Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123: Xuân phong lâu
Trans+Beta: Đặc Lôi Tây
"Điện hạ, nếu nói quá rõ ràng, sẽ chẳng còn gì thú vị nữa"
Thôi Ngọc Lang nghe Lý Dung nói vậy cũng bất giác xấu hổ, hắn chậm rãi lùi về sau, ngồi xuống ghế dài bên cạnh. Hắn nghiêng người dựa vào lan can, hết gấp lại mở chiếc quạt trong tay, cười dịu dàng nói, "Chẳng qua, Điện hạ nói cũng không sai, tại hạ quả thật muốn dựa vào Điện hạ, cho nên vụ án này, tại hạ sẽ dâng tặng cho Điện hạ"
"Dâng tặng cho ta?", Lý Dung khẽ cười, "Sao ngươi lại nói vậy?"
"Ta biết Điện hạ, đang nhắm vào Nhu phi", Thôi Ngọc Lang dùng quạt che lại nửa bên mặt, đè thấp giọng nói, "Tiêu Bình Chương, kẻ đoạt vị trí của một thư sinh khác chính là họ hàng của Nhu phi"
Có vài họ hàng thường xuyên gây chuyện là việc hết sức bình thường. Từ sau khi Nhu phi đắc thế, họ hàng của bà ở quê đã bắt đầu tác oai tác oái, việc đó hoàn toàn không có gì bất ngờ.
Muốn nhổ cây trước phải gạt bỏ đất*, nếu Nhu phi không có gốc gác đủ mạnh, chỉ bằng một việc thế này đã đủ lật đổ bà. Nhưng Nhu phi đang được thịnh sủng, một khi làm lớn chuyện này, không những không giải quyết được gì, mà người điều tra vụ án ngược lại còn sẽ bị Lý Minh âm thầm trị tội.
(Gốc, 拔树先松土, nếu các bạn có câu thành ngữ tục ngữ nào phù hợp xin chỉ giáo)
Lý Dung tin Thôi Ngọc Lang cũng biết việc này, nàng ngồi xuống cạnh Thôi Ngọc Lang, cách hắn một cây cột, thản nhiên nói, "Thôi đại nhân nói đùa rồi, chuyện của Nhu phi thì có liên quan gì đến Bổn cung chứ?"
Thôi Ngọc Lang cười như không cười quay đầu sang khẽ đánh giá Lý Dung.
Bùi Văn Tuyên đứng từ xa trông lại, không kiềm được lại bẻ gãy một cành cây.
Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, ánh mắt của Thôi Ngọc Lang dường như đã mang theo chút ý vị khác. Hai người họ nói chuyện chính sự sao lại cứ mắt đi mày lại thế này?
Lý Dung đọc hiểu hàm ý qua ánh mắt của Thôi Ngọc Lang, cũng biết hắn hiểu rất rõ chuyện này. Nàng liếc nhìn sắc trời, cả hai cũng chẳng có thời gian dư dả để vòng vo nên nàng dứt khoát hỏi thẳng, "Vì sao ngươi lại muốn giúp ta?"
"Chuyện này, Điện hạ không cần quan tâm ạ"
Thôi Ngọc Lang cúi đầu vuốt v e quạt xếp, "Điện hạ chỉ cần biết, Thôi mỗ có ý muốn quy phục Điện hạ, nên dù phải hy sinh đôi chút cũng không sao"
"Nếu ngươi không nói rõ ra, sao ta dám nhận phần hảo ý này của ngươi?"
"Vậy nếu ta nói là vì Điện hạ xinh đẹp mỹ miều", Thôi Ngọc Lang ngẩng đầu nhìn về phía Lý Dung, phe phẩy quạt hỏi, "Lý do này đã đủ chưa ạ?"
"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Lý Dung có chút khó hiểu, Thôi Ngọc Lang cảm khái đáp, "Điện hạ cứ nghĩ đi, phụ thân ta chẳng qua chỉ là một thầy giáo, ta có thể thi đậu Trạng Nguyên, âu cũng là nhờ lúc trước ta đến Hoa kinh, thơ từ xuất chúng, được quý nhân tán thưởng mà thôi. Ta không tiền không bạc, lại chẳng sở hữu trí tuệ hơn người, vốn liếng duy nhất ta có chẳng phải chỉ là gương mặt này sao?"
Thôi Ngọc Lang vô cùng tự tin mỉm cười, "Thật không giấu gì Điện hạ, lúc trước khi vừa đậu Trạng Nguyên, Đức Dương trưởng công chúa đã tỏ ý với tại hạ, chỉ là Thôi mỗ không có phúc phần kia, chẳng dám nhận ân sủng to lớn nhường ấy, cho nên đã từ chối. Sau đó, ta bị phân đến Lễ bộ, giải quyết mấy việc vặt vãnh linh tinh"
Lý Dung gật đầu, Đức Dương trưởng công chúa là cô của nàng, hiện tại cũng gần 50. Với tuổi tác của Thôi Ngọc Lang đã có thể làm cháu của bà, nên việc từ chối cũng rất bình thường.
"Từ lâu đã nghe nói Điện hạ thích các thanh niên tài tuấn, nhưng không tài nào chứng thực được. Giai đoạn trước, Phò mã nói rõ vấn đề này, Công chúa bị tách khỏi đám đông, sau này Điện hạ lại thầm mướn thuyền hoa dạo hồ, cho nên tại hạ định thử một phen"
(Gốc, 前些时日驸马清谈,公主从人堆里被挤了出来, thật sự đọc tới đọc lui không hiểu, để đây trước sau này nghĩ lại )
"Vậy thật đáng tiếc...", Lý Dung vuốt v e chiếc quạt vàng trong tay, biết những lời nói kia không phải là thật nên cũng chẳng màng để tâm, "Vì ta chẳng có hứng thú gì với việc đó hết"
"Quả thật đáng tiếc", Thôi Ngọc Lang thở dài, "Điện hạ mời ta đến đây, ta còn tưởng Điện hạ đã đồng ý nữa chứ"
Lý Dung xua tay, đứng dậy nói, "Nếu ngươi không chịu nói thật, vậy thôi bỏ đi"
Nói xong, nàng đứng lên định bước ra ngoài, Thôi Ngọc Lang nghe vậy hơi chững lại. Khi thấy Lý Dung sắp ra khỏi đình, hắn đột nhiên lên tiếng, "Điện hạ, vi thần không vô năng như những gì Điện hạ vẫn nghĩ, Điện hạ không định suy xét thêm sao ạ?"
"Ta không nghi ngờ năng lực của ngươi", Lý Dung vẻ mặt cực kì bình tĩnh, kiếp trước tuy Thôi Ngọc Lang từ quan trước thời hạn nhưng cũng đã trải qua vài lần đấu tranh. Từ việc hắn không chút sứt mẻ rời đi, có thể thấy được hắn có trí tuệ hơn người. Sau khi từ quan, hắn cũng sống cực kì nhàn nhã, tuy trong quan trường không có thành tựu gì nhưng kiếp trước thứ hắn có được là "chết già".
"Ta chỉ không nghĩ ra được lý do ngươi muốn đầu quân cho ta là gì. Ta không tin ngươi là vì nếu những gì ngươi nói là thật, thì người như ngươi ta không dám dùng, cũng không nhất định phải dùng"
Nói xong Lý Dung định rời đi, nhưng Thôi Ngọc Lang đã gọi nàng lại, "Ta sẽ nói cho Người biết, nhưng chỉ sợ nói ra rồi, Điện hạ không tin"
"Cho ngươi ba giây", Lý Dung không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với hắn, "Ba, hai..."
"Bởi vì Điện hạ nhận điều tra vụ án của Tần gia", Thôi Ngọc Lang rốt cuộc lên tiếng, Lý Dung nghi hoặc quay đầu lại. Thôi Ngọc Lang lúc này đã xoay đầu đi, nhìn dòng sông nhỏ bên cạnh, chậm rãi nói, "Ta nghĩ, Điện hạ là người tốt"
Lý Dung không nói gì, Thôi Ngọc Lang trào phúng cười, "Người xem, ta nói sự thật rồi Điện hạ sẽ không tin"
"Ta tin"
Lý Dung bình tĩnh đáp, Thôi Ngọc Lang kinh ngạc ngẩng đầu, Lý Dung bình thản nói, "Ý của ngươi ta hiểu, vậy sẽ nói thẳng luôn, ta không muốn trực tiếp chấp nhận ngươi"
Thôi Ngọc Lang không nói gì, hắn đang đợi Lý Dung tiếp tục. Lý Dung đi về phía trước, nhẹ giọng nói, "Nhưng ta có thể sắp xếp cho ngươi đến chỗ Nhu phi"
Thôi Ngọc Lang không dám tin nhìn Lý Dung, một lát sau, hắn ngẫm nghĩ hỏi, "Điện hạ muốn ta làm tai mắt của Người sao?"
"Ngươi chỉ cần nói mình có đồng ý hay không"
"Điện hạ nếu đã mở lời, đương nhiên là được"
"Vậy để ta thêm yên tâm, ngươi phải uống thứ này", Lý Dung lấy bình thuốc đã chuẩn bị từ trước ra, nàng hơi ngồi xổm xuống, đưa nó cho Thôi Ngọc Lang, "Sau này, vào ngày này mỗi tháng, ngươi hãy đến tìm ta, ta cho ngươi thuốc giải cầm cự. Đợi đến khi ta hoàn toàn diệt được Nhu phi, ta sẽ đưa hết thuốc giải cho ngươi. Đương nhiên, ta cũng sẽ cho ngươi những lợi ích tương xứng, nếu ngươi có năng lực, thì dù có xuất thân thế nào, dù có là chức Đồng Bình Chương sự*, ngươi cũng có thể ngồi lên được"
(Gốc, 同平章事, viết tắt từ 同中书门下平章事, "Đồng trung thư môn hạ bình chương sự". Bình chương mang ý là thương lượng xử lý quốc sự, lúc chức vị cao nhất có thể sánh ngang với Tể tướng, lúc chức vị thấp nhất cũng hơn quan ngũ phẩm. Nguồn: online)
Thôi Ngọc Lang nghe Lý Dung nói vậy liền trầm ngâm một chốc, sau đó hắn khẽ cười, nhận lấy bình thuốc và trực tiếp đổ hết thuốc viên bên trong vào miệng. Làm xong, hắn ném bình xuống hồ, thở dài nói, "Nữ nhân, quả thật đa nghi"
Lý Dung cười đứng dậy, "Sau này nếu có việc gì gấp thì cứ trực tiếp đến phủ tìm ta. Hiện tại ngươi về trước đi"
"Thị vệ của Điện hạ đâu?", một câu hỏi ngoài ý muốn của Thôi Ngọc Lang khiến Lý Dung hơi chững lại. Lúc này nàng mới nhớ ra, nàng một mình lén đến đây, sau khi suy nghĩ một chốc, nàng bịa bừa một lý do, "Xe ngựa không tiện tiến vào, cho nên ta lệnh cho họ dừng ở đường lớn cách đây không xa"
"Nếu bỏ Điện hạ lại một mình không tốt lắm", Thôi Ngọc Lang lắc đầu, "Để tại hạ đưa Điện hạ về"
Lý Dung cũng không từ chối, nàng gật đầu, xoay người nói, "Đi thôi"
Thôi Ngọc Lang nghe vậy liền tiến lên, bẻ một cành cây bên cạnh đi phía trước nhằm giúp Lý Dung dọn đường.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Hắn dùng cành cây dọn sạch mấy nhánh gai chĩa ra từ hai bên đường để tiện cho Lý Dung đi lại.
Vừa đi, hắn vừa trò chuyện với Lý Dung. Cách nói chuyện của hắn dí dỏm, lại chêm thêm rất nhiều những từ ca ngợi. Nếu không tính chuyện chính sự, chỉ bằng vài câu hắn đã có thể khiến Lý Dung bật cười.
Hai người cười nói đi xa, Bùi Văn Tuyên rốt cuộc bước ra khỏi bụi cây, khẽ đấm vài cái lên đôi chân đã tê rần, ném cành cây cầm trong tay xuống đất. Chẳng bao lâu sau, Đồng Nghiệp đã chạy đến, khi thấy Bùi Văn Tuyên đứng trước lối vào đình viện, Đồng Nghiệp nhanh chóng bước đến, dè dặt hỏi, "Công tử, ngài đứng ở đây nhìn cái gì vậy ạ?"
Bùi Văn Tuyên không đáp, đợi đến khi sự tê mỏi trên đùi đã hoàn toàn biến mất, hắn mới quay đầu chậm rãi hỏi, "Điện hạ đâu?"
"Ban nãy Điện hạ và Thôi Ngọc Lang có đi qua, hiện tại hẳn đã sắp tìm thấy xe ngựa rồi ạ", Đồng Nghiệp trả lời vô cùng cẩn thận, cậu quá hiểu tính tình của công tử nhà mình, tuy giờ phút này trông rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thế nào thì chỉ mình Bùi Văn Tuyên biết.
"Thôi Ngọc Lang đến đây bằng cách nào?"
Bùi Văn Tuyên nghe Đồng Nghiệp nói xong, xoay người theo Đồng Nghiệp đi về phía quan đạo, Đồng Nghiệp vội vã đáp, "Hắn thuê một chiếc xe ngựa, ban nãy đỗ ở ven đường, ta còn nghe thấy xa phu than thở, nói hắn trông giàu sang phú quý là thế nhưng vì giá thuê mà đã trả giá gần nửa canh giờ. Nói thật lòng, vị Thôi đại nhân này rất bình dân"
"Đó là vì hắn nghèo"
Bùi Văn Tuyên vô cùng thấu hiểu, hắn nghĩ một chốc lại ra lệnh, "Ngươi chốc nữa qua đó, cho người để lại hai lượng bạc trên xe hắn, sau đó lại nghĩ cách dẫn xa phu đi và trộm bánh xe"
"Trộm... Trộm bánh xe ạ?"
Đồng Nghiệp có chút sợ hãi hỏi, Bùi Văn Tuyên nhíu mày, "Ngươi có ý kiến gì sao?"
"Không, không có ạ", Đồng Nghiệp lắp bắp nói, cậu làm sao dám có ý kiến gì? Cậu chỉ là có chút sợ hãi mà thôi.
Vì không để Bùi Văn Tuyên phát hỏa với mình, cậu vội vã nói, "Nô tài hiện tại sẽ đi làm ngay ạ"
Đồng Nghiệp nói xong liền chạy chậm trở về, truyền lại mệnh lệnh của Bùi Văn Tuyên cho thị vệ. Sau khi mọi người bàn bạc xong, nhân lúc Thôi Ngọc Lang còn đang tiễn Lý Dung, Đồng Nghiệp trực tiếp chạy đến ven đường ném một nắm tiền đồng, la lớn, "Bạc? Ai làm rớt bạc kìa?"
Cậu vừa kêu vậy, xa phu đang ngồi nghỉ ngơi trong quán trà nhanh chóng chạy ra xem náo nhiệt. Thị vệ liền nhanh chóng chạy đến cạnh xe ngựa, lặng lẽ kéo xe ngựa đi.
Sau khi kéo xe ngựa vào trong rừng, nhóm thị vệ một người kéo ngựa, hai người làm hư bánh xe, chẳng bao lâu sau đã làm xong, họ khiêng bánh xe nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Lúc này Thôi Ngọc Lang đã đưa Lý Dung đến xe ngựa, suốt cả quãng đường, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Lúc nàng lên xe, Thôi Ngọc Lang còn vui đùa nói, "Điện hạ, Người thật sự không định suy xét lại sao? Người đã hòa ly với Phò mã rồi, mà ta so ra cũng không kém hắn là bao nhỉ?"
Lý Dung biết hắn đang nói đùa, nên chỉ nhẹ nhàng cười nói, "Sau này ngươi đừng dại dột nói chuyện này ngay trước mặt người khác, nếu không sẽ có người ghi hận ngươi đó"
"Đi tranh giành tình cảm vì vị Công chúa xinh đẹp nhường này, Ngọc Lang cảm thấy đáng giá"
"Được rồi", Lý Dung bảo người thả màn xe xuống, "Về đi"
Thôi Ngọc Lang mỉm cười lui về sau, nhìn theo xe ngựa của Lý Dung đi xa.
Mà Bùi Văn Tuyên lại đứng trong bụi cỏ lau cách đó không xa, nhìn chằm chằm Thôi Ngọc Lang đang dùng ánh mắt tiễn Lý Dung.
Thị vệ cõng bánh xe trở về xong, đứng phía sau hắn, Đồng Nghiệp nhỏ giọng hỏi, "Công tử, chúng ta làm làm gì với bánh xe này ạ?"
"Nhóm xa phu sẽ ngủ lại đây", Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt nói, "Để một người lại trông chừng, ngày mai giúp xa phu gắn lại"
"Vâng?"
Đồng Nghiệp có chút ngốc, sau đó lại nghe Bùi Văn Tuyên nói, "Cho xa phu thêm một lượng bạc, coi như bồi thường chi phí nhà trọ của họ"
Hắn chỉ muốn trừng trị tên khốn Thôi Ngọc Lang, không muốn liên lụy ai.
Nhìn sắc trời hiện tại, nếu muốn trở về phải đi đến buổi tối, xa phu tất nhiên phải ngủ lại ở đây. Nhưng Thôi Ngọc Lang ngày mai còn phải thượng triều, cho nên hắn chỉ có thể đi bộ trở về.
Vì thế, sau khi thất bại trong việc cò kè mặc cả với xa phu với mong muốn có chút tiền lộ phí, Thôi Ngọc Lang cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình cuốc bộ về.
Thật ra, gọi chiếc xe ngựa khác cũng không phải không được, nhưng nửa đường mướn xe sẽ bị lỗ.
Xác định Thôi Ngọc Lang hải lội bộ về thành, Bùi Văn Tuyên rốt cuộc mới có chút vui vẻ, hắn mang những người khác lên xe ngựa, sau đó đầy vui vẻ chạy lướt qua người Thôi Ngọc Lang. Vào khoảnh khắc xe ngựa đến gần Thôi Ngọc Lang, Bùi Văn Tuyên cố ý ra lệnh một câu, "Chạy nhanh hơn chút đi"
Xa phu tuy khó hiểu nhưng vẫn làm theo lời hắn, gia tăng tốc độ. Cho nên khi xe chạy qua Thôi Ngọc Lang, đất cát trên đường không ngừng bị cuốn bay, khiến cả người Thôi Ngọc Lang dính đầy bụi đất.
Thôi Ngọc Lang đứng yên trong màn đất cát, ngừng thở, đợi đến khi bụi đã lắng xuống hết, hắn mới nhìn theo chiếc xe ngựa đã chạy rất xa kia. Hắn tự nói với mình, Thiên tương giáng đại nhiệm vu thị nhân...
(*Gốc, 天将降大任于斯人也, do Mạnh Tử viết, phía sau còn có vài câu, đại ý trời ban người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên sẽ đưa ra nhiều khó khăn trắc trở nhằm tôi luyện họ)
Nhưng chỉ vừa đọc được một nửa, hắn thật sự không kiềm được, thấy xung quanh cũng không có ai, cũng bất chấp phong độ, ra sức được gào to, "Chạy nhanh như vậy là mắc đi đầu thai hay gì? Tưởng có tiền ghê gớm lắm hả!"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Bùi Văn Tuyên nghe thấy tiếng Thôi Ngọc Lang mắng chửi ở phía sau, cục tức trong lòng xem như được giải tỏa. Hắn cầm ly trà bên cạnh lên uống một ngụm, tâm trạng có chút vui sướng.
Đồng Nghiệp nhìn vẻ mặt của Bùi Văn Tuyên xong không khỏi hỏi, "Công tử vì sao lại vui như thế ạ?"
Bùi Văn Tuyên bưng trà, nghiêng đầu khen, "Trà ngon"
(Tây: có người bình luận Tuyên đang tự khen mình là hảo trà đúng trà xanh chính hiệu)
Lý Dung nói chuyện với Thôi Ngọc Lang xong liền về phủ Công chúa. Nàng ngồi một mình trong phòng hồi lâu, thầm suy ngẫm về tình hình hiện tại.
Hiện tại cách ngày Lý Minh sẽ chết bệnh chưa đến hai năm.
Kiếp trước, Lý Minh phế truất Lý Xuyên, lần lượt thực hiện ba bước sau.
Bước đầu tiên, diệt trừ Dương gia, bảo Tiêu Túc đi Tây Bắc, trở thành Trấn Bắc vương, chiếm lấy binh quyền ở Tây Bắc.
Bước thứ hai, để Nhu phi thành lập Đốc tra ti, mượn năng lực của nó giúp Nhu phi có nền tảng chính trị, dùng hàn tộc làm chỗ dựa, từ đó sở hữu phe phái riêng ủng hộ trên triều.
Bước thứ ba, Đốc tra ti bắt đầu điều tra những người thân cận của Lý Xuyên, từ đó kéo theo các vụ án lớn nhỏ có liên quan đến Thượng Quan gia. Đồng thời, hậu cung của Lý Xuyên không ngừng lục đục, những cuộc hôn nhân vốn dùng để móc nối với các thế gia cuối cùng biến thành cuộc đấu tranh của các gia tộc đứng sau hậu phi ở Đông Cung. Một đống chuyện đen tối bị vạch trần đã đủ làm lý do để Lý Minh phế truất Thái tử.
Mà tình hình hiện tại đã hoàn toàn khác.
Về quân quyền ở Tây Bắc, tuy mặt ngoài là do Tiêu Túc nắm giữ, nhưng nàng đã âm thầm đưa Tần Lâm vào đội ngũ từ trước, lại bảo Lý Xuyên tự mình thân chinh, dẫn dắt đánh thắng nửa trận đầu đầy ác liệt. Nhờ đó, dù vụ án Tần gia đã vạch trần quan hệ giữa nàng và Tần gia sớm hơn dự định, nhưng vì lúc đầu Tiêu Túc trên chiến trường ỷ lại vào Tần Lâm, sau này, vì bồi thường cho việc xử lý sai vụ án Tần gia, vị trí của Tần gia ở Tây Bắc cũng xem như vững vàng.
Hơn nữa, tuy Tiêu Túc nắm giữ đại đa số quân đội ở Tây Bắc, nhưng những người này đã có từ lúc Dương gia còn nắm quyền, họ xuất thân từ những gia tộc khác nhau, cho nên đối với Tiêu Túc, một tên tướng lĩnh xuất thân hàn môn, đánh được một nửa đã đầu hàng, sau đó giữa chừng nhảy vào giành công, không hề có chút trung thành. Chỉ cần nàng cắt đứt sự ủng hộ của Nhu phi và Lý Minh trên triều, Tiêu Túc sẽ bị thiếu lương thực thiếu tiền bạc, những binh mã kia cũng lập tức mất đi giá trị.
Cho nên một nước cờ quân quyền này, đã bị nàng dùng Tần Lâm triệt tiêu một nửa.
Sau đó là nước cờ Đốc tra ti, cũng bị nàng giành trước một bước cướp lấy.
Lý Minh hẳn vẫn nghĩ, trước cứ để nàng thành lập Đốc tra ti, sau đó chờ thời cơ chín muồi sẽ chuyển giao cho Nhu phi. Nhưng chỉ những thứ do mình ra sức đoạt lấy mới là của mình, năm xưa Đốc tra ti có thể trở thành gốc rễ chính trị của Nhu phi là vì tất cả mọi thành viên ở đó đều là những hàn tộc do bà một tay đề bạt, cho nên họ cực kì tín nhiệm bà. Mà Đốc tra ti hiện tại lại do Lý Dung một tay tuyển người và thành lập, danh tiếng của nó cũng chính nhờ nàng mới có thể lan truyền rộng rãi. Do đó, dù có trực tiếp nhường lại chức Ti chủ cho Nhu phi, nàng cũng có thể nhanh chóng cướp lại thực quyền từ tay bà ta.
Cho nên nước cờ Đốc tra ti, cũng đã bị phá.
Cuối cùng là đập vỡ danh tiếng của Lý Xuyên và các thế gia lợi dụng chuyện hậu cung ủng hộ Lý Xuyên. Lý Xuyên hiện tại vẫn chưa cưới nhiều nữ nhân đến vậy, mà Thượng quan gia sau khi được Thượng Quan Nhã xử lý, nội bộ cũng sạch sẽ hơn rất nhiều, chắc chắn sẽ không tìm được bất kì sai lầm nào. Lý Xuyên tự mình đi phương Bắc giám sát quân tình, đánh thắng trận khó nhất, cho nên sau này, dù muốn bôi xấu danh tiếng của Lý Xuyên là chuyện bất khả thi.
Cho nên hiện tại, họ chỉ cần chậm rãi bước đi từng bước, ngôi vị Thái tử của Lý Xuyên khó có thể bị lay động.
Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ, Tô Dung Khanh cũng sống lại.
Lý Dung không nắm rõ thời gian Tô Dung Khanh trở về là khi nào, nhưng ít ra, vào ngày nàng thành thân, y hẳn đã trở lại.
Nếu như thế, y sẽ không thể nào trơ mắt nhìn nàng bày binh bố trận mà không có chút động tĩnh gì.
Chưa bàn đến những chuyện khác, chỉ bằng việc Bùi Văn Tuyên muốn làm quan chủ khảo cho khoa cử, y đã lên tiếng ngăn cản.
Nếu không phải do y đứng sau phá rối, Vương Hậu Văn đang vui vẻ làm Thượng thư, cớ gì lại chủ động xin quản lý chuyện khoa cử?
Lý Dung ngẫm nghĩ mấy việc vặt vãnh, bắt đầu cảm thấy có chút đau đầu. Đột nhiên nàng rất muốn có Bùi Văn Tuyên ở bên cạnh, hai người cùng tán gẫu một chút, có lẽ sẽ có nhiều ý tưởng hơn.
Nàng im lặng nhìn ánh nến nhảy nhót, Tịnh Mai múc nước rửa chân bưng tới, nàng nhìn Lý Dung một cái, mím môi cười, "Điện hạ có phải đang nhớ Phò mã không?"
Lý Dung nghe vậy liền hồi thần, nàng khẽ cười một tiếng, không biết vì sao theo bản năng có chút ngượng ngùng đáp, "Có gì đáng để nhớ chứ, ngày mai không phải sẽ gặp nhau sao?"
Tịnh Mai cười hì hì không đáp, Lý Dung bằng trực giác liền biết nàng đang cười mình. Lý Dung không kiềm được hỏi, "Ngươi cười cái gì?"
Tịnh Mai cúi đầu rửa cho nàng, thấp giọng nhắc nhở, "Hôm nay Phò mã hẹn gặp Người, Người không thể đến, nô tỳ còn tưởng Người đang sầu lo vì chuyện này chứ"
Tịnh Mai không nói thì thôi, nàng vừa nhắc đến càng khiến Lý Dung thêm nhớ Bùi Văn Tuyên.
Nhưng Lý Dung ngoài mặt lại như thường đáp, "Ngươi lo còn nhiều hơn cả ta đấy"
Tịnh Mai chỉ im lặng cười, Lý Dung cố ép mình tập trung nghĩ về chuyện chính sự, tránh nhớ mãi về Bùi Văn Tuyên, sau đó không kiềm được muốn đi gặp hắn.
Nhưng hôm nay vừa hòa ly lại mạo hiểm đi gặp hắn, như vậy quá kỳ cục.
Họ làm phu thê quen biết nhiều năm như vậy rồi, làm gì còn có chuyện dính nhau như sam không rời được?
Lý Dung rửa chân xong tự mình nằm xuống giường, sau khi lăn qua lộn lại mấy vòng, trái lo phải nghĩ, rốt cuộc nàng hạ quyết định.
Nàng phải đi gặp Bùi Văn Tuyên.
Đương nhiên cũng không phải đơn thuần muốn gặp hắn, Lý Dung an ủi bản thân, nàng cũng không phải người không có lý trí như vậy, chỉ là muốn bàn với Bùi Văn Tuyên về chuyện Thôi Ngọc Lang thôi.
Nàng đương nhiên sẽ dùng Thôi Ngọc Lang, nhưng để hắn có thể nằm vùng chỗ Nhu phi cần tốn chút công sức. Tin tức mà Thôi Ngọc Lang mang đến tuy không có tác dụng gì lớn đối với việc lật đổ Nhu phi, nhưng lại có thể gây chút phiền phức cho Vương Hậu Văn.
Dù là việc sắp xếp Thôi Ngọc Lang hay gài bẫy Vương Hậu Văn, viết thư đều không ổn, nàng cần trực tiếp nói với Bùi Văn Tuyên, dù phải đối mặt với vài nguy hiểm song nhất định phải gặp hắn mới được.
Nghĩ đến việc mình nhất định phải gặp Bùi Văn Tuyên, tâm trạng Lý Dung đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, nàng nghiêng người ôm lấy chăn, nhắm mắt lại, vui vẻ chìm vào giấc ngủ.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Hôm sau lúc lâm triều, Lý Dung vẫn theo thời gian bình thường vào cung. Khi vừa xuống xe ngựa, nàng đã nhìn thấy Bùi Văn Tuyên cũng vừa đến nơi.
Nàng nhân lúc vắng người và trời còn chưa sáng hẳn, nàng đưa mắt nhìn Bùi Văn Tuyên chớp vài cái. Bùi Văn Tuyên thấy nàng "liếc mắt đưa tình" với mình, thế nhưng lại giả vờ không thấy, xoay người đi vào trong.
Lý Dung ngẩn người, nàng nhìn một vòng xung quanh, sau khi xác nhận không có ai, nàng không khỏi có chút kinh ngạc. Hôm nay Bùi Văn Tuyên đóng kịch cũng quá nghiêm túc đi?
Mà Bùi Văn Tuyên cầm thẻ chầu đi về phía trước, trong lòng có chút khó chịu.
Vì chút chuyện của Thôi Ngọc Lang mà nàng lại gác chuyện của hắn sang một bên, hiện tại lại như không có việc gì đi tìm hắn. Ắt hẳn nàng chẳng thấy chột dạ chút nào.
Lý Dung quả thật không chút chột dạ trở về phủ.
Hai người cứ như vậy không thèm nhìn nhau một cái mà thượng triều, đợi đến khi về đến phủ Công chúa, Lý Dung vội bảo Triệu Trọng Cửu đi truyền tin cho Bùi Văn Tuyên, bảo muốn hẹn gặp hắn.
Bùi Văn Tuyên nhận được lời nhắn của Lý Dung liền biết Lý Dung muốn nói gì. Cuộc đối thoại giữa nàng và Thôi Ngọc Lang, hắn đã nghe được toàn bộ, tuy rằng có đứt quãng, nhưng cũng có thể xem là tám chín phần mười. Nàng đơn giản chỉ muốn bàn với hắn chuyện thu nhận Thôi Ngọc Lang và Vương Hậu Văn mà thôi.
Những chuyện này hắn đã có sắp xếp rồi, không phải chuyện gì quá quan trọng, vì thế hắn quyết đoán bảo đối phương hồi âm rằng, "Bảo Điện hạ tự mình ngẫm lại gần đây bản thân đã làm những gì, nghĩ cho kỹ vào, đợi sau khi nàng ấy ngẫm lại xong, chúng ta sẽ gặp mặt"
Triệu Trọng Cửu gật đầu, xoay người nhanh chóng rời đi, không cho Bùi Văn Tuyên chút thời gian đổi ý.
Bùi Văn Tuyên nói xong đứng trong đình một chốc, sau đó hắn vẫn không kiềm được quay đầu nói với Đồng Nghiệp, "Ngươi mau đuổi theo Triệu Trọng Cửu, bảo hắn đừng truyền mấy lời ban nãy của ta, chỉ cần nói với hắn, nhắn Điện hạ buổi tối dặn người ở trong phủ rằng ta sẽ đi tìm nàng"
Đồng Nghiệp gật đầu, nhanh chóng đuổi theo Triệu Trọng Cửu.
Bùi Văn Tuyên đứng trong viện nghĩ, chuyện này Lý Dung hẳn sẽ không thể tự nghĩ ra đâu, hắn vẫn nên trực tiếp nói với nàng.
Nhưng khi hắn còn chưa kịp truyền tải suy nghĩ kia, Đồng Nghiệp lúc này bỗng chạy trở về, sốt ruột nói, "Công tử, Triệu đại nhân đi quá nhanh, không đuổi theo kịp ạ"
Bùi Văn Tuyên, "..."
Không biết vì sao, trong lòng hắn có chút sợ hãi.
Hắn cứ thấy, ngữ khí ẩn sau những gì hắn nói ban nãy có chút khắc nghiệt.
Đồng Nghiệp khẽ liếc nhìn Bùi Văn Tuyên, không kiềm được hỏi, "Công tử, nếu ngài thấy sợ, chi bằng cứ tìm người nào khác truyền tin giúp?"
Bùi Văn Tuyên nghe vậy liền lạnh lùng trừng mắt với Đồng Nghiệp, "Ta có gì đáng để sợ chứ? Không báo lại thì thôi, mặc kệ nàng ấy muốn nghĩ thế nào thì nghĩ"
Bùi Văn Tuyên xoay người, "Đêm nay Hà đại nhân mở tiệc?"
"Vâng"
"Chuẩn bị một chút đi, đêm nay ta sẽ tham gia"
"Công tử", Đồng Nghiệp dè dặt hỏi lại, "Ngài thật sự sẽ đi ạ?"
"Sao ta không thể đi chứ?", Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt hỏi, Đồng Nghiệp ậm ừ nói, "Hà đại nhân, tổ chức tiệc ở Xuân Phong lâu đó ạ"
Bùi Văn Tuyên, "..."
Vào lúc Bùi Văn Tuyên vẫn đang đắn đo không biết có nên tham gia bữa tiệc tối đêm nay không, Triệu Trọng Cửu đã về đến phủ Công chúa.
Hắn thuật lại những lời của Bùi Văn Tuyên cho Lý Dung nghe, không sót một chữ.
Lý Dung uống ngụm trà, "Đây thật sự là những gì chàng ấy nói?"
"Thưa vâng", Triệu Trọng Cửu bình tĩnh đáp, "Lặp lại chính xác toàn bộ ạ"
Lý Dung không nói gì, nàng đặt ly trà xuống bàn, nói với Tịnh Mai, "Đi đổi sang trà hoa cúc đi"
Tịnh Mai lập tức đi đổi trà, Lý Dung ngẩng đầu nhìn Triệu Trọng Cửu, "Ngươi có biết đêm nay chàng ấy đi đâu không?"
"Lúc trước thần có hỏi thăm...", Triệu Trọng Cửu từ lâu đã nhận lệnh của Lý Dung, ngày đêm giám sát hành động Bùi Văn Tuyên, cho nên mỗi bữa tiệc tối mà Bùi Văn Tuyên sẽ tham gia hắn đều nắm trong lòng bàn tay, vì thế nhanh chóng đáp, "Là tiệc do Hà Yến mở ạ"
"Được", Lý Dung gật đầu, "Ta sẽ đến đó đợi chàng ấy"
Nói rồi, Lý Dung đứng lên, "Yến hội được tổ chức ở đâu?"
"Xuân Phong lâu"
Triệu Trọng Cửu trả lời vô cùng bình tĩnh, Lý Dung đột nhiên trợn to mắt, "Ngươi lặp lại lần nữa xem nào?"
Lần này, ngữ tốc của Triệu Trọng Cửu cực kì chậm, như thể sợ Lý Dung không nghe rõ, gằn từng chữ nói, "Chốn, phong, lưu, hàng, đầu, Hoa, kinh..."
"Xuân, Phong, lâu!"
10/9/2023
Lâu lắm mới update, các nàng đọc vui vẻ, có thiếu sót gì cứ góp ý
"Điện hạ, nếu nói quá rõ ràng, sẽ chẳng còn gì thú vị nữa"
Thôi Ngọc Lang nghe Lý Dung nói vậy cũng bất giác xấu hổ, hắn chậm rãi lùi về sau, ngồi xuống ghế dài bên cạnh. Hắn nghiêng người dựa vào lan can, hết gấp lại mở chiếc quạt trong tay, cười dịu dàng nói, "Chẳng qua, Điện hạ nói cũng không sai, tại hạ quả thật muốn dựa vào Điện hạ, cho nên vụ án này, tại hạ sẽ dâng tặng cho Điện hạ"
"Dâng tặng cho ta?", Lý Dung khẽ cười, "Sao ngươi lại nói vậy?"
"Ta biết Điện hạ, đang nhắm vào Nhu phi", Thôi Ngọc Lang dùng quạt che lại nửa bên mặt, đè thấp giọng nói, "Tiêu Bình Chương, kẻ đoạt vị trí của một thư sinh khác chính là họ hàng của Nhu phi"
Có vài họ hàng thường xuyên gây chuyện là việc hết sức bình thường. Từ sau khi Nhu phi đắc thế, họ hàng của bà ở quê đã bắt đầu tác oai tác oái, việc đó hoàn toàn không có gì bất ngờ.
Muốn nhổ cây trước phải gạt bỏ đất*, nếu Nhu phi không có gốc gác đủ mạnh, chỉ bằng một việc thế này đã đủ lật đổ bà. Nhưng Nhu phi đang được thịnh sủng, một khi làm lớn chuyện này, không những không giải quyết được gì, mà người điều tra vụ án ngược lại còn sẽ bị Lý Minh âm thầm trị tội.
(Gốc, 拔树先松土, nếu các bạn có câu thành ngữ tục ngữ nào phù hợp xin chỉ giáo)
Lý Dung tin Thôi Ngọc Lang cũng biết việc này, nàng ngồi xuống cạnh Thôi Ngọc Lang, cách hắn một cây cột, thản nhiên nói, "Thôi đại nhân nói đùa rồi, chuyện của Nhu phi thì có liên quan gì đến Bổn cung chứ?"
Thôi Ngọc Lang cười như không cười quay đầu sang khẽ đánh giá Lý Dung.
Bùi Văn Tuyên đứng từ xa trông lại, không kiềm được lại bẻ gãy một cành cây.
Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, ánh mắt của Thôi Ngọc Lang dường như đã mang theo chút ý vị khác. Hai người họ nói chuyện chính sự sao lại cứ mắt đi mày lại thế này?
Lý Dung đọc hiểu hàm ý qua ánh mắt của Thôi Ngọc Lang, cũng biết hắn hiểu rất rõ chuyện này. Nàng liếc nhìn sắc trời, cả hai cũng chẳng có thời gian dư dả để vòng vo nên nàng dứt khoát hỏi thẳng, "Vì sao ngươi lại muốn giúp ta?"
"Chuyện này, Điện hạ không cần quan tâm ạ"
Thôi Ngọc Lang cúi đầu vuốt v e quạt xếp, "Điện hạ chỉ cần biết, Thôi mỗ có ý muốn quy phục Điện hạ, nên dù phải hy sinh đôi chút cũng không sao"
"Nếu ngươi không nói rõ ra, sao ta dám nhận phần hảo ý này của ngươi?"
"Vậy nếu ta nói là vì Điện hạ xinh đẹp mỹ miều", Thôi Ngọc Lang ngẩng đầu nhìn về phía Lý Dung, phe phẩy quạt hỏi, "Lý do này đã đủ chưa ạ?"
"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Lý Dung có chút khó hiểu, Thôi Ngọc Lang cảm khái đáp, "Điện hạ cứ nghĩ đi, phụ thân ta chẳng qua chỉ là một thầy giáo, ta có thể thi đậu Trạng Nguyên, âu cũng là nhờ lúc trước ta đến Hoa kinh, thơ từ xuất chúng, được quý nhân tán thưởng mà thôi. Ta không tiền không bạc, lại chẳng sở hữu trí tuệ hơn người, vốn liếng duy nhất ta có chẳng phải chỉ là gương mặt này sao?"
Thôi Ngọc Lang vô cùng tự tin mỉm cười, "Thật không giấu gì Điện hạ, lúc trước khi vừa đậu Trạng Nguyên, Đức Dương trưởng công chúa đã tỏ ý với tại hạ, chỉ là Thôi mỗ không có phúc phần kia, chẳng dám nhận ân sủng to lớn nhường ấy, cho nên đã từ chối. Sau đó, ta bị phân đến Lễ bộ, giải quyết mấy việc vặt vãnh linh tinh"
Lý Dung gật đầu, Đức Dương trưởng công chúa là cô của nàng, hiện tại cũng gần 50. Với tuổi tác của Thôi Ngọc Lang đã có thể làm cháu của bà, nên việc từ chối cũng rất bình thường.
"Từ lâu đã nghe nói Điện hạ thích các thanh niên tài tuấn, nhưng không tài nào chứng thực được. Giai đoạn trước, Phò mã nói rõ vấn đề này, Công chúa bị tách khỏi đám đông, sau này Điện hạ lại thầm mướn thuyền hoa dạo hồ, cho nên tại hạ định thử một phen"
(Gốc, 前些时日驸马清谈,公主从人堆里被挤了出来, thật sự đọc tới đọc lui không hiểu, để đây trước sau này nghĩ lại )
"Vậy thật đáng tiếc...", Lý Dung vuốt v e chiếc quạt vàng trong tay, biết những lời nói kia không phải là thật nên cũng chẳng màng để tâm, "Vì ta chẳng có hứng thú gì với việc đó hết"
"Quả thật đáng tiếc", Thôi Ngọc Lang thở dài, "Điện hạ mời ta đến đây, ta còn tưởng Điện hạ đã đồng ý nữa chứ"
Lý Dung xua tay, đứng dậy nói, "Nếu ngươi không chịu nói thật, vậy thôi bỏ đi"
Nói xong, nàng đứng lên định bước ra ngoài, Thôi Ngọc Lang nghe vậy hơi chững lại. Khi thấy Lý Dung sắp ra khỏi đình, hắn đột nhiên lên tiếng, "Điện hạ, vi thần không vô năng như những gì Điện hạ vẫn nghĩ, Điện hạ không định suy xét thêm sao ạ?"
"Ta không nghi ngờ năng lực của ngươi", Lý Dung vẻ mặt cực kì bình tĩnh, kiếp trước tuy Thôi Ngọc Lang từ quan trước thời hạn nhưng cũng đã trải qua vài lần đấu tranh. Từ việc hắn không chút sứt mẻ rời đi, có thể thấy được hắn có trí tuệ hơn người. Sau khi từ quan, hắn cũng sống cực kì nhàn nhã, tuy trong quan trường không có thành tựu gì nhưng kiếp trước thứ hắn có được là "chết già".
"Ta chỉ không nghĩ ra được lý do ngươi muốn đầu quân cho ta là gì. Ta không tin ngươi là vì nếu những gì ngươi nói là thật, thì người như ngươi ta không dám dùng, cũng không nhất định phải dùng"
Nói xong Lý Dung định rời đi, nhưng Thôi Ngọc Lang đã gọi nàng lại, "Ta sẽ nói cho Người biết, nhưng chỉ sợ nói ra rồi, Điện hạ không tin"
"Cho ngươi ba giây", Lý Dung không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với hắn, "Ba, hai..."
"Bởi vì Điện hạ nhận điều tra vụ án của Tần gia", Thôi Ngọc Lang rốt cuộc lên tiếng, Lý Dung nghi hoặc quay đầu lại. Thôi Ngọc Lang lúc này đã xoay đầu đi, nhìn dòng sông nhỏ bên cạnh, chậm rãi nói, "Ta nghĩ, Điện hạ là người tốt"
Lý Dung không nói gì, Thôi Ngọc Lang trào phúng cười, "Người xem, ta nói sự thật rồi Điện hạ sẽ không tin"
"Ta tin"
Lý Dung bình tĩnh đáp, Thôi Ngọc Lang kinh ngạc ngẩng đầu, Lý Dung bình thản nói, "Ý của ngươi ta hiểu, vậy sẽ nói thẳng luôn, ta không muốn trực tiếp chấp nhận ngươi"
Thôi Ngọc Lang không nói gì, hắn đang đợi Lý Dung tiếp tục. Lý Dung đi về phía trước, nhẹ giọng nói, "Nhưng ta có thể sắp xếp cho ngươi đến chỗ Nhu phi"
Thôi Ngọc Lang không dám tin nhìn Lý Dung, một lát sau, hắn ngẫm nghĩ hỏi, "Điện hạ muốn ta làm tai mắt của Người sao?"
"Ngươi chỉ cần nói mình có đồng ý hay không"
"Điện hạ nếu đã mở lời, đương nhiên là được"
"Vậy để ta thêm yên tâm, ngươi phải uống thứ này", Lý Dung lấy bình thuốc đã chuẩn bị từ trước ra, nàng hơi ngồi xổm xuống, đưa nó cho Thôi Ngọc Lang, "Sau này, vào ngày này mỗi tháng, ngươi hãy đến tìm ta, ta cho ngươi thuốc giải cầm cự. Đợi đến khi ta hoàn toàn diệt được Nhu phi, ta sẽ đưa hết thuốc giải cho ngươi. Đương nhiên, ta cũng sẽ cho ngươi những lợi ích tương xứng, nếu ngươi có năng lực, thì dù có xuất thân thế nào, dù có là chức Đồng Bình Chương sự*, ngươi cũng có thể ngồi lên được"
(Gốc, 同平章事, viết tắt từ 同中书门下平章事, "Đồng trung thư môn hạ bình chương sự". Bình chương mang ý là thương lượng xử lý quốc sự, lúc chức vị cao nhất có thể sánh ngang với Tể tướng, lúc chức vị thấp nhất cũng hơn quan ngũ phẩm. Nguồn: online)
Thôi Ngọc Lang nghe Lý Dung nói vậy liền trầm ngâm một chốc, sau đó hắn khẽ cười, nhận lấy bình thuốc và trực tiếp đổ hết thuốc viên bên trong vào miệng. Làm xong, hắn ném bình xuống hồ, thở dài nói, "Nữ nhân, quả thật đa nghi"
Lý Dung cười đứng dậy, "Sau này nếu có việc gì gấp thì cứ trực tiếp đến phủ tìm ta. Hiện tại ngươi về trước đi"
"Thị vệ của Điện hạ đâu?", một câu hỏi ngoài ý muốn của Thôi Ngọc Lang khiến Lý Dung hơi chững lại. Lúc này nàng mới nhớ ra, nàng một mình lén đến đây, sau khi suy nghĩ một chốc, nàng bịa bừa một lý do, "Xe ngựa không tiện tiến vào, cho nên ta lệnh cho họ dừng ở đường lớn cách đây không xa"
"Nếu bỏ Điện hạ lại một mình không tốt lắm", Thôi Ngọc Lang lắc đầu, "Để tại hạ đưa Điện hạ về"
Lý Dung cũng không từ chối, nàng gật đầu, xoay người nói, "Đi thôi"
Thôi Ngọc Lang nghe vậy liền tiến lên, bẻ một cành cây bên cạnh đi phía trước nhằm giúp Lý Dung dọn đường.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Hắn dùng cành cây dọn sạch mấy nhánh gai chĩa ra từ hai bên đường để tiện cho Lý Dung đi lại.
Vừa đi, hắn vừa trò chuyện với Lý Dung. Cách nói chuyện của hắn dí dỏm, lại chêm thêm rất nhiều những từ ca ngợi. Nếu không tính chuyện chính sự, chỉ bằng vài câu hắn đã có thể khiến Lý Dung bật cười.
Hai người cười nói đi xa, Bùi Văn Tuyên rốt cuộc bước ra khỏi bụi cây, khẽ đấm vài cái lên đôi chân đã tê rần, ném cành cây cầm trong tay xuống đất. Chẳng bao lâu sau, Đồng Nghiệp đã chạy đến, khi thấy Bùi Văn Tuyên đứng trước lối vào đình viện, Đồng Nghiệp nhanh chóng bước đến, dè dặt hỏi, "Công tử, ngài đứng ở đây nhìn cái gì vậy ạ?"
Bùi Văn Tuyên không đáp, đợi đến khi sự tê mỏi trên đùi đã hoàn toàn biến mất, hắn mới quay đầu chậm rãi hỏi, "Điện hạ đâu?"
"Ban nãy Điện hạ và Thôi Ngọc Lang có đi qua, hiện tại hẳn đã sắp tìm thấy xe ngựa rồi ạ", Đồng Nghiệp trả lời vô cùng cẩn thận, cậu quá hiểu tính tình của công tử nhà mình, tuy giờ phút này trông rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thế nào thì chỉ mình Bùi Văn Tuyên biết.
"Thôi Ngọc Lang đến đây bằng cách nào?"
Bùi Văn Tuyên nghe Đồng Nghiệp nói xong, xoay người theo Đồng Nghiệp đi về phía quan đạo, Đồng Nghiệp vội vã đáp, "Hắn thuê một chiếc xe ngựa, ban nãy đỗ ở ven đường, ta còn nghe thấy xa phu than thở, nói hắn trông giàu sang phú quý là thế nhưng vì giá thuê mà đã trả giá gần nửa canh giờ. Nói thật lòng, vị Thôi đại nhân này rất bình dân"
"Đó là vì hắn nghèo"
Bùi Văn Tuyên vô cùng thấu hiểu, hắn nghĩ một chốc lại ra lệnh, "Ngươi chốc nữa qua đó, cho người để lại hai lượng bạc trên xe hắn, sau đó lại nghĩ cách dẫn xa phu đi và trộm bánh xe"
"Trộm... Trộm bánh xe ạ?"
Đồng Nghiệp có chút sợ hãi hỏi, Bùi Văn Tuyên nhíu mày, "Ngươi có ý kiến gì sao?"
"Không, không có ạ", Đồng Nghiệp lắp bắp nói, cậu làm sao dám có ý kiến gì? Cậu chỉ là có chút sợ hãi mà thôi.
Vì không để Bùi Văn Tuyên phát hỏa với mình, cậu vội vã nói, "Nô tài hiện tại sẽ đi làm ngay ạ"
Đồng Nghiệp nói xong liền chạy chậm trở về, truyền lại mệnh lệnh của Bùi Văn Tuyên cho thị vệ. Sau khi mọi người bàn bạc xong, nhân lúc Thôi Ngọc Lang còn đang tiễn Lý Dung, Đồng Nghiệp trực tiếp chạy đến ven đường ném một nắm tiền đồng, la lớn, "Bạc? Ai làm rớt bạc kìa?"
Cậu vừa kêu vậy, xa phu đang ngồi nghỉ ngơi trong quán trà nhanh chóng chạy ra xem náo nhiệt. Thị vệ liền nhanh chóng chạy đến cạnh xe ngựa, lặng lẽ kéo xe ngựa đi.
Sau khi kéo xe ngựa vào trong rừng, nhóm thị vệ một người kéo ngựa, hai người làm hư bánh xe, chẳng bao lâu sau đã làm xong, họ khiêng bánh xe nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Lúc này Thôi Ngọc Lang đã đưa Lý Dung đến xe ngựa, suốt cả quãng đường, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Lúc nàng lên xe, Thôi Ngọc Lang còn vui đùa nói, "Điện hạ, Người thật sự không định suy xét lại sao? Người đã hòa ly với Phò mã rồi, mà ta so ra cũng không kém hắn là bao nhỉ?"
Lý Dung biết hắn đang nói đùa, nên chỉ nhẹ nhàng cười nói, "Sau này ngươi đừng dại dột nói chuyện này ngay trước mặt người khác, nếu không sẽ có người ghi hận ngươi đó"
"Đi tranh giành tình cảm vì vị Công chúa xinh đẹp nhường này, Ngọc Lang cảm thấy đáng giá"
"Được rồi", Lý Dung bảo người thả màn xe xuống, "Về đi"
Thôi Ngọc Lang mỉm cười lui về sau, nhìn theo xe ngựa của Lý Dung đi xa.
Mà Bùi Văn Tuyên lại đứng trong bụi cỏ lau cách đó không xa, nhìn chằm chằm Thôi Ngọc Lang đang dùng ánh mắt tiễn Lý Dung.
Thị vệ cõng bánh xe trở về xong, đứng phía sau hắn, Đồng Nghiệp nhỏ giọng hỏi, "Công tử, chúng ta làm làm gì với bánh xe này ạ?"
"Nhóm xa phu sẽ ngủ lại đây", Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt nói, "Để một người lại trông chừng, ngày mai giúp xa phu gắn lại"
"Vâng?"
Đồng Nghiệp có chút ngốc, sau đó lại nghe Bùi Văn Tuyên nói, "Cho xa phu thêm một lượng bạc, coi như bồi thường chi phí nhà trọ của họ"
Hắn chỉ muốn trừng trị tên khốn Thôi Ngọc Lang, không muốn liên lụy ai.
Nhìn sắc trời hiện tại, nếu muốn trở về phải đi đến buổi tối, xa phu tất nhiên phải ngủ lại ở đây. Nhưng Thôi Ngọc Lang ngày mai còn phải thượng triều, cho nên hắn chỉ có thể đi bộ trở về.
Vì thế, sau khi thất bại trong việc cò kè mặc cả với xa phu với mong muốn có chút tiền lộ phí, Thôi Ngọc Lang cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình cuốc bộ về.
Thật ra, gọi chiếc xe ngựa khác cũng không phải không được, nhưng nửa đường mướn xe sẽ bị lỗ.
Xác định Thôi Ngọc Lang hải lội bộ về thành, Bùi Văn Tuyên rốt cuộc mới có chút vui vẻ, hắn mang những người khác lên xe ngựa, sau đó đầy vui vẻ chạy lướt qua người Thôi Ngọc Lang. Vào khoảnh khắc xe ngựa đến gần Thôi Ngọc Lang, Bùi Văn Tuyên cố ý ra lệnh một câu, "Chạy nhanh hơn chút đi"
Xa phu tuy khó hiểu nhưng vẫn làm theo lời hắn, gia tăng tốc độ. Cho nên khi xe chạy qua Thôi Ngọc Lang, đất cát trên đường không ngừng bị cuốn bay, khiến cả người Thôi Ngọc Lang dính đầy bụi đất.
Thôi Ngọc Lang đứng yên trong màn đất cát, ngừng thở, đợi đến khi bụi đã lắng xuống hết, hắn mới nhìn theo chiếc xe ngựa đã chạy rất xa kia. Hắn tự nói với mình, Thiên tương giáng đại nhiệm vu thị nhân...
(*Gốc, 天将降大任于斯人也, do Mạnh Tử viết, phía sau còn có vài câu, đại ý trời ban người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên sẽ đưa ra nhiều khó khăn trắc trở nhằm tôi luyện họ)
Nhưng chỉ vừa đọc được một nửa, hắn thật sự không kiềm được, thấy xung quanh cũng không có ai, cũng bất chấp phong độ, ra sức được gào to, "Chạy nhanh như vậy là mắc đi đầu thai hay gì? Tưởng có tiền ghê gớm lắm hả!"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Bùi Văn Tuyên nghe thấy tiếng Thôi Ngọc Lang mắng chửi ở phía sau, cục tức trong lòng xem như được giải tỏa. Hắn cầm ly trà bên cạnh lên uống một ngụm, tâm trạng có chút vui sướng.
Đồng Nghiệp nhìn vẻ mặt của Bùi Văn Tuyên xong không khỏi hỏi, "Công tử vì sao lại vui như thế ạ?"
Bùi Văn Tuyên bưng trà, nghiêng đầu khen, "Trà ngon"
(Tây: có người bình luận Tuyên đang tự khen mình là hảo trà đúng trà xanh chính hiệu)
Lý Dung nói chuyện với Thôi Ngọc Lang xong liền về phủ Công chúa. Nàng ngồi một mình trong phòng hồi lâu, thầm suy ngẫm về tình hình hiện tại.
Hiện tại cách ngày Lý Minh sẽ chết bệnh chưa đến hai năm.
Kiếp trước, Lý Minh phế truất Lý Xuyên, lần lượt thực hiện ba bước sau.
Bước đầu tiên, diệt trừ Dương gia, bảo Tiêu Túc đi Tây Bắc, trở thành Trấn Bắc vương, chiếm lấy binh quyền ở Tây Bắc.
Bước thứ hai, để Nhu phi thành lập Đốc tra ti, mượn năng lực của nó giúp Nhu phi có nền tảng chính trị, dùng hàn tộc làm chỗ dựa, từ đó sở hữu phe phái riêng ủng hộ trên triều.
Bước thứ ba, Đốc tra ti bắt đầu điều tra những người thân cận của Lý Xuyên, từ đó kéo theo các vụ án lớn nhỏ có liên quan đến Thượng Quan gia. Đồng thời, hậu cung của Lý Xuyên không ngừng lục đục, những cuộc hôn nhân vốn dùng để móc nối với các thế gia cuối cùng biến thành cuộc đấu tranh của các gia tộc đứng sau hậu phi ở Đông Cung. Một đống chuyện đen tối bị vạch trần đã đủ làm lý do để Lý Minh phế truất Thái tử.
Mà tình hình hiện tại đã hoàn toàn khác.
Về quân quyền ở Tây Bắc, tuy mặt ngoài là do Tiêu Túc nắm giữ, nhưng nàng đã âm thầm đưa Tần Lâm vào đội ngũ từ trước, lại bảo Lý Xuyên tự mình thân chinh, dẫn dắt đánh thắng nửa trận đầu đầy ác liệt. Nhờ đó, dù vụ án Tần gia đã vạch trần quan hệ giữa nàng và Tần gia sớm hơn dự định, nhưng vì lúc đầu Tiêu Túc trên chiến trường ỷ lại vào Tần Lâm, sau này, vì bồi thường cho việc xử lý sai vụ án Tần gia, vị trí của Tần gia ở Tây Bắc cũng xem như vững vàng.
Hơn nữa, tuy Tiêu Túc nắm giữ đại đa số quân đội ở Tây Bắc, nhưng những người này đã có từ lúc Dương gia còn nắm quyền, họ xuất thân từ những gia tộc khác nhau, cho nên đối với Tiêu Túc, một tên tướng lĩnh xuất thân hàn môn, đánh được một nửa đã đầu hàng, sau đó giữa chừng nhảy vào giành công, không hề có chút trung thành. Chỉ cần nàng cắt đứt sự ủng hộ của Nhu phi và Lý Minh trên triều, Tiêu Túc sẽ bị thiếu lương thực thiếu tiền bạc, những binh mã kia cũng lập tức mất đi giá trị.
Cho nên một nước cờ quân quyền này, đã bị nàng dùng Tần Lâm triệt tiêu một nửa.
Sau đó là nước cờ Đốc tra ti, cũng bị nàng giành trước một bước cướp lấy.
Lý Minh hẳn vẫn nghĩ, trước cứ để nàng thành lập Đốc tra ti, sau đó chờ thời cơ chín muồi sẽ chuyển giao cho Nhu phi. Nhưng chỉ những thứ do mình ra sức đoạt lấy mới là của mình, năm xưa Đốc tra ti có thể trở thành gốc rễ chính trị của Nhu phi là vì tất cả mọi thành viên ở đó đều là những hàn tộc do bà một tay đề bạt, cho nên họ cực kì tín nhiệm bà. Mà Đốc tra ti hiện tại lại do Lý Dung một tay tuyển người và thành lập, danh tiếng của nó cũng chính nhờ nàng mới có thể lan truyền rộng rãi. Do đó, dù có trực tiếp nhường lại chức Ti chủ cho Nhu phi, nàng cũng có thể nhanh chóng cướp lại thực quyền từ tay bà ta.
Cho nên nước cờ Đốc tra ti, cũng đã bị phá.
Cuối cùng là đập vỡ danh tiếng của Lý Xuyên và các thế gia lợi dụng chuyện hậu cung ủng hộ Lý Xuyên. Lý Xuyên hiện tại vẫn chưa cưới nhiều nữ nhân đến vậy, mà Thượng quan gia sau khi được Thượng Quan Nhã xử lý, nội bộ cũng sạch sẽ hơn rất nhiều, chắc chắn sẽ không tìm được bất kì sai lầm nào. Lý Xuyên tự mình đi phương Bắc giám sát quân tình, đánh thắng trận khó nhất, cho nên sau này, dù muốn bôi xấu danh tiếng của Lý Xuyên là chuyện bất khả thi.
Cho nên hiện tại, họ chỉ cần chậm rãi bước đi từng bước, ngôi vị Thái tử của Lý Xuyên khó có thể bị lay động.
Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ, Tô Dung Khanh cũng sống lại.
Lý Dung không nắm rõ thời gian Tô Dung Khanh trở về là khi nào, nhưng ít ra, vào ngày nàng thành thân, y hẳn đã trở lại.
Nếu như thế, y sẽ không thể nào trơ mắt nhìn nàng bày binh bố trận mà không có chút động tĩnh gì.
Chưa bàn đến những chuyện khác, chỉ bằng việc Bùi Văn Tuyên muốn làm quan chủ khảo cho khoa cử, y đã lên tiếng ngăn cản.
Nếu không phải do y đứng sau phá rối, Vương Hậu Văn đang vui vẻ làm Thượng thư, cớ gì lại chủ động xin quản lý chuyện khoa cử?
Lý Dung ngẫm nghĩ mấy việc vặt vãnh, bắt đầu cảm thấy có chút đau đầu. Đột nhiên nàng rất muốn có Bùi Văn Tuyên ở bên cạnh, hai người cùng tán gẫu một chút, có lẽ sẽ có nhiều ý tưởng hơn.
Nàng im lặng nhìn ánh nến nhảy nhót, Tịnh Mai múc nước rửa chân bưng tới, nàng nhìn Lý Dung một cái, mím môi cười, "Điện hạ có phải đang nhớ Phò mã không?"
Lý Dung nghe vậy liền hồi thần, nàng khẽ cười một tiếng, không biết vì sao theo bản năng có chút ngượng ngùng đáp, "Có gì đáng để nhớ chứ, ngày mai không phải sẽ gặp nhau sao?"
Tịnh Mai cười hì hì không đáp, Lý Dung bằng trực giác liền biết nàng đang cười mình. Lý Dung không kiềm được hỏi, "Ngươi cười cái gì?"
Tịnh Mai cúi đầu rửa cho nàng, thấp giọng nhắc nhở, "Hôm nay Phò mã hẹn gặp Người, Người không thể đến, nô tỳ còn tưởng Người đang sầu lo vì chuyện này chứ"
Tịnh Mai không nói thì thôi, nàng vừa nhắc đến càng khiến Lý Dung thêm nhớ Bùi Văn Tuyên.
Nhưng Lý Dung ngoài mặt lại như thường đáp, "Ngươi lo còn nhiều hơn cả ta đấy"
Tịnh Mai chỉ im lặng cười, Lý Dung cố ép mình tập trung nghĩ về chuyện chính sự, tránh nhớ mãi về Bùi Văn Tuyên, sau đó không kiềm được muốn đi gặp hắn.
Nhưng hôm nay vừa hòa ly lại mạo hiểm đi gặp hắn, như vậy quá kỳ cục.
Họ làm phu thê quen biết nhiều năm như vậy rồi, làm gì còn có chuyện dính nhau như sam không rời được?
Lý Dung rửa chân xong tự mình nằm xuống giường, sau khi lăn qua lộn lại mấy vòng, trái lo phải nghĩ, rốt cuộc nàng hạ quyết định.
Nàng phải đi gặp Bùi Văn Tuyên.
Đương nhiên cũng không phải đơn thuần muốn gặp hắn, Lý Dung an ủi bản thân, nàng cũng không phải người không có lý trí như vậy, chỉ là muốn bàn với Bùi Văn Tuyên về chuyện Thôi Ngọc Lang thôi.
Nàng đương nhiên sẽ dùng Thôi Ngọc Lang, nhưng để hắn có thể nằm vùng chỗ Nhu phi cần tốn chút công sức. Tin tức mà Thôi Ngọc Lang mang đến tuy không có tác dụng gì lớn đối với việc lật đổ Nhu phi, nhưng lại có thể gây chút phiền phức cho Vương Hậu Văn.
Dù là việc sắp xếp Thôi Ngọc Lang hay gài bẫy Vương Hậu Văn, viết thư đều không ổn, nàng cần trực tiếp nói với Bùi Văn Tuyên, dù phải đối mặt với vài nguy hiểm song nhất định phải gặp hắn mới được.
Nghĩ đến việc mình nhất định phải gặp Bùi Văn Tuyên, tâm trạng Lý Dung đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, nàng nghiêng người ôm lấy chăn, nhắm mắt lại, vui vẻ chìm vào giấc ngủ.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Hôm sau lúc lâm triều, Lý Dung vẫn theo thời gian bình thường vào cung. Khi vừa xuống xe ngựa, nàng đã nhìn thấy Bùi Văn Tuyên cũng vừa đến nơi.
Nàng nhân lúc vắng người và trời còn chưa sáng hẳn, nàng đưa mắt nhìn Bùi Văn Tuyên chớp vài cái. Bùi Văn Tuyên thấy nàng "liếc mắt đưa tình" với mình, thế nhưng lại giả vờ không thấy, xoay người đi vào trong.
Lý Dung ngẩn người, nàng nhìn một vòng xung quanh, sau khi xác nhận không có ai, nàng không khỏi có chút kinh ngạc. Hôm nay Bùi Văn Tuyên đóng kịch cũng quá nghiêm túc đi?
Mà Bùi Văn Tuyên cầm thẻ chầu đi về phía trước, trong lòng có chút khó chịu.
Vì chút chuyện của Thôi Ngọc Lang mà nàng lại gác chuyện của hắn sang một bên, hiện tại lại như không có việc gì đi tìm hắn. Ắt hẳn nàng chẳng thấy chột dạ chút nào.
Lý Dung quả thật không chút chột dạ trở về phủ.
Hai người cứ như vậy không thèm nhìn nhau một cái mà thượng triều, đợi đến khi về đến phủ Công chúa, Lý Dung vội bảo Triệu Trọng Cửu đi truyền tin cho Bùi Văn Tuyên, bảo muốn hẹn gặp hắn.
Bùi Văn Tuyên nhận được lời nhắn của Lý Dung liền biết Lý Dung muốn nói gì. Cuộc đối thoại giữa nàng và Thôi Ngọc Lang, hắn đã nghe được toàn bộ, tuy rằng có đứt quãng, nhưng cũng có thể xem là tám chín phần mười. Nàng đơn giản chỉ muốn bàn với hắn chuyện thu nhận Thôi Ngọc Lang và Vương Hậu Văn mà thôi.
Những chuyện này hắn đã có sắp xếp rồi, không phải chuyện gì quá quan trọng, vì thế hắn quyết đoán bảo đối phương hồi âm rằng, "Bảo Điện hạ tự mình ngẫm lại gần đây bản thân đã làm những gì, nghĩ cho kỹ vào, đợi sau khi nàng ấy ngẫm lại xong, chúng ta sẽ gặp mặt"
Triệu Trọng Cửu gật đầu, xoay người nhanh chóng rời đi, không cho Bùi Văn Tuyên chút thời gian đổi ý.
Bùi Văn Tuyên nói xong đứng trong đình một chốc, sau đó hắn vẫn không kiềm được quay đầu nói với Đồng Nghiệp, "Ngươi mau đuổi theo Triệu Trọng Cửu, bảo hắn đừng truyền mấy lời ban nãy của ta, chỉ cần nói với hắn, nhắn Điện hạ buổi tối dặn người ở trong phủ rằng ta sẽ đi tìm nàng"
Đồng Nghiệp gật đầu, nhanh chóng đuổi theo Triệu Trọng Cửu.
Bùi Văn Tuyên đứng trong viện nghĩ, chuyện này Lý Dung hẳn sẽ không thể tự nghĩ ra đâu, hắn vẫn nên trực tiếp nói với nàng.
Nhưng khi hắn còn chưa kịp truyền tải suy nghĩ kia, Đồng Nghiệp lúc này bỗng chạy trở về, sốt ruột nói, "Công tử, Triệu đại nhân đi quá nhanh, không đuổi theo kịp ạ"
Bùi Văn Tuyên, "..."
Không biết vì sao, trong lòng hắn có chút sợ hãi.
Hắn cứ thấy, ngữ khí ẩn sau những gì hắn nói ban nãy có chút khắc nghiệt.
Đồng Nghiệp khẽ liếc nhìn Bùi Văn Tuyên, không kiềm được hỏi, "Công tử, nếu ngài thấy sợ, chi bằng cứ tìm người nào khác truyền tin giúp?"
Bùi Văn Tuyên nghe vậy liền lạnh lùng trừng mắt với Đồng Nghiệp, "Ta có gì đáng để sợ chứ? Không báo lại thì thôi, mặc kệ nàng ấy muốn nghĩ thế nào thì nghĩ"
Bùi Văn Tuyên xoay người, "Đêm nay Hà đại nhân mở tiệc?"
"Vâng"
"Chuẩn bị một chút đi, đêm nay ta sẽ tham gia"
"Công tử", Đồng Nghiệp dè dặt hỏi lại, "Ngài thật sự sẽ đi ạ?"
"Sao ta không thể đi chứ?", Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt hỏi, Đồng Nghiệp ậm ừ nói, "Hà đại nhân, tổ chức tiệc ở Xuân Phong lâu đó ạ"
Bùi Văn Tuyên, "..."
Vào lúc Bùi Văn Tuyên vẫn đang đắn đo không biết có nên tham gia bữa tiệc tối đêm nay không, Triệu Trọng Cửu đã về đến phủ Công chúa.
Hắn thuật lại những lời của Bùi Văn Tuyên cho Lý Dung nghe, không sót một chữ.
Lý Dung uống ngụm trà, "Đây thật sự là những gì chàng ấy nói?"
"Thưa vâng", Triệu Trọng Cửu bình tĩnh đáp, "Lặp lại chính xác toàn bộ ạ"
Lý Dung không nói gì, nàng đặt ly trà xuống bàn, nói với Tịnh Mai, "Đi đổi sang trà hoa cúc đi"
Tịnh Mai lập tức đi đổi trà, Lý Dung ngẩng đầu nhìn Triệu Trọng Cửu, "Ngươi có biết đêm nay chàng ấy đi đâu không?"
"Lúc trước thần có hỏi thăm...", Triệu Trọng Cửu từ lâu đã nhận lệnh của Lý Dung, ngày đêm giám sát hành động Bùi Văn Tuyên, cho nên mỗi bữa tiệc tối mà Bùi Văn Tuyên sẽ tham gia hắn đều nắm trong lòng bàn tay, vì thế nhanh chóng đáp, "Là tiệc do Hà Yến mở ạ"
"Được", Lý Dung gật đầu, "Ta sẽ đến đó đợi chàng ấy"
Nói rồi, Lý Dung đứng lên, "Yến hội được tổ chức ở đâu?"
"Xuân Phong lâu"
Triệu Trọng Cửu trả lời vô cùng bình tĩnh, Lý Dung đột nhiên trợn to mắt, "Ngươi lặp lại lần nữa xem nào?"
Lần này, ngữ tốc của Triệu Trọng Cửu cực kì chậm, như thể sợ Lý Dung không nghe rõ, gằn từng chữ nói, "Chốn, phong, lưu, hàng, đầu, Hoa, kinh..."
"Xuân, Phong, lâu!"
10/9/2023
Lâu lắm mới update, các nàng đọc vui vẻ, có thiếu sót gì cứ góp ý