Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Sau khi về biệt thự, Kỷ Triển đi tắm trước, còn Hạ Đình Vãn thì nằm trên giường nghĩ về những lời cậu nói.
Y và Kỷ Triển không quen biết, vì thế khi cậu ấy không nói gì, y cũng không tiện hỏi thêm nhiều.
Nhưng Hạ Đình Vãn không ngốc, y vẫn nghe được ý ngầm trong lời nói của cậu. Kỷ Triển không những bảo y phải cẩn thận với ống kính máy quay mà còn phải cẩn thận với Hình Nhạc.
Lời nhắc kiểu này khiến y hoảng hốt.
Theo lý mà nói, y và Kỷ Triển không có giao tình gì, còn Hình Nhạc thì đã quen biết hơn mười năm, đáng lẽ sự tin tưởng của y dành cho người sau không dễ bị lung lay. Nhưng chính y biết, trong khoảng thời gian này, Hình Nhạc đã làm nhiều chuyện và nói nhiều lời khiến y cảm thấy thật sự xa lạ.
Hình Nhạc thật sự sẽ làm những chuyện khiến y tổn thương sao?
Hạ Đình Vãn vừa nghi vấn vừa thấp thỏm bất an mà vùi mặt trong gối, sau đó lăn lộn trên giường.
Vừa lúc đó, Kỷ Triển để trần nửa người trên, bên hông chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm dửng dưng bước ra khỏi phòng tắm.
Lần này hai người ở chung một phòng, khoảng cách cũng khá gần. Lúc này Hạ Đình Vãn mới nhìn thấy trên lưng Kỷ Triển có xăm hình đầu lâu, nhìn thoáng qua dưới ánh đèn nom có vẻ rất dữ tợn.
Hình như cậu không có ý mặc quần áo, chỉ đi tới đi lui trong phòng tìm cục chuyển đổi đa năng để sạc pin điện thoại.
Bờ vai cậu dày rộng, phần eo gầy mà có lực, vóc người đẹp đẽ, làn da màu mật ong dưới ánh đèn càng mượt mà bóng loáng như vải gấm. Nom cậu như một con báo săn cuồng dã mạnh mẽ, toàn thân tràn ngập một loại mị lực nguyên thủy có thể hấp dẫn được bất kỳ ai.
Má nó chứ, cậu ta cuồng lộ thân à?
Hạ Đình Vãn không nhịn được mà lén mắng thầm một câu.
Y rất phiền muộn, một mặt là vì chuyện của Hình Nhạc khiến y không biết nên xử lý thế nào, mặt khác là y không thể không thừa nhận, mình đã thật sự nổi lên chút phản ứng sinh lý.
Trước khi ly hôn với Tô Ngôn, y đã gần ba tháng không sinh hoạt chăn gối, khi tâm tình đang tệ, cấm dục trong thời gian dài cũng không khó chịu cho lắm. Nhưng giờ đang ở một đất nước khác, vốn đã có ảo giác xa rời thực tế, mà Kỷ Triển thật sự là một cây hormone di động, một người đàn ông gợi cảm cứ đong đưa qua qua lại lại trước mặt y, đong đưa đến mức y muốn báo cảnh sát.
Mà bực mình nhất chính là lúc thân thể có phản ứng, trong đầu y sẽ vô thức hiện lên bóng dáng Tô Ngôn.
Đôi mắt sâu thẳm của Tô Ngôn, ngón tay thon dài của Tô Ngôn, chiếc cằm hơi hếch nom có phần ngạo mạn của Tô Ngôn.
Kỷ Triển như một vật dẫn nhiệt, đột ngột kích thích dục vọng đã ngủ say từ lâu trong thân thể y.
Y bắt đầu nóng lên, thế nhưng nguồn gốc ngọn lửa lại là Tô Ngôn, vẫn là Tô Ngôn, là Tô Ngôn đáng ghét.
Hạ Đình Vãn khó chịu cuộn tròn cả người mình vào chăn. Làn da ma sát với lớp chăn mềm mại… Tựa như cái vuốt ve đã lâu không thấy của Tô Ngôn. Y lưu luyến xúc cảm dịu dàng ấy, rồi lại không nhịn được mà căm ghét bản thân mình không có khí phách. Sau đó, y thiếp đi trong nỗi mâu thuẫn hỗn loạn ấy.
Hôm sau Hạ Đình Vãn dậy sớm hơn các MC khác rồi trang điểm che sẹo trên mặt với Triệu Nam Thù.
Đang làm được một nửa, y nghe thấy Cố Thiến ở một bên đang than phiền cái nắng Thái Lan độc quá, nhất định sau vài tiếng phải bôi lại kem chống nắng cho cô. Lúc không có máy quay phim ở đây, Cố Thiến thật sự rất khó để người ta liên tưởng đến ba chữ nữ hán tử.
Hành trình hôm nay sẽ đến công viên Voi*, trước khi đi quả nhiên Hình Nhạc đề nghị không ngồi xe tuk tuk nữa mà đổi thành taxi.
*Công viên Voi nằm cách trung tâm Chiang Mai 60km, là nơi thuần dưỡng, bảo vệ voi và đây cũng được xem là thủ phủ của vương quốc Lannathai xưa kia. Công viên này có diện tích rộng 8km2, hiện nay có hơn 37 con voi sinh sống tại đây, với 32 voi cái và 5 voi đực.
“Tôi nghĩ rồi, hay chúng ta cứ đi taxi đi, xe tuk tuk phóng nhanh quá, sợ mọi người khó chịu.”
“Em cảm thấy ổn mà, xe tuk tuk là phương tiện giao thông đặc sắc của Thái Lan, quen một chút là được.” Hình Nhạc vừa nói xong thì Cố Thiến đã tiếp lời: “Hơn nữa sư huynh à, không phải anh nói xe taxi đắt hơn nhiều so với tuk tuk hả, chúng ta không cần kiểm soát dự toán à?”
Cố Thiến và Hình Nhạc là nghệ sĩ cùng một công ty, cho nên cô ta vẫn thân mật gọi Hình Nhạc là sư huynh. Nghe thấy vậy, Hình Nhạc cười cười rồi dịu dàng nhìn về phía Hạ Đình Vãn, giải thích: “Thật ra là thế này, hôm qua Tiểu Vãn có lén tới tìm anh nói xe tuk tuk quá tròng trành và quá nhanh, em ấy ngồi không quen. Anh nghĩ Tiểu Vãn là ảnh đế, lần đầu tiên tham gia vào show thực tế như vậy đúng là rất khổ cực, thế nên với tư cách là đội trưởng anh nhất định phải chăm sóc một chút.”
Thoạt nghe Hình Nhạc nói vậy cũng coi như chặt chẽ, nhưng hình như vẫn có rất nhiều chỗ nhỏ nhặt khiến người ta phải khó chịu. Hạ Đình Vãn không được tự nhiên đứng dậy: “Thật ra tôi…”
Y vừa há miệng định nói thì đã bị tiếng cười sảng khoái của Cố Thiến ép xuống. Cô nửa đùa nửa thật nói với Hình Nhạc: “Ha ha ha, sư huynh à, lúc trước anh nghe nói Tiểu Vãn muốn tham gia chương trình này thì rất vui vẻ, còn sợ Tiểu Vãn không chịu được khổ cực khi tham gia show thực tế nữa cơ, thế mà chẳng thấy anh lo gì cho tiểu sư muội là em đây cả. Chuyến đi vừa bắt đầu mà anh đã lo nghĩ chu đáo cho Tiểu Vãn thế, cưng chiều quá nhỉ?”
Cố Thiến nói như kiểu Hình Nhạc lo lắng quan tâm mọi bề đến Hạ Đình Vãn, nhưng rõ ràng không phải như vậy.
Hình Nhạc chỉ cười cười: “Ha ha, anh lớn hơn Tiểu Vãn một tuổi, từ nhỏ đã chăm sóc em ấy hơn một chút rồi. Hơn nữa Tiểu Vãn là ảnh đế, lại là lần đầu tiên tham gia show thực tế, đừng bắt nạt em ấy thế chứ, lỡ em ấy bị dọa chạy mất sau này không nhận nữa thì sao.”
Đây là lần thứ hai hắn nhắc đến hai chữ Ảnh đế này.
Hình Nhạc điềm nhiên như không tiếp tục nhắc đến chuyện dự toán mà Cố Thiến nói: “Tuy đổi sang đi taxi, mức chi dự tính sẽ tăng lên rất nhiều, có điều cũng hết cách. Các phương diện khác ví dụ như ăn cơm này nọ chúng ta chọn rẻ hơn một chút, mọi người không có ý kiến chứ?”
“Đương nhiên sẽ nghe lời đội trưởng rồi.” Cố Thiến cười đáp.
Đã nói như vậy, Lý Khải Văn và Kỷ Triển sẽ không nói gì nữa. Cố Thiến và Hình Nhạc kẻ xướng người họa, thậm chí còn không chừa không gian cho Hạ Đình Vãn nói chen vào.
Mãi đến khi Hình Nhạc và những người khác đã đi về trước, Hạ Đình Vãn vẫn giật mình ngẩn ngơ trông theo bóng dáng của hắn ta.
Không biết qua bao lâu, sống lưng y bỗng không kìm được mà khe khẽ run.
Hình Nhạc có ác ý với y.
Lần đầu tiên y khẳng định được cảm giác mờ mịt lúc trước của mình.
Hình Nhạc đang lửa cháy thêm dầu mà đắp nặn y thành một kẻ ỷ vào hào quang ảnh đế của quá khứ mà kiêu căng thành tính, không đếm xỉa đến ekip, là một kẻ không thể chịu khổ.
Suy nghĩ này như một tia chớp lạnh lẽo xẹt qua ngực y, khiến y ớn lạnh khắp châu thân.
Chuyện xảy ra kế tiếp cũng lần nữa xác thực ý nghĩ của y.
Y và Kỷ Triển không quen biết, vì thế khi cậu ấy không nói gì, y cũng không tiện hỏi thêm nhiều.
Nhưng Hạ Đình Vãn không ngốc, y vẫn nghe được ý ngầm trong lời nói của cậu. Kỷ Triển không những bảo y phải cẩn thận với ống kính máy quay mà còn phải cẩn thận với Hình Nhạc.
Lời nhắc kiểu này khiến y hoảng hốt.
Theo lý mà nói, y và Kỷ Triển không có giao tình gì, còn Hình Nhạc thì đã quen biết hơn mười năm, đáng lẽ sự tin tưởng của y dành cho người sau không dễ bị lung lay. Nhưng chính y biết, trong khoảng thời gian này, Hình Nhạc đã làm nhiều chuyện và nói nhiều lời khiến y cảm thấy thật sự xa lạ.
Hình Nhạc thật sự sẽ làm những chuyện khiến y tổn thương sao?
Hạ Đình Vãn vừa nghi vấn vừa thấp thỏm bất an mà vùi mặt trong gối, sau đó lăn lộn trên giường.
Vừa lúc đó, Kỷ Triển để trần nửa người trên, bên hông chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm dửng dưng bước ra khỏi phòng tắm.
Lần này hai người ở chung một phòng, khoảng cách cũng khá gần. Lúc này Hạ Đình Vãn mới nhìn thấy trên lưng Kỷ Triển có xăm hình đầu lâu, nhìn thoáng qua dưới ánh đèn nom có vẻ rất dữ tợn.
Hình như cậu không có ý mặc quần áo, chỉ đi tới đi lui trong phòng tìm cục chuyển đổi đa năng để sạc pin điện thoại.
Bờ vai cậu dày rộng, phần eo gầy mà có lực, vóc người đẹp đẽ, làn da màu mật ong dưới ánh đèn càng mượt mà bóng loáng như vải gấm. Nom cậu như một con báo săn cuồng dã mạnh mẽ, toàn thân tràn ngập một loại mị lực nguyên thủy có thể hấp dẫn được bất kỳ ai.
Má nó chứ, cậu ta cuồng lộ thân à?
Hạ Đình Vãn không nhịn được mà lén mắng thầm một câu.
Y rất phiền muộn, một mặt là vì chuyện của Hình Nhạc khiến y không biết nên xử lý thế nào, mặt khác là y không thể không thừa nhận, mình đã thật sự nổi lên chút phản ứng sinh lý.
Trước khi ly hôn với Tô Ngôn, y đã gần ba tháng không sinh hoạt chăn gối, khi tâm tình đang tệ, cấm dục trong thời gian dài cũng không khó chịu cho lắm. Nhưng giờ đang ở một đất nước khác, vốn đã có ảo giác xa rời thực tế, mà Kỷ Triển thật sự là một cây hormone di động, một người đàn ông gợi cảm cứ đong đưa qua qua lại lại trước mặt y, đong đưa đến mức y muốn báo cảnh sát.
Mà bực mình nhất chính là lúc thân thể có phản ứng, trong đầu y sẽ vô thức hiện lên bóng dáng Tô Ngôn.
Đôi mắt sâu thẳm của Tô Ngôn, ngón tay thon dài của Tô Ngôn, chiếc cằm hơi hếch nom có phần ngạo mạn của Tô Ngôn.
Kỷ Triển như một vật dẫn nhiệt, đột ngột kích thích dục vọng đã ngủ say từ lâu trong thân thể y.
Y bắt đầu nóng lên, thế nhưng nguồn gốc ngọn lửa lại là Tô Ngôn, vẫn là Tô Ngôn, là Tô Ngôn đáng ghét.
Hạ Đình Vãn khó chịu cuộn tròn cả người mình vào chăn. Làn da ma sát với lớp chăn mềm mại… Tựa như cái vuốt ve đã lâu không thấy của Tô Ngôn. Y lưu luyến xúc cảm dịu dàng ấy, rồi lại không nhịn được mà căm ghét bản thân mình không có khí phách. Sau đó, y thiếp đi trong nỗi mâu thuẫn hỗn loạn ấy.
Hôm sau Hạ Đình Vãn dậy sớm hơn các MC khác rồi trang điểm che sẹo trên mặt với Triệu Nam Thù.
Đang làm được một nửa, y nghe thấy Cố Thiến ở một bên đang than phiền cái nắng Thái Lan độc quá, nhất định sau vài tiếng phải bôi lại kem chống nắng cho cô. Lúc không có máy quay phim ở đây, Cố Thiến thật sự rất khó để người ta liên tưởng đến ba chữ nữ hán tử.
Hành trình hôm nay sẽ đến công viên Voi*, trước khi đi quả nhiên Hình Nhạc đề nghị không ngồi xe tuk tuk nữa mà đổi thành taxi.
*Công viên Voi nằm cách trung tâm Chiang Mai 60km, là nơi thuần dưỡng, bảo vệ voi và đây cũng được xem là thủ phủ của vương quốc Lannathai xưa kia. Công viên này có diện tích rộng 8km2, hiện nay có hơn 37 con voi sinh sống tại đây, với 32 voi cái và 5 voi đực.
“Tôi nghĩ rồi, hay chúng ta cứ đi taxi đi, xe tuk tuk phóng nhanh quá, sợ mọi người khó chịu.”
“Em cảm thấy ổn mà, xe tuk tuk là phương tiện giao thông đặc sắc của Thái Lan, quen một chút là được.” Hình Nhạc vừa nói xong thì Cố Thiến đã tiếp lời: “Hơn nữa sư huynh à, không phải anh nói xe taxi đắt hơn nhiều so với tuk tuk hả, chúng ta không cần kiểm soát dự toán à?”
Cố Thiến và Hình Nhạc là nghệ sĩ cùng một công ty, cho nên cô ta vẫn thân mật gọi Hình Nhạc là sư huynh. Nghe thấy vậy, Hình Nhạc cười cười rồi dịu dàng nhìn về phía Hạ Đình Vãn, giải thích: “Thật ra là thế này, hôm qua Tiểu Vãn có lén tới tìm anh nói xe tuk tuk quá tròng trành và quá nhanh, em ấy ngồi không quen. Anh nghĩ Tiểu Vãn là ảnh đế, lần đầu tiên tham gia vào show thực tế như vậy đúng là rất khổ cực, thế nên với tư cách là đội trưởng anh nhất định phải chăm sóc một chút.”
Thoạt nghe Hình Nhạc nói vậy cũng coi như chặt chẽ, nhưng hình như vẫn có rất nhiều chỗ nhỏ nhặt khiến người ta phải khó chịu. Hạ Đình Vãn không được tự nhiên đứng dậy: “Thật ra tôi…”
Y vừa há miệng định nói thì đã bị tiếng cười sảng khoái của Cố Thiến ép xuống. Cô nửa đùa nửa thật nói với Hình Nhạc: “Ha ha ha, sư huynh à, lúc trước anh nghe nói Tiểu Vãn muốn tham gia chương trình này thì rất vui vẻ, còn sợ Tiểu Vãn không chịu được khổ cực khi tham gia show thực tế nữa cơ, thế mà chẳng thấy anh lo gì cho tiểu sư muội là em đây cả. Chuyến đi vừa bắt đầu mà anh đã lo nghĩ chu đáo cho Tiểu Vãn thế, cưng chiều quá nhỉ?”
Cố Thiến nói như kiểu Hình Nhạc lo lắng quan tâm mọi bề đến Hạ Đình Vãn, nhưng rõ ràng không phải như vậy.
Hình Nhạc chỉ cười cười: “Ha ha, anh lớn hơn Tiểu Vãn một tuổi, từ nhỏ đã chăm sóc em ấy hơn một chút rồi. Hơn nữa Tiểu Vãn là ảnh đế, lại là lần đầu tiên tham gia show thực tế, đừng bắt nạt em ấy thế chứ, lỡ em ấy bị dọa chạy mất sau này không nhận nữa thì sao.”
Đây là lần thứ hai hắn nhắc đến hai chữ Ảnh đế này.
Hình Nhạc điềm nhiên như không tiếp tục nhắc đến chuyện dự toán mà Cố Thiến nói: “Tuy đổi sang đi taxi, mức chi dự tính sẽ tăng lên rất nhiều, có điều cũng hết cách. Các phương diện khác ví dụ như ăn cơm này nọ chúng ta chọn rẻ hơn một chút, mọi người không có ý kiến chứ?”
“Đương nhiên sẽ nghe lời đội trưởng rồi.” Cố Thiến cười đáp.
Đã nói như vậy, Lý Khải Văn và Kỷ Triển sẽ không nói gì nữa. Cố Thiến và Hình Nhạc kẻ xướng người họa, thậm chí còn không chừa không gian cho Hạ Đình Vãn nói chen vào.
Mãi đến khi Hình Nhạc và những người khác đã đi về trước, Hạ Đình Vãn vẫn giật mình ngẩn ngơ trông theo bóng dáng của hắn ta.
Không biết qua bao lâu, sống lưng y bỗng không kìm được mà khe khẽ run.
Hình Nhạc có ác ý với y.
Lần đầu tiên y khẳng định được cảm giác mờ mịt lúc trước của mình.
Hình Nhạc đang lửa cháy thêm dầu mà đắp nặn y thành một kẻ ỷ vào hào quang ảnh đế của quá khứ mà kiêu căng thành tính, không đếm xỉa đến ekip, là một kẻ không thể chịu khổ.
Suy nghĩ này như một tia chớp lạnh lẽo xẹt qua ngực y, khiến y ớn lạnh khắp châu thân.
Chuyện xảy ra kế tiếp cũng lần nữa xác thực ý nghĩ của y.