Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Vùng đất xa xôi
Đã là thời đại nào rồi, sao còn loại tín ngưỡng tôn giáo này chứ?”
“Hơn nữa, tại sao lại chọn cách dùng loa phóng thanh để truyền giáo? Đúng thật là kỳ lạ!”
Thôn Thất Nhật, một thôn nhỏ cách xa thành phố, vì nằm ở biên giới của quốc gia nên chính quyền không quản lý nhiều, đa phần đều dựa vào hệ thống quản lý do người dân nơi đây tự lập ra.
Nhưng gần đây thôn nhỏ này đã xảy rất nhiều chuyện ly kỳ, quốc gia cũng đã phải đội hành động đặc biệt đến để điều tra.
“Tôi thấy mấy người mới là kỳ lạ...”
Ông chủ ngồi cạnh quầy nhìn Linh Nguyệt và Tu Chi với ánh mắt kỳ quặc.
Cải thôn nhỏ này chính là cải thôn mà điều tra viên Jack đã nhắc đến.
Nhưng hôm nay bọn họ đến đây lại không phát hiện ra được điều gì bất thường.
Hơn nữa, cải anh chàng Jack này dẫn đội mà lại quên mất Tu Chi và Linh Nguyệt, bọn họ phải băng qua cả một sa mạc mới tới được đây đấy chứ.
“Hai người là ăn mày ở thôn bên cạnh chạy nạn sang đây sao?”
“Nè chủ, trông chúng tôi giống ăn mày ngoài đường lắm sao?”
Vì vừa mới băng qua sa mạc, áo quần đều bị gió cát thổi đến te tua cả.
May mà chất lượng quân phục đảm bảo, chỉ có tay áo và ống quần bị rách thôi.
“Ừ...
Nhìn sao cũng thấy giống...”
Ông chủ quan sát chúng tôi một lượt từ đầu đến chân, nhìn hai người chúng tôi ăn bánh mì một cách ngấu nghiến.
“Hai người đến đây du lịch à? Sao trước đây tôi chưa từng gặp hai người?”
“Chúng tôi đến tìm vài thứ.
Tiện thể chủ cho tôi hỏi, tin vừa phát lúc nãy là thế nào vậy? Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Còn dùng đến loa phóng thanh để truyền giáo à?”
Ông chủ hai tay chống hông, bộ dạng trông cũng rất khó xử.
Ông gãi gãi đầu rồi nói: “Cậu đang nói đến Tầm Dương Giáo à? Bọn họ là tôn giáo mới nổi lên vài năm gần đây.
Mỗi tối họ đều làm một vài nghi thức rất kỳ quái.
Thôn chúng tôi bị tách thành hai vùng, một là vùng tôn giáo tin thờ quỷ thần, vùng còn lại là của người dân không theo tôn giáo như chúng tôi.
Hai vùng lấy cây hòe ở phía Đông Bắc của thôn làm ranh giới phân chia.”
Linh Nguyệt đứng lên, miệng vẫn còn đang ngậm bánh mì.
Cô nhìn về phía Đông Bắc, đúng thật là có một cây hòe cao chừng hai mươi mấy mét.
“Linh Nguyệt, cải ông điều tra viên Minh Sứ gì đó chẳng phải nói những vụ án đó là do một nhóm tổ chức gây án sao? Hơn nữa, vừa hay lại là hoạt động tôn giáo, chắc không phải chính là Tầm Dương Giáo gì đấy chứ?”
Linh Nguyệt im lặng ngẫm nghĩ một hồi rồi quay sang nói với ông chú: “Phải rồi, người đứng đầu giáo hội đó là ai?”
Ông chú chớp mắt, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ờ...
là một người trước giờ vẫn tự xưng là sứ giả của thần, rất nhiều người đều gọi hắn là ngài Viêm Thành.
Hơn nữa, người này còn biết dùng vài phép thuật kỳ lạ, chẳng hạn như cứu sống động vật sắp chết hay có thể làm cho trái cây rút ngắn thời gian phát triển, có thể thu hoạch được ngay...
Những thứ không có căn cứ khoa học thế này, căn bản không thể khiến Linh Nguyệt thấy hứng thú tẹo nào.
“Nè cô, cô có đang nghe không đó?”
Linh Nguyệt tì người lên bàn, dáng vẻ đầy uể oải.
Cô ngậm cái ống hút vừa mới dùng uống nước trái cây và nói: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú với tôn giáo, hơn nữa tôi cũng sẽ không tin vào siêu năng lực gì đó...”
“No rồi, đi thôi Tu Chi!”
Linh Nguyệt lấy thẻ tín dụng ra và đưa cho ông chủ.
“Quán tôi chỉ thu tiền mặt thôi cô...”
“Hả? Không phải chứ? Vậy WeChat có được không?” Ông chủ lắc đầu, ánh mắt đột nhiên trở nên gay gắt.
Linh Nguyệt dựa sát vào Tu Chi, ghé vào tai cậu, thì thầm.
“Nè...
cậu có tiền lẻ không...”
Tu Chi liếc mắt sang, hai người nhìn nhau rồi nhảy nháy mắt có vẻ rất ăn ý...
“Ha ha ha...”
Cùng lúc đó, hai người tự dưng cười phá lên.
Nhưng lúc này hai tay của ông chú đã đặt lên vai của hai người họ, hắn nói với giọng lạnh lùng.
“Hai vị...
chắc không phải định ăn quyt chứ?” “Ha ha ha, sao chúng tôi lại ăn quỵt chứ? Cậu nói có đúng không, Tu Chi...” Vai của Linh Nguyệt không ngừng dựa vào Tu Chi, còn Tu Chi thì chỉ biết cười đau khổ.
Vào lúc hai người họ đã toát hết mồ hôi trán thì có một giọng nói truyền đến: “Bữa ăn này cứ tính cho tôi đi!”
Tu Chi và Linh Nguyệt đột nhiên quay đầu nhìn lại thì thấy một người phụ nữ mặc áo lông thú với mái tóc vàng búi cao.
Ngón tay thon thả đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy to bự, cổ tay đeo một chuỗi vòng pha lê, tại đeo kim cương đỏ sáng lấp lánh dưới ánh đèn thủy tinh.
Nhìn có vẻ là một quý bà, nhưng kiểu ăn mặc lại trong hệt như của những năm 80.
Quý bà đó lấy ra một trăm tệ từ trong chiếc ví cầm tay, đưa cho ông chủ và nói: “Không cần trả lại.”
Ông chủ nhận được tiền là thái độ quay ngoắt luôn, để lộ ra nụ cười đáng khinh.
“Hề hề, cảm ơn bà Tần.”
“Bà Tần?”
Linh Nguyệt và Tu Chi nhìn chằm chằm vào quý bà trước mặt.
Mặc dù trông bà ta có vẻ lớn tuổi, nhưng cánh tay thon thả, da mặt vô cùng trắng trẻo.
Hơn nữa, đường nét khuôn mặt cũng rất xinh đẹp.
Đúng là một đại mỹ nhân.
“Sao thế? Vẫn chưa no sao?”
Lời của bà Tần rất gần gũi, tựa như đang cố ý nói chậm lại để trò chuyện với chúng tôi vậy.
“Không, không, thật sự cảm ơn bà.”
“Không có gì, tôi vẫn thường hay giúp đỡ những người ăn xin không có nhà để về mà.
Thần linh đều rất lương thiện, họ sẽ cứu vớt thế nhân, để chúng ta được sống lại một lần nữa.
Hy vọng mọi người Có thể tuân theo ý chỉ của thần linh.”
“Rốt cuộc bà ấy...
đang nói cái gì vậy?”
Lúc Tu Chi đang định nói rõ với bà Tần thì đột nhiên bị Linh Nguyệt kéo lại.
Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Tu Chi.
Theo ánh mắt của Linh Nguyệt, Tu Chi nhìn thấy một hình xăm ngay phía trên chiếc vòng tay của bà Tần, cây hòe được lấy làm ranh giới đó.
Bên này là người dân bình thường, còn bên kia là của các giáo đồ, về cơ bản là cách sống đôi bên không có xung đột với nhau.
“Thôn chúng tôi nằm ngoài giao giới hai bên nên không hề có chính phủ quản lý.
Chúng tôi vẫn luôn dựa vào nội quy của thôn được truyền lại từ xưa để tiến hành tự quản.
Kinh tế ở đây khá lạc hậu, lại cách xa thành phố, cho nên người dân trong thôn chỉ khi nào họp chợ mới đến thành phố một chuyến.
Vì vậy chỗ chúng tôi đừng nói WeChat điện thoại, đến ngân hàng cũng không có.” “Ồ, hèn gì lúc nãy ông chủ ấy không nhận thẻ ngân hàng của tôi.”
Tu Chi vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Cậu phát hiện ra mắt của thôn dân ở đây đều có quầng thâm, cứ như thể cả đêm ngủ không ngon giấc vậy.
Hơn nữa, phía sau cánh tay của mọi người đều có hình xăm kia.
Đi được nửa tiếng đồng hồ, bà Tần dẫn Tu Chi và Linh Nguyệt vào trong giáo đường của Tầm Dương Giáo.
Nhìn thấy giáo đường chỉ xuất hiện ở thời Trung Cổ, Tu Chi và Linh Nguyệt ngớ cả người ra.
“Ồ, không ngờ lại có thể bắt gặp được kiến trúc kiểu này ở Trung Quốc.” Lúc này, trong một căn phòng trên tầng cao nhất của giáo đường, một người đàn ông vạm vỡ, tay cầm một quyển sách, không ngừng đọc trước chiếc micro.
“Thần sẽ ban phát ánh sáng và ân sủng cho các con...”
Đọc xong, hắn thỏa mãn gấp cuốn sách lại, còn hai người đàn ông bên cạnh thì bước qua dâng trà.
“Giáo chủ, ngài vất vả rồi.
Hôm nay ngài cũng đã nói rất nhiều lời cảm động lòng người, chúng tôi thật sự vô cùng cảm kích...”
“Cốc Cốc cốc...”
“Ừ! Vào đi!”
Cửa từ từ mở ra, bà Tần bước vào với khuôn mặt ửng hồng, bà ta nói với giáo chủ.
“Ngài Viêm Thành, tôi đưa hai vị du khách đến để tham quan giáo đường của chúng ta, không biết có thể xin ngài giảng bài cho họ nghe một lát không? Tôi nghĩ ngài Viêm Thành nhất định sẽ dẫn dắt được những con chiên non lạc đường trở về với con đường đúng đắn...”
Nghe xong những lời của bà Tần, giáo chủ mỉm cười, hắn từ tốn bước đến bên cạnh bà ta rồi đặt một tay lên bờ vai trắng nõn của bà ta.
“Ừm, tôi hiểu.
Tần Tử à, những việc thiện bà làm tôi đều thấy hết.
Thần nhất định sẽ bảo hộ con của bà được bình an trở về.” Bà Tần nghe xong, ánh mắt liền trùng xuống, bà ta khẽ đáp: “Đúng vậy, ngài Viêm Thành.
Dù cho có thế nào, xin hãy để con tôi được bình an quay về!”
“Ô? Tần Tử, mặc dù thân thương yêu con dân nơi đây, nhưng cũng không phải cho không mà không cần báo đáp.” Bà Tần gật nhẹ đầu, giáo chủ mỉm cười hài lòng.
“Được rồi, đã đến lúc ngài đi ăn chút gì đó.” “Phải rồi, hai du khách hôm nay từ bên ngoài đến thì sao?” “Tôi đã dắt họ vào trong giáo đường rồi.”
Giáo chủ gật đầu.
“Vậy trực tiếp chút một chút đi, ta cũng lười gọi người ra tay.”
Bước vào bên trong giáo đường, hai người lập tức thấy có rất nhiều dãy ghế ngồi.
Ánh mặt trời rọi lên cánh cửa sổ bảy màu, chiếu vào trong giáo đường, ánh sáng rực rỡ cứ thế rớt xuống phía trước bức tượng nữ thần.
“Giáo đường này nhìn có vẻ rất kỳ lạ...”
Linh Nguyệt như một bà chủ đi ở đằng trước, đôi chân dài miên man bước thẳng tới chỗ hàng ghế.
“Tu Chi, cậu vẫn thường nhắc tới cái gọi là thuyết quỷ thần.
Nhưng nếu như những quỷ thần đó thật sự tồn tại, vậy thì thế giới sẽ trở nên như thế nào?”
“Ai mà biết chứ?”
Tu Chi nhìn bức tranh khắc trên tường, đúng lúc này, Mephisto lại đột nhiên nhảy ra khỏi tủi.
[Phù! Bức bối chết được.]
Tu Chi vội vã quay đầu nhìn Linh Nguyệt, hình như cô vẫn chưa phát hiện ra.
Cậu lại quay qua nói thầm với Mephisto.
“Mày đừng có mà xuất hiện đột ngột thế chứ...”
[Nè nè, nhóc con, bản vương là đến nhắc nhở mi đấy!] “Hả? Nhắc nhở tôi chuyện gì?”
Mephisto dùng con mắt duy nhất của mình nhìn quanh một lượt.
[Mi nghĩ mà xem, bản vương là ác ma nổi tiếng thế gian.
Đối với những cái gọi là thần linh, tôn giáo mà nói, ta là sự tồn tại của tà ác, thường bọn ta đều sợ những thứ như thánh giá, giáo đường, tranh tường gì gì đó.
Nhưng từ khi mi bước vào đây, ta chẳng có bất kỳ cảm giác gì, thậm chí còn cảm thấy nơi đây có gì đó rất quen thuộc.
Vậy nên...
chỗ này không phải là giáo đường.]
Nghe Mephisto nói như vậy, Tu Chi cũng phát hiện ra giáo đường này đúng là có chút kỳ lạ.
Nó rõ ràng được xây dựng ở một nơi trống trải nhưng lại không hề có nắng.
Ảnh mặt trời duy nhất là tia sáng xuyên qua cửa sổ bảy màu chiếu lên bức tượng nữ thần, đến dãy ghế ngồi cũng tối om, làm cho người khác phải nghi ngờ.
[Nhóc con, lát nữa mi hãy cẩn thận một chút.
Ta cảm nhận được có một luồng năng lượng tà ác đang bủa vây nơi đây.]
Tu Chi bỏ Mephisto vào lại trong túi, đề cao cảnh giác.
Cậu quay về phía Linh Nguyệt, thì thầm vào tai cô.
“Lát nữa cô phải cảnh giác vào đấy, hình như xung quanh đây có gì đó quái quái...” Linh Nguyệt quay đầu lại, tỏ vẻ không quan tâm.
Cô còn vươn mình, vặn người, xem chừng rất mệt mỏi.
“A...
Lúc nãy cô cũng đã nhìn thấy phía sau cánh tay của bà Tần rồi chứ? Hình xăm đó chính là manh mối mà hung thủ luôn để lại cho chúng ta.
Hoặc nên nói, bọn chúng muốn dùng nó để khiêu khích chúng ta vậy.”
“Cộp cộp cộp...” Tiếng giày cao gót gõ xuống nền nhà vang lên giữa giáo đường yên tĩnh.
Từng bước, từng bước, chầm chậm tiến lại gần, vừa nhịp nhàng lại vừa kỳ quái.
“Cộp...”
Âm thanh đã dừng lại, Tu Chi và Linh Nguyệt nhìn về phía đã phát ra tiếng động.
Vị trí đó nằm ở cửa sau của giáo đường.
Vì ánh sáng ở đây quá mờ, tia sáng chỉ chiếu vào ngay chỗ bước ra của cửa sau, bọn họ vừa hay có thể nhìn thấy một đôi chân trên đôi cao gót màu đỏ tươi.
Không khí xung quanh đột nhiên yên tĩnh trở lại, Tu Chi và Linh Nguyệt quay sang nhìn nhau.
Linh Nguyệt nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu rồi bước qua dù vẫn hơi do dự.
“À, bà Tần, chúng tôi đã đợi bà rất lâu rồi...”
Lúc cô vừa định tiến lại gần thì bị Tu Chi kéo lại.
Cậu nheo mắt, lắc lắc đầu, mọi thứ xung quanh đều rất bất thường.
“Bốp bốp bốp...”
Một tràng pháo tay đột nhiên vang lên.
Tu Chi và Linh Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy giáo chủ đang đứng một mình trên đỉnh lầu, nhìn bọn họ, mỉm cười đầy gian xảo.
“Ha ha ha, hai vị du khách từ bên ngoài đến.
Chào mừng hai vị đã đến giáo đường của chúng tôi tham quan.
Tôi là giáo chủ ở đây, là sứ giả của thần, Viêm Thành.”
“ỔI Giáo chủ, chào ngài.
Thật ra chúng tôi đến đây, ngoài việc tham quan ra còn muốn hỏi thăm một vài chuyện.” Tu Chi quay sang nhìn Linh Nguyệt.
Bà Tần thì vẫn cứ im lặng đứng ở phía sau, không khí có gì đó vô cùng quái dị.
“Ô? Vậy sao? Vậy tôi cũng muốn xem thử có thể giúp được gì cho Cô không.
Thường thì tôi rất ít có thời gian rảnh, nhưng hôm nay nếu bà Tần đã đích thân đưa du khách tới để giới thiệu thì tôi cũng cố mà gác lại việc cầu nguyện để mà nghe vấn đề của hai người.”
Thấy vị giáo chủ này thẳng thắn như vậy, Linh Nguyệt cũng nói thẳng với hắn luôn.
“Ừm, vậy thì tôi hỏi đây.
Rốt cuộc ông đã dùng thứ gì để lừa gạt thôn dân ở đây?”
“Õ? Cô cảm thấy tôi đang lừa bọn họ sao? Ha ha...”
Giáo chủ vừa nói vừa vỗ tay.
Bà Tần cũng từ từ bước ra theo tiếng vỗ tay đó.
Tia sáng chầm chậm chiếu lên gương mặt của bà ta, nhưng cái hiện ra trước mặt hai người Tu Chi và Linh Nguyệt lại khuôn mặt xanh xao trắng bệch, cứ như vừa trải qua tai nạn gì đó.
“Này này...
Đây không phải là chuyện đùa đâu, rốt cuộc ông đã làm gì bà ấy?”