Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Một tuần sau, thời tiết đã chuyển sang đông, sắc trời u ám, cây cối trơ trọi, người đi lại trên đường phố mặc đồ kín mít, vội vội vàng vàng.
Tô Miên diện áo khoác lông vũ màu đỏ tươi, đi đôi bốt cao cổ, tóc xõa ngang vai. Đứng đằng sau cô là ba người đàn ông nổi bật: Hàn Trầm, Mặt Lạnh và Lải Nhải.
Hàn Trầm và Mặt Lạnh là “chuyên gia” mặc jacket, mùa đông lạnh lẽo cũng chỉ mặc một chiếc áo jacket dày hơn là cùng. Tuy nhiên, bọn họ có thân hình cao lớn, cân đối, diện đồ này trông đẹp trai hơn những người cảnh sát khác. Do ảnh hưởng của hai người, gần đây Lải Nhải cũng không mặc áo khoác bông như Châu Tiểu Triện mà đổi sang thời trang jacket đầy nam tính. Vào thời khắc này, ba người đàn ông đứng cùng nhau nhìn vô cùng bắt mắt.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Tô Miên so vai, kéo cao cổ áo.
“Em lạnh à?” Hàn Trầm vừa lên tiếng vừa ôm cô vào lòng. Anh không cài khóa nên thuận tay kéo cô vào trong vạt áo khoác. Bên trong, anh chỉ mặc áo len mỏng, thân thể rất ấm áp. Tô Miên ôm lấy thắt lưng anh.
“Ra rồi! Ra rồi kìa!” Lải Nhải cất cao giọng, “Cậu Châu Tiểu Triện này, xuất viện đã bắt chúng ta đứng dưới đợi rồi lại còn lề mề quá mức nữa!”
Mọi người đều cười. Đúng lúc này, Châu Tiểu Triện xuất hiện ở cửa khu điều trị. Cậu ta mặc áo khoác màu xanh lam tươi sáng, tay xách chiếc túi, cười hì hì khi thấy bọn họ.
Mặt Lạnh đón chiếc túi từ tay Châu Tiểu Triện, Hàn Trầm vỗ vai cậu ta, Lải Nhải sáp đến, quan sát từ đầu đến chân: “Chú mày khỏi hoàn toàn rồi chứ? Có bị hỏng “linh kiện” nào không? Còn hoa mắt chóng mặt không? Đã có thể quay về chiến trường đánh kẻ biến thái chưa?”
Châu Tiểu Triện vỗ ngực: “Có thể! Tôi truyền thuốc xanh, thuốc vàng một tuần liền, toàn thân đầy sức mạnh. Bây giờ cho dù có một binh đoàn từ A đến Z xuất hiện, tôi cũng có thể đánh ngã bọn chúng.”
Mặt Lạnh mỉm cười. Tô Miên ngó nghiêng: “Tiểu Triện. Cậu nằm viện có một tuần mà sao tôi cảm thấy mặt cậu tròn hơn nhỉ? Ốm đau mà cậu cũng béo lên được… Chậc chậc…”
Châu Tiểu Triện vừa cùng bọn họ đi ra ngoài vừa đáp: “Tất nhiên rồi! Để nhanh chóng hồi phục sức khỏe, mỗi bữa em ăn hai bát to đấy!” Cậu ta quay sang Tô Miên: “Nhắc mới nhớ, món thịt kho tàu ở căng tin bệnh viện ngon cực kỳ. Lần sau có dịp, chị nhớ nếm thử nhé!”
“Vậy sao? Thế thì tôi phải thưởng thức rồi!” Tô Miên thích nhất món thịt kho tàu, nghe nói vậy liền sáng mắt. tuy nhiên, cô liền bị Hàn Trầm kéo vào lòng.
“Em nói linh tinh gì thế?” Anh cất giọng trầm thấp.
Tô Miên lập tức ngậm miệng, nhổ phì phì rồi ngước nhìn anh. Lải Nhải và Mặt Lạnh đều cười. Khóe mắt Hàn Trầm cũng cong lên, anh siết chặt eo cô: “Chúng ta đi ăn cơm thôi!”
Xe chạy bon bon trên đường, Tô Miên dõi mắt ra ngoài cửa sổ có chút thất thần. Lại một ngày bình yên trôi qua.
Kể từ hôm xảy ra vụ nổ, dù cảnh sát đã phát lệnh truy nã A, công tác lùng bắt trong phạm vi toàn thành phố đã được gấp rút triển khai nhưng ba tên sát thủ vẫn biệt tăm biệt tích, không tiếp tục gây án, cũng chẳng gửi bất cứ thông điệp nào cho cảnh sát.
Thành phố lại khôi phục sự yên tĩnh, nhưng những cuộc thảo luận về chúng vẫn lan tỏa với tốc độ chóng mặt trên mạng internet và trong các buổi trà dư tửu hậu. Mọi người nhiệt tình bàn tán về tổ chức sát thủ thần bí với thái độ vừa sợ hãi vừa chờ mong. Còn bọn chúng im hơi lặng tiếng một tuần liền, tựa như sẽ vĩnh viễn biến mất. Tuy nhiên, Tô Miên luôn có cảm giác, đây chỉ là sự bình yên ngắn ngủi trước khi xuất hiện cơn bão lớn.
Bữa tối diễn ra tại mộ nhà hàng trang nhã ven hồ. Năm người ăn uống no say. Trong phòng có cả máy karaoke nên ăn xong, Lải Nhải và Châu Tiểu Triện cầm micro, cất cao tiếng hát như quỷ khóc sói gào. Mặt Lạnh ngồi một bên hút thuốc thần sắc thư thái.
Hàn Trầm và Tô Miên rời khỏi phòng ăn, đi dạo dọc theo hành lang làm bằng gỗ uốn khúc trên mặt hồ. Bây giờ là mùa đông nên mặt hồ tối tăm và vắng lặng, bờ bên kia chỉ thấp thoáng vài ngọn đèn khiến mặt hồ càng trống trải mênh mông.
Hai người tìm một chiếc ghế ngồi xuống. Nơi này tương đối lớn, Tô Miên kéo lại vạt áo, tựa vào người Hàn Trầm, thở dài một hơi.
Hàn Trầm ôm vai cô, đồng thời cầm tay cô. Tô Miên an phận một lúc rồi bắt đầu nghịch ngón tay anh. Hàn Trầm không có bất cứ phản ứng gì. Cô lại ghé sát mặt vào cổ áo anh, hít hít ngửi ngửi. Vì xung quanh quá yên tĩnh nên mùi hương tỏa ra từ thân thể anh càng rung động lòng người.
Chơi một lúc, vô tình chạm phải chiếc nhẫn ở ngón áp úp của anh, “Sao anh đeo nhẫn cả ngày thế?” Sở dĩ cô hỏi một câu ngốc nghếch như thế là vì bản thân chẳng có gì để đeo cả. Chiếc nhẫn của cô đã bị cắt thành mấy mảnh trong khi anh lại đeo nó suốt ngày, không bao giờ thấy tháo ra.
Hàn Trầm ngoảnh đầu nhìn cô: “Em thử nói xem, tại sao anh đeo cả ngày? Ngứa tay à?”
Tô Miên phì cười, lẩm bẩm: “Nhưng em không có.” Nói xong, cô rút điện thoại, bật đèn pin chiếu vào bàn tay anh. Xung quanh tối đen, chỉ có bàn tay người đàn ông được chiếu sáng dưới ánh đèn. Nhìn thấy chiếc nhẫn bạch kim, Tô Miên có chút sót xa trong lòng. Cô nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay anh, không nỡ buông ra.
Trên thực tế, cảm quan của đàn ông và phụ nữ hoàn toàn khác nhau. Bị ngón tay mềm mại của cô vuốt ve, Hàn Trầm bất giác cảm thấy toàn thân nóng ran. Anh cười khẽ một tiếng trong bóng tối, cuối cùng rút tay về: “Anh có thứ này cho em.”
Chỉ một câu nói bình thường nhưng cũng đủ khiến Tô Miên thót tim. Cô vừa than vãn mình không có nhẫn, anh đột nhiên nói sẽ cho cô một thứ. Vào thời khắc này, trong khung cảnh lãng mạn, chỉ có hai người ở nơi cách xa trần thế. Trống ngực đập thình thịch, hai má cô nóng ran.
Lẽ nào, anh định… cầu hôn cô? Đột ngột quá đi!
Hàn Trầm thò tay vào trong áo jacket, chuẩn bị rút ra thứ gì đó, Tô Miên không thể kiềm chế nổi, liền nở nụ cười rạng rỡ. Đèn pin ở điện thoại vẫn bật sáng. Nhìn thấy vẻ mặt cô, Hàn Trầm hỏi: “Em cười gì thế?”
Tô Miên: “Anh lấy ra đi!”
Dường như đọc được suy nghĩ của cô, Hàn Trầm hơi dừng động tác rồi mới rút ra một tập tài liệu. Trước khi Tô Miên có phản ứng, anh ôm người cô càng chặt hơn, nâng cằm cô lên đồng thời cúi xuống, cất giọng trầm thấp quyến rũ: “Em tưởng… anh cho em thứ gì?”
Tô Miên: “Anh là đồ lưu manh…” Anh thông minh như vậy, chẳng phải biết rõ rồi còn hỏi hay sao?"
“Anh sẽ không cầu hôn.” Anh nói.
Tô Miên mở to mắt, túm cổ áo anh: “Tại sao?”
Hàn Trầm thản nhiên: “Anh đã cầu hôn từ lâu, mà em cũng nhận lời rồi. Khi nào em được khôi phục thân phận, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn luôn.” Nói đến đây, anh mỉm cười: “Anh là thằng ngốc hay sao mà tự nhiên đi cầu hôn thêm lần nữa?”
Tô Miên ngoảnh đầu sang một bên: “Không thì thôi, ai thèm.” Một lúc sau, cô không nhịn được lại mỉm cười.
Hàn Trầm đưa cho Tô Miên một tập tư liệu mà cô không ngờ tới. Thì ra sau khi Hứa Nam Bách rơi xuống vách núi, cảnh sát đã tiến hành khám xét nơi ở của anh ta, bất ngờ phát hiện ra tài liệu này. Hàn Trầm có bạn bè ở Cục Công an Bắc Kinh nên nhờ người mang về đây.
Thật ra, đây không phải tài liệu của Hứa Nam Bách mà là của bố anh ta, chính xác là một quyển nhật ký của giáo sư Hứa Mộ Hoa.
Hứa Mộ Hoa là chuyên gia tâm lý tội phạm hàng đầu cả nước, cũng là một giáo sư của trường đại học Công an Quốc gia mà Tô Miên từng theo học. Trong chuyến đi Bắc Kinh, Hàn Trầm và Tô Miên nhìn thấy hồ sơ của ông ở trường đại học Công an. Theo ghi chép trong hồ sơ, ông đã qua đời vì bệnh vào năng xảy ra vụ án 4.20. Nhưng lúc bấy giờ, hai người không biết, giáo sư Hứa cũng tham gia cuộc điều tra tổ chức tội phạm năm đó.
Khi quay về ký túc, Tô Miên ngồi một mình, đọc kỹ quyển nhật ký của giáo sư Hứa.
Ngày 9 tháng 10 năm 2008, tôi nhận được lời mời gia nhập tổ chuyên án điều tra vụ giết người hàng loạt của Bộ Công an…
Phần tử phạm tội vô cùng tàn ác. Tôi và đệ tử đắc lực đã phác họa ra chân dung của mấy người trong số đó, nhưng chúng không phải là những kẻ giết người hàng loạt bình thường, mà rất có tổ chức và lên kế hoạch chu đáo. Dù có chân dung tội phạm nhưng chúng tôi vẫn không thể tìm thấy bọn chúng…
Đọc đến đây, Tô Miên trầm tư suy nghĩ. Lúc trước, cô và Hàn Trầm nghi ngờ, cuộc chiến đẫm máu của phía cảnh sát và tổ chức tội phạm có liên quan đến sự phản bộ của Hứa Nam Bách. Việc bố anh ta nắm một vị trí quan trọng trong tổ chuyên án càng chứng thực suy đoán trên. Ngoài ra, không biết “đệ tử đắc lực” mà giáo sư Hứa nhắc đến liệu có giống với trường hợp cô đang gặp phải bây giờ?
Tâm lý tội phạm không phải là vạn năng. Hiện tại bọn cô đã nắm được hồ sơ tường tận về A, cô cũng biết đặc trưng và sở thích của L và R. Nhưng bọn chúng được huấn luyện kỹ lưỡng, rất thông thạo về mấy chiêu ẩn nấp và trốn tránh. Cho dù bạn biết L dùng khăn tay sực mùi nước hoa để lau miệng, sau khi uống nước thì sao chứ? Một khi hắn trốn mất, bạn cũng không thể tìm ra hắn.
Xem đến đoạn sau, Tô Miên càng tin, mình chính là đệ tử của giáo sư Hứa, vì chân dung của mấy tên sát thủ mà ông phác họa rất giống của cô, ngay cả cách dùng từ ngữ cũng có nét tương đồng. Có lẽ, cô đã bị ảnh hưởng bởi giáo sư. Điều này khiến cô có chút buồn bã. Lại thêm một người xa lạ mà quên thuộc qua đời sau khi vụ án kết thúc không lâu.
Trong đoạn tiếp theo, ngoài bổ sung một số chi tiết cụ thể hơn cho phác họa chân dung đối tượng của Tô Miên, giáo sư Hứa cũng không có thu hoạch nào khác. Nhật ký dừng lại ở ngày 15 tháng 3 năm 2009, tức là một tháng trước khi xảy ra vụ án 4.20. Hôm đó, giáo sư Hứa chỉ ghi chép về thời tiết và chuyện ăn uống của mình. Tuy nhiên, mấy câu cuối cùng của ông thu hút sự chú ý của Tô Miên:
Trước kia trong nước chưa từng xuất hiện tổ chức giết người hàng loạt. Nước ngoài dù có cũng hiếm khi được huấn luyện, có năng lực và tố chất xuất sắc như bọn họ. Tôi luôn muốn phác họa ra chân dung chuẩn xác nhất của từng đối tượng để giúp tổ chuyên án bắt hung thủ. Tuy nhiên, tôi đã phác họa hơn mười chân dung mà chẳng tóm được mấy người. Gần đây tôi luôn có ý nghĩ, liệu có phải tư duy của tôi sai lầm? Nếu chúng là một tập thể hoàn toàn kín kẽ, vậy thì tôi phải phác họa bao nhiêu chân dung? Rốt cuộc là những ai?
Buổi đêm, Tô Miên ngủ không yên giấc. Từng câu nói trong nhật ký của giáo sư Hứa lặp đi lặp lại trong đầu cô. Cô lờ mờ cảm thấy một ý nghĩa nào đó xuất hiện nhưng lại không thể nắm bắt.
Trời vẫn chưa sáng, Hàn Trầm bị đánh thức từ giấc ngủ dậy. Vừa tỉnh dậy, anh liền thấy đôi mắt thâm quầng của Tô Miên ở ngay trước mặt.
“Hàn Trầm! Em đã hiểu lời nói của giáo sư Hứa rồi! Em có một suy nghĩ hoàn toàn mới. Ông ấy tự vấn. "Rốt cuộc phải phác họa bao nhiêu chân dung? Rốt cuộc là những ai?" Trên thực tế, không phải nhiều người, mà chỉ một người thôi! Không phải chân dung của từng cá nhân bọn chúng, mà phải phác họa chân dung của tổ chức này!”
Hàn Trầm chau mày: “Chân dung của tổ chức ư?”
“Đúng!” Ánh mắt của Tô Miên trở nên thâm trầm, “Anh còn nhớ câu nói của Hứa Nam Bách không? Cuộc đời của tôi đã sớm kết thúc, cho đến khi gặp được người đó, sinh mệnh mới bắt đầu đốt cháy. Tổ chức này thể hiện linh hồn của một người. Phác họa chân dung của người đó cũng chính là chân dung của tổ chức.” Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Chân dung của S, nhân vật thứ tư.”
Bầu trời đầu đông luôn mang một màu trắng xám. Tòa văn phòng của Cục Công an vô cùng yên tĩnh. Tô Miên đứng trước bàn tròn, mái tóc dài được búi gọn lên rồi dùng một cây bút bi cố định lại. Các thành viên tổ Khiên Đen ngồi xung quanh bàn. Hàn Trầm ngồi gần cô nhất, người tựa vào thành ghế, chân vắt chéo, nhìn cô chăm chú. Tô Miên tự nhiên cảm thấy mình lôi thôi, liền đưa tay vuốt tóc theo thói quen. Đám đàn ông bao gồm cả Hàn Trầm đều mỉm cười.
Tô Miên bình thản liếc qua bọn họ rồi lên tiếng: “Nhóm sát thủ có một đặc điểm chung: chúng từng bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng, mà sự tổn thương này xuất phát từ gia đình.”
Vẻ mặt mọi người trở nên nghiêm túc, cô nói tiếp: “Chúng ta đã điều tra thân phận và hoàn cảnh gia đình của T. Nếu không phải vì sự vô tâm và ích kỷ của người cha, bây giờ rất có thể hắn đã là quán quân Olympic chứ chẳng phải trở thành kẻ giết người hàng loạt rồi tự kết thúc mạng sống của mình.
A có hoàn cảnh gia đình nghèo khó, cực nhọc, người bố bị đánh chết, người mẹ qua đời vì bệnh tật, tất cả đã trở thành một đòn đả kích nặng nề về mặt tâm lý đối với hắn.
Tuy chúng ta chưa điều tra thân phận của L nhưng từ chân dung cơ bản của hắn, có thể thấy, hắn sống trong một gia đình méo mó và đè nén, nên mới khiến tâm lý của hắn trở nên biến thái như vậy.
Ngoài ra còn có Tân Giai. Cô ấy xuất thân từ danh gia vọng tộc thật đấy, nhưng cũng từng nói với Hàn Trầm. Nhiều người không sống vui vẻ như biểu hiện bề ngoài, là họ phát hiện ra em, cứu rỗi em. Lời nói này có tính ám chỉ rõ ràng. Một thiên kim tiểu thư xuất thân danh giá, công việc ổn định, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài như Tân Giai, ngoài gia đình, còn điều gì có thể mang lại sự tổn thương cho cô ấy?”
Tô Miên diện áo khoác lông vũ màu đỏ tươi, đi đôi bốt cao cổ, tóc xõa ngang vai. Đứng đằng sau cô là ba người đàn ông nổi bật: Hàn Trầm, Mặt Lạnh và Lải Nhải.
Hàn Trầm và Mặt Lạnh là “chuyên gia” mặc jacket, mùa đông lạnh lẽo cũng chỉ mặc một chiếc áo jacket dày hơn là cùng. Tuy nhiên, bọn họ có thân hình cao lớn, cân đối, diện đồ này trông đẹp trai hơn những người cảnh sát khác. Do ảnh hưởng của hai người, gần đây Lải Nhải cũng không mặc áo khoác bông như Châu Tiểu Triện mà đổi sang thời trang jacket đầy nam tính. Vào thời khắc này, ba người đàn ông đứng cùng nhau nhìn vô cùng bắt mắt.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Tô Miên so vai, kéo cao cổ áo.
“Em lạnh à?” Hàn Trầm vừa lên tiếng vừa ôm cô vào lòng. Anh không cài khóa nên thuận tay kéo cô vào trong vạt áo khoác. Bên trong, anh chỉ mặc áo len mỏng, thân thể rất ấm áp. Tô Miên ôm lấy thắt lưng anh.
“Ra rồi! Ra rồi kìa!” Lải Nhải cất cao giọng, “Cậu Châu Tiểu Triện này, xuất viện đã bắt chúng ta đứng dưới đợi rồi lại còn lề mề quá mức nữa!”
Mọi người đều cười. Đúng lúc này, Châu Tiểu Triện xuất hiện ở cửa khu điều trị. Cậu ta mặc áo khoác màu xanh lam tươi sáng, tay xách chiếc túi, cười hì hì khi thấy bọn họ.
Mặt Lạnh đón chiếc túi từ tay Châu Tiểu Triện, Hàn Trầm vỗ vai cậu ta, Lải Nhải sáp đến, quan sát từ đầu đến chân: “Chú mày khỏi hoàn toàn rồi chứ? Có bị hỏng “linh kiện” nào không? Còn hoa mắt chóng mặt không? Đã có thể quay về chiến trường đánh kẻ biến thái chưa?”
Châu Tiểu Triện vỗ ngực: “Có thể! Tôi truyền thuốc xanh, thuốc vàng một tuần liền, toàn thân đầy sức mạnh. Bây giờ cho dù có một binh đoàn từ A đến Z xuất hiện, tôi cũng có thể đánh ngã bọn chúng.”
Mặt Lạnh mỉm cười. Tô Miên ngó nghiêng: “Tiểu Triện. Cậu nằm viện có một tuần mà sao tôi cảm thấy mặt cậu tròn hơn nhỉ? Ốm đau mà cậu cũng béo lên được… Chậc chậc…”
Châu Tiểu Triện vừa cùng bọn họ đi ra ngoài vừa đáp: “Tất nhiên rồi! Để nhanh chóng hồi phục sức khỏe, mỗi bữa em ăn hai bát to đấy!” Cậu ta quay sang Tô Miên: “Nhắc mới nhớ, món thịt kho tàu ở căng tin bệnh viện ngon cực kỳ. Lần sau có dịp, chị nhớ nếm thử nhé!”
“Vậy sao? Thế thì tôi phải thưởng thức rồi!” Tô Miên thích nhất món thịt kho tàu, nghe nói vậy liền sáng mắt. tuy nhiên, cô liền bị Hàn Trầm kéo vào lòng.
“Em nói linh tinh gì thế?” Anh cất giọng trầm thấp.
Tô Miên lập tức ngậm miệng, nhổ phì phì rồi ngước nhìn anh. Lải Nhải và Mặt Lạnh đều cười. Khóe mắt Hàn Trầm cũng cong lên, anh siết chặt eo cô: “Chúng ta đi ăn cơm thôi!”
Xe chạy bon bon trên đường, Tô Miên dõi mắt ra ngoài cửa sổ có chút thất thần. Lại một ngày bình yên trôi qua.
Kể từ hôm xảy ra vụ nổ, dù cảnh sát đã phát lệnh truy nã A, công tác lùng bắt trong phạm vi toàn thành phố đã được gấp rút triển khai nhưng ba tên sát thủ vẫn biệt tăm biệt tích, không tiếp tục gây án, cũng chẳng gửi bất cứ thông điệp nào cho cảnh sát.
Thành phố lại khôi phục sự yên tĩnh, nhưng những cuộc thảo luận về chúng vẫn lan tỏa với tốc độ chóng mặt trên mạng internet và trong các buổi trà dư tửu hậu. Mọi người nhiệt tình bàn tán về tổ chức sát thủ thần bí với thái độ vừa sợ hãi vừa chờ mong. Còn bọn chúng im hơi lặng tiếng một tuần liền, tựa như sẽ vĩnh viễn biến mất. Tuy nhiên, Tô Miên luôn có cảm giác, đây chỉ là sự bình yên ngắn ngủi trước khi xuất hiện cơn bão lớn.
Bữa tối diễn ra tại mộ nhà hàng trang nhã ven hồ. Năm người ăn uống no say. Trong phòng có cả máy karaoke nên ăn xong, Lải Nhải và Châu Tiểu Triện cầm micro, cất cao tiếng hát như quỷ khóc sói gào. Mặt Lạnh ngồi một bên hút thuốc thần sắc thư thái.
Hàn Trầm và Tô Miên rời khỏi phòng ăn, đi dạo dọc theo hành lang làm bằng gỗ uốn khúc trên mặt hồ. Bây giờ là mùa đông nên mặt hồ tối tăm và vắng lặng, bờ bên kia chỉ thấp thoáng vài ngọn đèn khiến mặt hồ càng trống trải mênh mông.
Hai người tìm một chiếc ghế ngồi xuống. Nơi này tương đối lớn, Tô Miên kéo lại vạt áo, tựa vào người Hàn Trầm, thở dài một hơi.
Hàn Trầm ôm vai cô, đồng thời cầm tay cô. Tô Miên an phận một lúc rồi bắt đầu nghịch ngón tay anh. Hàn Trầm không có bất cứ phản ứng gì. Cô lại ghé sát mặt vào cổ áo anh, hít hít ngửi ngửi. Vì xung quanh quá yên tĩnh nên mùi hương tỏa ra từ thân thể anh càng rung động lòng người.
Chơi một lúc, vô tình chạm phải chiếc nhẫn ở ngón áp úp của anh, “Sao anh đeo nhẫn cả ngày thế?” Sở dĩ cô hỏi một câu ngốc nghếch như thế là vì bản thân chẳng có gì để đeo cả. Chiếc nhẫn của cô đã bị cắt thành mấy mảnh trong khi anh lại đeo nó suốt ngày, không bao giờ thấy tháo ra.
Hàn Trầm ngoảnh đầu nhìn cô: “Em thử nói xem, tại sao anh đeo cả ngày? Ngứa tay à?”
Tô Miên phì cười, lẩm bẩm: “Nhưng em không có.” Nói xong, cô rút điện thoại, bật đèn pin chiếu vào bàn tay anh. Xung quanh tối đen, chỉ có bàn tay người đàn ông được chiếu sáng dưới ánh đèn. Nhìn thấy chiếc nhẫn bạch kim, Tô Miên có chút sót xa trong lòng. Cô nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay anh, không nỡ buông ra.
Trên thực tế, cảm quan của đàn ông và phụ nữ hoàn toàn khác nhau. Bị ngón tay mềm mại của cô vuốt ve, Hàn Trầm bất giác cảm thấy toàn thân nóng ran. Anh cười khẽ một tiếng trong bóng tối, cuối cùng rút tay về: “Anh có thứ này cho em.”
Chỉ một câu nói bình thường nhưng cũng đủ khiến Tô Miên thót tim. Cô vừa than vãn mình không có nhẫn, anh đột nhiên nói sẽ cho cô một thứ. Vào thời khắc này, trong khung cảnh lãng mạn, chỉ có hai người ở nơi cách xa trần thế. Trống ngực đập thình thịch, hai má cô nóng ran.
Lẽ nào, anh định… cầu hôn cô? Đột ngột quá đi!
Hàn Trầm thò tay vào trong áo jacket, chuẩn bị rút ra thứ gì đó, Tô Miên không thể kiềm chế nổi, liền nở nụ cười rạng rỡ. Đèn pin ở điện thoại vẫn bật sáng. Nhìn thấy vẻ mặt cô, Hàn Trầm hỏi: “Em cười gì thế?”
Tô Miên: “Anh lấy ra đi!”
Dường như đọc được suy nghĩ của cô, Hàn Trầm hơi dừng động tác rồi mới rút ra một tập tài liệu. Trước khi Tô Miên có phản ứng, anh ôm người cô càng chặt hơn, nâng cằm cô lên đồng thời cúi xuống, cất giọng trầm thấp quyến rũ: “Em tưởng… anh cho em thứ gì?”
Tô Miên: “Anh là đồ lưu manh…” Anh thông minh như vậy, chẳng phải biết rõ rồi còn hỏi hay sao?"
“Anh sẽ không cầu hôn.” Anh nói.
Tô Miên mở to mắt, túm cổ áo anh: “Tại sao?”
Hàn Trầm thản nhiên: “Anh đã cầu hôn từ lâu, mà em cũng nhận lời rồi. Khi nào em được khôi phục thân phận, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn luôn.” Nói đến đây, anh mỉm cười: “Anh là thằng ngốc hay sao mà tự nhiên đi cầu hôn thêm lần nữa?”
Tô Miên ngoảnh đầu sang một bên: “Không thì thôi, ai thèm.” Một lúc sau, cô không nhịn được lại mỉm cười.
Hàn Trầm đưa cho Tô Miên một tập tư liệu mà cô không ngờ tới. Thì ra sau khi Hứa Nam Bách rơi xuống vách núi, cảnh sát đã tiến hành khám xét nơi ở của anh ta, bất ngờ phát hiện ra tài liệu này. Hàn Trầm có bạn bè ở Cục Công an Bắc Kinh nên nhờ người mang về đây.
Thật ra, đây không phải tài liệu của Hứa Nam Bách mà là của bố anh ta, chính xác là một quyển nhật ký của giáo sư Hứa Mộ Hoa.
Hứa Mộ Hoa là chuyên gia tâm lý tội phạm hàng đầu cả nước, cũng là một giáo sư của trường đại học Công an Quốc gia mà Tô Miên từng theo học. Trong chuyến đi Bắc Kinh, Hàn Trầm và Tô Miên nhìn thấy hồ sơ của ông ở trường đại học Công an. Theo ghi chép trong hồ sơ, ông đã qua đời vì bệnh vào năng xảy ra vụ án 4.20. Nhưng lúc bấy giờ, hai người không biết, giáo sư Hứa cũng tham gia cuộc điều tra tổ chức tội phạm năm đó.
Khi quay về ký túc, Tô Miên ngồi một mình, đọc kỹ quyển nhật ký của giáo sư Hứa.
Ngày 9 tháng 10 năm 2008, tôi nhận được lời mời gia nhập tổ chuyên án điều tra vụ giết người hàng loạt của Bộ Công an…
Phần tử phạm tội vô cùng tàn ác. Tôi và đệ tử đắc lực đã phác họa ra chân dung của mấy người trong số đó, nhưng chúng không phải là những kẻ giết người hàng loạt bình thường, mà rất có tổ chức và lên kế hoạch chu đáo. Dù có chân dung tội phạm nhưng chúng tôi vẫn không thể tìm thấy bọn chúng…
Đọc đến đây, Tô Miên trầm tư suy nghĩ. Lúc trước, cô và Hàn Trầm nghi ngờ, cuộc chiến đẫm máu của phía cảnh sát và tổ chức tội phạm có liên quan đến sự phản bộ của Hứa Nam Bách. Việc bố anh ta nắm một vị trí quan trọng trong tổ chuyên án càng chứng thực suy đoán trên. Ngoài ra, không biết “đệ tử đắc lực” mà giáo sư Hứa nhắc đến liệu có giống với trường hợp cô đang gặp phải bây giờ?
Tâm lý tội phạm không phải là vạn năng. Hiện tại bọn cô đã nắm được hồ sơ tường tận về A, cô cũng biết đặc trưng và sở thích của L và R. Nhưng bọn chúng được huấn luyện kỹ lưỡng, rất thông thạo về mấy chiêu ẩn nấp và trốn tránh. Cho dù bạn biết L dùng khăn tay sực mùi nước hoa để lau miệng, sau khi uống nước thì sao chứ? Một khi hắn trốn mất, bạn cũng không thể tìm ra hắn.
Xem đến đoạn sau, Tô Miên càng tin, mình chính là đệ tử của giáo sư Hứa, vì chân dung của mấy tên sát thủ mà ông phác họa rất giống của cô, ngay cả cách dùng từ ngữ cũng có nét tương đồng. Có lẽ, cô đã bị ảnh hưởng bởi giáo sư. Điều này khiến cô có chút buồn bã. Lại thêm một người xa lạ mà quên thuộc qua đời sau khi vụ án kết thúc không lâu.
Trong đoạn tiếp theo, ngoài bổ sung một số chi tiết cụ thể hơn cho phác họa chân dung đối tượng của Tô Miên, giáo sư Hứa cũng không có thu hoạch nào khác. Nhật ký dừng lại ở ngày 15 tháng 3 năm 2009, tức là một tháng trước khi xảy ra vụ án 4.20. Hôm đó, giáo sư Hứa chỉ ghi chép về thời tiết và chuyện ăn uống của mình. Tuy nhiên, mấy câu cuối cùng của ông thu hút sự chú ý của Tô Miên:
Trước kia trong nước chưa từng xuất hiện tổ chức giết người hàng loạt. Nước ngoài dù có cũng hiếm khi được huấn luyện, có năng lực và tố chất xuất sắc như bọn họ. Tôi luôn muốn phác họa ra chân dung chuẩn xác nhất của từng đối tượng để giúp tổ chuyên án bắt hung thủ. Tuy nhiên, tôi đã phác họa hơn mười chân dung mà chẳng tóm được mấy người. Gần đây tôi luôn có ý nghĩ, liệu có phải tư duy của tôi sai lầm? Nếu chúng là một tập thể hoàn toàn kín kẽ, vậy thì tôi phải phác họa bao nhiêu chân dung? Rốt cuộc là những ai?
Buổi đêm, Tô Miên ngủ không yên giấc. Từng câu nói trong nhật ký của giáo sư Hứa lặp đi lặp lại trong đầu cô. Cô lờ mờ cảm thấy một ý nghĩa nào đó xuất hiện nhưng lại không thể nắm bắt.
Trời vẫn chưa sáng, Hàn Trầm bị đánh thức từ giấc ngủ dậy. Vừa tỉnh dậy, anh liền thấy đôi mắt thâm quầng của Tô Miên ở ngay trước mặt.
“Hàn Trầm! Em đã hiểu lời nói của giáo sư Hứa rồi! Em có một suy nghĩ hoàn toàn mới. Ông ấy tự vấn. "Rốt cuộc phải phác họa bao nhiêu chân dung? Rốt cuộc là những ai?" Trên thực tế, không phải nhiều người, mà chỉ một người thôi! Không phải chân dung của từng cá nhân bọn chúng, mà phải phác họa chân dung của tổ chức này!”
Hàn Trầm chau mày: “Chân dung của tổ chức ư?”
“Đúng!” Ánh mắt của Tô Miên trở nên thâm trầm, “Anh còn nhớ câu nói của Hứa Nam Bách không? Cuộc đời của tôi đã sớm kết thúc, cho đến khi gặp được người đó, sinh mệnh mới bắt đầu đốt cháy. Tổ chức này thể hiện linh hồn của một người. Phác họa chân dung của người đó cũng chính là chân dung của tổ chức.” Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Chân dung của S, nhân vật thứ tư.”
Bầu trời đầu đông luôn mang một màu trắng xám. Tòa văn phòng của Cục Công an vô cùng yên tĩnh. Tô Miên đứng trước bàn tròn, mái tóc dài được búi gọn lên rồi dùng một cây bút bi cố định lại. Các thành viên tổ Khiên Đen ngồi xung quanh bàn. Hàn Trầm ngồi gần cô nhất, người tựa vào thành ghế, chân vắt chéo, nhìn cô chăm chú. Tô Miên tự nhiên cảm thấy mình lôi thôi, liền đưa tay vuốt tóc theo thói quen. Đám đàn ông bao gồm cả Hàn Trầm đều mỉm cười.
Tô Miên bình thản liếc qua bọn họ rồi lên tiếng: “Nhóm sát thủ có một đặc điểm chung: chúng từng bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng, mà sự tổn thương này xuất phát từ gia đình.”
Vẻ mặt mọi người trở nên nghiêm túc, cô nói tiếp: “Chúng ta đã điều tra thân phận và hoàn cảnh gia đình của T. Nếu không phải vì sự vô tâm và ích kỷ của người cha, bây giờ rất có thể hắn đã là quán quân Olympic chứ chẳng phải trở thành kẻ giết người hàng loạt rồi tự kết thúc mạng sống của mình.
A có hoàn cảnh gia đình nghèo khó, cực nhọc, người bố bị đánh chết, người mẹ qua đời vì bệnh tật, tất cả đã trở thành một đòn đả kích nặng nề về mặt tâm lý đối với hắn.
Tuy chúng ta chưa điều tra thân phận của L nhưng từ chân dung cơ bản của hắn, có thể thấy, hắn sống trong một gia đình méo mó và đè nén, nên mới khiến tâm lý của hắn trở nên biến thái như vậy.
Ngoài ra còn có Tân Giai. Cô ấy xuất thân từ danh gia vọng tộc thật đấy, nhưng cũng từng nói với Hàn Trầm. Nhiều người không sống vui vẻ như biểu hiện bề ngoài, là họ phát hiện ra em, cứu rỗi em. Lời nói này có tính ám chỉ rõ ràng. Một thiên kim tiểu thư xuất thân danh giá, công việc ổn định, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài như Tân Giai, ngoài gia đình, còn điều gì có thể mang lại sự tổn thương cho cô ấy?”