Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
- Chúng ta không có, lúc đó chúng ta chỉ nói vậy chứng không có ăn trộm yêu lang.
Thiên Linh Nhi tức giận kêu lên.
- Không ăn trộm sao? Yêu lang nhất định là do ngươi ăn trộm, ngươi nhất định đã giết chết nó, để trong không gian lưu trữ của ngươi.
Đường Hiệu Vưu lập tức chỉ vào Thiên Linh Nhi kêu lên.
Nghe thấy lời nói này của Đường Hiệu Vưu, lông mày của Chung Sơn liền nhíu lại, hắn lập tức nhìn ra sơ hở trong đó, vừa rồi Đường Hiệu Vưu nói Thiên Linh Nhi thả yêu lang ra, bây giờ sao lại chuyển thành giết yêu lang? Xem ra, chuyện yêu lang biến mất này không phải là do người ngoài tới ăn trộm mà nhất định có quan hệ tới Đường Hiệu Vưu.
- Ta không có, ta không có.
Thiên Linh Nhi nhanh chóng nói, nàng cũng định xuất ra hồng lăng, tựa như muốn chứng minh mình trong sạch vậy.
- Xem đi, xem đi, ta vừa mới nói mà ngươi đã vung pháp bảo ra, người làm chuyện đó không phải ngươi thì là ai?
Đường Hiệu Vưu lập tức kêu lên.
Trước kia, Triệu Sở Hướng cũng không hoài nghi Thiên Linh Nhi nhưng khi nàng rút hồng lăng ra, trong lòng Triệu Sở Hướng liền có một dao động, tại sao cô nương này lại hấp tấp như vậy?
- Mau giao ra đây, đem thi thể yêu lang giao ra đây, còn có Không Linh châu của ta nữa, các ngươi, các ngươi rõ ràng đã giở trò trong hạt xúc xắc.
Đường Hiệu Vưu chỉ vào Thiên Linh Nhi và Chung Sơn tức giận nói.
- Ta không có, chúng ta không ăn trộm, Chung Sơn, ngươi nói đi.
Thiên Linh Nhi lập tức hướng về phía Chung Sơn nói. Tuy nàng đã xuất ra hồng lăng, nhưng nàng vẫn không vung lên.
- Ta biết rõ ai là kẻ ăn trộm.
Chung Sơn đột nhiên mở miệng nói.
Chung Sơn vừa nói xong tất cả mọi người đều ngưng ánh mắt lại nhìn về phía hắn. Trong mắt Triệu Sở Hướng hiện lên một vẻ ngạc nhiên, còn trong mắt Thiên Linh Nhi thì hiện lên một vẻ không tưởng tượng nổi.
Bốn người Minh Kiếm lâu đối diện ngoại trừ Chung Địa ra ai cũng lộ ra vẻ không tin, giờ phút này Chung Địa lại khẽ nuốt nước miếng, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Chung Sơn biết rõ, chắc chắn là biết rõ, Chung Sơn đã nuôi nấng Chung Địa biết bao nhiêu năm, cho nên hắn biết rằng Chung Sơn nhất định biết rõ.
- Ngươi biết sao? Không phải ngươi trộm thì sao ngươi biết đước? Ta thấy chính là do các ngươi ăn trộm.
Đường Hiệu Vưu cười lạnh nói.
- Chung Sơn ngươi thật sự biết sao?
Triệu Sở Hướng hỏi.
- Đương nhiên, rốt cục là ai làm, một hồi nữa các ngươi sẽ biết ngay.
Thấy Chung Sơn tự tin như thế, tất cả mọi người đều nhíu mày.
Lấy giấy và bút mực tới đây, ta sẽ lập tức nói cho các ngươi biết ai là người ăn trộm yêu lang.
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Giấy và bút mực ư? Hừ, thứ này có thể tìm ra người ăn trộm yêu lang thật sao?
Đường Hiệu Vưu lạnh lùng nói.
- Lấy giấy và bút mực, kèm theo một chiếc bàn dài tới đây.
Triệu Sở Hướng hướng về phía một hạ nhân Triệu gia nói.
- Dạ.
Hạ nhân kia nhanh chóng gật đầu.
Nhanh chóng sau đó, ở trước mặt Chung Sơn đã có một cái bàn dài, trên bàn đều đã có mọi đồ dùng của văn phòng tứ bảo, không thiếu thứ gì.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Thiên Linh Nhi liền vụt sáng hai mắt, ở Khai Dương tông, cha của nàng cũng có một thư phòng, chỉ là rất ít khi dùng cho nên nàng cũng không biết mấy cái văn phòng tứ bảo này để làm gì, nó có thể tìm ra kẻ ăn trộm hay sao?
Thiên Linh Nhi không tin, những người khác cũng không tin, trừ khi có quỷ.
Cũng chỉ có Chung Địa, hắn nhìn thấy Chung Sơn bày ra những thứ kỳ lạ này thì trong lòng thầm cảm thấy lo lắng, bởi vì Chung Địa tin rằng Chung Sơn sẽ làm được.
Ở trong mát Chung Địa, ngoại trừ tu hành của Chung Sơn thì cái gì cũng không bình thường.
- Ta lại muốn xem xem, ngươi dừng những vật này để tìm ra kẻ ăn trộm yêu lang bằng cách nào.
Đường Hiệu Vưu cười lạnh nói.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Chung Sơn, Chung Sơn cũng không thèm để ý tới nụ cười giễu của Đường Hiệu Vưu mà chậm rãi mài mực.
Mài mực sao? Nhưng không có nước thì làm sao mà mài? Cái này không phải là muốn nghiền nát nghiên mực hay sao?
Chung Sơn cũng không thèm để ý tới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, hắn từ từ chậm rãi nghiền khối mực ra thành bột vô cùng nhỏ. Một thời gian sau khi đè ép, cuối cùng hắn cũng đã nghiền nát tất cả thành bột.
Sau đó hắn đem những bột phấn này bỏ vào lên trên giấy, chia làm hai phần.
Hắn cầm lấy thứ này, kèm theo một cây bút lông, mang đến trước cái lồng nhốt sói.
Mọi người thấy Chung Sơn làm như vậy thì trong lòng tràn ngập sự nghi hoặc, mà Đường Hiệu Vưu lúc này thì trên khóe môi nở ra một nụ cười lạnh.
Chung Sơn dùng bút lông dính bột mực, nhẹ nhàng quét lên chiếc lồng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Chung Sơn nhẹ nhàng quét lên từng chỗ trên chiếc lồng.
Lúc đầu, mọi người chỉ hiếu kỳ, nhưng bây giờ đột nhiên Thiên Linh Nhi trông thấy một khối đen sì hiện lên.
Chiếc lồng này làm bằng lưu ly, trơn bóng vô cùng, tựa như là thỷ tinh, tại sao lại xuất hiện một mảng đen ở đó?
Đó là cái gì? Một vòng, một vòng.
Thiên Linh Nhi nhìn về phía những vòng tròn đen sì hiện ra kêu lên.
- Đó chính là vân tay.
Triệu Sở Hướng lập tức có phản ứng, trên khuôn mặt hắn hiện lên một sự vui vẻ.
Vân tay, chính là vân tay.
Chung Sơn quét hết một lượt, các dấu vân tay ở trên lồng lưu ly đều đã hiện ra.
- Sau cơn mưa, những ai chạm vào chiếc lồng lưu ly, đều để lại dấu vân tay trên này.
Chung Sơn cầm bút hướng về phía mọi người nói.
- Tại sao? Chuyện gì thế này? Phía trên sao lại có vân tay? Là ngươi, là do ngươi vừa mới vẽ lên.
Đường Hiệu Vưu lập tức kinh ngạc nói.
- Vẽ ư? Hừ, ngươi nhìn dấu vân tay mà xem, chỉ cần tay của ngươi không sạch sẽ thì chỗ nào cũng có thể lưu lại dấu vết, chỉ là mắt thường không nhìn thấy mà thôi, khi có bột mực đổ vào thì sẽ hiện lên vân tay. Ngày hôm qua mưa to gió lớn, khẳng định những dấu vân tay trước đã bị gột rửa hết, sau cơn mưa, những ai đụng vào lồng lưu ly thì sẽ có dấu vân tay ở đó. Đường Tứ không có khả năng ăn trộm yêu lang nên bây giờ ai chạm vào thì người đó chính là đạo tặc, vì để rửa hiềm nghi,mọi người mau đến lấy dấu vân tay đi.
Chung Sơn cất tiếng nói.
- Chung Sơn, ngươi thật là quá lợi hại.
Thiên Linh Nhi cầm lấy cánh tay Chung Sơn, kích động nói.
Chung Sơn đầu tiên làm mẫu cho mọi người, mười ngón tay của hắn chấm lấy bột mực rồi lưu lại ở trên giấy.
Thiên Linh Nhi lập tức làm theo, Triệu Sở Hướng cũng lập tức làm.
Đường Hiệu Vưu cũng lập tức làm theo, hiển nhiên hắn vô cùng không tin, hắn cho rằng Chung Sơn cố ý đùa giỡn mình, muốn bắt hắn phải thừa nhận. Phải biết rằng, tối hôm qua sau khi Đường Hiệu Vưu tắm rửa xong mới động thủ, trên người, đỉnh đầu vô cùng sạch sẽ, chắc chắn sẽ không để lại dấu vết gì.
Mọi người ai cũng để lại dấu vân tay trên giấy.
Thiên Linh Nhi lập tức cầm tờ giấy đi so sánh.
- Có, có, là Đường Hiệu Vưu, là Đường Hiệu Vưu.
Thiên Linh Nhi hưng phấn kêu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng, giống như là bắt được bảo vật.
- Không thể, không thể.
Đường Hiệu Vưu lập tức không tin.
Sau đó, Đường Hiệu Vưu lập tức chạy đến chỗ chiếc vòng lưu ly xem vân tay, trên khuôn mặt của hắn hiện lên một vẻ không thể tưởng tượng nổi.
- Không thể nào, nhất định là lúc nãy ngươi vừa mới vẽ lên, nhất định là ngươi vẽ lên.
Đường Hiệu Vưu không thể tin được, hắn chỉ vào mặt Chung Sơn, không ngừng nói Chung Sơn vẽ lên.
- Hừ, ở trên đó chỉ có dấu vân tay của một mình ngươi, làm thế nào mà vẽ lên được? Người đâu, mau lục soát tất cả các gian phòng cho ta.
Khuôn mặt Triệu Sở Hướng hiện lên một vẻ tức giận, y xuất trường thương ra trong tay.
- Không thể, không thể, ta đã rửa sạch, rửa rất sạch sẽ.
Đường Hiệu Vưu lập tức kêu lên.
Nghe thấy câu nói này của Đường Hiệu Vưu, Chung Sơn cười lạnh một hồi. Rửa sạch ư? Rửa sạch thì sẽ không lưu lại dấu vết sao? Cho dù ngươi rửa sạch mà trong lòng dơ bẩn, thì cũng sẽ lưu lại mà thôi.
- Dừng tay.
Lưu Minh lập tức tức giận gầm lên một tiếng.
- Tiếp tục làm cho ta!
Triệu Sở Hướng lập tức phẫn nộ quát.
Dù sao, ở đây có một nửa thị vệ là người của Triệu gia, cho nên nghe được lệnh tất cả đều tràn vào trong các gian phòng.
- Hỗn đản.
Lưu Minh lập tức cả giận nói, sau đó hắn xoay người tựa như muốn chặn lại.
- Hừ.
Triệu Sở Hướng vung trường thương lên, chĩa vào người Lưu Minh.
- Lưu huynh, chẳng lẽ con yêu lang này chính là do người của ngươi trộm hay sao?
Triệu Sở Hướng trầm giọng nói.
- Tìm được rồi, tìm được rồi.
Một người hạ nhân đột nhiên vác một con yêu lang từ bên trong chạy ra.
- Lưu Minh, không ngờ được, lại chính là ngươi. Căn cứ theo quy củ thì con yêu lang này không thể phân cho ngươi nữa.
Hai mắt Triệu Sở Hướng nhíu lại, trong mắt hiện lên một vẻ thất vọng.
- Đều là ngươi, đều là ngươi, người đâu, bắn tên cho ta, bắn chết bọn họ, bắn chết bọn họ cho ta.
Đường Hiệu Vưu vừa hô xong, một lượng lớn thị vệ ở phía xa xa đi tới.
Nhìn thấy Đường Hiệu Vưu làm như vậy, Chung Sơn cũng không nói gì, chỉ khẽ xuất Ngạc Mộng đao ra mà thôi.
Lực Phách Thiên Sơn!
Một đao hung hăng bổ xuống, muốn giá họa cho ta sao? Thù đã kết thâm như vậy, vậy thì ta không phải nhiều lời nữa, người tu tiên, tuổi càng nhiều thì ân oán sẽ ngày càng sâu, cho nên câu cửa miệng của bọn họ chính là chấm dứt nhân quả, muốn đối phương không lớn mạnh nữa thì chỉ có thể giết đi!
- Đương.
Đường Hiệu Vưu cũng phản ứng rất nhanh, thanh trường kiếm của hắn nghênh đón Chung Sơn, thế nhưng, khí thế của Chung Sơn quá mãnh liệt, một đao này đã khiến Đường Hiệu Vưu bay ngược về phía sau hai thước, hắn vừa đáp xuống mặt đất thì miếng gạch dưới chân đã nát thành bột mịn.
- Tiên Thiên tầng thứ ba sao? Ha ha ha.
Trên khuôn mặt Đường Hiệu Vưu hiện lên một vẻ âm tàn, hắn vung một kiếm đâm về phía Chung Sơn.
Giờ phút này, Lưu Minh, Vương Quế cũng đều rút trường kiếm ra.
Thiên Linh Nhi thấy Chung Sơn đã đánh nhau thì cũng nhanh chóng rút hồng lăng trong người ra, vọt tới bên Vương Quế.
- Oanh.
Hồng lăng mang theo một sức mạnh đánh lên trên trường kiếm. Vương Quế lúc đầu không biết lực đạo của Thiên Linh Nhi, mãi đến khi hồng lăng và trường kiếm chạm vào nhau, Vương Quế mới biết được thực lực của tiểu cô nương này, rõ ràng thực lực của nàng không hề thua kém mình, thậm chí thiếu chút nữa trường kiếm trong tay mình đã bị đánh bay.
- Lưu Minh, khốn kiếp.
Triệu Sở Hướng tức giận chỉ về phía đại sư huynh Lưu Minh nói.
- Đương, đương, đương…
Đao kiếm của Chung Sơn và Đường Hiệu Vưu chạm vào nhau, vang lên từng tiếng. Hai người không ngừng công kích với nhau, Đường Hiệu Vưu đã đạt tới tầng thứ tư Tiên Thiên mà Chung Sơn mới chỉ đạt tới tầng thư ba, nhưng đao pháp của Chung Sơn quả là quá hung hãn, mặc dù là thực lực của tầng thứ ba nhưng lại phát ra uy lực của tầng thứ tư. Mà giờ phút này, Chung Sơn vẫn chưa dùng Thiên Ma Thối Thể.
Thiên Linh Nhi tức giận kêu lên.
- Không ăn trộm sao? Yêu lang nhất định là do ngươi ăn trộm, ngươi nhất định đã giết chết nó, để trong không gian lưu trữ của ngươi.
Đường Hiệu Vưu lập tức chỉ vào Thiên Linh Nhi kêu lên.
Nghe thấy lời nói này của Đường Hiệu Vưu, lông mày của Chung Sơn liền nhíu lại, hắn lập tức nhìn ra sơ hở trong đó, vừa rồi Đường Hiệu Vưu nói Thiên Linh Nhi thả yêu lang ra, bây giờ sao lại chuyển thành giết yêu lang? Xem ra, chuyện yêu lang biến mất này không phải là do người ngoài tới ăn trộm mà nhất định có quan hệ tới Đường Hiệu Vưu.
- Ta không có, ta không có.
Thiên Linh Nhi nhanh chóng nói, nàng cũng định xuất ra hồng lăng, tựa như muốn chứng minh mình trong sạch vậy.
- Xem đi, xem đi, ta vừa mới nói mà ngươi đã vung pháp bảo ra, người làm chuyện đó không phải ngươi thì là ai?
Đường Hiệu Vưu lập tức kêu lên.
Trước kia, Triệu Sở Hướng cũng không hoài nghi Thiên Linh Nhi nhưng khi nàng rút hồng lăng ra, trong lòng Triệu Sở Hướng liền có một dao động, tại sao cô nương này lại hấp tấp như vậy?
- Mau giao ra đây, đem thi thể yêu lang giao ra đây, còn có Không Linh châu của ta nữa, các ngươi, các ngươi rõ ràng đã giở trò trong hạt xúc xắc.
Đường Hiệu Vưu chỉ vào Thiên Linh Nhi và Chung Sơn tức giận nói.
- Ta không có, chúng ta không ăn trộm, Chung Sơn, ngươi nói đi.
Thiên Linh Nhi lập tức hướng về phía Chung Sơn nói. Tuy nàng đã xuất ra hồng lăng, nhưng nàng vẫn không vung lên.
- Ta biết rõ ai là kẻ ăn trộm.
Chung Sơn đột nhiên mở miệng nói.
Chung Sơn vừa nói xong tất cả mọi người đều ngưng ánh mắt lại nhìn về phía hắn. Trong mắt Triệu Sở Hướng hiện lên một vẻ ngạc nhiên, còn trong mắt Thiên Linh Nhi thì hiện lên một vẻ không tưởng tượng nổi.
Bốn người Minh Kiếm lâu đối diện ngoại trừ Chung Địa ra ai cũng lộ ra vẻ không tin, giờ phút này Chung Địa lại khẽ nuốt nước miếng, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Chung Sơn biết rõ, chắc chắn là biết rõ, Chung Sơn đã nuôi nấng Chung Địa biết bao nhiêu năm, cho nên hắn biết rằng Chung Sơn nhất định biết rõ.
- Ngươi biết sao? Không phải ngươi trộm thì sao ngươi biết đước? Ta thấy chính là do các ngươi ăn trộm.
Đường Hiệu Vưu cười lạnh nói.
- Chung Sơn ngươi thật sự biết sao?
Triệu Sở Hướng hỏi.
- Đương nhiên, rốt cục là ai làm, một hồi nữa các ngươi sẽ biết ngay.
Thấy Chung Sơn tự tin như thế, tất cả mọi người đều nhíu mày.
Lấy giấy và bút mực tới đây, ta sẽ lập tức nói cho các ngươi biết ai là người ăn trộm yêu lang.
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Giấy và bút mực ư? Hừ, thứ này có thể tìm ra người ăn trộm yêu lang thật sao?
Đường Hiệu Vưu lạnh lùng nói.
- Lấy giấy và bút mực, kèm theo một chiếc bàn dài tới đây.
Triệu Sở Hướng hướng về phía một hạ nhân Triệu gia nói.
- Dạ.
Hạ nhân kia nhanh chóng gật đầu.
Nhanh chóng sau đó, ở trước mặt Chung Sơn đã có một cái bàn dài, trên bàn đều đã có mọi đồ dùng của văn phòng tứ bảo, không thiếu thứ gì.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Thiên Linh Nhi liền vụt sáng hai mắt, ở Khai Dương tông, cha của nàng cũng có một thư phòng, chỉ là rất ít khi dùng cho nên nàng cũng không biết mấy cái văn phòng tứ bảo này để làm gì, nó có thể tìm ra kẻ ăn trộm hay sao?
Thiên Linh Nhi không tin, những người khác cũng không tin, trừ khi có quỷ.
Cũng chỉ có Chung Địa, hắn nhìn thấy Chung Sơn bày ra những thứ kỳ lạ này thì trong lòng thầm cảm thấy lo lắng, bởi vì Chung Địa tin rằng Chung Sơn sẽ làm được.
Ở trong mát Chung Địa, ngoại trừ tu hành của Chung Sơn thì cái gì cũng không bình thường.
- Ta lại muốn xem xem, ngươi dừng những vật này để tìm ra kẻ ăn trộm yêu lang bằng cách nào.
Đường Hiệu Vưu cười lạnh nói.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Chung Sơn, Chung Sơn cũng không thèm để ý tới nụ cười giễu của Đường Hiệu Vưu mà chậm rãi mài mực.
Mài mực sao? Nhưng không có nước thì làm sao mà mài? Cái này không phải là muốn nghiền nát nghiên mực hay sao?
Chung Sơn cũng không thèm để ý tới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, hắn từ từ chậm rãi nghiền khối mực ra thành bột vô cùng nhỏ. Một thời gian sau khi đè ép, cuối cùng hắn cũng đã nghiền nát tất cả thành bột.
Sau đó hắn đem những bột phấn này bỏ vào lên trên giấy, chia làm hai phần.
Hắn cầm lấy thứ này, kèm theo một cây bút lông, mang đến trước cái lồng nhốt sói.
Mọi người thấy Chung Sơn làm như vậy thì trong lòng tràn ngập sự nghi hoặc, mà Đường Hiệu Vưu lúc này thì trên khóe môi nở ra một nụ cười lạnh.
Chung Sơn dùng bút lông dính bột mực, nhẹ nhàng quét lên chiếc lồng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Chung Sơn nhẹ nhàng quét lên từng chỗ trên chiếc lồng.
Lúc đầu, mọi người chỉ hiếu kỳ, nhưng bây giờ đột nhiên Thiên Linh Nhi trông thấy một khối đen sì hiện lên.
Chiếc lồng này làm bằng lưu ly, trơn bóng vô cùng, tựa như là thỷ tinh, tại sao lại xuất hiện một mảng đen ở đó?
Đó là cái gì? Một vòng, một vòng.
Thiên Linh Nhi nhìn về phía những vòng tròn đen sì hiện ra kêu lên.
- Đó chính là vân tay.
Triệu Sở Hướng lập tức có phản ứng, trên khuôn mặt hắn hiện lên một sự vui vẻ.
Vân tay, chính là vân tay.
Chung Sơn quét hết một lượt, các dấu vân tay ở trên lồng lưu ly đều đã hiện ra.
- Sau cơn mưa, những ai chạm vào chiếc lồng lưu ly, đều để lại dấu vân tay trên này.
Chung Sơn cầm bút hướng về phía mọi người nói.
- Tại sao? Chuyện gì thế này? Phía trên sao lại có vân tay? Là ngươi, là do ngươi vừa mới vẽ lên.
Đường Hiệu Vưu lập tức kinh ngạc nói.
- Vẽ ư? Hừ, ngươi nhìn dấu vân tay mà xem, chỉ cần tay của ngươi không sạch sẽ thì chỗ nào cũng có thể lưu lại dấu vết, chỉ là mắt thường không nhìn thấy mà thôi, khi có bột mực đổ vào thì sẽ hiện lên vân tay. Ngày hôm qua mưa to gió lớn, khẳng định những dấu vân tay trước đã bị gột rửa hết, sau cơn mưa, những ai đụng vào lồng lưu ly thì sẽ có dấu vân tay ở đó. Đường Tứ không có khả năng ăn trộm yêu lang nên bây giờ ai chạm vào thì người đó chính là đạo tặc, vì để rửa hiềm nghi,mọi người mau đến lấy dấu vân tay đi.
Chung Sơn cất tiếng nói.
- Chung Sơn, ngươi thật là quá lợi hại.
Thiên Linh Nhi cầm lấy cánh tay Chung Sơn, kích động nói.
Chung Sơn đầu tiên làm mẫu cho mọi người, mười ngón tay của hắn chấm lấy bột mực rồi lưu lại ở trên giấy.
Thiên Linh Nhi lập tức làm theo, Triệu Sở Hướng cũng lập tức làm.
Đường Hiệu Vưu cũng lập tức làm theo, hiển nhiên hắn vô cùng không tin, hắn cho rằng Chung Sơn cố ý đùa giỡn mình, muốn bắt hắn phải thừa nhận. Phải biết rằng, tối hôm qua sau khi Đường Hiệu Vưu tắm rửa xong mới động thủ, trên người, đỉnh đầu vô cùng sạch sẽ, chắc chắn sẽ không để lại dấu vết gì.
Mọi người ai cũng để lại dấu vân tay trên giấy.
Thiên Linh Nhi lập tức cầm tờ giấy đi so sánh.
- Có, có, là Đường Hiệu Vưu, là Đường Hiệu Vưu.
Thiên Linh Nhi hưng phấn kêu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng, giống như là bắt được bảo vật.
- Không thể, không thể.
Đường Hiệu Vưu lập tức không tin.
Sau đó, Đường Hiệu Vưu lập tức chạy đến chỗ chiếc vòng lưu ly xem vân tay, trên khuôn mặt của hắn hiện lên một vẻ không thể tưởng tượng nổi.
- Không thể nào, nhất định là lúc nãy ngươi vừa mới vẽ lên, nhất định là ngươi vẽ lên.
Đường Hiệu Vưu không thể tin được, hắn chỉ vào mặt Chung Sơn, không ngừng nói Chung Sơn vẽ lên.
- Hừ, ở trên đó chỉ có dấu vân tay của một mình ngươi, làm thế nào mà vẽ lên được? Người đâu, mau lục soát tất cả các gian phòng cho ta.
Khuôn mặt Triệu Sở Hướng hiện lên một vẻ tức giận, y xuất trường thương ra trong tay.
- Không thể, không thể, ta đã rửa sạch, rửa rất sạch sẽ.
Đường Hiệu Vưu lập tức kêu lên.
Nghe thấy câu nói này của Đường Hiệu Vưu, Chung Sơn cười lạnh một hồi. Rửa sạch ư? Rửa sạch thì sẽ không lưu lại dấu vết sao? Cho dù ngươi rửa sạch mà trong lòng dơ bẩn, thì cũng sẽ lưu lại mà thôi.
- Dừng tay.
Lưu Minh lập tức tức giận gầm lên một tiếng.
- Tiếp tục làm cho ta!
Triệu Sở Hướng lập tức phẫn nộ quát.
Dù sao, ở đây có một nửa thị vệ là người của Triệu gia, cho nên nghe được lệnh tất cả đều tràn vào trong các gian phòng.
- Hỗn đản.
Lưu Minh lập tức cả giận nói, sau đó hắn xoay người tựa như muốn chặn lại.
- Hừ.
Triệu Sở Hướng vung trường thương lên, chĩa vào người Lưu Minh.
- Lưu huynh, chẳng lẽ con yêu lang này chính là do người của ngươi trộm hay sao?
Triệu Sở Hướng trầm giọng nói.
- Tìm được rồi, tìm được rồi.
Một người hạ nhân đột nhiên vác một con yêu lang từ bên trong chạy ra.
- Lưu Minh, không ngờ được, lại chính là ngươi. Căn cứ theo quy củ thì con yêu lang này không thể phân cho ngươi nữa.
Hai mắt Triệu Sở Hướng nhíu lại, trong mắt hiện lên một vẻ thất vọng.
- Đều là ngươi, đều là ngươi, người đâu, bắn tên cho ta, bắn chết bọn họ, bắn chết bọn họ cho ta.
Đường Hiệu Vưu vừa hô xong, một lượng lớn thị vệ ở phía xa xa đi tới.
Nhìn thấy Đường Hiệu Vưu làm như vậy, Chung Sơn cũng không nói gì, chỉ khẽ xuất Ngạc Mộng đao ra mà thôi.
Lực Phách Thiên Sơn!
Một đao hung hăng bổ xuống, muốn giá họa cho ta sao? Thù đã kết thâm như vậy, vậy thì ta không phải nhiều lời nữa, người tu tiên, tuổi càng nhiều thì ân oán sẽ ngày càng sâu, cho nên câu cửa miệng của bọn họ chính là chấm dứt nhân quả, muốn đối phương không lớn mạnh nữa thì chỉ có thể giết đi!
- Đương.
Đường Hiệu Vưu cũng phản ứng rất nhanh, thanh trường kiếm của hắn nghênh đón Chung Sơn, thế nhưng, khí thế của Chung Sơn quá mãnh liệt, một đao này đã khiến Đường Hiệu Vưu bay ngược về phía sau hai thước, hắn vừa đáp xuống mặt đất thì miếng gạch dưới chân đã nát thành bột mịn.
- Tiên Thiên tầng thứ ba sao? Ha ha ha.
Trên khuôn mặt Đường Hiệu Vưu hiện lên một vẻ âm tàn, hắn vung một kiếm đâm về phía Chung Sơn.
Giờ phút này, Lưu Minh, Vương Quế cũng đều rút trường kiếm ra.
Thiên Linh Nhi thấy Chung Sơn đã đánh nhau thì cũng nhanh chóng rút hồng lăng trong người ra, vọt tới bên Vương Quế.
- Oanh.
Hồng lăng mang theo một sức mạnh đánh lên trên trường kiếm. Vương Quế lúc đầu không biết lực đạo của Thiên Linh Nhi, mãi đến khi hồng lăng và trường kiếm chạm vào nhau, Vương Quế mới biết được thực lực của tiểu cô nương này, rõ ràng thực lực của nàng không hề thua kém mình, thậm chí thiếu chút nữa trường kiếm trong tay mình đã bị đánh bay.
- Lưu Minh, khốn kiếp.
Triệu Sở Hướng tức giận chỉ về phía đại sư huynh Lưu Minh nói.
- Đương, đương, đương…
Đao kiếm của Chung Sơn và Đường Hiệu Vưu chạm vào nhau, vang lên từng tiếng. Hai người không ngừng công kích với nhau, Đường Hiệu Vưu đã đạt tới tầng thứ tư Tiên Thiên mà Chung Sơn mới chỉ đạt tới tầng thư ba, nhưng đao pháp của Chung Sơn quả là quá hung hãn, mặc dù là thực lực của tầng thứ ba nhưng lại phát ra uy lực của tầng thứ tư. Mà giờ phút này, Chung Sơn vẫn chưa dùng Thiên Ma Thối Thể.