ!” Một người cảnh sát gọi rồi đưa cho anh chai nước. Từ Tư Bạch lơ đễnh nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn. Đối phương đã quen với sự trầm mặc và lãnh đạm của anh nên chỉ cười cười.
Từ Tư Bạch mở nắp, uống một ngụm. Biết rõ là không nên nhưng anh cũng hiểu, đây là một loại chấp niệm. Sau khi bị cô bỏ rơi, anh mới thật sự cảm thấy không cam lòng. Anh nở nụ cười tự giễu, lại đưa mắt về phía đôi nam nữ nhưng lúc này, bên cạnh xe đã trống không. Bọn họ đi đâu rồi?
Từ Tư Bạch lập tức đảo mắt một vòng, nhưng bên ngoài cửa kính chỉ có đám đông di chuyển, đâu thấy hình bóng của hai người đó?
Từ Tư Bạch đẩy cửa xuống xe. Đúng lúc này, tựa như hưởng ứng sự sốt ruột của anh, máy bộ đàm bị vứt lại trên xe đột nhiên reo vang. Bộ đàm của những người cảnh sát hình sự cũng đồng thời nhận được tín hiệu.
“Tôi là Hàn Trầm. Đã phát hiện ra mục tiêu! Tôi xin nhắc lại, đã phát hiện ra mục tiêu!” Giọng đàn ông trầm thấp đầy sức mạnh vang lên.Tuy nhiên, Từ Tư Bạch không thích thanh âm này, cũng như mọi thứ của người đó, kể từ lần gặp đầu tiên đã không thích. Có lẽ bởi vì, ngay từ lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt cô nhìn anh ta, ánh mắt chưa đựng tâm tình phức tạp, anh đã biết, cô vĩnh viễn không nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.
Tất cả các nhân viên cảnh sát đều tỏ ra căng thẳng. Từ Tư Bạch đứng bất động, nghe Hàn Trầm nói tiếp: “Lập tức thông báo cho Đội trưởng Tần, khởi động phòng bị cấp một.” Hơi thở của anh hơi gấp gáp, tựa hồ đang chạy nhanh, “Phải lập tức điều lực lượng, sơ tán người dân ở khu vực này. Đội cảnh sát đặc nhiệm sẵn sàng chờ mệnh lệnh, cần thiết sẽ tấn công.”
Cảnh sát nhanh chóng hành động, gọi điện thoại, tìm người… Mười mấy cảnh sát làm nhiệm vụ tuần tra ở bán đảo đồng thời nhận được tin tức. Trong giây lát, họ lập tức tiến về hướng khách sạn Thế Kỷ. Tần Văn Lang cũng nhanh chóng nhận được tin báo.
Từ Tư Bạch có chút sốt ruột. Nếu hôm nay là trận chiến cuối cùng của nhóm sát thủ như Hàn Trầm dự liệu, vậy thì Tô Miên sẽ là người gặp nguy hiểm đầu tiên. Vào thời khắc này, họ đang ở đâu? Cô đang ở đâu?
Từ Tư Bạch bình tĩnh đảo mắt tìm kiếm. Kết quả, anh đã nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc ở phía trước. Đám đông vẫn yên bình và náo nhiệt dưới ánh mặt trời. Thật ra, việc tìm hai người không phài khó khăn, bởi bọn họ hoàn toàn khác thiên hạ. Hai hình bóng màu đen, một cao lớn, một mảnh mai nhưng rất nhanh nhẹn, đang lao qua đám đông, tiến về khách sạn Thế Kỷ.
Trong lòng Từ Tư Bạch đột nhiện có cảm giác vừa chua chát vừa dịu dàng. Rõ ràng hai người đang xông pha vào chốn hiểm nguy, tuy nhiên, anh lại cảm thấy, bản thân ở cạnh cô suốt ba năm trời nhưng không thực sự sát cánh bên cô như Hàn Trầm.
Lúc này, tiếng Hàn Trầm lại vang lên trong bộ đàm: “Cần hai người chi viện cho tôi và Tiểu Bạch. Chúng tôi đang ở…”
Lập tức có hai người cảnh sát nhảy xuống xe, sắc mặt nghiêm túc. Từ Tư Bạch đi đến chỗ họ: “Để tôi đi cho”.
Hai cảnh sát tỏ ra kinh ngạc, một người lên tiếng: “Bác sĩ Từ, đây là cuộc chiến dùng súng đạn thật đấy. Đối thủ của chúng ta là những kẻ giết người không ghê tay. Bác sĩ nên…” Anh ta còn chưa nói hết câu, Từ Tư Bạch đã rút khẩu súng bên hông mình, động tác tương đối nhanh nhẹn. Vì không ngờ anh sẽ chạm vào súng ống nên hai người cảnh sát nhất thời há hốc miệng. Từ Tư Bạch nói giọng lãnh đạm: “Nếu buộc phải chiến đấu, bác sĩ pháp y cũng có chiêu tấn công và phòng thủ của riêng mình, không thua kém cảnh sát hình sự. Chúng ta đi thôi!”
Thái độ của anh rất kiên quyết, lại có vẻ mặt lạnh lẽo nên người bên cạnh không tiện từ chối. Một cảnh sát hình sự trẻ tuổi nói với đồng nghiệp: “Tôi sẽ đi cùng bác sĩ Từ. Các anh nhớ theo dõi tình hình chặt chẽ”.
Từ Tư Bạch cầm khẩu súng trong tay, đi xuyên qua đám đông. Trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ: Nếu hôm nay là trận chiến cuối cùng của nhóm sát thủ, anh chỉ muốn bảo vệ cô mà thôi. Mặc dù cô không có chút tình cảm với anh, anh vẫn lưu luyến, không nỡ rời xa cô.
Hàn Trầm và Tô Miên đã tiến đến gần khách sạn Thế Kỷ. Nhìn từ bên ngoài, khách sạn vẫn hoàn toàn bình thường. Tòa kiến trúc lộng lẫy, vườn hoa phía trước đẹp đẽ như trong hoàng cung, anh chàng nhân viên gác cửa mặc đồng phục chỉ huy việc đỗ xe, rồi xách hành lý giúp khách. Vì mới khai trương nên khách sạn tương đối vắng vẻ. Hai người đứng ngoài cổng quan sát một lúc. Khi “viện binh” tới, thấy Từ Tư Bạch, sắc mặt Hàn Trầm không thay đổi, còn Tô Miên hơi kinh ngạc. Từ Tư Bạch bình thản đi đến bên cạnh, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
Tô Miên lập tức hiểu ra ý tứ của anh. Im lặng trong giây lát, cô chỉ nói nhỏ: “Anh hãy cẩn thận!”
“Em cũng thế.” Từ Tư Bạch đáp. Anh không mặc cảnh phục mà chỉ diện áo khoác màu sáng đơn giản, trông vẫn thư sinh, nho nhã như thường lệ.
Người cảnh sát hình sự đi cùng Từ Tư Bạch tên Đinh Tuấn. Anh ta ngó nghiêng rồi hỏi: “Tổ trưởng Hàn, chúng ta có vào trong ngay bây giờ không?”
Hàn Trầm lắc đầu: “Đợi Đội trưởng Tần bố trí lực lượng xong rồi chúng ta hành động sau”.
Đinh Tuấn ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Chúng ta phải sơ tán người dân, rồi lại điều cảnh sát đặc nhiệm, ngộ nhỡ ba tên tội phạm chạy mất thì sao? Chúng ta bày thế trận lớn như vậy mà xôi hỏng bỏng không thì thật đáng tiếc”.
“Không đâu.” Tô Miên và Hàn Trầm đồng thanh đáp.
Tô Miên ngước lên nhìn tòa nhà chính của khách sạn. Vô số ô cửa sổ tựa như muôn vàn con mắt lạnh lẽo và vô tình, đang dõi xuống chúng sinh dưới mặt đất.
Hàn Trầm nghĩ tới bảy quả bóng bay đang bay trên không trung, nghĩ đến nụ cười của thằng hề ở đằng sau ô cửa sổ. Đây là lời tuyên chiến chính thức của tổ chức sát thủ. Chúng cao ngạo và tự phụ như vậy, chúng cũng chờ mong cuộc chiến này. Do đó, chúng sẽ không để tổ Khiên Đen vồ hụt.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mọi người đều đứng yên quan sát tình hình. Rõ ràng mới chỉ một hai phút mà ai cũng có cảm giác rất lâu.
Đúng lúc này, điện thoại của Hàn Trầm đổ chuông. Anh bắt máy, là Tần Văn Lang gọi tới.
“Tình hình thế nào rồi?” Đội trưởng Tần cất giọng sốt ruột. Hàn Trầm nhanh chóng báo cáo tình hình.
“Được rồi.” Tần Văn Lang lên tiếng: “Tôi đã điều lực lượng, đội đặc nhiệm cũng đã xuất phát. Nhưng việc sơ tán người dân cần một khoảng thời gian. Các cậu hãy tùy cơ ứng biến, nhớ chú ý an toàn đấy”.
“Tôi biết rồi.”
Tần Văn Lang nói tiếp: “Còn nữa, vừa xảy ra một chuyện quan trọng. Mấy phút trước, chúng tôi nhận được cuộc điện thoại báo án của CEO tập đoàn khách sạn Hoa Diên Hà Á Nghiêu. Hiện tại, anh ta đang ở trong khách sạn, nói là nhận được lá thư đe dọa từ một người tự xưng là A. Tâm trạng của anh ta hết sức kích động, yêu cầu cảnh sát đi xử lý ngay. Hà Á Nghiêu là doanh nhân nổi tiếng của thành phố, lãnh đạo Cục rất quan tâm đến sự an toàn của anh ta. Các cậu hãy đi xem có manh mối gì không?”
Hàn Trầm mở loa ngoài nên mọi người đều nghe rõ. Tim Tô Miên đập nhanh một nhịp. Đã đến lúc rồi! Khu thương mại ở bán đảo mới xây dựng, vô số dân thường, thằng hề thoắt ẩn thoắt hiện, doanh nhân tên tuổi bị uy hiếp… Tuy không rõ nhóm sát thủ định làm gì nhưng rõ ràng, kế hoạch của chúng đã từng bước được triển khai. Chúng đang đợi tổ Khiên Đen vào cuộc.
Sau khi gác máy, Hàn Trầm đảo mắt qua quần thể kiến trúc nằm trong khuôn viên khách sạn. Theo lời Tần Văn Lang, CEO Hà Á Nghiêu đang ở trong một ngôi biệt thự độc lập, cũng là nơi ở của anh ta.
“Chúng ta qua đó xem sao.” Hàn Trầm nói.
Ba người còn lại không có ý kiến. Lãnh đạo Cục đã ra chỉ thị, bọn họ đương nhiên tuân lệnh. Hơn nữa, rất có khả năng nơi đó ẩn chứa kế hoạch tiếp theo của nhóm sát thủ.
Bốn người trình thẻ công tác, thuận lợi vào trong khách sạn. Ngôi biệt thự mà Tần Văn Lang nhắc tới nằm cách đó không xa, ở đằng sau tòa nhà chính, chỉ cách một thảm cỏ xanh mướt. Lúc này là mười một giờ trưa, ánh nắng chiếu xuống thảm cỏ, tạo thành cảnh tượng vừa yên bình vừa ấm áp.
Bốn người vừa đặt chân lên thảm đỏ, bỗng nhiên có tiếng nổ ầm ầm, rung chuyển trời đất ở ngay dưới chân họ. Tô Miên choáng vàng, hai tai ù ù. Cùng lúc đó, ngôi biệt thự cách mấy mét cũng vang lên tiếng nổ, còn thảm cỏ dưới chân cô đột nhiên nứt toác và sụt lún. Cô nhìn thấy Từ Tư Bạch và Đinh Tuấn rơi xuống dưới. Trong hoàn cảnh như vậy, Từ Tư Bạch vẫn cố gắng xoay người, giơ tay về phía cô. Tô Miên vô thức định kéo tay anh nhưng bên cạnh có người nhanh như chớp túm lấy cổ tay cô. Tô Miên giật mình ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt lo lắng của Hàn Trầm. Giây tiếp theo, anh kéo cô vào lòng.
Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt. Bốn người rơi xuống một nơi đen tối hun hút. Còn ở trên mặt đất, ngôi biệt thự nhanh chóng sụp đổ, trở thành đống gạch đá ngổn ngang.
Vụ nổ xảy ra bất ngờ khiến nhanh viên khách sạn chết sững. Vài giây sau, mọi người mới từ trong tòa nhà chạy ra ngoài. Ngôi biệt thự giờ đã trở thành đống gạch vụn, bọn họ vô cùng hoảng loạn.
“Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!” Có người hét lớn tiếng.
“Có bom! Mau chạy đi!” Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, nỗi khiếp sợ như bão lũ ùa vào mỗi con người. Tạm thời không ai hay biết, có bốn người cảnh sát đang bị vùi dưới lòng đất.
Bên ngoài khách sạn, tất cả mọi người trên quảng trường đều nghe thấy tiếng nổ, bầu không khí trở nên tĩnh lặng trong giây lát.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“VỪa có cái gì bị nổ ấy nhỉ? Anh có nghe thấy không?”
…
Hàng trăm, hàng ngàn người vẫn khá bình tĩnh, to nhỏ thảo luận. Các cửa hiệu trên phố dành cho người đi bộ ở xung quanh vẫn vang lên những bản nhạc vui tươi.
Đúng lúc này, tiếng tín hiệu rì rì từ ở trên đầu mọi người truyền tới. Không ít người ngẩng lên, phát hiện màn hình tinh thể lỏng vốn để phát quảng cáo treo trên tòa nhà cao tầng đồng thời lóe lên một ngọn lửa. Sau đó, một người đàn ông xuất hiện. Hắn đeo mặt nạ thằng hề, mặc bộ comple chỉnh tề. Đằng sau tấm mặt nạ là đôi mắt tràn ngập ý cười.
“Xin chào! Tôi là A!”
Khi thanh âm này vang lên, đám đông trên quảng trường vẫn hết sức ngỡ ngàng. Cô nhân viên phục vụ Tiểu Nhã đang đứng ở cửa khách sạn kinh ngạc ôm miệng.
A tiếp tục cất giọng vui vẻ, “Một nghìn người có mặt ở đây, à không, phải gần hai nghìn người ấy chứ… Xin chúc mừng! Các vị đã nằm trong tay tổ chức của chúng tôi rồi.”
Năm phút sau. Văn phòng của Cục Công an tỉnh vô cùng yên tĩnh, Tần Văn Lang rít một hơi thuốc, sắc mặt xanh xám, “Cậu nói gì cơ? Chúng đã bắt người trên quảng trường làm con tin ư?”
Châu Tiểu Triện gật đầu, đưa máy tính bảng cho anh ta xem. Đây là hình ảnh do cảnh sát ở hiện trường ghi lại, nhưng trên thực tế, mạng internet cũng đã xuất hiện những đoạn video tương tự.
A cho biết đã cài thuốc nổ ở nhiều chỗ trên cây cầu nối với bán đảo, ai muốn chết thì cứ thử bỏ chạy. Châu Tiểu Triện giải thích, “Mọi người đều sợ chết khiếp, bây giờ đều nghe lời hắn.”
Tần Văn Lang chửi thề một câu. Anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng, “Sau khi nhóm sát thủ xuất hiện, chúng ta đã tăng cường lực lượng tuần tra. Khu thương mại ở bán đảo cũng là khu vực giám sát trọng điểm 24/24. Bọn chúng không thể có cơ hội chôn nhiều thuốc nổ như vậy…” Anh ta nhíu chặt chân mày, “Khu thương mại vừa khánh thành vào tháng trước. Trừ khi chúng ta lên kế hoạch và chôn thuốc nổ trước khi hoàn tất việc thi công. Đúng là chó má thật!”
Châu Tiểu Triện chợt nhớ đến suy đoán của Hàn Trầm mấy hôm trước. Anh nói, nhóm sát thủ có một mục đích được che giấu rất kỹ, hơn nữa còn được chuẩn bị một thời gian dài. Sự việc quả nhiên không sai chút nào.
Gặp tình hình khẩn cấp, Tần Văn Lang đương nhiên nhớ tới “ái tướng” còn đang ở tiền tuyến, anh ta cất cao giọng, “Đã liên lạc với Hàn Trầm chưa?”
Châu Tiểu Triện giật mình thon thót. Một điều tra viên lập tức chạy vào, sắc mặt tương đối khó coi, “Chưa ạ! Chúng tôi không liên lạc được với Hàn Trầm, Tô Miên, Từ Tư Bạch và Đinh Tuấn.”
Tần Văn Lang liền dí mẩu thuốc vào gạt tàn, cầm áo khoác đứng lên, “Đội hình chuẩn bị xong chưa?”
“Đã xong! Có thể xuất phát rồi ạ!” Người cảnh sát đáp.
“Đi thôi!” Tần Văn Lang vỗ vai Châu Tiểu Triện rồi sải bước dài về phía cửa ra vào. Châu Tiểu Triện vừa lo lắng vừa sốt ruột, nhanh chóng đi theo lãnh đạo. Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, cậu ta liếc qua số trên màn hình rồi bắt máy, “Các anh đang ở đâu thế?”
Người ở đầu kia điện thoại là Lải Nhải. Sáng nay, anh ta và Mặt Lạnh đi nơi khác để hỏi chuyện một nhân chứng tiết lộ từng gặp A. Kết quả, ông già tuy từng nhìn thấy người giống tấm ảnh trong lệnh truy nã nhưng lại không thể nói rõ, hiện A đang ở đâu.
“Lúc đó là giờ cao điểm, cậu ta đứng ngoài khu vực chung cư một lúc lâu. Tôi đi ra ngoài đi dạo nên nhìn thấy rõ ràng. Vậy mà loáng một cái đã không thấy cậu ta đâu nữa.” Ông già kể lại.
Không thu được manh mối có giá trị, Lải Nhải và Mặt Lạnh đành cáo từ ra về. Chưa kịp lên xe, họ đọc được tin khách sạn Thế Kỷ bị uy hiếp. Gọi cho Hàn Trầm không được nên họ lập tức liên lạc với Châu Tiểu Triện.
Hai người vội vàng lên ô tô, Lải Nhải nói, “Chúng tôi vẫn đang ở khu phía tây, sẽ lập tức đến bán đảo ngay.” Mặt Lạnh nổ máy, quay đầu hòa vào dòng xe cộ trên đường phố.
Cùng lúc đó, trên quảng trường của bán đảo, lại một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Đài phun nước ở góc quảng trường nổ tung. Mặc dù không ai chết hay bị thương nhưng tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi đến mức ngồi thụp xuống đất, không dám lên tiếng cũng chẳng dám di chuyển. Trên các màn hình tinh thể lỏng, A nở nụ cười hài lòng.
Vừa rồi, sau lời tuyên bố của hắn, quảng trường trở nên hỗn loạn. Mọi người bắt đầu chạy tán loạn như ong vỡ tổ, chẳng ai chịu nghe lời. Điều này khiến hắn bực tức và mất hết nhẫn nại. Thế là hắn ngang nhiên bấm nút điều khiển. Thấy chưa? Bây giờ đám đông đã trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
“Khụ…” A hắng giọng, đi đi lại lại trước ống kính. Sau lưng hắn là một tấm vải màu đen. Chẳng ai biết hắn đang ở đâu, bày chiêu trò gì.
Đám đông đều ngẩng đầu, có người bạn dạn đứng dậy nhìn màn hình. A đột nhiên thở dài một tiếng rồi cất giọng vừa bất lực vừa tinh nghịch, “Hãy ngoan ngoãn nghe lời, chúng tôi sẽ không giết quý vị. Chúng tôi hứa sẽ không giết một ai, bởi đây không phải là điều chúng tôi định làm ngày hôm nay. Chúng tôi chỉ có một mục đích…”
Người ở trên quảng trường đưa mắt nhìn nhau. Khóe mắt hắn lại cong lên ở đằng sau tấm mặt nạ, “Chúng tôi chỉ muốn mời quý vị xem một màn biểu diễn hoành tráng chưa từng thấy. Chỉ vậy mà thôi.”
Đám đông hết sức nghi hoặc, bởi hắn hứa đi hứa lại sẽ không giết người, đồng thời đưa ra yêu cầu kỳ quặc. Một người mạnh dạn đứng lên hỏi, “Màn biểu diễn gì thế?”
“Không biết là biểu diễn gì nhỉ?” Một số người phụ họa theo.
“Có phải xem xong biểu diễn, anh sẽ thả chúng tôi đi?”
Trên màn hình, A chỉ mỉm cười mà không trả lời. Sau đó, hắn quay người về phía tấm vải màu đen rồi hơi cúi xuống, động tác rất tao nhã.
“Tiếp theo, xin mời các diễn viên lên sân khấu!” Nói xong câu này, A lùi ra sau ống kính. Tấm vải đen sau lưng hắn từ từ mở ra. Một sân khấu lộng lẫy hiện lên trước mắt mọi người.
Tiểu Nhã đang lau cửa sổ ở một căn phòng nào đó trong khách sạn Thế Kỷ Bán Đảo. Nước lạnh đến mức khiến tay cô đỏ tấy. Cô thở dài, dõi mắt xuống đường phố phồn hoa tấp nập. Cô cũng muốn đi dạo phố nhưng vẫn còn công việc phải làm. Được tuyển vào khác sạn năm sao này làm nhân viên phục vụ, nhận được mức lương khá cao, cô phải nỗ lực gấp đôi mới được. Nghĩ đến đây, tâm trạng Tiểu Nhã trở nên vui vẻ. Nhìn từ một góc độ khác, nơi này là khu thương mại mới xây dựng, với những tòa kiến trúc cao nhất và đắt đỏ nhất, cô cứ coi như đang thưởng thức phong cảnh là được rồi.
Tiểu Nhã hát ngâm nga, nhanh chóng lau xong cửa sổ. Cô hà hơi vào lòng bàn tay, ngắm nghía thành quả lao động của mình. Đúng lúc này, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng “chà chà”, Tiểu Nhã giật mình, khăn lau trong tay rơi xuống đất. Cô quay đầu, liền bắt gặp nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Tiểu Ngải.
Tiểu Ngải cũng là nhân viên phục vụ của khách sạn. Anh ta có thân hình cao lớn, nước da trắng ngần, dưới cằm để râu, đeo một cặp kính gọng đen, tóc mái xõa xuống tận mắt. Tuy nhiên, Tiểu Nhã từng nhìn thấy anh ta tháo kính và hất tóc lên, để lộ đôi mắt trong veo không một chút tạp chất.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhã hơi đỏ mặt: “Anh làm gì thế? Lúc nào cũng thích dọa người”.
Tiểu Ngải cười cười, đặt tay lên vai cô. Hành động thân mật này khiến trái tim Tiểu Nhã loạn nhịp. Hai người đứng cạnh nhau ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
“Này!” Tiểu Ngải đột nhiên mở miệng.
“Gì cơ?”
“Nếu hôm nay xảy ra chuyện không hay, cô hãy nhớ chạy ra ngoài, cố gắng hết sức chạy thật nhanh.” Anh ta nói những lời chẳng đâu vào đâu: “Hãy bảo vệ tốt bản thân”.
Tiểu Nhã quay sang anh ta: “Cái anh này, nói toàn những lời kỳ quặc. Có chuyện gì không hay chứ? Anh định trù tôi phải không?”
Tiểu Ngải mỉm cười, đi ra ngoài cửa: “Việc gì tôi phải trù cô? Cô cứ nhớ lời tôi dặn là được rồi”.
Tiểu Nhã quay đầu, dõi theo bóng người đàn ông. Cô không nhịn được, mở miệng hỏi: “Tiểu Ngải, bên kia có một quán mì mới mở, mùi vị rất ngon. Tối nay anh có muốn qua bên đó ăn không?” Nói xong câu này, cô gần như nín thở.
Tiểu Ngải dừng bước nhưng không quay đầu: “Nếu có cơ hôi, tôi sẽ hẹn cô”. Nói xong, anh ta vẫy tay rồi đi mất.
Trong lòng Tiểu Nhã không biết nên vui hay buồn. Cái gì gọi là “nếu có cơ hội sẽ hẹn” chứ? Cô phải đợi đến bao giờ đây?
Nhưng chỉ một lúc sau, Tiểu Nhã nhanh chóng gạt bỏ ưu phiền trong lòng, lại hăng hái lau cửa sổ. Lúc này, cô mới chú ý, từ vị trí của Tiểu Ngải vừa rồi, có thể nhìn thấy một đôi nam nữ cảnh sát đứng bên cạnh chiếc xe công vụ ở góc phố bên dưới. Gần đây trật tự trị an trong thành phố không được tốt nên chỗ nào cũng thấy cảnh sát, Tiểu Nhã cũng chẳng lấy gì làm lạ. Những vụ nổ, vụ giết người dường như là chuyện rất xa vời đối với một người dân bình thường như cô.
Tiểu Nhã bất giác ngắm hai người cảnh sát một lúc, trong lòng có chút thán phục và thương cảm. Mùa đông giá lạnh như vậy mà họ vẫn phải tuần tra trên đường phố, quả thực không dễ chút nào. Nghe nói thời gian này còn có cảnh sát bị thương. Hy vọng đôi nam nữ dưới kia được bình an vô sự.
Tiểu Nhã tiếp tục quét dọn phòng với một tâm tình ấm áp. Ngày hôm nay vẫn còn rất dài.
Tô Miên đứng bên cạnh xe cảnh sát, dõi mắt về phía đường phố tấp nập người qua lại và biển quảng cáo nhấp nháy trên trung tâm thương mại, bộ dạng cô có chút thất thần. Đã bao lâu cô không đi dạo phố, đi shopping rồi? Bản thân cô cũng không nhớ rõ. Lần mua đồ gần đây nhất hình như là hôm Hàn Trầm mua váy cho cô. Nghĩ đến mới thấy bản thân có chút đáng thương. Khi mua về, cô tự nhủ nhất định phải mặc váy, kết quả nhét xuống tận đáy tủ. Mỗi ngày vội vội vàng vàng cắm đầu vào vụ tổ chức sát thủ, cô làm gì có thời gian chăm sóc bản thân.
Tô Miên đang nghĩ ngợi lung tung, Hàn Trầm ở bên cạnh kết thúc cuộc điện thoại, ngoảnh đầu nhìn cô. Thời tiết tháng Mười hai giá lạnh, cô mặc áo khoác dài màu đen của cảnh sát giống anh, nhưng còn làm điệu đeo them một chiếc thắt lưng ở eo, càng để lộ thân hình mảnh mai. Sắc mặt cô nhợt nhạt vì lạnh, nhưng ánh mắt vẫn rạng ngời. Hai người đã ở bên nhau một thời gian, vậy mà mỗi lần cô nhìn anh, đôi mắt dường như vẫn còn muôn vạn lời muốn nói.
Hàn Trầm mỉm cười, đặt tay lên vai Tô Miên: “Chúng ta về thôi!”
“Vâng.”
Vụ trúng độc xảy ra hai ngày trước đã nhanh chóng được giải quyết. Cảnh sát đương nhiên không sử dụng thuốc giải do A gửi tới, mà dùng loại thuốc của chuyên gia, kịp thời phá giải âm mưu của bọn chúng, không ai bị thương vong.
Phía cảnh sát lập tức tiến hành điều tra, nhanh chóng tìm ra ngọn nguồn. Nhóm sát thủ đặt một nhà máy dược phẩm nhỏ sản xuất thuốc giải độc, chúng cũng phá hoại đường ống trong khu chung cư để bỏ thuốc độc. Người mang thuốc giải đến công ty chuyển phát nhanh chính là A. Có lẽ đang bị truy nã nên hắn cũng chẳng thèm trốn tránh mà ngang nhiên đi qua camera giám sát. Hắn thậm chí còn giơ tay chữ V trước camera bên ngoài công ty chuyển phát.
Tất nhiên, A cũng ngụy trang một chút như dán bộ râu, đeo kính. Có điều, bộ dạng ngông nghênh của hắn dù hóa thành tro Tô Miên cũng nhận ra.
Cuộc lùng bắt vẫn tiếp diễn. Mặc dù trong hai ngày qua, nhóm sát thủ không có bất cứ động thái nào, nhưng tổ Khiên Đen và những người cảnh sát có kinh nghiệm đều biết rõ, đối phó với tội phạm thông minh và tàn ác nhất, giai đoạn then chốt cuối cùng chính là cuộc đọ sức về sự nhẫn nài và bền bỉ. Ai kiên trì hơn, người đó sẽ được cười đến giây phút cuối cùng.
Không chỉ Hàn Trầm và Tô Miên, cả Từ Tư Bạch cũng có mặt. Theo chỉ thị mới nhất của lãnh đạo Cục, tất cả nhân viên có liên quan phải sẵn sàng chờ đợi mệnh lệnh 24/24, bác sỹ pháp y cũng không ngoại lệ.
Vào thời khắc này, Từ Tư Bạch và mấy người cảnh sát hình sự ở trên một chiếc xe chỉ huy gần khu thương mại. Gặp Hàn Trầm và Tô Miên, anh cũng chỉ chào hỏi từ xa. Hàn Trầm vẫn giữ thái độ lạnh nhạt và xa cách như thường lệ. Tô Miên cũng không chủ động tìm Từ Tư Bạch trò chuyện, bởi cô không biết nói gì với anh.
Trung tâm thương mại mới khai trương trông rất xa hoa lộng lẫy. Dòng sông Hán Giang và Trường Giang giao nhau ở nơi này, tạo thành một bán đảo rộng lớn. Chỉ có một cây cầu bắc qua sông, nối liền thành phố Lam và khu vực này. Nghe nói, đường hầm dưới lòng sông và tàu điện ngầm cũng đang được xây dựng, sẽ thông xe trong thời gian tới. Đến lúc đó, việc đi lại sẽ càng thuận tiện hơn. Khu thương mại do tập đoàn Hoa Diên nổi tiếng trong nước xây dựng. Khách sạn Thế Kỷ nằm ở giữa, xung quanh là nhiều trung tâm mua sắm cao thấp khác nhau và phố dành cho người đi bộ. Ngoài ra, tập đoàn còn xây cả khu thương mại nằm dưới lòng đất, vốn có kế hoạch cùng khai trương, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó nên hoãn lại. Bằng không, khu vực này sẽ còn có quy mô lớn hơn nữa.
Khu thương mại mới khai trương mấy ngày nhưng vô cùng đông đúc và náo nhiệt. Tuy nói sẽ quay về nhưng ánh mắt Tô Miên vẫn dừng lại ở những tấm biển quảng cáo lấp lánh và cửa hiệu sáng choang. Đúng lúc này, giọng nói nhàn nhạt của Hàn Trầm vang lên bên tai: “Em muốn đi dạo đến thế sao? Tròng mắt sắp rơi ra rồi kìa”.
Tô Miên thở dài: “Biểu hiện của em rõ ràng như vậy à?”
Hàn Trầm không trả lời. Biểu hiện của cô đâu chỉ rõ bình thường. Dù đi theo anh về phía xe ô tô nhưng vẻ mặt của cô rất không tình nguyện, mắt vẫn dán vào cửa hàng cửa hiệu trên đường phố, trông đáng thương như một chú cún nhỏ.
Chỉ vì một chuyện cỏn con mà cô bày ra bộ dạng vừa ấm ức vừa đáng yêu, khiến khí huyết trong lồng ngực anh sôi sục. Nghĩ đến đây, Hàn Trầm cười tủm tỉm, lại nghe cô nói: “Phồn hoa cách bờ ngắm nhìn, trái tim của người cảnh sát ở tận chân trời. Bây giờ, em không dạo phố, là để bọn họ có thể vui vẻ shopping. Tất nhiên, sau khi vụ án kết thúc, em sẽ đi mua sắm thỏa thích. Mấy tháng nay không phải tiêu tiền, lương tích lại cũng khá nhiều”.
Phồn hoa cách bờ ngắm nhìn, trái tim em ở đường chân trời. Người phụ nữ này thỉnh thoảng bật ra một hai câu dường như có thể in sâu vào đáy lòng anh. Trầm tư trong giây lát, anh giơ tay kéo cô vào lòng, bất chấp đang ở trên đường phố đông người.
Tô Miên ngẩng đầu, có chút khó hiểu: “Anh sao thế?”
Khóe mắt Hàn Trầm lấp lánh nụ cười: “Khi nào vụ án này kết thúc, anh sẽ không làm cảnh sát hình sự nữa. Dù tới chân trời góc bể, anh cũng sẽ đi cùng em”.
Tô Miên ngẩn người trong giây lát rồi nở nụ cười rạng rỡ: “Chẳng phải anh nói sau này muốn dạy học hay sao? Anh dạy ngành Hình sự, em dạy môn Tâm lý tội phạm. Chúng ta đi chơi vài năm rồi quay về trường cảnh sát dạy học”.
“Được.” Hàn Trầm đáp ngắn gọn rồi nắm tay cô. Hai người đều đeo găng tay màu đen, cách lớp vải mềm mại, Tô Miên vẫn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Tương lai vừa được vẽ ra thật tự do và đẹp đẽ. Bất kể xung quanh ồn ào, đông đúc, trái tim Tô Miên dường như vẫn đang bay bổng trong trí tưởng tượng của mình. Cô rất muốn nắm tay anh đi tới chân trời góc bể. Hai người cuối cùng cũng có thể ở bên nhau mãi mãi.
Đang chìm đắm trong tâm trạng ngọt ngào và lãng mạn, Tô Miên lập tức nghĩ đến một vấn đề thực tế khác: “Không được! Chúng ta đi rồi, ba đồng chí kia sẽ ra sao?”
Trong đầu cô chợt hiện ra cảnh tượng: Cô và Hàn Trầm thoải mái quay người rời đi. Mặt Lạnh chỉ yên lặng dõi theo rồi thốt lên một câu: “Hai người bảo trọng!” Sau đó tiếp tục vùi đầu vào công việc. Lải Nhải càm ràm một lúc, tiễn bọn họ ra ngoài cổng cơ quanh hay đến bến xe, cuối cùng không chịu được nỗi đau xa cách và tình cảm bị đả kích, bắt đầu khóc lóc sụt sịt. Còn Châu Tiểu Triện… Tô Miên lắc đầu bất lực, chắc chắn cậu ta sẽ ôm chân cô và Hàn Trầm, không cho họ đi. Cuối cùng, cậu ta thu dọn hành lý, cất giọng dứt khoát: “Hai người hãy đưa em đi cùng!”
Nghĩ đến đây, Tô Miên phì cười, ngẩng đầu nói với Hàn Trầm: “Nếu chúng ta đi thật, ba đồng chí kia sẽ đáng thương như cún con ấy”.
Hàn Trầm cũng mỉm cười, kéo cô sát vào người mình hơn: “Đến lúc đó nghe theo ý em. Em muốn đi thì đi. Nếu em không nỡ rời xa bọn họ, muốn quay về lúc nào cũng được”.
Tô Miên mãn nguyện gật đầu. Trong lòng tràn ngập tình ý, cô ngó xung quanh, thấy không ai để ý liền kiễng chân hôn lên má Hàn Trầm. Anh vốn chẳng bao giờ bận tâm đến thiên hạ nên lập tức dựa vào xe cảnh sát, một tay ôm thắt lưng cô, để mặc cô chủ động thể hiện tình cảm.
Đường phố đông như mắc cửi. Các cửa hiệu bật những bản nhạc vui vẻ, khách khứa ra vào nườm nượp. Cũng có người tản bộ ở ngoài đường, có người cầm chùm bóng bay nhiều màu sắc, từ đám đông đi tới. Sau đó, chùm bóng bay đột nhiên được thả dây. Bảy quả bóng đủ màu sắc: xanh da trời, xanh lá cây, vàng, đỏ… từ từ bay lên không trung. Ngọn gió nhè nhẹ thổi bóng bay xoay tròn. Mấy chữ cái ở mặt sau những quả bóng hiện ra trước mắt Hàn Trầm: T, S, R, A, E, L, K.
Hàn Trầm ôm Tô Miên bất động. Ánh mắt anh chỉ dừng ở những trái bóng vài giây rồi hướng về một tòa kiến trúc phía sau. Đó là khách sạn Thế Kỷ cao hơn sáu mươi tầng, cũng là tòa nhà cao nhất bán đảo. Ở một tầng nào đó, đằng sau ô cửa sổ xuất hiện một người đàn ông cao lớn mặc bộ trang phục thằng hề sặc sỡ. Hắn đứng sau cửa kính, nhìn không rõ gương mặt nhưng dường như đang cười với bọn họ.
Từ Tư Bạch tựa người vào cạnh cửa sổ ô tô. Cảnh sắc phồn hoa ở bên ngoài không gây một chút hứng thú nào đối với anh. Mấy người cảnh sát ở trong xe đang thảo luận điều gì đó nhưng vì không liên quan đến bản thân nên anh chẳng chú ý lắng nghe.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu, anh liền nhìn thấy đôi nam nữ rất tình cảm ở cạnh một chiếc xe cảnh sát cách đó không xa. Từ Tư Bạch không muốn nhìn, nhưng hình như bọn họ luôn xuất hiện trong tầm mắt anh.
“Bác sĩ Từ!” Một người cảnh sát gọi rồi đưa cho anh chai nước. Từ Tư Bạch lơ đễnh nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn. Đối phương đã quen với sự trầm mặc và lãnh đạm của anh nên chỉ cười cười.
Từ Tư Bạch mở nắp, uống một ngụm. Biết rõ là không nên nhưng anh cũng hiểu, đây là một loại chấp niệm. Sau khi bị cô bỏ rơi, anh mới thật sự cảm thấy không cam lòng. Anh nở nụ cười tự giễu, lại đưa mắt về phía đôi nam nữ nhưng lúc này, bên cạnh xe đã trống không. Bọn họ đi đâu rồi?
Từ Tư Bạch lập tức đảo mắt một vòng, nhưng bên ngoài cửa kính chỉ có đám đông di chuyển, đâu thấy hình bóng của hai người đó?
Từ Tư Bạch đẩy cửa xuống xe. Đúng lúc này, tựa như hưởng ứng sự sốt ruột của anh, máy bộ đàm bị vứt lại trên xe đột nhiên reo vang. Bộ đàm của những người cảnh sát hình sự cũng đồng thời nhận được tín hiệu.
“Tôi là Hàn Trầm. Đã phát hiện ra mục tiêu! Tôi xin nhắc lại, đã phát hiện ra mục tiêu!” Giọng đàn ông trầm thấp đầy sức mạnh vang lên.Tuy nhiên, Từ Tư Bạch không thích thanh âm này, cũng như mọi thứ của người đó, kể từ lần gặp đầu tiên đã không thích. Có lẽ bởi vì, ngay từ lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt cô nhìn anh ta, ánh mắt chưa đựng tâm tình phức tạp, anh đã biết, cô vĩnh viễn không nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.
Tất cả các nhân viên cảnh sát đều tỏ ra căng thẳng. Từ Tư Bạch đứng bất động, nghe Hàn Trầm nói tiếp: “Lập tức thông báo cho Đội trưởng Tần, khởi động phòng bị cấp một.” Hơi thở của anh hơi gấp gáp, tựa hồ đang chạy nhanh, “Phải lập tức điều lực lượng, sơ tán người dân ở khu vực này. Đội cảnh sát đặc nhiệm sẵn sàng chờ mệnh lệnh, cần thiết sẽ tấn công.”
Cảnh sát nhanh chóng hành động, gọi điện thoại, tìm người… Mười mấy cảnh sát làm nhiệm vụ tuần tra ở bán đảo đồng thời nhận được tin tức. Trong giây lát, họ lập tức tiến về hướng khách sạn Thế Kỷ. Tần Văn Lang cũng nhanh chóng nhận được tin báo.
Từ Tư Bạch có chút sốt ruột. Nếu hôm nay là trận chiến cuối cùng của nhóm sát thủ như Hàn Trầm dự liệu, vậy thì Tô Miên sẽ là người gặp nguy hiểm đầu tiên. Vào thời khắc này, họ đang ở đâu? Cô đang ở đâu?
Từ Tư Bạch bình tĩnh đảo mắt tìm kiếm. Kết quả, anh đã nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc ở phía trước. Đám đông vẫn yên bình và náo nhiệt dưới ánh mặt trời. Thật ra, việc tìm hai người không phài khó khăn, bởi bọn họ hoàn toàn khác thiên hạ. Hai hình bóng màu đen, một cao lớn, một mảnh mai nhưng rất nhanh nhẹn, đang lao qua đám đông, tiến về khách sạn Thế Kỷ.
Trong lòng Từ Tư Bạch đột nhiện có cảm giác vừa chua chát vừa dịu dàng. Rõ ràng hai người đang xông pha vào chốn hiểm nguy, tuy nhiên, anh lại cảm thấy, bản thân ở cạnh cô suốt ba năm trời nhưng không thực sự sát cánh bên cô như Hàn Trầm.
Lúc này, tiếng Hàn Trầm lại vang lên trong bộ đàm: “Cần hai người chi viện cho tôi và Tiểu Bạch. Chúng tôi đang ở…”
Lập tức có hai người cảnh sát nhảy xuống xe, sắc mặt nghiêm túc. Từ Tư Bạch đi đến chỗ họ: “Để tôi đi cho”.
Hai cảnh sát tỏ ra kinh ngạc, một người lên tiếng: “Bác sĩ Từ, đây là cuộc chiến dùng súng đạn thật đấy. Đối thủ của chúng ta là những kẻ giết người không ghê tay. Bác sĩ nên…” Anh ta còn chưa nói hết câu, Từ Tư Bạch đã rút khẩu súng bên hông mình, động tác tương đối nhanh nhẹn. Vì không ngờ anh sẽ chạm vào súng ống nên hai người cảnh sát nhất thời há hốc miệng. Từ Tư Bạch nói giọng lãnh đạm: “Nếu buộc phải chiến đấu, bác sĩ pháp y cũng có chiêu tấn công và phòng thủ của riêng mình, không thua kém cảnh sát hình sự. Chúng ta đi thôi!”
Thái độ của anh rất kiên quyết, lại có vẻ mặt lạnh lẽo nên người bên cạnh không tiện từ chối. Một cảnh sát hình sự trẻ tuổi nói với đồng nghiệp: “Tôi sẽ đi cùng bác sĩ Từ. Các anh nhớ theo dõi tình hình chặt chẽ”.
Từ Tư Bạch cầm khẩu súng trong tay, đi xuyên qua đám đông. Trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ: Nếu hôm nay là trận chiến cuối cùng của nhóm sát thủ, anh chỉ muốn bảo vệ cô mà thôi. Mặc dù cô không có chút tình cảm với anh, anh vẫn lưu luyến, không nỡ rời xa cô.
Hàn Trầm và Tô Miên đã tiến đến gần khách sạn Thế Kỷ. Nhìn từ bên ngoài, khách sạn vẫn hoàn toàn bình thường. Tòa kiến trúc lộng lẫy, vườn hoa phía trước đẹp đẽ như trong hoàng cung, anh chàng nhân viên gác cửa mặc đồng phục chỉ huy việc đỗ xe, rồi xách hành lý giúp khách. Vì mới khai trương nên khách sạn tương đối vắng vẻ. Hai người đứng ngoài cổng quan sát một lúc. Khi “viện binh” tới, thấy Từ Tư Bạch, sắc mặt Hàn Trầm không thay đổi, còn Tô Miên hơi kinh ngạc. Từ Tư Bạch bình thản đi đến bên cạnh, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
Tô Miên lập tức hiểu ra ý tứ của anh. Im lặng trong giây lát, cô chỉ nói nhỏ: “Anh hãy cẩn thận!”
“Em cũng thế.” Từ Tư Bạch đáp. Anh không mặc cảnh phục mà chỉ diện áo khoác màu sáng đơn giản, trông vẫn thư sinh, nho nhã như thường lệ.
Người cảnh sát hình sự đi cùng Từ Tư Bạch tên Đinh Tuấn. Anh ta ngó nghiêng rồi hỏi: “Tổ trưởng Hàn, chúng ta có vào trong ngay bây giờ không?”
Hàn Trầm lắc đầu: “Đợi Đội trưởng Tần bố trí lực lượng xong rồi chúng ta hành động sau”.
Đinh Tuấn ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Chúng ta phải sơ tán người dân, rồi lại điều cảnh sát đặc nhiệm, ngộ nhỡ ba tên tội phạm chạy mất thì sao? Chúng ta bày thế trận lớn như vậy mà xôi hỏng bỏng không thì thật đáng tiếc”.
“Không đâu.” Tô Miên và Hàn Trầm đồng thanh đáp.
Tô Miên ngước lên nhìn tòa nhà chính của khách sạn. Vô số ô cửa sổ tựa như muôn vàn con mắt lạnh lẽo và vô tình, đang dõi xuống chúng sinh dưới mặt đất.
Hàn Trầm nghĩ tới bảy quả bóng bay đang bay trên không trung, nghĩ đến nụ cười của thằng hề ở đằng sau ô cửa sổ. Đây là lời tuyên chiến chính thức của tổ chức sát thủ. Chúng cao ngạo và tự phụ như vậy, chúng cũng chờ mong cuộc chiến này. Do đó, chúng sẽ không để tổ Khiên Đen vồ hụt.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mọi người đều đứng yên quan sát tình hình. Rõ ràng mới chỉ một hai phút mà ai cũng có cảm giác rất lâu.
Đúng lúc này, điện thoại của Hàn Trầm đổ chuông. Anh bắt máy, là Tần Văn Lang gọi tới.
“Tình hình thế nào rồi?” Đội trưởng Tần cất giọng sốt ruột. Hàn Trầm nhanh chóng báo cáo tình hình.
“Được rồi.” Tần Văn Lang lên tiếng: “Tôi đã điều lực lượng, đội đặc nhiệm cũng đã xuất phát. Nhưng việc sơ tán người dân cần một khoảng thời gian. Các cậu hãy tùy cơ ứng biến, nhớ chú ý an toàn đấy”.
“Tôi biết rồi.”
Tần Văn Lang nói tiếp: “Còn nữa, vừa xảy ra một chuyện quan trọng. Mấy phút trước, chúng tôi nhận được cuộc điện thoại báo án của CEO tập đoàn khách sạn Hoa Diên Hà Á Nghiêu. Hiện tại, anh ta đang ở trong khách sạn, nói là nhận được lá thư đe dọa từ một người tự xưng là A. Tâm trạng của anh ta hết sức kích động, yêu cầu cảnh sát đi xử lý ngay. Hà Á Nghiêu là doanh nhân nổi tiếng của thành phố, lãnh đạo Cục rất quan tâm đến sự an toàn của anh ta. Các cậu hãy đi xem có manh mối gì không?”
Hàn Trầm mở loa ngoài nên mọi người đều nghe rõ. Tim Tô Miên đập nhanh một nhịp. Đã đến lúc rồi! Khu thương mại ở bán đảo mới xây dựng, vô số dân thường, thằng hề thoắt ẩn thoắt hiện, doanh nhân tên tuổi bị uy hiếp… Tuy không rõ nhóm sát thủ định làm gì nhưng rõ ràng, kế hoạch của chúng đã từng bước được triển khai. Chúng đang đợi tổ Khiên Đen vào cuộc.
Sau khi gác máy, Hàn Trầm đảo mắt qua quần thể kiến trúc nằm trong khuôn viên khách sạn. Theo lời Tần Văn Lang, CEO Hà Á Nghiêu đang ở trong một ngôi biệt thự độc lập, cũng là nơi ở của anh ta.
“Chúng ta qua đó xem sao.” Hàn Trầm nói.
Ba người còn lại không có ý kiến. Lãnh đạo Cục đã ra chỉ thị, bọn họ đương nhiên tuân lệnh. Hơn nữa, rất có khả năng nơi đó ẩn chứa kế hoạch tiếp theo của nhóm sát thủ.
Bốn người trình thẻ công tác, thuận lợi vào trong khách sạn. Ngôi biệt thự mà Tần Văn Lang nhắc tới nằm cách đó không xa, ở đằng sau tòa nhà chính, chỉ cách một thảm cỏ xanh mướt. Lúc này là mười một giờ trưa, ánh nắng chiếu xuống thảm cỏ, tạo thành cảnh tượng vừa yên bình vừa ấm áp.
Bốn người vừa đặt chân lên thảm đỏ, bỗng nhiên có tiếng nổ ầm ầm, rung chuyển trời đất ở ngay dưới chân họ. Tô Miên choáng vàng, hai tai ù ù. Cùng lúc đó, ngôi biệt thự cách mấy mét cũng vang lên tiếng nổ, còn thảm cỏ dưới chân cô đột nhiên nứt toác và sụt lún. Cô nhìn thấy Từ Tư Bạch và Đinh Tuấn rơi xuống dưới. Trong hoàn cảnh như vậy, Từ Tư Bạch vẫn cố gắng xoay người, giơ tay về phía cô. Tô Miên vô thức định kéo tay anh nhưng bên cạnh có người nhanh như chớp túm lấy cổ tay cô. Tô Miên giật mình ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt lo lắng của Hàn Trầm. Giây tiếp theo, anh kéo cô vào lòng.
Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt. Bốn người rơi xuống một nơi đen tối hun hút. Còn ở trên mặt đất, ngôi biệt thự nhanh chóng sụp đổ, trở thành đống gạch đá ngổn ngang.
Vụ nổ xảy ra bất ngờ khiến nhanh viên khách sạn chết sững. Vài giây sau, mọi người mới từ trong tòa nhà chạy ra ngoài. Ngôi biệt thự giờ đã trở thành đống gạch vụn, bọn họ vô cùng hoảng loạn.
“Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!” Có người hét lớn tiếng.
“Có bom! Mau chạy đi!” Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, nỗi khiếp sợ như bão lũ ùa vào mỗi con người. Tạm thời không ai hay biết, có bốn người cảnh sát đang bị vùi dưới lòng đất.
Bên ngoài khách sạn, tất cả mọi người trên quảng trường đều nghe thấy tiếng nổ, bầu không khí trở nên tĩnh lặng trong giây lát.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“VỪa có cái gì bị nổ ấy nhỉ? Anh có nghe thấy không?”
…
Hàng trăm, hàng ngàn người vẫn khá bình tĩnh, to nhỏ thảo luận. Các cửa hiệu trên phố dành cho người đi bộ ở xung quanh vẫn vang lên những bản nhạc vui tươi.
Đúng lúc này, tiếng tín hiệu rì rì từ ở trên đầu mọi người truyền tới. Không ít người ngẩng lên, phát hiện màn hình tinh thể lỏng vốn để phát quảng cáo treo trên tòa nhà cao tầng đồng thời lóe lên một ngọn lửa. Sau đó, một người đàn ông xuất hiện. Hắn đeo mặt nạ thằng hề, mặc bộ comple chỉnh tề. Đằng sau tấm mặt nạ là đôi mắt tràn ngập ý cười.
“Xin chào! Tôi là A!”
Khi thanh âm này vang lên, đám đông trên quảng trường vẫn hết sức ngỡ ngàng. Cô nhân viên phục vụ Tiểu Nhã đang đứng ở cửa khách sạn kinh ngạc ôm miệng.
A tiếp tục cất giọng vui vẻ, “Một nghìn người có mặt ở đây, à không, phải gần hai nghìn người ấy chứ… Xin chúc mừng! Các vị đã nằm trong tay tổ chức của chúng tôi rồi.”
Năm phút sau. Văn phòng của Cục Công an tỉnh vô cùng yên tĩnh, Tần Văn Lang rít một hơi thuốc, sắc mặt xanh xám, “Cậu nói gì cơ? Chúng đã bắt người trên quảng trường làm con tin ư?”
Châu Tiểu Triện gật đầu, đưa máy tính bảng cho anh ta xem. Đây là hình ảnh do cảnh sát ở hiện trường ghi lại, nhưng trên thực tế, mạng internet cũng đã xuất hiện những đoạn video tương tự.
A cho biết đã cài thuốc nổ ở nhiều chỗ trên cây cầu nối với bán đảo, ai muốn chết thì cứ thử bỏ chạy. Châu Tiểu Triện giải thích, “Mọi người đều sợ chết khiếp, bây giờ đều nghe lời hắn.”
Tần Văn Lang chửi thề một câu. Anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng, “Sau khi nhóm sát thủ xuất hiện, chúng ta đã tăng cường lực lượng tuần tra. Khu thương mại ở bán đảo cũng là khu vực giám sát trọng điểm 24/24. Bọn chúng không thể có cơ hội chôn nhiều thuốc nổ như vậy…” Anh ta nhíu chặt chân mày, “Khu thương mại vừa khánh thành vào tháng trước. Trừ khi chúng ta lên kế hoạch và chôn thuốc nổ trước khi hoàn tất việc thi công. Đúng là chó má thật!”
Châu Tiểu Triện chợt nhớ đến suy đoán của Hàn Trầm mấy hôm trước. Anh nói, nhóm sát thủ có một mục đích được che giấu rất kỹ, hơn nữa còn được chuẩn bị một thời gian dài. Sự việc quả nhiên không sai chút nào.
Gặp tình hình khẩn cấp, Tần Văn Lang đương nhiên nhớ tới “ái tướng” còn đang ở tiền tuyến, anh ta cất cao giọng, “Đã liên lạc với Hàn Trầm chưa?”
Châu Tiểu Triện giật mình thon thót. Một điều tra viên lập tức chạy vào, sắc mặt tương đối khó coi, “Chưa ạ! Chúng tôi không liên lạc được với Hàn Trầm, Tô Miên, Từ Tư Bạch và Đinh Tuấn.”
Tần Văn Lang liền dí mẩu thuốc vào gạt tàn, cầm áo khoác đứng lên, “Đội hình chuẩn bị xong chưa?”
“Đã xong! Có thể xuất phát rồi ạ!” Người cảnh sát đáp.
“Đi thôi!” Tần Văn Lang vỗ vai Châu Tiểu Triện rồi sải bước dài về phía cửa ra vào. Châu Tiểu Triện vừa lo lắng vừa sốt ruột, nhanh chóng đi theo lãnh đạo. Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, cậu ta liếc qua số trên màn hình rồi bắt máy, “Các anh đang ở đâu thế?”
Người ở đầu kia điện thoại là Lải Nhải. Sáng nay, anh ta và Mặt Lạnh đi nơi khác để hỏi chuyện một nhân chứng tiết lộ từng gặp A. Kết quả, ông già tuy từng nhìn thấy người giống tấm ảnh trong lệnh truy nã nhưng lại không thể nói rõ, hiện A đang ở đâu.
“Lúc đó là giờ cao điểm, cậu ta đứng ngoài khu vực chung cư một lúc lâu. Tôi đi ra ngoài đi dạo nên nhìn thấy rõ ràng. Vậy mà loáng một cái đã không thấy cậu ta đâu nữa.” Ông già kể lại.
Không thu được manh mối có giá trị, Lải Nhải và Mặt Lạnh đành cáo từ ra về. Chưa kịp lên xe, họ đọc được tin khách sạn Thế Kỷ bị uy hiếp. Gọi cho Hàn Trầm không được nên họ lập tức liên lạc với Châu Tiểu Triện.
Hai người vội vàng lên ô tô, Lải Nhải nói, “Chúng tôi vẫn đang ở khu phía tây, sẽ lập tức đến bán đảo ngay.” Mặt Lạnh nổ máy, quay đầu hòa vào dòng xe cộ trên đường phố.
Cùng lúc đó, trên quảng trường của bán đảo, lại một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Đài phun nước ở góc quảng trường nổ tung. Mặc dù không ai chết hay bị thương nhưng tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi đến mức ngồi thụp xuống đất, không dám lên tiếng cũng chẳng dám di chuyển. Trên các màn hình tinh thể lỏng, A nở nụ cười hài lòng.
Vừa rồi, sau lời tuyên bố của hắn, quảng trường trở nên hỗn loạn. Mọi người bắt đầu chạy tán loạn như ong vỡ tổ, chẳng ai chịu nghe lời. Điều này khiến hắn bực tức và mất hết nhẫn nại. Thế là hắn ngang nhiên bấm nút điều khiển. Thấy chưa? Bây giờ đám đông đã trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
“Khụ…” A hắng giọng, đi đi lại lại trước ống kính. Sau lưng hắn là một tấm vải màu đen. Chẳng ai biết hắn đang ở đâu, bày chiêu trò gì.
Đám đông đều ngẩng đầu, có người bạn dạn đứng dậy nhìn màn hình. A đột nhiên thở dài một tiếng rồi cất giọng vừa bất lực vừa tinh nghịch, “Hãy ngoan ngoãn nghe lời, chúng tôi sẽ không giết quý vị. Chúng tôi hứa sẽ không giết một ai, bởi đây không phải là điều chúng tôi định làm ngày hôm nay. Chúng tôi chỉ có một mục đích…”
Người ở trên quảng trường đưa mắt nhìn nhau. Khóe mắt hắn lại cong lên ở đằng sau tấm mặt nạ, “Chúng tôi chỉ muốn mời quý vị xem một màn biểu diễn hoành tráng chưa từng thấy. Chỉ vậy mà thôi.”
Đám đông hết sức nghi hoặc, bởi hắn hứa đi hứa lại sẽ không giết người, đồng thời đưa ra yêu cầu kỳ quặc. Một người mạnh dạn đứng lên hỏi, “Màn biểu diễn gì thế?”
“Không biết là biểu diễn gì nhỉ?” Một số người phụ họa theo.
“Có phải xem xong biểu diễn, anh sẽ thả chúng tôi đi?”
Trên màn hình, A chỉ mỉm cười mà không trả lời. Sau đó, hắn quay người về phía tấm vải màu đen rồi hơi cúi xuống, động tác rất tao nhã.
“Tiếp theo, xin mời các diễn viên lên sân khấu!” Nói xong câu này, A lùi ra sau ống kính. Tấm vải đen sau lưng hắn từ từ mở ra. Một sân khấu lộng lẫy hiện lên trước mắt mọi người.