-
Chương 113
Quyển Nhu ra khỏi Hàn gia trong sự sợ hãi, cô không biết những gì mình đã nói có thể khiến cho Hàn Minh Vũ tin được không? Nhưng làm sao anh ấy có được hình ảnh của Nghệ Hân chứ? Chẳng lẽ Minh Vũ đã phát hiện ra chuyện này và đã cho người theo dõi cô?
Quyển Nhu rất lo lắng, cô phải nhanh chóng gặp Nghệ Hân. Ngồi trong taxi Quyển Nhu thấp thỏm không yên, cô nói với bác tài: "Cho cháu mượn điện thoại được không ạ?"
Bác tài đưa điện thoại cho Quyển Nhu, Quyển Nhu bấm số gọi cho Mạc Đình:
"Mạc Đình, Nghệ Hân đã về chưa?"
"Chưa? Mà cậu sao rồi?"
"Không ổn chút nào, Minh Vũ đã nghi ngờ rồi."
"Hả? Vậy phải làm sao?"
"Mình không biết, mình thực sự không biết, bây giờ lòng mình như lửa đốt."
"Quyển Nhu à, cậu cứ về đây trước đi rồi chúng ta tính cách sau."
"Ừm."
Quyển Nhu trả lại điện thoại cho bác tài xế, hai tay cô đan chặt vào nhau, mồ hôi toát ra trên vùng trán, cô rất lo Minh Vũ sẽ nhìn thấy gương mặt của mình, cô không muốn làm anh ấy khiếp sợ, hy vọng sẽ có cách giải quyết tốt.
- ------
Chiếc taxi sau đó cũng đã dừng lại, Quyển Nhu bước xuống cô đi nhanh vào trong, chỉ là cô không ngờ đằng sau còn có một chiếc taxi khác. Mạc Đình mở cửa, Quyển Nhu bước vào, cô đến bàn rót nước uống để tâm trạng được bình tĩnh.
"Quyển Nhu mình thấy cậu vẫn nên lánh mặt thì tốt hơn."
Quyển Nhu suy nghĩ một chút, cô nói: "Mình biết, nhưng chỉ e là cô ấy không thể giàn xếp tốt mọi việc được."
Mạc Đình định nói thì cô nghe tiếng gõ cửa: "Chắc là về rồi." Mạc Đình nghĩ là Nghệ Hân về nhưng ai dè cô vừa mở cửa thì bỗng dưng cặp mắt cô mở to, tim đập thình thịch, đứng sững một chỗ: "Hàn...Hàn thiếu?" Mạc Đình lắp bắp thốt lên.
Quyển Nhu làm rớt ly thủy tinh xuống sàn, cô cũng sửng sốt như Mạc Đình. Hàn Minh Vũ bước vào, anh liếc nhìn chiếc ly vỡ nát rồi nâng mắt quan sát ngôi nhà, Hàn Minh Vũ đã theo sau Quyển Nhu nhưng cô thì không hề biết gì.
Quyển Nhu hít thở mạnh, cô cố gắng giữ mình ổn định nhưng tâm can cô rối bời: "không được, không thể để Minh Vũ ở đây."
Quyển Nhu lo sợ Nghệ Hân sẽ về đây bất kỳ lúc nào, nên cô đi tới nắm lấy bàn tay của Hàn Minh Vũ: "Anh đi theo em."
Quyển Nhu muốn kéo Hàn Minh Vũ ra ngoài nhưng không đơn giản như vậy, Hàn Minh Vũ giật tay lại kéo sát Quyển Nhu đến người mình, tay anh nắm tay cô đưa lên, ánh mắt hoài nghi nhìn thẳng vào cô:
"Cô đang lo sợ việc gì?"
Quyển Nhu nuốt nước bọt, sự sợ hãi của cô đã không thể giấu được trong đôi mắt.
"Đây là nhà bạn em, đừng làm phiền cô ấy, được không?"
Quyển Nhu nói rất lúng túng và thiếu tự tin, Hàn Minh Vũ thả tay của Quyển Nhu anh quay lại nhìn Mạc Đình. Mạc Đình chớp chớp mắt, cô cũng nuốt ực nước bọt, lần đầu được nhìn thấy Hàn thiếu ở khoảng cách gần như thế này làm cô choáng quá, nhưng mà má ơi! Anh ta đẹp trai thật đấy.
"Tôi có làm phiền cô không?" Hàn Minh Vũ nói.
Mạc Đình lắc lắc đầu, trời đất cô tính là gật đầu mà, Mạc Đình bậm môi cô nhìn Quyển Nhu, Quyển Nhu nhíu mày, cô thầm nói: "Mạc Đình cậu đang làm cái gì vậy?"
Hàn Minh Vũ quay lại thản nhiên đối diện với Quyển Nhu. Lúc này trong tình thế căng thẳng, Lý Nghệ Hân đột ngột quay về, cánh cửa Mạc Đình chưa khép, Nghệ Hân thản nhiên bước vào, nhìn thấy cô ấy Mạc Đình há to miệng. Hàn Minh Vũ cảm thấy có người vô thì quay đầu ra sau, Quyển Nhu lặp tức kéo tay anh:
"Đừng nhìn." Quyển Nhu thốt lên, cô sợ muốn rớt cả tim.
Hàn Minh Vũ nhíu mày, anh giật tay ra và xoay người nhưng Quyển Nhu lặp tức chắn ngang trước mặt anh và đưa tay lên che lấy đôi mắt của anh.
Hàn Minh Vũ bực mình, anh dơ tay chạm vào bàn tay của Quyển Nhu chuẩn bị kéo xuống thì Quyển Nhu đã nhón chân hôn lên môi của anh.
Mạc Đình lại há hốc miệng, Lý Nghệ Hân nhìn thấy Hàn Minh Vũ thì cũng rất kinh ngạc, cô cong khóe miệng. Mạc Đình vội vã lôi Nghệ Hân ra ngoài, cô hớt ha hớt hãi nói:
"Nghệ Hân cô trốn đi có được không? Bây giờ Hàn thiếu đã nghi ngờ rồi, cô mà để anh ta nhìn thấy nữa là tiêu luôn."
Lý Nghệ Hân liếc mắt nhìn vào trong nhà, cô ung dung nói:
"Đến giờ mới nghi ngờ đúng là đồ ngốc."
Mạc Đình lo lắng: "Trời ơi cô còn muốn anh ta nghi ngờ sớm hay sao?"
Lý Nghệ Hân phì cười sau đó cô lấy một chiếc điện thoại đưa cho Mạc Đình:
"Đưa cái này lại cho Khương Quyển Nhu, tôi sẽ gọi cho cô ta lúc cần đến, hãy nói với cô ta tôi sẽ xuất hiện với thân phận thật của mình cho đến khi nào mẹ của tôi được minh oan, bảo cô ta tự lo liệu đi."
Nghệ Hân nói dứt câu thì bỏ đi, Mạc Đình cầm lấy điện thoại, Lý Nghệ Hân vẫn muốn xuất hiện thì Quyển Nhu chỉ có thể là trốn tránh, trời ơi tại sao lại rắc rối đến như vậy? Còn Hàn thiếu nữa? Mạc Đình ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cô lớn tiếng nói: "Ông rảnh lắm phải không? Rảnh lắm để hoán người này đổi người kia à?"
Mạc Đình nói xong thì gió thổi vù vù, bầu trời xám xịt, cơn giông bỗng kéo đến. Lý Nghệ Hân đang bước đi ở đằng trước thì bỗng bị bụi bay vào mắt, Nghệ Hân nhăn mặt và nhắm mắt lại, gió bụi thế này cô không thể đi được, đành phải quay lại.
Trong nhà, Hàn Minh Vũ đẩy Quyển Nhu, anh đi ra ngoài cũng gặp gió bụi mịt mù, Quyển Nhu sợ nên chạy theo, ai ngờ cô thấy Nghệ Hân nhưng bụi quá cô cũng phải nhắm mắt, Quyển Nhu cố gắng chạy lại chỗ của Nghệ Hân để chắn ngang tầm nhìn của Hàn Minh Vũ khi anh ấy vẫn còn đang gặp khó khăn bởi trận gió bụi. Mạc Đình đưa tay che mắt, chết rồi cô chửi bậy nên ông trời nổi giận rồi chăng, gió càng ngày càng lớn, lá khô và cát bụi bay tứ tung. Quyển Nhu nắm lấy tay của Nghệ Hân, cô nói: "Đừng để Minh Vũ nhìn thấy cô, hãy xoay người lại."
Lý Nghệ Hân không nghe rõ vò gió thổi mạnh, kèm theo cả tiếng sấm chớp, mưa sau đó trút xuống. Một cây trụ điện gần đó bị gió và sét đánh ngã, Quyển Nhu đã kéo Nghệ Hân né đi nhưng ai ngờ bàn tay của Nghệ Hân trạm phải dây điện bị đứt, lặp tức nguồn điện truyền đến cơ thể của cô ấy.
"Nghệ Hân!" Quyển Nhu thốt lên, cô nắm lấy bàn tay của Nghệ Hân và cũng bị giật đến bất tĩnh.
Mưa gió, khiến mọi người ướt sẫm, Mạc Đình nhìn được rồi thì kinh hãi thét lên: "Quyển Nhu!"
Hàn Minh Vũ cũng chạy đến, nhưng anh chỉ nhìn thấy rõ mặt của Quyển Nhu còn Nghệ Hân thì bị mái tóc che đi, cô còn nghiêng mặt sang phần bông hoa nên Hàn Minh Vũ không nhận ra được hai cô gái giống nhau. Mạc Đình định chạm vào Quyển Nhu thì Hàn Minh Vũ ngăn lại:
"Đừng động, cô sẽ bị giật đấy."
Hàn Minh Vũ lấy một cái cây, anh hất giây điện ra xa, sau đó người đầu tiên anh chạm vào không ai khác là cô gái anh nhìn rõ gương mặt, ngón tay của Minh Vũ bắt mạch, mạch của Quyển Nhu không bắt được, Hàn Minh Vũ lo lắng và sợ hãi, anh đặt cô nằm lại tư thế thẳng, sau đó hô hấp nhân tạo.
"Mau gọi cấp cứu." Hàn Minh Vũ thốt lên.
Mạc Đình gật gật đầu, cô run tay run chân, vội vã bấm điện thoại trên tay để gọi cấp cứu.
Mạc Đình sau đó ngồi xuống, cô lo đến tái cả mặt, Quyển Nhu đang được Hàn Minh Vũ hô hấp, vì vậy Mạc Đình nhìn sang Lý Nghệ Hân, cô cũng thử bắt mạch cho Nghệ Hân, nghiệt thật mạch của Nghệ Hân vẫn bắt được nhưng sao Quyển Nhu lại không chứ?
Hàn Minh Vũ cố gắng hô hấp, Quyển Nhu cũng đã có dấu hiệu thở, Hàn Minh Vũ quay sang Mạc Đình, anh nói: "Cô ấy thế nào?"
Mạc Đình run run trả lời: "Còn...còn thở."
Hàn Minh Vũ nghe vậy thì không bận tâm đến nữa, anh sờ mặt của Quyển Nhu xót xa nói với cô: "Em cố lên, nhất định phải cố lên."
Một lúc sau cấp cứu đến, Quyển Nhu được đưa lên xe trước, còn Nghệ Hân được đặt lên băng ca và đẩy vào chiếc xe bên cạnh. Mạc Đình thở phào thật may vì Hàn Minh Vũ chỉ tập trung vào Quyển Nhu, Mạc Đình lần thứ hai ngồi lên xe cấp cứu, cả người cô ướt nhẹp nước còn nhỏ lộp bộp trên xe, cô phiền não nhìn Nghệ Hân, thầm nói trong lòng: "Giữa cô và Quyển Nhu kiếp trước có phải là oan gia?"
Quyển Nhu rất lo lắng, cô phải nhanh chóng gặp Nghệ Hân. Ngồi trong taxi Quyển Nhu thấp thỏm không yên, cô nói với bác tài: "Cho cháu mượn điện thoại được không ạ?"
Bác tài đưa điện thoại cho Quyển Nhu, Quyển Nhu bấm số gọi cho Mạc Đình:
"Mạc Đình, Nghệ Hân đã về chưa?"
"Chưa? Mà cậu sao rồi?"
"Không ổn chút nào, Minh Vũ đã nghi ngờ rồi."
"Hả? Vậy phải làm sao?"
"Mình không biết, mình thực sự không biết, bây giờ lòng mình như lửa đốt."
"Quyển Nhu à, cậu cứ về đây trước đi rồi chúng ta tính cách sau."
"Ừm."
Quyển Nhu trả lại điện thoại cho bác tài xế, hai tay cô đan chặt vào nhau, mồ hôi toát ra trên vùng trán, cô rất lo Minh Vũ sẽ nhìn thấy gương mặt của mình, cô không muốn làm anh ấy khiếp sợ, hy vọng sẽ có cách giải quyết tốt.
- ------
Chiếc taxi sau đó cũng đã dừng lại, Quyển Nhu bước xuống cô đi nhanh vào trong, chỉ là cô không ngờ đằng sau còn có một chiếc taxi khác. Mạc Đình mở cửa, Quyển Nhu bước vào, cô đến bàn rót nước uống để tâm trạng được bình tĩnh.
"Quyển Nhu mình thấy cậu vẫn nên lánh mặt thì tốt hơn."
Quyển Nhu suy nghĩ một chút, cô nói: "Mình biết, nhưng chỉ e là cô ấy không thể giàn xếp tốt mọi việc được."
Mạc Đình định nói thì cô nghe tiếng gõ cửa: "Chắc là về rồi." Mạc Đình nghĩ là Nghệ Hân về nhưng ai dè cô vừa mở cửa thì bỗng dưng cặp mắt cô mở to, tim đập thình thịch, đứng sững một chỗ: "Hàn...Hàn thiếu?" Mạc Đình lắp bắp thốt lên.
Quyển Nhu làm rớt ly thủy tinh xuống sàn, cô cũng sửng sốt như Mạc Đình. Hàn Minh Vũ bước vào, anh liếc nhìn chiếc ly vỡ nát rồi nâng mắt quan sát ngôi nhà, Hàn Minh Vũ đã theo sau Quyển Nhu nhưng cô thì không hề biết gì.
Quyển Nhu hít thở mạnh, cô cố gắng giữ mình ổn định nhưng tâm can cô rối bời: "không được, không thể để Minh Vũ ở đây."
Quyển Nhu lo sợ Nghệ Hân sẽ về đây bất kỳ lúc nào, nên cô đi tới nắm lấy bàn tay của Hàn Minh Vũ: "Anh đi theo em."
Quyển Nhu muốn kéo Hàn Minh Vũ ra ngoài nhưng không đơn giản như vậy, Hàn Minh Vũ giật tay lại kéo sát Quyển Nhu đến người mình, tay anh nắm tay cô đưa lên, ánh mắt hoài nghi nhìn thẳng vào cô:
"Cô đang lo sợ việc gì?"
Quyển Nhu nuốt nước bọt, sự sợ hãi của cô đã không thể giấu được trong đôi mắt.
"Đây là nhà bạn em, đừng làm phiền cô ấy, được không?"
Quyển Nhu nói rất lúng túng và thiếu tự tin, Hàn Minh Vũ thả tay của Quyển Nhu anh quay lại nhìn Mạc Đình. Mạc Đình chớp chớp mắt, cô cũng nuốt ực nước bọt, lần đầu được nhìn thấy Hàn thiếu ở khoảng cách gần như thế này làm cô choáng quá, nhưng mà má ơi! Anh ta đẹp trai thật đấy.
"Tôi có làm phiền cô không?" Hàn Minh Vũ nói.
Mạc Đình lắc lắc đầu, trời đất cô tính là gật đầu mà, Mạc Đình bậm môi cô nhìn Quyển Nhu, Quyển Nhu nhíu mày, cô thầm nói: "Mạc Đình cậu đang làm cái gì vậy?"
Hàn Minh Vũ quay lại thản nhiên đối diện với Quyển Nhu. Lúc này trong tình thế căng thẳng, Lý Nghệ Hân đột ngột quay về, cánh cửa Mạc Đình chưa khép, Nghệ Hân thản nhiên bước vào, nhìn thấy cô ấy Mạc Đình há to miệng. Hàn Minh Vũ cảm thấy có người vô thì quay đầu ra sau, Quyển Nhu lặp tức kéo tay anh:
"Đừng nhìn." Quyển Nhu thốt lên, cô sợ muốn rớt cả tim.
Hàn Minh Vũ nhíu mày, anh giật tay ra và xoay người nhưng Quyển Nhu lặp tức chắn ngang trước mặt anh và đưa tay lên che lấy đôi mắt của anh.
Hàn Minh Vũ bực mình, anh dơ tay chạm vào bàn tay của Quyển Nhu chuẩn bị kéo xuống thì Quyển Nhu đã nhón chân hôn lên môi của anh.
Mạc Đình lại há hốc miệng, Lý Nghệ Hân nhìn thấy Hàn Minh Vũ thì cũng rất kinh ngạc, cô cong khóe miệng. Mạc Đình vội vã lôi Nghệ Hân ra ngoài, cô hớt ha hớt hãi nói:
"Nghệ Hân cô trốn đi có được không? Bây giờ Hàn thiếu đã nghi ngờ rồi, cô mà để anh ta nhìn thấy nữa là tiêu luôn."
Lý Nghệ Hân liếc mắt nhìn vào trong nhà, cô ung dung nói:
"Đến giờ mới nghi ngờ đúng là đồ ngốc."
Mạc Đình lo lắng: "Trời ơi cô còn muốn anh ta nghi ngờ sớm hay sao?"
Lý Nghệ Hân phì cười sau đó cô lấy một chiếc điện thoại đưa cho Mạc Đình:
"Đưa cái này lại cho Khương Quyển Nhu, tôi sẽ gọi cho cô ta lúc cần đến, hãy nói với cô ta tôi sẽ xuất hiện với thân phận thật của mình cho đến khi nào mẹ của tôi được minh oan, bảo cô ta tự lo liệu đi."
Nghệ Hân nói dứt câu thì bỏ đi, Mạc Đình cầm lấy điện thoại, Lý Nghệ Hân vẫn muốn xuất hiện thì Quyển Nhu chỉ có thể là trốn tránh, trời ơi tại sao lại rắc rối đến như vậy? Còn Hàn thiếu nữa? Mạc Đình ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cô lớn tiếng nói: "Ông rảnh lắm phải không? Rảnh lắm để hoán người này đổi người kia à?"
Mạc Đình nói xong thì gió thổi vù vù, bầu trời xám xịt, cơn giông bỗng kéo đến. Lý Nghệ Hân đang bước đi ở đằng trước thì bỗng bị bụi bay vào mắt, Nghệ Hân nhăn mặt và nhắm mắt lại, gió bụi thế này cô không thể đi được, đành phải quay lại.
Trong nhà, Hàn Minh Vũ đẩy Quyển Nhu, anh đi ra ngoài cũng gặp gió bụi mịt mù, Quyển Nhu sợ nên chạy theo, ai ngờ cô thấy Nghệ Hân nhưng bụi quá cô cũng phải nhắm mắt, Quyển Nhu cố gắng chạy lại chỗ của Nghệ Hân để chắn ngang tầm nhìn của Hàn Minh Vũ khi anh ấy vẫn còn đang gặp khó khăn bởi trận gió bụi. Mạc Đình đưa tay che mắt, chết rồi cô chửi bậy nên ông trời nổi giận rồi chăng, gió càng ngày càng lớn, lá khô và cát bụi bay tứ tung. Quyển Nhu nắm lấy tay của Nghệ Hân, cô nói: "Đừng để Minh Vũ nhìn thấy cô, hãy xoay người lại."
Lý Nghệ Hân không nghe rõ vò gió thổi mạnh, kèm theo cả tiếng sấm chớp, mưa sau đó trút xuống. Một cây trụ điện gần đó bị gió và sét đánh ngã, Quyển Nhu đã kéo Nghệ Hân né đi nhưng ai ngờ bàn tay của Nghệ Hân trạm phải dây điện bị đứt, lặp tức nguồn điện truyền đến cơ thể của cô ấy.
"Nghệ Hân!" Quyển Nhu thốt lên, cô nắm lấy bàn tay của Nghệ Hân và cũng bị giật đến bất tĩnh.
Mưa gió, khiến mọi người ướt sẫm, Mạc Đình nhìn được rồi thì kinh hãi thét lên: "Quyển Nhu!"
Hàn Minh Vũ cũng chạy đến, nhưng anh chỉ nhìn thấy rõ mặt của Quyển Nhu còn Nghệ Hân thì bị mái tóc che đi, cô còn nghiêng mặt sang phần bông hoa nên Hàn Minh Vũ không nhận ra được hai cô gái giống nhau. Mạc Đình định chạm vào Quyển Nhu thì Hàn Minh Vũ ngăn lại:
"Đừng động, cô sẽ bị giật đấy."
Hàn Minh Vũ lấy một cái cây, anh hất giây điện ra xa, sau đó người đầu tiên anh chạm vào không ai khác là cô gái anh nhìn rõ gương mặt, ngón tay của Minh Vũ bắt mạch, mạch của Quyển Nhu không bắt được, Hàn Minh Vũ lo lắng và sợ hãi, anh đặt cô nằm lại tư thế thẳng, sau đó hô hấp nhân tạo.
"Mau gọi cấp cứu." Hàn Minh Vũ thốt lên.
Mạc Đình gật gật đầu, cô run tay run chân, vội vã bấm điện thoại trên tay để gọi cấp cứu.
Mạc Đình sau đó ngồi xuống, cô lo đến tái cả mặt, Quyển Nhu đang được Hàn Minh Vũ hô hấp, vì vậy Mạc Đình nhìn sang Lý Nghệ Hân, cô cũng thử bắt mạch cho Nghệ Hân, nghiệt thật mạch của Nghệ Hân vẫn bắt được nhưng sao Quyển Nhu lại không chứ?
Hàn Minh Vũ cố gắng hô hấp, Quyển Nhu cũng đã có dấu hiệu thở, Hàn Minh Vũ quay sang Mạc Đình, anh nói: "Cô ấy thế nào?"
Mạc Đình run run trả lời: "Còn...còn thở."
Hàn Minh Vũ nghe vậy thì không bận tâm đến nữa, anh sờ mặt của Quyển Nhu xót xa nói với cô: "Em cố lên, nhất định phải cố lên."
Một lúc sau cấp cứu đến, Quyển Nhu được đưa lên xe trước, còn Nghệ Hân được đặt lên băng ca và đẩy vào chiếc xe bên cạnh. Mạc Đình thở phào thật may vì Hàn Minh Vũ chỉ tập trung vào Quyển Nhu, Mạc Đình lần thứ hai ngồi lên xe cấp cứu, cả người cô ướt nhẹp nước còn nhỏ lộp bộp trên xe, cô phiền não nhìn Nghệ Hân, thầm nói trong lòng: "Giữa cô và Quyển Nhu kiếp trước có phải là oan gia?"