Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Thiên tử trở lại
Edit: Minh Uyển nghi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Ba ngày sau thánh giá rời khỏi chùa Thiên Phúc. Tuy nhiên vương triều này xưa nay trọng Phật pháp, theo thông lệ hàng năm Hoàng thượng sẽ trở lại chùa Thiên Phúc vào ngày mùng năm tháng Giêng để cầu phúc cho đất nước.
Có lẽ vì sợ Cố Thanh Sương sẽ tự sát nên mấy ngày nay Hoàng đế luôn tuân thủ lời hứa, thật sự không tới quấy rầy nàng. Cố Thanh Sương lại được nghỉ ngơi một lúc, dù thế nào thì thắt lưng phải hết mệt mỏi mới có thể bắt tay vào sắp đặt bước kế tiếp.
Ngày thánh giá rời đi, nàng cũng đến gặp Tịnh Trần sư thái, lấy cớ còn vương vấn người xưa mà không thể tĩnh tâm lễ Phật, cầu xin Tịnh Trần sư thái cho phép nàng đảm đương việc nặng trong chùa, xem như là khổ tu, có lẽ trong lòng sẽ yên tĩnh hơn.
Tịnh Trần sư thái nghe xong thì lắc đầu, nói những việc đó đã có các nữ ni khỏe mạnh lo liệu, sợ nàng sẽ không chịu nổi. Nhưng Cố Thanh Sương hết sức kiên quyết, nói bản thân mình cũng là con nhà nghèo khó, khi còn nhỏ từng làm rất nhiều việc nên bây giờ chẳng có gì phải sợ hãi cả.
Sau khi năn nỉ hết lần này tới lần khác, cuối cùng Tịnh Trần sư thái cũng đồng ý.
Cố Thanh Sương đảm nhận công việc giặt giũ y phục. Thực ra các nữ ni ở chùa Thiên Phúc rất tiết kiệm, quần áo không nhiều càng không quá chú trọng việc ăn mặc, chẳng qua nước mùa đông rất lạnh lẽo, chạm tay vào đó thật sự là một loại khổ sai.
Vì thế đương nhiên A Thi mang một biểu cảm lo lắng, khuôn mặt cau có suốt mấy ngày liền, cho dù nói với ai trong chùa về chuyện này cũng luôn là nước mắt lưng tròng. Hầu hết thời gian thì nàng làm việc giúp Cố Thanh Sương, thỉnh thoảng được rảnh rỗi sẽ lên thuyền rời đảo một chuyến, đến hành cung tìm một loại cao trắng cho Cố Thanh Sương bảo vệ bàn tay.
Nhưng lần nào nàng đến cũng thấy Cố Thanh Sương chẳng dùng bao nhiêu. Nhiều lắm chỉ bôi một ít vào buổi tối trước khi ngủ tránh cho khó chịu, không được ngon giấc.
Vào đêm Giao thừa, pháo hoa trong hành cung bắn ngập trời, mãi đến nửa đêm mới dừng.
Lúc này Cố Thanh Sương mới làm việc xong, trở về phòng. A Thi bị nàng đuổi về phòng ngủ trước, nghe tiếng mở cửa liền bật người ngồi dậy: "Tỷ tỷ!"
Cố Thanh Sương ngẩn ra: "Chưa ngủ à?"
"Pháo hoa ồn quá, không ngủ được." Vừa nói A Thi vừa xê dịch đến mép giường. Cố Thanh Sương mượn ánh sáng mờ của ngọn đèn dầu để rửa mặt qua loa sau đó thổi tắt đèn rồi đi tới nằm xuống. A Thi im lặng một hồi: "Tỷ tỷ, ta thật sự rất đau lòng cho tỷ."
Cố Thanh Sương: "Hử?"
"Tỷ tỷ liều mạng như vậy, có đáng không?" Trong bóng tối, thiếu nữ thì thầm yếu ớt: "Hậu cung chẳng phải nơi đất phúc động tiên gì cả. Bây giờ tỷ tỷ vất vả liều mạng thế này, ngày sau lại càng trở nên kinh tâm hơn nữa, đi sai một bước là vạn kiếp bất phục. Ta... Ta vẫn mong tỷ tỷ được bình an thôi."
Cố Thanh Sương trầm mặc một lúc: "Ta làm vậy cũng chính vì muốn bình an."
"Tỷ tỷ..." A Thi chết lặng, trong bóng tối nhìn về phía nàng, mơ hồ thấy vẻ kiên định hiện trên khuôn mặt.
Nghĩ lại những gì Cố Thanh Sương đã trải qua, A Thi cũng không khuyên nổi nữa.
Người thân của Cố Thanh Sương đã chết trong trận lũ lụt vào đầu hạ năm trước. Nhắc đến chuyện này thật trớ trêu, trong cung có biết bao cung nữ mong mỏi tới ngày được rời khỏi Hoàng cung, yên ổn trở về nhà, cả gia đình đoàn tụ, cơm canh đạm bạc đến hết đời cũng cảm thấy vui vẻ.
Nhưng mà có đôi khi ngay cả đến tâm nguyện tưởng chừng như đơn giản ấy cũng không thể thực hiện được. Suy nghĩ sâu xa hơn một chút, những cung nữ cố chịu đựng tới ngày ra ngoài đoàn tụ với gia đình, trên thực tế cũng không còn mạng để sống sót sau trận thiên tai tiếp theo.
Trên đời này, không phải lúc nào mọi việc cũng diễn ra theo ý muốn. Sống dè chừng, tạm bợ cho qua ngày và đạp bằng mọi chông gai để đi ra ngoài, rốt cuộc cái nào có thể giành lấy chút "bình an" vẫn chưa thể nói chính xác được.
A Thi khẽ thở dài: "Dù sao, bất luận tỷ tỷ muốn thế nào, ta cũng sẽ giúp tỷ."
Nếu không có Cố Thanh Sương thì A Thi đã bị đánh chết do vô tình làm bẩn giày và tất của một vị tiểu phi tần đang đắc thế, khi chỉ mới vào cung được nửa năm. Nàng hiểu biết không nhiều nhưng nàng biết cách trả ơn.
Cố Thanh Sương không nói lời nào, nếu A Thi chịu lắng nghe khuyên nhủ, nàng thật sự hy vọng nàng ấy đừng đi theo mình. Con đường này đã định trước nguy hiểm đáng sợ, nàng không muốn người khác gặp tai họa. Đáng tiếc, tính tình A Thi thật sự rất bướng bỉnh, khi đã nhận thức sự việc thì dù cho ai căn ngăn cũng đều vô ích.
Sau đó họ lại chịu đựng việc giặt quần áo từ sáng sớm đến tối muộn qua hết bốn ngày.
Vào sáng sớm ngày mùng năm của năm mới diễn ra một pháp hội long trọng.
Tại pháp hội hàng năm này, thiên tử và Thái hậu đều đích thân tham gia, các quan lại đứng trang nghiêm, ngoài ra còn có các cao tăng được mời từ ngoài cung vào. Cả chùa Thiên Phúc càng thêm vẻ trịnh trọng, ai nấy buông bỏ mọi việc cùng nhau vào điện cầu nguyện.
Mới đầu A Thi còn trông chờ Hoàng đế có thể trực tiếp chú ý tới Cố Thanh Sương nhằm bớt đi những trở ngại sau này, đồng thời để đôi bàn tay thon dài trắng nõn của Cố Thanh Sương đỡ phải ngâm nước lạnh thêm nữa.
Nhưng khi vào điện, nàng đã bị chết tâm. Trước tượng Phật trong đại sảnh ngoại trừ hai người Hoàng đế và Thái hậu cùng đám đông các vị tông thân triều thần, hai bên tượng phật có trên dưới trăm vị ni cô mặc hải thanh và đội mũ tăng giống hệt nhau cùng hòa thành một khối.
Trong điện không quá sáng sủa, muốn Hoàng đế nhìn thoáng qua đã thấy ngay Cố Thanh Sương thì thật làm khó cho hắn quá.
Hai người bèn bình tĩnh lại, an tâm cầu khấn. Trong điện vang tiếng tụng kinh không ngớt, xen lẫn âm vọng trùng điệp tạo nên không khí thần phật và trang nghiêm.
Sau khi cầu nguyện xong, Hoàng đế và các quan lần lượt rời đi, các nữ ni cũng giải tán. Cố Thanh Sương bước ra khỏi cửa điện, nhanh chóng trông thấy từ xa một đôi mắt màu đen, trước mặt hắn có một tên hoạn quan, không biết đang bẩm báo chuyện gì.
A Thi đứng bên cạnh nói nhỏ: "Xem ra Uyển Tần không lừa tỷ tỷ."
Cố Thanh Sương khẽ nhíu mày: "Ừ" một tiếng.
Kể từ ngày bắt đầu kết giao, Uyển Tần tựa như vô cùng nhiệt tình. Nàng không biết tại sao nàng ta làm như vậy nhưng mà chí ít xem xét mấy ngày nay, xác thực Uyển Tần không gạt nàng.
Vào lúc này nàng cũng sẵn sàng tin tưởng Uyển Tần. Ngay tức thời, theo giao ước trước đó, nàng như thường lệ đến sân sau của chùa Thiên Phúc làm việc. Sân không quá lớn, ở giữa có cái giếng, bên cạnh có thùng nước cùng chậu quần áo bẩn hôm nay phải giặt sạch.
Mặt khác, Hoàng đế và Thái hậu đã rời khỏi đảo sau khi nghe hoạn quan bẩm báo xong.
Hoạn quan kia tới báo rằng gia yến đã được chuẩn bị xong. Trong hành cung có vài vị Thái phi không thích náo nhiệt ở đó dưỡng lão. Bình thường Thái hậu không ở đây, thỉnh thoảng mới đến nên muốn cùng mọi người dùng một bữa cơm.
Hôm nay lại là ngày đầu năm tất nhiên yến hội phải được tổ chức linh đình hơn. Thái hậu sớm đã giao việc chuẩn bị cho Uyển Tần lo liệu còn căn dặn Hoàng đế trông chừng. Uyển Tần làm việc chu đáo tỉ mỉ, chuẩn bị đầy đủ hết sẽ lập tức trở về báo lại.
Mùa đông giá rét, trên mặt hồ nước đóng thành băng, may mắn thay đám cung nhân đã đục một đường xuyên qua, thuyền di chuyển cũng không quá khó khăn nữa.
Uyển Tần đang đứng ở bến đò bên kia, từ xa thấy thuyền tới gần bèn tiến ra đón. Sau khi thuyền dừng lại, Thái hậu vừa ra khỏi thuyền, nàng đã bước tới đỡ tay: "Thái hậu nương nương chậm một chút. Thần thiếp nhìn kỹ rồi, mặc dù các cung nhân đã dọn sạch băng nhưng bờ sông vẫn còn ẩm ướt, rất trơn."
Thái hậu bất đắc dĩ mỉm cười: "Ai gia chưa có già như thế, chưa tới lúc đứng không vững đâu!"
Uyển Tần ngượng ngùng cúi đầu, Thái hậu nhìn bộ liễn gần ngay trước mặt: "Ngươi không cần đi theo ai gia, nói chuyện với Hoàng đế đi."
Uyển Tần cụp mắt, phúc thân khẽ đáp: "Vâng."
Đây cũng là chỗ mà Uyển Tần luôn khiến người khác ghen tị. Tất cả phi tần trong hậu cung đều là con dâu của Thái hậu, ai nấy đều phải tỏ ra hiếu thuận trước mặt Thái hậu. Thái hậu có thể thản nhiên tiếp nhận nhưng để bà ấy mở miệng trước mặt Hoàng đế thế kia thì không được mấy người. Ngay khi nói ra lời này, không bàn đến thái độ Hoàng đế ra sao, với Uyển Tần thì đó đã có được một phần vinh dự khác biệt.
Thực ra Tiêu Trí sẵn sàng cho Uyển Tần chút thể diện, chẳng qua ngày thường không gặp nhau nhiều nên nói chuyện cũng chẳng được bao nhiêu. Vì vậy hắn đi tới bên cạnh, khẽ nói: "Ngày tết có nhiều việc phải làm, gần đây nàng vất vả rồi."
Uyển Tần đoan trang nở nụ cười: "Thần thiếp cố gắng hết sức, chỉ cần Thái hậu vui vẻ là được."
Tiêu Trí gật đầu, bước lên bộ liễn. Thái hậu đã khởi giá trước, bên này không thể chậm trễ nữa, theo tiếng hô "Khởi giá!" Viên Giang bộ liễn được nâng lên vững vàng, tiến về phía trước.
Với thân phận của Uyển Tần không thể ngồi chung với thiên tử, chỉ được theo hầu bên cạnh. Nàng đè bước chân, tìm hoạn quan ban nãy được sai ra ngoài, hỏi hắn: "Đã đưa vật đó cho Diệu Nhiên chưa?"
Bên trên ngự liễn, Hoàng đế không khỏi nghiêng đầu.
Hoạn quan vỗ trán thật mạnh: "Nô tài hồ đồ! Vừa nãy chỉ nghĩ tới việc bẩm báo với Hoàng thượng và Thái hậu, thế nhưng lại quên mất chuyện này! Nương tử thứ tội, nô tài đi thêm một chuyến nữa!"
Dứt lời hắn vội vã muốn đi thì bị Uyển Tần ngăn lại.
Uyển Tần suy nghĩ một lúc: "Trở về đã, tới chỗ ta lấy thêm ít than đem tới đó. Bây giờ nước rất lạnh, bọn họ có thể đun nước ấm để giặt quần áo sẽ dễ chịu hơn."
Hoạn quan chắp tay: "Vâng, nô tài đi ngay."
Lúc này Uyển Tần mới thả hắn ra, nàng bước nhanh hơn để đuổi kịp ngự giá.
Trên ngự liễn vẻ mặt thiên tử không biểu hiện gì, tỏ ra thuận miệng hỏi: "Diệu Nhiên?"
Uyển Tần thoáng giật mình, lập tức đáp: "Diệu Nhiên là một ni cô của chùa Thiên Phúc, vẫn còn nhỏ... chừng mười bốn mười lăm tuổi thôi. Cách đây một năm thần thiếp từng gặp nàng, thấy rất hợp ý nên tối qua đã mời nàng ấy ngồi lại. Rốt cuộc nghe nàng ấy kể... Gần đây vị nữ ni thân thiết với nàng, pháp danh cũng có chữ Diệu... phải làm công việc giặt quần áo nặng nhọc nên nàng ấy tới giúp đỡ."
Uyển Tần nói xong cười khổ, giọng điệu pha chút thổn thức: "Các nàng một lòng lễ Phật, ngược lại không thấy khổ. Còn người phàm tục như thần thiếp chẳng nhẫn tâm thấy hai bàn tay nàng ấy đông cứng thế kia bèn nhờ người tìm ít cao trắng đưa tới."
Uyển Tần nói xong, lặng lẽ liếc mắt xem biểu hiện của Hoàng đế. Mặt hắn không chút gợn sóng, chỉ trả lời: "Ừ."
Uyển Tần không nói thêm gì nữa, âm thầm phỏng đoán thánh tâm, lo lắng thấp thỏm.
Chỉ một lúc sau, Hoàng đế mở miệng: "Hành cung lạnh hơn trong cung, trong phòng nàng cũng nên có đủ than để đốt." Sau đó tiện thể gọi: "Viên Giang!"
Viên Giang bước lên trước nghe lệnh, Hoàng đế nói: "Ngươi cho người chuẩn bị chút than gửi đến chùa Thiên Phúc đi."
Viên Giang hiểu ý, trả lời vâng rồi gọi thuộc hạ đắc lực đi làm.
Vào buổi trưa khi Cố Thanh Sương và A Thi trở về phòng nghỉ ngơi thì nhìn thấy ở cửa đặt một chiếc hộp gấm cùng một sọt than. Trong hộp gấm chứa chút cao trắng, có lẽ do Uyển Tần mang tới, còn than rốt cuộc vẫn không biết là đến từ tay ai.
Sau giờ Ngọ bọn họ lại tiếp tục đi giặt xiêm y, tới lúc hoàng hôn có một hoạn quan xuất hiện ngoài cổng sân, thế nhưng hắn ta chẳng nói gì, có vẻ như đang tìm ai đó ở sai chỗ, nhìn xung quanh vài lần sau đó rời khỏi.
Đây là người của Uyển Tần.
A Thi và Cố Thanh Sương nhìn nhau rồi vểnh tai yên lặng lắng nghe.
Không lâu sau có tiếng bước chân tới gần, hai người không ngoảnh đầu lại vẫn tiếp tục vò quần áo. A Thi mở miệng như thể oán giận: "Hành động của tỷ tỷ thật quá mâu thuẫn rồi, vì muốn quên Quan Văn hầu mà tới khổ tu, sao mỗi ngày còn chép kinh vì hắn ta nữa? Ban ngày quên chép kinh, buổi tối nhớ đến lại chép, dựa vào đâu chứ?"
Giọng điệu Cố Thanh Sương hờ hững: "Ai nói ta chép kinh cho hắn?"
A Thi ấm ức hỏi lại: "Nếu không phải hắn thì còn có thể là ai nữa?"
Cố Thanh Sương như thể không nghe thấy, im lặng một lúc rồi bật cười thành tiếng: "Nhưng ngươi nói đúng, ta làm việc rất mâu thuẫn. Ta đến đây khổ tu lại không phải vì muốn quên hắn ta."
A Thi khẽ khịt mũi, dùng sức nhấc tấm ván gỗ lên đập vào quần áo bẩn. Đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn về phía Cố Thanh Sương: "Khổ tu không phải vì hắn ta sao?"
Ở giữa lời nói, sắc mặt dần trắng bệch: "Vậy... Vậy..." Trong mắt A Thi đầy sự hoảng loạn và bối rối: "Đó là Hoàng..."
Ánh mắt Cố Thanh Sương đảo qua, A Thi lập tức im bặt, dù nghẹn họng nhưng vẫn không kìm được mà nói tiếp: "Chỉ có một đêm thôi..."
Cố Thanh Sương vẫn thờ ơ như thế, mi tâm ẩn hiện sự sầu khổ: "Để nhớ một người, đôi khi chỉ một cái liếc mắt cũng đủ, huống hồ còn là một đêm."
"Nhưng mà..." A Thi cả kinh líu lưỡi: "Nếu đã như thế vì sao tỷ tỷ... Vì sao không chịu tiến cung..."
"Chùa Thiên Phúc là nơi nào, nếu nói ra chuyện này để sử quan ghi chép lại sẽ mang tiếng xấu." Nét mặt nàng vô cảm, giọng nói dứt khoát nhưng dịu dàng: "Một đời yên ổn làm minh quân, không thể bị hủy hoại chỉ vì những ham muốn ích kỷ của bản thân ta được."
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Ba ngày sau thánh giá rời khỏi chùa Thiên Phúc. Tuy nhiên vương triều này xưa nay trọng Phật pháp, theo thông lệ hàng năm Hoàng thượng sẽ trở lại chùa Thiên Phúc vào ngày mùng năm tháng Giêng để cầu phúc cho đất nước.
Có lẽ vì sợ Cố Thanh Sương sẽ tự sát nên mấy ngày nay Hoàng đế luôn tuân thủ lời hứa, thật sự không tới quấy rầy nàng. Cố Thanh Sương lại được nghỉ ngơi một lúc, dù thế nào thì thắt lưng phải hết mệt mỏi mới có thể bắt tay vào sắp đặt bước kế tiếp.
Ngày thánh giá rời đi, nàng cũng đến gặp Tịnh Trần sư thái, lấy cớ còn vương vấn người xưa mà không thể tĩnh tâm lễ Phật, cầu xin Tịnh Trần sư thái cho phép nàng đảm đương việc nặng trong chùa, xem như là khổ tu, có lẽ trong lòng sẽ yên tĩnh hơn.
Tịnh Trần sư thái nghe xong thì lắc đầu, nói những việc đó đã có các nữ ni khỏe mạnh lo liệu, sợ nàng sẽ không chịu nổi. Nhưng Cố Thanh Sương hết sức kiên quyết, nói bản thân mình cũng là con nhà nghèo khó, khi còn nhỏ từng làm rất nhiều việc nên bây giờ chẳng có gì phải sợ hãi cả.
Sau khi năn nỉ hết lần này tới lần khác, cuối cùng Tịnh Trần sư thái cũng đồng ý.
Cố Thanh Sương đảm nhận công việc giặt giũ y phục. Thực ra các nữ ni ở chùa Thiên Phúc rất tiết kiệm, quần áo không nhiều càng không quá chú trọng việc ăn mặc, chẳng qua nước mùa đông rất lạnh lẽo, chạm tay vào đó thật sự là một loại khổ sai.
Vì thế đương nhiên A Thi mang một biểu cảm lo lắng, khuôn mặt cau có suốt mấy ngày liền, cho dù nói với ai trong chùa về chuyện này cũng luôn là nước mắt lưng tròng. Hầu hết thời gian thì nàng làm việc giúp Cố Thanh Sương, thỉnh thoảng được rảnh rỗi sẽ lên thuyền rời đảo một chuyến, đến hành cung tìm một loại cao trắng cho Cố Thanh Sương bảo vệ bàn tay.
Nhưng lần nào nàng đến cũng thấy Cố Thanh Sương chẳng dùng bao nhiêu. Nhiều lắm chỉ bôi một ít vào buổi tối trước khi ngủ tránh cho khó chịu, không được ngon giấc.
Vào đêm Giao thừa, pháo hoa trong hành cung bắn ngập trời, mãi đến nửa đêm mới dừng.
Lúc này Cố Thanh Sương mới làm việc xong, trở về phòng. A Thi bị nàng đuổi về phòng ngủ trước, nghe tiếng mở cửa liền bật người ngồi dậy: "Tỷ tỷ!"
Cố Thanh Sương ngẩn ra: "Chưa ngủ à?"
"Pháo hoa ồn quá, không ngủ được." Vừa nói A Thi vừa xê dịch đến mép giường. Cố Thanh Sương mượn ánh sáng mờ của ngọn đèn dầu để rửa mặt qua loa sau đó thổi tắt đèn rồi đi tới nằm xuống. A Thi im lặng một hồi: "Tỷ tỷ, ta thật sự rất đau lòng cho tỷ."
Cố Thanh Sương: "Hử?"
"Tỷ tỷ liều mạng như vậy, có đáng không?" Trong bóng tối, thiếu nữ thì thầm yếu ớt: "Hậu cung chẳng phải nơi đất phúc động tiên gì cả. Bây giờ tỷ tỷ vất vả liều mạng thế này, ngày sau lại càng trở nên kinh tâm hơn nữa, đi sai một bước là vạn kiếp bất phục. Ta... Ta vẫn mong tỷ tỷ được bình an thôi."
Cố Thanh Sương trầm mặc một lúc: "Ta làm vậy cũng chính vì muốn bình an."
"Tỷ tỷ..." A Thi chết lặng, trong bóng tối nhìn về phía nàng, mơ hồ thấy vẻ kiên định hiện trên khuôn mặt.
Nghĩ lại những gì Cố Thanh Sương đã trải qua, A Thi cũng không khuyên nổi nữa.
Người thân của Cố Thanh Sương đã chết trong trận lũ lụt vào đầu hạ năm trước. Nhắc đến chuyện này thật trớ trêu, trong cung có biết bao cung nữ mong mỏi tới ngày được rời khỏi Hoàng cung, yên ổn trở về nhà, cả gia đình đoàn tụ, cơm canh đạm bạc đến hết đời cũng cảm thấy vui vẻ.
Nhưng mà có đôi khi ngay cả đến tâm nguyện tưởng chừng như đơn giản ấy cũng không thể thực hiện được. Suy nghĩ sâu xa hơn một chút, những cung nữ cố chịu đựng tới ngày ra ngoài đoàn tụ với gia đình, trên thực tế cũng không còn mạng để sống sót sau trận thiên tai tiếp theo.
Trên đời này, không phải lúc nào mọi việc cũng diễn ra theo ý muốn. Sống dè chừng, tạm bợ cho qua ngày và đạp bằng mọi chông gai để đi ra ngoài, rốt cuộc cái nào có thể giành lấy chút "bình an" vẫn chưa thể nói chính xác được.
A Thi khẽ thở dài: "Dù sao, bất luận tỷ tỷ muốn thế nào, ta cũng sẽ giúp tỷ."
Nếu không có Cố Thanh Sương thì A Thi đã bị đánh chết do vô tình làm bẩn giày và tất của một vị tiểu phi tần đang đắc thế, khi chỉ mới vào cung được nửa năm. Nàng hiểu biết không nhiều nhưng nàng biết cách trả ơn.
Cố Thanh Sương không nói lời nào, nếu A Thi chịu lắng nghe khuyên nhủ, nàng thật sự hy vọng nàng ấy đừng đi theo mình. Con đường này đã định trước nguy hiểm đáng sợ, nàng không muốn người khác gặp tai họa. Đáng tiếc, tính tình A Thi thật sự rất bướng bỉnh, khi đã nhận thức sự việc thì dù cho ai căn ngăn cũng đều vô ích.
Sau đó họ lại chịu đựng việc giặt quần áo từ sáng sớm đến tối muộn qua hết bốn ngày.
Vào sáng sớm ngày mùng năm của năm mới diễn ra một pháp hội long trọng.
Tại pháp hội hàng năm này, thiên tử và Thái hậu đều đích thân tham gia, các quan lại đứng trang nghiêm, ngoài ra còn có các cao tăng được mời từ ngoài cung vào. Cả chùa Thiên Phúc càng thêm vẻ trịnh trọng, ai nấy buông bỏ mọi việc cùng nhau vào điện cầu nguyện.
Mới đầu A Thi còn trông chờ Hoàng đế có thể trực tiếp chú ý tới Cố Thanh Sương nhằm bớt đi những trở ngại sau này, đồng thời để đôi bàn tay thon dài trắng nõn của Cố Thanh Sương đỡ phải ngâm nước lạnh thêm nữa.
Nhưng khi vào điện, nàng đã bị chết tâm. Trước tượng Phật trong đại sảnh ngoại trừ hai người Hoàng đế và Thái hậu cùng đám đông các vị tông thân triều thần, hai bên tượng phật có trên dưới trăm vị ni cô mặc hải thanh và đội mũ tăng giống hệt nhau cùng hòa thành một khối.
Trong điện không quá sáng sủa, muốn Hoàng đế nhìn thoáng qua đã thấy ngay Cố Thanh Sương thì thật làm khó cho hắn quá.
Hai người bèn bình tĩnh lại, an tâm cầu khấn. Trong điện vang tiếng tụng kinh không ngớt, xen lẫn âm vọng trùng điệp tạo nên không khí thần phật và trang nghiêm.
Sau khi cầu nguyện xong, Hoàng đế và các quan lần lượt rời đi, các nữ ni cũng giải tán. Cố Thanh Sương bước ra khỏi cửa điện, nhanh chóng trông thấy từ xa một đôi mắt màu đen, trước mặt hắn có một tên hoạn quan, không biết đang bẩm báo chuyện gì.
A Thi đứng bên cạnh nói nhỏ: "Xem ra Uyển Tần không lừa tỷ tỷ."
Cố Thanh Sương khẽ nhíu mày: "Ừ" một tiếng.
Kể từ ngày bắt đầu kết giao, Uyển Tần tựa như vô cùng nhiệt tình. Nàng không biết tại sao nàng ta làm như vậy nhưng mà chí ít xem xét mấy ngày nay, xác thực Uyển Tần không gạt nàng.
Vào lúc này nàng cũng sẵn sàng tin tưởng Uyển Tần. Ngay tức thời, theo giao ước trước đó, nàng như thường lệ đến sân sau của chùa Thiên Phúc làm việc. Sân không quá lớn, ở giữa có cái giếng, bên cạnh có thùng nước cùng chậu quần áo bẩn hôm nay phải giặt sạch.
Mặt khác, Hoàng đế và Thái hậu đã rời khỏi đảo sau khi nghe hoạn quan bẩm báo xong.
Hoạn quan kia tới báo rằng gia yến đã được chuẩn bị xong. Trong hành cung có vài vị Thái phi không thích náo nhiệt ở đó dưỡng lão. Bình thường Thái hậu không ở đây, thỉnh thoảng mới đến nên muốn cùng mọi người dùng một bữa cơm.
Hôm nay lại là ngày đầu năm tất nhiên yến hội phải được tổ chức linh đình hơn. Thái hậu sớm đã giao việc chuẩn bị cho Uyển Tần lo liệu còn căn dặn Hoàng đế trông chừng. Uyển Tần làm việc chu đáo tỉ mỉ, chuẩn bị đầy đủ hết sẽ lập tức trở về báo lại.
Mùa đông giá rét, trên mặt hồ nước đóng thành băng, may mắn thay đám cung nhân đã đục một đường xuyên qua, thuyền di chuyển cũng không quá khó khăn nữa.
Uyển Tần đang đứng ở bến đò bên kia, từ xa thấy thuyền tới gần bèn tiến ra đón. Sau khi thuyền dừng lại, Thái hậu vừa ra khỏi thuyền, nàng đã bước tới đỡ tay: "Thái hậu nương nương chậm một chút. Thần thiếp nhìn kỹ rồi, mặc dù các cung nhân đã dọn sạch băng nhưng bờ sông vẫn còn ẩm ướt, rất trơn."
Thái hậu bất đắc dĩ mỉm cười: "Ai gia chưa có già như thế, chưa tới lúc đứng không vững đâu!"
Uyển Tần ngượng ngùng cúi đầu, Thái hậu nhìn bộ liễn gần ngay trước mặt: "Ngươi không cần đi theo ai gia, nói chuyện với Hoàng đế đi."
Uyển Tần cụp mắt, phúc thân khẽ đáp: "Vâng."
Đây cũng là chỗ mà Uyển Tần luôn khiến người khác ghen tị. Tất cả phi tần trong hậu cung đều là con dâu của Thái hậu, ai nấy đều phải tỏ ra hiếu thuận trước mặt Thái hậu. Thái hậu có thể thản nhiên tiếp nhận nhưng để bà ấy mở miệng trước mặt Hoàng đế thế kia thì không được mấy người. Ngay khi nói ra lời này, không bàn đến thái độ Hoàng đế ra sao, với Uyển Tần thì đó đã có được một phần vinh dự khác biệt.
Thực ra Tiêu Trí sẵn sàng cho Uyển Tần chút thể diện, chẳng qua ngày thường không gặp nhau nhiều nên nói chuyện cũng chẳng được bao nhiêu. Vì vậy hắn đi tới bên cạnh, khẽ nói: "Ngày tết có nhiều việc phải làm, gần đây nàng vất vả rồi."
Uyển Tần đoan trang nở nụ cười: "Thần thiếp cố gắng hết sức, chỉ cần Thái hậu vui vẻ là được."
Tiêu Trí gật đầu, bước lên bộ liễn. Thái hậu đã khởi giá trước, bên này không thể chậm trễ nữa, theo tiếng hô "Khởi giá!" Viên Giang bộ liễn được nâng lên vững vàng, tiến về phía trước.
Với thân phận của Uyển Tần không thể ngồi chung với thiên tử, chỉ được theo hầu bên cạnh. Nàng đè bước chân, tìm hoạn quan ban nãy được sai ra ngoài, hỏi hắn: "Đã đưa vật đó cho Diệu Nhiên chưa?"
Bên trên ngự liễn, Hoàng đế không khỏi nghiêng đầu.
Hoạn quan vỗ trán thật mạnh: "Nô tài hồ đồ! Vừa nãy chỉ nghĩ tới việc bẩm báo với Hoàng thượng và Thái hậu, thế nhưng lại quên mất chuyện này! Nương tử thứ tội, nô tài đi thêm một chuyến nữa!"
Dứt lời hắn vội vã muốn đi thì bị Uyển Tần ngăn lại.
Uyển Tần suy nghĩ một lúc: "Trở về đã, tới chỗ ta lấy thêm ít than đem tới đó. Bây giờ nước rất lạnh, bọn họ có thể đun nước ấm để giặt quần áo sẽ dễ chịu hơn."
Hoạn quan chắp tay: "Vâng, nô tài đi ngay."
Lúc này Uyển Tần mới thả hắn ra, nàng bước nhanh hơn để đuổi kịp ngự giá.
Trên ngự liễn vẻ mặt thiên tử không biểu hiện gì, tỏ ra thuận miệng hỏi: "Diệu Nhiên?"
Uyển Tần thoáng giật mình, lập tức đáp: "Diệu Nhiên là một ni cô của chùa Thiên Phúc, vẫn còn nhỏ... chừng mười bốn mười lăm tuổi thôi. Cách đây một năm thần thiếp từng gặp nàng, thấy rất hợp ý nên tối qua đã mời nàng ấy ngồi lại. Rốt cuộc nghe nàng ấy kể... Gần đây vị nữ ni thân thiết với nàng, pháp danh cũng có chữ Diệu... phải làm công việc giặt quần áo nặng nhọc nên nàng ấy tới giúp đỡ."
Uyển Tần nói xong cười khổ, giọng điệu pha chút thổn thức: "Các nàng một lòng lễ Phật, ngược lại không thấy khổ. Còn người phàm tục như thần thiếp chẳng nhẫn tâm thấy hai bàn tay nàng ấy đông cứng thế kia bèn nhờ người tìm ít cao trắng đưa tới."
Uyển Tần nói xong, lặng lẽ liếc mắt xem biểu hiện của Hoàng đế. Mặt hắn không chút gợn sóng, chỉ trả lời: "Ừ."
Uyển Tần không nói thêm gì nữa, âm thầm phỏng đoán thánh tâm, lo lắng thấp thỏm.
Chỉ một lúc sau, Hoàng đế mở miệng: "Hành cung lạnh hơn trong cung, trong phòng nàng cũng nên có đủ than để đốt." Sau đó tiện thể gọi: "Viên Giang!"
Viên Giang bước lên trước nghe lệnh, Hoàng đế nói: "Ngươi cho người chuẩn bị chút than gửi đến chùa Thiên Phúc đi."
Viên Giang hiểu ý, trả lời vâng rồi gọi thuộc hạ đắc lực đi làm.
Vào buổi trưa khi Cố Thanh Sương và A Thi trở về phòng nghỉ ngơi thì nhìn thấy ở cửa đặt một chiếc hộp gấm cùng một sọt than. Trong hộp gấm chứa chút cao trắng, có lẽ do Uyển Tần mang tới, còn than rốt cuộc vẫn không biết là đến từ tay ai.
Sau giờ Ngọ bọn họ lại tiếp tục đi giặt xiêm y, tới lúc hoàng hôn có một hoạn quan xuất hiện ngoài cổng sân, thế nhưng hắn ta chẳng nói gì, có vẻ như đang tìm ai đó ở sai chỗ, nhìn xung quanh vài lần sau đó rời khỏi.
Đây là người của Uyển Tần.
A Thi và Cố Thanh Sương nhìn nhau rồi vểnh tai yên lặng lắng nghe.
Không lâu sau có tiếng bước chân tới gần, hai người không ngoảnh đầu lại vẫn tiếp tục vò quần áo. A Thi mở miệng như thể oán giận: "Hành động của tỷ tỷ thật quá mâu thuẫn rồi, vì muốn quên Quan Văn hầu mà tới khổ tu, sao mỗi ngày còn chép kinh vì hắn ta nữa? Ban ngày quên chép kinh, buổi tối nhớ đến lại chép, dựa vào đâu chứ?"
Giọng điệu Cố Thanh Sương hờ hững: "Ai nói ta chép kinh cho hắn?"
A Thi ấm ức hỏi lại: "Nếu không phải hắn thì còn có thể là ai nữa?"
Cố Thanh Sương như thể không nghe thấy, im lặng một lúc rồi bật cười thành tiếng: "Nhưng ngươi nói đúng, ta làm việc rất mâu thuẫn. Ta đến đây khổ tu lại không phải vì muốn quên hắn ta."
A Thi khẽ khịt mũi, dùng sức nhấc tấm ván gỗ lên đập vào quần áo bẩn. Đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn về phía Cố Thanh Sương: "Khổ tu không phải vì hắn ta sao?"
Ở giữa lời nói, sắc mặt dần trắng bệch: "Vậy... Vậy..." Trong mắt A Thi đầy sự hoảng loạn và bối rối: "Đó là Hoàng..."
Ánh mắt Cố Thanh Sương đảo qua, A Thi lập tức im bặt, dù nghẹn họng nhưng vẫn không kìm được mà nói tiếp: "Chỉ có một đêm thôi..."
Cố Thanh Sương vẫn thờ ơ như thế, mi tâm ẩn hiện sự sầu khổ: "Để nhớ một người, đôi khi chỉ một cái liếc mắt cũng đủ, huống hồ còn là một đêm."
"Nhưng mà..." A Thi cả kinh líu lưỡi: "Nếu đã như thế vì sao tỷ tỷ... Vì sao không chịu tiến cung..."
"Chùa Thiên Phúc là nơi nào, nếu nói ra chuyện này để sử quan ghi chép lại sẽ mang tiếng xấu." Nét mặt nàng vô cảm, giọng nói dứt khoát nhưng dịu dàng: "Một đời yên ổn làm minh quân, không thể bị hủy hoại chỉ vì những ham muốn ích kỷ của bản thân ta được."