Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Ân tác
Cứ tiếp tục thế này, e là sẽ rất khó đối phó.”
“Vậy thì nhanh chóng xác nhận thân phận của người chết đi, tránh để đảm cảnh sát kia tới làm phiền chúng ta.”
“Tôi nói này Tiên Đạo, thật ra Tập đoàn Thiên Tự đã nắm chắc tất cả những tin tức tình báo rồi, tại sao lại không hợp tác với phía cảnh sát?” Người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng thở dài.
“Bởi vì thứ chúng ta cần là tiền, còn thử đám quan chức cần là quyền.”
“Hử? Nói như vậy thì Tiên Đạo này, bên khu An Định đã xảy ra rất nhiều vụ án.
Hơn nữa nghe nói có một nhà hàng không hiểu sao lại xuất hiện một đống thi thể, khiến dân tình rất hoang mang.”
“Ừ, chắc chắn là do mấy tên đó làm.
Ngay cả nội tạng của thi thể cũng bị thối rữa nghiêm trọng.” “Có điều, đoán chừng là những tên đó sẽ còn xuất hiện ở khu vực này, chuyện tiếp sau đó cứ giao cho cảnh sát đi!”
Sáng sớm, trên bầu trời xuất hiện ánh bình minh tuyệt đẹp.
Cả không trung được bao phủ bởi một lớp sương mù như dải lụa mỏng.
Tiếng lạch cạch vang lên, đánh thức Tu Chi đang say giấc nồng trên ghế sô pha.
Cậu nhíu đôi mắt, nhìn về phía âm thanh phát ra, đó là từ trong phòng bếp trước mặt.
Linh Nguyệt đã thay một bộ đồ khác, lúc này đang nấu bữa sáng.
“Ô? Tỉnh rồi à? Vừa hay tôi cũng lười gọi cậu.”
Linh Nguyệt nấu xong, bưng bữa sáng ra, đặt ở trên mặt bàn.
Tu Chi tựa hồ vẫn chưa tỉnh ngủ.
Cậu đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa qua cái mặt.
Khi cậu đi ra thì đã nhìn thấy hai phần ăn sáng đặt trên mặt bàn, Linh Nguyệt vừa xem di động vừa ăn.
Tu Chi cũng không nói gì mà ngồi xuống rồi cũng bắt đầu dùng bữa.
“Đúng rồi.” Linh Nguyệt thấy Tu Chi không hề ngại ngùng mà ăn bữa sáng do mình làm, bèn mở miệng nói thẳng: “Hôm nay lại có vụ án, lát nữa chúng ta cùng đi xem xem.” “Hả? Đợi chút...
là chúng ta á?”
Tu Chi đột nhiên phản ứng lại, tròn xoe mắt nhìn Linh Nguyệt.
“Đúng vậy! Là chúng ta.”
“Này này, tôi không phải là cảnh sát các cô dâu nhé, tại sao tôi phải đi chứ?” Linh Nguyệt đã đoán trước rằng Tu Chi sẽ nói như vậy rồi, dứt khoát bày ra dáng vẻ kẻ cả.
“Chậc! Lẽ nào cậu không có tí tẹo lòng biết ơn nào à?”
Chả trách cô ả này lại bỗng dưng tốt bụng như vậy.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, tại sao mình phải đi phá án cùng cô ta chứ? “Nói đi, tại sao các cô điều tra án lại nhờ tôi?”
Linh Nguyệt hít một hơi thật sâu, cô cầm di động lên cho Tu Chi xem.
Bên trên viết tiêu đề rất lớn “6 giờ 35 phút phát hiện ra một thi thể bị thối rữa nặng nề ở công viên Đan Hạc của Tây Nội, thủ đoạn cực kỳ tàn nhân.”
“Này này! Không phải là cô định bắt tôi phải đi xem cải thứ buồn nôn như vậy đấy chứ?” Linh Nguyệt nhìn Tu Chi đầy nghi hoặc.
“Chuyện này vừa hay đã chứng thực phỏng đoán của tôi.”
“Sao? Phỏng đoán á?” Sau khi ăn xong bữa sáng, Linh Nguyệt lập tức trở về phòng thay đồng phục cảnh sát, cô nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Tu Chi.
“Chẳng qua chỉ là phỏng đoán của tôi thôi.
Có điều cậu đúng là tên sao chổi, đi tới đâu là có án mạng tới đó.
Thôi cậu đổi tên thành Conan luôn đi!”
Quả thật là những vụ án này luôn xảy ra ở gần Tu Chi, lần này xảy ra tại Tây Nội, một nơi cách chỗ này không xa.
“Này này, cô lại chuẩn bị vu oan cho tôi đấy à?” “Ôi, đâu có đầu.
Đi thôi, đến hiện trường xem thế nào đã rồi hãy nói tiếp.
Không phải cậu cũng thấy những vụ án này kỳ quái sao?” “Đâu có đâu!” “Hử? Vậy sao tối qua cậu lại chấp nhất với chuyện đó vậy? Lẽ nào không muốn điều tra ra chân tướng sao?”
Tu Chi cúi đầu trầm tư.
Cậu vừa muốn xem lại vừa không muốn rước lấy những phiền phức này vào người.
Đáng tiếc, ai bảo cậu lại nợ ân tình cái cô nàng này cơ chứ? Cậu chỉ đành bất đắc dĩ đi theo cô ta tới hiện trường.
Tại một góc ít người qua lại trong công viên Đan Hạc của Tây Nội, bởi vì xung quanh đều là khu dân cư cho nên toàn bộ công viên đều bị rào chắn bao quanh.
Cho dù có là ở nơi đông người thì cũng không náo nhiệt.
Mà thi thể người chết lại ở ngay trong khu vui chơi của trẻ con, lưng dựa vào xích đu.
Phía sau lưng đã thối rữa nghiêm trọng, thậm chí ngay cả xương cốt cũng đã lộ ra ngoài, nhìn có vẻ như người này đã chết được một thời gian rất dài.
Tuy nhiên, dựa theo điều tra ban đầu thì người này chết còn chưa được nửa ngày.
“Qe, trông thật buồn nôn...”
Tu Chi nhìn thấy thi thể bị thối rữa nghiêm trọng, vội vàng bịt mũi, quay đầu sang chỗ khác.
“Này này, hôm qua có cả một núi thi thể mà cậu còn dám đi vào lấy thẻ nhân viên trong đó ra, sao giờ lại sợ rồi?”
Linh Nguyệt không để ý nhiều vậy, cô ngồi xuống nhìn, quan sát thật tỉ mỉ thi thể này.
“Không giống nhau mà, hôm qua chỉ là những bộ xương thôi.
Mấy thứ hôm nay nhìn kiểu gì cũng thấy giống với zombie trong phim Mỹ.” Tu Chi miệng thì nói vậy nhưng vẫn quay đầu lại quan sát kĩ hơn.
Mặc dù thi thể này đã thối rữa nghiêm trọng nhưng quần áo lại không có vẻ quá cũ kỹ.
“Sao?”
Tu Chi nhìn phần thối rữa ở trên lưng của thi thể thì thấy ở chỗ phần da lở loét có một ít chất lỏng sền sệt màu xanh biếc chảy ra.
Cậu nhớ lại những thi thể chồng chất như núi ở nhà hàng hôm qua, hình như thứ chất lỏng màu xanh ở hai chỗ đều giống nhau.
“Chị Linh, chị đến rồi.
Đúng lúc đội trưởng Trần lại có chuyện phải ra ngoài.
Vị này là trợ thủ của chị à?” Tu Chi híp hai mắt lại, trả lời với vẻ đầy bất mãn.
“Này nhóc, tôi không phải trợ thủ của cô ta, tôi tới đây chỉ để giúp đỡ các cậu mà thôi.” “Trợ thủ ả?”
Linh Nguyệt quay đầu nhìn Tu Chi, dường như đang nói rằng “Cậu ấy hả?”
Tu Chi không hề để ý tới cô, vẫn tiếp tục nói theo cách suy nghĩ của bản thân.
“Phía trên thị thể này có một chút chất lỏng sền sệt màu xanh, rất giống với chất lỏng màu xanh dính trên những thi thể trong nhà hàng hôm qua.
Còn nữa, thay vì nói rằng đây là thi thể đã bị thối rữa nghiêm trọng, chỉ bằng bảo đây là thi thể đã từng bị gặm ăn thì đúng hơn.”
Tu Chi vừa nói xong, những nhân viên cảnh sát ở xung quanh và cả Linh Nguyệt đều mở to hai mắt sửng sốt.
Tu Chi đi tới bên cạnh thi thể, cậu vẫn không thể nhìn thẳng vào cỗ thi thể buồn nôn này.
Cậu nghiêng đầu sang một bên, ngồi xổm xuống, lấy tay chỉ vào vết thương trên da.
“Chỗ này, ở phần lưng của người chết có rất nhiều những vết cắn không đồng đều.
Mặc dù mọi người nhìn thì có vẻ như phần lưng bị thối rữa nặng nề, nhưng thật ra lưng của anh ta đã bị thứ gì đó gặm cắn.
Có vẻ trong miệng của những thứ đó có loại nước bọt nào đó có thể tiêu hóa cơ thể người.”
“Cậu tưởng đây đang quay phim chắc? Làm gì có sinh vật nào lại ăn thịt con người chứ?”
Linh Nguyệt hoàn toàn không tin lời Tu Chi nói.
Vậy mà Tu Chi lại mỉm cười, nói với Linh Nguyệt.
“Tối qua tôi đã xem qua đống sách của cha cô, vừa hay có thấy kể về một loại thú ăn thịt người tồn tại trong truyền thuyết Hy Lạp.”
“Sao cơ? Này, thiên tài Tu Chi, cậu cũng giống cha tôi, tin những cái gọi là truyền thuyết về lời nguyền đó hả?”
Tu Chi đứng dậy, gật đầu.
“Đúng vậy, những thứ trong những quyển sách đó có khả năng là giả.
Nhưng không có lửa làm sao có khói.
Chắc chắn là có truyền thuyết liên quan tới loài thú này nên những tác giả đó mới dựa trên đó mà khuếch đại lên.
Nhưng mà, truyền thuyết tồn tại thật đấy.”
“Vớ vẩn...
dù thế nào tôi cũng không tin mấy thứ này.”
Linh Nguyệt không đếm xỉa tới Tu Chi mà tiếp tục kiểm tra thi thể, còn Tu Chi thì ngẩng đầu nhìn sắc trời đang dần mờ tối.
Thú ăn thịt người là một chủng tộc trong truyền thuyết thần quái của Hy Lạp.
Chúng là loài sinh vật to lớn, xấu xa và tham lam.
Chúng luôn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Chúng cao khoảng 9-10 thước Anh, có thân xác, thậm chí sự xuất hiện của chúng sẽ mang lại tai họa và địa ngục vô tận.
Có điều, nếu như chúng đã xuất hiện, vậy rốt cuộc là kẻ nào đã đem những sinh vật này tới đây?
“Lại là một lượt vật tế mới sao? Xem ra thần cũng không đoái hoài gì tới nơi này rồi...”
Đột nhiên có một âm thanh có vẻ rất đỗi già nua truyền tới tại Tu Chi và Linh Nguyệt, hai người họ không hẹn mà cùng quay đầu lại.
Họ thấy một người đàn ông với vẻ ngoài hung ác, mặc âu phục màu đen, tóc đen, trên lưng cột một cây thập tự rất lớn, hắn không cao, nhưng với cây thập tự sau lưng và bộ âu phục rộng thùng thình trên người lại khiến hắn nhìn có vẻ khá cường tráng.
“O? Đây là cha xứ truyền giáo à?”
Tu Chi nheo mắt nhìn người đàn ông, còn hắn lại chỉ chăm chú nhìn cô thị thể, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Thành phố này đang bị bao quanh bởi một luồng ma khỉ...”
Người đàn ông xoay người rời đi, bước chân có vẻ rất nặng nề.
Có thể thấy là cây thập tự trên lưng hắn rất nặng, ngay cả phần bùn đất mà hắn giẫm lên cũng bị lõm rất sâu.
“Vừa rồi hắn nói là ma khí à?” Tu Chi đã bắt đầu có phần để tâm.
Cậu nghĩ tới việc mấy tháng nay ở tỉnh Cam Túc này đã xảy ra rất nhiều vụ án khó có thể do con người gây ra.
Lẽ nào thật sự không phải con người làm sao? Sau khi tổ điều tra khiêng thị thể về, Tu Chi nói với Linh Nguyệt: “Những vụ án này có điều tra thế nào thì có lẽ cũng không tìm ra được hung thủ, bởi vì đây căn bản không phải là những vụ án mà con người có thể gây ra được.” Mặc dù Linh Nguyệt vẫn không tin vào những cái gọi là sinh vật đó, thế nhưng những vụ án ly kỳ này lại khiến cô khó mà phản bác được lời của Tu Chi.
“Được rồi, dù sao thì cũng không liên quan đến tôi nữa.
Vậy tôi về đây.
Cảm ơn cô vì hôm qua đã cho tôi ngủ nhờ một đêm.” Tu Chi rời đi, song vẻ mặt hơi nặng nề, còn Linh Nguyệt cũng quay về Cục Cảnh sát, tiếp tục triển khai điều tra.
3 giờ 35 phút chiều.
Về đến nhà, Tu Chi bắt đầu nhớ lại những gì tối qua mình đã trải qua.
Loài sinh vật không biết tên đó, còn cả người phụ nữ với sức lực mạnh đến kỳ dị kia nữa.
Tu Chi lên mạng miêu tả những sinh vật tối hôm đó cậu nhìn thấy, xem xem có thể tìm ra tài liệu nào liên quan không.
Cậu lướt web phải chừng nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không tìm được thông tin nào có liên quan.
Tuy nhiên, một bài mà cậu vừa đăng lên tieba đã được một người có nick name là Kẻ Trừng Trị trả lời.
Bình luận đáp lại trên web của anh ta giống hệt với những gì mà Tu Chi miêu tả.
Tu Chi vội vàng hỏi anh ta xem có phải đã từng nhìn thấy sinh vật này rồi không.
Không lâu sau, anh ta trả lời Tu Chi, kết quả lại khiến Tu Chi vô cùng kinh ngạc.
Anh ta gửi cho Tu Chi một bức ảnh, mà thủ xuất hiện trong bức ảnh chính là sinh vật tối đó đã tập kích Tu Chi, hơn nữa có thể nói là cùng một con.
Có điều so sánh lại thì thấy, con vật này to hơn con mà Tu Chi nhìn thấy rất nhiều.
Tu Chi lại vội vàng hỏi anh ta phát hiện ra nó ở đâu?
Thời gian chậm chạp trôi qua từng phút một, Tu Chi nôn nóng chờ tin tức từ người đó.
Cuối cùng thì mấy phút sau người đó cũng trả lời một câu, nhưng câu nói này tức khắc đã dọa cho Tu Chi ngây cả người.
Cậu chỉ nhìn thấy dưới bài đăng có một câu rất ngắn gọn.
[Ở ngay dưới nhà cậu ấy...]