-
Chương 61
Lý phu nhân đưa Quyển Nhu về nhà sau khi truyền nước xong. Vào phòng của Nghệ Hân, Lý phu nhân đặt lại gối, vuốt lại drap sau đó quay qua nói: "Mau nằm xuống đi con."
Quyển Nhu đi tới và nằm xuống giường, Lý phu nhân liền kéo chăn đắp lên cho cô: "Con có đói không? Hay mẹ nấu cháo cho con ăn nhé."
"Con không muốn ăn."
"Vậy thôi con ngủ đi, nếu nữa đêm có đói thì gọi mẹ."
"Dạ." Quyển Nhu trả lời.
Lý phu nhân ra khỏi phòng, bà khép cửa lại để cho Quyển Nhu được nghỉ ngơi.
Lý lão gia nghe tiếng động thì tĩnh giấc: "Mễ Hoa bà đã đi đâu vậy?"
Lý phu nhân hạ ánh mắt, tâm tư ưu phiền, bà ngồi xuống giường nhỏ nhẹ nói: "Cũng muộn rồi, có gì ngày mai tôi kể lão gia nghe sau được không?"
Lý lão gia nghe thế thì thôi, ông khép lại ánh mắt, Lý phu nhân cũng kê gối nằm xuống bên cạnh, bà vẫn bận tâm về Nghệ Hân nên nhất thời chưa ngủ được, lúc ở trong bệnh viện bà gặn hỏi mãi mà con bé chẳng nói lời nào, gọi cho Minh Vũ thì lại thuê bao, rốt cuộc là đã có chuyện gì chứ?
----------------
Tại bệnh viện.
Hàn Minh Vũ sau 2h đồng hồ hôn mê thì cũng đã tĩnh, khi mở mắt cảm giác đầu tiên là đau buốt ở vết khâu, vì thuốc mê đã hết cho nên Hàn Minh Vũ liền cảm thấy đau, hàng chân mày của anh nhíu xuống.
Hàn phu nhân bước vào thấy Minh Vũ đã tĩnh thì mừng rỡ: "Minh Vũ con tĩnh rồi à!"
Hàn Minh Vũ nghiêng đầu nhìn Hàn phu nhân, bà bước tới ngồi xuống: "Con trai con làm mẹ lo quá đó."
Hàn Minh Vũ nhìn Hàn phu nhân sau đó ánh mắt dời đi chỗ khác, anh nhìn quanh thì mở miệng nói: "Mẹ, Nghệ Hân đâu?"
Trong phòng bệnh lúc này chỉ có Hàn phu nhân, Hàn lão gia và Minh Hạ đều đã về, riêng Quyển Nhu thì Hàn phu nhân không biết, bà chỉ lo cho Minh Vũ mà chẳng để tâm đến ai nữa.
"Mẹ cũng không biết, lúc vào đây mẹ có gặp nó nhưng bây giờ thì không biết đã đi đâu rồi."
Ánh mắt của Hàn Minh Vũ chớp nhẹ, trong lòng sâu lắng nỗi buồn, Nghệ Hân sao lại không ở bên cạnh của anh?
__________
Quyển Nhu về Lý gia nhưng suốt ngày chỉ ở trong phòng, ăn uống cũng rất chán chường, Lý phu nhân rất lo cho con gái nhưng có khuyên thế nào thì Quyển Nhu cũng không chịu ăn uống cho đàng hoàng, nhắc tới Minh Vũ thì mắt cứ rơm rớm, bảo gọi Minh Vũ sang đây thì không chịu, hỏi tại sao thì cũng không nói, mở miệng ra thì chỉ hỏi anh Nghệ Hoành đã về chưa? Lý phu nhân khổ tâm lại chẳng biết phải làm sao, Nghệ Hân mà ủ rũ thì bà cũng buồn bã theo.
Lý lão gia thấy vậy thì đã sang phòng của Quyển Nhu, ông gõ cửa: "Hân là ba đây."
Quyển Nhu ngồi dậy, cô mở cửa cho Lý lão gia.
Lý lão gia bước vào, ông ngồi xuống ghế chậm rãi nói:
"Nghệ Hân con qua đây ngồi đi."
Quyển Nhu bước tới ngồi xuống giường, đối diện với Lý lão gia.
"Con vì sao mà cả ngày cứ ủ rũ, vì sao mà không muốn về Hàn gia? Có uất ức gì con nói đi, ba sẽ giải quyết cho con."
Quyển Nhu tầm mắt chỉ nhìn xuống, cô mở miệng nói:
"Hàn gia đang gặp khó khăn, con lại không giúp gì được, chẳng còn mặt mũi nào mà về."
Lý lão gia hạ giọng: "Vì Hàn Thị phải không?"
"Lý Thị muốn thu mua Hàn Thị, cổ phiếu đang rớt thảm hại, ba nghĩ xem nếu ba là con thì ba có muốn về không?"
Lý lão gia bỗng thở ra, nói đến chuyện này thì phải nhắc đến Nghệ Hoành: "Cái thằng Nghệ Hoành này cũng thật là, ba đã nói nó rồi vậy mà nó cứ khăn khăn muốn thu mua Hàn Thị, giờ em gái buồn bã như thế này đây mà tâm hơi nó thì lại chẳng thấy đâu."
Đã hai ngày nay Lý Nghệ Hoành chẳng về nhà, trong nhà không ai biết là anh ta đi đâu, có lẽ vì muốn tránh mặt Quyển Nhu nên anh ta mới như vậy?
Quyển Nhu cảm thấy có hi vọng từ Lý lão gia thì liền nắm lấy tay ông: "Ba, ba có thể giúp cho Minh Vũ không? Có thể giúp cho anh ấy không?"
Lý lão gia nhìn Quyển Nhu, ông biết con gái cũng khổ tâm: "Ba không phải là không muốn giúp, nhưng quyền hành ở tập đoàn ba đều giao lại cho anh hai con cả rồi, nó muốn làm gì ba không thể cản được."
Quyển Nhu nghe lời này thì hụt hẫng, cô buông tay ra, mắt lại rủ xuống. Lý lão gia thấy con gái buồn bã thì trong lòng cũng không vui, ông đặt tay lên vai của con rồi bảo: "Tuy ba không can thiệp được nhưng ba sẽ nói chuyện với Nghệ Hoành một lần nữa, con cũng đừng lo quá."
Quyển Nhu nâng ánh mắt: "Con cám ơn ba."
Lý lão gia hỏi hang thêm Quyển Nhu vài câu thì về lại phòng, cánh cửa vừa đóng lại chừng năm mươi giây thì mở ra. Quyển Nhu không chốt cửa nên Vân Lục dễ dàng đi vào, cô bưng đến một chén thuốc.
"Chị...à.. tiểu thư thuốc này là của phu nhân sắc, tiểu thư mau uống đi cho nóng."
Quyển Nhu cầm lấy chén thuốc nhưng chén rất nóng, Vân Lục lại cố tình sảy tay, nhưng cô ta lại cố ý để nước thuốc đổ lên tay mình chứ không phải là tay của Quyển Nhu.
Vân Lục liền ngồi xuống, lau lau váy cho Quyển Nhu, miệng liên tục nói: "Tiểu thư em xin lỗi, em xin lỗi."
Lý Nghệ Hoành đang đi gần đến phòng của Nghệ Hân nghe tiếng Vân Lục thì bước vào.
Vân Lục cứ lau lau, Quyển Nhu nói: "Không sao đâu, cô đứng lên đi."
"Em xin lỗi, em không cố ý đâu."
"Tôi không trách cô, xem tay của cô trước đi."
Quyển Nhu vừa nói xong thì Lý Nghệ Hoành lên tiếng:
"Xảy ra chuyện gì?"
Vân Lục quay lại, cô cứ che che ở tay, Lý Nghệ Hoành đi tới anh nắm lấy tay Vân Lục, thấy tay cô ta đỏ ửng thì nhíu mày, anh liếc mắt sang Quyển Nhu: "Nghệ Hân em lại làm gì Vân Lục vậy hả?"
Quyển Nhu ngỡ ngàn: "Em có làm gì đâu, là cô ấy bưng thuốc bị đổ thôi mà."
Lý Nghệ Hoành hơi lớn giọng nói: "Bưng từ dưới nhà không đổ lên đây lại đổ, tay em ấy vì em mà bị bỏng đến hai lần, em ngang ngược quá đấy Nghệ Hân."
Quyển Nhu hoang mang, bị bỏng đến hai lần ư? Lần trước là do Nghệ Hân cố tình sao?
"Anh hai đừng nói nữa, em không có sao đâu, bôi thuốc là sẽ hết thôi."
Lý Nghệ Hoành bên vực Vân Lục, nhưng ánh mắt anh nảy giờ chỉ đang nhìn Quyển Nhu: "Em vào phòng anh đi, anh sẽ bôi thuốc cho em."
Vân Lục trong lòng thầm cười, cô ta vừa rồi nhìn thấy Lý Nghệ Hoành về nhà mới cố tình giở trò, bưng thuốc lên rồi tự làm mình bị bỏng, tất cả chỉ là để lấy đi sự quan tâm của anh hai, nhân cơ hội khiến anh ấy có cái nhìn ác cảm với con nhỏ Nghệ Hân đáng khinh đáng ghét kia.
Vân Lục đi ra, ánh mắt lóe tia cười. Lý Nghệ Hoành cũng quay lưng đi nhưng Quyển Nhu đã nắm lấy tay anh:
"Anh hai!"
Lý Nghệ Hoành quay lại: "Em còn muốn biện minh sao?"
"Anh tin cũng được không tin cũng được, em không làm thì không thừa nhận."
"Vân Lục cũng là em gái của em, em đừng có bắt nạt nó nữa."
Quyển Nhu đứng dậy, ánh mắt hiền lành của cô dừng lại trên gương mặt của Lý Nghệ Hoành: "Bỏ qua chuyện này đi, em muốn nói về Hàn Thị, anh nhất thiết phải thu mua sao?"
Lý Nghệ Hoành tỏ ra khó chịu với việc này, anh rút tay ra khỏi bàn tay của Quyển Nhu: "Anh đã từng nói nếu Hàn gia đối xử tệ với em thì Hàn Thị của họ sẽ không yên ổn."
"Minh Vũ rất tốt với em." Quyển Nhu liền nói, đôi mắt lại rất khẳng định.
"Nếu hắn tốt với em thì tại sao ba ngày trước em về nhà với bộ dạng đó, em còn ngất xỉu nữa, như thế là tốt mà em nói đấy hả?" Lý Nghệ Hoành nâng giọng, ánh mắt mang theo sự tức tối.
"Anh ấy bị thương, vì em mà bị thương, máu đó là của anh ấy." Quyển Nhu rưng rưng nước mắt khi nhắc đến vết thương của Minh Vũ.
Lý Nghệ Hoành kinh ngạc: "Bị thương sao?"
"Đúng, anh ấy bị thương, em đã đưa anh ấy vào bệnh viện vì thế người em mới đầy máu."
Quyển Nhu đi tới và nằm xuống giường, Lý phu nhân liền kéo chăn đắp lên cho cô: "Con có đói không? Hay mẹ nấu cháo cho con ăn nhé."
"Con không muốn ăn."
"Vậy thôi con ngủ đi, nếu nữa đêm có đói thì gọi mẹ."
"Dạ." Quyển Nhu trả lời.
Lý phu nhân ra khỏi phòng, bà khép cửa lại để cho Quyển Nhu được nghỉ ngơi.
Lý lão gia nghe tiếng động thì tĩnh giấc: "Mễ Hoa bà đã đi đâu vậy?"
Lý phu nhân hạ ánh mắt, tâm tư ưu phiền, bà ngồi xuống giường nhỏ nhẹ nói: "Cũng muộn rồi, có gì ngày mai tôi kể lão gia nghe sau được không?"
Lý lão gia nghe thế thì thôi, ông khép lại ánh mắt, Lý phu nhân cũng kê gối nằm xuống bên cạnh, bà vẫn bận tâm về Nghệ Hân nên nhất thời chưa ngủ được, lúc ở trong bệnh viện bà gặn hỏi mãi mà con bé chẳng nói lời nào, gọi cho Minh Vũ thì lại thuê bao, rốt cuộc là đã có chuyện gì chứ?
----------------
Tại bệnh viện.
Hàn Minh Vũ sau 2h đồng hồ hôn mê thì cũng đã tĩnh, khi mở mắt cảm giác đầu tiên là đau buốt ở vết khâu, vì thuốc mê đã hết cho nên Hàn Minh Vũ liền cảm thấy đau, hàng chân mày của anh nhíu xuống.
Hàn phu nhân bước vào thấy Minh Vũ đã tĩnh thì mừng rỡ: "Minh Vũ con tĩnh rồi à!"
Hàn Minh Vũ nghiêng đầu nhìn Hàn phu nhân, bà bước tới ngồi xuống: "Con trai con làm mẹ lo quá đó."
Hàn Minh Vũ nhìn Hàn phu nhân sau đó ánh mắt dời đi chỗ khác, anh nhìn quanh thì mở miệng nói: "Mẹ, Nghệ Hân đâu?"
Trong phòng bệnh lúc này chỉ có Hàn phu nhân, Hàn lão gia và Minh Hạ đều đã về, riêng Quyển Nhu thì Hàn phu nhân không biết, bà chỉ lo cho Minh Vũ mà chẳng để tâm đến ai nữa.
"Mẹ cũng không biết, lúc vào đây mẹ có gặp nó nhưng bây giờ thì không biết đã đi đâu rồi."
Ánh mắt của Hàn Minh Vũ chớp nhẹ, trong lòng sâu lắng nỗi buồn, Nghệ Hân sao lại không ở bên cạnh của anh?
__________
Quyển Nhu về Lý gia nhưng suốt ngày chỉ ở trong phòng, ăn uống cũng rất chán chường, Lý phu nhân rất lo cho con gái nhưng có khuyên thế nào thì Quyển Nhu cũng không chịu ăn uống cho đàng hoàng, nhắc tới Minh Vũ thì mắt cứ rơm rớm, bảo gọi Minh Vũ sang đây thì không chịu, hỏi tại sao thì cũng không nói, mở miệng ra thì chỉ hỏi anh Nghệ Hoành đã về chưa? Lý phu nhân khổ tâm lại chẳng biết phải làm sao, Nghệ Hân mà ủ rũ thì bà cũng buồn bã theo.
Lý lão gia thấy vậy thì đã sang phòng của Quyển Nhu, ông gõ cửa: "Hân là ba đây."
Quyển Nhu ngồi dậy, cô mở cửa cho Lý lão gia.
Lý lão gia bước vào, ông ngồi xuống ghế chậm rãi nói:
"Nghệ Hân con qua đây ngồi đi."
Quyển Nhu bước tới ngồi xuống giường, đối diện với Lý lão gia.
"Con vì sao mà cả ngày cứ ủ rũ, vì sao mà không muốn về Hàn gia? Có uất ức gì con nói đi, ba sẽ giải quyết cho con."
Quyển Nhu tầm mắt chỉ nhìn xuống, cô mở miệng nói:
"Hàn gia đang gặp khó khăn, con lại không giúp gì được, chẳng còn mặt mũi nào mà về."
Lý lão gia hạ giọng: "Vì Hàn Thị phải không?"
"Lý Thị muốn thu mua Hàn Thị, cổ phiếu đang rớt thảm hại, ba nghĩ xem nếu ba là con thì ba có muốn về không?"
Lý lão gia bỗng thở ra, nói đến chuyện này thì phải nhắc đến Nghệ Hoành: "Cái thằng Nghệ Hoành này cũng thật là, ba đã nói nó rồi vậy mà nó cứ khăn khăn muốn thu mua Hàn Thị, giờ em gái buồn bã như thế này đây mà tâm hơi nó thì lại chẳng thấy đâu."
Đã hai ngày nay Lý Nghệ Hoành chẳng về nhà, trong nhà không ai biết là anh ta đi đâu, có lẽ vì muốn tránh mặt Quyển Nhu nên anh ta mới như vậy?
Quyển Nhu cảm thấy có hi vọng từ Lý lão gia thì liền nắm lấy tay ông: "Ba, ba có thể giúp cho Minh Vũ không? Có thể giúp cho anh ấy không?"
Lý lão gia nhìn Quyển Nhu, ông biết con gái cũng khổ tâm: "Ba không phải là không muốn giúp, nhưng quyền hành ở tập đoàn ba đều giao lại cho anh hai con cả rồi, nó muốn làm gì ba không thể cản được."
Quyển Nhu nghe lời này thì hụt hẫng, cô buông tay ra, mắt lại rủ xuống. Lý lão gia thấy con gái buồn bã thì trong lòng cũng không vui, ông đặt tay lên vai của con rồi bảo: "Tuy ba không can thiệp được nhưng ba sẽ nói chuyện với Nghệ Hoành một lần nữa, con cũng đừng lo quá."
Quyển Nhu nâng ánh mắt: "Con cám ơn ba."
Lý lão gia hỏi hang thêm Quyển Nhu vài câu thì về lại phòng, cánh cửa vừa đóng lại chừng năm mươi giây thì mở ra. Quyển Nhu không chốt cửa nên Vân Lục dễ dàng đi vào, cô bưng đến một chén thuốc.
"Chị...à.. tiểu thư thuốc này là của phu nhân sắc, tiểu thư mau uống đi cho nóng."
Quyển Nhu cầm lấy chén thuốc nhưng chén rất nóng, Vân Lục lại cố tình sảy tay, nhưng cô ta lại cố ý để nước thuốc đổ lên tay mình chứ không phải là tay của Quyển Nhu.
Vân Lục liền ngồi xuống, lau lau váy cho Quyển Nhu, miệng liên tục nói: "Tiểu thư em xin lỗi, em xin lỗi."
Lý Nghệ Hoành đang đi gần đến phòng của Nghệ Hân nghe tiếng Vân Lục thì bước vào.
Vân Lục cứ lau lau, Quyển Nhu nói: "Không sao đâu, cô đứng lên đi."
"Em xin lỗi, em không cố ý đâu."
"Tôi không trách cô, xem tay của cô trước đi."
Quyển Nhu vừa nói xong thì Lý Nghệ Hoành lên tiếng:
"Xảy ra chuyện gì?"
Vân Lục quay lại, cô cứ che che ở tay, Lý Nghệ Hoành đi tới anh nắm lấy tay Vân Lục, thấy tay cô ta đỏ ửng thì nhíu mày, anh liếc mắt sang Quyển Nhu: "Nghệ Hân em lại làm gì Vân Lục vậy hả?"
Quyển Nhu ngỡ ngàn: "Em có làm gì đâu, là cô ấy bưng thuốc bị đổ thôi mà."
Lý Nghệ Hoành hơi lớn giọng nói: "Bưng từ dưới nhà không đổ lên đây lại đổ, tay em ấy vì em mà bị bỏng đến hai lần, em ngang ngược quá đấy Nghệ Hân."
Quyển Nhu hoang mang, bị bỏng đến hai lần ư? Lần trước là do Nghệ Hân cố tình sao?
"Anh hai đừng nói nữa, em không có sao đâu, bôi thuốc là sẽ hết thôi."
Lý Nghệ Hoành bên vực Vân Lục, nhưng ánh mắt anh nảy giờ chỉ đang nhìn Quyển Nhu: "Em vào phòng anh đi, anh sẽ bôi thuốc cho em."
Vân Lục trong lòng thầm cười, cô ta vừa rồi nhìn thấy Lý Nghệ Hoành về nhà mới cố tình giở trò, bưng thuốc lên rồi tự làm mình bị bỏng, tất cả chỉ là để lấy đi sự quan tâm của anh hai, nhân cơ hội khiến anh ấy có cái nhìn ác cảm với con nhỏ Nghệ Hân đáng khinh đáng ghét kia.
Vân Lục đi ra, ánh mắt lóe tia cười. Lý Nghệ Hoành cũng quay lưng đi nhưng Quyển Nhu đã nắm lấy tay anh:
"Anh hai!"
Lý Nghệ Hoành quay lại: "Em còn muốn biện minh sao?"
"Anh tin cũng được không tin cũng được, em không làm thì không thừa nhận."
"Vân Lục cũng là em gái của em, em đừng có bắt nạt nó nữa."
Quyển Nhu đứng dậy, ánh mắt hiền lành của cô dừng lại trên gương mặt của Lý Nghệ Hoành: "Bỏ qua chuyện này đi, em muốn nói về Hàn Thị, anh nhất thiết phải thu mua sao?"
Lý Nghệ Hoành tỏ ra khó chịu với việc này, anh rút tay ra khỏi bàn tay của Quyển Nhu: "Anh đã từng nói nếu Hàn gia đối xử tệ với em thì Hàn Thị của họ sẽ không yên ổn."
"Minh Vũ rất tốt với em." Quyển Nhu liền nói, đôi mắt lại rất khẳng định.
"Nếu hắn tốt với em thì tại sao ba ngày trước em về nhà với bộ dạng đó, em còn ngất xỉu nữa, như thế là tốt mà em nói đấy hả?" Lý Nghệ Hoành nâng giọng, ánh mắt mang theo sự tức tối.
"Anh ấy bị thương, vì em mà bị thương, máu đó là của anh ấy." Quyển Nhu rưng rưng nước mắt khi nhắc đến vết thương của Minh Vũ.
Lý Nghệ Hoành kinh ngạc: "Bị thương sao?"
"Đúng, anh ấy bị thương, em đã đưa anh ấy vào bệnh viện vì thế người em mới đầy máu."