-
Chương 107
Lý phu nhân về Lý gia, lúc này không có Lý lão gia ở nhà. Lý phu nhân đã sang phòng của Lý Nghệ Hoành, bà ngồi xuống ghế sô pha, Lý Nghệ Hoành cũng ngồi xuống.
"Nghệ Hoành lưng của con thế nào rồi?"
Lý Nghệ Hoành nói: "Đã khá hơn rồi ạ."
Lý phu nhân nhẹ lòng, bà ừm một tiếng, đôi mắt hạ xuống suy nghĩ đôi chút bà nhìn Lý Nghệ Hoành mà nói:
"Con thật sự muốn kết hôn với Nghệ Hân sao?"
Lý Nghệ Hoành trầm mặc, anh không trả lời nhưng gật đầu với Lý phu nhân.
"Hoành à! Nghệ Hân nó rất trẻ con, nó nói yêu con nhưng mẹ nghĩ nó không hiểu được tình yêu thật sự là như thế nào đâu?"
Lý Nghệ Hoành hiểu những gì Lý phu nhân đang nói cũng như nỗi lo ngại trong lòng bà, ngay cả anh đôi khi còn rất hoang mang với Nghệ Hân.
"Mẹ! Ngày trước con để Nghệ Hân kết hôn là vì lúc đó ông Nội chưa giao hết quyền hạn ở tập đoàn cho ba, chú hai luôn nhăm nhe lật đỗ ba, con đã vì Lý Thị vì ba mà nhường Nghệ Hân cho Hàn Minh Vũ, con biết nếu lúc đó con manh động khiến ông Nội không vui thì vị thế của ba sẽ rất khó đứng vững, nhưng bây giờ thì khác con đã là chủ tịch của Lý Thị con có quyền có thế, hoàn toàn đủ sức để dành lấy Nghệ Hân, cho dù Hân nhi chỉ xem con là anh hai thì con vẫn muốn lấy em ấy làm vợ."
"Con rất yêu Hân nhi thưa mẹ!"
Lý phu nhân nghe Lý Nghệ Hoành nói vậy thì cũng không còn lời nào để khuyên nhủ, ánh mắt bà đầy nỗi lòng:
"Mẹ hy vọng hai con sẽ có sự lựa chọn đúng đắng, lời cần nói ba mẹ cũng đã nói hết rồi."
Lý phu nhân đứng dậy, bà thở dài đi ra khỏi phòng của Lý Nghệ Hoành.
Khi Lý phu nhân đi khỏi, Lý Nghệ Hoành mới lấy điện thoại, anh gọi cho số máy mà Lý Nghệ Hân đã sử dụng vài ngày trước đó.
"Alo! Anh hai hả?"
"Em đã hứa ở bên cạnh anh rồi mà." Lời nói của Lý Nghệ Hoành mang theo sự trách móc.
Lý Nghệ Hân ngạc nhiên, cô đảo mắt: Chết tiệc! Khương Quyển Nhu lại đang làm gì chứ?
"Hân nhi! Em không lo cho anh sao?"
"Em lo chứ, anh bị đau em rất buồn! Anh hai anh đừng giận em, em có việc nên chưa về nhà được, khi nào giải quyết xong em sẽ về với anh ngay thôi."
"Em chỉ toàn để lại lời hứa."
"Em về sẽ chuộc lỗi với anh, được không?" Lý Nghệ Hân dịu giọng.
"Được rồi, anh đợi em." Lý Nghệ Hoành cúp máy.
Nghệ Hân tức giận tháo xuống cả chiếc khăn trên mặt.
"Khương Quyển Nhu cô dám làm trái lời tôi."
Lý Nghệ Hân đứng dậy khỏi ghế hung hăng bước ra khỏi căn nhà của Mạc Đình, Mạc Đình định gọi cô ta lại nhưng cô ta đi rất nhanh, dáng vẻ lại như muốn giết người.
"Lý Nghệ Hân đi đâu vậy nhỉ?"
Mạc Đình rất khó chịu với Lý Nghệ Hân nhưng cảm thấy không ổn, cô vội chạy theo Lý Nghệ Hân để xem sao.
Sau một quãng đường đuổi theo Lý Nghệ Hân, Mạc Đình bước xuống taxi cô nhìn quanh căn nhà mà Lý Nghệ Hân đến thì mở to mắt thốt lên: "Má ơi là Hàn gia."
Lý Nghệ Hân ngang nhiên bước đến cổng chính, Mạc Đình vội vã chạy tới kéo cô ta lại.
"Cô điên hả, đây là Hàn gia mà."
Lý Nghệ Hân hất tay, đẩy ngã Mạc Đình:
"Hừm...là Hàn gia thì sao?"
"Mở cửa." Lý Nghệ Hân kêu lớn.
Mạc Đình đứng dậy, cố gắng lôi Lý Nghệ Hân ra xa:
"Cô không sợ bị Hàn thiếu bắt gặp ư? Còn cả Quyển Nhu hai người sẽ gặp rắc rối lớn đấy."
Lý Nghệ Hân tức giận: "Thế càng tốt, là cô ta dám không nghe lời tôi, lần này để cho cô ta biết sợ là gì."
Mạc Đình chấp tay: "Nghệ Hân! Tôi lạy cô, có gì thì từ từ nói, hay để tôi vào gọi Quyển Nhu được không? Cô đừng có nóng nảy như vậy nữa mà!"
Mạc Đình có năn nỉ thế nào Lý Nghệ Hân cũng không hạ xuống cơn giận, cô vẫn muốn trừng phạt Quyển Nhu.
"Mở cửa ra, có nghe không?" Lý Nghệ Hân quát lớn.
Anh giữ cổng đi ra, đôi mắt của Nghệ Hân nhìn thẳng vào anh làm anh ta kinh ngạc, lặp tức anh ta mở cửa và nói:
"Xin lỗi thiếu phu nhân, tôi không biết là cô về."
Mạc Đình sợ hãi: Trời ơi! Chỉ cần nhìn ánh mắt là anh này liền nhận ra Lý Nghệ Hân, nhưng câu anh ta chào cũng có nghĩa là Quyển Nhu đang không có ở Lý gia, vậy còn Hàn thiếu thì sao?
Lý Nghệ Hân không chút do dự đi ngay vào trong Lý gia, Mạc Đình chạy theo, Nghệ Hân quay lại trừng mắt và chỉ tay vào Mạc Đình.
"Giữ người này lại, không cho cô ta vào trong."
Anh giữ cổng lặp tức kéo Mạc Đình ra ngoài:
"Nghệ Hân cô?" Mạc Đình lo lắng thốt lên, cô bị lôi ra ngoài.
Lý Nghệ Hân bước vào, cô rất ngang nhiên không lo lắng cũng không chần chừ, lúc này cô chỉ có một cảm xúc đó là sự phẫn nộ và tức giận đối với Khương Quyển Nhu.
P/S: Quyển Nhu và Nghệ Hân các bạn thích ai?
"Nghệ Hoành lưng của con thế nào rồi?"
Lý Nghệ Hoành nói: "Đã khá hơn rồi ạ."
Lý phu nhân nhẹ lòng, bà ừm một tiếng, đôi mắt hạ xuống suy nghĩ đôi chút bà nhìn Lý Nghệ Hoành mà nói:
"Con thật sự muốn kết hôn với Nghệ Hân sao?"
Lý Nghệ Hoành trầm mặc, anh không trả lời nhưng gật đầu với Lý phu nhân.
"Hoành à! Nghệ Hân nó rất trẻ con, nó nói yêu con nhưng mẹ nghĩ nó không hiểu được tình yêu thật sự là như thế nào đâu?"
Lý Nghệ Hoành hiểu những gì Lý phu nhân đang nói cũng như nỗi lo ngại trong lòng bà, ngay cả anh đôi khi còn rất hoang mang với Nghệ Hân.
"Mẹ! Ngày trước con để Nghệ Hân kết hôn là vì lúc đó ông Nội chưa giao hết quyền hạn ở tập đoàn cho ba, chú hai luôn nhăm nhe lật đỗ ba, con đã vì Lý Thị vì ba mà nhường Nghệ Hân cho Hàn Minh Vũ, con biết nếu lúc đó con manh động khiến ông Nội không vui thì vị thế của ba sẽ rất khó đứng vững, nhưng bây giờ thì khác con đã là chủ tịch của Lý Thị con có quyền có thế, hoàn toàn đủ sức để dành lấy Nghệ Hân, cho dù Hân nhi chỉ xem con là anh hai thì con vẫn muốn lấy em ấy làm vợ."
"Con rất yêu Hân nhi thưa mẹ!"
Lý phu nhân nghe Lý Nghệ Hoành nói vậy thì cũng không còn lời nào để khuyên nhủ, ánh mắt bà đầy nỗi lòng:
"Mẹ hy vọng hai con sẽ có sự lựa chọn đúng đắng, lời cần nói ba mẹ cũng đã nói hết rồi."
Lý phu nhân đứng dậy, bà thở dài đi ra khỏi phòng của Lý Nghệ Hoành.
Khi Lý phu nhân đi khỏi, Lý Nghệ Hoành mới lấy điện thoại, anh gọi cho số máy mà Lý Nghệ Hân đã sử dụng vài ngày trước đó.
"Alo! Anh hai hả?"
"Em đã hứa ở bên cạnh anh rồi mà." Lời nói của Lý Nghệ Hoành mang theo sự trách móc.
Lý Nghệ Hân ngạc nhiên, cô đảo mắt: Chết tiệc! Khương Quyển Nhu lại đang làm gì chứ?
"Hân nhi! Em không lo cho anh sao?"
"Em lo chứ, anh bị đau em rất buồn! Anh hai anh đừng giận em, em có việc nên chưa về nhà được, khi nào giải quyết xong em sẽ về với anh ngay thôi."
"Em chỉ toàn để lại lời hứa."
"Em về sẽ chuộc lỗi với anh, được không?" Lý Nghệ Hân dịu giọng.
"Được rồi, anh đợi em." Lý Nghệ Hoành cúp máy.
Nghệ Hân tức giận tháo xuống cả chiếc khăn trên mặt.
"Khương Quyển Nhu cô dám làm trái lời tôi."
Lý Nghệ Hân đứng dậy khỏi ghế hung hăng bước ra khỏi căn nhà của Mạc Đình, Mạc Đình định gọi cô ta lại nhưng cô ta đi rất nhanh, dáng vẻ lại như muốn giết người.
"Lý Nghệ Hân đi đâu vậy nhỉ?"
Mạc Đình rất khó chịu với Lý Nghệ Hân nhưng cảm thấy không ổn, cô vội chạy theo Lý Nghệ Hân để xem sao.
Sau một quãng đường đuổi theo Lý Nghệ Hân, Mạc Đình bước xuống taxi cô nhìn quanh căn nhà mà Lý Nghệ Hân đến thì mở to mắt thốt lên: "Má ơi là Hàn gia."
Lý Nghệ Hân ngang nhiên bước đến cổng chính, Mạc Đình vội vã chạy tới kéo cô ta lại.
"Cô điên hả, đây là Hàn gia mà."
Lý Nghệ Hân hất tay, đẩy ngã Mạc Đình:
"Hừm...là Hàn gia thì sao?"
"Mở cửa." Lý Nghệ Hân kêu lớn.
Mạc Đình đứng dậy, cố gắng lôi Lý Nghệ Hân ra xa:
"Cô không sợ bị Hàn thiếu bắt gặp ư? Còn cả Quyển Nhu hai người sẽ gặp rắc rối lớn đấy."
Lý Nghệ Hân tức giận: "Thế càng tốt, là cô ta dám không nghe lời tôi, lần này để cho cô ta biết sợ là gì."
Mạc Đình chấp tay: "Nghệ Hân! Tôi lạy cô, có gì thì từ từ nói, hay để tôi vào gọi Quyển Nhu được không? Cô đừng có nóng nảy như vậy nữa mà!"
Mạc Đình có năn nỉ thế nào Lý Nghệ Hân cũng không hạ xuống cơn giận, cô vẫn muốn trừng phạt Quyển Nhu.
"Mở cửa ra, có nghe không?" Lý Nghệ Hân quát lớn.
Anh giữ cổng đi ra, đôi mắt của Nghệ Hân nhìn thẳng vào anh làm anh ta kinh ngạc, lặp tức anh ta mở cửa và nói:
"Xin lỗi thiếu phu nhân, tôi không biết là cô về."
Mạc Đình sợ hãi: Trời ơi! Chỉ cần nhìn ánh mắt là anh này liền nhận ra Lý Nghệ Hân, nhưng câu anh ta chào cũng có nghĩa là Quyển Nhu đang không có ở Lý gia, vậy còn Hàn thiếu thì sao?
Lý Nghệ Hân không chút do dự đi ngay vào trong Lý gia, Mạc Đình chạy theo, Nghệ Hân quay lại trừng mắt và chỉ tay vào Mạc Đình.
"Giữ người này lại, không cho cô ta vào trong."
Anh giữ cổng lặp tức kéo Mạc Đình ra ngoài:
"Nghệ Hân cô?" Mạc Đình lo lắng thốt lên, cô bị lôi ra ngoài.
Lý Nghệ Hân bước vào, cô rất ngang nhiên không lo lắng cũng không chần chừ, lúc này cô chỉ có một cảm xúc đó là sự phẫn nộ và tức giận đối với Khương Quyển Nhu.
P/S: Quyển Nhu và Nghệ Hân các bạn thích ai?