Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: Thế cục đảo ngược
Edit: Cảnh Phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
"Tình Phi..." Hoàng đế mở miệng nói ra hai chữ, sau đó dừng lại, trầm mặc một lúc lâu sau mới nói tiếp, "Tình Phi Sở thị, mưu hại hoàng tự, giáng xuống Tần vị, tước phong hào."
Nói xong câu đó, hắn không nói thêm một chữ. Vài tia mệt mỏi hiện trên gương mặt hắn càng ngày càng rõ, mệt mỏi như vậy không phải lần đầu Cố Thanh Sương thấy — trước đây thời điểm hắn thất vọng với Nam Cung Mẫn, vẻ mặt mà nàng từng thấy cũng không khác mấy.
Nhưng vì sao hắn lại cảm thấy mệt mỏi chứ?
Nàng cảm thấy thật buồn cười.
Mỗi khi hắn như vậy, đều giống như hắn vất vả trao hết tấm chân tình, nhưng lại không có nơi để nương tựa. Nhưng nàng không cảm thấy hắn thật sự là người có chân tình gì, Tình Phi cũng được, Nam Cung Mẫn cũng thế, nàng cùng các nàng tranh giành ngươi sống ta chết, đứng từ lập trường của các nàng thật sự có thể lý giải được.
Nếu hắn thật tâm đối với các nàng có vài phần chân tình như vậy, ước chừng các nàng cũng sẽ không thể không quan tâm như vậy.
Nhưng lời này nàng sẽ không nói ra. Lập tức nàng chỉ ôm lấy cánh tay hắn, giọng điệu dịu dàng an ủi hắn, cũng cho hắn vài phần mong đợi: "Hoàng thượng bớt giận... sự tình vẫn chưa chắc như vậy, có lẽ cung nhân chỉ cắn càn lung tung cũng không chừng. Tái thẩm lần nữa có lẽ sẽ có kết quả khác, có lẽ Tình Phi nương nương là trong sạch."
Hắn không nói gì, chỉ duỗi cánh tay ôm nàng vào trong lòng, nàng nhu thuận dựa vào hắn, tùy ý hắn vào lúc này coi nàng như nơi ký thác.
Lại qua mấy ngày. Cung Chính ti không thể nào thẩm tra ra "kết quả khác". Mấy cung nhân đó đều cắn chặt lấy Tình Phi, khẩu cung đều đúng, điều này làm cho Cung Chính ti có lý do để thẩm vấn người bên cạnh Sở thị, thẩm tra như vậy, ngược lại đào ra được chuyện mới.
Đại cung nữ hầu hạ bên cạnh Sở thị khai ra, chuyện Hạ Thanh Yến đều do một tay Sở thị mưu tính. Hạ Thanh Yến nhận được tin là do Sở thị sai người đưa ra ngoài, năm ngoái ngày Thượng Nguyên ấy sở dĩ Hạ Thanh Yến trực tiếp đi đến bên hồ Thái Dịch đụng phải Nhu Tiệp dư, cũng là do có người sớm đã an bài cho hắn thấy.
Về phần cung nữ Ngân Sương nói mình cũng viết thư, tiếp đó bị trượng đánh chết, đại cung nữ bên người Sở thị ngược lại nói không nên lời, cảm thấy có lẽ chỉ là trùng hợp, nội dung thư kể đại khái giống nhau nên đụng phải.
Từ đây, Sở thị binh bại như núi đổ. Từ tứ phẩm Tần vị bị giáng xuống chính thất phẩm Bảo lâm, bị cấm túc, nghiêm giữ trông coi, cung nhân bên người đều bị bỏ cũ thay mới. Trong vòng mấy ngày, nàng ta từ người có địa vị cao nhất trong cung, rơi xuống vị phân giống Thải Song.
Mà ngay cả Thải Song cũng còn có phong hào. Thật sự nói về lễ nghĩa, hiện tại nàng ta thấy Thải Song đều phải cúi đầu chào hỏi.
A Thi từ chuyện Thượng Nguyên đã hận Sở thị đến nghiến cả răng, hơn nữa Cố Thanh Sương dưới tình thế cấp bách đã dùng trâm đâm cổ bị thương, đến bây giờ vẫn còn vết sẹo nhàn nhạt chưa mất, A Thi đã mắng Sở thị ở sau lưng không biết bao nhiêu lần.
Nhìn kết quả trước mắt, A Thi cảm thấy thống khoái vô cùng. Thừa dịp trong điện không người, nghiến răng nghiến lợi nói với Cố Thanh Sương: "Sướng thật! Độc phụ kia, ngay từ đầu chính là muốn mạng của tỷ tỷ, hiện giờ xem ra không thể xoay người được nữa! Ta thật sự ngóng trông nàng ta có thể tuyệt vọng điên cuồng, làm có chuyện sai thêm, khiến Hoàng thượng trực tiếp giết nàng ta cho xong việc!"
Nhưng mà Cố Thanh Sương lại nâng má nói: "Với tình hình này, ngược lại ta không cảm thấy chuyện này do nàng ta làm."
Điều này làm cho A Thi nghe được sửng sốt, khó hiểu nhìn Cố Thanh Sương: "Cung Chinh Ti trước sau thẩm vấn nhiều ngày, khẩu cung đều khớp, lúc này mới dám định ra. Huống hồ còn có cung nhân trước mặt nàng ta..."
"Khi cung nhân trước mặt nàng ta bị áp giải đi, Cung Chính Ti đã lấy được rất nhiều lời khai. Cung nhân kia bị thẩm vấn, quá dễ dàng bị đánh cho nhận tội." Cố Thanh Sương nhẹ nhàng lắc đầu, "Còn trước đó..."
Nàng đang suy nghĩ, khép mình như Hòa Tiệp dư còn có thể có tử sĩ Ngân Sương vì nàng ta mà mất mạng. Tình Phi thịnh sủng nhiều năm ngược lại không có?
Không có tử sỉ cũng thôi, nhưng nàng ta thu mua cung nhân cứ như nước đổ lá khoai, nói tất cả mọi chuyện ra hết, ngay cả án Hoàng thứ tử không liên quan đến cũng bị lôi ra....Đây là do Sở thị quá ngốc, hay vẫn còn ẩn tình khác?
Nghiêm túc tính ra, thu mua người như vậy, thậm chí còn không bằng A Nhân phụng mệnh Lăng Quý nhân đi hại Liễu Nhạn. Tốt xấu gì còn vu oan lung tung cho Đông thị, nếu không có nàng sau đó nghĩ kế lừa gạt hắn, chỉ sợ đày vào lãnh cung tám chín phần sẽ là Đông thị.
Quả thật, Cung Chính ti bên kia có khẩu cung vô cùng chính xác. Nàng đã nhìn kĩ hết lời khai, ngay cả chi tiết cũng không tìm ra được lỗi. Vậy nếu không phải do Sở thị gây ra thì người đứng sau màn này tâm tư quá kín đáo, chu toàn hết thảy mọi chuyện, đủ để giấu trời qua biển.
Cố Thanh Sương cảm giác bản thân phảng phất như đang đi trong một khung rừng đầy sương mù, xung quanh không chỉ có cây cối che đậy, còn có sương mù tràn ngập khắp nơi. Một cái lưới lớn bỗng nhiên rơi xuống, Sở thị là người bị lưới bắt, mà nàng ở gần trong gang tấc, hao hết sức lực nhìn quanh bốn phía tìm người giăng lưới, nhưng không tìm thấy gì.
Những ngày sau đó, Cố Thanh Sương vì đoán đám sương mù này mà lao tâm hao tổn tinh thần, cũng may trừ cái này ra lại không có chuyện gì khác. Mọi người vẫn chuyển về cung khi thời tiết chuyển lạnh vào cuối mùa hè. Vào tháng tám, danh sách tuyển tú nữ được trình lên.
Chỉ chớp mắt đã gần ba năm.
Cố Thanh Sương nhất thời hơi có chút cảm khái, sau khi ở Tử Thần điện thấy được danh sách kia, liền hưng trí bừng bừng cả lên. Mấy ngày sau đó, nàng lục tìm vài quyển đọc, ngày mùng mười tháng tám, bụng bỗng nhiên co giật.
Cảm giác như vậy trong thai kỳ cũng không hiếm thấy, lúc đầu nàng không coi trọng, trong tay còn lật lại một trang sách. Nhưng ngay sau đó, cảm giác đau đớn kia từng cơn từng cơn ập tới.
"A Thi..." Cố Thanh Sương vội vàng gọi người, A Thi tiến lên đỡ nàng, nàng vịn tay A Thi đi ra ngoài. Hoàng đế ngồi trước án xem tấu chương ngẩng đẩu lên, ngẩn người: "Làm sao vậy?"
"...Sợ là sắp sinh." Nàng cắn răng, mồ hôi trên trán đã mơ hồ có thể thấy được rõ. Hắn thả tấu chương xuống, ba bước cũng làm thành hai bước tiến lên đỡ lấy nàng: "Vậy còn chạy loạn cái gì?"
Nàng không dấu vết liếc hắn một cái, vẻ mặt hắn đầy thâm tình.
Hắn nói xong ngước mắt đảo qua, hắn muốn đỡ nàng đi tẩm điện. Cố Thanh Sương đúng lúc nắm chặt tay hắn, hơi thở chậm lại: "Trắc điện là được rồi..."
Nàng dù có lòng phối hợp thâm tình của hắn, cũng không thể phóng túng để hắn dắt đến tẩm điện sinh hài tử.
Một đám cung nhân liền vây quanh đưa nàng vào trắc điện, nàng nằm xuống không bao lâu, Thẩm Thư liền mang theo mấy ma ma đỡ đẻ cùng đi tới. Phòng sinh âm khí nặng, tất nhiên Hoàng đế bị mời ra bên ngoài, vị ma ma nhiều tuổi nhất tiến lên quỳ xuống, nắm lấy tay Cố Thanh Sương: "Nương nương yên tâm, nô tỳ là người của Liễu phủ. Nhị Công chúa của Đoan Dung hoa cũng là do nô tỳ đỡ đẻ, nương nương chớ sợ."
Cố Thanh Sương cố gắng bình ổn hô hấp, gật đầu một cái.
Kỳ thật nàng cũng không sợ. Nguy cơ sinh tử xảy ra bất thình lình nàng đã trả qua không chỉ một lần, tuy nói sinh hài tử như đi qua quỷ môn quan một chuyến, mà nàng đã chuẩn bị cả mấy tháng nay.
Thật sự không tính là chuyện lớn gì.
Không biết có phải do nàng nghĩ thông suốt hay không, đứa nhỏ này sinh rất thuận lợi, tuy giữa đó nàng bị đau không dứt, nhưng ngược lại không cảm thấy có gì không chịu nổi.
Lúc chạng vạng, tiếng khóc của hài tử rốt cuộc cũng vang lên. Cố Thanh Sương có chút bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm, ngược lại cảm thấy những người chung quanh giống như ai cũng vui hơn so với nàng.
"Là Hoàng tử, là Hoàng tử!" Bà đỡ vội vàng hướng ra phía ngoài la lên, Cố Thanh Sương điều chỉnh hơi thở, ngẩng đầu lên: "Bế tới cho bổn cung nhìn xem."
Đứa bé nho nhỏ cứ như vậy được đặt bên cạnh nàng, nàng nhìn khuôn mặt nhăn nhúm của đứa trẻ, nhất thời còn cảm thấy có chút nhìn không rõ.
Nàng ôm ôm đứa nhỏ, cuối cùng cảm thấy có chút mệt, mơ mơ màng màng đã ngủ mất.
Đến lúc tỉnh lại, trời đã tối hẳn. Các cung nhân rất có bản lĩnh nhân lúc nàng hôn mê đã đổi đệm giường sạch sẽ, ngay cả y phục trên người nàng cũng đã được đổi. Nàng mở mắt ra, ánh mắt xuyên qua vầng sáng mông lung của ngọn đèn dầu, thấy Hoàng đế đang ngồi ở bàn ngoài đọc sách. Rất nhanh hắn cảm nhận được ánh mắt của nàng, ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc đó chứa đầy ý cười: "Tỉnh rồi?"
"Hoàng Thượng..." Cố Thanh Sương chống người muốn ngồi dậy, hắn lập tức buông sách xuống, sải bước đi đến bên giường ngồi xuống: "Nàng nghỉ ngơi cho tốt, trẫm ở đây với nàng."
Cố Thanh Sương cúi cúi đầu: "Thần thiếp nên trở về Hoài Cẩn cung."
Hắn nói: "Qua mấy ngày nữa rồi nói."
"Không tiện lắm." Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, "Ngày thường nếu có triều thần vào cung nghị sự..."
"Nếu có triều thần vào cung nghị sự, trẫm sẽ đến Cần Chính điện đằng trước." Hắn vừa nói vừa vuốt ve mặt nàng, vén những sợi tóc có chút tán loạn ra sau tai. Nàng không rên một tiếng mà cảm thụ sự dịu dàng của hắn, cho đến khi hắn phát hiện cảm xúc của nàng không đúng, ôn tồn hỏi: "Có tâm sự?"
Cố Thanh Sương cắn cắn môi: "Không biết Hoàng thượng chọn vị Thái phi nào......"
Tiêu Trí cười một tiếng, nghiêng đầu cất lời: "Viên Giang, để nhũ mẫu ôm đứa nhỏ tới đây."
Viên Giang khom người cáo lui, hắn đón nhận ánh mắt ngơ ngẩn của nàng: "Không có gấp gáp như vậy, chờ hài tử đầy tháng mới có thể đưa đến Ninh Thọ cung. Mấy ngày nay, nàng muốn gặp có thể kêu người ôm tới lúc nào cũng được."
Nói rồi hắn dừng một chút: "Còn Thái phi...Ý Thái phi thân phận cao quý, thân thể khỏe mạnh, cũng có đề xuất với trẫm muốn có hài tử làm bạn, chỉ là tính tình có chút nghiêm khắc, còn có vị Thịnh Thái phi, xuất thân thấp một chút, nhưng đã từng tự mình sinh dưỡng vài hài tử. Lục đệ, Thất đệ của trẫm đều do bà ấy tự sinh tự nuôi, Thập nhị đệ thân mẫu mất sớm cũng được đưa qua cho bà ấy nuôi. Mẫu hậu nói bà ấy hiền lành cẩn thận nhất, có thể chiếu cố tốt Tam Hoàng tử. Nhưng trẫm vẫn muốn hỏi ý tứ của nàng một chút."
Dù là chuyện lớn nhưng lần này Cố Thanh Sương không cẩn thận đưa đẩy như mọi khi, rũ mắt nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: "Ý Thái phi có chút nghiêm khắc? Vậy thần thiếp cảm thấy Ý Thái phi tốt."
Tiêu Trí dừng lại, cười hỏi: "Mỗi người đều ngóng trông có thể giao hài tử cho một vị tổ tông từ ái một chút để nuôi nấng, sao nàng ngược lại chọn nghiêm khắc thế?"
Cố Thanh Sương nói: "Nếu là người nghèo trong dân gian, cực khổ không có cái gì thì trưởng bối từ ái chính là chỗ tốt duy nhất có thể có, tất nhiên từ ái rất tốt, nhưng trong cung cái gì cũng có, từ ái vừa lơ đãng sẽ thành cưng chiều, thần thiếp không muốn hắn trưởng thành làm kẻ ăn chơi trác táng, không ngày sau lại làm bại hoại thanh danh hoàng gia, vẫn nên để Ý Thái phi đốc thúc một chút vậy."
Đương nhiên lời này nói thì dễ nghe, thật ra là khi nàng nghe hắn nói "Ý Thái phi thân phận cao quý" thì đã động lòng. Nhà mẹ đẻ của Ý Thái phi Tề thị là hào môn hiển quý trong kinh, tuy huynh trưởng của Ý Thái phi về hưu do bệnh tật thì quyền thế sau này có vẻ bớt lại, nhưng mà sức ảnh hưởng vẫn còn đó.
Hơn nữa, Tề gia còn có quan hệ thông gia với Liễu gia. Không tính quá thân cận nhưng vẫn chưa quá năm đời.
Trừ bỏ việc này không đề cập tới, những lời kia của nàng quả thật là suy nghĩ của bản thân.
Thịnh Thái phi đã sinh dưỡng hài tử, cũng xác thật làm người hiền từ. Nhưng chính nguyên nhân này, các Hoàng tử mà bà ấy nuôi lớn đều không có tiếng tăm, không có tiền đồ gì lớn. Một đám Vương gia nhàn tản ăn chơi tận hứng, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông nhưng việc trị quốc lý chính thì không ai được việc.
Trước đó vài ngày, Cố Thanh Sương còn thấy trên tấu chương có đến Thập nhị Vương gia dâng tấu vay tiền, khóc than khóc đến bi ai, bị Hoàng đế mắng cho một trận.
Cho nên nàng nói như vậy khiến Hoàng đế cũng nhớ tới chuyện vay tiền, hai mày hơi nhíu lại, tiện đà nói: "Cũng được, ngày khác trẫm đi gặp Ý Thái phi."
Cứ như vậy, Cố Thanh Sương ở lại Tử Thần điện an dưỡng năm sáu ngày sau mới ngồi kiệu trở về Hoài Cẩn cung.
Quả thật không thể cứ ở Tử Thần điện đến hết ở cữ được.
Sau khi về Hoài Cẩn cung nhất thời được thanh nhàn, trừ bỏ ngẫu nhiên có người tới cửa ở bên ngoài chúc mừng thì đa phần không có chuyện gì có thể quấy rầy nàng. Ở trên tiệc đầy tháng của Tam Hoàng tử, Hoàng đế đã đặt tên cho đứa nhỏ, gọi Dư Hiển.
Cố Thanh Sương cũng được tấn vị, đến chính tam phẩm Quý cơ.
Kế ngày tiệc đầy tháng, nàng cùng Hoàng đế đi đến Ninh Thọ cung, giao hài tử cho Ý Thái phi.
Mặt đối mặt như vậy, nàng mới biết vì sao hắn nói Ý Thái phi "nghiêm khắc". Khuôn mặt kia mặt mày hớn hở, lại không phải loại thịnh khí như Lăng Quý nhân, chỉ là rất nghiêm túc, làm cho người ta vừa nhìn lại nhịn không được có chút hư ảo. Bởi vì làm phiền bà chăm sóc hài tử, cho dù Hoàng đế là cửu ngũ chí tôn cũng phải khách khí hai phần, thừa dịp A Hiển mơ mơ màng màng tỉnh lại trong ngực nhũ mẫu, hắn liền chỉ Ý Thái phi nói với A Hiển: "Ngày sau phải nghe lời tổ mẫu nói."
Kết quả Ý Thái phi nhướn mày: "Thái hậu nương nương mới là Hoàng tổ mẫu của các Hoàng tử."
Hoàng đế lập tức bị nghẹn một chút, Cố Thanh Sương cẩn thận ghi nhớ những thứ này, trong lòng âm thầm nghiền ngẫm xem ngày sau sống chung với bà ấy như thế nào.
Khi hai người rời Ninh Thọ cung, đúng lúc có triều thần vào cung nghị sự. Cố Thanh Sương sẽ không ở bên hắn thời điểm chính sự, nghe vậy thi lễ cung tiễn, đợi hắn đi xa, mới tự mình ngồi lên trên kiệu trở về Hoài Cẩn cung.
Trời đã lạnh hơn, cung nhân và phi tần cũng ít hơn ra ngoài đi lại hơn so với tháng trước. Trong cung liền có vẻ an tĩnh rất nhiều, tiếng gió ù ù thổi mạnh vào những tán lá, lá cọ lên đá, tạo ra thứ âm thanh ít nhiều có chút thê lương.
Cố Thanh Sương nghe tiếng vang như vậy, bất giác mà lại có tâm sự. Bỗng nhiên có tiếng động khác truyền đến, hình như là tiếng kêu thảm thiết, một tiếng lại một tiếng, nhẹ nhàng mà áp lực. Nàng đột nhiên lấy lại tinh thần, bật thốt lên nói: "Dừng."
Kiệu vững vàng dừng lại, Cố Thanh Sương ngước mắt nhìn một bên sườn của tường cung phía trước, mơ hồ nhìn thấy ba chữ trên bảng hiệu: Vĩnh Nghi cung.
Một cảm giác thú vị dâng lên trong lòng, nàng nhếch môi: "Hạ kiệu đi."
Kiệu được đặt xuống, Cố Thanh Sương vịn tay A Thi xuống kiệu, thản nhiên đi về phía cửa cung đang phát ra tiếng.
Đến trước cửa cung mới nâng mắt lên nhìn, tình cảnh bên trong đã rõ ràng - nhìn từ xa nữ tử có dáng vẻ xinh đẹp đang nằm lên trên ghế dài, gỗ đỏ trong tay hai gã hoạn quan đang đánh liên tiếp.
Mặt nàng ta hướng về chính điện, vốn dĩ Cố Thanh Sương không nhìn thấy mặt nàng ta, cũng không biết nàng ta là ai. Nhưng bên cạnh nàng ta, cách vài bước có người còn đang quỳ, là Minh Tần.
Minh Tần sớm đã khóc đến không thành tiếng, lại xuất phát vì lý do nào đó phải kìm nén, từng tiếng phát ra theo từng chiếc gậy đánh xuống. Vậy vị đang bị đánh là ai, không cần nói cũng biết.
Cố Thanh Sương nhớ tới bản thân mình trải qua mấy ngày hôn mê ở tết Thượng Nguyên, một sự khoái ý xẹt qua đáy lòng, nhẹ nhàng cười một tiếng, bước qua cửa đi vào.
Đi chưa được mấy bước, hoạn quan chưởng quản bên kia thấy nàng thì đưa tay ra hiệu để hai hoạn quan đang hành hình kia dừng lại, sau đó bước lên chào hỏi: "Nhu Quý cơ nương nương."
"Miễn." Cố Thanh Sương chậm rãi đi gần lại, quét mắt thấy trên váy áo của Sở thị đã nhuốm tảng máu lớn, vòng qua chiếc ghế, đến trước mặt nàng ta.
Sở thị phát hiện có người, giãy giụa nâng mặt lên. Bốn mắt nhìn nhau chớp mắt một cái, trong lòng Cố Thanh Sương rất có vài phần thổn thức.
Sở thị, vốn dĩ có tư sắc vô cùng tốt, đẹp đến rực rỡ, phong thái động lòng người.
Nhưng trước mắt, đừng nói tư sắc xinh đẹp động lòng người, khuôn mặt khô héo này của nàng ta, ngoài trắng bệch chính là xanh xám mặt mày, thoạt nhìn giống như nữ quỷ mà trong sách miêu tả vậy.
Có vẻ như nàng ta hoảng hốt một hồi mới nhận ra Cố Thanh Sương là ai, vẻ mặt cực kỳ hung ác: "Ngươi...ngươi lại tới làm gì! Bổn cung không hại hài tử của ngươi! Bổn cung không..."
Không đợi nàng ta nói tiếp, vị hoạn quan chưởng quan kia tiến lên một bước, tát "chát" một cái: "Còn không biết lễ nghĩa! Còn tưởng mình là Tình Phi nương nương như ngày xưa sao?"
Minh Tần bị tiếng đánh giòn tan kích thích cả người căng thẳng, ngẩn ra một cái, liền dùng đầu gối tiến tới, hướng về Cố Thanh Sương liên lục lạy lục: "Quý cơ nương nương, Quý cơ nương nương thứ tội, biểu tỷ nàng..."
"Được rồi." Cố Thanh Sương lười xem dáng vẻ khó coi này của nàng ta, cứng rắnngăn chặn nàng ta, nhìn về hoạn quan chưởng quản kia, "Ai bảo đánh?"
Hoạn quan kia chắp tay nói: "Vừa rồi Sở Bảo lâm va chạm Ninh Tiệp dư nương nương, Ninh TIệp dư nương nương hạ chỉ, đánh trượng 30 cái, rồi quỳ nửa canh giờ."
Trượng 30, lại quỳ nửa canh giờ.
Ninh Tiệp dư thật sự hận nàng ta thấu xương.
Cố Thanh Sương thần sắc nhàn nhạt: "Nếu thật gây ra mạng người, các ngươi cũng chịu trách nhiệm không nổi đâu. Đỡ nàng ta vào trong đi."
Nàng vừa dứt lời, đã có vài cung nhân tiến lên phía trước. Ba chân bốn cảng kéo Sở thị từ trên ghế xuống, đưa vào trong điện. Cố Thanh Sương lại nói với Vệ Bẩm: "Đi mời Thẩm Thái y đến." Nói xong cũng bước chân đi vào trong điện.
Một cung chính điện như vậy, lấy thân phận hiện tại của Sở thị đã không xứng, chỉ là bởi vì nàng ta bị giáng vị đồng thời còn có ý chỉ cấm túc, nên tạm thời không để cho nàng ta dời đi.
Nhưng cung này tuy chưa dời đi, những thứ không hợp thân phận để bày biện trong điện đã bị dọn sạch sẽ bởi cung nhân trong cung. Nhiều bảo vật trên giá đều đã không còn, chung trà lư hương cũng đều thấy đổi đơn sơ để dùng, toàn bộ điện cũng bởi vậy trở nên lạnh lẽo nghèo túng.
Cố Thanh Sương vừa đánh giá tất cả, vừa thản nhiên ngồi xuống uống trà. Sở thị đang được cung nhân đỡ nằm sấp trên giường, lúc động đậy, đau nhức kịch liệt đến mức trên trán mồ hôi lạnh toát ra. Cố Thanh Sương không nói một lời chỉ nhìn. Sau khi nàng ta được an bài xong thì hơi thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu hung hăng nói: "Ngươi bớt ở chỗ này chê cười... Ta không làm hại hài tử của ngươi! Nếu ngươi cảm thấy nhìn ta như vậy sẽ thống khoái, căn bản là hận nhầm người! "
"À." Cố Thanh Sương cười khẽ một tiếng, "Nhờ Tình Phi nương nương ban tặng, bổn cung suýt nữa là táng mệnh bên hồ Thái Dịch, sao lại hận sai người chứ?"
"Ngươi......" Sở thị nghẹn lời, răng cắn chặt, "Phải, ta ước gì ngươi chết đi! Ngươi đã sốt cao nhiều ngày như vậy, sao lại có thể chịu đựng được!"
"Chứng minh mệnh bổn cung không dứt." Cố Thanh Sương khẩu khí nhẹ nhàng, thấy hận ý trong mắt Tình Phi dần càng nhiều, nàng cười thản nhiên, "Bổn cung ngày sau còn có ngày tốt. Ngược lại ngươi, còn có mấy ngày sống tốt, sợ là nói không chính xác được. "
Bên kia, ba gã hoạn quan Cung Chính ti đem ghế và gậy về Cung Chính ti, rồi đi Tử Thần điện bẩm báo. Từ việc Sở thị trêu chọc Ninh Tiệp dư, đến việc Ninh Tiệp dư hạ chỉ trách phạt như thế nào, l
đến Nhu Quý cơ ngăn chặn, một năm một mười nói rõ ràng ra.
Tiêu Trí không nói một lời mà nghe xong, nâng mắt nhìn: "Nhu Quý cơ chặn lại?"
"Đúng vậy." Hoạn quan kia chắp tay, "Quý cơ nương nương nói, nếu gây ra mạng người thì thần không chịu nổi trách nhiệm, liền cho người đỡ Sở Bảo lâm vào điện...Hình như có cho người đi mời Thái y."
Lời này đủ để đánh tan nghi vấn trong lòng Tiêu Trí đi hơn phân nửa. Sau khi Cố thị tiến vào điện lén nói gì với Sở thị đều không quan trọng, nếu nàng thật sự không sạch sẽ trong chuyện kia, hôm nay nàng sẽ thuận nước đẩy thuyền xem Sở thị bị đánh chết.
Nhưng một vị khác, thoạt nhìn liền không sạch sẽ như vậy.
Trong điện yên tĩnh một đoạn thời gian rất dài, cung nhân không ai dám lên tiếng, đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm nghiêm túc, cho đến khi Hoàng đế lại mở miệng: "Truyền Ninh Tiệp dư đến. "
Hoạn quan bên cạnh khom người, lặng yên không tiếng động đi ra phía bên ngoài. Ba tên hoạn quan Cung Chính ti cùng hắn rời khỏi Tử Thần điện, ra cửa điện, bốn người không nói một lời, an an tĩnh tĩnh từng người rời đi.
Hậu cung này, lại có sóng gió nữa rồi.
Qua ước chừng hai khắc, Ninh Tiệp dư vào Tử Thần Điện. Đã rất lâu nàng ta không thấy thánh nhan, ở trong cung sống rất ổn, toàn bộ bởi vì sinh ra một Hoàng tử. Cứ như vậy, đột nhiên truyền triệu khiến nàng ta không khỏi có chút khẩn trương, cụp mi rũ mắt xuống, phía trên mãi vẫn chưa có tiếng động gì.
Trong lòng Ninh Tiệp dư càng lo lắng lạnh lẽo, muốn nhìn vẻ mặt của Hoàng đế một chút, lại không dám nâng đầu, mồ hôi trên trán không tự chủ rịn ra một lớp mỏng, đầu vai cũng khẽ run lên.
Tiêu Trí bình thản đọc xong tấu chương trong tay, viết xuống lời phê, tiện tay gấp lại đưa cho Viên Giang đưa ra ngoài.
Cứ mỗi một động tĩnh rất nhỏ, hắn đều có thể nhìn ra dường như Ninh Tiệp dư càng luống cuống.
Hắn cũng không muốn hao tổn tâm trí nữa, rũ mắt không cảm xúc nhìn nàng ta, trực tiếp mở miệng: "Nhu Quý cơ mang thai hiểm trở bị người ám hại, ngươi biết cái gì, nói rõ ràng cho trẫm.
Ninh Tiệp dư bỗng nhiên ngẩng đầu: "Hoàng thượng?"
Nàng ta ậm ừ rồi nói: "Thần thiếp nghe các cung nhân nói... Là Sở Bảo lâm gây ra? Không biết vì sao Hoàng thượng tới hỏi thần thiếp......"
Tiêu Trí khẽ cười một tiếng, lại cầm lấy một cuốn tấu chương để xem.
Ninh Tiệp dư nghe được rõ ràng tiếng tim đập liên hồi ở trong ngực của mình, từng tiếng đập càng lúc càng nặng. Nàng ta kiệt lực khắc chế bản thân, duy trì bình tĩnh, nhưng lời nói của Hoàng đế cứ vang vọng trong đầu nàng ta không ngừng, hết thảy khắc chế của nàng ta cũng vì vậy mà trở nên vô ích.
Rốt cuộc ở một khắc nào đó, tất cả chống đỡ đều sụp đổ. Tiếng khóc phát ra, Ninh Tiệp dư hoảng loạn nói: "Là nàng ta... là nàng ta hại Dư Tích! Vì phục sủng, nàng ta ngay cả chuyện này cũng có thể làm ra được, Dư Tích còn nhỏ như vậy... sao nàng ta có thể như thế... sao nàng ta có thể..."
Tiêu Trí nâng mắt lên lạnh nhạt nhìn nàng ta, chờ nàng ta nói tiếp.
Ninh Tiệp dư từng tiếng khóc lóc mà kể lể, chỉ trích Sở thị vì phục sủng mà hạ độc Hoàng thứ tứ. Nói xong lời cuối cùng, nàng ta mới tránh nặng tìm nhẹ đề cập đến việc trả thù của mình.
Tiêu Trí không tỏ ý kiến, chờ đến khi nàng ta khóc mệt mỏi, không có động tĩnh gì, mới lại hỏi: "Là ai giúp ngươi?"
"... Cái gì?" Ninh Tiệp dư ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên, nước mắt cũng dừng lại.
"Thu mua nữ quan Thượng Phục cục, cung cấp thông tin, trong đó tất cả chi tiết đều được tỉ mỉ làm ra." Tiêu Trí đánh giá nàng ta, "Bằng một mình người, có thể có bản lĩnh lớn như vậy?"
"Thần thiếp..." Khuôn mặt Ninh Tiệp dư hơi cứng lại, hiển nhiên không đoán được hắn sẽ hỏi như vậy. Chần chừ một hồi, rồi liên tục lắc đầu: "Là một mình thần thiếp làm."
Hoài Cẩn cung, giờ ngọ Cố Thanh Sương ngủ một giấc trưa, tỉnh lại liền nghe Ninh Tiệp dư không biết sao làm tức giận thánh nhan, giáng xuống Quý nhân. Mà Sở thị được thăng lên phân vị Quý nhân, phong hào cũng ban trở về.
Thú vị.
Phía của Ninh Quý nhân thì không khó đoán, hẳn là đã làm chuyện gì đó với hạnh ngọt để Hoàng đế phát hiện.
Bên Tình Quý nhân lại kì lạ, nếu hung phạm bị điều tra ra, sao lại chỉ được thăng đến Quý nhân mà không phục Phi vị chứ?
Beta: Huệ Hoàng hậu
"Tình Phi..." Hoàng đế mở miệng nói ra hai chữ, sau đó dừng lại, trầm mặc một lúc lâu sau mới nói tiếp, "Tình Phi Sở thị, mưu hại hoàng tự, giáng xuống Tần vị, tước phong hào."
Nói xong câu đó, hắn không nói thêm một chữ. Vài tia mệt mỏi hiện trên gương mặt hắn càng ngày càng rõ, mệt mỏi như vậy không phải lần đầu Cố Thanh Sương thấy — trước đây thời điểm hắn thất vọng với Nam Cung Mẫn, vẻ mặt mà nàng từng thấy cũng không khác mấy.
Nhưng vì sao hắn lại cảm thấy mệt mỏi chứ?
Nàng cảm thấy thật buồn cười.
Mỗi khi hắn như vậy, đều giống như hắn vất vả trao hết tấm chân tình, nhưng lại không có nơi để nương tựa. Nhưng nàng không cảm thấy hắn thật sự là người có chân tình gì, Tình Phi cũng được, Nam Cung Mẫn cũng thế, nàng cùng các nàng tranh giành ngươi sống ta chết, đứng từ lập trường của các nàng thật sự có thể lý giải được.
Nếu hắn thật tâm đối với các nàng có vài phần chân tình như vậy, ước chừng các nàng cũng sẽ không thể không quan tâm như vậy.
Nhưng lời này nàng sẽ không nói ra. Lập tức nàng chỉ ôm lấy cánh tay hắn, giọng điệu dịu dàng an ủi hắn, cũng cho hắn vài phần mong đợi: "Hoàng thượng bớt giận... sự tình vẫn chưa chắc như vậy, có lẽ cung nhân chỉ cắn càn lung tung cũng không chừng. Tái thẩm lần nữa có lẽ sẽ có kết quả khác, có lẽ Tình Phi nương nương là trong sạch."
Hắn không nói gì, chỉ duỗi cánh tay ôm nàng vào trong lòng, nàng nhu thuận dựa vào hắn, tùy ý hắn vào lúc này coi nàng như nơi ký thác.
Lại qua mấy ngày. Cung Chính ti không thể nào thẩm tra ra "kết quả khác". Mấy cung nhân đó đều cắn chặt lấy Tình Phi, khẩu cung đều đúng, điều này làm cho Cung Chính ti có lý do để thẩm vấn người bên cạnh Sở thị, thẩm tra như vậy, ngược lại đào ra được chuyện mới.
Đại cung nữ hầu hạ bên cạnh Sở thị khai ra, chuyện Hạ Thanh Yến đều do một tay Sở thị mưu tính. Hạ Thanh Yến nhận được tin là do Sở thị sai người đưa ra ngoài, năm ngoái ngày Thượng Nguyên ấy sở dĩ Hạ Thanh Yến trực tiếp đi đến bên hồ Thái Dịch đụng phải Nhu Tiệp dư, cũng là do có người sớm đã an bài cho hắn thấy.
Về phần cung nữ Ngân Sương nói mình cũng viết thư, tiếp đó bị trượng đánh chết, đại cung nữ bên người Sở thị ngược lại nói không nên lời, cảm thấy có lẽ chỉ là trùng hợp, nội dung thư kể đại khái giống nhau nên đụng phải.
Từ đây, Sở thị binh bại như núi đổ. Từ tứ phẩm Tần vị bị giáng xuống chính thất phẩm Bảo lâm, bị cấm túc, nghiêm giữ trông coi, cung nhân bên người đều bị bỏ cũ thay mới. Trong vòng mấy ngày, nàng ta từ người có địa vị cao nhất trong cung, rơi xuống vị phân giống Thải Song.
Mà ngay cả Thải Song cũng còn có phong hào. Thật sự nói về lễ nghĩa, hiện tại nàng ta thấy Thải Song đều phải cúi đầu chào hỏi.
A Thi từ chuyện Thượng Nguyên đã hận Sở thị đến nghiến cả răng, hơn nữa Cố Thanh Sương dưới tình thế cấp bách đã dùng trâm đâm cổ bị thương, đến bây giờ vẫn còn vết sẹo nhàn nhạt chưa mất, A Thi đã mắng Sở thị ở sau lưng không biết bao nhiêu lần.
Nhìn kết quả trước mắt, A Thi cảm thấy thống khoái vô cùng. Thừa dịp trong điện không người, nghiến răng nghiến lợi nói với Cố Thanh Sương: "Sướng thật! Độc phụ kia, ngay từ đầu chính là muốn mạng của tỷ tỷ, hiện giờ xem ra không thể xoay người được nữa! Ta thật sự ngóng trông nàng ta có thể tuyệt vọng điên cuồng, làm có chuyện sai thêm, khiến Hoàng thượng trực tiếp giết nàng ta cho xong việc!"
Nhưng mà Cố Thanh Sương lại nâng má nói: "Với tình hình này, ngược lại ta không cảm thấy chuyện này do nàng ta làm."
Điều này làm cho A Thi nghe được sửng sốt, khó hiểu nhìn Cố Thanh Sương: "Cung Chinh Ti trước sau thẩm vấn nhiều ngày, khẩu cung đều khớp, lúc này mới dám định ra. Huống hồ còn có cung nhân trước mặt nàng ta..."
"Khi cung nhân trước mặt nàng ta bị áp giải đi, Cung Chính Ti đã lấy được rất nhiều lời khai. Cung nhân kia bị thẩm vấn, quá dễ dàng bị đánh cho nhận tội." Cố Thanh Sương nhẹ nhàng lắc đầu, "Còn trước đó..."
Nàng đang suy nghĩ, khép mình như Hòa Tiệp dư còn có thể có tử sĩ Ngân Sương vì nàng ta mà mất mạng. Tình Phi thịnh sủng nhiều năm ngược lại không có?
Không có tử sỉ cũng thôi, nhưng nàng ta thu mua cung nhân cứ như nước đổ lá khoai, nói tất cả mọi chuyện ra hết, ngay cả án Hoàng thứ tử không liên quan đến cũng bị lôi ra....Đây là do Sở thị quá ngốc, hay vẫn còn ẩn tình khác?
Nghiêm túc tính ra, thu mua người như vậy, thậm chí còn không bằng A Nhân phụng mệnh Lăng Quý nhân đi hại Liễu Nhạn. Tốt xấu gì còn vu oan lung tung cho Đông thị, nếu không có nàng sau đó nghĩ kế lừa gạt hắn, chỉ sợ đày vào lãnh cung tám chín phần sẽ là Đông thị.
Quả thật, Cung Chính ti bên kia có khẩu cung vô cùng chính xác. Nàng đã nhìn kĩ hết lời khai, ngay cả chi tiết cũng không tìm ra được lỗi. Vậy nếu không phải do Sở thị gây ra thì người đứng sau màn này tâm tư quá kín đáo, chu toàn hết thảy mọi chuyện, đủ để giấu trời qua biển.
Cố Thanh Sương cảm giác bản thân phảng phất như đang đi trong một khung rừng đầy sương mù, xung quanh không chỉ có cây cối che đậy, còn có sương mù tràn ngập khắp nơi. Một cái lưới lớn bỗng nhiên rơi xuống, Sở thị là người bị lưới bắt, mà nàng ở gần trong gang tấc, hao hết sức lực nhìn quanh bốn phía tìm người giăng lưới, nhưng không tìm thấy gì.
Những ngày sau đó, Cố Thanh Sương vì đoán đám sương mù này mà lao tâm hao tổn tinh thần, cũng may trừ cái này ra lại không có chuyện gì khác. Mọi người vẫn chuyển về cung khi thời tiết chuyển lạnh vào cuối mùa hè. Vào tháng tám, danh sách tuyển tú nữ được trình lên.
Chỉ chớp mắt đã gần ba năm.
Cố Thanh Sương nhất thời hơi có chút cảm khái, sau khi ở Tử Thần điện thấy được danh sách kia, liền hưng trí bừng bừng cả lên. Mấy ngày sau đó, nàng lục tìm vài quyển đọc, ngày mùng mười tháng tám, bụng bỗng nhiên co giật.
Cảm giác như vậy trong thai kỳ cũng không hiếm thấy, lúc đầu nàng không coi trọng, trong tay còn lật lại một trang sách. Nhưng ngay sau đó, cảm giác đau đớn kia từng cơn từng cơn ập tới.
"A Thi..." Cố Thanh Sương vội vàng gọi người, A Thi tiến lên đỡ nàng, nàng vịn tay A Thi đi ra ngoài. Hoàng đế ngồi trước án xem tấu chương ngẩng đẩu lên, ngẩn người: "Làm sao vậy?"
"...Sợ là sắp sinh." Nàng cắn răng, mồ hôi trên trán đã mơ hồ có thể thấy được rõ. Hắn thả tấu chương xuống, ba bước cũng làm thành hai bước tiến lên đỡ lấy nàng: "Vậy còn chạy loạn cái gì?"
Nàng không dấu vết liếc hắn một cái, vẻ mặt hắn đầy thâm tình.
Hắn nói xong ngước mắt đảo qua, hắn muốn đỡ nàng đi tẩm điện. Cố Thanh Sương đúng lúc nắm chặt tay hắn, hơi thở chậm lại: "Trắc điện là được rồi..."
Nàng dù có lòng phối hợp thâm tình của hắn, cũng không thể phóng túng để hắn dắt đến tẩm điện sinh hài tử.
Một đám cung nhân liền vây quanh đưa nàng vào trắc điện, nàng nằm xuống không bao lâu, Thẩm Thư liền mang theo mấy ma ma đỡ đẻ cùng đi tới. Phòng sinh âm khí nặng, tất nhiên Hoàng đế bị mời ra bên ngoài, vị ma ma nhiều tuổi nhất tiến lên quỳ xuống, nắm lấy tay Cố Thanh Sương: "Nương nương yên tâm, nô tỳ là người của Liễu phủ. Nhị Công chúa của Đoan Dung hoa cũng là do nô tỳ đỡ đẻ, nương nương chớ sợ."
Cố Thanh Sương cố gắng bình ổn hô hấp, gật đầu một cái.
Kỳ thật nàng cũng không sợ. Nguy cơ sinh tử xảy ra bất thình lình nàng đã trả qua không chỉ một lần, tuy nói sinh hài tử như đi qua quỷ môn quan một chuyến, mà nàng đã chuẩn bị cả mấy tháng nay.
Thật sự không tính là chuyện lớn gì.
Không biết có phải do nàng nghĩ thông suốt hay không, đứa nhỏ này sinh rất thuận lợi, tuy giữa đó nàng bị đau không dứt, nhưng ngược lại không cảm thấy có gì không chịu nổi.
Lúc chạng vạng, tiếng khóc của hài tử rốt cuộc cũng vang lên. Cố Thanh Sương có chút bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm, ngược lại cảm thấy những người chung quanh giống như ai cũng vui hơn so với nàng.
"Là Hoàng tử, là Hoàng tử!" Bà đỡ vội vàng hướng ra phía ngoài la lên, Cố Thanh Sương điều chỉnh hơi thở, ngẩng đầu lên: "Bế tới cho bổn cung nhìn xem."
Đứa bé nho nhỏ cứ như vậy được đặt bên cạnh nàng, nàng nhìn khuôn mặt nhăn nhúm của đứa trẻ, nhất thời còn cảm thấy có chút nhìn không rõ.
Nàng ôm ôm đứa nhỏ, cuối cùng cảm thấy có chút mệt, mơ mơ màng màng đã ngủ mất.
Đến lúc tỉnh lại, trời đã tối hẳn. Các cung nhân rất có bản lĩnh nhân lúc nàng hôn mê đã đổi đệm giường sạch sẽ, ngay cả y phục trên người nàng cũng đã được đổi. Nàng mở mắt ra, ánh mắt xuyên qua vầng sáng mông lung của ngọn đèn dầu, thấy Hoàng đế đang ngồi ở bàn ngoài đọc sách. Rất nhanh hắn cảm nhận được ánh mắt của nàng, ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc đó chứa đầy ý cười: "Tỉnh rồi?"
"Hoàng Thượng..." Cố Thanh Sương chống người muốn ngồi dậy, hắn lập tức buông sách xuống, sải bước đi đến bên giường ngồi xuống: "Nàng nghỉ ngơi cho tốt, trẫm ở đây với nàng."
Cố Thanh Sương cúi cúi đầu: "Thần thiếp nên trở về Hoài Cẩn cung."
Hắn nói: "Qua mấy ngày nữa rồi nói."
"Không tiện lắm." Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, "Ngày thường nếu có triều thần vào cung nghị sự..."
"Nếu có triều thần vào cung nghị sự, trẫm sẽ đến Cần Chính điện đằng trước." Hắn vừa nói vừa vuốt ve mặt nàng, vén những sợi tóc có chút tán loạn ra sau tai. Nàng không rên một tiếng mà cảm thụ sự dịu dàng của hắn, cho đến khi hắn phát hiện cảm xúc của nàng không đúng, ôn tồn hỏi: "Có tâm sự?"
Cố Thanh Sương cắn cắn môi: "Không biết Hoàng thượng chọn vị Thái phi nào......"
Tiêu Trí cười một tiếng, nghiêng đầu cất lời: "Viên Giang, để nhũ mẫu ôm đứa nhỏ tới đây."
Viên Giang khom người cáo lui, hắn đón nhận ánh mắt ngơ ngẩn của nàng: "Không có gấp gáp như vậy, chờ hài tử đầy tháng mới có thể đưa đến Ninh Thọ cung. Mấy ngày nay, nàng muốn gặp có thể kêu người ôm tới lúc nào cũng được."
Nói rồi hắn dừng một chút: "Còn Thái phi...Ý Thái phi thân phận cao quý, thân thể khỏe mạnh, cũng có đề xuất với trẫm muốn có hài tử làm bạn, chỉ là tính tình có chút nghiêm khắc, còn có vị Thịnh Thái phi, xuất thân thấp một chút, nhưng đã từng tự mình sinh dưỡng vài hài tử. Lục đệ, Thất đệ của trẫm đều do bà ấy tự sinh tự nuôi, Thập nhị đệ thân mẫu mất sớm cũng được đưa qua cho bà ấy nuôi. Mẫu hậu nói bà ấy hiền lành cẩn thận nhất, có thể chiếu cố tốt Tam Hoàng tử. Nhưng trẫm vẫn muốn hỏi ý tứ của nàng một chút."
Dù là chuyện lớn nhưng lần này Cố Thanh Sương không cẩn thận đưa đẩy như mọi khi, rũ mắt nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: "Ý Thái phi có chút nghiêm khắc? Vậy thần thiếp cảm thấy Ý Thái phi tốt."
Tiêu Trí dừng lại, cười hỏi: "Mỗi người đều ngóng trông có thể giao hài tử cho một vị tổ tông từ ái một chút để nuôi nấng, sao nàng ngược lại chọn nghiêm khắc thế?"
Cố Thanh Sương nói: "Nếu là người nghèo trong dân gian, cực khổ không có cái gì thì trưởng bối từ ái chính là chỗ tốt duy nhất có thể có, tất nhiên từ ái rất tốt, nhưng trong cung cái gì cũng có, từ ái vừa lơ đãng sẽ thành cưng chiều, thần thiếp không muốn hắn trưởng thành làm kẻ ăn chơi trác táng, không ngày sau lại làm bại hoại thanh danh hoàng gia, vẫn nên để Ý Thái phi đốc thúc một chút vậy."
Đương nhiên lời này nói thì dễ nghe, thật ra là khi nàng nghe hắn nói "Ý Thái phi thân phận cao quý" thì đã động lòng. Nhà mẹ đẻ của Ý Thái phi Tề thị là hào môn hiển quý trong kinh, tuy huynh trưởng của Ý Thái phi về hưu do bệnh tật thì quyền thế sau này có vẻ bớt lại, nhưng mà sức ảnh hưởng vẫn còn đó.
Hơn nữa, Tề gia còn có quan hệ thông gia với Liễu gia. Không tính quá thân cận nhưng vẫn chưa quá năm đời.
Trừ bỏ việc này không đề cập tới, những lời kia của nàng quả thật là suy nghĩ của bản thân.
Thịnh Thái phi đã sinh dưỡng hài tử, cũng xác thật làm người hiền từ. Nhưng chính nguyên nhân này, các Hoàng tử mà bà ấy nuôi lớn đều không có tiếng tăm, không có tiền đồ gì lớn. Một đám Vương gia nhàn tản ăn chơi tận hứng, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông nhưng việc trị quốc lý chính thì không ai được việc.
Trước đó vài ngày, Cố Thanh Sương còn thấy trên tấu chương có đến Thập nhị Vương gia dâng tấu vay tiền, khóc than khóc đến bi ai, bị Hoàng đế mắng cho một trận.
Cho nên nàng nói như vậy khiến Hoàng đế cũng nhớ tới chuyện vay tiền, hai mày hơi nhíu lại, tiện đà nói: "Cũng được, ngày khác trẫm đi gặp Ý Thái phi."
Cứ như vậy, Cố Thanh Sương ở lại Tử Thần điện an dưỡng năm sáu ngày sau mới ngồi kiệu trở về Hoài Cẩn cung.
Quả thật không thể cứ ở Tử Thần điện đến hết ở cữ được.
Sau khi về Hoài Cẩn cung nhất thời được thanh nhàn, trừ bỏ ngẫu nhiên có người tới cửa ở bên ngoài chúc mừng thì đa phần không có chuyện gì có thể quấy rầy nàng. Ở trên tiệc đầy tháng của Tam Hoàng tử, Hoàng đế đã đặt tên cho đứa nhỏ, gọi Dư Hiển.
Cố Thanh Sương cũng được tấn vị, đến chính tam phẩm Quý cơ.
Kế ngày tiệc đầy tháng, nàng cùng Hoàng đế đi đến Ninh Thọ cung, giao hài tử cho Ý Thái phi.
Mặt đối mặt như vậy, nàng mới biết vì sao hắn nói Ý Thái phi "nghiêm khắc". Khuôn mặt kia mặt mày hớn hở, lại không phải loại thịnh khí như Lăng Quý nhân, chỉ là rất nghiêm túc, làm cho người ta vừa nhìn lại nhịn không được có chút hư ảo. Bởi vì làm phiền bà chăm sóc hài tử, cho dù Hoàng đế là cửu ngũ chí tôn cũng phải khách khí hai phần, thừa dịp A Hiển mơ mơ màng màng tỉnh lại trong ngực nhũ mẫu, hắn liền chỉ Ý Thái phi nói với A Hiển: "Ngày sau phải nghe lời tổ mẫu nói."
Kết quả Ý Thái phi nhướn mày: "Thái hậu nương nương mới là Hoàng tổ mẫu của các Hoàng tử."
Hoàng đế lập tức bị nghẹn một chút, Cố Thanh Sương cẩn thận ghi nhớ những thứ này, trong lòng âm thầm nghiền ngẫm xem ngày sau sống chung với bà ấy như thế nào.
Khi hai người rời Ninh Thọ cung, đúng lúc có triều thần vào cung nghị sự. Cố Thanh Sương sẽ không ở bên hắn thời điểm chính sự, nghe vậy thi lễ cung tiễn, đợi hắn đi xa, mới tự mình ngồi lên trên kiệu trở về Hoài Cẩn cung.
Trời đã lạnh hơn, cung nhân và phi tần cũng ít hơn ra ngoài đi lại hơn so với tháng trước. Trong cung liền có vẻ an tĩnh rất nhiều, tiếng gió ù ù thổi mạnh vào những tán lá, lá cọ lên đá, tạo ra thứ âm thanh ít nhiều có chút thê lương.
Cố Thanh Sương nghe tiếng vang như vậy, bất giác mà lại có tâm sự. Bỗng nhiên có tiếng động khác truyền đến, hình như là tiếng kêu thảm thiết, một tiếng lại một tiếng, nhẹ nhàng mà áp lực. Nàng đột nhiên lấy lại tinh thần, bật thốt lên nói: "Dừng."
Kiệu vững vàng dừng lại, Cố Thanh Sương ngước mắt nhìn một bên sườn của tường cung phía trước, mơ hồ nhìn thấy ba chữ trên bảng hiệu: Vĩnh Nghi cung.
Một cảm giác thú vị dâng lên trong lòng, nàng nhếch môi: "Hạ kiệu đi."
Kiệu được đặt xuống, Cố Thanh Sương vịn tay A Thi xuống kiệu, thản nhiên đi về phía cửa cung đang phát ra tiếng.
Đến trước cửa cung mới nâng mắt lên nhìn, tình cảnh bên trong đã rõ ràng - nhìn từ xa nữ tử có dáng vẻ xinh đẹp đang nằm lên trên ghế dài, gỗ đỏ trong tay hai gã hoạn quan đang đánh liên tiếp.
Mặt nàng ta hướng về chính điện, vốn dĩ Cố Thanh Sương không nhìn thấy mặt nàng ta, cũng không biết nàng ta là ai. Nhưng bên cạnh nàng ta, cách vài bước có người còn đang quỳ, là Minh Tần.
Minh Tần sớm đã khóc đến không thành tiếng, lại xuất phát vì lý do nào đó phải kìm nén, từng tiếng phát ra theo từng chiếc gậy đánh xuống. Vậy vị đang bị đánh là ai, không cần nói cũng biết.
Cố Thanh Sương nhớ tới bản thân mình trải qua mấy ngày hôn mê ở tết Thượng Nguyên, một sự khoái ý xẹt qua đáy lòng, nhẹ nhàng cười một tiếng, bước qua cửa đi vào.
Đi chưa được mấy bước, hoạn quan chưởng quản bên kia thấy nàng thì đưa tay ra hiệu để hai hoạn quan đang hành hình kia dừng lại, sau đó bước lên chào hỏi: "Nhu Quý cơ nương nương."
"Miễn." Cố Thanh Sương chậm rãi đi gần lại, quét mắt thấy trên váy áo của Sở thị đã nhuốm tảng máu lớn, vòng qua chiếc ghế, đến trước mặt nàng ta.
Sở thị phát hiện có người, giãy giụa nâng mặt lên. Bốn mắt nhìn nhau chớp mắt một cái, trong lòng Cố Thanh Sương rất có vài phần thổn thức.
Sở thị, vốn dĩ có tư sắc vô cùng tốt, đẹp đến rực rỡ, phong thái động lòng người.
Nhưng trước mắt, đừng nói tư sắc xinh đẹp động lòng người, khuôn mặt khô héo này của nàng ta, ngoài trắng bệch chính là xanh xám mặt mày, thoạt nhìn giống như nữ quỷ mà trong sách miêu tả vậy.
Có vẻ như nàng ta hoảng hốt một hồi mới nhận ra Cố Thanh Sương là ai, vẻ mặt cực kỳ hung ác: "Ngươi...ngươi lại tới làm gì! Bổn cung không hại hài tử của ngươi! Bổn cung không..."
Không đợi nàng ta nói tiếp, vị hoạn quan chưởng quan kia tiến lên một bước, tát "chát" một cái: "Còn không biết lễ nghĩa! Còn tưởng mình là Tình Phi nương nương như ngày xưa sao?"
Minh Tần bị tiếng đánh giòn tan kích thích cả người căng thẳng, ngẩn ra một cái, liền dùng đầu gối tiến tới, hướng về Cố Thanh Sương liên lục lạy lục: "Quý cơ nương nương, Quý cơ nương nương thứ tội, biểu tỷ nàng..."
"Được rồi." Cố Thanh Sương lười xem dáng vẻ khó coi này của nàng ta, cứng rắnngăn chặn nàng ta, nhìn về hoạn quan chưởng quản kia, "Ai bảo đánh?"
Hoạn quan kia chắp tay nói: "Vừa rồi Sở Bảo lâm va chạm Ninh Tiệp dư nương nương, Ninh TIệp dư nương nương hạ chỉ, đánh trượng 30 cái, rồi quỳ nửa canh giờ."
Trượng 30, lại quỳ nửa canh giờ.
Ninh Tiệp dư thật sự hận nàng ta thấu xương.
Cố Thanh Sương thần sắc nhàn nhạt: "Nếu thật gây ra mạng người, các ngươi cũng chịu trách nhiệm không nổi đâu. Đỡ nàng ta vào trong đi."
Nàng vừa dứt lời, đã có vài cung nhân tiến lên phía trước. Ba chân bốn cảng kéo Sở thị từ trên ghế xuống, đưa vào trong điện. Cố Thanh Sương lại nói với Vệ Bẩm: "Đi mời Thẩm Thái y đến." Nói xong cũng bước chân đi vào trong điện.
Một cung chính điện như vậy, lấy thân phận hiện tại của Sở thị đã không xứng, chỉ là bởi vì nàng ta bị giáng vị đồng thời còn có ý chỉ cấm túc, nên tạm thời không để cho nàng ta dời đi.
Nhưng cung này tuy chưa dời đi, những thứ không hợp thân phận để bày biện trong điện đã bị dọn sạch sẽ bởi cung nhân trong cung. Nhiều bảo vật trên giá đều đã không còn, chung trà lư hương cũng đều thấy đổi đơn sơ để dùng, toàn bộ điện cũng bởi vậy trở nên lạnh lẽo nghèo túng.
Cố Thanh Sương vừa đánh giá tất cả, vừa thản nhiên ngồi xuống uống trà. Sở thị đang được cung nhân đỡ nằm sấp trên giường, lúc động đậy, đau nhức kịch liệt đến mức trên trán mồ hôi lạnh toát ra. Cố Thanh Sương không nói một lời chỉ nhìn. Sau khi nàng ta được an bài xong thì hơi thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu hung hăng nói: "Ngươi bớt ở chỗ này chê cười... Ta không làm hại hài tử của ngươi! Nếu ngươi cảm thấy nhìn ta như vậy sẽ thống khoái, căn bản là hận nhầm người! "
"À." Cố Thanh Sương cười khẽ một tiếng, "Nhờ Tình Phi nương nương ban tặng, bổn cung suýt nữa là táng mệnh bên hồ Thái Dịch, sao lại hận sai người chứ?"
"Ngươi......" Sở thị nghẹn lời, răng cắn chặt, "Phải, ta ước gì ngươi chết đi! Ngươi đã sốt cao nhiều ngày như vậy, sao lại có thể chịu đựng được!"
"Chứng minh mệnh bổn cung không dứt." Cố Thanh Sương khẩu khí nhẹ nhàng, thấy hận ý trong mắt Tình Phi dần càng nhiều, nàng cười thản nhiên, "Bổn cung ngày sau còn có ngày tốt. Ngược lại ngươi, còn có mấy ngày sống tốt, sợ là nói không chính xác được. "
Bên kia, ba gã hoạn quan Cung Chính ti đem ghế và gậy về Cung Chính ti, rồi đi Tử Thần điện bẩm báo. Từ việc Sở thị trêu chọc Ninh Tiệp dư, đến việc Ninh Tiệp dư hạ chỉ trách phạt như thế nào, l
đến Nhu Quý cơ ngăn chặn, một năm một mười nói rõ ràng ra.
Tiêu Trí không nói một lời mà nghe xong, nâng mắt nhìn: "Nhu Quý cơ chặn lại?"
"Đúng vậy." Hoạn quan kia chắp tay, "Quý cơ nương nương nói, nếu gây ra mạng người thì thần không chịu nổi trách nhiệm, liền cho người đỡ Sở Bảo lâm vào điện...Hình như có cho người đi mời Thái y."
Lời này đủ để đánh tan nghi vấn trong lòng Tiêu Trí đi hơn phân nửa. Sau khi Cố thị tiến vào điện lén nói gì với Sở thị đều không quan trọng, nếu nàng thật sự không sạch sẽ trong chuyện kia, hôm nay nàng sẽ thuận nước đẩy thuyền xem Sở thị bị đánh chết.
Nhưng một vị khác, thoạt nhìn liền không sạch sẽ như vậy.
Trong điện yên tĩnh một đoạn thời gian rất dài, cung nhân không ai dám lên tiếng, đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm nghiêm túc, cho đến khi Hoàng đế lại mở miệng: "Truyền Ninh Tiệp dư đến. "
Hoạn quan bên cạnh khom người, lặng yên không tiếng động đi ra phía bên ngoài. Ba tên hoạn quan Cung Chính ti cùng hắn rời khỏi Tử Thần điện, ra cửa điện, bốn người không nói một lời, an an tĩnh tĩnh từng người rời đi.
Hậu cung này, lại có sóng gió nữa rồi.
Qua ước chừng hai khắc, Ninh Tiệp dư vào Tử Thần Điện. Đã rất lâu nàng ta không thấy thánh nhan, ở trong cung sống rất ổn, toàn bộ bởi vì sinh ra một Hoàng tử. Cứ như vậy, đột nhiên truyền triệu khiến nàng ta không khỏi có chút khẩn trương, cụp mi rũ mắt xuống, phía trên mãi vẫn chưa có tiếng động gì.
Trong lòng Ninh Tiệp dư càng lo lắng lạnh lẽo, muốn nhìn vẻ mặt của Hoàng đế một chút, lại không dám nâng đầu, mồ hôi trên trán không tự chủ rịn ra một lớp mỏng, đầu vai cũng khẽ run lên.
Tiêu Trí bình thản đọc xong tấu chương trong tay, viết xuống lời phê, tiện tay gấp lại đưa cho Viên Giang đưa ra ngoài.
Cứ mỗi một động tĩnh rất nhỏ, hắn đều có thể nhìn ra dường như Ninh Tiệp dư càng luống cuống.
Hắn cũng không muốn hao tổn tâm trí nữa, rũ mắt không cảm xúc nhìn nàng ta, trực tiếp mở miệng: "Nhu Quý cơ mang thai hiểm trở bị người ám hại, ngươi biết cái gì, nói rõ ràng cho trẫm.
Ninh Tiệp dư bỗng nhiên ngẩng đầu: "Hoàng thượng?"
Nàng ta ậm ừ rồi nói: "Thần thiếp nghe các cung nhân nói... Là Sở Bảo lâm gây ra? Không biết vì sao Hoàng thượng tới hỏi thần thiếp......"
Tiêu Trí khẽ cười một tiếng, lại cầm lấy một cuốn tấu chương để xem.
Ninh Tiệp dư nghe được rõ ràng tiếng tim đập liên hồi ở trong ngực của mình, từng tiếng đập càng lúc càng nặng. Nàng ta kiệt lực khắc chế bản thân, duy trì bình tĩnh, nhưng lời nói của Hoàng đế cứ vang vọng trong đầu nàng ta không ngừng, hết thảy khắc chế của nàng ta cũng vì vậy mà trở nên vô ích.
Rốt cuộc ở một khắc nào đó, tất cả chống đỡ đều sụp đổ. Tiếng khóc phát ra, Ninh Tiệp dư hoảng loạn nói: "Là nàng ta... là nàng ta hại Dư Tích! Vì phục sủng, nàng ta ngay cả chuyện này cũng có thể làm ra được, Dư Tích còn nhỏ như vậy... sao nàng ta có thể như thế... sao nàng ta có thể..."
Tiêu Trí nâng mắt lên lạnh nhạt nhìn nàng ta, chờ nàng ta nói tiếp.
Ninh Tiệp dư từng tiếng khóc lóc mà kể lể, chỉ trích Sở thị vì phục sủng mà hạ độc Hoàng thứ tứ. Nói xong lời cuối cùng, nàng ta mới tránh nặng tìm nhẹ đề cập đến việc trả thù của mình.
Tiêu Trí không tỏ ý kiến, chờ đến khi nàng ta khóc mệt mỏi, không có động tĩnh gì, mới lại hỏi: "Là ai giúp ngươi?"
"... Cái gì?" Ninh Tiệp dư ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên, nước mắt cũng dừng lại.
"Thu mua nữ quan Thượng Phục cục, cung cấp thông tin, trong đó tất cả chi tiết đều được tỉ mỉ làm ra." Tiêu Trí đánh giá nàng ta, "Bằng một mình người, có thể có bản lĩnh lớn như vậy?"
"Thần thiếp..." Khuôn mặt Ninh Tiệp dư hơi cứng lại, hiển nhiên không đoán được hắn sẽ hỏi như vậy. Chần chừ một hồi, rồi liên tục lắc đầu: "Là một mình thần thiếp làm."
Hoài Cẩn cung, giờ ngọ Cố Thanh Sương ngủ một giấc trưa, tỉnh lại liền nghe Ninh Tiệp dư không biết sao làm tức giận thánh nhan, giáng xuống Quý nhân. Mà Sở thị được thăng lên phân vị Quý nhân, phong hào cũng ban trở về.
Thú vị.
Phía của Ninh Quý nhân thì không khó đoán, hẳn là đã làm chuyện gì đó với hạnh ngọt để Hoàng đế phát hiện.
Bên Tình Quý nhân lại kì lạ, nếu hung phạm bị điều tra ra, sao lại chỉ được thăng đến Quý nhân mà không phục Phi vị chứ?