Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60: Vì việc nhỏ mà bỏ việc lớn
Edit: Cảnh Phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Tục ngữ nói "Tiểu biệt thắng tân hôn" luôn có vài phần đạo lý. Từ mùng sáu đầu năm, Hoàng đế đứt quãng vài lần đi gặp Tình Phi. Lúc đầu Cố Thanh Sương còn có vài phần chờ mong, ngóng trông Tình Phi có thể nếm ngon ngọt liền mất hết đúng mực, đề cập đến chuyện hai vị Hoàng tử, chọc cho thánh tâm không vui. Nhưng sau đó ngẫm lại, rất nhanh cũng hiểu rõ mà từ bỏ - cũng không thể trông cậy vào mỗi người đều ngu giống như Lăng Quý nhân.
Lam Phi cũng nói với Cố Thanh Sương: "Tuy rằng Tình Phi đấu không lại Nam Cung Mẫn, nhưng cũng có vài phần bản lĩnh. Theo như bổn cung thấy lúc này nàng ta có thể không tính toán công khai tranh giành hai vị Hoàng tử, nếu sau này vẫn đề ra, chính là tìm người khác nói thay, nếu không nữa thì có khả năng không muốn mưu đồ Hoàng tử, chuyện trừ tịch vừa rồi chỉ là vì muốn phục sủng thôi."
Sau đó nàng ấy lại dặn dò Cố Thanh Sương: "Mặc kệ nói như thế nào, ngươi muốn nhiều thì phải bỏ thêm tâm sức vào. Các cung nhân Hoài Cẩn cung đều phải xem xét khống chế, miễn cho có một hai kẻ hồ đồ khiến ngươi dính vào chuyện không rõ."
Cố Thanh Sương vô cùng cung kính gật đầu đồng ý, ngược lại mặt mày mang theo ý cười: "Tạ nương nương tuy không muốn bị dính vào cuộc tranh đấu, lại còn đuổi theo thần thiếp bày mưu tính kế"
"..." Sắc mặt Lam Phi không tốt liếc nhìn nàng một cái: "Tiệp dư đây có thể nói là được tiện nghi mà còn khoe mẽ."
Rốt cuộc cũng là do Lam Phi có kinh nghiệm mọi chuyện, đương nhiên biết rõ rằng một khi bước vào cuộc tranh đấu thì sẽ không có đường quay đầu lại.
Nhưng lời nói ngày xưa của Cố Thanh Sương lại cũng không phải là giả, hoàng cung không phải là nơi mà nàng chỉ có thể tự lo cho thân mình. Hiện tại nàng ngày qua ngày quá thoải mái, một là không tranh sủng, hai là dưới gối có Công chúa, ba là vì không có ai tới tranh giành Công chúa này.
Cố Thanh Sương liền cùng nàng ấy nói: "Không có ai tới tranh Công chúa, nhưng cũng bởi vì các phi tần hiện nay đều còn trẻ, tám chín phần mười có vài phần dã tâm, cũng đều ngóng trông bản thân có thể có hài tử của mình. Nhưng nếu qua mấy năm nữa, nương nương đoán thử xem? Nương nương thật sự có thể đảm bảo những phi tần kia sau khi dã tâm không còn, ngược lại chỉ mong có thể dưỡng lão sẽ không hy vọng dưới gối có một Công chúa? Đại Công chúa thông minh lanh lợi, lại là hài tử đầu tiên của Hoàng thượng, nương nương không sợ sẽ rơi vào tay người khác?"
Tuy rằng lời nói của nàng cũng chỉ là một khả năng, thậm chí có thể nói có ý nói đe dọa Lam Phi. Nhưng nếu nói ra như vậy, không có mấy người làm mẫu thân có thể không sợ, Lam Phi trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng gật đầu giúp nàng.
Cuộc sống cũng từ từ trôi qua, bất giác đã qua hơn nửa tháng, đến cuối tháng giêng. Thời tiết càng lúc ấm áp, cỏ cây trong Ngự Hoa viên đâm chồi, một ít mầm non nụ hoa dần hiện ra, từng viên đâm chồi, việc sinh sôi vẫn còn non nớt.
Hai tháng hai là cày bừa vụ mùa xuân, Hoàng đế đã ra khỏi cung khi trời còn chưa sáng, lập đàn hiến tế, cầu cho mưa thuận gió hòa. Trong cung cũng có lễ, buổi trưa khi Vinh Phi mở tiệc ở Thư Đức cung mời các phi tần tới, Thượng Thực cung chuẩn bị các loại điểm tâm đưa tới, gọi là "trái cây Phú Quý", ứng với lý do "Nghênh phú quý" của ngày hôm nay.
Lần tụ hội này đến chạng vạng mới tan. Lúc chạng vạng Vinh Phi rời khỏi Cảnh Minh điện, Cố Thanh Sương lại tiện đường đi cùng Liễu Nhạn thăm Nhị Công chúa, hiện tại Nhị Công chúa đã hơn hai tháng, trong hai tháng đã lớn nhanh không ít, cũng trở nên trắng nõn hơn. Thời điểm hai tháng, đa số hài tử chủ yếu là ngủ, vận khí Cố Thanh Sương lại tốt, khi đi vào gặp ngay lúc Nhị Công chúa tỉnh lại, đôi mắt to tò mò nhìn đông nhìn tây, thấy nàng liền nhếch miệng cười.
Thẩm Hi ở bên cạnh nôi nghiêng đầu nhìn bé con, nhìn một hồi có chút ngạc nhiên nói: "Công chúa lớn lên thật nhanh!"
Liễu Nhạn nghe vậy cười nói: "Ngươi còn không giống vậy à? Vào đông làm váy áo, bây giờ đã ngắn một khúc rồi nhỉ?"
Các nàng ở trong phòng vui vẻ một hồi thì có người đạp bóng đêm đi đến cửa đại điện Hoài Cẩn cung, cung nhân đi ra đón, nàng ta xua tay: "Bổn cung biết Nhu tiệp dư còn chưa trở về, bổn cung chờ một lát."
Hoạn quan kia chắp tay: "Vậy mời nương nương vào điện trước uống chén trà nhỏ đã."
Hòa Tiệp dư gật đầu, tho hắn đi vào điện. Nàng ta thất thần uống hai chén trà nhỏ thì Cố Thanh Sương mới trở về, đi vào điện vừa thấy: "Vừa rồi còn đang suy nghĩ Hòa tỷ tỷ sao không đi dự yến tiệc, ngược lại đã đến chỗ ta đợi vậy?"
Nói xong hai người mỗi người một lễ, Hòa Tiệp dư nói: "Có việc nói với ngươi."
Cố Thanh Sương hiểu ý, liền mời nàng ta vào tẩm điện, để cho tất cả cung nhân đều lui ra ngoài. Hòa Tiệp dư cũng không cần vòng vo với nàng, ngồi xuống liền nói: "Mấy ngày nay Ninh Tiệp dư tìm ta vài lần."
Cố Thanh Sương vô thức lặp lại: "Ninh Tiệp dư?"
Hòa Tiệp dư gật đầu một cái: "Ta với nàng ta vốn dĩ có vài phần quen biết, cùng nhau nhập cung, lại trước sau sinh Hoàng tử. Sau đó hai đứa nhỏ cũng chưa từng được nuôi dưỡng ở trước mắt chúng ta, tất nhiên là chúng ta không bỏ được, nhưng tâm tư nàng ta càng ngày càng yếu đuối hơn, ngày ngày khóc nỉ non, còn ta đơn giản là né tránh, không nhớ, không đề cập tới, cũng lười phải khóc lóc kể lể với nàng ta, thường xuyên ít qua lại, lúc này tình cảm mới phai nhạt."
Cố Thanh Sương gật gật đầu: "Hiện giờ sao lại tìm tới tỷ tỷ?" Hòa Tiệp dư nói: "Nàng ta nhận định chuyện trừ tịch của Hoàng Thứ tử là do Tình Phi làm."
"Đây là đúng, không sai." Cố Thanh Sương cười nhạt, lại cùng nói qua lại với Hòa Tiệp dư, nàng có chút nghi hoặc, "Chẳng lẽ tỷ tỷ cảm thấy chuyện ngày ấy không còn ẩn tình, thật sự là do Tình Phi thiện tâm ra tay cứu Hoàng thứ tử à?"
Hòa Tiệp dư nói: "Tất nhiên là ta cảm thấy có nguyên nhân khác, nhưng cũng không cho rằng Tình Phi hại Hoàng thứ tử."
Cố Thanh Sương nhíu mày: "Nói vậy là sao?"
Hòa Tiệp dư nói: "Trong cung thiện ác hư thật tuy rằng khó phân biệt, nhưng Tình Phi người này..." Nàng ta lắc đầu, "Ta không cảm thấy nàng ta có thể gan dạ sáng suốt như vậy, dám lấy tính mạng Hoàng tử ra để mạo hiểm. Huống chi hiện tại nàng ta còn muốn thu Hoàng tử thu vào dưới gối - Ngươi suy nghĩ một chút, Hoàng thứ tử mới chưa được năm tuổi, nếu hạ độc hại hắn, liều thuốc chỉ cần hơi vô ý thì sẽ mất mạng. Ngươi có tâm muốn tranh giành một Hoàng tử nhưng hiện tại chỉ có hai vị, ngươi sẽ bí quá hóa liều mà đi tranh giành kiểu đó sao?"
Nhất thời Cố Thanh Sương trầm tư không nói, Hòa Tiệp dư lại nhắc nhở nàng: "Lại nói, vị Hoàng thượng này của chúng ta nguyện ý hồ đồ để nữ nhân phạm thượng, nhưng đối với chuyện của Hoàng tử thì chưa từng hồ đồ. Chuyện lần này, vì điều gì mà hắn không nghi ngờ Tình Phi?" Đầu của Cố Thanh Sương đột nhiên phản ứng, tất nhiên muốn nói "Vậy phải xem hắn nguyện ý tin ai", nghĩ lại nên nuốt những lời này vào trong.
Những lời Hòa Tiệp dư phân tích vì Tình Phi cũng không thể thuyết phục nàng, nhưng vấn đề liên quan đến Hoàng thượng thì đúng thật là có đạo lý. Cẩn thận nghĩ lại, ngày ấy các nàng đều chỉ thấy Tình Phi đang diễn, dáng vẻ cũng làm bộ làm tịch quá giả, quả thật nhìn rất giả vờ, nhưng giả hay không giả cùng với việc nàng ta có hại Hoàng thứ tử hay không là hai chuyện khác nhau.
Nếu nói nàng ta chỉ đụng phải việc này rồi theo lời Thái y nói ra tay cứu giúp, sau đó lại thuận nước đẩy thuyền mà làm ra một tuồng kịch lấy tâm Hoàng đế, vậy cũng không phải không có khả năng.
Hòa Tiệp dư thở dài: "Ngươi một lòng nghĩ mọi chuyện đều do Tình Phi tính kế mưu lược, sợ là có chút định kiến."
"Tỷ tỷ nói đúng." Môi mỏng Cố Thanh Sương hơi mấp máy, tạm thời gác những âm mưu đó lại để có thời gian suy tư kỹ hơn, chỉ truy hỏi Hòa Tiệp dư: "Vậy tỷ tỷ tính nói như thế nào với Ninh Tiệp dư?"
"Ta không nói những thứ này với nàng ta." Hòa Tiệp dư than thở một tiếng, lắc lắc đầu, "Xem dáng vẻ kia của nàng ta, ta cũng đau lòng. Nhưng thấy nàng ta một lòng một dạ tin là Tình Phi, lại cảm thấy không đề cập tới tốt hơn. So với việc nói rõ ràng, không bằng nghĩ cách kéo người về phía này, thu phục để mình dùng."
Cố Thanh Sương trầm ngâm không nói.
Hòa Tiệp dư đánh giá vẻ mặt của nàng: "Ngươi không muốn?"
"Cũng không thể nói không muốn." Cố Thanh Sương lắc đầu, "Chỉ là Hoàng thượng rất cẩn thận đối với việc của Hoàng tử, ta dám kết giao với tỷ tỷ là bởi vì trong cung đều nói tỷ tỷ là kẻ thức thời, Hoàng trưởng tử bị đưa đi Ninh Thọ cung mà tỷ tỷ cũng không nói cái gì, theo ý chỉ không hề đi thăm một lần. Nhưng Ninh Tiệp dư không giống vậy, tỷ tỷ và nàng ta đồng bệnh tương liên, còn thấy phiền vì ngày xưa nàng ta hay khóc sướt mướt, người khác sao có thể không biết? Chỉ sợ Hoàng thượng đều đã nghe qua ít nhiều rồi. Kết giao người như vậy, chẳng phải đang chờ Hoàng thượng nghi ta có mưu đồ với Hoàng tử?"
Hòa Tiệp dư nghe chậm lại, có vài phần không cam lòng, cũng có vài phần tỉnh ngộ.
Cố Thanh Sương vừa nói vừa uyển chuyển: "Nhưng tỷ tỷ và nàng ta có giao tình thì thật ra không sao hết. Rốt cuộc đều là người từng sinh ra Hoàng tử, lại có giao tình trước đây. Nếu trong cung qua lại với nàng ta mà không bị nghi ngờ thì cũng chỉ có tỷ tỷ."
Hòa Tiệp dư giật mình, cảm xúc phức tạp mà nở nụ cười: "Tâm tư này của ngươi... suy tính thật nhanh."
Nàng ta còn nhớ rõ ngày xưa nàng ta thiết kế chuyện Thải Song, cuối cùng Cố Thanh Sương nguyện ý giúp nàng ta nhưng không chịu mặc kệ nàng ta giải quyết theo cách đó, cũng bởi vì Cố Thanh Sương suy nghĩ sâu xa hơn một bậc so với nàng ta.
Hiện giờ việc này, Cố Thanh Sương lại suy nghĩ thâm sâu hơn một tầng so với nàng ta...
"Không phải là ta suy tính nhanh." Cố Thanh Sương khiêm tốn cười khẽ, "Ta ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không còn ai, không so được với tỷ tỷ có phụ thân là huyện tri, càng không thể so được với những phi tần có gia thế hùng hậu kia. Muốn giữ mạng, cũng chỉ có thể có cẩn thận vài phần như thế này thôi."
Hòa Tiệp dư đối với lời này của nàng không có ý kiến, chỉ cảm thấy chuyện mình mâu thuẫn mấy ngày nay rốt cuộc cũng có được chủ ý, nhẹ nhàng thở ra, tươi cười: "Vậy trước mắt ta cùng nàng ta qua lại, ngày sau nếu nàng ta có tính toán gì, chúng ta lại từng bước xem xét."
Cố Thanh Sương gật gật đầu: "Tỷ tỷ vẫn nên chuẩn bị hai phần mới được, một bên kết giao thật tốt, một bên cũng không ngại đề phòng nhiều hơn vài phần, chớ để mọi chuyện đều nói với nàng ta."
"Cái này ta biết." Hòa Tiệp dư nhẹ nhàng, nói rồi đứng lên, "Ta đi về trước."
Cố Thanh Sương cũng đứng lên, muốn đưa nàng ta. Vừa đi tới ngoại điện, lại có cung nhân Ngự tiền chạy tới, mặt tươi cười khom người: "Hai vị Tiệp dư nương nương an. Hoàng thượng mới vừa trở về cung, mời Nhu Tiệp dư nương nương đi Tử Thần điện."
A, sao đột nhiên nhớ tới nàng vậy?
Đáy lòng Cố Thanh Sương nghiền ngẫm, lại có chút ảo não - vốn dĩ nàng thật mong ngóng hắn nên quên nàng một thời gian, trước mắt đã như vậy chỉ đành tới đâu tính đó: "Làm phiền ngươi báo lại Hoàng thượng, ta gần đây không tiện hầu hạ."
Hoạn quan kia ngẩn ra, ngước mắt nhìn Nhu Tiệp dư lười nhác ngáp một cái, khóe môi gợi lên ý cười, tư thái nhu mị: "Thái ý nói hoài thai chưa đủ ba tháng cần phải để ý."
Trong mắt hoạn quan kia hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay cả Hòa Tiệp dư cũng sửng sốt, ngược lại bắt lấy tay nàng: "Thật sự? Có?"
Cố Thanh Sương oán trách mà trừng nàng ta: "Tỷ tỷ nói nhỏ chút, ta bây giờ vẫn còn chưa ổn đâu.."
Hòa Tiệp dư vội vàng che miệng, rốt cuộc hoạn quan kia cũng phản ứng lại, chợt quỳ xuống đất lễ bái: "Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương! Thần sẽ đi Tử Thần điện truyền lời ngay."
Dứt lời tay chân nhanh nhẹn cáo lui, Cố Thanh Sương liếc mắt nhìn thấy bước chân gấp vô cùng.
Nàng không tiếng động mà thở dài ra một hơi...
Nhớ rõ khi đó Liễu Nhạn có thai, cũng ngóng trông trong bụng mang chính là một nữ nhi, bởi vì Công chúa không kế vị nhưng có thể dưỡng bên người, Hoàng tử thì lại bị ôm đi.
Mà nàng, vẫn là ngóng trông thai này là một Hoàng tử.
Hoàng tử được ai nuôi nấng phải xem tâm tư Hoàng đế, nhưng có thể không nuôi dưỡng Hoàng tử bên gối mà vẫn khiến Hoàng tử thân cận với mình thì phải xem bản lĩnh của bản thân.
Hơn nữa, trước mắt các Hoàng tử đều còn nhỏ tuổi, ngày sau tóm lại vẫn là phải ghi tạc vào danh nghĩa các phi tần. Nàng nếu vì vài phần con cái thân tình mà từ bỏ tương lai không cần, vậy khác nào vì việc nhỏ mà bỏ việc lớn.
Beta: Huệ Hoàng hậu
Tục ngữ nói "Tiểu biệt thắng tân hôn" luôn có vài phần đạo lý. Từ mùng sáu đầu năm, Hoàng đế đứt quãng vài lần đi gặp Tình Phi. Lúc đầu Cố Thanh Sương còn có vài phần chờ mong, ngóng trông Tình Phi có thể nếm ngon ngọt liền mất hết đúng mực, đề cập đến chuyện hai vị Hoàng tử, chọc cho thánh tâm không vui. Nhưng sau đó ngẫm lại, rất nhanh cũng hiểu rõ mà từ bỏ - cũng không thể trông cậy vào mỗi người đều ngu giống như Lăng Quý nhân.
Lam Phi cũng nói với Cố Thanh Sương: "Tuy rằng Tình Phi đấu không lại Nam Cung Mẫn, nhưng cũng có vài phần bản lĩnh. Theo như bổn cung thấy lúc này nàng ta có thể không tính toán công khai tranh giành hai vị Hoàng tử, nếu sau này vẫn đề ra, chính là tìm người khác nói thay, nếu không nữa thì có khả năng không muốn mưu đồ Hoàng tử, chuyện trừ tịch vừa rồi chỉ là vì muốn phục sủng thôi."
Sau đó nàng ấy lại dặn dò Cố Thanh Sương: "Mặc kệ nói như thế nào, ngươi muốn nhiều thì phải bỏ thêm tâm sức vào. Các cung nhân Hoài Cẩn cung đều phải xem xét khống chế, miễn cho có một hai kẻ hồ đồ khiến ngươi dính vào chuyện không rõ."
Cố Thanh Sương vô cùng cung kính gật đầu đồng ý, ngược lại mặt mày mang theo ý cười: "Tạ nương nương tuy không muốn bị dính vào cuộc tranh đấu, lại còn đuổi theo thần thiếp bày mưu tính kế"
"..." Sắc mặt Lam Phi không tốt liếc nhìn nàng một cái: "Tiệp dư đây có thể nói là được tiện nghi mà còn khoe mẽ."
Rốt cuộc cũng là do Lam Phi có kinh nghiệm mọi chuyện, đương nhiên biết rõ rằng một khi bước vào cuộc tranh đấu thì sẽ không có đường quay đầu lại.
Nhưng lời nói ngày xưa của Cố Thanh Sương lại cũng không phải là giả, hoàng cung không phải là nơi mà nàng chỉ có thể tự lo cho thân mình. Hiện tại nàng ngày qua ngày quá thoải mái, một là không tranh sủng, hai là dưới gối có Công chúa, ba là vì không có ai tới tranh giành Công chúa này.
Cố Thanh Sương liền cùng nàng ấy nói: "Không có ai tới tranh Công chúa, nhưng cũng bởi vì các phi tần hiện nay đều còn trẻ, tám chín phần mười có vài phần dã tâm, cũng đều ngóng trông bản thân có thể có hài tử của mình. Nhưng nếu qua mấy năm nữa, nương nương đoán thử xem? Nương nương thật sự có thể đảm bảo những phi tần kia sau khi dã tâm không còn, ngược lại chỉ mong có thể dưỡng lão sẽ không hy vọng dưới gối có một Công chúa? Đại Công chúa thông minh lanh lợi, lại là hài tử đầu tiên của Hoàng thượng, nương nương không sợ sẽ rơi vào tay người khác?"
Tuy rằng lời nói của nàng cũng chỉ là một khả năng, thậm chí có thể nói có ý nói đe dọa Lam Phi. Nhưng nếu nói ra như vậy, không có mấy người làm mẫu thân có thể không sợ, Lam Phi trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng gật đầu giúp nàng.
Cuộc sống cũng từ từ trôi qua, bất giác đã qua hơn nửa tháng, đến cuối tháng giêng. Thời tiết càng lúc ấm áp, cỏ cây trong Ngự Hoa viên đâm chồi, một ít mầm non nụ hoa dần hiện ra, từng viên đâm chồi, việc sinh sôi vẫn còn non nớt.
Hai tháng hai là cày bừa vụ mùa xuân, Hoàng đế đã ra khỏi cung khi trời còn chưa sáng, lập đàn hiến tế, cầu cho mưa thuận gió hòa. Trong cung cũng có lễ, buổi trưa khi Vinh Phi mở tiệc ở Thư Đức cung mời các phi tần tới, Thượng Thực cung chuẩn bị các loại điểm tâm đưa tới, gọi là "trái cây Phú Quý", ứng với lý do "Nghênh phú quý" của ngày hôm nay.
Lần tụ hội này đến chạng vạng mới tan. Lúc chạng vạng Vinh Phi rời khỏi Cảnh Minh điện, Cố Thanh Sương lại tiện đường đi cùng Liễu Nhạn thăm Nhị Công chúa, hiện tại Nhị Công chúa đã hơn hai tháng, trong hai tháng đã lớn nhanh không ít, cũng trở nên trắng nõn hơn. Thời điểm hai tháng, đa số hài tử chủ yếu là ngủ, vận khí Cố Thanh Sương lại tốt, khi đi vào gặp ngay lúc Nhị Công chúa tỉnh lại, đôi mắt to tò mò nhìn đông nhìn tây, thấy nàng liền nhếch miệng cười.
Thẩm Hi ở bên cạnh nôi nghiêng đầu nhìn bé con, nhìn một hồi có chút ngạc nhiên nói: "Công chúa lớn lên thật nhanh!"
Liễu Nhạn nghe vậy cười nói: "Ngươi còn không giống vậy à? Vào đông làm váy áo, bây giờ đã ngắn một khúc rồi nhỉ?"
Các nàng ở trong phòng vui vẻ một hồi thì có người đạp bóng đêm đi đến cửa đại điện Hoài Cẩn cung, cung nhân đi ra đón, nàng ta xua tay: "Bổn cung biết Nhu tiệp dư còn chưa trở về, bổn cung chờ một lát."
Hoạn quan kia chắp tay: "Vậy mời nương nương vào điện trước uống chén trà nhỏ đã."
Hòa Tiệp dư gật đầu, tho hắn đi vào điện. Nàng ta thất thần uống hai chén trà nhỏ thì Cố Thanh Sương mới trở về, đi vào điện vừa thấy: "Vừa rồi còn đang suy nghĩ Hòa tỷ tỷ sao không đi dự yến tiệc, ngược lại đã đến chỗ ta đợi vậy?"
Nói xong hai người mỗi người một lễ, Hòa Tiệp dư nói: "Có việc nói với ngươi."
Cố Thanh Sương hiểu ý, liền mời nàng ta vào tẩm điện, để cho tất cả cung nhân đều lui ra ngoài. Hòa Tiệp dư cũng không cần vòng vo với nàng, ngồi xuống liền nói: "Mấy ngày nay Ninh Tiệp dư tìm ta vài lần."
Cố Thanh Sương vô thức lặp lại: "Ninh Tiệp dư?"
Hòa Tiệp dư gật đầu một cái: "Ta với nàng ta vốn dĩ có vài phần quen biết, cùng nhau nhập cung, lại trước sau sinh Hoàng tử. Sau đó hai đứa nhỏ cũng chưa từng được nuôi dưỡng ở trước mắt chúng ta, tất nhiên là chúng ta không bỏ được, nhưng tâm tư nàng ta càng ngày càng yếu đuối hơn, ngày ngày khóc nỉ non, còn ta đơn giản là né tránh, không nhớ, không đề cập tới, cũng lười phải khóc lóc kể lể với nàng ta, thường xuyên ít qua lại, lúc này tình cảm mới phai nhạt."
Cố Thanh Sương gật gật đầu: "Hiện giờ sao lại tìm tới tỷ tỷ?" Hòa Tiệp dư nói: "Nàng ta nhận định chuyện trừ tịch của Hoàng Thứ tử là do Tình Phi làm."
"Đây là đúng, không sai." Cố Thanh Sương cười nhạt, lại cùng nói qua lại với Hòa Tiệp dư, nàng có chút nghi hoặc, "Chẳng lẽ tỷ tỷ cảm thấy chuyện ngày ấy không còn ẩn tình, thật sự là do Tình Phi thiện tâm ra tay cứu Hoàng thứ tử à?"
Hòa Tiệp dư nói: "Tất nhiên là ta cảm thấy có nguyên nhân khác, nhưng cũng không cho rằng Tình Phi hại Hoàng thứ tử."
Cố Thanh Sương nhíu mày: "Nói vậy là sao?"
Hòa Tiệp dư nói: "Trong cung thiện ác hư thật tuy rằng khó phân biệt, nhưng Tình Phi người này..." Nàng ta lắc đầu, "Ta không cảm thấy nàng ta có thể gan dạ sáng suốt như vậy, dám lấy tính mạng Hoàng tử ra để mạo hiểm. Huống chi hiện tại nàng ta còn muốn thu Hoàng tử thu vào dưới gối - Ngươi suy nghĩ một chút, Hoàng thứ tử mới chưa được năm tuổi, nếu hạ độc hại hắn, liều thuốc chỉ cần hơi vô ý thì sẽ mất mạng. Ngươi có tâm muốn tranh giành một Hoàng tử nhưng hiện tại chỉ có hai vị, ngươi sẽ bí quá hóa liều mà đi tranh giành kiểu đó sao?"
Nhất thời Cố Thanh Sương trầm tư không nói, Hòa Tiệp dư lại nhắc nhở nàng: "Lại nói, vị Hoàng thượng này của chúng ta nguyện ý hồ đồ để nữ nhân phạm thượng, nhưng đối với chuyện của Hoàng tử thì chưa từng hồ đồ. Chuyện lần này, vì điều gì mà hắn không nghi ngờ Tình Phi?" Đầu của Cố Thanh Sương đột nhiên phản ứng, tất nhiên muốn nói "Vậy phải xem hắn nguyện ý tin ai", nghĩ lại nên nuốt những lời này vào trong.
Những lời Hòa Tiệp dư phân tích vì Tình Phi cũng không thể thuyết phục nàng, nhưng vấn đề liên quan đến Hoàng thượng thì đúng thật là có đạo lý. Cẩn thận nghĩ lại, ngày ấy các nàng đều chỉ thấy Tình Phi đang diễn, dáng vẻ cũng làm bộ làm tịch quá giả, quả thật nhìn rất giả vờ, nhưng giả hay không giả cùng với việc nàng ta có hại Hoàng thứ tử hay không là hai chuyện khác nhau.
Nếu nói nàng ta chỉ đụng phải việc này rồi theo lời Thái y nói ra tay cứu giúp, sau đó lại thuận nước đẩy thuyền mà làm ra một tuồng kịch lấy tâm Hoàng đế, vậy cũng không phải không có khả năng.
Hòa Tiệp dư thở dài: "Ngươi một lòng nghĩ mọi chuyện đều do Tình Phi tính kế mưu lược, sợ là có chút định kiến."
"Tỷ tỷ nói đúng." Môi mỏng Cố Thanh Sương hơi mấp máy, tạm thời gác những âm mưu đó lại để có thời gian suy tư kỹ hơn, chỉ truy hỏi Hòa Tiệp dư: "Vậy tỷ tỷ tính nói như thế nào với Ninh Tiệp dư?"
"Ta không nói những thứ này với nàng ta." Hòa Tiệp dư than thở một tiếng, lắc lắc đầu, "Xem dáng vẻ kia của nàng ta, ta cũng đau lòng. Nhưng thấy nàng ta một lòng một dạ tin là Tình Phi, lại cảm thấy không đề cập tới tốt hơn. So với việc nói rõ ràng, không bằng nghĩ cách kéo người về phía này, thu phục để mình dùng."
Cố Thanh Sương trầm ngâm không nói.
Hòa Tiệp dư đánh giá vẻ mặt của nàng: "Ngươi không muốn?"
"Cũng không thể nói không muốn." Cố Thanh Sương lắc đầu, "Chỉ là Hoàng thượng rất cẩn thận đối với việc của Hoàng tử, ta dám kết giao với tỷ tỷ là bởi vì trong cung đều nói tỷ tỷ là kẻ thức thời, Hoàng trưởng tử bị đưa đi Ninh Thọ cung mà tỷ tỷ cũng không nói cái gì, theo ý chỉ không hề đi thăm một lần. Nhưng Ninh Tiệp dư không giống vậy, tỷ tỷ và nàng ta đồng bệnh tương liên, còn thấy phiền vì ngày xưa nàng ta hay khóc sướt mướt, người khác sao có thể không biết? Chỉ sợ Hoàng thượng đều đã nghe qua ít nhiều rồi. Kết giao người như vậy, chẳng phải đang chờ Hoàng thượng nghi ta có mưu đồ với Hoàng tử?"
Hòa Tiệp dư nghe chậm lại, có vài phần không cam lòng, cũng có vài phần tỉnh ngộ.
Cố Thanh Sương vừa nói vừa uyển chuyển: "Nhưng tỷ tỷ và nàng ta có giao tình thì thật ra không sao hết. Rốt cuộc đều là người từng sinh ra Hoàng tử, lại có giao tình trước đây. Nếu trong cung qua lại với nàng ta mà không bị nghi ngờ thì cũng chỉ có tỷ tỷ."
Hòa Tiệp dư giật mình, cảm xúc phức tạp mà nở nụ cười: "Tâm tư này của ngươi... suy tính thật nhanh."
Nàng ta còn nhớ rõ ngày xưa nàng ta thiết kế chuyện Thải Song, cuối cùng Cố Thanh Sương nguyện ý giúp nàng ta nhưng không chịu mặc kệ nàng ta giải quyết theo cách đó, cũng bởi vì Cố Thanh Sương suy nghĩ sâu xa hơn một bậc so với nàng ta.
Hiện giờ việc này, Cố Thanh Sương lại suy nghĩ thâm sâu hơn một tầng so với nàng ta...
"Không phải là ta suy tính nhanh." Cố Thanh Sương khiêm tốn cười khẽ, "Ta ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không còn ai, không so được với tỷ tỷ có phụ thân là huyện tri, càng không thể so được với những phi tần có gia thế hùng hậu kia. Muốn giữ mạng, cũng chỉ có thể có cẩn thận vài phần như thế này thôi."
Hòa Tiệp dư đối với lời này của nàng không có ý kiến, chỉ cảm thấy chuyện mình mâu thuẫn mấy ngày nay rốt cuộc cũng có được chủ ý, nhẹ nhàng thở ra, tươi cười: "Vậy trước mắt ta cùng nàng ta qua lại, ngày sau nếu nàng ta có tính toán gì, chúng ta lại từng bước xem xét."
Cố Thanh Sương gật gật đầu: "Tỷ tỷ vẫn nên chuẩn bị hai phần mới được, một bên kết giao thật tốt, một bên cũng không ngại đề phòng nhiều hơn vài phần, chớ để mọi chuyện đều nói với nàng ta."
"Cái này ta biết." Hòa Tiệp dư nhẹ nhàng, nói rồi đứng lên, "Ta đi về trước."
Cố Thanh Sương cũng đứng lên, muốn đưa nàng ta. Vừa đi tới ngoại điện, lại có cung nhân Ngự tiền chạy tới, mặt tươi cười khom người: "Hai vị Tiệp dư nương nương an. Hoàng thượng mới vừa trở về cung, mời Nhu Tiệp dư nương nương đi Tử Thần điện."
A, sao đột nhiên nhớ tới nàng vậy?
Đáy lòng Cố Thanh Sương nghiền ngẫm, lại có chút ảo não - vốn dĩ nàng thật mong ngóng hắn nên quên nàng một thời gian, trước mắt đã như vậy chỉ đành tới đâu tính đó: "Làm phiền ngươi báo lại Hoàng thượng, ta gần đây không tiện hầu hạ."
Hoạn quan kia ngẩn ra, ngước mắt nhìn Nhu Tiệp dư lười nhác ngáp một cái, khóe môi gợi lên ý cười, tư thái nhu mị: "Thái ý nói hoài thai chưa đủ ba tháng cần phải để ý."
Trong mắt hoạn quan kia hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay cả Hòa Tiệp dư cũng sửng sốt, ngược lại bắt lấy tay nàng: "Thật sự? Có?"
Cố Thanh Sương oán trách mà trừng nàng ta: "Tỷ tỷ nói nhỏ chút, ta bây giờ vẫn còn chưa ổn đâu.."
Hòa Tiệp dư vội vàng che miệng, rốt cuộc hoạn quan kia cũng phản ứng lại, chợt quỳ xuống đất lễ bái: "Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương! Thần sẽ đi Tử Thần điện truyền lời ngay."
Dứt lời tay chân nhanh nhẹn cáo lui, Cố Thanh Sương liếc mắt nhìn thấy bước chân gấp vô cùng.
Nàng không tiếng động mà thở dài ra một hơi...
Nhớ rõ khi đó Liễu Nhạn có thai, cũng ngóng trông trong bụng mang chính là một nữ nhi, bởi vì Công chúa không kế vị nhưng có thể dưỡng bên người, Hoàng tử thì lại bị ôm đi.
Mà nàng, vẫn là ngóng trông thai này là một Hoàng tử.
Hoàng tử được ai nuôi nấng phải xem tâm tư Hoàng đế, nhưng có thể không nuôi dưỡng Hoàng tử bên gối mà vẫn khiến Hoàng tử thân cận với mình thì phải xem bản lĩnh của bản thân.
Hơn nữa, trước mắt các Hoàng tử đều còn nhỏ tuổi, ngày sau tóm lại vẫn là phải ghi tạc vào danh nghĩa các phi tần. Nàng nếu vì vài phần con cái thân tình mà từ bỏ tương lai không cần, vậy khác nào vì việc nhỏ mà bỏ việc lớn.