Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Vừa vào cung
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Vân Phi
Sắc trời đã tối, trong phòng ngọn đèn dầu mờ nhạt. Gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vù vù, thỉnh thoảng có vài tiếng lá khô quét qua mặt đất, tiếng vang khô cằn làm người nghe bực bội.
Nam Cung Mẫn bị âm thanh này quấy nhiễu, trong lòng đã niệm kinh bao nhiêu lần nhưng vẫn không ngủ được.
Phiền loạn thở dài, nàng ta nhíu mày ngồi dậy. Cung nữ trực đêm nghe được tiếng động, cầm đèn đến gần: "Quận chúa?"
Chăm chú nhìn lên, Nam Cung Mẫn ngơ ngẩn ngồi ở chỗ đó, hai mắt vô thần.
Cung nữ dịu giọng khuyên nhủ: "... Quận chúa yên tâm. Hoàng thượng chẳng qua chỉ đi thăm nàng ta thôi, không có gì ghê gớm đâu."
Vừa dứt lời, một tiếng cười lạnh phát ra từ khóe môi Nam Cung Mẫn. Nàng ta nâng mắt, mặt không cảm xúc nhìn cung nữ trước mắt: "Từ trước tới giờ, có khi nào Hoàng thượng không tới thăm ta mà tới nơi khác không?"
Cung nữ nghẹn họng.
Đúng là không có, một lần cũng không có.
Chùa Thiên Phúc ở trên núi giữa đảo, nói nhỏ không nhỏ, nhưng lớn cũng không quá lớn, các phòng thiền cũng không cách xa nhau lắm. Ba năm nay, chỉ cần thánh giá tới đây, người đều sẽ vội vàng tới thăm Quận chúa. Cho dù là hội chùa bắt đầu từ lúc trời chưa sáng như sáng nay, Hoàng thượng cũng sẽ qua bên này uống ngụm trà. Mọi người đều âm thầm nói, Hoàng thượng đối với Quận chúa một ngày không gặp như cách ba thu.
Chỉ có chạng vạng lần này, từ sớm bọn họ đã nghe nói bữa tiệc bên hành cung đã tan, Hoàng thượng trở về chùa Thiên Phúc, bọn họ đợihồi lâu vẫn không thấy bóng dáng đâu. Quận chúa Vân Hòa cảm thấy kỳ quái, bèn sai Vương Mậu - hoạn quan chưởng sự bên người ra ngoài hỏi thăm. Sau khi nghe ngóng, hắn nghe nói không biết vì sao Hoàng thượng trực tiếp đi đến chỗ Diệu Tâm, từ khi hoàng hôn ngả về tây cho đến khi sắc trời tối hoàn toàn.
Sau khi hỏi kỹ lại, nàng ta lại nghe nói khi Hoàng thượng mới tới phòng thiền của Diệu Tâm, Diệu Tâm còn chưa trở về phòng, cho đến giờ hợi mới trở về.
Nói cách khác, Hoàng thượng đợi liền hai canh giờ.
Mà trong một hai canh giờ đó, hắn thậm chí không hề sai cung nhân tới chỗ nàng nói một lời.
Điều này chứng tỏ hắn không để ý, chứng tỏ có chuyện khác chiếm cứ tâm trí hắn. Nam Cung Mẫn vốn không sợ có việc chiếm đầy tâm trí hắn, bởi vì dù sao hắn cũng là Hoàng đế, thiên hạ có quá nhiều việc khiến hắn phiền nhiễu. Năm vừa rồi gặp thiên tai hoặc trong triều có biến động, cũng có lúc hắn không rảnh lo đến nàng.
Nhưng lúc này lại khác. Lúc này là một nữ nhân làm phiền hắn.
Trong lòng Nam Cung Mẫn ngũ vị tạp trần, trong khoảng thời gian ngắn dường như nàng hiểu ra vì sao nữ nhân trong cung lại hận mình. Trong số bọn họ rất nhiều người thiếu kiên nhẫn, ghen tỵ, mở miệng chế nhạo cũng có. Nàng thường cảm thấy như vậy quá mất mặt, hiện giờ lại cảm thấy nếu gần đây nàng gặp Diệu Tâm, chỉ sợ không khống chế được mà nói ra lời khó nghe.
Nàng ngơ ngẩn suy nghĩ một lát rồi phát ra tiếng cười: "Ngươi nói xem Trí ca ca sẽ đón nàng ta vào cung không?"
Cung nữ sửng sốt, nhất thời không biết phải đáp thế nào. Ngập ngừng suy đoán, nàng ta nói ngay: "Người đừng lo lắng. Trước kia nàng ta là thân phận cung nữ, trước mắt kể cả tiến cung, phân vị cũng chẳng thể cao bao nhiêu, bất kể thế nào cũng không thể so sánh với người được."
Nàng ta chỉ cảm thấy Quận chúa lo lắng dư thừa. Hoàng thượng ngày đêm tơ tưởng Quận chúa lâu như vậy, trong cung bao nhiêu phi tần thân phận cao quý cũng không có cách nào, một người xuất thân cung nữ thì có là gì?
Nam Cung Mẫn lại lắc đầu: "Ta chỉ sợ không đơn giản như vậy."
Trầm tư trong chốc lát, nàng ngẩng đầu: "Trước kia nàng ta cũng không phải một cung nữ tầm thường, nghe nói Thượng Nghi nữ quan rất coi trọng nàng ta. Thân phận này, lại sinh được một gương mặt như vậy, muốn thừa sủng chỉ cần đến Tử Thần điện hầu hạ mấy ngày thì sẽ có rất nhiều cơ hội. Nhưng nàng ta lại tới chùa Thiên Phúc phí bao nhiêu công sức, chỗ công sức này hẳn phải có nguyên do."
"Nhưng không phải bởi vì Quan Văn hầu..." Cung nữ hỏi đến một nửa đã hiểu, mặt lộ vẻ ngạc nhiên: "Người cảm thấy từ khi nàng ta tới chùa Thiên Phúc đã có tâm tư với Hoàng thượng?"
"Ta không dám chắc, nhưng hơn phân nửa là đúng." Nam Cung Mẫn thở dài, mệt mỏi nằm lại. Một đôi mắt sáng ngời nhìn hình thêu trên nóc màn, xuất thần một lúc lâu.
Cung nữ cảm thấy nàng ấy hẳn còn chuyện muốn nói, bèn yên lặng chờ bên cạnh. Đợi một lát, quả nhiên lại nghe thấy nàng mở miệng: "Nhất định ngày mai Trí ca ca sẽ đến, các ngươi đừng tùy tiện nhắc tới việc này, ta ngẫm lại nên làm thế nào cho phải."
Bên phía Cố Thanh Sương, cung nhân ngự tiền đã sớm lộ vẻ suy nghĩ nhiều. Không chỉ mời A Thi đến nơi khác uống trà, còn trực tiếp tìm một phòng thiền khác để nàng đi ngủ. Nhưng thật ra Hoàng đế không ở lại phòng Cố Thanh Sương, nàng cũng hoàn toàn không muốn giữ hắn lại, chỉ để hắn tỉ mỉ bôi thuốc lên tay nàng, rồi cũng tiễn hắn rời đi.
Nhưng A Thi vẫn là hôm sau mới trở về, vào cửa bèn lập tức truy hỏi, hỏi Cố Thanh Sương có thành công không, bao giờ tiến cung, phân vị thế nào.
Cố Thanh Sương kể ra một lượt tính toán hôm qua của Hoàng đế cho nàng ấy nghe, A Thi nghe được cũng líu lưỡi: "Có được không vậy?"
"Hắn đã nói được, chúng ta không cần quản nhiều." Cố Thanh Sương nói.
A Thi gật đầu, lần thứ hai truy hỏi: "Vậy đó là phân vị gì?"
"Cái này không tiện hỏi, ta cũng chưa từng hỏi hắn." Nếu hỏi cái này ra thì có vẻ quá mưu mô.
A Thi ngẫm lại, lại tự nói với bản thân: "Nếu đã vào cung nhờ tuyển tú, phân vị chắc có thể cao chút!"
Cố Thanh Sương cười xùy một tiếng: "Ngốc nghếch!"
Bỗng nhiên A Thi đỏ mặt: "Lại lấy ta làm trò cười!"
Tiếp theo là chờ đợi. Các nơi đưa tú nữ vào cung vào mùa xuân tháng ba, ba tháng điện tuyển, cách cuối năm một đoạn thời gian không tính quá ngắn. Nhưng sự việc đã định, Cố Thanh Sương hoàn toàn không sốt ruột, mỗi ngày vẫn sao kinh lễ Phật như cũ. Hơi bất đồng chỉ là thỉnh thoảng Viên Giang sẽ tự mình dẫn theo người tới, đưa nàng một chút đồ dùng hàng ngày.
Hoàng đế vẫn là mỗi tháng sẽ tới hành cung ở lại mấy ngày vì Quận chúa Vân Hòa, cũng đến chỗ nàng ngồi lại một lát. nàng không rõ mỗi khi hắn đến chỗ Quận chúa, Quận chúa sẽ nói thế nào nhưng nàng chỉ làm ra bộ nhàn nhạt như mây bay, bảo hắn tự ngồi phòng ngoài thưởng trà, bản thân tâm lặng như nước tiếp tục chép kinh trong phòng.
A Thi rất lo lắng vì chuyện này, chỉ sợ Cố Thanh Sương quá mức lãnh đạm, khiến thánh tâm không vui. Nàng chỉ cho qua, nhẹ nhàng cười hỏi: "Góc nghiêng ta chép kinh đẹp hay không?" A Thi lập tức hiểu ra.
Rất nhiều thời điểm không nên vội vàng mua bán. Nàng thà rằng để hắn đặt nàng vào trong mắt, ghi nhớ lấy, rồi mới cho thêm phần dịu dàng hắn từng nếm qua.
Huống chi, chỉ có như vậy, hắn mới dễ "báo cáo kết quả" với Quận chúa Vân Hòa.
Hắn đến chỗ nàng chẳng qua là vì mấy phần áy náy và trách nhiệm. Mỗi lần đều là vội vàng tới vội vàng đi, Cố Thanh sương phỏng đoán có lẽ là vì Quận chúa Vân Hòa bày tỏ bất mãn. Cho nên nàng cũng không quá nhiệt tình, với hắn mà nói chính là thoải mái nhất, làm vài phần áy náy của hắn giảm bớt, lại có thể để hắn thoải mái nói với Quận chúa Vân Hòa "Chẳng qua trẫm chỉ uống ly trà với Diệu Tâm sư phụ mà thôi".
Giữa nàng và Quận chúa Vân Hòa, có một người quấn lấy hắn là đủ rồi. Nếu hai người ép hắn bên trong, sợ là sớm muộn cũng có ngày hắn tránh chùa Thiên Phúc.
Mùng ba tháng ba, hoa đào vừa nở. Hoa đào ở chùa Thiên Phúc, đứng trong núi nhìn hướng về phía hành cung, có thể thấy một mảng màu hồng nhìn ở bờ bên kia. Cố Thanh Sương hãy còn đang chép kinh trong phòng, tới gần buổi trưa, bỗng nhiên A Thi nghe được tiếng động, đi ra ngoài đón, không bao lâu lại đẩy cửa tiến vào, cười tủm tỉm: "Mời công công."
Cố Thanh Sương ôn tồn, gác bút xuống, đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón. Mới vừa tiến vào gian ngoài, Viên Giang nghỉ chân chắp tay hành lễ: "Diệu Tâm sư phụ."
Viên Giang cười, Cố Thanh Sương cúi người: "Lại làm phiền công công bận rộn vì bần ni."
"Nói chi vậy, sư phụ khách khí." Viên Giang vừa nói vừa gọi hoạn quan đi theo tiến lên: "Lại nói, hôm nay có việc quan trọng."
Cố Thanh Sương nhìn lướt thấy trong tay hoạn quan kia cầm quyển trục màu vàng sáng, rũ mắt quỳ bái. Viên Giang nhận lấy quyển trục kia, lại không tuyên đọc mà trực tiếp giao cho Cố Thanh Sương: "Hoàng thượng cho là sư phụ không thích phô trương, không cho tuyên chỉ, sư phụ nhận lấy là được."
Cố Thanh Sương gật đầu, nói tiếng: "Tạ Hoàng thượng."
Viên Giang tỏ ý bảo A Thi tới đỡ nàng dậy, miệng tiếp tục nói: "Theo lệ tuyển tú, vị phong cao nhất là chính lục phẩm Tuyên nghi, số lượng chỉ có một người. Hoàng thượng phong ngài làm từ lục phẩm Hiền nghi, cuối tháng vào cung, đến lúc đó thần lại dẫn người tới đón ngài."
Cố Thanh Sương không khỏi hoảng hốt: "Sao lại cao như vậy?"
Nàng vốn cho rằng có thể phong từ thất phẩm, chính bát phẩm là cao nhất rồi.
Tươi cười trên mặt Viên Giang không thay đổi, chỉ có mí mắt cụp xuống: "Cái này cũng nhờ Quận chúa Vân Hòa. Quận chúa nói bầu bạn cùng ngài nhiều ngày, cũng sợ ngài tiến cung chịu ấm ức, bèn nói với Hoàng thượng, không ngại nói với bên ngoài thân phận ngài là cô nhi Như Quốc, quen biết với nàng ấy từ khi còn nhỏ, sau đó Như Quốc gặp nạn, ngài trốn đến kinh thành, trời xui đất khiến vào cung làm cung nữ, cho đến gần đây mới tình cờ gặp lại ở chùa Thiên Phúc."
Cố Thanh Sương hơi ngẩn người, trong miệng chỉ nói: "Đa tạ Quận chúa chu toàn."
Viên Giang tiếp tục nói: "Từ đây, Quận chúa chính là biểu tỷ của ngài. Sở dĩ ngài đến chùa Thiên Phúc thanh tu cũng là vì bầu bạn với Quận chúa, lúc này mới kết duyên với Hoàng thượng."
Cố Thanh Sương hành lễ: "Vâng."
Viên Giang vung phất trần trong tay, cũng vái chào lần nữa: "Thần cáo lui."
Cố Thanh Sương và A Thi cúi người gật đầu coi như đưa tiễn, đợi khi hắn đi xa rồi, A Thi tiến lên khép cửa phòng, lại quay mặt tới, đầy vẻ kinh ngạc: "Sao Quận chúa lại chịu giúp đỡ?"
Cố Thanh Sương thong thả thở ra, ổn định lại tâm thần, lắc đầu: "Nữ nhân trong cung tỏ ra hiền huệ cũng không hiếm lạ."
A Thi kinh hãi không giảm: "Nhưng đó là Quận chúa Vân Hòa..."
Cố Thanh Sương mím môi.
Phải, đó là Quận chúa Vân Hòa, cho nên tuy không hiếm lạ nhưng cũng ngoài dự đoán của nàng.
Ba năm qua, Quận chúa Vân Hòa thanh cao kiêu ngạo, đối với Hoàng thượng không nóng không lạnh, không nói đến tham dự việc hậu cung. Mấy tháng gần đây, tuy rằng Quận chúa đổi tính, nàng cũng không đoán được nàng ta sẽ ép dạ cầu toàn đến mức này, bỗng nhiên buông bỏ vẻ làm cao, trở nên săn sóc ân cần như vậy.
Việc này phá bỏ tính cách vốn có của nàng ta. Nhưng cũng khá tốt, không ảnh hưởng đến đại cục.
Ngày tháng về sau còn dài.
Mùng tám tháng ba là ngày tốt Lễ bộ chọn cung tần mới vào cung. Trời chưa sáng trong cung đã sai người tới chùa Thiên Phúc, hầu hạ Cố Thanh Sương rửa mặt trang điểm.
Cố Thanh Sương chọn mặc xiêm y trang sức đều không phức tạp, một bộ váy dài Lục Ngạc hoa mai màu trắng, phối với áo ngắn vạt cân vàng nhạt cực kỳ thuần khiết, búi tóc cài hai cây trâm bạch ngọc, lại đeo khuyên tai ngọc cùng chất liệu. Như vậy, chỉ cần một canh giờ đã sửa soạn sẵn sàng nhưng dù đã dùng tốc độ nhanh nhất đi về cung thì vẫn phải khi chiều hôm buông xuống mới vào đến cửa cung.
Cửa cung sớm đã có cung nhân chờ, màn xe ngựa được vén lên, bèn có hoạn hầu trẻ tuổi tiến lên nâng: "Hiền nghi nương tử an."
Cố Thanh Sương ngước mắt nhìn cung điện nguy nga xung quanh, đến tận lúc này, nàng mới là cung tần hậu cung Đại Hằng.
Beta: Vân Phi
Sắc trời đã tối, trong phòng ngọn đèn dầu mờ nhạt. Gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vù vù, thỉnh thoảng có vài tiếng lá khô quét qua mặt đất, tiếng vang khô cằn làm người nghe bực bội.
Nam Cung Mẫn bị âm thanh này quấy nhiễu, trong lòng đã niệm kinh bao nhiêu lần nhưng vẫn không ngủ được.
Phiền loạn thở dài, nàng ta nhíu mày ngồi dậy. Cung nữ trực đêm nghe được tiếng động, cầm đèn đến gần: "Quận chúa?"
Chăm chú nhìn lên, Nam Cung Mẫn ngơ ngẩn ngồi ở chỗ đó, hai mắt vô thần.
Cung nữ dịu giọng khuyên nhủ: "... Quận chúa yên tâm. Hoàng thượng chẳng qua chỉ đi thăm nàng ta thôi, không có gì ghê gớm đâu."
Vừa dứt lời, một tiếng cười lạnh phát ra từ khóe môi Nam Cung Mẫn. Nàng ta nâng mắt, mặt không cảm xúc nhìn cung nữ trước mắt: "Từ trước tới giờ, có khi nào Hoàng thượng không tới thăm ta mà tới nơi khác không?"
Cung nữ nghẹn họng.
Đúng là không có, một lần cũng không có.
Chùa Thiên Phúc ở trên núi giữa đảo, nói nhỏ không nhỏ, nhưng lớn cũng không quá lớn, các phòng thiền cũng không cách xa nhau lắm. Ba năm nay, chỉ cần thánh giá tới đây, người đều sẽ vội vàng tới thăm Quận chúa. Cho dù là hội chùa bắt đầu từ lúc trời chưa sáng như sáng nay, Hoàng thượng cũng sẽ qua bên này uống ngụm trà. Mọi người đều âm thầm nói, Hoàng thượng đối với Quận chúa một ngày không gặp như cách ba thu.
Chỉ có chạng vạng lần này, từ sớm bọn họ đã nghe nói bữa tiệc bên hành cung đã tan, Hoàng thượng trở về chùa Thiên Phúc, bọn họ đợihồi lâu vẫn không thấy bóng dáng đâu. Quận chúa Vân Hòa cảm thấy kỳ quái, bèn sai Vương Mậu - hoạn quan chưởng sự bên người ra ngoài hỏi thăm. Sau khi nghe ngóng, hắn nghe nói không biết vì sao Hoàng thượng trực tiếp đi đến chỗ Diệu Tâm, từ khi hoàng hôn ngả về tây cho đến khi sắc trời tối hoàn toàn.
Sau khi hỏi kỹ lại, nàng ta lại nghe nói khi Hoàng thượng mới tới phòng thiền của Diệu Tâm, Diệu Tâm còn chưa trở về phòng, cho đến giờ hợi mới trở về.
Nói cách khác, Hoàng thượng đợi liền hai canh giờ.
Mà trong một hai canh giờ đó, hắn thậm chí không hề sai cung nhân tới chỗ nàng nói một lời.
Điều này chứng tỏ hắn không để ý, chứng tỏ có chuyện khác chiếm cứ tâm trí hắn. Nam Cung Mẫn vốn không sợ có việc chiếm đầy tâm trí hắn, bởi vì dù sao hắn cũng là Hoàng đế, thiên hạ có quá nhiều việc khiến hắn phiền nhiễu. Năm vừa rồi gặp thiên tai hoặc trong triều có biến động, cũng có lúc hắn không rảnh lo đến nàng.
Nhưng lúc này lại khác. Lúc này là một nữ nhân làm phiền hắn.
Trong lòng Nam Cung Mẫn ngũ vị tạp trần, trong khoảng thời gian ngắn dường như nàng hiểu ra vì sao nữ nhân trong cung lại hận mình. Trong số bọn họ rất nhiều người thiếu kiên nhẫn, ghen tỵ, mở miệng chế nhạo cũng có. Nàng thường cảm thấy như vậy quá mất mặt, hiện giờ lại cảm thấy nếu gần đây nàng gặp Diệu Tâm, chỉ sợ không khống chế được mà nói ra lời khó nghe.
Nàng ngơ ngẩn suy nghĩ một lát rồi phát ra tiếng cười: "Ngươi nói xem Trí ca ca sẽ đón nàng ta vào cung không?"
Cung nữ sửng sốt, nhất thời không biết phải đáp thế nào. Ngập ngừng suy đoán, nàng ta nói ngay: "Người đừng lo lắng. Trước kia nàng ta là thân phận cung nữ, trước mắt kể cả tiến cung, phân vị cũng chẳng thể cao bao nhiêu, bất kể thế nào cũng không thể so sánh với người được."
Nàng ta chỉ cảm thấy Quận chúa lo lắng dư thừa. Hoàng thượng ngày đêm tơ tưởng Quận chúa lâu như vậy, trong cung bao nhiêu phi tần thân phận cao quý cũng không có cách nào, một người xuất thân cung nữ thì có là gì?
Nam Cung Mẫn lại lắc đầu: "Ta chỉ sợ không đơn giản như vậy."
Trầm tư trong chốc lát, nàng ngẩng đầu: "Trước kia nàng ta cũng không phải một cung nữ tầm thường, nghe nói Thượng Nghi nữ quan rất coi trọng nàng ta. Thân phận này, lại sinh được một gương mặt như vậy, muốn thừa sủng chỉ cần đến Tử Thần điện hầu hạ mấy ngày thì sẽ có rất nhiều cơ hội. Nhưng nàng ta lại tới chùa Thiên Phúc phí bao nhiêu công sức, chỗ công sức này hẳn phải có nguyên do."
"Nhưng không phải bởi vì Quan Văn hầu..." Cung nữ hỏi đến một nửa đã hiểu, mặt lộ vẻ ngạc nhiên: "Người cảm thấy từ khi nàng ta tới chùa Thiên Phúc đã có tâm tư với Hoàng thượng?"
"Ta không dám chắc, nhưng hơn phân nửa là đúng." Nam Cung Mẫn thở dài, mệt mỏi nằm lại. Một đôi mắt sáng ngời nhìn hình thêu trên nóc màn, xuất thần một lúc lâu.
Cung nữ cảm thấy nàng ấy hẳn còn chuyện muốn nói, bèn yên lặng chờ bên cạnh. Đợi một lát, quả nhiên lại nghe thấy nàng mở miệng: "Nhất định ngày mai Trí ca ca sẽ đến, các ngươi đừng tùy tiện nhắc tới việc này, ta ngẫm lại nên làm thế nào cho phải."
Bên phía Cố Thanh Sương, cung nhân ngự tiền đã sớm lộ vẻ suy nghĩ nhiều. Không chỉ mời A Thi đến nơi khác uống trà, còn trực tiếp tìm một phòng thiền khác để nàng đi ngủ. Nhưng thật ra Hoàng đế không ở lại phòng Cố Thanh Sương, nàng cũng hoàn toàn không muốn giữ hắn lại, chỉ để hắn tỉ mỉ bôi thuốc lên tay nàng, rồi cũng tiễn hắn rời đi.
Nhưng A Thi vẫn là hôm sau mới trở về, vào cửa bèn lập tức truy hỏi, hỏi Cố Thanh Sương có thành công không, bao giờ tiến cung, phân vị thế nào.
Cố Thanh Sương kể ra một lượt tính toán hôm qua của Hoàng đế cho nàng ấy nghe, A Thi nghe được cũng líu lưỡi: "Có được không vậy?"
"Hắn đã nói được, chúng ta không cần quản nhiều." Cố Thanh Sương nói.
A Thi gật đầu, lần thứ hai truy hỏi: "Vậy đó là phân vị gì?"
"Cái này không tiện hỏi, ta cũng chưa từng hỏi hắn." Nếu hỏi cái này ra thì có vẻ quá mưu mô.
A Thi ngẫm lại, lại tự nói với bản thân: "Nếu đã vào cung nhờ tuyển tú, phân vị chắc có thể cao chút!"
Cố Thanh Sương cười xùy một tiếng: "Ngốc nghếch!"
Bỗng nhiên A Thi đỏ mặt: "Lại lấy ta làm trò cười!"
Tiếp theo là chờ đợi. Các nơi đưa tú nữ vào cung vào mùa xuân tháng ba, ba tháng điện tuyển, cách cuối năm một đoạn thời gian không tính quá ngắn. Nhưng sự việc đã định, Cố Thanh Sương hoàn toàn không sốt ruột, mỗi ngày vẫn sao kinh lễ Phật như cũ. Hơi bất đồng chỉ là thỉnh thoảng Viên Giang sẽ tự mình dẫn theo người tới, đưa nàng một chút đồ dùng hàng ngày.
Hoàng đế vẫn là mỗi tháng sẽ tới hành cung ở lại mấy ngày vì Quận chúa Vân Hòa, cũng đến chỗ nàng ngồi lại một lát. nàng không rõ mỗi khi hắn đến chỗ Quận chúa, Quận chúa sẽ nói thế nào nhưng nàng chỉ làm ra bộ nhàn nhạt như mây bay, bảo hắn tự ngồi phòng ngoài thưởng trà, bản thân tâm lặng như nước tiếp tục chép kinh trong phòng.
A Thi rất lo lắng vì chuyện này, chỉ sợ Cố Thanh Sương quá mức lãnh đạm, khiến thánh tâm không vui. Nàng chỉ cho qua, nhẹ nhàng cười hỏi: "Góc nghiêng ta chép kinh đẹp hay không?" A Thi lập tức hiểu ra.
Rất nhiều thời điểm không nên vội vàng mua bán. Nàng thà rằng để hắn đặt nàng vào trong mắt, ghi nhớ lấy, rồi mới cho thêm phần dịu dàng hắn từng nếm qua.
Huống chi, chỉ có như vậy, hắn mới dễ "báo cáo kết quả" với Quận chúa Vân Hòa.
Hắn đến chỗ nàng chẳng qua là vì mấy phần áy náy và trách nhiệm. Mỗi lần đều là vội vàng tới vội vàng đi, Cố Thanh sương phỏng đoán có lẽ là vì Quận chúa Vân Hòa bày tỏ bất mãn. Cho nên nàng cũng không quá nhiệt tình, với hắn mà nói chính là thoải mái nhất, làm vài phần áy náy của hắn giảm bớt, lại có thể để hắn thoải mái nói với Quận chúa Vân Hòa "Chẳng qua trẫm chỉ uống ly trà với Diệu Tâm sư phụ mà thôi".
Giữa nàng và Quận chúa Vân Hòa, có một người quấn lấy hắn là đủ rồi. Nếu hai người ép hắn bên trong, sợ là sớm muộn cũng có ngày hắn tránh chùa Thiên Phúc.
Mùng ba tháng ba, hoa đào vừa nở. Hoa đào ở chùa Thiên Phúc, đứng trong núi nhìn hướng về phía hành cung, có thể thấy một mảng màu hồng nhìn ở bờ bên kia. Cố Thanh Sương hãy còn đang chép kinh trong phòng, tới gần buổi trưa, bỗng nhiên A Thi nghe được tiếng động, đi ra ngoài đón, không bao lâu lại đẩy cửa tiến vào, cười tủm tỉm: "Mời công công."
Cố Thanh Sương ôn tồn, gác bút xuống, đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón. Mới vừa tiến vào gian ngoài, Viên Giang nghỉ chân chắp tay hành lễ: "Diệu Tâm sư phụ."
Viên Giang cười, Cố Thanh Sương cúi người: "Lại làm phiền công công bận rộn vì bần ni."
"Nói chi vậy, sư phụ khách khí." Viên Giang vừa nói vừa gọi hoạn quan đi theo tiến lên: "Lại nói, hôm nay có việc quan trọng."
Cố Thanh Sương nhìn lướt thấy trong tay hoạn quan kia cầm quyển trục màu vàng sáng, rũ mắt quỳ bái. Viên Giang nhận lấy quyển trục kia, lại không tuyên đọc mà trực tiếp giao cho Cố Thanh Sương: "Hoàng thượng cho là sư phụ không thích phô trương, không cho tuyên chỉ, sư phụ nhận lấy là được."
Cố Thanh Sương gật đầu, nói tiếng: "Tạ Hoàng thượng."
Viên Giang tỏ ý bảo A Thi tới đỡ nàng dậy, miệng tiếp tục nói: "Theo lệ tuyển tú, vị phong cao nhất là chính lục phẩm Tuyên nghi, số lượng chỉ có một người. Hoàng thượng phong ngài làm từ lục phẩm Hiền nghi, cuối tháng vào cung, đến lúc đó thần lại dẫn người tới đón ngài."
Cố Thanh Sương không khỏi hoảng hốt: "Sao lại cao như vậy?"
Nàng vốn cho rằng có thể phong từ thất phẩm, chính bát phẩm là cao nhất rồi.
Tươi cười trên mặt Viên Giang không thay đổi, chỉ có mí mắt cụp xuống: "Cái này cũng nhờ Quận chúa Vân Hòa. Quận chúa nói bầu bạn cùng ngài nhiều ngày, cũng sợ ngài tiến cung chịu ấm ức, bèn nói với Hoàng thượng, không ngại nói với bên ngoài thân phận ngài là cô nhi Như Quốc, quen biết với nàng ấy từ khi còn nhỏ, sau đó Như Quốc gặp nạn, ngài trốn đến kinh thành, trời xui đất khiến vào cung làm cung nữ, cho đến gần đây mới tình cờ gặp lại ở chùa Thiên Phúc."
Cố Thanh Sương hơi ngẩn người, trong miệng chỉ nói: "Đa tạ Quận chúa chu toàn."
Viên Giang tiếp tục nói: "Từ đây, Quận chúa chính là biểu tỷ của ngài. Sở dĩ ngài đến chùa Thiên Phúc thanh tu cũng là vì bầu bạn với Quận chúa, lúc này mới kết duyên với Hoàng thượng."
Cố Thanh Sương hành lễ: "Vâng."
Viên Giang vung phất trần trong tay, cũng vái chào lần nữa: "Thần cáo lui."
Cố Thanh Sương và A Thi cúi người gật đầu coi như đưa tiễn, đợi khi hắn đi xa rồi, A Thi tiến lên khép cửa phòng, lại quay mặt tới, đầy vẻ kinh ngạc: "Sao Quận chúa lại chịu giúp đỡ?"
Cố Thanh Sương thong thả thở ra, ổn định lại tâm thần, lắc đầu: "Nữ nhân trong cung tỏ ra hiền huệ cũng không hiếm lạ."
A Thi kinh hãi không giảm: "Nhưng đó là Quận chúa Vân Hòa..."
Cố Thanh Sương mím môi.
Phải, đó là Quận chúa Vân Hòa, cho nên tuy không hiếm lạ nhưng cũng ngoài dự đoán của nàng.
Ba năm qua, Quận chúa Vân Hòa thanh cao kiêu ngạo, đối với Hoàng thượng không nóng không lạnh, không nói đến tham dự việc hậu cung. Mấy tháng gần đây, tuy rằng Quận chúa đổi tính, nàng cũng không đoán được nàng ta sẽ ép dạ cầu toàn đến mức này, bỗng nhiên buông bỏ vẻ làm cao, trở nên săn sóc ân cần như vậy.
Việc này phá bỏ tính cách vốn có của nàng ta. Nhưng cũng khá tốt, không ảnh hưởng đến đại cục.
Ngày tháng về sau còn dài.
Mùng tám tháng ba là ngày tốt Lễ bộ chọn cung tần mới vào cung. Trời chưa sáng trong cung đã sai người tới chùa Thiên Phúc, hầu hạ Cố Thanh Sương rửa mặt trang điểm.
Cố Thanh Sương chọn mặc xiêm y trang sức đều không phức tạp, một bộ váy dài Lục Ngạc hoa mai màu trắng, phối với áo ngắn vạt cân vàng nhạt cực kỳ thuần khiết, búi tóc cài hai cây trâm bạch ngọc, lại đeo khuyên tai ngọc cùng chất liệu. Như vậy, chỉ cần một canh giờ đã sửa soạn sẵn sàng nhưng dù đã dùng tốc độ nhanh nhất đi về cung thì vẫn phải khi chiều hôm buông xuống mới vào đến cửa cung.
Cửa cung sớm đã có cung nhân chờ, màn xe ngựa được vén lên, bèn có hoạn hầu trẻ tuổi tiến lên nâng: "Hiền nghi nương tử an."
Cố Thanh Sương ngước mắt nhìn cung điện nguy nga xung quanh, đến tận lúc này, nàng mới là cung tần hậu cung Đại Hằng.