Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
- Đại trận ư, Kim Tỏa môn chủ lập ra phải không?
Chung Sơn cau mày nói, tuy hắn không biết trận pháp tiên môn này là như thế nào nhưng mà dựa theo sự quỷ dị của vấn đề này thì không khó đoán ra, cái này là do Kim tỏa môn môn chủ lập ra.
- Không sai, các cường giả ở các môn phái xung quanh đều ra mặt đối phó với môn chủ Kim Tỏa môn không phải là việc khó nhưng mà người kia xếp thành trận pháp rất lợi hại, các môn phái khác liên tục bị thua thiệt, thậm chí sau khi tiến vào còn tự giết lẫn nhau, rồi lại kết đại thù, chém giết tử thương vô số.
Triệu Sở Hướng nhíu mày nói.
- Trận pháp gì vậy?
Thiên Linh Nhi hỏi.
- Bát Môn Kim Tỏa trận.
Triệu Sở Hướng mở miệng.
- Bát Môn Kim Tỏa trận ư?
Thiên Linh Nhi ngạc nhiên nói, mà Chung Sơn và Anh Lan ở bên cạnh cũng nhíu mày lại.
Bát Môn Kim Tỏa trận ư? Đây là một loại trận pháp chiến trường, đứng nói là Thiên Linh Nhi mà ngay cả Chung Sơn và Anh Lan cũng không hiểu trận pháp này. Thế nhưng cái Bát Môn Kim Tỏa trận này có thể làm khó được nhiều tu chân giả hay sao?
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Triệu Sở Hướng liền lắc đầu nói:
- Bát Môn Kim Tỏa trận này ở sa trường ta cũng hiểu biết, năm đó ta mang theo binh lính ở chiến trường đã từng sắp xếp sơ qua, tuy nhiên Bát Môn Kim Tỏa trận có thể làm khó dễ chúng tu chân giả thì khẳng định là không giống với trận pháp của ta, có lẽ cao cấp hơn, cho nên ta mới muốn đến xem xem.
Anh Lan nhìn Chung Sơn, mà Thiên Linh Nhi cũng nhìn Chung Sơn, giờ phút này, Chung Sơn nhíu mày lại.
- Chung Sơn, ngươi muốn đi xem xét sao?
Triệu Sở Hướng hỏi.
Thiên Sát, chúng ta đi xem xem đi, ta muốn xem xem đại sư huynh có bị sao hay không.
Thiên Linh Nhi đột nhiên nhìn về phía Chung Sơn hỏi.
Chung Sơn nhíu mày nhìn Thiên Linh Nhi, không biết lúc này hắn đang nghĩ chuyện gì.
- Thật sự, ta chỉ muốn xem đại sư huynh còn sống hay chết không, một lần cuối thôi.
Thiên Linh Nhi cất tiếng nói.
Thần sắc của Thiên Linh Nhi tỏ ra phức tạp, nàng không hiểu tại sao, ở trước mặt Chung Sơn đột nhiên nàng không muốn đề cập đến Thiên Sát, ít nhất là không muốn để Chung Sơn cho rằng mình và Thiên Sát có quan hệ gì. Nhưng mà, sùng bái của mình hình thành với đại sư huynh đã bao nhiêu năm rồi, đâu phải nhất thời mà bỏ được. Tuy nhiên, câu nói “một lần cuối cùng” của Thiên Linh Nhi cho thấy, hình tượng của Thiên Sát chói lọi ở trong lòng nàng đang dần dần trở nên nhạt nhòa.
Nhìn Thiên Linh Nhi, Chung Sơn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Được, qua hai ngày sau, đợi khi ta xử lý xong chuyện ở Chung Phủ rồi sẽ đi đến đó.
- Ừ.
Trên khuôn mặt Thiên Linh Nhi nở ra một nụ cười tươi.
Anh Lan ở bên cạnh giờ phút này trở nên trầm tư, tựa như là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
- Địch nhân ư? Là người nào vậy?
Triệu Sở Hướng nhíu mày hỏi.
- Là tứ đại thế gia gia chủ ở Đại Công quốc, còn có bốn lão tổ tông của họ, cùng năm huynh tiến vào trong tiên môn, có lẽ lúc đó huynh sẽ nhận ra.
Chung Sơn mở miệng nói.
- Vậy ư? Khi nào thì đến?
Trong mắt Triệu Sở Hướng lóe lên một luồng tinh quang.
- Có tám phần là đêm nay, nhiều nhất là ngày mai.
Chung Sơn mở miệng nói.
- Cô gia gia, làm sao người biết là đêm nay vậy?
Anh Lan kỳ quái nhìn Chung Sơn hỏi.
Chung Sơn quay đầu nhìn Anh Lan rồi cười nói:
- Tứ đại gia chủ hẳn là đã chịu đựng rất lâu rồi, cùng lắm là hôm nay hoặc ngày mai bọn họ sẽ đến đây.
- Ừ.
Anh Lan gật đầu, nàng tin vào sự phán đoán của Chung Sơn.
- Vậy tối nay, ta cùng với ngươi chống kẻ thù.
Triệu Sở Hướng đột nhiên cười nói.
- Bọn họ không có thù với ngươi, ngươi không cần phải tham dự.
Chung Sơn đột nhiên cất tiếng nói.
- Không tu hành của ta cần phải có chiến đấu, trường thương cần phải nhuốm máu.
Triệu Sở Hướng kiên định nói.
- Được, vậy Chung Sơn đệ xin đa tạ.
Chung Sơn cười nói.
- Không cần phải khách khí như vậy.
Triệu Sở Hướng cười nói.
- Ừ, vậy tạm thời nghỉ ngơi một chút, bọn họ hẳn là muốn động thủ rồi.
Chung Sơn nói.
- Cũng tốt.
Triệu Sở Hướng gật gật đầu.
- Linh Nhi, ngươi cũng điều tiết trạng thái một xíu đi, lúc ra chiến trường ngươi chính là chủ lực.
Chung Sơn cười nói.
- Ừ.
Thiên Linh Nhi nặng nề gật đầu.
Sau đó, Triệu Sở Hướng được đưa tới một gian tĩnh thất, tâm sự của Thiên Linh Nhi lúc này vô cùng nặng nề, nàng cũng chẳng còn tâm trí mà để ý tới hành vi vừa rồi của Anh Lan và Chung Sơn, trong lòng nàng đang nghĩ tới Bát Môn Sơn, cho nên muốn được yên tĩnh một lúc.
Hai người vừa đi ra thì Anh Lan đã tới ngồi bên cạnh Chung Sơn.
- Cô gia gia, cô gia gia muốn đi bát môn sơn làm gì? Con không tin ông muốn đi để gặp vị đại sư huynh đó.
Anh Lan hai mắt sáng ngời nhìn Chung Sơn nói.
Chung Sơn dùng ngón tay khẽ bóp bóp mũi Anh Lan rồi cười cười nói:
- Con thật lanh lợi, ta biết con sẽ hỏi vậy mà.
- Dĩ nhiên rồi, người là cô gia gia của con, con là con sâu ở trong bụng người, vừa rồi tiếng rồng ngâm kia chắc chắn là có quan hệ đến hành động của ông.
Anh Lan một lần nữa nói.
Chung Sơn nhấp một ngụm trà, từ chối đưa ra ý kiến.
Thấy Chung Sơn không trả lời, Anh Lan ôm lấy cánh tay hắn đông đưa nói:
- Cô gia gia, ông không định thừa nước đục thả câu đấy chứ?
Thấy dáng vẻ nũng nịu của Anh Lan, Chung Sơn lắc lắc đầu cười nói:
- Không sai, chín tiếng rồng ngâm này cho thấy ở Bát Môn sơn có bảo bối, có lẽ thứ đó đối với việc khai quốc của chúng ta có tác dụng.
- Cái gì vậy?
Hai mắt Anh Lan mở to ra, trong đó hiện lên một vẻ hưng phấn mãnh liệt.
- Cửu Long Phương Thiên Ngọc.
- Cửu Long Phương Thiên Ngọc ư?
Anh Lan nhíu mày hỏi, hiển nhiên là nàng chưa từng nghe qua đến cái tên này.
Nhìn Anh Lan, Chung Sơn khẽ cười cười, Cửu Long Phương Thiên Ngọc chính là từ Chú Thiên Đình mà hắn mới biết được, người ngoài dĩ nhiên không nhận thức ra nó.
- Con không biết đâu.
Chung Sơn cười nói.
- Con cũng muốn đi.
Anh Lan cất tiếng nói.
- Không được, không được, con còn chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, nhất định sẽ có nguy hiểm.
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Không, cô gia gia, đối với Bát Môn Kim Tỏa trận con nghiên cứu rất kỹ, hơn nữa dùng binh nhiều năm rồi, con cũng vận dụng nó vô cùng đúng chỗ. Nói không chừng đến lúc đó con có thể trợ giúp cô gia gia.
Anh Lan lắc lắc cánh tay của Chung Sơn, nũng nịu nói.
Nghe thấy Anh Lan nói lời này, Chung Sơn liền nhíu mày, nhưng hắn vẫn lắc lắc đầu nói:
- Không được, quá là nguy hiểm.
- Cô gia gia, người không mang con đi, con đi một mình.
Anh Lan dẩu môi nói.
Nhìn Anh Lan, Chung Sơn lắc lắc đầu, lộ ra một vẻ bất đắc dĩ, tự mình đi ư? Chung Sơn càng không yên tâm.
- Được chỉ là con phải nghe lời ta.
Chung Sơn thở dài nói.
- Con biết cô gia gia tốt với con nhất trên đời mà.
Anh Lan nắm lấy bàn tay của Chung Sơn lắc lắc nói.
- Chỉ là phải ứng phó qua đêm nay mới được.
Chung Sơn cất tiếng nói.
- Đó là điều đương nhiên, những người kia đi vào trong Chung phủ thì chỉ có đi chứ không có về, cô gia gia đến lúc đó sẽ xem con ra tay.
Trong mắt Anh Lan hiện lên một tia lệ khí.
- Ừ, tổng cộng là tám người, với tính cách của tứ đại gia chủ thì chắc chắn bọn họ sẽ gây nên một phen ầm ĩ, lúc đó con thấy họ, công kích bọn họ là được. Ở trong Chung phủ, chúng ta còn có một khách quý, đến lúc đó sẽ âm thầm tương trợ, không cần phải ra tay với bọn hắn.
Chung Sơn mở miệng nói.
- Ai vậy?
Anh Lan ngạc nhiên hỏi.
- Hắn không muốn cho người ta biết về hắn, chỉ là hắn đối với Chung phủ tuyệt đối trung thành.
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Vậy thì tốt rồi.
Anh Lan gật đầu, nhu thuận không nói nhiều nữa.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Giờ tý ở Chung phủ, không gian trở nên đen kịt, ở tầng lầu thứ năm, Chung Sơn, Thiên Linh Nhi, Triệu Sở Hướng đang khoanh chân lẳng lặng ngồi chờ.
Ở bên ngoài Chung phủ lúc này đột nhiên xuất hiện tám thân ảnh, bống người này dung mạo khoảng ba mươi tuổi, bốn người có dung mạo bốn mươi tuổi.
Tám người này đồng thời nhảy vào nóc nhà của Chung phủ, hướng về phía bên trong mà đi tới, mọi người đã tìm hiểu lâu rồi, cho nên biết rằng Chung Sơn bình thường sinh sống ở đây.
Nhưng sau khi đi vào một được nửa chặng đường.
- hô hô…
Hai tiếng vang liên tiếp kêu lên, ở trong Chung phủ đèn đuốc sáng trung, một lượng hỏa quang lớn xuất hiện, chiếu sáng cả Chung phủ.
Trong nháy mắt, tám người này hiện ra dưới ánh đèn.
Tám người này dừng chân lại, biết là chuyện không tốt xảy ra, mình đã bị phát hiện cho nên tiến tới lầu năm.
Chung Sơn mang theo Thiên Linh Nhi đến bên lan can, hướng về phía dưới mà nhìn.
- Tứ đại gai chủ, không ngờ đem nay các vị lại có nhã hứng đến phủ của ta vui chơi, tại sao đến mà không báo trước một tiếng vậy?
Chung Sơn đứng ở lan can nhìn xuống cất tiếng nói.
- Chung Sơn ư?
Hai mắt Triệu giả chủ nhíu lại, nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn.
Triệu gia chủ chưa nói xong, bốn người lão tổ tông có kia đã nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn, đây chính là mục tiêu của họ lần này.
Nhìn thấy bốn người có cùng cấp bậc với Triệu Sở Hướng đang nhìn mình, Chung Sơn không hề có một chút sợ hãi, không chỉ vậy khóe miệng của hắn còn nở ra một nụ cười:
- Bốn vị này là ai vậy? Tại sao còn trẻ như vậy mà chưa từng gặp qua, chẳng lẽ là con tư sinhcủa tứ đại gia chủ hay sao?
Chung Sơn nói câu này thật là rất độc, bốn người kia tuy là hàm dưỡng rất cao nhưng không khỏi cảm thấy vô cùng tức giận, hai mắt tóe ra từng tia lửa.
Chung Sơn cau mày nói, tuy hắn không biết trận pháp tiên môn này là như thế nào nhưng mà dựa theo sự quỷ dị của vấn đề này thì không khó đoán ra, cái này là do Kim tỏa môn môn chủ lập ra.
- Không sai, các cường giả ở các môn phái xung quanh đều ra mặt đối phó với môn chủ Kim Tỏa môn không phải là việc khó nhưng mà người kia xếp thành trận pháp rất lợi hại, các môn phái khác liên tục bị thua thiệt, thậm chí sau khi tiến vào còn tự giết lẫn nhau, rồi lại kết đại thù, chém giết tử thương vô số.
Triệu Sở Hướng nhíu mày nói.
- Trận pháp gì vậy?
Thiên Linh Nhi hỏi.
- Bát Môn Kim Tỏa trận.
Triệu Sở Hướng mở miệng.
- Bát Môn Kim Tỏa trận ư?
Thiên Linh Nhi ngạc nhiên nói, mà Chung Sơn và Anh Lan ở bên cạnh cũng nhíu mày lại.
Bát Môn Kim Tỏa trận ư? Đây là một loại trận pháp chiến trường, đứng nói là Thiên Linh Nhi mà ngay cả Chung Sơn và Anh Lan cũng không hiểu trận pháp này. Thế nhưng cái Bát Môn Kim Tỏa trận này có thể làm khó được nhiều tu chân giả hay sao?
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Triệu Sở Hướng liền lắc đầu nói:
- Bát Môn Kim Tỏa trận này ở sa trường ta cũng hiểu biết, năm đó ta mang theo binh lính ở chiến trường đã từng sắp xếp sơ qua, tuy nhiên Bát Môn Kim Tỏa trận có thể làm khó dễ chúng tu chân giả thì khẳng định là không giống với trận pháp của ta, có lẽ cao cấp hơn, cho nên ta mới muốn đến xem xem.
Anh Lan nhìn Chung Sơn, mà Thiên Linh Nhi cũng nhìn Chung Sơn, giờ phút này, Chung Sơn nhíu mày lại.
- Chung Sơn, ngươi muốn đi xem xét sao?
Triệu Sở Hướng hỏi.
Thiên Sát, chúng ta đi xem xem đi, ta muốn xem xem đại sư huynh có bị sao hay không.
Thiên Linh Nhi đột nhiên nhìn về phía Chung Sơn hỏi.
Chung Sơn nhíu mày nhìn Thiên Linh Nhi, không biết lúc này hắn đang nghĩ chuyện gì.
- Thật sự, ta chỉ muốn xem đại sư huynh còn sống hay chết không, một lần cuối thôi.
Thiên Linh Nhi cất tiếng nói.
Thần sắc của Thiên Linh Nhi tỏ ra phức tạp, nàng không hiểu tại sao, ở trước mặt Chung Sơn đột nhiên nàng không muốn đề cập đến Thiên Sát, ít nhất là không muốn để Chung Sơn cho rằng mình và Thiên Sát có quan hệ gì. Nhưng mà, sùng bái của mình hình thành với đại sư huynh đã bao nhiêu năm rồi, đâu phải nhất thời mà bỏ được. Tuy nhiên, câu nói “một lần cuối cùng” của Thiên Linh Nhi cho thấy, hình tượng của Thiên Sát chói lọi ở trong lòng nàng đang dần dần trở nên nhạt nhòa.
Nhìn Thiên Linh Nhi, Chung Sơn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Được, qua hai ngày sau, đợi khi ta xử lý xong chuyện ở Chung Phủ rồi sẽ đi đến đó.
- Ừ.
Trên khuôn mặt Thiên Linh Nhi nở ra một nụ cười tươi.
Anh Lan ở bên cạnh giờ phút này trở nên trầm tư, tựa như là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
- Địch nhân ư? Là người nào vậy?
Triệu Sở Hướng nhíu mày hỏi.
- Là tứ đại thế gia gia chủ ở Đại Công quốc, còn có bốn lão tổ tông của họ, cùng năm huynh tiến vào trong tiên môn, có lẽ lúc đó huynh sẽ nhận ra.
Chung Sơn mở miệng nói.
- Vậy ư? Khi nào thì đến?
Trong mắt Triệu Sở Hướng lóe lên một luồng tinh quang.
- Có tám phần là đêm nay, nhiều nhất là ngày mai.
Chung Sơn mở miệng nói.
- Cô gia gia, làm sao người biết là đêm nay vậy?
Anh Lan kỳ quái nhìn Chung Sơn hỏi.
Chung Sơn quay đầu nhìn Anh Lan rồi cười nói:
- Tứ đại gia chủ hẳn là đã chịu đựng rất lâu rồi, cùng lắm là hôm nay hoặc ngày mai bọn họ sẽ đến đây.
- Ừ.
Anh Lan gật đầu, nàng tin vào sự phán đoán của Chung Sơn.
- Vậy tối nay, ta cùng với ngươi chống kẻ thù.
Triệu Sở Hướng đột nhiên cười nói.
- Bọn họ không có thù với ngươi, ngươi không cần phải tham dự.
Chung Sơn đột nhiên cất tiếng nói.
- Không tu hành của ta cần phải có chiến đấu, trường thương cần phải nhuốm máu.
Triệu Sở Hướng kiên định nói.
- Được, vậy Chung Sơn đệ xin đa tạ.
Chung Sơn cười nói.
- Không cần phải khách khí như vậy.
Triệu Sở Hướng cười nói.
- Ừ, vậy tạm thời nghỉ ngơi một chút, bọn họ hẳn là muốn động thủ rồi.
Chung Sơn nói.
- Cũng tốt.
Triệu Sở Hướng gật gật đầu.
- Linh Nhi, ngươi cũng điều tiết trạng thái một xíu đi, lúc ra chiến trường ngươi chính là chủ lực.
Chung Sơn cười nói.
- Ừ.
Thiên Linh Nhi nặng nề gật đầu.
Sau đó, Triệu Sở Hướng được đưa tới một gian tĩnh thất, tâm sự của Thiên Linh Nhi lúc này vô cùng nặng nề, nàng cũng chẳng còn tâm trí mà để ý tới hành vi vừa rồi của Anh Lan và Chung Sơn, trong lòng nàng đang nghĩ tới Bát Môn Sơn, cho nên muốn được yên tĩnh một lúc.
Hai người vừa đi ra thì Anh Lan đã tới ngồi bên cạnh Chung Sơn.
- Cô gia gia, cô gia gia muốn đi bát môn sơn làm gì? Con không tin ông muốn đi để gặp vị đại sư huynh đó.
Anh Lan hai mắt sáng ngời nhìn Chung Sơn nói.
Chung Sơn dùng ngón tay khẽ bóp bóp mũi Anh Lan rồi cười cười nói:
- Con thật lanh lợi, ta biết con sẽ hỏi vậy mà.
- Dĩ nhiên rồi, người là cô gia gia của con, con là con sâu ở trong bụng người, vừa rồi tiếng rồng ngâm kia chắc chắn là có quan hệ đến hành động của ông.
Anh Lan một lần nữa nói.
Chung Sơn nhấp một ngụm trà, từ chối đưa ra ý kiến.
Thấy Chung Sơn không trả lời, Anh Lan ôm lấy cánh tay hắn đông đưa nói:
- Cô gia gia, ông không định thừa nước đục thả câu đấy chứ?
Thấy dáng vẻ nũng nịu của Anh Lan, Chung Sơn lắc lắc đầu cười nói:
- Không sai, chín tiếng rồng ngâm này cho thấy ở Bát Môn sơn có bảo bối, có lẽ thứ đó đối với việc khai quốc của chúng ta có tác dụng.
- Cái gì vậy?
Hai mắt Anh Lan mở to ra, trong đó hiện lên một vẻ hưng phấn mãnh liệt.
- Cửu Long Phương Thiên Ngọc.
- Cửu Long Phương Thiên Ngọc ư?
Anh Lan nhíu mày hỏi, hiển nhiên là nàng chưa từng nghe qua đến cái tên này.
Nhìn Anh Lan, Chung Sơn khẽ cười cười, Cửu Long Phương Thiên Ngọc chính là từ Chú Thiên Đình mà hắn mới biết được, người ngoài dĩ nhiên không nhận thức ra nó.
- Con không biết đâu.
Chung Sơn cười nói.
- Con cũng muốn đi.
Anh Lan cất tiếng nói.
- Không được, không được, con còn chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, nhất định sẽ có nguy hiểm.
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Không, cô gia gia, đối với Bát Môn Kim Tỏa trận con nghiên cứu rất kỹ, hơn nữa dùng binh nhiều năm rồi, con cũng vận dụng nó vô cùng đúng chỗ. Nói không chừng đến lúc đó con có thể trợ giúp cô gia gia.
Anh Lan lắc lắc cánh tay của Chung Sơn, nũng nịu nói.
Nghe thấy Anh Lan nói lời này, Chung Sơn liền nhíu mày, nhưng hắn vẫn lắc lắc đầu nói:
- Không được, quá là nguy hiểm.
- Cô gia gia, người không mang con đi, con đi một mình.
Anh Lan dẩu môi nói.
Nhìn Anh Lan, Chung Sơn lắc lắc đầu, lộ ra một vẻ bất đắc dĩ, tự mình đi ư? Chung Sơn càng không yên tâm.
- Được chỉ là con phải nghe lời ta.
Chung Sơn thở dài nói.
- Con biết cô gia gia tốt với con nhất trên đời mà.
Anh Lan nắm lấy bàn tay của Chung Sơn lắc lắc nói.
- Chỉ là phải ứng phó qua đêm nay mới được.
Chung Sơn cất tiếng nói.
- Đó là điều đương nhiên, những người kia đi vào trong Chung phủ thì chỉ có đi chứ không có về, cô gia gia đến lúc đó sẽ xem con ra tay.
Trong mắt Anh Lan hiện lên một tia lệ khí.
- Ừ, tổng cộng là tám người, với tính cách của tứ đại gia chủ thì chắc chắn bọn họ sẽ gây nên một phen ầm ĩ, lúc đó con thấy họ, công kích bọn họ là được. Ở trong Chung phủ, chúng ta còn có một khách quý, đến lúc đó sẽ âm thầm tương trợ, không cần phải ra tay với bọn hắn.
Chung Sơn mở miệng nói.
- Ai vậy?
Anh Lan ngạc nhiên hỏi.
- Hắn không muốn cho người ta biết về hắn, chỉ là hắn đối với Chung phủ tuyệt đối trung thành.
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Vậy thì tốt rồi.
Anh Lan gật đầu, nhu thuận không nói nhiều nữa.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Giờ tý ở Chung phủ, không gian trở nên đen kịt, ở tầng lầu thứ năm, Chung Sơn, Thiên Linh Nhi, Triệu Sở Hướng đang khoanh chân lẳng lặng ngồi chờ.
Ở bên ngoài Chung phủ lúc này đột nhiên xuất hiện tám thân ảnh, bống người này dung mạo khoảng ba mươi tuổi, bốn người có dung mạo bốn mươi tuổi.
Tám người này đồng thời nhảy vào nóc nhà của Chung phủ, hướng về phía bên trong mà đi tới, mọi người đã tìm hiểu lâu rồi, cho nên biết rằng Chung Sơn bình thường sinh sống ở đây.
Nhưng sau khi đi vào một được nửa chặng đường.
- hô hô…
Hai tiếng vang liên tiếp kêu lên, ở trong Chung phủ đèn đuốc sáng trung, một lượng hỏa quang lớn xuất hiện, chiếu sáng cả Chung phủ.
Trong nháy mắt, tám người này hiện ra dưới ánh đèn.
Tám người này dừng chân lại, biết là chuyện không tốt xảy ra, mình đã bị phát hiện cho nên tiến tới lầu năm.
Chung Sơn mang theo Thiên Linh Nhi đến bên lan can, hướng về phía dưới mà nhìn.
- Tứ đại gai chủ, không ngờ đem nay các vị lại có nhã hứng đến phủ của ta vui chơi, tại sao đến mà không báo trước một tiếng vậy?
Chung Sơn đứng ở lan can nhìn xuống cất tiếng nói.
- Chung Sơn ư?
Hai mắt Triệu giả chủ nhíu lại, nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn.
Triệu gia chủ chưa nói xong, bốn người lão tổ tông có kia đã nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn, đây chính là mục tiêu của họ lần này.
Nhìn thấy bốn người có cùng cấp bậc với Triệu Sở Hướng đang nhìn mình, Chung Sơn không hề có một chút sợ hãi, không chỉ vậy khóe miệng của hắn còn nở ra một nụ cười:
- Bốn vị này là ai vậy? Tại sao còn trẻ như vậy mà chưa từng gặp qua, chẳng lẽ là con tư sinhcủa tứ đại gia chủ hay sao?
Chung Sơn nói câu này thật là rất độc, bốn người kia tuy là hàm dưỡng rất cao nhưng không khỏi cảm thấy vô cùng tức giận, hai mắt tóe ra từng tia lửa.