Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Dẫu sao có năm loại bảo hiểm cộng tiền quỹ nhà ở đấy!
Chuyển ngữ: Siro
Nguyên văn 五险一金 (“ngũ hiểm nhất kim”), tiếng Anh “Five social insurances one housing fund”, là một loại bảo đảm đãi ngộ cho người lao động, mục đích duy trì ổn định được chất lượng và số lượng lao động. Năm loại bảo hiểm (“ngũ hiểm”) bao gồm: bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động, và bảo hiểm sinh dục. Trong đó, bảo hiểm dưỡng lão, y tế và thất nghiệp là do đơn vị sử dụng lao động hỗ trợ một phần và người lao động sẽ chi trả phần còn lại; bảo hiểm tai nạn lao động và sinh dục hoàn toàn do đơn vị sử dụng lao động có trách nhiệm chi trả toàn bộ. “Nhất kim” là quỹ nhà ở xã hội, cũng do đơn vị sử dụng lao động hỗ trợ một phần. Đến khi người lao động có nhu cầu mua nhà ở hoặc tu sửa nhà ở thì có thể vay tiền từ quỹ này với lãi suất thấp, mỗi năm chỉ được vay một lần.
Sắc trời quá tối, mặt trăng cũng bị mây đen lượn lờ che khuất, xung quanh mờ mịt u ám không có chút ánh sáng nào. Từng đợt âm phong từ mọi hướng thổi vào các hốc núi.
Mùa hè nóng bức, ngủ ngoài trời cũng bức bối lắm, nhưng nơi này lại lạnh thấu xương, rõ là không bình thường. Mấy người bị âm phong thổi trúng đều hoảng hốt gào to.
“Sao đèn pin không sáng nữa hả hả hả hả! Điện thoại di động cũng không sáng luôn, cứu với!”
Cả nhóm khóc bù lu bù loa nên không để ý có người đang đi xuống từ sườn núi.
Mãi đến khi nghe được một giọng nói trong vắt gần trong gang tấc: “Miểu miểu minh minh, thiên sư thỉnh mệnh, nhất nhất đạo tâm, phược lệnh chư tà, thần khí lãng thanh!”
Bạch Tiên Tiên cầm kiếm Lục Linh thực hiện động tác chém trên không trung.
Keng!
Kiếm ý vô hình bổ khắp bốn phương tám hướng, trong thoáng chốc, xung quanh vang lên tiếng phịch phịch phịch như chuyển động của vô số thứ bẩn thỉu đang hoảng loạn chạy trốn.
Bạch Tiên Tiên không cần mở thiên nhãn cũng biết chắc chắn hiện giờ nơi đây đã trở thành sân chơi cho cô hồn dã quỷ. Cô cũng không muốn vô cớ chịu kích thích, bèn nhanh chóng dùng thần chú Thiên Sư trừ tà đuổi những thứ đáng sợ đó đi.
Âm phong ngừng thổi, và mặt trăng cũng ló dạng sau những đám mây.
Không bị ảnh hưởng bởi từ trường, mấy cái đèn pin trong tay mọi người chớp chớp hai cái rồi lại sáng lên.
Vài chùm tia sáng rung rung xẹt qua, Bạch Tiên Tiên lấy tay che mắt rồi không vui nói: “Tắt đi!”
Mọi người co cụm lại, kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp bất chợt xuất hiện tại đây trong đêm hôm khuya khoắt, trong đó có một anh chàng hoảng loạn thốt ra: “Sao trên núi này còn có hồ ly tinh nữa vậy!”
Bạch Tiên Tiên: “?”
Đằng sau, một giọng nói vô cùng khiếp sợ cất lên: “Bạch Tiên Tiên???”
Bạch Tiên Tiên mượn ánh sáng đèn pin nhìn sang, cũng sửng sốt: “Đỗ Anh Tư? Sao cậu ở đây?”
Nhóm người cũng nhìn sang: “Hai người biết nhau à?!”
Đỗ Anh Tư khựng giây lát, ngạc nhiên nhìn Bạch Tiên Tiên: “Chúng tôi là bạn thời đại học...”
Các bạn trong lớp đều biết ba Bạch Tiên Tiên là đạo sĩ.
Nhớ hôm tựu trường đại học, ba Bạch đưa Bạch Tiên Tiên đến nhập học, chuyện ông lấy ra một xấp phù chú nhiệt tình chia cho bạn cùng phòng của cô còn ầm ĩ thành trò cười nữa.
Sau đó không biết đứa vô vị nào mở cuộc bầu cử hoa khôi trên diễn đàn, Đỗ Anh Tư chỉ thua Bạch Tiên Tiên đúng một phiếu. Thế là lòng ghen tị của con gái trỗi dậy nên cứ hễ nhìn Bạch Tiên Tiên, cô ta lại thấy đâu đâu cũng khó chịu.
Hơn nữa, mỗi lần tới trường đón Bạch Tiên Tiên, ba Bạch đều mặc đạo bào, còn luôn đem mấy thứ bùa chú linh tinh cho cô, khiến nhóm Đỗ Anh Tư còn cười nhạo sau lưng cô là thầy bói rởm.
Một lần nọ, có người đến đoàn chi bộ trường tố cáo Bạch Tiên Tiên tham gia hoạt động mê tín phong kiến. Ba Bạch tức giận đến nỗi phải chạy tới trường, ném Lục Văn và chứng chỉ đạo sĩ của mình ra nói cho họ biết rằng ông là một đạo sĩ chính thức được chính phủ quốc gia công nhận!
Sau này, ba Bạch không đến trường tìm con gái nữa.
Mãi đến khoảng thời gian trước, Bạch Tiên Tiên phải đến bệnh viện nhận việc, thì ba Bạch mới dám cất bùa trừ tà vào cặp Pikachu đưa cho cô.
Bởi ông sợ con gái mình lại bị chỉ trích vì ông.
Vào hôm nhận việc, Đỗ Anh Tư vẫn còn nói móc cô ở trong nhóm lớp. Bạch Tiên Tiên những nghĩ tốt nghiệp rồi họ sẽ không gặp lại nữa nên không định so đo với cô ta, ngờ đâu lại chạm mặt ở nơi đây.
Nghe Đỗ Anh Tư nói hai người là bạn thời đại học, những người còn lại mới thở phào nhẹ nhõm, ánh nhìn Bạch Tiên Tiên từ nghi ngờ chuyển thành kính sợ.
Ban nãy Bạch Tiên Tiên chém một kiếm xuống, họ cũng nghe thấy âm thanh “bịch bịch” của ác quỷ vội vàng trốn thoát. Bấy giờ, nhiệt độ rốt cuộc mới trở lại cái nóng vốn có của đêm hè. Đèn pin và điện thoại di động sáng lên, những âm khí làm họ dựng ngược tóc gáy cũng đã biến mất.
Nhìn lại kiếm ngọc dường như đang phát ra ánh sáng thần thánh trong tay Bạch Tiên Tiên, họ kích động đến nỗi chực oà khóc.
Chàng trai mới đầu bảo cô là hồ ly tinh vừa căng thẳng vừa tò mò hỏi: “Cao thủ à... Ngài, ngài chuyên vào núi bắt ma quỷ à?”
Bạch Tiên Tiên: “...”
Cô bị điên hay sao mà nửa đêm không ngủ chạy vào núi bắt ma chứ?
Cô không biết sợ hay sao hả???
Nhưng cũng không tiện thừa nhận mình tới rèn luyện lòng can đảm, cô đành phải tỏ ra kiêu ngạo lạnh lùng đáp lại: “Tu hành.”
Mọi người càng kính nể.
Ngay cả ánh nhìn của Đỗ Anh Tư dành cho cô cũng thay đổi, nhớ lại những việc chết tiệt mình từng làm, cô ta thật hối hận ban đầu không nên làm vậy, bèn lắp bắp: “Tiên Tiên... Tôi...”
Bạch Tiên Tiên không định so đo với cô ta những chuyện trong quá khứ lúc này, chỉ hỏi: “Sao mọi người lại đến đây?”
Đỗ Anh Tư lấy hết dũng khí trả lời: “Chúng tôi đều là đồng nghiệp mới trong công ty, muốn tranh thủ cuối tuần này tìm một nơi non xanh nước biếc tổ chức cắm trại dã ngoại để giao lưu tình cảm giữa các đồng nghiệp với nhau.”
Bạch Tiên Tiên: “...?” Cô giương mắt nhìn bên trên một cái: “Tổ chức cắm trại dã ngoại, giao lưu tình cảm, ở bãi tha ma à?”
Đoàn người hoảng sợ thất sắc: “Bãi tha ma?! Chúng tôi xe lái tới thì trời đã tối rồi, thấy nơi đây yên bình nên mới hạ trại ở đây đó…”
Bạch Tiên Tiên hoàn toàn hết ý kiến: “Mau dọn đồ đạc đi đi.”
Nhóm người không ngừng dọn dẹp hành lý bỏ đi.
Có Bạch Tiên Tiên ôm kiếm Lục Linh đứng đó, đương nhiên du hồn dã quỷ không dám lai vãng tới nữa, rốt cuộc xung quanh lều đã khôi phục tiếng kêu của ếch và dế mà nhân gian nên có.
Đỗ Anh Tư xách đồ đạc của mình, lén lút nhìn thoáng qua Bạch Tiên Tiên đứng trong lều hình như đang nhắm mắt dưỡng thần, bèn khẽ cắn môi, thận trọng đi tới sau lưng cô rồi gọi nhỏ: “Bạch Tiên Tiên…”
Bạch Tiên Tiên: “Má ơi!”
Đỗ Anh Tư: “...?”
Bạch Tiên Tiên: “...”
Cô ôm chặt kiếm Lục Linh, ra chiều tôi rất lạnh lùng kiêu ngạo: “Cậu đừng thì thào vào tai tôi!”
Đỗ Anh Tư vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi!”
Cô ta mím môi, cả người co rúm lại, không còn dáng vẻ diễu võ dương oai như xưa nữa: “Trước đây mắt nhìn của tôi quá hạn hẹp, không biết trên đời này thật sự có... có... Tôi rất xin lỗi vì những gì đã nói và làm, mong cậu rộng lượng không chấp nhặt tiểu nhân, tha thứ cho sự trẻ con của tôi! Tôi xin lỗi!”
Sau khi nói xong, cô ta còn mạnh mẽ khom lưng vái cô một cái.
Khiến Bạch Tiên Tiên hoảng sợ phải lùi ra sau tránh né.
Đỗ Anh Tư này co được dãn được à nha.
Thế nhưng, Bạch Tiên Tiên không phải là loại người mang thù, cũng không có ý định so đo gì với cô ta, chỉ kiêu ngạo lạnh nhạt nói: “Cậu đừng ra ngoài nói lung tung là được.”
Đỗ Anh Tư lắc đầu nguầy nguậy: “Không đâu, không đâu! Tôi sẽ không đụng vào những điều cấm kỵ trong ngành của các ngài đâu!”
Bạch Tiên Tiên ôm kiếm điềm tĩnh gật đầu, trông như cao nhân thế ngoại khiến mấy chàng trai bên cạnh cũng phải nhìn thẳng.
Cao thủ đúng là vừa đẹp vừa ngầu!
Chàng trai từng bảo cô là hồ ly tinh lấy hết can đảm nhích đến tự giới thiệu bản thân: “Cao thủ, tôi tên là Dương Hạo Thiên, tôi có thể xin cách thức liên lạc của ngài được không? Sau này nếu gặp lại chuyện gì, tôi sẽ dễ tìm ngài nhờ cứu giúp!”
Bạch Tiên Tiên hắng giọng: “Được.” Cô lại dời mắt, nói tiếp như không có chuyện gì: “Tôi thu tiền đấy.”
Dương Hạo Thiên gật đầu lia lịa: “Đương nhiên! Đương nhiên! Lần này chi phí cao thủ xuất hiện trợ giúp cũng sẽ không ít đâu, lát nữa thêm Wechat của ngài xong tôi sẽ chuyển cho ngài!”
Dương Hạo Thiên là con cái nhà giàu, công ty họ đang làm do chính nhà anh ta mở. Anh ta vào công ty cũng chỉ vì buồn chán muốn tìm chút việc để làm thôi, lần này ra ngoài cắm trại với nhóm đồng nghiệp mới này là do nể mặt Đỗ Anh Tư.
Chỉ có điều hiện giờ trong mắt anh ta đã không còn Đỗ Anh Tư nữa rồi, mà trong đầu tràn đầy hình ảnh ngầu lòi của Bạch Tiên Tiên vừa rồi khi chém một kiếm xua đuổi ác quỷ.
Tuy nhiên, anh ta cũng không dám nghĩ gì, dù sao tam quan mới vừa được định hình lại, chỉ có hết lòng sùng bái cô mà thôi.
Tiếc là trong núi không có tín hiệu nên không thêm Wechat được, chỉ lưu lại số điện thoại. Nhóm người thu dọn hành lý xong lên xe, Dương Hạo Thiên ngồi ở chỗ tài xế xe jeep sốt sắng hỏi: “Cao thủ, cô không theo chúng tôi xuống núi sao?”
Thật ra Bạch Tiên Tiên rất muốn.
Cô vờ vịt nói: “Tôi còn có việc, mọi người đi trước đi.”
Một cô gái khác run lẩy bẩy hỏi: “Vậy nếu chúng tôi lại gặp phải... thì sao ạ?”
Lá bùa duy nhất Bạch Tiên Tiên đã cho Dương Hạo Thiên, nhưng đằng sau còn hai chiếc xe, ngẫm nghĩ một lát cô hỏi họ: “Có bút không?”
Mọi người lắc đầu, chợt Đỗ Anh Tư reo lên: “Có son môi!”
Bạch Tiên Tiên: “Lấy ra.”
Đỗ Anh Tư vội vàng lấy son môi màu đỏ trong túi xách ra đưa cho cô. Bạch Tiên Tiên mượn Dương Hạo Thiên lại lá bùa rồi bắt chước vẽ lên thân xe.
Mọi người vây xem:... Thoạt trông có vẻ cao thủ không quá thuần thục vụ này.
Bạch Tiên Tiên vẫn chưa học qua bùa chú nên không biết bình thường trước khi các đạo trưởng vẽ bùa đều phải tắm rửa dâng hương ba lần cầu xin thần linh, thế là cô cứ cô cầm son môi làm liền một mạch, mà còn cảm thấy rất đơn giản nữa.
Vẽ bùa xong, Bạch Tiên Tiên trả son môi cho Đỗ Anh Tư, phủi tay: “Được rồi, đi đi, lái xe cẩn thận nhé.”
Phù văn màu đỏ bao phủ thân xe màu trắng như một liều thuốc an thần. Cuối cùng, đoàn người mới yên tâm, rối rít cảm ơn rồi mới khởi động xe rời đi.
Tiếng động cơ xa dần, trong núi lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
Bạch Tiên Tiên - ôm kiếm Lục Linh: … Má ơi đáng sợ quá, mau về lều trốn thôi!
Trải qua khúc nhạc đệm nho nhỏ ấy, Bạch Tiên Tiên mệt mỏi không còn hơi sức để hoảng sợ nữa, vừa chui vào túi ngủ cô đã ngủ say rồi. Đánh một giấc tới hừng đông, vừa ngáp vừa leo ra khỏi lều, cô đã thấy hai trưởng lão đang ngồi xổm bên ngoài và mỉm cười thân thiết với mình.
Tam trưởng lão: “Coi con ngủ ngon thế kia, hay là tối nay cũng tới đây qua đêm đi?”
Bạch Tiên Tiên: “!!!”
Nhị trưởng lão khẽ xoa mái đầu đang căng thẳng của cô, lắc đầu cười nói: “Tốt lắm, theo các ông xuống núi chuẩn bị đồ cúng thất đầu cho Đại trưởng lão con thôi.”
Bạch Tiên Tiên nhanh nhẹn bò dậy dọn dẹp.
thất đầu ở dân gian thường được gọi đêm hồi hồn, căn cứ vào phong tục này cũng đã tạo nên rất nhiều tác phẩm tiểu thuyết, phim điện ảnh và truyền hình kinh điển. Thuở bé Bạch Tiên Tiên “may mắn” bị anh họ kéo đi xem vài bộ phim khiến cô sợ đến mức mấy đêm không dám tắt đèn nhắm mắt.
Nhưng hôm nay là thất đầu của Đại trưởng lão, sâu trong lòng cô chẳng mấy sợ hãi, thậm chí vừa hơi mong đợi vừa lo lắng chạy đi hỏi Nhị trưởng lão: “Nếu tối nay con mở thiên nhãn thì có thể gặp được Đại trưởng lão không ạ?”
Mắt cô đỏ hoe: “Con còn rất nhiều lời nói chưa kịp nói với ông.”
Nhị trưởng lão buông tiếng thở dài, quay lại nói với Đại trưởng lão đang ngồi xổm ở nhà thờ tổ hít hương khói: “Tối nay anh về gặp Tiên Tiên đi.”
Đại trưởng lão chỉ hừ không đáp.
Đến buổi tối, đồ cúng được chuẩn bị xong, đây chính là ngày cuối cùng vong hồn có thể ở lại nhân gian. Dùng xong đồ cúng, bái biệt người thân, rồi đến âm phủ báo tên. Nếu hôm nay không chịu đến âm phủ thì quỷ sai sẽ ra bắt người.
Thông thường đêm thất đầu, người sống sẽ tránh xa, chỉ rắc một ít tro cỏ trước thềm nhà thờ tổ, ngày thứ hai chỉ cần xem có dấu chân trên tro cỏ không thì sẽ biết vong hồn đã về hay chưa.
Đến tối Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão đã buồn ngủ. Bạch Tiên Tiên thấy các ông tắt đèn, mới khoác áo lẻn ra ngoài sảnh trốn sau một ụ đá.
Tối nay trăng sáng lạ thường, vằng vặc chiếu xuống rõ đến mức có thể nhìn thấy mọi thứ.
Bạch Tiên Tiên tính thời gian, kết ấn niệm chú mở thiên nhãn, và sau một tia sáng, cô nóng lòng nhìn xung quanh.
Xung quanh chẳng có thay đổi gì.
Cô hơi mất mát, nhưng chưa từ bỏ ý định, bèn nhìn vào nhà chính: “Đại trưởng lão? Ông về chưa Đại trưởng lão? Đại trưởng lão ơi? Về ăn đồ cúng nè Đại trưởng lão ơi?”
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói phì phò: “Con đang gọi hồn đấy à!”
Bạch Tiên Tiên: “!”
Cô hốt hoảng đến khẽ run rẩy, sau khi phản ứng kịp, cô trố mắt rồi chợt xoay người lại. Đến khi nhìn thấy Đại trưởng lão với thân hình hơi mờ nhạt dưới ánh trăng, cô kích động nhào tới chỗ ông: “Đại trưởng lão con rất nhớ ông hu hu hu…”
Đáng tiếc lại nhào vào khoảng không, Bạch Tiên Tiên sững người nhìn đôi tay chẳng ôm được gì của mình, rồi nhìn bóng người trong suốt và nhạt nhoà trước mắt, nước mắt lập tức rơi xuống.
Đại trưởng lão nhức đầu: “Đã biết con sẽ khóc mà!” Ông tự tay muốn giúp cô lau nước mắt, nhưng bàn tay đến giữa không trung lại lặng lẽ rút về. Ông thở dài nói: “Tiểu Tiên nhi, con đã trưởng thành, phải kiên cường lên, đừng hở tí là khóc nữa.”
Bạch Tiên Tiên vừa nghiêm túc gật đầu vừa rơi nước mắt.
Đại trưởng lão đưa tay vỗ nhẹ lên khoảng không trên đỉnh đầu cô: “Sau khi ông đi, con phải chăm sóc hai trưởng lão thật kỹ lưỡng. Ông biết trách nhiệm của nhà họ Bạch rất nặng, mai này để một mình con gồng gánh sẽ rất mệt mỏi, nhưng Đại trưởng lão tin con, con chắc chắn sẽ làm rất tốt.”
Bạch Tiên Tiên ngẩng đầu nhìn ông với đôi mắt mông lung đẫm lệ.
Đại trưởng lão cười giơ ngón cái với cô: “Con là niềm kiêu ngạo của cả nhà họ Bạch!”
Bạch Tiên Tiên khóc gật đầu: “Con hứa! Đại trưởng lão, con nhất định sẽ chấn hưng danh tiếng của nhà họ Bạch! Ông phải dõi theo đấy ạ! Bất kể ông đi đâu, ông phải nhớ dõi theo Tiên Tiên nha!”
Nơi xa truyền đến một hồi chuông xa xăm.
Đại trưởng lão quay lại nhìn thoáng qua rồi lau khóe mắt cô: “Tiểu Tiên nhi, ông phải đi rồi.”
Bạch Tiên Tiên cố nén nước mắt. Cô biết sống chết có số, nay mọi chuyện đã rồi, cô bèn nghẹn ngào hỏi: “Đại trưởng lão, ông còn gì muốn căn dặn nữa không? Con nhất định sẽ làm được!”
Đại trưởng lão yếu ớt nói: “Thật ra không còn gì nữa, chỉ có công việc ở bệnh viện kia...” Ông đau lòng nói tiếp: “Dẫu sao nó cũng có bảo hiểm năm loại cộng thêm quỹ nhà ở đấy! Nếu được, hay con tới đó làm đi!”
- -------------------
Nguyên văn 五险一金 (“ngũ hiểm nhất kim”), tiếng Anh “Five social insurances one housing fund”, là một loại bảo đảm đãi ngộ cho người lao động, mục đích duy trì ổn định được chất lượng và số lượng lao động. Năm loại bảo hiểm (“ngũ hiểm”) bao gồm: bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động, và bảo hiểm sinh dục. Trong đó, bảo hiểm dưỡng lão, y tế và thất nghiệp là do đơn vị sử dụng lao động hỗ trợ một phần và người lao động sẽ chi trả phần còn lại; bảo hiểm tai nạn lao động và sinh dục hoàn toàn do đơn vị sử dụng lao động có trách nhiệm chi trả toàn bộ. “Nhất kim” là quỹ nhà ở xã hội, cũng do đơn vị sử dụng lao động hỗ trợ một phần. Đến khi người lao động có nhu cầu mua nhà ở hoặc tu sửa nhà ở thì có thể vay tiền từ quỹ này với lãi suất thấp, mỗi năm chỉ được vay một lần.
Sắc trời quá tối, mặt trăng cũng bị mây đen lượn lờ che khuất, xung quanh mờ mịt u ám không có chút ánh sáng nào. Từng đợt âm phong từ mọi hướng thổi vào các hốc núi.
Mùa hè nóng bức, ngủ ngoài trời cũng bức bối lắm, nhưng nơi này lại lạnh thấu xương, rõ là không bình thường. Mấy người bị âm phong thổi trúng đều hoảng hốt gào to.
“Sao đèn pin không sáng nữa hả hả hả hả! Điện thoại di động cũng không sáng luôn, cứu với!”
Cả nhóm khóc bù lu bù loa nên không để ý có người đang đi xuống từ sườn núi.
Mãi đến khi nghe được một giọng nói trong vắt gần trong gang tấc: “Miểu miểu minh minh, thiên sư thỉnh mệnh, nhất nhất đạo tâm, phược lệnh chư tà, thần khí lãng thanh!”
Bạch Tiên Tiên cầm kiếm Lục Linh thực hiện động tác chém trên không trung.
Keng!
Kiếm ý vô hình bổ khắp bốn phương tám hướng, trong thoáng chốc, xung quanh vang lên tiếng phịch phịch phịch như chuyển động của vô số thứ bẩn thỉu đang hoảng loạn chạy trốn.
Bạch Tiên Tiên không cần mở thiên nhãn cũng biết chắc chắn hiện giờ nơi đây đã trở thành sân chơi cho cô hồn dã quỷ. Cô cũng không muốn vô cớ chịu kích thích, bèn nhanh chóng dùng thần chú Thiên Sư trừ tà đuổi những thứ đáng sợ đó đi.
Âm phong ngừng thổi, và mặt trăng cũng ló dạng sau những đám mây.
Không bị ảnh hưởng bởi từ trường, mấy cái đèn pin trong tay mọi người chớp chớp hai cái rồi lại sáng lên.
Vài chùm tia sáng rung rung xẹt qua, Bạch Tiên Tiên lấy tay che mắt rồi không vui nói: “Tắt đi!”
Mọi người co cụm lại, kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp bất chợt xuất hiện tại đây trong đêm hôm khuya khoắt, trong đó có một anh chàng hoảng loạn thốt ra: “Sao trên núi này còn có hồ ly tinh nữa vậy!”
Bạch Tiên Tiên: “?”
Đằng sau, một giọng nói vô cùng khiếp sợ cất lên: “Bạch Tiên Tiên???”
Bạch Tiên Tiên mượn ánh sáng đèn pin nhìn sang, cũng sửng sốt: “Đỗ Anh Tư? Sao cậu ở đây?”
Nhóm người cũng nhìn sang: “Hai người biết nhau à?!”
Đỗ Anh Tư khựng giây lát, ngạc nhiên nhìn Bạch Tiên Tiên: “Chúng tôi là bạn thời đại học...”
Các bạn trong lớp đều biết ba Bạch Tiên Tiên là đạo sĩ.
Nhớ hôm tựu trường đại học, ba Bạch đưa Bạch Tiên Tiên đến nhập học, chuyện ông lấy ra một xấp phù chú nhiệt tình chia cho bạn cùng phòng của cô còn ầm ĩ thành trò cười nữa.
Sau đó không biết đứa vô vị nào mở cuộc bầu cử hoa khôi trên diễn đàn, Đỗ Anh Tư chỉ thua Bạch Tiên Tiên đúng một phiếu. Thế là lòng ghen tị của con gái trỗi dậy nên cứ hễ nhìn Bạch Tiên Tiên, cô ta lại thấy đâu đâu cũng khó chịu.
Hơn nữa, mỗi lần tới trường đón Bạch Tiên Tiên, ba Bạch đều mặc đạo bào, còn luôn đem mấy thứ bùa chú linh tinh cho cô, khiến nhóm Đỗ Anh Tư còn cười nhạo sau lưng cô là thầy bói rởm.
Một lần nọ, có người đến đoàn chi bộ trường tố cáo Bạch Tiên Tiên tham gia hoạt động mê tín phong kiến. Ba Bạch tức giận đến nỗi phải chạy tới trường, ném Lục Văn và chứng chỉ đạo sĩ của mình ra nói cho họ biết rằng ông là một đạo sĩ chính thức được chính phủ quốc gia công nhận!
Sau này, ba Bạch không đến trường tìm con gái nữa.
Mãi đến khoảng thời gian trước, Bạch Tiên Tiên phải đến bệnh viện nhận việc, thì ba Bạch mới dám cất bùa trừ tà vào cặp Pikachu đưa cho cô.
Bởi ông sợ con gái mình lại bị chỉ trích vì ông.
Vào hôm nhận việc, Đỗ Anh Tư vẫn còn nói móc cô ở trong nhóm lớp. Bạch Tiên Tiên những nghĩ tốt nghiệp rồi họ sẽ không gặp lại nữa nên không định so đo với cô ta, ngờ đâu lại chạm mặt ở nơi đây.
Nghe Đỗ Anh Tư nói hai người là bạn thời đại học, những người còn lại mới thở phào nhẹ nhõm, ánh nhìn Bạch Tiên Tiên từ nghi ngờ chuyển thành kính sợ.
Ban nãy Bạch Tiên Tiên chém một kiếm xuống, họ cũng nghe thấy âm thanh “bịch bịch” của ác quỷ vội vàng trốn thoát. Bấy giờ, nhiệt độ rốt cuộc mới trở lại cái nóng vốn có của đêm hè. Đèn pin và điện thoại di động sáng lên, những âm khí làm họ dựng ngược tóc gáy cũng đã biến mất.
Nhìn lại kiếm ngọc dường như đang phát ra ánh sáng thần thánh trong tay Bạch Tiên Tiên, họ kích động đến nỗi chực oà khóc.
Chàng trai mới đầu bảo cô là hồ ly tinh vừa căng thẳng vừa tò mò hỏi: “Cao thủ à... Ngài, ngài chuyên vào núi bắt ma quỷ à?”
Bạch Tiên Tiên: “...”
Cô bị điên hay sao mà nửa đêm không ngủ chạy vào núi bắt ma chứ?
Cô không biết sợ hay sao hả???
Nhưng cũng không tiện thừa nhận mình tới rèn luyện lòng can đảm, cô đành phải tỏ ra kiêu ngạo lạnh lùng đáp lại: “Tu hành.”
Mọi người càng kính nể.
Ngay cả ánh nhìn của Đỗ Anh Tư dành cho cô cũng thay đổi, nhớ lại những việc chết tiệt mình từng làm, cô ta thật hối hận ban đầu không nên làm vậy, bèn lắp bắp: “Tiên Tiên... Tôi...”
Bạch Tiên Tiên không định so đo với cô ta những chuyện trong quá khứ lúc này, chỉ hỏi: “Sao mọi người lại đến đây?”
Đỗ Anh Tư lấy hết dũng khí trả lời: “Chúng tôi đều là đồng nghiệp mới trong công ty, muốn tranh thủ cuối tuần này tìm một nơi non xanh nước biếc tổ chức cắm trại dã ngoại để giao lưu tình cảm giữa các đồng nghiệp với nhau.”
Bạch Tiên Tiên: “...?” Cô giương mắt nhìn bên trên một cái: “Tổ chức cắm trại dã ngoại, giao lưu tình cảm, ở bãi tha ma à?”
Đoàn người hoảng sợ thất sắc: “Bãi tha ma?! Chúng tôi xe lái tới thì trời đã tối rồi, thấy nơi đây yên bình nên mới hạ trại ở đây đó…”
Bạch Tiên Tiên hoàn toàn hết ý kiến: “Mau dọn đồ đạc đi đi.”
Nhóm người không ngừng dọn dẹp hành lý bỏ đi.
Có Bạch Tiên Tiên ôm kiếm Lục Linh đứng đó, đương nhiên du hồn dã quỷ không dám lai vãng tới nữa, rốt cuộc xung quanh lều đã khôi phục tiếng kêu của ếch và dế mà nhân gian nên có.
Đỗ Anh Tư xách đồ đạc của mình, lén lút nhìn thoáng qua Bạch Tiên Tiên đứng trong lều hình như đang nhắm mắt dưỡng thần, bèn khẽ cắn môi, thận trọng đi tới sau lưng cô rồi gọi nhỏ: “Bạch Tiên Tiên…”
Bạch Tiên Tiên: “Má ơi!”
Đỗ Anh Tư: “...?”
Bạch Tiên Tiên: “...”
Cô ôm chặt kiếm Lục Linh, ra chiều tôi rất lạnh lùng kiêu ngạo: “Cậu đừng thì thào vào tai tôi!”
Đỗ Anh Tư vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi!”
Cô ta mím môi, cả người co rúm lại, không còn dáng vẻ diễu võ dương oai như xưa nữa: “Trước đây mắt nhìn của tôi quá hạn hẹp, không biết trên đời này thật sự có... có... Tôi rất xin lỗi vì những gì đã nói và làm, mong cậu rộng lượng không chấp nhặt tiểu nhân, tha thứ cho sự trẻ con của tôi! Tôi xin lỗi!”
Sau khi nói xong, cô ta còn mạnh mẽ khom lưng vái cô một cái.
Khiến Bạch Tiên Tiên hoảng sợ phải lùi ra sau tránh né.
Đỗ Anh Tư này co được dãn được à nha.
Thế nhưng, Bạch Tiên Tiên không phải là loại người mang thù, cũng không có ý định so đo gì với cô ta, chỉ kiêu ngạo lạnh nhạt nói: “Cậu đừng ra ngoài nói lung tung là được.”
Đỗ Anh Tư lắc đầu nguầy nguậy: “Không đâu, không đâu! Tôi sẽ không đụng vào những điều cấm kỵ trong ngành của các ngài đâu!”
Bạch Tiên Tiên ôm kiếm điềm tĩnh gật đầu, trông như cao nhân thế ngoại khiến mấy chàng trai bên cạnh cũng phải nhìn thẳng.
Cao thủ đúng là vừa đẹp vừa ngầu!
Chàng trai từng bảo cô là hồ ly tinh lấy hết can đảm nhích đến tự giới thiệu bản thân: “Cao thủ, tôi tên là Dương Hạo Thiên, tôi có thể xin cách thức liên lạc của ngài được không? Sau này nếu gặp lại chuyện gì, tôi sẽ dễ tìm ngài nhờ cứu giúp!”
Bạch Tiên Tiên hắng giọng: “Được.” Cô lại dời mắt, nói tiếp như không có chuyện gì: “Tôi thu tiền đấy.”
Dương Hạo Thiên gật đầu lia lịa: “Đương nhiên! Đương nhiên! Lần này chi phí cao thủ xuất hiện trợ giúp cũng sẽ không ít đâu, lát nữa thêm Wechat của ngài xong tôi sẽ chuyển cho ngài!”
Dương Hạo Thiên là con cái nhà giàu, công ty họ đang làm do chính nhà anh ta mở. Anh ta vào công ty cũng chỉ vì buồn chán muốn tìm chút việc để làm thôi, lần này ra ngoài cắm trại với nhóm đồng nghiệp mới này là do nể mặt Đỗ Anh Tư.
Chỉ có điều hiện giờ trong mắt anh ta đã không còn Đỗ Anh Tư nữa rồi, mà trong đầu tràn đầy hình ảnh ngầu lòi của Bạch Tiên Tiên vừa rồi khi chém một kiếm xua đuổi ác quỷ.
Tuy nhiên, anh ta cũng không dám nghĩ gì, dù sao tam quan mới vừa được định hình lại, chỉ có hết lòng sùng bái cô mà thôi.
Tiếc là trong núi không có tín hiệu nên không thêm Wechat được, chỉ lưu lại số điện thoại. Nhóm người thu dọn hành lý xong lên xe, Dương Hạo Thiên ngồi ở chỗ tài xế xe jeep sốt sắng hỏi: “Cao thủ, cô không theo chúng tôi xuống núi sao?”
Thật ra Bạch Tiên Tiên rất muốn.
Cô vờ vịt nói: “Tôi còn có việc, mọi người đi trước đi.”
Một cô gái khác run lẩy bẩy hỏi: “Vậy nếu chúng tôi lại gặp phải... thì sao ạ?”
Lá bùa duy nhất Bạch Tiên Tiên đã cho Dương Hạo Thiên, nhưng đằng sau còn hai chiếc xe, ngẫm nghĩ một lát cô hỏi họ: “Có bút không?”
Mọi người lắc đầu, chợt Đỗ Anh Tư reo lên: “Có son môi!”
Bạch Tiên Tiên: “Lấy ra.”
Đỗ Anh Tư vội vàng lấy son môi màu đỏ trong túi xách ra đưa cho cô. Bạch Tiên Tiên mượn Dương Hạo Thiên lại lá bùa rồi bắt chước vẽ lên thân xe.
Mọi người vây xem:... Thoạt trông có vẻ cao thủ không quá thuần thục vụ này.
Bạch Tiên Tiên vẫn chưa học qua bùa chú nên không biết bình thường trước khi các đạo trưởng vẽ bùa đều phải tắm rửa dâng hương ba lần cầu xin thần linh, thế là cô cứ cô cầm son môi làm liền một mạch, mà còn cảm thấy rất đơn giản nữa.
Vẽ bùa xong, Bạch Tiên Tiên trả son môi cho Đỗ Anh Tư, phủi tay: “Được rồi, đi đi, lái xe cẩn thận nhé.”
Phù văn màu đỏ bao phủ thân xe màu trắng như một liều thuốc an thần. Cuối cùng, đoàn người mới yên tâm, rối rít cảm ơn rồi mới khởi động xe rời đi.
Tiếng động cơ xa dần, trong núi lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
Bạch Tiên Tiên - ôm kiếm Lục Linh: … Má ơi đáng sợ quá, mau về lều trốn thôi!
Trải qua khúc nhạc đệm nho nhỏ ấy, Bạch Tiên Tiên mệt mỏi không còn hơi sức để hoảng sợ nữa, vừa chui vào túi ngủ cô đã ngủ say rồi. Đánh một giấc tới hừng đông, vừa ngáp vừa leo ra khỏi lều, cô đã thấy hai trưởng lão đang ngồi xổm bên ngoài và mỉm cười thân thiết với mình.
Tam trưởng lão: “Coi con ngủ ngon thế kia, hay là tối nay cũng tới đây qua đêm đi?”
Bạch Tiên Tiên: “!!!”
Nhị trưởng lão khẽ xoa mái đầu đang căng thẳng của cô, lắc đầu cười nói: “Tốt lắm, theo các ông xuống núi chuẩn bị đồ cúng thất đầu cho Đại trưởng lão con thôi.”
Bạch Tiên Tiên nhanh nhẹn bò dậy dọn dẹp.
thất đầu ở dân gian thường được gọi đêm hồi hồn, căn cứ vào phong tục này cũng đã tạo nên rất nhiều tác phẩm tiểu thuyết, phim điện ảnh và truyền hình kinh điển. Thuở bé Bạch Tiên Tiên “may mắn” bị anh họ kéo đi xem vài bộ phim khiến cô sợ đến mức mấy đêm không dám tắt đèn nhắm mắt.
Nhưng hôm nay là thất đầu của Đại trưởng lão, sâu trong lòng cô chẳng mấy sợ hãi, thậm chí vừa hơi mong đợi vừa lo lắng chạy đi hỏi Nhị trưởng lão: “Nếu tối nay con mở thiên nhãn thì có thể gặp được Đại trưởng lão không ạ?”
Mắt cô đỏ hoe: “Con còn rất nhiều lời nói chưa kịp nói với ông.”
Nhị trưởng lão buông tiếng thở dài, quay lại nói với Đại trưởng lão đang ngồi xổm ở nhà thờ tổ hít hương khói: “Tối nay anh về gặp Tiên Tiên đi.”
Đại trưởng lão chỉ hừ không đáp.
Đến buổi tối, đồ cúng được chuẩn bị xong, đây chính là ngày cuối cùng vong hồn có thể ở lại nhân gian. Dùng xong đồ cúng, bái biệt người thân, rồi đến âm phủ báo tên. Nếu hôm nay không chịu đến âm phủ thì quỷ sai sẽ ra bắt người.
Thông thường đêm thất đầu, người sống sẽ tránh xa, chỉ rắc một ít tro cỏ trước thềm nhà thờ tổ, ngày thứ hai chỉ cần xem có dấu chân trên tro cỏ không thì sẽ biết vong hồn đã về hay chưa.
Đến tối Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão đã buồn ngủ. Bạch Tiên Tiên thấy các ông tắt đèn, mới khoác áo lẻn ra ngoài sảnh trốn sau một ụ đá.
Tối nay trăng sáng lạ thường, vằng vặc chiếu xuống rõ đến mức có thể nhìn thấy mọi thứ.
Bạch Tiên Tiên tính thời gian, kết ấn niệm chú mở thiên nhãn, và sau một tia sáng, cô nóng lòng nhìn xung quanh.
Xung quanh chẳng có thay đổi gì.
Cô hơi mất mát, nhưng chưa từ bỏ ý định, bèn nhìn vào nhà chính: “Đại trưởng lão? Ông về chưa Đại trưởng lão? Đại trưởng lão ơi? Về ăn đồ cúng nè Đại trưởng lão ơi?”
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói phì phò: “Con đang gọi hồn đấy à!”
Bạch Tiên Tiên: “!”
Cô hốt hoảng đến khẽ run rẩy, sau khi phản ứng kịp, cô trố mắt rồi chợt xoay người lại. Đến khi nhìn thấy Đại trưởng lão với thân hình hơi mờ nhạt dưới ánh trăng, cô kích động nhào tới chỗ ông: “Đại trưởng lão con rất nhớ ông hu hu hu…”
Đáng tiếc lại nhào vào khoảng không, Bạch Tiên Tiên sững người nhìn đôi tay chẳng ôm được gì của mình, rồi nhìn bóng người trong suốt và nhạt nhoà trước mắt, nước mắt lập tức rơi xuống.
Đại trưởng lão nhức đầu: “Đã biết con sẽ khóc mà!” Ông tự tay muốn giúp cô lau nước mắt, nhưng bàn tay đến giữa không trung lại lặng lẽ rút về. Ông thở dài nói: “Tiểu Tiên nhi, con đã trưởng thành, phải kiên cường lên, đừng hở tí là khóc nữa.”
Bạch Tiên Tiên vừa nghiêm túc gật đầu vừa rơi nước mắt.
Đại trưởng lão đưa tay vỗ nhẹ lên khoảng không trên đỉnh đầu cô: “Sau khi ông đi, con phải chăm sóc hai trưởng lão thật kỹ lưỡng. Ông biết trách nhiệm của nhà họ Bạch rất nặng, mai này để một mình con gồng gánh sẽ rất mệt mỏi, nhưng Đại trưởng lão tin con, con chắc chắn sẽ làm rất tốt.”
Bạch Tiên Tiên ngẩng đầu nhìn ông với đôi mắt mông lung đẫm lệ.
Đại trưởng lão cười giơ ngón cái với cô: “Con là niềm kiêu ngạo của cả nhà họ Bạch!”
Bạch Tiên Tiên khóc gật đầu: “Con hứa! Đại trưởng lão, con nhất định sẽ chấn hưng danh tiếng của nhà họ Bạch! Ông phải dõi theo đấy ạ! Bất kể ông đi đâu, ông phải nhớ dõi theo Tiên Tiên nha!”
Nơi xa truyền đến một hồi chuông xa xăm.
Đại trưởng lão quay lại nhìn thoáng qua rồi lau khóe mắt cô: “Tiểu Tiên nhi, ông phải đi rồi.”
Bạch Tiên Tiên cố nén nước mắt. Cô biết sống chết có số, nay mọi chuyện đã rồi, cô bèn nghẹn ngào hỏi: “Đại trưởng lão, ông còn gì muốn căn dặn nữa không? Con nhất định sẽ làm được!”
Đại trưởng lão yếu ớt nói: “Thật ra không còn gì nữa, chỉ có công việc ở bệnh viện kia...” Ông đau lòng nói tiếp: “Dẫu sao nó cũng có bảo hiểm năm loại cộng thêm quỹ nhà ở đấy! Nếu được, hay con tới đó làm đi!”
- -------------------