Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Thiên tài
Giữa nơi ánh đèn tụ lại trên sân khấu, là một thiếu niên mặc âu phục chỉnh tề, tinh tươm, gương mặt tỏa sáng tràn đầy nét tự tin.
Lời cậu nói khiến toàn bộ đám sinh viên bên dưới gần như sôi trào.
“Oa! Anh Tu Chi!”
“Không hổ là đàn anh thiên tài! Nói chuyện thôi mà cũng đầy khí phách.” Nhìn những sinh viên đang hò hét bên dưới, khóe miệng Tu Chi thoáng nhếch lên.
“Đúng vậy! Trung Quốc có hơn một tỷ người, nhưng trong số mấy chục triệu người mới có được một thiên tài.
Mà tôi, chính là một trong số ít ấy.” Lời nói của cậu thiếu niên khiến tất cả mọi người chấn động.
Chỉ là một chàng trai mười tám tuổi ăn nói ngông cuồng, nhưng không ai có mặt ở đây đảm ho he lấy một câu.
Họ chỉ im lặng, nhìn vẻ mặt cao ngạo tột cùng của cậu thiếu niên ấy.
“Hãy mở to mắt ra mà nhìn đi các đàn em, tương lai tôi nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn!” Cậu thiếu niên dùng giọng điệu hoành tráng nhất hoàn thành bài diễn văn tốt nghiệp của mình.
Hai năm sau.
Bình Tiếu nhíu mày, vẻ mặt đầy ghét bỏ khiến người khác trong mà khó chịu.
“Hừ, thế mà còn dám to mồm nói mình tốt nghiệp đại học danh tiếng? Giờ chẳng phải cũng chỉ đi cọ nhà xí sao?”
Sắc mặt Tu Chi tối sầm lại.
Cậu nhìn dáng vẻ bẩn thỉu, lôi thôi thậm tệ của mình trong gương, hai bàn tay siết lại, ánh mắt toát ra sự không cam lòng.
Súc sinh!
Sau khi tốt nghiệp một năm rưỡi, hiện giờ cậu đang làm công nhân vệ sinh.
Vậy mà cậu còn mang tiếng là thạc sĩ tốt nghiệp từ Đại học Thanh Hoa! Đây quả thực là một nỗi nhục nhã, uống cho những lời nói đầy ngông cuồng mà cậu đã nói trong bài diễn văn tốt nghiệp,
“Không phải chị Bình không nói tốt cho cậu.
Mà loại mọt sách như cậu, trừ việc học ra thì còn biết cái quái gì nữa chứ?”
Bình Tiếu đứng dựa vào bức tường bên cạnh, tay vén tóc lên, nói chuyện với Tu Chi mà nét mặt lộ sự coi thường.
“Công việc của cậu là làm sạch toilet, để cho khách đến có thể nghĩ rằng, đến cả nhân viên có bồn cầu, nhà hàng chúng ta cũng phải mời sinh viên của trường đại học danh tiếng.
Đây mới là mục đích tuyển cậu, hiểu chưa?”
Tu Chi vô cùng miễn cưỡng, những ánh mắt ương ngạnh vẫn không hề có ý nhún mình.
Cậu nhìn vào gương, tự sửa sang lại cà vạt rồi nói một cách nghiêm túc: “Hừ! Tu Chi tôi đây đã làm công việc này, vậy thì sẽ làm nó tốt nhất.
Tôi là thiên tài đấy!”
Bình Tiếu liếc xéo đầy xem thường, nói chẳng nể nang gì: “Được đó thiên tài, làm việc cho tốt vào! Tháng này làm tốt thì sẽ tăng lương thêm cho cậu mấy chục tệ.”
Nói xong, cô cất bước rời đi trên đôi giày cao gót, để lại Tu Chi với vẻ mặt không cam lòng.
“Đáng ghét!”
Tốt nghiệp đã một năm rưỡi, vậy mà giờ lại thành ra thế này, cái “làm nên nghiệp lớn” mình nói lúc trước chẳng lẽ là đây sao?
“Không đúng! Mình là thiên tài! Thiên tài chục triệu người mới có một!”
Tửu Thiên Thế Gia là một nhà hàng nổi tiếng, cũng chính là nơi Tu Chi làm việc.
Rất nhiều người có chức có quyền thường lui tới đây, mà những kẻ đó, ai nấy đều mang một chữ trên mặt.
Đó chính là “Tiền“.
Phục vụ thi cúi đầu khom lưng, quản lý thì lễ phép dâng trà.
Tất cả những điều này, chung quy lại, thứ mà xã hội này nhìn vào...
chính là “Tiến”.
Chín giờ, những kẻ có tiền ấy rời đi.
Đến mười giờ, nhân viên phục vụ thu dọn xong đồ đạc thì được tan làm.
Mười một giờ, nhân viên kỹ thuật điện của nhà hàng mới được nghỉ.
Mười hai giờ mới là lúc những nhân viên vệ sinh như Tu Chi ra về.
Cho dù nhân viên vệ sinh cũng là một công việc không đơn giản, nhưng với một kẻ từng vào tù ra khám một lần mà nói thì điều này thực sự rất bình thường! Tu Chi cất dọn dụng cụ vệ sinh xong thì chuẩn bị về nhà, mang theo nỗi mệt mỏi đã tích tụ cả ngày trời.
Đêm khuya thanh vắng, cả con đường yên tĩnh vô cùng.
Trừ vài tiếng chó sủa đêm và tiếng chuột chít chít ra thì bốn phía đều cực kỳ yên tĩnh.
“Ai, không ngờ một thiên tài như mình cũng có ngày hôm nay...” Trở về căn nhà lộn xộn bừa bãi, Tu Chi bỏ qua vụ tắm rửa, nằm bẹp dí luôn lên giường.
Cậu miễn cưỡng với lấy chiếc điều khiển để mở tivi xem phim, nhưng chẳng bao lâu thì hai mắt đã díp cả vào.
Cậu thực sự rất mệt mỏi.
Ánh mặt trời rọi qua ô cửa sổ, chiếu lên người Tu Chi.
Âm thanh từ bản tin đang chiếu trên tivi vang lên đều đặn.
“Ngày 19, tại trung tâm thương mại Đông Phương thuộc đường Đông Phương, khu An Định, Lan Châu, phát hiện một phần thi thể của nam giới.
Tương tự như tảm vụ án trước, phần bụng thi thể bị mổ ra, nội tạng bị vét sạch.
Bên cạnh thi thể cũng có một chuỗi ký hiệu khó hiểu.
Cảnh sát cho rằng, những vụ việc này là do một đường dây buôn bán nội tạng người gây ra.
Hiện cảnh sát đang tiến hành điều tra bước tiếp theo...”
“Đây là vụ thử chín trong chuỗi án giết người liên hoàn ở đường Đông Phương, khu An Định.
Cách thức ra tay của hung thủ rất hung bạo, tàn nhẫn.
Mong rằng người dân ra ngoài hãy cẩn thận, đặc biệt là vào buổi tối, nhất định phải có người đồng hành.
Sau đây là nội dung chi tiết.”
Bản tin kết thúc, chuyển sang chương trình âm nhạc.
Nương theo tiếng ca hát ồn ào, Tu Chi mở mắt.
Cậu đang định tắt tivi đi ngủ tiếp thì chuông cửa đột ngột vang lên.
Kính Coong! Kính coong!
Tu Chi uể oải, mơ mơ màng màng đi ra phía cửa.
“Chậc...
Đau cả đầu.
Ai đó?”
Ket!
Tu Chi mở cánh cửa lớn ra.
Đập vào mắt cậu là hình ảnh một thanh niên đầu bổ luống bốn - sáu, đang nhìn mình rất thân thiện.
Trông thấy Tu Chi, cậu trai kia tỏ ra vô cùng thân thiết.
Cậu ta nở nụ cười xán lạn rồi nói: “Xin hỏi, anh có phải là Tu Chi không ạ? Theo địa chỉ thì hình như là ở đây?” Tu Chi nhíu mày, lập tức định đóng cửa lại: “Không! Cậu nhầm nhà rồi!”
“Ấy ấy ấy! Không không! Nhất định đúng là anh rồi! Anh trong y hệt trong ảnh kỷ yếu ấy!”.
Cánh cửa bị kéo lại, Tu Chi nhìn bộ dạng cười khổ của cậu ta, bụng thầm nghĩ, đuổi tên này đi đã vẫn hơn.
Cậu bèn hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Ồ, vậy cậu là ai?”
“Hì hì, em là Lâm Chi Hoàng, Đại học Thanh Hoa, khóa 16!”
Nói xong, cậu ta lấy một tấm thiệp mời màu đỏ từ trong ba lô ra, đưa cho Tu Chi: “Anh, đảm bọn em ai cũng thích bài diễn thuyết tốt nghiệp của anh lắm, cho nên bọn em muốn mời anh tới làm khách mời ở buổi họp lớp.” “Ồ, vậy sao?”
Tu Chi cầm lấy tấm thiệp mời, nhìn rồi lại khẽ thở dài.
Quả nhiên vẫn có người nhớ anh đây là một thiên tài.
“Chậc...
Nếu cậu đã nói đến thế thì, được thôi.
Thiên tài anh đây miễn cưỡng đi ngó cải vậy!” Lâm Chi Hoàng nghe vậy thì hưng phấn tới mức nhảy cẫng lên.
Đôi mắt cậu ta sáng lấp lánh, nói: “Tốt quá! Vậy thì tốt quá rồi! Anh, chúng ta add WeChat đi!”
“Ừ, được thôi!”
Quả nhiên anh đây vẫn còn tí danh tiếng.
Sau khi hai người kết bạn trên WeChat, Tu Chi quay sang hỏi cậu trai kia một câu: “Cậu sống ở đâu thế?” “À, em ở khu thương mại bên phía đối diện kia kìa.”
Khuôn mặt Tu Chi thoáng run lên: “Khu thương mại...
Khu đó toàn người giàu ở nha.” “Đâu có đâu có, lấy đâu ra ạ, toàn là của các cụ cả...
Mà em nói chứ, năm đấy bài diễn thuyết của anh khiến đám hậu bối bọn em đều thành fan anh cả đấy.
Anh đã trở thành nhân vật trong truyền thuyết của cả trường luôn!”.
Nghe Lâm Chi Hoàng khen ngợi, Tu Chi vênh váo vuốt cằm, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Ha ha, thế à? Cũng tạm thôi, con người anh khiêm tốn lắm...” “Ơ? Đây chẳng phải là điện thoại đời mới nhất à?” Tu Chi nhận ra chiếc điện thoại di động trên tay Lâm Chi Hoàng là Iphone 8, quả đúng là con nhà có tiền.
“Đúng đấy anh.” “Cậu tự mua à?” Lâm Chị Hoàng trả lời với vẻ xuề xòa: “Tự mua thì có mà bản thân anh ơi.
Đây đương nhiên là bố em mua cho rồi.”
Tu Chi nghe xong thì lại mất hứng, cậu thọc thọc ngón tay vào ngực người kia rồi nói: “Mua cái Iphone thôi mà cũng phải bản thân, vậy thì cậu chả bao giờ mua nối Lamborghini đâu.
Đã làm người phải có thái độ của kẻ làm người, đừng có coi thường chính mình.
Nếu không, cả đời cậu cũng không vươn lên được đầu, rõ chưa?”
“À, vâng.
Em rõ, rõ rồi ạ.” Tu Chi thở ra một hơi rồi xoay người nói: “Được rồi, hôm đấy tôi sẽ tới.
Giờ tôi không rảnh để quan tâm tới cậu, tạm biệt!” “À! Khoan đã...
Em còn rất nhiều chuyện muốn xin chỉ dạy...”
Rầm!
Tu Chi đóng sập cửa lại một cách vô tình, sự tự tin vừa rồi dường như lập tức biến thành nỗi mất mát và phẫn nộ.
Cầm tấm thiệp mời màu đỏ trên tay, cậu nhăn mày nhăn trán, quăng thẳng chiếc điện thoại lên giường.
Tu Chi gào lớn: “Nhân vật trong truyền thuyết cải con khỉ! Hai bằng song song cải con khỉ! Sống còn cóc bằng cả một đứa sinh viên!” Ờ mà...
Bán thận thì được bao nhiêu tiền nhỉ?
Tu Chi tò mò lên mạng tra thử.
“Đậu, một quả thận được có mấy nghìn tệ, chả mua nổi cả cái điện thoại! Con người thật đúng là rẻ mạt.”
Đúng lúc này, cậu vô tình thấy được một tin trên mạng: 10 giờ 15 phút sáng ngày 19, tại hẻm số ba, đường Đông Phương, khu An Định, phát hiện ra một thi thể nam giới...
Tu Chi nhìn chăm chú một hồi, “Con hẻm này chẳng phải là cái ngõ bên dưới nhà mình sao?”
Tu Chi vội vàng mặc quần áo tử tế rồi xỏ giày, chạy ra khỏi phòng.
Cậu xuống đến cầu thang thì phát hiện khu vực này đã bị quay lại, hiện trường đã bị cảnh sát phong tỏa.
Tu Chi chỉ trông thấy một thi thể phủ vải trắng cùng với một chuỗi ký tự khó hiểu được viết bằng máu tươi.
“Xin cho đi nhờ một chút...”
Giọng nữ trung truyền ra từ trong đám người khiến Tu Chi ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng.
Đó là một cô gái khoảng chừng ngoài hai mươi, mặc đồ cảnh sát màu xanh, đôi chân thon dài xỏ tất giấy màu đen.
Cô gái này trông vừa trang nghiêm vừa xinh đẹp, đôi mắt trong veo như nước từ đỉnh Everest.
Cô gái đưa tấm thẻ cảnh sát màu đen cho cảnh vệ xem.
Nhân viên cảnh vệ chào cô rồi bắt đầu giải tán đám đông người vây quanh.
Tầm mắt cô gái lướt qua cả đám đông người đứng xem, rồi dừng lại ở Tu Chi.
Khóe miệng cô hơi cong lên như vầng trăng non đầu tháng, khẽ gọi: “Tu Chi?”
Tu Chi đang được giải tán cùng đám người xung quanh thì vô tình nghe thấy cô gái mới tới gọi khẽ tên mình.
Cậu quay đầu lại nhìn.
“Cô...
gọi tôi à?” Cô gái ấy bước tới gần Tu Chi rồi nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt.
Cô mở đôi môi hồng: “Cậu là nhân vật truyền kỳ thuộc khóa 14 Đại học Thanh Hoa, đúng chứ?”
cô nàng này biết anh đây à? Đúng là làm thiên tài lúc nào cũng có người chú ý.
Tu Chi cười khẽ, vênh váo tự đắc ưỡn ngực đáp: “Đúng thế.
Tôi chính là một nhân vật truyền kỳ của Đại học Thanh Hoa.
Ài, nổi tiếng quá, lắm fan quá cũng là một loại phiền não...”
Song cô gái lại khẽ thở dài, lắc đầu phủ định: “Xin lỗi, tôi không phải fan của cậu.
Chỉ là tôi nghe nói cách đây khoảng một năm, cậu đã từng phạm tội giết người thôi.”
Nghe đến đây, ánh mắt Tu Chi lập tức trở nên nghiêm túc.
Vẻ đắc ý vừa rồi biến mất, cậu nói một cách nghiêm chỉnh: “Đó đều là tại đám cảnh sát vô dụng các người làm việc qua loa, tìm đại một kẻ để gánh tội thôi.
Cũng may là ngộ sát, chứ không thì tôi cũng chả được thả ra nhanh vậy.”
“Vì từng có tiền án nên cậu mới chuyển từ Bắc Kinh đến Lan Châu, mai danh ẩn tích sống qua ngày.
Tôi nói đúng chứ?”
Nụ cười của cô gái ấy càng lúc càng thâm sâu, đầy vẻ tự mãn.
“Xin lỗi chứ.
Anh đây chưa bao giờ mai danh ẩn tích, chỉ là đổi nơi sinh sống thôi.
Vừa rồi còn có cậu em cùng trường đến mời tôi làm khách mời trong buổi họp lớp của cậu ta đấy.” Tu Chi nói xong thì yên lặng nhìn cô gái kia một hồi rồi mới quay đầu đi.
Cậu nói với thái độ “chẳng liên quan quái gì đến tôi”: “Thôi bỏ đi, dù cô có biết tôi hay không thì đời này, kẻ tôi căm ghét nhất vẫn là cảnh sát...”
Tu Chi ngoái đầu lại, nhìn lướt qua gương mặt cô gái.
“Khuôn mặt có xinh đẹp đến đâu đi nữa, cảnh sát vẫn cứ là cảnh sát...”
Nói xong, Tu Chi bèn nghênh ngang rời đi.
Một cảnh sát khác đi tới bên cạnh cô gái và nói: “Chị Linh Nguyệt, sau khi kiểm tra thi thể và làm công tác pháp y thì phát hiện được: nạn nhân bị sát hại vào khoảng năm giờ sáng nay, cách làm y hệt như những vụ án trước.”
“Ừ, tôi rõ rồi.
Đem thi thể về để tiếp tục điều tra.
Còn nữa...
sắp xếp thêm mấy người theo dõi khu này cho tôi.”
Cô gái nhìn theo bóng lưng Tu Chi đang rời đi, miệng hừ một tiếng.
“Chưa biết chừng việc này lại có liên quan đến cậu ta...