-
Chương 40
Ngồi trên xe, Quyển Nhu xoay xoay cánh hoa mà Na Na đưa.
"Minh Vũ à, ngày mai anh đừng đến đón tôi nữa nhé."
Quyển Nhu chỉ vừa nói xong một câu còn chưa giải thích lý do thì Hàn Minh Vũ đã ừm một tiếng. Quyển Nhu ngạc nhiên, cô còn định thuyết phục Minh Vũ đồng ý với giờ giấc tan làm của cô, vậy mà chưa gì anh ấy đã ừm rồi? Cô thuận lợi như vậy sao?
"Buổi sáng cũng không phiền anh phải đi sớm với tôi, anh cứ..."
"Ừm."
Hàn Minh Vũ không đợi Quyển Nhu nói hết, anh lại ừm một tiếng, gương mặt cũng rất trầm tĩnh không chút bức bối. Quyển Nhu thấy có gì đó lạ lạ, không giống Minh Vũ cho lắm, anh ấy dễ chịu thì vốn sẽ không bình thường. Nhưng thôi kệ, miễn Minh Vũ đồng ý là được rồi, không lẽ lại muốn anh ấy phản đối thì cô mới thấy tốt sao?
Về đến Hàn gia, xe của Hàn Minh Vũ chạy thẳng vào trong sân. Minh Hạ thấy anh hai về chung với Quyển Nhu thì mắt liền lóe tia ghét, cô đứng ở cửa, canh khi bà phù thủy đi vào thì chìa chân ra gạt chị ta té chơi.
Quyển Nhu vốn không để ý nên vấp phải chân Minh Hạ liền té xuống sàn một cái ạch.
"Ôi chị dâu, em xin lỗi nhé, do em không thấy chị đi vào."
Minh Hạ giả ngô, trước mặt thì xin lỗi nhưng trong bụng lại đang cười khả khả.
Hàn Minh Vũ đang đi thì chợt quay lại, anh nhíu mày, liền bước tới đỡ Quyển Nhu lên, mắt anh cùng lúc tối lại liếc sang Minh Hạ.
Hàn Minh Hạ bị ánh mắt của Minh Vũ làm cho sợ hãi, anh hai vì chị ta mà quất ánh mắt sắc lạnh với cô, Lý Nghệ Hân cũng thật lợi hại chỉ mới đó mà đã khống chế được anh hai như vậy.
"Không sao chứ?" Minh Vũ hỏi Quyển Nhu.
Quyển Nhu lắc đầu, cô thoáng nhìn Minh Hạ, vừa rồi cô biết rõ là Minh Hạ cố ý nhưng cô cũng không muốn bắt lỗi Minh Hạ, con bé chắc là thành kiến với Lý Nghệ Hân lắm cho nên mới thế thôi.
Quyển Nhu sau đó đi lên phòng với Minh Vũ, còn Minh Hạ thì vẫn rất ức chế trong lòng, cô vô cùng tức khi anh hai cô tốt với bà chị dâu, cô lo anh hai sau này sẽ có ngày bị chị ta đâm sau lưng.
Minh Hạ bỏ đi vô phòng, bức bối mà đóng cửa cái ầm, nhóc tiểu Thiên đang chơi thì nảy mình làm rơi con robot.
"Tức quá, tức quá..."
Minh Hạ ngữ khí oanh oanh, tiểu Thiên bị dọa nên rút mình vô cái chăn, cuộn tròn nằm im. Lát sau khi Minh Hạ mở cửa đi ra ngoài thì nó mới lén ló đầu ra, cửa Minh Hạ để hở nên nó liền đẩy ra mà đi khỏi phòng, ra đến giữa nhà tiểu Thiên thấy một cành hoa hồng, hoa này là của Quyển Nhu khi nảy bị té mà đánh rơi.
Tiểu Thiên nhặc lấy cành hoa, sau đó lại theo thói quen mà trèo lên trên cầu thang. Trên phòng, lúc này Quyển Nhu đang ngồi sấy tóc, bỗng ở bên ngoài cửa vang lên hai tiếng baba khe khẽ, Quyển Nhu đang dùng mấy sấy nên nghe không rõ, cũng không mấy để ý, nhưng chỉ khi cô tắt đi thì mới nghe được có tiếng gọi gì đó, cô nghe kỹ một chút thì âm thanh đó là baba, baba.
Quyển Nhu chợt cười, cô cất máy sấy rồi đi tới mở cửa, không cần hỏi cũng biết đấy là ai rồi. Quyển Nhu mở cửa ra tươi cười nhìn tiểu nhóc con.
"Baba đi tắm rồi." Quyển Nhu vui vẻ nói nhưng cô nhìn thấy trên tay của tiểu Thiên cầm cành hoa hồng thì thoáng lo: "Tiểu Thiên cái này con cầm không được đâu, nó có gai đấy."
Quyển Nhu đưa tay để lấy đi cành hoa trong tay tiểu Thiên nhưng thằng bé không chịu, nó bóp chặt tay, nhất quyết không thả.
"Tiểu Thiên ngoan! Đưa cho cô, còn cầm sẽ bị chảy máu đấy."
Tiểu Thiên lắc đầu, không đưa là không đưa. Quyển Nhu trĩu mày, nhóc này cũng cứng đầu ghê, cô lại tiếp tục nịn nọt để lấy lại cành hoa.
"Tiểu Thiên, nếu con thích thì con cầm cũng được, nhưng mà để cô Hân bẻ hết gai nhọn đã rồi sẽ đưa cho con có được không?"
Quyển Nhu thậm chí là nói rất nhỏ nhẻ, rất nỉ non, nhưng tiểu nhóc này vẫn cứ lắc đầu, trời ạ! Cái mặt ngoan cố của nó nhìn cũng rất yêu, không thể nào mắng nó được.
"Con không đưa là cô cướp đấy nhé! Nào mau đưa cho cô."
Quyển Nhu gỡ tay của tiểu Thiên nhưng khi cô cố gắng lấy cành hoa thì mặt của tiểu Thiên méo lại, nó sắp khóc, thấy tội nên Quyển Nhu dừng lại, cô sờ lên mặt nó rồi dỗ dành.
"Ngoan, ngoan! Cô thương, cô không có dành đồ của con, cô chỉ sợ con bị chảy máu thôi mà."
"Chuyện gì vậy?"
Hàn Minh Vũ đứng ở sau Quyển Nhu bỗng lên tiếng. Cô quay lại thấy anh thì đứng lên nói: "Tôi muốn lấy cành hoa tiểu Thiên đang cầm, thằng bé thì không chịu đưa nhưng mà gai hoa hồng có thể làm nó bị chảy máu."
Hàn Minh Vũ bước tới anh ngồi xuống nhìn tiểu Thiên, thế rồi bàn tay anh đưa ra, nghiêm giọng mà nói: "Đưa cho ba."
Tiểu Thiên bĩu cái môi, đôi mắt liền cụp xuống, nó đang bị lung lay, cây bông mà nó thích sắp bị ba lấy mất tiêu.
Hàn Minh Vũ lại nói một lần nữa, giọng cũng nhấn hơn: "Ba bảo đưa cho ba."
Tiểu Thiên lần này thì mếu miệng, nó buộc phải đặt cây bông lên bàn tay của ba nó. Hàn Minh Vũ cầm lấy đưa cho Quyển Nhu, anh cũng dạch bàn tay của tiểu Thiên ra xem có bị chảy máu không, thấy không có gì thì anh mới ẵm con lên rồi đi xuống dưới nhà.
Quyển Nhu cầm cành hoa trong tay, mắt nhìn theo hai cha con, cô thật thán phục Minh Vũ, anh ấy chỉ cần nói hai câu thì nhóc con đã phải đưa liền. Nghĩ lại cô thấy bản thân mình sao mà cũng giống với tiểu Thiên, mỗi lần Minh Vũ nghiêm giọng thì rất bị áp đảo, cuối cùng không theo ý anh ấy thì không được, không biết kiếp trước Hàn Minh Vũ có sinh ra là dòng máu quý tộc hay không mà lời nói lại rất có uy như vậy.
Lát sau khi Hàn Minh Vũ quay trở lại phòng cũng là lúc gia đình anh chuẩn bị ăn tối. Nếu là mỗi khi thì Quyển Nhu sẽ ăn riêng, nhưng hôm nay thì Hàn Minh Vũ không muốn để cô ấy dùng cơm một mình nữa, anh muốn Quyển Nhu cùng gia đình ăn chung bữa tối.
Quyển Nhu dĩ nhiên là sẽ thấy không thoải mái, dù sao thì cô cũng đã ăn riêng một thời gian rồi, với lại gia đình của Minh Vũ lại không thích cô, ngồi chung bàn chỉ khiến mọi người không vui.
"Minh Vũ anh cứ xuống ăn đi, với lại tôi ăn sau cũng quen rồi, bây giờ thì chưa có đói."
Quyển Nhu cố thuyết phục Hàn Minh Vũ nhưng nếu Minh Vũ đã không muốn thì cô có thuyết tới sáng cũng bất thành.
"Cô có muốn ăn sau cũng không được đâu."
"Tại sao lại không được?"
"Bởi vì tôi sẽ bảo người làm đổ hết cơm và đồ ăn đi, cả mì gói hay gì đó tôi cũng sẽ bảo quẳng hết, cô sẽ bị bỏ đói." Hàn Minh Vũ nói, miệng cười như không cười thách thức cô nàng.
Quyển Nhu thật hết nói nổi, anh ấy sao có thể vô lí như thế chứ?
"Cô có đi không?" Hàn Minh Vũ thản thường hỏi.
Quyển Nhu nếu ban đêm mà bị đói sẽ không ngủ được, Minh Vũ lại áp bách cô như vậy, cô có thể không đi sao, Minh Vũ đáng ghét, thật là đáng ghét...đôi mắt cô nhìn là biết đang rất ấm ức, ấm ức không phản kháng được mà chỉ có thể gật đầu.
Hàn Minh Vũ cười, anh muốn phải dùng cơm với anh thì phải đi thôi, đôi co làm gì để rồi bản thân lại tức tối không nói được. Anh nắm lấy tay Quyển Nhu kéo cô ấy đi xuống dưới nhà, Quyển Nhu rất miễn cưỡng đi theo, Minh Vũ cứ lúc thế này lúc thế kia cô chẳng biết đâu mà lường, vốn dĩ khi cô muốn ăn riêng anh ấy đã nói là cho cô tùy ý, vậy mà bây giờ tùy ý chẳng thấy đâu lại chỉ thấy mỗi anh ấy là tùy ý thôi. Haiz...thật là phiền muộn.
Ngồi vào bàn ăn, ánh mắt của Minh Hạ cứ lườm lườm Quyển Nhu, nhưng khi Hàn Minh Vũ nghiêm lại nhìn thẳng Minh Hạ thì ánh mắt ấy mới chịu bỏ xuống. Hàn lão gia và Hàn phu nhân thì điềm đạm, họ cũng không tỏ ra dò xét Nghệ Hân như lúc trước, Quyển Nhu cũng có phần cảm thấy thoải mái hơn, cô đưa đũa gắp đồ ăn, khi thoảng lại gắp cho Minh Vũ.
Hàn Minh Vũ cười nhẹ, anh cũng gắp đồ ăn bỏ lại vào trong chén của Quyển Nhu: "Ăn cho no vào." Anh nói.
Minh Hạ thấy anh mình như vậy thì tức muốn chết, ngàn lý do cô cũng không hiểu một người thông minh như anh hai sao có thể dễ dàng xa lưới ác nữ như vậy, Lý Nghệ Hân này cô quả là đã xem thường cô ta.
----------
Tại Lý gia.
Vân Lục nghe tiếng chuông cửa thì đã nhanh chóng chạy xuống cầu thang, nhìn thấy cô giúp việc đang chuẩn bị mở thì Vân Lục đã nói: "Chị Phù để tôi."
Chị Phù bèn đi chỗ khác, nhường phần mở cửa lại cho Vân Lục, cô đoán giờ này mà về thì chỉ có thể là Lý Nghệ Hoành.
Vân Lục gương mặt tươi tắn mở cửa ra, nhưng chỉ trong cái chớp mắt nét mặt ấy liền bị tắt đi.
Đứng ở ngoài cửa là thư ký Phi, cô mặc một cái váy hở lưng màu đỏ rất quyến rũ, lại còn đang dìu Lý Nghệ Hoành.
Thư ký Phi thấy Vân Lục thì cuối đầu chào một cái:
"Chào cô, tôi là Mã Phi Phi. Anh Lý uống hơi say nên tôi phải đưa anh về đây."
Thư ký Phi nói xong thì Lý Nghệ Hoành đã lấy tay khỏi vai cô, anh ta xoay lại nhìn thư ký Phi rồi lại ôm lấy cô, miệng cười cười nói: "Phi Phi nhảy với anh một điệu."
Thư ký Phi hơi ngại ngùng với Vân Lục, nhưng Lý Nghệ Hoành say rồi đứng không được vững, cô cũng phải để cho anh ấy tựa vào người mình: "Giám đốc à, đây là nhà anh không phải ở buổi tiệc."
Vân Lục mím chặt cánh môi, đôi mắt tựa như có một áng mây mù kéo đến: "Anh hai." Vân Lục thốt lên, ngữ khí khá mạnh, cô muốn Lý Nghệ Hoành tĩnh táo lại, nhìn xem ai đang gọi anh ấy.
Nhưng có lẽ âm thanh chưa đủ mạnh, Lý Nghệ Hoành vẫn dúi mặt vào hom cổ của thư ký Phi, Vân Lục nghiến răng cô không muốn Lý Nghệ Hoành ở gần với bất kỳ người phụ nữ nào.
"Anh hai." Vân Lục lại lớn tiếng, chợt làm cho thư ký Phi cũng phải choáng tai.
"Hỗn xược."
Tiếng nói gằn mạnh lại có quyền thế thốt lên, Vân Lục quay lại nhìn thì thấy Lý phu nhân đang bước đến từ đằng sau, ánh mắt sắc bén của phu nhân liếc nhìn Vân Lục.
"Đó là anh hai của cô, cô lấy cái giọng điệu chợ búa đó để gọi anh mình sao? Chẳng lẽ trong Lý gia không còn trên dưới?" Giọng nói của Lý phu nhân mang lực răng đe rất cao, Vân Lục yếu thế đành phải lùi sang một bên.
"Con không có ý đó."
Lý phu nhân "hừm." Bà đi ngang qua Vân Lục, nhìn thư ký Phi thì giọng điệu lại nhẹ đi, bà nói: "Phi Phi vất vả cho con khi phải đưa Nghệ Hoành về."
Thư ký Phi mỉm cười, cô nhã nhặn đáp lại: "Dạ không sao, con cũng chỉ làm việc nên làm mà thôi."
Lý phu nhân nhẹ nhàng dãn môi, bà quay vào trong gọi:
"Chú Lục."
Từ dưới chú Lục đi lên: "Phu nhân."
"Chú giúp cô này đưa Nghệ Hoành lên phòng nghỉ ngơi."
"Vâng."
Chú Lục đi đến dìu lấy Lý Nghệ Hoành, thư ký Phi cùng dìu một bên tay để giúp Lý Nghệ Hoành đi vào trong, lên đến trên phòng thư ký Phi còn chu đáo đắp chăn rồi lấy khăn ướt lau mặt cho Lý Nghệ Hoành. Tất tần tật những việc ấy đều lọt hết vào trong ánh mắt căm phẫn của Vân Lục, bàn tay từ lâu đã siết chặt, đến nỗi móng tay làm da thịt đau nhói, trong thâm tâm của Vân Lục đang nổi lòng hờn ghen với Mã Phi Phi, cô ta là ai mà dám gần gũi anh Nghệ Hoành của cô như vậy, muốn chết sao?
.
"Minh Vũ à, ngày mai anh đừng đến đón tôi nữa nhé."
Quyển Nhu chỉ vừa nói xong một câu còn chưa giải thích lý do thì Hàn Minh Vũ đã ừm một tiếng. Quyển Nhu ngạc nhiên, cô còn định thuyết phục Minh Vũ đồng ý với giờ giấc tan làm của cô, vậy mà chưa gì anh ấy đã ừm rồi? Cô thuận lợi như vậy sao?
"Buổi sáng cũng không phiền anh phải đi sớm với tôi, anh cứ..."
"Ừm."
Hàn Minh Vũ không đợi Quyển Nhu nói hết, anh lại ừm một tiếng, gương mặt cũng rất trầm tĩnh không chút bức bối. Quyển Nhu thấy có gì đó lạ lạ, không giống Minh Vũ cho lắm, anh ấy dễ chịu thì vốn sẽ không bình thường. Nhưng thôi kệ, miễn Minh Vũ đồng ý là được rồi, không lẽ lại muốn anh ấy phản đối thì cô mới thấy tốt sao?
Về đến Hàn gia, xe của Hàn Minh Vũ chạy thẳng vào trong sân. Minh Hạ thấy anh hai về chung với Quyển Nhu thì mắt liền lóe tia ghét, cô đứng ở cửa, canh khi bà phù thủy đi vào thì chìa chân ra gạt chị ta té chơi.
Quyển Nhu vốn không để ý nên vấp phải chân Minh Hạ liền té xuống sàn một cái ạch.
"Ôi chị dâu, em xin lỗi nhé, do em không thấy chị đi vào."
Minh Hạ giả ngô, trước mặt thì xin lỗi nhưng trong bụng lại đang cười khả khả.
Hàn Minh Vũ đang đi thì chợt quay lại, anh nhíu mày, liền bước tới đỡ Quyển Nhu lên, mắt anh cùng lúc tối lại liếc sang Minh Hạ.
Hàn Minh Hạ bị ánh mắt của Minh Vũ làm cho sợ hãi, anh hai vì chị ta mà quất ánh mắt sắc lạnh với cô, Lý Nghệ Hân cũng thật lợi hại chỉ mới đó mà đã khống chế được anh hai như vậy.
"Không sao chứ?" Minh Vũ hỏi Quyển Nhu.
Quyển Nhu lắc đầu, cô thoáng nhìn Minh Hạ, vừa rồi cô biết rõ là Minh Hạ cố ý nhưng cô cũng không muốn bắt lỗi Minh Hạ, con bé chắc là thành kiến với Lý Nghệ Hân lắm cho nên mới thế thôi.
Quyển Nhu sau đó đi lên phòng với Minh Vũ, còn Minh Hạ thì vẫn rất ức chế trong lòng, cô vô cùng tức khi anh hai cô tốt với bà chị dâu, cô lo anh hai sau này sẽ có ngày bị chị ta đâm sau lưng.
Minh Hạ bỏ đi vô phòng, bức bối mà đóng cửa cái ầm, nhóc tiểu Thiên đang chơi thì nảy mình làm rơi con robot.
"Tức quá, tức quá..."
Minh Hạ ngữ khí oanh oanh, tiểu Thiên bị dọa nên rút mình vô cái chăn, cuộn tròn nằm im. Lát sau khi Minh Hạ mở cửa đi ra ngoài thì nó mới lén ló đầu ra, cửa Minh Hạ để hở nên nó liền đẩy ra mà đi khỏi phòng, ra đến giữa nhà tiểu Thiên thấy một cành hoa hồng, hoa này là của Quyển Nhu khi nảy bị té mà đánh rơi.
Tiểu Thiên nhặc lấy cành hoa, sau đó lại theo thói quen mà trèo lên trên cầu thang. Trên phòng, lúc này Quyển Nhu đang ngồi sấy tóc, bỗng ở bên ngoài cửa vang lên hai tiếng baba khe khẽ, Quyển Nhu đang dùng mấy sấy nên nghe không rõ, cũng không mấy để ý, nhưng chỉ khi cô tắt đi thì mới nghe được có tiếng gọi gì đó, cô nghe kỹ một chút thì âm thanh đó là baba, baba.
Quyển Nhu chợt cười, cô cất máy sấy rồi đi tới mở cửa, không cần hỏi cũng biết đấy là ai rồi. Quyển Nhu mở cửa ra tươi cười nhìn tiểu nhóc con.
"Baba đi tắm rồi." Quyển Nhu vui vẻ nói nhưng cô nhìn thấy trên tay của tiểu Thiên cầm cành hoa hồng thì thoáng lo: "Tiểu Thiên cái này con cầm không được đâu, nó có gai đấy."
Quyển Nhu đưa tay để lấy đi cành hoa trong tay tiểu Thiên nhưng thằng bé không chịu, nó bóp chặt tay, nhất quyết không thả.
"Tiểu Thiên ngoan! Đưa cho cô, còn cầm sẽ bị chảy máu đấy."
Tiểu Thiên lắc đầu, không đưa là không đưa. Quyển Nhu trĩu mày, nhóc này cũng cứng đầu ghê, cô lại tiếp tục nịn nọt để lấy lại cành hoa.
"Tiểu Thiên, nếu con thích thì con cầm cũng được, nhưng mà để cô Hân bẻ hết gai nhọn đã rồi sẽ đưa cho con có được không?"
Quyển Nhu thậm chí là nói rất nhỏ nhẻ, rất nỉ non, nhưng tiểu nhóc này vẫn cứ lắc đầu, trời ạ! Cái mặt ngoan cố của nó nhìn cũng rất yêu, không thể nào mắng nó được.
"Con không đưa là cô cướp đấy nhé! Nào mau đưa cho cô."
Quyển Nhu gỡ tay của tiểu Thiên nhưng khi cô cố gắng lấy cành hoa thì mặt của tiểu Thiên méo lại, nó sắp khóc, thấy tội nên Quyển Nhu dừng lại, cô sờ lên mặt nó rồi dỗ dành.
"Ngoan, ngoan! Cô thương, cô không có dành đồ của con, cô chỉ sợ con bị chảy máu thôi mà."
"Chuyện gì vậy?"
Hàn Minh Vũ đứng ở sau Quyển Nhu bỗng lên tiếng. Cô quay lại thấy anh thì đứng lên nói: "Tôi muốn lấy cành hoa tiểu Thiên đang cầm, thằng bé thì không chịu đưa nhưng mà gai hoa hồng có thể làm nó bị chảy máu."
Hàn Minh Vũ bước tới anh ngồi xuống nhìn tiểu Thiên, thế rồi bàn tay anh đưa ra, nghiêm giọng mà nói: "Đưa cho ba."
Tiểu Thiên bĩu cái môi, đôi mắt liền cụp xuống, nó đang bị lung lay, cây bông mà nó thích sắp bị ba lấy mất tiêu.
Hàn Minh Vũ lại nói một lần nữa, giọng cũng nhấn hơn: "Ba bảo đưa cho ba."
Tiểu Thiên lần này thì mếu miệng, nó buộc phải đặt cây bông lên bàn tay của ba nó. Hàn Minh Vũ cầm lấy đưa cho Quyển Nhu, anh cũng dạch bàn tay của tiểu Thiên ra xem có bị chảy máu không, thấy không có gì thì anh mới ẵm con lên rồi đi xuống dưới nhà.
Quyển Nhu cầm cành hoa trong tay, mắt nhìn theo hai cha con, cô thật thán phục Minh Vũ, anh ấy chỉ cần nói hai câu thì nhóc con đã phải đưa liền. Nghĩ lại cô thấy bản thân mình sao mà cũng giống với tiểu Thiên, mỗi lần Minh Vũ nghiêm giọng thì rất bị áp đảo, cuối cùng không theo ý anh ấy thì không được, không biết kiếp trước Hàn Minh Vũ có sinh ra là dòng máu quý tộc hay không mà lời nói lại rất có uy như vậy.
Lát sau khi Hàn Minh Vũ quay trở lại phòng cũng là lúc gia đình anh chuẩn bị ăn tối. Nếu là mỗi khi thì Quyển Nhu sẽ ăn riêng, nhưng hôm nay thì Hàn Minh Vũ không muốn để cô ấy dùng cơm một mình nữa, anh muốn Quyển Nhu cùng gia đình ăn chung bữa tối.
Quyển Nhu dĩ nhiên là sẽ thấy không thoải mái, dù sao thì cô cũng đã ăn riêng một thời gian rồi, với lại gia đình của Minh Vũ lại không thích cô, ngồi chung bàn chỉ khiến mọi người không vui.
"Minh Vũ anh cứ xuống ăn đi, với lại tôi ăn sau cũng quen rồi, bây giờ thì chưa có đói."
Quyển Nhu cố thuyết phục Hàn Minh Vũ nhưng nếu Minh Vũ đã không muốn thì cô có thuyết tới sáng cũng bất thành.
"Cô có muốn ăn sau cũng không được đâu."
"Tại sao lại không được?"
"Bởi vì tôi sẽ bảo người làm đổ hết cơm và đồ ăn đi, cả mì gói hay gì đó tôi cũng sẽ bảo quẳng hết, cô sẽ bị bỏ đói." Hàn Minh Vũ nói, miệng cười như không cười thách thức cô nàng.
Quyển Nhu thật hết nói nổi, anh ấy sao có thể vô lí như thế chứ?
"Cô có đi không?" Hàn Minh Vũ thản thường hỏi.
Quyển Nhu nếu ban đêm mà bị đói sẽ không ngủ được, Minh Vũ lại áp bách cô như vậy, cô có thể không đi sao, Minh Vũ đáng ghét, thật là đáng ghét...đôi mắt cô nhìn là biết đang rất ấm ức, ấm ức không phản kháng được mà chỉ có thể gật đầu.
Hàn Minh Vũ cười, anh muốn phải dùng cơm với anh thì phải đi thôi, đôi co làm gì để rồi bản thân lại tức tối không nói được. Anh nắm lấy tay Quyển Nhu kéo cô ấy đi xuống dưới nhà, Quyển Nhu rất miễn cưỡng đi theo, Minh Vũ cứ lúc thế này lúc thế kia cô chẳng biết đâu mà lường, vốn dĩ khi cô muốn ăn riêng anh ấy đã nói là cho cô tùy ý, vậy mà bây giờ tùy ý chẳng thấy đâu lại chỉ thấy mỗi anh ấy là tùy ý thôi. Haiz...thật là phiền muộn.
Ngồi vào bàn ăn, ánh mắt của Minh Hạ cứ lườm lườm Quyển Nhu, nhưng khi Hàn Minh Vũ nghiêm lại nhìn thẳng Minh Hạ thì ánh mắt ấy mới chịu bỏ xuống. Hàn lão gia và Hàn phu nhân thì điềm đạm, họ cũng không tỏ ra dò xét Nghệ Hân như lúc trước, Quyển Nhu cũng có phần cảm thấy thoải mái hơn, cô đưa đũa gắp đồ ăn, khi thoảng lại gắp cho Minh Vũ.
Hàn Minh Vũ cười nhẹ, anh cũng gắp đồ ăn bỏ lại vào trong chén của Quyển Nhu: "Ăn cho no vào." Anh nói.
Minh Hạ thấy anh mình như vậy thì tức muốn chết, ngàn lý do cô cũng không hiểu một người thông minh như anh hai sao có thể dễ dàng xa lưới ác nữ như vậy, Lý Nghệ Hân này cô quả là đã xem thường cô ta.
----------
Tại Lý gia.
Vân Lục nghe tiếng chuông cửa thì đã nhanh chóng chạy xuống cầu thang, nhìn thấy cô giúp việc đang chuẩn bị mở thì Vân Lục đã nói: "Chị Phù để tôi."
Chị Phù bèn đi chỗ khác, nhường phần mở cửa lại cho Vân Lục, cô đoán giờ này mà về thì chỉ có thể là Lý Nghệ Hoành.
Vân Lục gương mặt tươi tắn mở cửa ra, nhưng chỉ trong cái chớp mắt nét mặt ấy liền bị tắt đi.
Đứng ở ngoài cửa là thư ký Phi, cô mặc một cái váy hở lưng màu đỏ rất quyến rũ, lại còn đang dìu Lý Nghệ Hoành.
Thư ký Phi thấy Vân Lục thì cuối đầu chào một cái:
"Chào cô, tôi là Mã Phi Phi. Anh Lý uống hơi say nên tôi phải đưa anh về đây."
Thư ký Phi nói xong thì Lý Nghệ Hoành đã lấy tay khỏi vai cô, anh ta xoay lại nhìn thư ký Phi rồi lại ôm lấy cô, miệng cười cười nói: "Phi Phi nhảy với anh một điệu."
Thư ký Phi hơi ngại ngùng với Vân Lục, nhưng Lý Nghệ Hoành say rồi đứng không được vững, cô cũng phải để cho anh ấy tựa vào người mình: "Giám đốc à, đây là nhà anh không phải ở buổi tiệc."
Vân Lục mím chặt cánh môi, đôi mắt tựa như có một áng mây mù kéo đến: "Anh hai." Vân Lục thốt lên, ngữ khí khá mạnh, cô muốn Lý Nghệ Hoành tĩnh táo lại, nhìn xem ai đang gọi anh ấy.
Nhưng có lẽ âm thanh chưa đủ mạnh, Lý Nghệ Hoành vẫn dúi mặt vào hom cổ của thư ký Phi, Vân Lục nghiến răng cô không muốn Lý Nghệ Hoành ở gần với bất kỳ người phụ nữ nào.
"Anh hai." Vân Lục lại lớn tiếng, chợt làm cho thư ký Phi cũng phải choáng tai.
"Hỗn xược."
Tiếng nói gằn mạnh lại có quyền thế thốt lên, Vân Lục quay lại nhìn thì thấy Lý phu nhân đang bước đến từ đằng sau, ánh mắt sắc bén của phu nhân liếc nhìn Vân Lục.
"Đó là anh hai của cô, cô lấy cái giọng điệu chợ búa đó để gọi anh mình sao? Chẳng lẽ trong Lý gia không còn trên dưới?" Giọng nói của Lý phu nhân mang lực răng đe rất cao, Vân Lục yếu thế đành phải lùi sang một bên.
"Con không có ý đó."
Lý phu nhân "hừm." Bà đi ngang qua Vân Lục, nhìn thư ký Phi thì giọng điệu lại nhẹ đi, bà nói: "Phi Phi vất vả cho con khi phải đưa Nghệ Hoành về."
Thư ký Phi mỉm cười, cô nhã nhặn đáp lại: "Dạ không sao, con cũng chỉ làm việc nên làm mà thôi."
Lý phu nhân nhẹ nhàng dãn môi, bà quay vào trong gọi:
"Chú Lục."
Từ dưới chú Lục đi lên: "Phu nhân."
"Chú giúp cô này đưa Nghệ Hoành lên phòng nghỉ ngơi."
"Vâng."
Chú Lục đi đến dìu lấy Lý Nghệ Hoành, thư ký Phi cùng dìu một bên tay để giúp Lý Nghệ Hoành đi vào trong, lên đến trên phòng thư ký Phi còn chu đáo đắp chăn rồi lấy khăn ướt lau mặt cho Lý Nghệ Hoành. Tất tần tật những việc ấy đều lọt hết vào trong ánh mắt căm phẫn của Vân Lục, bàn tay từ lâu đã siết chặt, đến nỗi móng tay làm da thịt đau nhói, trong thâm tâm của Vân Lục đang nổi lòng hờn ghen với Mã Phi Phi, cô ta là ai mà dám gần gũi anh Nghệ Hoành của cô như vậy, muốn chết sao?
.