-
Chương 78
Lý gia:
Cốc cốc...
"Ai vậy ạ?"
"Anh đây."
Vân Lục nghe thấy tiếng của Lý Nghệ Hoành thì vội vã chạy ra mở cửa.
Lý Nghệ Hoành bước vào, điều đầu tiên anh làm là sờ lên trán của Vân Lục.
"Không còn nóng, vậy là em bớt sốt nhiều rồi."
Vân Lục xúc động khi được quan tâm, cô nói: "Sao anh biết em bệnh?"
"Là ba nói."
"Em khiến anh hai phải bận tâm rồi."
Lý Nghệ Hoành cười, anh nắm tay Vân Lục kéo cô đi tới giường, cả hai cùng ngồi xuống. Lý Nghệ Hoành lúc này mới nói: "Bận tâm thì làm sao? Anh là anh hai của em kia mà, anh không bận tâm đến em thì bận tâm đến ai."
Vân Lục rất vui trong lòng, cô ngã đầu tựa vào bờ vai của Lý Nghệ Hoành thỏ thẻ với anh:
"Thật ra em không có bệnh, là em giả bộ."
Lý Nghệ Hoành ngạc nhiên, anh hạ ánh mắt nhìn Vân Lục: "Tại sao phải giả bộ?"
Vân Lục không che giấu, cô nói thật mọi việc với Lý Nghệ Hoành:
"Ba muốn gả em cho nhà họ Phong, hôm nay ông đã sắp xếp để em gặp mặt Phong thiếu gia nhưng em không muốn như vậy, em không muốn kết hôn."
"Phong thiếu là con út của Phong gia, cậu ta là người hiền lành rất hợp với em, tại sao lại không chịu?"
Vân Lục liền thốt lên: "Không, em chỉ muốn sống tại Lý gia, em không muốn xa ba xa anh hai."
Lý Nghệ Hoành cười nhẹ: "Anh và ba làm sao có thể ở cạnh em cả đời được, lỡ may ba mất, rồi anh cũng mất thì sao? Khi đó em sống với ai?"
Vân Lục ngẩn lên, cô sợ hãi: "Anh hai đừng nói như vậy, em không cho anh hai chết, anh hai sẽ sống thật lâu, lâu hơn cả Vân Lục."
Lý Nghệ Hoành đưa tay sờ gò má của Vân Lục, miệng anh nở nụ cười:
"Em thương anh đến vậy sao?"
Vân Lục ôm lấy cánh tay của Lý Nghệ Hoành, cô ngủi giọng: "Em thương anh Nghệ Hoành nhất trên đời, ngoài anh Nghệ Hoành em không quan tâm đến ai nữa cả."
Lý Nghệ Hoành nghe những câu này thì chỉ nghĩ đó là lời nói của một cô em gái nhưng trong trái tim của Vân Lục thì khác, câu nói ấy là tất cả tình cảm chân thật của cô, đó không chỉ là tình cảm của một cô em gái mà còn là tình cảm của một nữ nhi. Vân Lục yêu Lý Nghệ Hoành như yêu một người đàn ông chứ không hề xem anh ấy là anh hai của cô, mặc dù loạn luân nhưng cảm xúc của Vân Lục đã vượt quá mức kiểm soát của cô ấy, bây giờ có ai nói gì cũng chẳng còn quan trọng, Vân Lục chỉ biết trong lòng của mình duy nhất có một nam nhân tên là Lý Nghệ Hoành.
Lý Nghệ Hoành vuốt mái tóc của Vân Lục một cái thì đứng dậy mà đi về phòng. Vân Lục bồi hồi nhìn dáng vẻ sau lưng của Lý Nghệ Hoành, cho đến lúc anh ấy đã đi ra ngoài cô vẫn hướng đôi mắt về cánh cửa, trong thâm tâm Vân Lục thầm mong ước, mong ước rằng có một ngày anh hai sẽ nhận ra cô đối với anh ấy là ái tình.
Đi về phòng Lý Nghệ Hoành đã lấy điện thoại gọi cho Phi Phi, lúc này dưới nhà người làm nghe tiếng chuông cửa thì vội vàng đi ra.
Chị Điền mở cửa lặp tức cuối chào: "Tiểu thư!"
"Ừm."
Cô bước vào trong nhà, đôi mắt xinh đẹp lướt nhìn xung quanh, ngôi nhà thật thân quen ấm áp, cô quay lại cất giọng hỏi chị Điền: "Anh hai về chưa?"
"Dạ thiếu gia về rồi ạ." Chị Điền đáp.
Cô nghe thế thì tung tăng đi nhanh lên trên phòng, chị Điền nhìn cô chủ thì cảm thấy lạ lùng, cô chủ không ăn nói kín cẩn như mấy hôm trước khi về Lý gia, cô ấy lại quay lại cách cư xử của trước đây.
Chị Điền thắc mắc nhưng sẽ chẳng có ai hiểu được chuyện này trừ người trong cuộc, người đang ở tại Lý gia không phải là Khương Quyển Nhu mà chính là Lý Nghệ Hân của thật sự.
Quay lại sự việc lúc Nghệ Hân đi qua đường, chiếc xe tải lao đến, Quyển Nhu đã nhào tới ôm Nghệ Hân lăn sang bên kia đường, cả hai bị ngã xuống rất đau nhưng lúc đó Nghệ Hân đứng dậy liền hung hăng tát Quyển Nhu: "Chết tiệc, cô dám xô tôi."
Quyển Nhu bức xúc: "Là tôi đã cứu cô đó."
"Cứu ư? ai cần cô nhiều chuyện hả? Tôi thừa sức để né được."
Lý Nghệ Hân hung hăng bỏ đi, cuối cùng một chiếc xe khác mất thắng chạy loạng choạng trên đường, Lý Nghệ Hân nhướng ánh mắt cô vội né sang một bên thì trượt trân ngã xuống dốc.
Quyển Nhu chạy tới cô vô tình cũng trượt chân mà ngã xuống, sau cú ngã mạnh hai người ngất xỉu và khi tĩnh lại thì quy luật của ban đầu đã trở lại, Nghệ Hân là Nghệ Hân mà Quyển Nhu là Quyển Nhu không còn sự trọng sinh trái ngược.
Lý Nghệ Hân ung dung bước đến phòng của Lý Nghệ Hoành, cô đưa tay nắm vào ổ núm thì bỗng ngưng lại, đôi mắt của Lý Nghệ Hân chớp nhẹ. Bên trong vang lên một giọng cười của Lý Nghệ Hoành, anh đang rất vui vẻ nói chuyện với thư ký Phi qua điện thoại.
"Phi Phi giờ anh mới biết em lo xa như vậy."
"Đừng lo nữa, ba mẹ rất thích em, chỉ cần em nắm tay anh đứng trước ba mẹ thì họ sẽ lặp tức đồng ý ngay thôi."
Lý Nghệ Hân đột ngột mở cửa, đôi mắt thẳng thường chiếu một tia phẫn nộ đến Lý Nghệ Hoành.
Lý Nghệ Hoành đang cười nhưng bất chợt nhìn thấy Lý Nghệ Hân thì cửa miệng dần co lại, hàng chân mày bỗng nhíu nhẹ.
"Phi Phi anh sẽ gọi lại sau."
Lý Nghệ Hoành đặt điện thoại lên bàn, anh đứng dậy khỏi chiếc ghế, tâm trạng đang vui bất giác lại biến mất khi Nghệ Hân đến.
"Vào phòng anh sao không gõ cửa?"
"Em không thích gõ đấy thì sao?"
Lý Nghệ Hoành gằn giọng: "Nghệ Hân em vô lễ quá rồi đó."
Lý Nghệ Hân không những không nhận sai mà còn nâng ngữ khí tức giận:
"Là anh trước giờ dung túng với em kia mà, chẳng lẽ anh có người khác rồi thì quay sang bực bội với em?"
Lý Nghệ Hoành nhận ra cách nói chuyện và dáng vẻ này mới là Nghệ Hân mà anh vốn biết, nhưng thái độ của em ấy lúc thế này lúc thế kia làm anh rất hoang mang. Trong lòng của Lý Nghệ Hoành tan biến mọi hoan hỉ, anh vẫn còn giận Lý Nghệ Hân chuyện hôm đó, hơn nữa anh đã quyết định với Phi Phi cho nên mọi lời nói của Nghệ Hân lúc này chẳng có ý nghĩa gì nữa.
"Em nghe lén anh nói chuyện à?"
Lý Nghệ Hân khi tức lên thì mắt cũng dần hồng hồng, cô không ngờ lúc mình không có ở đây anh ấy đã thay lòng đổi dạ, bao nhiêu hứa hẹn kia thì sao? Bao nhiêu kỉ niệm thì sao? Anh ấy sao có thể dễ dàng mà phũ cô như vậy.
"Anh yêu Mã Phi Phi ư?" Nghệ Hân hỏi ngược lại Lý Nghệ Hoành.
Lý Nghệ Hoành im lặng, đôi mắt khẽ hạ xuống.
Lý Nghệ Hân không chịu được liền thét lên: "Anh nói đi, có phải anh yêu Mã Phi Phi không?"
Lý Nghệ Hoành tức giận, anh nâng lên ánh mắt cũng lớn tiếng mà nói:
"Anh yêu Phi Phi thì sao? Là tối hôm đó em đã không giữ lời hứa, anh đã nói nếu em không về thì đừng bao giờ nói chuyện với anh, nhưng em vẫn thản nhiên như không có việc gì, em vẫn chạy vào phòng anh không chút áy náy."
Lý Nghệ Hân ngỡ ngàn, cô không hề biết tối hôm đó mà anh ấy nói là hôm nào, chẳng lẽ Khương Quyển Nhu đã làm gì đó khiến anh ấy hiểu lằm, hay là anh ấy đã biết Quyển Nhu thích Hàn Minh Vũ cho nên mới cư xử như vậy?
Lý Nghệ Hân nắm chặt lòng bàn tay. Lý Nghệ Hoành cảm thấy mình đang mất kiểm soát, anh xoay người lại hít thở một chút cho bình tĩnh thì hạ giọng mà nói:
"Em về Hàn gia đi, lấy chồng rồi thì đừng có hễ chút là chạy về đây."
Lý Nghệ Hân hàng lệ rưng rưng, cô vẫn lớn giọng với Lý Nghệ Hoành, tiếng nói còn chất chứa một nỗi uất ức: "Anh hai không thương Hân nhi nữa ư?"
Lý Nghệ Hoành chợt nhói lòng, anh đang giao động, trong tâm trí lúc này bất giác lại rối bời, anh luôn nhắc mình đừng quên anh đã chọn Phi Phi nhưng mà Nghệ Hân là tình cảm mà anh luôn muốn níu giữ, anh thật sự sẽ từ bỏ em ấy sao?
"Anh vẫn là anh hai của em." Lý Nghệ Hoành thốt lên.
Nghệ Hân thút thít, tiếng khóc đã ưng ức: "Nhưng anh hai không còn quan tâm em nữa, anh đã có Phi Phi của anh, em chẳng là gì trong lòng của anh."
Lý Nghệ Hoành đau lòng nhưng anh vẫn tỏ ra lạnh lùng mà nói: "Nghệ Hân đừng nói nữa, em ra ngoài đi anh muốn nghỉ ngơi."
"Anh có biết trong ba tháng qua em đã gặp phải chuyện gì không? Anh có biết lúc em gặp tai nạn đã xảy ra chuyện gì không? Anh có biết lúc đó em đã sợ như thế nào không? Lúc em cần anh nhất thì anh ở đâu? Anh chỉ biết trách em, nhưng trong trái tim em, em vẫn chỉ có anh Nghệ Hoành thôi, em chỉ biết có anh mà không bao giờ chấp nhận Hàn Minh Vũ, ấy vậy mà anh nói anh yêu Phi Phi, anh yêu cô ấy, anh yêu cô ấy."
Lý Nghệ Hân đau lòng đến phẫn nộ, cô gào lên với Lý Nghệ Hoành. Lý Nghệ Hoành quay lại, ánh nhìn sâu thẩm đến ưu buồn: "Hân nhi!" Lý Nghệ Hoành thốt lên.
Lý Nghệ Hân nước mắt ướt nhòa trên gương mặt, cô nghe tiếng gọi ấy liền chạy đến ôm trầm lấy Lý Nghệ Hoành: "Nếu anh chọn Phi Phi thì em sẽ biến mất mãi mãi, anh sẽ không bao giờ còn gặp lại Hân nhi nữa."
Lý Nghệ Hoành ôm Nghệ Hân, anh nói: "Đừng có dọa anh."
Tiếng nói của Lý Nghệ Hân nức nở: "Em đã dọa anh lần nào chưa? Nghệ Hân em là người nói được làm được."
"Anh không yêu Phi Phi, anh vẫn yêu em như trước đây."
Lý Nghệ Hoành không còn sự giận trách với Nghệ Hân, lúc em ấy gào thét với anh khiến trái tim anh đau quặng, cứ mỗi lần em ấy tức giận thì cũng sẽ hét ầm lên như vậy, rất ngang tàn nhưng như thế mới là Nghệ Hân mà anh biết, em ấy đã quay lại, quay lại với anh.
Lý Nghệ Hoành biết bản thân vẫn còn tình cảm rất nhiều với Nghệ Hân, trong tâm trí chẳng còn nhớ đến Phi Phi, anh bây giờ đang hạnh phúc khi ôm Lý Nghệ Hân trong vòng tay. Phi Phi có lẽ chỉ là một cảm xúc thoáng qua, chỉ là một chút gì đó để che lấp đi khoảng trống nơi đáy lòng, anh vẫn yêu cô em gái không cùng huyết thống, cuối cùng tình cảm với Mã Phi Phi lại chỉ là chút nóng giận nhất thời với Hân nhi, em ấy vẫn là mối tình mà anh lưu luyến nhất.
Từ ngoài phòng của Lý Nghệ Hoành bỗng vang lên một giọng hớt hãi:
"Tam tiểu thư! Tam tiểu thư!"
Lý Nghệ Hoành buông Nghệ Hân anh đi nhanh ra bên ngoài, Lý Nghệ Hân cũng chạy theo.
Vân Lục ngất xỉu ngay trước phòng của Lý Nghệ Hoành, anh bước tới ngồi ngay xuống vỗ lên má của Vân Lục: "Vân nhi! Vân nhi!"
Vân Lục không hề phản ứng, Lý Nghệ Hoành đã ẵm Vân Lục đi vào phòng, anh lấy điện thoại nhanh chóng gọi cho bác sĩ.
Lý Vân Lục khi nảy đứng ngoài cũng giống như Nghệ Hân cô nghe lén cuộc nói chuyện của anh hai, cuối cùng Vân Lục lại ngỡ anh Nghệ Hoành có tình cảm loạn luân với Nghệ Hân vì thế rất sốc, cơn sốc còn kết hợp với sự ghen tức, nếu anh ấy có thể yêu em gái thì tại sao lại không phải là cô, tại sao là cái con đồi tể Nghệ Hân đó. Vân Lục quá tức giận, giận đến tức ngực vì vậy cô khó thở mà ngất đi. Trong Lý gia chỉ trừ Vân Lục là không biết quan hệ không huyết thống của Lý Nghệ Hoành với Nghệ Hân, Vân Lục năm mười bảy tuổi mới được đón vào Lý gia vì thế có một số chuyện trong Lý gia cô không được biết, cũng không có ai nói cho cô biết kể cả mẹ ruột của cô cũng không hề biết chuyện này.
Vân Lục rất ghét Lý Nghệ Hân, cô ta đã luôn ức hiếp và bắt nạt Vân Lục từ khi Vân Lục mới bước chân vào Lý gia, cho nên có thế nào thì Vân Lục vẫn không thể có thiện cảm với nhị tiểu thư dù chỉ là một chút. Hơn nữa người anh mà cô thầm thương trộm nhớ lại yêu Lý Nghệ Hân, thử hỏi Vân Lục sao có thể không sốc, cú sốc đã quá mức tưởng tượng của cô ấy.
Cốc cốc...
"Ai vậy ạ?"
"Anh đây."
Vân Lục nghe thấy tiếng của Lý Nghệ Hoành thì vội vã chạy ra mở cửa.
Lý Nghệ Hoành bước vào, điều đầu tiên anh làm là sờ lên trán của Vân Lục.
"Không còn nóng, vậy là em bớt sốt nhiều rồi."
Vân Lục xúc động khi được quan tâm, cô nói: "Sao anh biết em bệnh?"
"Là ba nói."
"Em khiến anh hai phải bận tâm rồi."
Lý Nghệ Hoành cười, anh nắm tay Vân Lục kéo cô đi tới giường, cả hai cùng ngồi xuống. Lý Nghệ Hoành lúc này mới nói: "Bận tâm thì làm sao? Anh là anh hai của em kia mà, anh không bận tâm đến em thì bận tâm đến ai."
Vân Lục rất vui trong lòng, cô ngã đầu tựa vào bờ vai của Lý Nghệ Hoành thỏ thẻ với anh:
"Thật ra em không có bệnh, là em giả bộ."
Lý Nghệ Hoành ngạc nhiên, anh hạ ánh mắt nhìn Vân Lục: "Tại sao phải giả bộ?"
Vân Lục không che giấu, cô nói thật mọi việc với Lý Nghệ Hoành:
"Ba muốn gả em cho nhà họ Phong, hôm nay ông đã sắp xếp để em gặp mặt Phong thiếu gia nhưng em không muốn như vậy, em không muốn kết hôn."
"Phong thiếu là con út của Phong gia, cậu ta là người hiền lành rất hợp với em, tại sao lại không chịu?"
Vân Lục liền thốt lên: "Không, em chỉ muốn sống tại Lý gia, em không muốn xa ba xa anh hai."
Lý Nghệ Hoành cười nhẹ: "Anh và ba làm sao có thể ở cạnh em cả đời được, lỡ may ba mất, rồi anh cũng mất thì sao? Khi đó em sống với ai?"
Vân Lục ngẩn lên, cô sợ hãi: "Anh hai đừng nói như vậy, em không cho anh hai chết, anh hai sẽ sống thật lâu, lâu hơn cả Vân Lục."
Lý Nghệ Hoành đưa tay sờ gò má của Vân Lục, miệng anh nở nụ cười:
"Em thương anh đến vậy sao?"
Vân Lục ôm lấy cánh tay của Lý Nghệ Hoành, cô ngủi giọng: "Em thương anh Nghệ Hoành nhất trên đời, ngoài anh Nghệ Hoành em không quan tâm đến ai nữa cả."
Lý Nghệ Hoành nghe những câu này thì chỉ nghĩ đó là lời nói của một cô em gái nhưng trong trái tim của Vân Lục thì khác, câu nói ấy là tất cả tình cảm chân thật của cô, đó không chỉ là tình cảm của một cô em gái mà còn là tình cảm của một nữ nhi. Vân Lục yêu Lý Nghệ Hoành như yêu một người đàn ông chứ không hề xem anh ấy là anh hai của cô, mặc dù loạn luân nhưng cảm xúc của Vân Lục đã vượt quá mức kiểm soát của cô ấy, bây giờ có ai nói gì cũng chẳng còn quan trọng, Vân Lục chỉ biết trong lòng của mình duy nhất có một nam nhân tên là Lý Nghệ Hoành.
Lý Nghệ Hoành vuốt mái tóc của Vân Lục một cái thì đứng dậy mà đi về phòng. Vân Lục bồi hồi nhìn dáng vẻ sau lưng của Lý Nghệ Hoành, cho đến lúc anh ấy đã đi ra ngoài cô vẫn hướng đôi mắt về cánh cửa, trong thâm tâm Vân Lục thầm mong ước, mong ước rằng có một ngày anh hai sẽ nhận ra cô đối với anh ấy là ái tình.
Đi về phòng Lý Nghệ Hoành đã lấy điện thoại gọi cho Phi Phi, lúc này dưới nhà người làm nghe tiếng chuông cửa thì vội vàng đi ra.
Chị Điền mở cửa lặp tức cuối chào: "Tiểu thư!"
"Ừm."
Cô bước vào trong nhà, đôi mắt xinh đẹp lướt nhìn xung quanh, ngôi nhà thật thân quen ấm áp, cô quay lại cất giọng hỏi chị Điền: "Anh hai về chưa?"
"Dạ thiếu gia về rồi ạ." Chị Điền đáp.
Cô nghe thế thì tung tăng đi nhanh lên trên phòng, chị Điền nhìn cô chủ thì cảm thấy lạ lùng, cô chủ không ăn nói kín cẩn như mấy hôm trước khi về Lý gia, cô ấy lại quay lại cách cư xử của trước đây.
Chị Điền thắc mắc nhưng sẽ chẳng có ai hiểu được chuyện này trừ người trong cuộc, người đang ở tại Lý gia không phải là Khương Quyển Nhu mà chính là Lý Nghệ Hân của thật sự.
Quay lại sự việc lúc Nghệ Hân đi qua đường, chiếc xe tải lao đến, Quyển Nhu đã nhào tới ôm Nghệ Hân lăn sang bên kia đường, cả hai bị ngã xuống rất đau nhưng lúc đó Nghệ Hân đứng dậy liền hung hăng tát Quyển Nhu: "Chết tiệc, cô dám xô tôi."
Quyển Nhu bức xúc: "Là tôi đã cứu cô đó."
"Cứu ư? ai cần cô nhiều chuyện hả? Tôi thừa sức để né được."
Lý Nghệ Hân hung hăng bỏ đi, cuối cùng một chiếc xe khác mất thắng chạy loạng choạng trên đường, Lý Nghệ Hân nhướng ánh mắt cô vội né sang một bên thì trượt trân ngã xuống dốc.
Quyển Nhu chạy tới cô vô tình cũng trượt chân mà ngã xuống, sau cú ngã mạnh hai người ngất xỉu và khi tĩnh lại thì quy luật của ban đầu đã trở lại, Nghệ Hân là Nghệ Hân mà Quyển Nhu là Quyển Nhu không còn sự trọng sinh trái ngược.
Lý Nghệ Hân ung dung bước đến phòng của Lý Nghệ Hoành, cô đưa tay nắm vào ổ núm thì bỗng ngưng lại, đôi mắt của Lý Nghệ Hân chớp nhẹ. Bên trong vang lên một giọng cười của Lý Nghệ Hoành, anh đang rất vui vẻ nói chuyện với thư ký Phi qua điện thoại.
"Phi Phi giờ anh mới biết em lo xa như vậy."
"Đừng lo nữa, ba mẹ rất thích em, chỉ cần em nắm tay anh đứng trước ba mẹ thì họ sẽ lặp tức đồng ý ngay thôi."
Lý Nghệ Hân đột ngột mở cửa, đôi mắt thẳng thường chiếu một tia phẫn nộ đến Lý Nghệ Hoành.
Lý Nghệ Hoành đang cười nhưng bất chợt nhìn thấy Lý Nghệ Hân thì cửa miệng dần co lại, hàng chân mày bỗng nhíu nhẹ.
"Phi Phi anh sẽ gọi lại sau."
Lý Nghệ Hoành đặt điện thoại lên bàn, anh đứng dậy khỏi chiếc ghế, tâm trạng đang vui bất giác lại biến mất khi Nghệ Hân đến.
"Vào phòng anh sao không gõ cửa?"
"Em không thích gõ đấy thì sao?"
Lý Nghệ Hoành gằn giọng: "Nghệ Hân em vô lễ quá rồi đó."
Lý Nghệ Hân không những không nhận sai mà còn nâng ngữ khí tức giận:
"Là anh trước giờ dung túng với em kia mà, chẳng lẽ anh có người khác rồi thì quay sang bực bội với em?"
Lý Nghệ Hoành nhận ra cách nói chuyện và dáng vẻ này mới là Nghệ Hân mà anh vốn biết, nhưng thái độ của em ấy lúc thế này lúc thế kia làm anh rất hoang mang. Trong lòng của Lý Nghệ Hoành tan biến mọi hoan hỉ, anh vẫn còn giận Lý Nghệ Hân chuyện hôm đó, hơn nữa anh đã quyết định với Phi Phi cho nên mọi lời nói của Nghệ Hân lúc này chẳng có ý nghĩa gì nữa.
"Em nghe lén anh nói chuyện à?"
Lý Nghệ Hân khi tức lên thì mắt cũng dần hồng hồng, cô không ngờ lúc mình không có ở đây anh ấy đã thay lòng đổi dạ, bao nhiêu hứa hẹn kia thì sao? Bao nhiêu kỉ niệm thì sao? Anh ấy sao có thể dễ dàng mà phũ cô như vậy.
"Anh yêu Mã Phi Phi ư?" Nghệ Hân hỏi ngược lại Lý Nghệ Hoành.
Lý Nghệ Hoành im lặng, đôi mắt khẽ hạ xuống.
Lý Nghệ Hân không chịu được liền thét lên: "Anh nói đi, có phải anh yêu Mã Phi Phi không?"
Lý Nghệ Hoành tức giận, anh nâng lên ánh mắt cũng lớn tiếng mà nói:
"Anh yêu Phi Phi thì sao? Là tối hôm đó em đã không giữ lời hứa, anh đã nói nếu em không về thì đừng bao giờ nói chuyện với anh, nhưng em vẫn thản nhiên như không có việc gì, em vẫn chạy vào phòng anh không chút áy náy."
Lý Nghệ Hân ngỡ ngàn, cô không hề biết tối hôm đó mà anh ấy nói là hôm nào, chẳng lẽ Khương Quyển Nhu đã làm gì đó khiến anh ấy hiểu lằm, hay là anh ấy đã biết Quyển Nhu thích Hàn Minh Vũ cho nên mới cư xử như vậy?
Lý Nghệ Hân nắm chặt lòng bàn tay. Lý Nghệ Hoành cảm thấy mình đang mất kiểm soát, anh xoay người lại hít thở một chút cho bình tĩnh thì hạ giọng mà nói:
"Em về Hàn gia đi, lấy chồng rồi thì đừng có hễ chút là chạy về đây."
Lý Nghệ Hân hàng lệ rưng rưng, cô vẫn lớn giọng với Lý Nghệ Hoành, tiếng nói còn chất chứa một nỗi uất ức: "Anh hai không thương Hân nhi nữa ư?"
Lý Nghệ Hoành chợt nhói lòng, anh đang giao động, trong tâm trí lúc này bất giác lại rối bời, anh luôn nhắc mình đừng quên anh đã chọn Phi Phi nhưng mà Nghệ Hân là tình cảm mà anh luôn muốn níu giữ, anh thật sự sẽ từ bỏ em ấy sao?
"Anh vẫn là anh hai của em." Lý Nghệ Hoành thốt lên.
Nghệ Hân thút thít, tiếng khóc đã ưng ức: "Nhưng anh hai không còn quan tâm em nữa, anh đã có Phi Phi của anh, em chẳng là gì trong lòng của anh."
Lý Nghệ Hoành đau lòng nhưng anh vẫn tỏ ra lạnh lùng mà nói: "Nghệ Hân đừng nói nữa, em ra ngoài đi anh muốn nghỉ ngơi."
"Anh có biết trong ba tháng qua em đã gặp phải chuyện gì không? Anh có biết lúc em gặp tai nạn đã xảy ra chuyện gì không? Anh có biết lúc đó em đã sợ như thế nào không? Lúc em cần anh nhất thì anh ở đâu? Anh chỉ biết trách em, nhưng trong trái tim em, em vẫn chỉ có anh Nghệ Hoành thôi, em chỉ biết có anh mà không bao giờ chấp nhận Hàn Minh Vũ, ấy vậy mà anh nói anh yêu Phi Phi, anh yêu cô ấy, anh yêu cô ấy."
Lý Nghệ Hân đau lòng đến phẫn nộ, cô gào lên với Lý Nghệ Hoành. Lý Nghệ Hoành quay lại, ánh nhìn sâu thẩm đến ưu buồn: "Hân nhi!" Lý Nghệ Hoành thốt lên.
Lý Nghệ Hân nước mắt ướt nhòa trên gương mặt, cô nghe tiếng gọi ấy liền chạy đến ôm trầm lấy Lý Nghệ Hoành: "Nếu anh chọn Phi Phi thì em sẽ biến mất mãi mãi, anh sẽ không bao giờ còn gặp lại Hân nhi nữa."
Lý Nghệ Hoành ôm Nghệ Hân, anh nói: "Đừng có dọa anh."
Tiếng nói của Lý Nghệ Hân nức nở: "Em đã dọa anh lần nào chưa? Nghệ Hân em là người nói được làm được."
"Anh không yêu Phi Phi, anh vẫn yêu em như trước đây."
Lý Nghệ Hoành không còn sự giận trách với Nghệ Hân, lúc em ấy gào thét với anh khiến trái tim anh đau quặng, cứ mỗi lần em ấy tức giận thì cũng sẽ hét ầm lên như vậy, rất ngang tàn nhưng như thế mới là Nghệ Hân mà anh biết, em ấy đã quay lại, quay lại với anh.
Lý Nghệ Hoành biết bản thân vẫn còn tình cảm rất nhiều với Nghệ Hân, trong tâm trí chẳng còn nhớ đến Phi Phi, anh bây giờ đang hạnh phúc khi ôm Lý Nghệ Hân trong vòng tay. Phi Phi có lẽ chỉ là một cảm xúc thoáng qua, chỉ là một chút gì đó để che lấp đi khoảng trống nơi đáy lòng, anh vẫn yêu cô em gái không cùng huyết thống, cuối cùng tình cảm với Mã Phi Phi lại chỉ là chút nóng giận nhất thời với Hân nhi, em ấy vẫn là mối tình mà anh lưu luyến nhất.
Từ ngoài phòng của Lý Nghệ Hoành bỗng vang lên một giọng hớt hãi:
"Tam tiểu thư! Tam tiểu thư!"
Lý Nghệ Hoành buông Nghệ Hân anh đi nhanh ra bên ngoài, Lý Nghệ Hân cũng chạy theo.
Vân Lục ngất xỉu ngay trước phòng của Lý Nghệ Hoành, anh bước tới ngồi ngay xuống vỗ lên má của Vân Lục: "Vân nhi! Vân nhi!"
Vân Lục không hề phản ứng, Lý Nghệ Hoành đã ẵm Vân Lục đi vào phòng, anh lấy điện thoại nhanh chóng gọi cho bác sĩ.
Lý Vân Lục khi nảy đứng ngoài cũng giống như Nghệ Hân cô nghe lén cuộc nói chuyện của anh hai, cuối cùng Vân Lục lại ngỡ anh Nghệ Hoành có tình cảm loạn luân với Nghệ Hân vì thế rất sốc, cơn sốc còn kết hợp với sự ghen tức, nếu anh ấy có thể yêu em gái thì tại sao lại không phải là cô, tại sao là cái con đồi tể Nghệ Hân đó. Vân Lục quá tức giận, giận đến tức ngực vì vậy cô khó thở mà ngất đi. Trong Lý gia chỉ trừ Vân Lục là không biết quan hệ không huyết thống của Lý Nghệ Hoành với Nghệ Hân, Vân Lục năm mười bảy tuổi mới được đón vào Lý gia vì thế có một số chuyện trong Lý gia cô không được biết, cũng không có ai nói cho cô biết kể cả mẹ ruột của cô cũng không hề biết chuyện này.
Vân Lục rất ghét Lý Nghệ Hân, cô ta đã luôn ức hiếp và bắt nạt Vân Lục từ khi Vân Lục mới bước chân vào Lý gia, cho nên có thế nào thì Vân Lục vẫn không thể có thiện cảm với nhị tiểu thư dù chỉ là một chút. Hơn nữa người anh mà cô thầm thương trộm nhớ lại yêu Lý Nghệ Hân, thử hỏi Vân Lục sao có thể không sốc, cú sốc đã quá mức tưởng tượng của cô ấy.