-
Chương 106
Lý Nghệ Hoành trầm ngâm, hàng lông mày đen đậm khẽ nhíu xuống. Vân Lục đứng bên cạnh, cô bỗng cất giọng hỏi: "Anh hai từ khi nào...?"
Vân Lục không nói hết câu, Lý Nghệ Hoành chuyển đôi mắt nhìn Vân Lục: "Em muốn hỏi về Nghệ Hân phải không?"
Vân Lục ngạc nhiên khi anh biết cô muốn hỏi gì, Vân Lục rũ mắt giọng nho nhỏ: "Từ khi nào anh thích chị ta?"
Lý Nghệ Hoành dãn nhẹ đôi chân mày, anh nói: "Từ khi anh biết Nghệ Hân không phải là em gái ruột."
Vân Lục trong lòng rất buồn nhưng cố gắng kiềm nén, cố gắng để không phải khóc. Lý Nghệ Hoành biết Vân Lục sẽ cảm thấy kinh ngạc, bởi lẽ chuyện Nghệ Hân không phải là con ruột của Lý gia được giữ rất kín, người trong nhà ngoài ba và mẹ thì chẳng ai biết được, anh và Nghệ Hân cũng là do nghe lén cuộc nói chuyện của ba mẹ nên mới phát hiện mà thôi.
"Vân nhi! Em bàng hoàng lắm phải không?"
Vân Lục nâng đôi mắt: "Anh hai à! Nếu Vân nhi cũng không phải là em ruột thì anh hai có thể yêu em không?"
Lý Nghệ Hoành trầm lặng, nhưng sau đó anh chợt cười rồi nói: "Đương nhiên anh sẽ vẫn yêu em, Vân nhi luôn là em gái ngoan của anh."
Vân Lục đau lòng, cho dù cô có hỏi thẳng anh ấy như vậy nhưng trong suy nghĩ của anh ấy thì cô vẫn chỉ mãi là em gái.
"Em ra ngoài đây, anh hai cần gì thì cứ gọi em nhé!"
Vân Lục đi ra, cô vào phòng của mình cay đắng rơi lệ, em gái! Em gái! Cô thù ghét hai chữ này: "Lý Nghệ Hân nếu tôi không có được anh hai thì cô cũng đừng mong được ở bên cạnh anh ấy."
Một lúc sau.
Thư ký Phi đã đến Lý gia, cô mang văn kiện đưa cho Lý Nghệ Hoành.
Lý Nghệ Hoành ngồi tựa lưng vào một cái gối, anh xem xong thì đưa bàn tay.
Thư ký Phi đặt vào tay Lý Nghệ Hoành cây bút. Lý Nghệ Hoành cầm bút ký tên và đưa lại văn kiện cho thư ký Phi, thư ký Phi công việc đã xong thì đi ngay.
"Phi Phi!" Lý Nghệ Hoành gọi cô lại.
Thư ký Phi dừng chân, cô xoay người và nở nụ cười:
"Chủ tịch cần căn dặn gì thêm ạ?"
"Nếu có khổ sở gì ở văn phòng của Phù Hiển thì phải nói với anh."
Thư ký Phi cảm động lại có sự chạnh lòng, mỗi lần anh ấy quan tâm cô thì trái tim cô rất bồi hồi, anh ấy luôn tốt với cô như thế. Phi Phi gượng cười, cô nói: "Dạ không có gì phải khổ sở đâu ạ, xin phép chủ tịch tôi đi."
Thư ký Phi đi ra ngoài thì gặp quản gia Trịnh: "Cô Mã đến thăm thiếu gia đấy à?"
"Dạ cháu chỉ mang văn kiện đến cho anh ấy ký thôi."
"À vậy mà tôi cứ tưởng cô biết thiếu gia bị đau nên đến."
Phi Phi ngạc nhiên: "Bị đau ạ? Anh ấy bệnh sao?"
Thư ký Phi lo lắng, vừa rồi cô cũng thấy sắc mặt anh ấy không tốt nhưng lại không nghĩ là anh bệnh.
Quản gia Trịnh nói: "Không phải là thiếu gia bệnh mà là vì lão gia đánh cậu ấy, ông đánh rất nhiều gậy vào lưng của thiếu gia."
Thư ký Phi rất ngạc nhiên, cô liền hỏi: "Tại sao vậy ạ?"
"Tôi chỉ cho cô biết thế thôi, dù sao cũng là chuyện trong nhà tôi không thể nói nhiều với cô được."
"Vâng cháu hiểu."
Thư ký Phi chào quản gia Trịnh rồi đi về, lúc ra khỏi cửa cô ngoảnh lại vào trong Lý gia ánh mắt lắng động, Phi Phi sau đó nhanh chóng trở về tập đoàn, cô giao văn kiện cho thư ký Dĩ Nhi.
"Xong rồi nhé!" Thư ký Phi nói.
Thư ký Dĩ Nhi cười và đưa tay cầm lấy văn kiện:
"Cám ơn cô Phi Phi, công nhận cô nhanh thật đấy."
Thư ký Phi mỉm cười, cô quay lại văn phòng của mình. Cô ngồi xuống bàn mở máy tính để làm việc nhưng vừa chạm vào con chuột thì cô lại nghĩ đến Lý Nghệ Hoành.
"Chủ tịch bị đánh, mà còn vào lưng, cố chủ tịch là người biết võ ông đánh chắc chắn không nhẹ."
Thư ký Phi bỗng đứng dậy, cô vào trong phòng của giám đốc Phù Hiển.
"Có chuyện gì sao thư ký Phi?"
"Tôi có thể xin phép được về sớm không ạ?"
Giám đốc Phù Hiển không hỏi lý do liền nói: "Được, cô muốn về thì cứ về đi."
"Cám ơn giám đốc."
Thư ký Phi đi ra ngoài, giám đốc Phù Hiển thở dài cô ta muốn về thì cho về, muốn nghĩ thì cho nghĩ, haiz...là cục cưng của Lý chủ tịch ai dám động vào cô ta, giám đốc Phù Hiển rất chướng mắt với thư ký Phi mặc dù cô ấy làm việc vô cùng tốt chỉ là cái vụ ông nhờ cô đừng báo cáo việc thất thoát của dự án nội thất Hoa Mặt Trời nhưng Phi Phi lại báo cáo lên với Lý Nghệ Hoành, thật đáng ghét bây giờ có cơ hội muốn hành cô ta cũng không được, Lý Nghệ Hoành vẫn luôn dán ánh mắt về phía Mã Phi Phi, Phù Hiển chẳng thể động tay động chân.
- -------
Tại bệnh viện.
Lý phu nhân cả đêm ở lại bệnh viện với Quyển Nhu, khi cô thức dậy nhìn thấy người bên cạnh mình chỉ có Lý phu nhân.
Quyển Nhu chớp đôi mắt, một nỗi buồn nhè nhẹ thoáng qua, cô lấy danh nghĩa của Nghệ Hân để gọi Lý phu nhân là mẹ, mặc dù Lý phu nhân không phải là mẹ thật sự của cô nhưng mỗi lần bà nhìn cô đều dùng một ánh mắt dịu dàng, vòng tay của bà khi ôm cô rất thân thiết, cõi lòng bị tổn thương từ thuở nhỏ của cô phần nào tan biến khi cô có bà ở bên.
Lý phu nhân ngồi trên cái ghế dựa bằng gỗ của bệnh viện, bà tựa người vào ghế và hơi nghiêng đầu khi ngủ. Quyển Nhu bất chợt ho một tiếng làm Lý phu nhân tĩnh giấc.
"Con xin lỗi! Con làm mẹ thức rồi."
Lý phu nhân đưa tay che miệng ngáp nhẹ: "Không sao đâu con."
Sau đó bà sờ trán của Quyển Nhu nhẹ nhàng mà hỏi:
"Con thấy thế nào? Đầu còn đau không?"
Quyển Nhu cười nhẹ: "Dạ con thấy khỏe hơn rồi, đầu cũng bớt đau hơn."
"Mẹ à! Mẹ về nhà nghỉ ngơi thêm đi ạ, tối qua chắc mẹ đã ngủ không ngon giấc."
Lý phu nhân hiền hòa mỉm cười: "Mẹ mà về thì phải có ai đó ở đây với con, không thì làm sao mẹ an tâm được, Hân à! Hay là mẹ gọi cho Minh Vũ nhé!"
Nhắc đến Minh Vũ Quyển Nhu liền rũ ánh mắt, giọng nói buồn hẵng đi: "Không cần đâu mẹ, con có y tá chăm sóc là được rồi, mẹ yên tâm cứ về nhà nghỉ ngơi đi ạ."
Lý phu nhân thở ra: "Thôi được, mẹ về rồi sẽ lại vô với con."
Lý phu nhân đứng dậy thì Quyển Nhu nói: "Mẹ!"
"Sao hả con?"
"Mẹ đừng nói chuyện con nằm viện cho anh hai nghe nhé, anh ấy sẽ lo lắm."
Lý phu nhân đồng ý với Quyển Nhu sau đó bà đi ra ngoài, vừa ra đến cổng lớn của bệnh viện Lý phu nhân đã điện thoại cho Minh Vũ:
"Con đến chăm sóc cho Nghệ Hân đi, mẹ phải về Lý gia một chút."
Mặc dù Quyển Nhu đã khước từ lời đề nghị của Lý phu nhân nhưng là người làm mẹ bà không thể để con buồn bã trong bệnh viện, bà cũng là phụ nữ là người từng trải vì vậy khi nhìn vào trong ánh mắt của Quyển Nhu bà biết con rất muốn gặp Hàn Minh Vũ, chỉ là nó không muốn nói ra lời.
"Nghệ Hân còn yếu, con mang ít cháo đến cho nó ăn, chịu khó ở lại với nó giùm mẹ, mẹ về nhà nghỉ ngơi một chút sẽ vô lại bệnh viện."
"Vâng." Hàn Minh Vũ trả lời.
Lý phu nhân cúp máy, đôi mắt đâm chiêu bà cũng đoán được Nghệ Hân ắc hẵng đã đề nghị ly hôn với Hàn Minh Vũ, con bé này tánh tình ngang tàng, vừa thích anh hai lại vừa có cảm tình với Minh Vũ, thiệt khổ bà cũng không biết phải làm sao với nó nữa.
Tại Lý gia.
Mã Phi Phi xin về sớm thì cũng quay trở lại Lý gia, cô mang một lọ thuốc y học cổ truyền đến cho Lý Nghệ Hoành.
Quản gia Trịnh gõ cửa phòng của Lý Nghệ Hoành:
"Thiếu gia! Có thư ký Phi đến."
"Cửa không khóa, nói cô ấy vào đi." Bên trong Lý Nghệ Hoành thốt lên.
Thư ký Phi mở cửa bước vào, cô hơi chau mày khi thấy Lý Nghệ Hoành đang ngồi ở bàn làm việc.
Lý Nghệ Hoành đứng dậy, anh đi tới hàng ghế sopha trong phòng và nói: "Em ngồi đi."
Lý Nghệ Hoành ngồi xuống, thư ký Phi cũng theo anh ngồi ở phía đối diện.
"Lại có văn kiện nữa à?"
Phi Phi lắc đầu: "Dạ không."
Lý Nghệ Hoành ngạc nhiên: "Vậy em đến đây là có chuyện gì?"
Thư ký Phi hạ nhẹ ánh mắt sau đó cô đứng lên đi qua ngồi xuống bên cạnh của Lý Nghệ Hoành. Lý Nghệ Hoành vẫn giữ sự ngạc nhiên trên gương mặt.
Thư ký Phi nói: "Tôi muốn thoa cái này cho chủ tịch."
Cô đưa ra một lọ nhỏ bên trong là chất lỏng màu đen.
"Em biết tôi bị đau ư?"
"Vâng."
Lý Nghệ Hoành cười nhẹ trên nét môi: "Vậy em thoa đi."
Anh nói sau đó xoay lưng, hai tay cởi chiếc áo thun màu trắng đang mặc.
Đối với Phi Phi Lý Nghệ Hoành không có sự khách sao hay e ngại, ngoài công việc của một thư ký thì Phi Phi còn quan tâm và chăm sóc cho Lý Nghệ Hoành như một người thân, anh ấy nhức đầu, anh ấy mệt mỏi thì Phi Phi đều ở bên để xoa dầu, mát xa và bấm huyệt, cô ấy là một thư ký rất đa năng rất chu đáo.
Thư ký Phi quan sát vết sưng và tím trên lưng của Lý Nghệ Hoành thì đau lòng, đôi mắt cô xót xa ửng hồng. Chai thuốc Phi Phi đổ một lượng vừa phải lên lưng của Lý Nghệ Hoành và bắt đầu thoa nhẹ, cô thoa rất đều và êm tay, vừa làm Phi Phi vừa nói:
"Đây là thuốc cổ truyền, bạn của ba tôi tặng cho ông vài lọ, ba cũng cho tôi hai lọ để dùng, thuốc này rất tốt khi ba bị sưng khốp chân bôi thuốc này là đã khỏi. Chủ tịch một ngày hãy thoa ba lần, tôi mang đến cho chủ tịch cả hai lọ, dùng hết hai lọ này thì lưng của chủ tịch sẽ khá hơn rất nhiều."
Lý Nghệ Hoành lắng nghe Phi Phi nói, lúc cô xoa xong anh mặc lại áo và quay lại nhìn cô.
Phi Phi bồi hồi với đôi mắt thâm tình của Lý Nghệ Hoành, anh nhìn cô với nhiều nỗi niềm chưa thể nguôi ngoai, bỗng chốc Lý Nghệ Hoành ôm thư ký Phi vào lòng, giọng nói anh trầm thấp dịu êm:
"Cám ơn em Phi Phi, cám ơn em vì đã không hận anh."
Thư ký Phi xúc động, anh ấy ôm cô làm tim cô đập nhanh hơn hẵng, thực ra cô trước giờ chưa từng hận anh ấy mà chỉ mãi yêu thầm anh ấy mà thôi.
"Giữ gìn sức khỏe, tập đoàn không thể không có chủ tịch đâu."
Cô đẩy Lý Nghệ Hoành ra, cười nhẹ và nói: "Tôi phải về đây, thuốc này chủ tịch nhớ dùng nhé."
Thư ký Phi đặt hai lọ thuốc lên bàn rồi đứng dậy bước ra khỏi căn phòng của Lý Nghệ Hoành.
Vân Lục không nói hết câu, Lý Nghệ Hoành chuyển đôi mắt nhìn Vân Lục: "Em muốn hỏi về Nghệ Hân phải không?"
Vân Lục ngạc nhiên khi anh biết cô muốn hỏi gì, Vân Lục rũ mắt giọng nho nhỏ: "Từ khi nào anh thích chị ta?"
Lý Nghệ Hoành dãn nhẹ đôi chân mày, anh nói: "Từ khi anh biết Nghệ Hân không phải là em gái ruột."
Vân Lục trong lòng rất buồn nhưng cố gắng kiềm nén, cố gắng để không phải khóc. Lý Nghệ Hoành biết Vân Lục sẽ cảm thấy kinh ngạc, bởi lẽ chuyện Nghệ Hân không phải là con ruột của Lý gia được giữ rất kín, người trong nhà ngoài ba và mẹ thì chẳng ai biết được, anh và Nghệ Hân cũng là do nghe lén cuộc nói chuyện của ba mẹ nên mới phát hiện mà thôi.
"Vân nhi! Em bàng hoàng lắm phải không?"
Vân Lục nâng đôi mắt: "Anh hai à! Nếu Vân nhi cũng không phải là em ruột thì anh hai có thể yêu em không?"
Lý Nghệ Hoành trầm lặng, nhưng sau đó anh chợt cười rồi nói: "Đương nhiên anh sẽ vẫn yêu em, Vân nhi luôn là em gái ngoan của anh."
Vân Lục đau lòng, cho dù cô có hỏi thẳng anh ấy như vậy nhưng trong suy nghĩ của anh ấy thì cô vẫn chỉ mãi là em gái.
"Em ra ngoài đây, anh hai cần gì thì cứ gọi em nhé!"
Vân Lục đi ra, cô vào phòng của mình cay đắng rơi lệ, em gái! Em gái! Cô thù ghét hai chữ này: "Lý Nghệ Hân nếu tôi không có được anh hai thì cô cũng đừng mong được ở bên cạnh anh ấy."
Một lúc sau.
Thư ký Phi đã đến Lý gia, cô mang văn kiện đưa cho Lý Nghệ Hoành.
Lý Nghệ Hoành ngồi tựa lưng vào một cái gối, anh xem xong thì đưa bàn tay.
Thư ký Phi đặt vào tay Lý Nghệ Hoành cây bút. Lý Nghệ Hoành cầm bút ký tên và đưa lại văn kiện cho thư ký Phi, thư ký Phi công việc đã xong thì đi ngay.
"Phi Phi!" Lý Nghệ Hoành gọi cô lại.
Thư ký Phi dừng chân, cô xoay người và nở nụ cười:
"Chủ tịch cần căn dặn gì thêm ạ?"
"Nếu có khổ sở gì ở văn phòng của Phù Hiển thì phải nói với anh."
Thư ký Phi cảm động lại có sự chạnh lòng, mỗi lần anh ấy quan tâm cô thì trái tim cô rất bồi hồi, anh ấy luôn tốt với cô như thế. Phi Phi gượng cười, cô nói: "Dạ không có gì phải khổ sở đâu ạ, xin phép chủ tịch tôi đi."
Thư ký Phi đi ra ngoài thì gặp quản gia Trịnh: "Cô Mã đến thăm thiếu gia đấy à?"
"Dạ cháu chỉ mang văn kiện đến cho anh ấy ký thôi."
"À vậy mà tôi cứ tưởng cô biết thiếu gia bị đau nên đến."
Phi Phi ngạc nhiên: "Bị đau ạ? Anh ấy bệnh sao?"
Thư ký Phi lo lắng, vừa rồi cô cũng thấy sắc mặt anh ấy không tốt nhưng lại không nghĩ là anh bệnh.
Quản gia Trịnh nói: "Không phải là thiếu gia bệnh mà là vì lão gia đánh cậu ấy, ông đánh rất nhiều gậy vào lưng của thiếu gia."
Thư ký Phi rất ngạc nhiên, cô liền hỏi: "Tại sao vậy ạ?"
"Tôi chỉ cho cô biết thế thôi, dù sao cũng là chuyện trong nhà tôi không thể nói nhiều với cô được."
"Vâng cháu hiểu."
Thư ký Phi chào quản gia Trịnh rồi đi về, lúc ra khỏi cửa cô ngoảnh lại vào trong Lý gia ánh mắt lắng động, Phi Phi sau đó nhanh chóng trở về tập đoàn, cô giao văn kiện cho thư ký Dĩ Nhi.
"Xong rồi nhé!" Thư ký Phi nói.
Thư ký Dĩ Nhi cười và đưa tay cầm lấy văn kiện:
"Cám ơn cô Phi Phi, công nhận cô nhanh thật đấy."
Thư ký Phi mỉm cười, cô quay lại văn phòng của mình. Cô ngồi xuống bàn mở máy tính để làm việc nhưng vừa chạm vào con chuột thì cô lại nghĩ đến Lý Nghệ Hoành.
"Chủ tịch bị đánh, mà còn vào lưng, cố chủ tịch là người biết võ ông đánh chắc chắn không nhẹ."
Thư ký Phi bỗng đứng dậy, cô vào trong phòng của giám đốc Phù Hiển.
"Có chuyện gì sao thư ký Phi?"
"Tôi có thể xin phép được về sớm không ạ?"
Giám đốc Phù Hiển không hỏi lý do liền nói: "Được, cô muốn về thì cứ về đi."
"Cám ơn giám đốc."
Thư ký Phi đi ra ngoài, giám đốc Phù Hiển thở dài cô ta muốn về thì cho về, muốn nghĩ thì cho nghĩ, haiz...là cục cưng của Lý chủ tịch ai dám động vào cô ta, giám đốc Phù Hiển rất chướng mắt với thư ký Phi mặc dù cô ấy làm việc vô cùng tốt chỉ là cái vụ ông nhờ cô đừng báo cáo việc thất thoát của dự án nội thất Hoa Mặt Trời nhưng Phi Phi lại báo cáo lên với Lý Nghệ Hoành, thật đáng ghét bây giờ có cơ hội muốn hành cô ta cũng không được, Lý Nghệ Hoành vẫn luôn dán ánh mắt về phía Mã Phi Phi, Phù Hiển chẳng thể động tay động chân.
- -------
Tại bệnh viện.
Lý phu nhân cả đêm ở lại bệnh viện với Quyển Nhu, khi cô thức dậy nhìn thấy người bên cạnh mình chỉ có Lý phu nhân.
Quyển Nhu chớp đôi mắt, một nỗi buồn nhè nhẹ thoáng qua, cô lấy danh nghĩa của Nghệ Hân để gọi Lý phu nhân là mẹ, mặc dù Lý phu nhân không phải là mẹ thật sự của cô nhưng mỗi lần bà nhìn cô đều dùng một ánh mắt dịu dàng, vòng tay của bà khi ôm cô rất thân thiết, cõi lòng bị tổn thương từ thuở nhỏ của cô phần nào tan biến khi cô có bà ở bên.
Lý phu nhân ngồi trên cái ghế dựa bằng gỗ của bệnh viện, bà tựa người vào ghế và hơi nghiêng đầu khi ngủ. Quyển Nhu bất chợt ho một tiếng làm Lý phu nhân tĩnh giấc.
"Con xin lỗi! Con làm mẹ thức rồi."
Lý phu nhân đưa tay che miệng ngáp nhẹ: "Không sao đâu con."
Sau đó bà sờ trán của Quyển Nhu nhẹ nhàng mà hỏi:
"Con thấy thế nào? Đầu còn đau không?"
Quyển Nhu cười nhẹ: "Dạ con thấy khỏe hơn rồi, đầu cũng bớt đau hơn."
"Mẹ à! Mẹ về nhà nghỉ ngơi thêm đi ạ, tối qua chắc mẹ đã ngủ không ngon giấc."
Lý phu nhân hiền hòa mỉm cười: "Mẹ mà về thì phải có ai đó ở đây với con, không thì làm sao mẹ an tâm được, Hân à! Hay là mẹ gọi cho Minh Vũ nhé!"
Nhắc đến Minh Vũ Quyển Nhu liền rũ ánh mắt, giọng nói buồn hẵng đi: "Không cần đâu mẹ, con có y tá chăm sóc là được rồi, mẹ yên tâm cứ về nhà nghỉ ngơi đi ạ."
Lý phu nhân thở ra: "Thôi được, mẹ về rồi sẽ lại vô với con."
Lý phu nhân đứng dậy thì Quyển Nhu nói: "Mẹ!"
"Sao hả con?"
"Mẹ đừng nói chuyện con nằm viện cho anh hai nghe nhé, anh ấy sẽ lo lắm."
Lý phu nhân đồng ý với Quyển Nhu sau đó bà đi ra ngoài, vừa ra đến cổng lớn của bệnh viện Lý phu nhân đã điện thoại cho Minh Vũ:
"Con đến chăm sóc cho Nghệ Hân đi, mẹ phải về Lý gia một chút."
Mặc dù Quyển Nhu đã khước từ lời đề nghị của Lý phu nhân nhưng là người làm mẹ bà không thể để con buồn bã trong bệnh viện, bà cũng là phụ nữ là người từng trải vì vậy khi nhìn vào trong ánh mắt của Quyển Nhu bà biết con rất muốn gặp Hàn Minh Vũ, chỉ là nó không muốn nói ra lời.
"Nghệ Hân còn yếu, con mang ít cháo đến cho nó ăn, chịu khó ở lại với nó giùm mẹ, mẹ về nhà nghỉ ngơi một chút sẽ vô lại bệnh viện."
"Vâng." Hàn Minh Vũ trả lời.
Lý phu nhân cúp máy, đôi mắt đâm chiêu bà cũng đoán được Nghệ Hân ắc hẵng đã đề nghị ly hôn với Hàn Minh Vũ, con bé này tánh tình ngang tàng, vừa thích anh hai lại vừa có cảm tình với Minh Vũ, thiệt khổ bà cũng không biết phải làm sao với nó nữa.
Tại Lý gia.
Mã Phi Phi xin về sớm thì cũng quay trở lại Lý gia, cô mang một lọ thuốc y học cổ truyền đến cho Lý Nghệ Hoành.
Quản gia Trịnh gõ cửa phòng của Lý Nghệ Hoành:
"Thiếu gia! Có thư ký Phi đến."
"Cửa không khóa, nói cô ấy vào đi." Bên trong Lý Nghệ Hoành thốt lên.
Thư ký Phi mở cửa bước vào, cô hơi chau mày khi thấy Lý Nghệ Hoành đang ngồi ở bàn làm việc.
Lý Nghệ Hoành đứng dậy, anh đi tới hàng ghế sopha trong phòng và nói: "Em ngồi đi."
Lý Nghệ Hoành ngồi xuống, thư ký Phi cũng theo anh ngồi ở phía đối diện.
"Lại có văn kiện nữa à?"
Phi Phi lắc đầu: "Dạ không."
Lý Nghệ Hoành ngạc nhiên: "Vậy em đến đây là có chuyện gì?"
Thư ký Phi hạ nhẹ ánh mắt sau đó cô đứng lên đi qua ngồi xuống bên cạnh của Lý Nghệ Hoành. Lý Nghệ Hoành vẫn giữ sự ngạc nhiên trên gương mặt.
Thư ký Phi nói: "Tôi muốn thoa cái này cho chủ tịch."
Cô đưa ra một lọ nhỏ bên trong là chất lỏng màu đen.
"Em biết tôi bị đau ư?"
"Vâng."
Lý Nghệ Hoành cười nhẹ trên nét môi: "Vậy em thoa đi."
Anh nói sau đó xoay lưng, hai tay cởi chiếc áo thun màu trắng đang mặc.
Đối với Phi Phi Lý Nghệ Hoành không có sự khách sao hay e ngại, ngoài công việc của một thư ký thì Phi Phi còn quan tâm và chăm sóc cho Lý Nghệ Hoành như một người thân, anh ấy nhức đầu, anh ấy mệt mỏi thì Phi Phi đều ở bên để xoa dầu, mát xa và bấm huyệt, cô ấy là một thư ký rất đa năng rất chu đáo.
Thư ký Phi quan sát vết sưng và tím trên lưng của Lý Nghệ Hoành thì đau lòng, đôi mắt cô xót xa ửng hồng. Chai thuốc Phi Phi đổ một lượng vừa phải lên lưng của Lý Nghệ Hoành và bắt đầu thoa nhẹ, cô thoa rất đều và êm tay, vừa làm Phi Phi vừa nói:
"Đây là thuốc cổ truyền, bạn của ba tôi tặng cho ông vài lọ, ba cũng cho tôi hai lọ để dùng, thuốc này rất tốt khi ba bị sưng khốp chân bôi thuốc này là đã khỏi. Chủ tịch một ngày hãy thoa ba lần, tôi mang đến cho chủ tịch cả hai lọ, dùng hết hai lọ này thì lưng của chủ tịch sẽ khá hơn rất nhiều."
Lý Nghệ Hoành lắng nghe Phi Phi nói, lúc cô xoa xong anh mặc lại áo và quay lại nhìn cô.
Phi Phi bồi hồi với đôi mắt thâm tình của Lý Nghệ Hoành, anh nhìn cô với nhiều nỗi niềm chưa thể nguôi ngoai, bỗng chốc Lý Nghệ Hoành ôm thư ký Phi vào lòng, giọng nói anh trầm thấp dịu êm:
"Cám ơn em Phi Phi, cám ơn em vì đã không hận anh."
Thư ký Phi xúc động, anh ấy ôm cô làm tim cô đập nhanh hơn hẵng, thực ra cô trước giờ chưa từng hận anh ấy mà chỉ mãi yêu thầm anh ấy mà thôi.
"Giữ gìn sức khỏe, tập đoàn không thể không có chủ tịch đâu."
Cô đẩy Lý Nghệ Hoành ra, cười nhẹ và nói: "Tôi phải về đây, thuốc này chủ tịch nhớ dùng nhé."
Thư ký Phi đặt hai lọ thuốc lên bàn rồi đứng dậy bước ra khỏi căn phòng của Lý Nghệ Hoành.