-
Chương 31
Mùa hè năm nay tới rất nhanh, giống như vừa cởi quần áo mùa đông không bao lâu, thì đã thay trang phục mùa hè. Mùa hè ở phía Nam lúc nào cũng nóng bức không xua đi đâu được, thỉnh thoảng cũng có vài cơn bão đi qua. Kỳ thật bão không đáng sợ, cái đáng sợ là trước khi bão đến, độ ẩm xuống thấp, mồ hôi ra như tắm, lại kín gió, thật muốn khiến người ta nghẹt thở mà chết.
Tần Tiểu Ý vừa gặp gỡ một khách hàng quan trọng xong, từ khách sạn bước ra, thiếu chút nữa bị hơi nóng đập vào mặt mà ngất xỉu, xe đã đỗ ở cửa chính, chỉ cách nhau một cái cửa kính, mà như là nơi giao nhau giữ băng và lửa vậy.
Lái xe đã mở cửa xe chờ, Tần Tiểu Ý chậm rãi ngồi vào ghế sau, điều hòa trong xe mang theo mùi thơm ngát, khiến cô phải nhắm mắt lại hít thở, Hướng Chỉ nhanh chóng ngồi vào ghế phụ phía trước, miệng còn cằn nhằn: say nắng rồi say nắng rồi.
Hướng Chỉ hai tháng trước bị Tần Tiểu Ý điều đến làm trợ lý của cô, tiểu nha đầu này trước kia làm tình báo thu thập đủ mọi thông tin của cô trình lên Vu tổng, khiến Tần Tiểu Ý cảm thấy vừa phiền vừa bất đắc dĩ, nhưng năng lực làm việc rất tốt, cũng giúp Tần Tiểu Ý không ít việc. Sau khi Tần Tiểu Ý đến tổng công ty, không hề thiếu trợ lý, khi dùng đi dùng lại, vẫn cảm thấy Hướng Chỉ được hơn, liền vận dụng chức quyền, điều Hướng Chỉ từ chi nhánh lên đây.
Hướng Chỉ gọi cái này là, quan hệ bám váy.
“Tần tổng, chiều nay không có lịch trình gì, có về công ty không ạ?” Hướng Chỉ quay đầu hỏi cô.
Tần Tiểu Ý nhìn đồng hồ, nói: “Đưa Hướng Chỉ về công ty, tôi đến Nguyên Uyên.”
Nghe cô nói muốn đến Nguyên Uyên, Hướng Chỉ vội vàng khoát tay, “Chỗ đó cách công ty đâu có xa, em tự mình về, không cần đưa.”
“Bên ngoài nóng lắm, về công ty trước đi.” Tần Tiểu Ý đánh nhịp.
Nguyên Uyên là tòa nhà sản nghiệp của Vu gia, nơi này được thành lập như một công ty con, nhưng lại không do tổng công ty quản, mà trực tiếp nghe lệnh Vu Hạo Viễn. Người biết nội tình, sẽ hiểu nơi này mới là mạch máu của Vu gia, phần lớn thời gian của Vu Hạo Viễn, là ở đây làm việc.
Tần Tiểu Ý tới Nguyên Uyên không nhiều lần lắm, cô cũng là sau khi tiếp quản công việc ở tổng công ty, mới biết nội tình này, sau có cùng Vu Hạo Viễn tới đây vài lần, không cảm thấy có gì quá khác biệt, chỉ có một điểm khác với các công ty con khác, là người ở đây tương đối nghiêm túc.
Tuy xe đã đứng ở cửa chính tòa nhà, nhưng vừa mở cửa xe, cô lập tức bị hơi nóng làm cho choáng váng đầu óc, mãi đến khi vào đại sảnh, mới tỉnh táo được chút.
Lễ tân thấy Tần Tiểu Ý bước vào, tươi cười ngọt ngào, nhẹ nhàng chào hỏi: “Chào buổi chiều Tần tổng.”
Từ lúc Vu Hạo Viễn nhấn mạnh thân phận Vu phu nhân của cô trước mặt người ngoài, Tần Tiểu Ý đi đến đâu, cũng được hưởng đãi ngộ cao cấp. Tiền hô hậu ủng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có nhiều rắc rối xảy ra vì nổi tiếng. Có lúc phiền đến chịu không được, Tần Tiểu Ý còn tưởng Vu Hạo Viễn cố ý, muốn đưa cô lên đầu đài, dìm cô vào nước sôi lửa bỏng.
Vu Hạo Viễn nghe cô kháng nghị xong, nhạt nhạt trả lời: “Cái này gọi là phu xướng phụ tùy.”
Được rồi, phu xướng phụ tùy này thật là không sai.
Có lẽ nhờ lễ tân thông báo, nên Tần Tiểu Ý vừa ra khỏi thang máy, trợ lý Kiều đã chờ ở đó, thấy cô bước ra, vội vàng cười nói: “Tần tổng tới thật đúng lúc quá.”
“Cái gì đúng lúc?” Tần Tiểu Ý mờ mịt hỏi ông.
“Phòng của Vu tổng nổi bão, quát mắng một ngày trời rồi, cả tầng này đều thương tích đầy mình! Cô nhanh vô thu dọn đi.” Trợ lý Kiều nhìn cô, như nhìn thấy cứu tinh.
Tần Tiểu Ý nhíu mày, hai ba bước lui vào thang máy, ấn mở cửa, rồi thong dong bước vào.
Trợ lý Kiều ngơ ngác nhìn mấy động tác của cô, phản ứng, “Tần tổng cô??”
“Ông coi như tôi không có tới đây đi.” Tần Tiểu Ý vừa nói vừa ấn nút đóng cửa, thản nhiên cười, “Trợ lý Kiều, gặp lại sau.”
Cửa thang máy khép lại, trợ lý Kiều anh dũng giơ tay chặn cửa, “Tần tổng, không đùa được đâu, cô đây là thấy chết không cứu!”
“Không phải không cứu, mà không dám cứu, thật ra tôi cũng sợ Vu tổng mà, ông buông tay ra cho tôi đi đi.” Tần Tiểu Ý vô tội nhìn hai tay giữ cửa thang máy của trợ lý Kiều, dùng ánh mắt ra hiệu ông buông tay.
Trợ lý Kiều suýt chút nữa phun máu, thấy Tần Tiểu Ý ý đã quyết, không nhịn được cười nhạt: “Tần tổng muộn rồi, lúc cô đang lên, tôi đã báo cho Vu tổng, chắc lúc này Vu tổng đang đợi cô đó.”
Tần Tiểu Ý trừng mắt, “Trợ lý Kiều thật thâm hiểm.”
“Quá khen, mời Tần tổng.” Trợ lý Kiều xoay người hành lễ.
Bất đắc dĩ ra khỏi thang máy, Tần Tiểu Ý quay đầu trừng trợ lý Kiều, “Vu tổng vì sao tức giận, dù sao cũng phải nói tôi biết chuyện, bằng không tôi làm sao dập lửa giùm mấy người.”
“Trong đám hàng hóa gần đây, có nhiều thứ có vấn đề, nhưng trong lúc sản xuất lại không phát hiện, rốt cuộc lúc thanh tra bị phát hiện, đối phương yêu cầu thu hồi hàng.” Trợ lý Kiều giải thích đại khái.
“Nghiêm trọng vậy, có cứu được không?”
“Có, chỉ cần hoàn thiện mấy linh kiện đó là được.”
“Ừ, rồi sao Vu tổng còn phát hỏa lớn vậy?”
“Bởi vì là kiện hàng đầu tiên, Vu tổng yêu cầu giao hàng phải hoàn hảo, không ngờ xảy ra sự cố, nên toàn bộ phòng ban các tầng này đều bị phê bình hết.”
Tần Tiểu Ý hiểu biết đại khái, cũng gật gật đầu: “Anh ấy tức giận cũng có lý, nói mọi người đề cao cảnh giác chút đi.”
“Tóm lại cô đến khuyên nhủ đi.” Trợ lý Kiều vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Biết rồi.” Tần Tiểu Ý theo trợ lý Kiều đến phòng Vu Hạo Viễn, vừa vặn đụng phải một nhân viên ở đây, mặt mày xám tro bước ra, thấy vẻ mặt đối phương, không cần đoán cũng biết là rất thảm.
Gõ cửa bước vào, liền nhìn thấy người đàn ông cao lớn ngồi trên sofa, từ từ nhắm hai mắt, một tay xoa huyệt thái dương, tay kia nắm chặt tỏ vẻ hắn không vui.
Tần Tiểu Ý bước đến, ra phía sau hắn, nâng hai tay nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương của hắn, nam nhân mạnh mẽ mở mắt, nhìn thấy cô là người đứng sau, ánh mắt sắc bén lập tức chuyển thành nhu hòa, giơ tay kéo cổ tay cô, kéo cô ra trước mặt hắn.
“Đừng nóng giận.” Tần Tiểu Ý thuận thế ngồi lên đùi người đàn ông, mặt mày sáng sủa nhìn hắn.
Thật ra lúc Vu Hạo Viễn tức giận, cũng không biểu hiện gì nhiều, chỉ là biểu tình lạnh hơn, ánh mắt sắc bén hơn, ngôn ngữ ngắn gọn hơn, nhưng không khí xung quanh hắn tản ra, lại hàm chứa lực đại sát thương, nên mới khiến người ta sợ hết hồn, chỉ sợ một khắc tiếp theo hắn sẽ bạo phát dẫn đến thương tích đầy mình.
Cho nên mọi người mới e ngại, tất cả đều là tận sâu trong lòng phát sinh ra một loại kính sợ.
“Lần sau có ai chọc giận anh, cứ đợi em tới thu dọn bọn họ.” Tần Tiểu Ý trừng mắt nhìn hắn.
Vu Hạo Viễn thấy ngạc nhiên, vừa rồi tâm tình rõ ràng rất tệ, thấy ai cũng không vừa mắt, nhưng Tần Tiểu Ý vừa xuất hiện, cảm xúc lập tức biến thành hư không, cả người đều thấy nhẹ nhàng, cảm xúc này hắn chưa từng trải qua, cảm giác không tệ.
Tâm niệm vừa động, không nhịn được ôm cô vào lòng, cô gái này đã tồn tại trong lúc hắn rất rất rất lâu, cứ tưởng cô chỉ chiếm cứ bộ phận quan trọng nhất trong cơ thể hắn, nhưng hôm nay mới bỗng dưng tỉnh ngộ, hơn mười năm chờ đợi nhớ nhung, tình cảm đối với cô, sớm đã xâm nhập tận xương cốt, dung nhập linh hồn, giống như từng hơi thở, lại quan trọng như sinh mệnh hắn.
“Sao lại rảnh tới đây?” Cầm tay cô đưa đến bên môi, hôn lên, thấp giọng hỏi.
“Chiều nay em rảnh, muốn đến bệnh viện thăm Tiểu Tình, nên đến đây xem anh có đi cùng được không.”
Hai ngày trước Giản Tình hạ sinh con gái, Phương gia làm tiệc chúc mừng.
Vu Hạo Viễn cũng muốn đi thăm, coi như lấy điểm với chị em tốt của Tần Tiểu Ý đúng lúc hôm nay Tần Tiểu Ý có thời gian, muốn rủ hắn đi cùng, không ngờ lại gặp phải hắn lúc tức giận.
Lúc này biểu tình Vu Hạo Viễn bình tĩnh, nhìn không ra là tốt hay xấu, càng không giống trợ lý Kiều miêu tả, giống như có bão, bây giờ trước mặt cô, là gió êm sóng lặng, vô cùng an lành.
Tần Tiểu Ý có chút tiếc nuối, không được nhìn thấy bộ dạng nổi bão của hắn, thật sự đáng tiếc.
Bà xã đại nhân đã tới cửa mời, Vu Hạo Viễn làm gì có chuyện không rảnh, thân thiết với Tần Tiểu Ý một hồi, liền gọi trợ lý Kiều dặn lịch trình chiều nay hủy bỏ hết.
Nhìn thấy Vu tổng ôm Tần tổng ra ngoài, đám nhân viên ở tầng đó bày ra vẻ mặt vui mừng, “Tần tổng, cô chính là đại cứu tinh của dân tộc ta…”
Hai người tới bệnh viện, phát hiện ông bố thập nhị tứ hiếu Phương Khiêm Phương boss không có ở đó, chỉ có Giản Tình và người hầu, trong phòng bệnh tràn ngập hoa tươi, mới nhìn vào còn tưởng đây là tiệm hoa.
“Ở đâu ra nhiều hoa vậy.” Tần Tiểu Ý ôm lấy khuỷu tay Vu Hạo Viễn vào phòng bệnh, cười xán lạn hơn đám hoa bốn phía.
“Vừa rồi mấy người trong công ty Khiêm tới thăm, mình đã cho người dời bớt rồi đó, mũi của tiểu bảo bảo nhạy cảm.” Giản Tình ngồi trên giường, dựa lưng vào đầu giường, tươi cười giải thích.
Mỗi lần gặp Vu Hạo Viễn, Giản Tình đều thấy sợ, luôn cảm thấy người đàn ông lạnh nhạt này, lúc nào cũng có vẻ nguy hiểm, khiến người ta hễ thấy là sợ. Nhưng nhìn thấy bạn tốt Tần Tiểu Ý yêu hắn như vậy, cô lại cảm thấy mình là quá nhạy cảm.
Vu Hạo Viễn gật đầu với Giản Tình, nói: “Khí sắc trông rất tốt.”
“Cám ơn.” Giản Tình trả lời.
“Đương nhiên tốt rồi, Phương Khiêm hận không thể nhét hết mấy thứ tốt nhất vào người cô nàng mà.” Tần Tiểu Ý thấy trên tủ có một túi quýt, tiện tay cầm lấy một quả lột vỏ, một nửa đưa Giản Tình, đưa một nửa của phần còn lại cho Vu Hạo Viễn, giọng nói vô cùng có ý tứ.
“Bảo bảo đâu?” Vu Hạo Viễn nhìn bốn phía, phát hiện trong nôi không có người.
“Y tá mang đi tắm rửa, sẽ về ngay.” Giản Tình còn chưa nói xong, đã có người đến gõ cửa.
Quả nhiên là y tá đưa bảo bảo đã tắm xong về.
Đứa trẻ ba bốn ngày tuổi trông như con khỉ con vậy, vừa mới tắm xong tinh thần rất tốt, mở to đôi mắt, tò mò nhìn xung quanh.
Tần Tiểu Ý bế tiểu bảo bảo một hồi, hỏi Vu Hạo Viễn, “Muốn ôm không?”
Vu Hạo Viễn nghe vậy liền vươn hai tay, xem ra hắn rất có hứng thú với tiểu bảo bảo, có điều hắn không có kinh nghiệm bế em bé, thành ra nửa ôm nửa bế.
Bảo bảo bị đưa qua đưa lại, khuôn mặt như quả cam, đột nhiên cười một cái thật tươi, làm Vu Hạo Viễn chấn động, còn Tần Tiểu Ý ở bên cạnh ồn ào con gái nuôi của cô quá đáng yêu.
Sau vì bảo bảo vừa tắm xong đến giờ ăn, Tần Tiểu Ý và Vu Hạo Viễn liền tránh khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi phòng bệnh, Tần Tiểu Ý thở dài: “Tiểu bảo bảo đáng yêu quá, thật muốn đem nó về nhà nuôi.”
Vu Hạo Viễn nghe xong cười ra tiếng, nói: “Chúng ta tự sinh một đứa là được.”
Tần Tiểu Ý vừa gặp gỡ một khách hàng quan trọng xong, từ khách sạn bước ra, thiếu chút nữa bị hơi nóng đập vào mặt mà ngất xỉu, xe đã đỗ ở cửa chính, chỉ cách nhau một cái cửa kính, mà như là nơi giao nhau giữ băng và lửa vậy.
Lái xe đã mở cửa xe chờ, Tần Tiểu Ý chậm rãi ngồi vào ghế sau, điều hòa trong xe mang theo mùi thơm ngát, khiến cô phải nhắm mắt lại hít thở, Hướng Chỉ nhanh chóng ngồi vào ghế phụ phía trước, miệng còn cằn nhằn: say nắng rồi say nắng rồi.
Hướng Chỉ hai tháng trước bị Tần Tiểu Ý điều đến làm trợ lý của cô, tiểu nha đầu này trước kia làm tình báo thu thập đủ mọi thông tin của cô trình lên Vu tổng, khiến Tần Tiểu Ý cảm thấy vừa phiền vừa bất đắc dĩ, nhưng năng lực làm việc rất tốt, cũng giúp Tần Tiểu Ý không ít việc. Sau khi Tần Tiểu Ý đến tổng công ty, không hề thiếu trợ lý, khi dùng đi dùng lại, vẫn cảm thấy Hướng Chỉ được hơn, liền vận dụng chức quyền, điều Hướng Chỉ từ chi nhánh lên đây.
Hướng Chỉ gọi cái này là, quan hệ bám váy.
“Tần tổng, chiều nay không có lịch trình gì, có về công ty không ạ?” Hướng Chỉ quay đầu hỏi cô.
Tần Tiểu Ý nhìn đồng hồ, nói: “Đưa Hướng Chỉ về công ty, tôi đến Nguyên Uyên.”
Nghe cô nói muốn đến Nguyên Uyên, Hướng Chỉ vội vàng khoát tay, “Chỗ đó cách công ty đâu có xa, em tự mình về, không cần đưa.”
“Bên ngoài nóng lắm, về công ty trước đi.” Tần Tiểu Ý đánh nhịp.
Nguyên Uyên là tòa nhà sản nghiệp của Vu gia, nơi này được thành lập như một công ty con, nhưng lại không do tổng công ty quản, mà trực tiếp nghe lệnh Vu Hạo Viễn. Người biết nội tình, sẽ hiểu nơi này mới là mạch máu của Vu gia, phần lớn thời gian của Vu Hạo Viễn, là ở đây làm việc.
Tần Tiểu Ý tới Nguyên Uyên không nhiều lần lắm, cô cũng là sau khi tiếp quản công việc ở tổng công ty, mới biết nội tình này, sau có cùng Vu Hạo Viễn tới đây vài lần, không cảm thấy có gì quá khác biệt, chỉ có một điểm khác với các công ty con khác, là người ở đây tương đối nghiêm túc.
Tuy xe đã đứng ở cửa chính tòa nhà, nhưng vừa mở cửa xe, cô lập tức bị hơi nóng làm cho choáng váng đầu óc, mãi đến khi vào đại sảnh, mới tỉnh táo được chút.
Lễ tân thấy Tần Tiểu Ý bước vào, tươi cười ngọt ngào, nhẹ nhàng chào hỏi: “Chào buổi chiều Tần tổng.”
Từ lúc Vu Hạo Viễn nhấn mạnh thân phận Vu phu nhân của cô trước mặt người ngoài, Tần Tiểu Ý đi đến đâu, cũng được hưởng đãi ngộ cao cấp. Tiền hô hậu ủng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có nhiều rắc rối xảy ra vì nổi tiếng. Có lúc phiền đến chịu không được, Tần Tiểu Ý còn tưởng Vu Hạo Viễn cố ý, muốn đưa cô lên đầu đài, dìm cô vào nước sôi lửa bỏng.
Vu Hạo Viễn nghe cô kháng nghị xong, nhạt nhạt trả lời: “Cái này gọi là phu xướng phụ tùy.”
Được rồi, phu xướng phụ tùy này thật là không sai.
Có lẽ nhờ lễ tân thông báo, nên Tần Tiểu Ý vừa ra khỏi thang máy, trợ lý Kiều đã chờ ở đó, thấy cô bước ra, vội vàng cười nói: “Tần tổng tới thật đúng lúc quá.”
“Cái gì đúng lúc?” Tần Tiểu Ý mờ mịt hỏi ông.
“Phòng của Vu tổng nổi bão, quát mắng một ngày trời rồi, cả tầng này đều thương tích đầy mình! Cô nhanh vô thu dọn đi.” Trợ lý Kiều nhìn cô, như nhìn thấy cứu tinh.
Tần Tiểu Ý nhíu mày, hai ba bước lui vào thang máy, ấn mở cửa, rồi thong dong bước vào.
Trợ lý Kiều ngơ ngác nhìn mấy động tác của cô, phản ứng, “Tần tổng cô??”
“Ông coi như tôi không có tới đây đi.” Tần Tiểu Ý vừa nói vừa ấn nút đóng cửa, thản nhiên cười, “Trợ lý Kiều, gặp lại sau.”
Cửa thang máy khép lại, trợ lý Kiều anh dũng giơ tay chặn cửa, “Tần tổng, không đùa được đâu, cô đây là thấy chết không cứu!”
“Không phải không cứu, mà không dám cứu, thật ra tôi cũng sợ Vu tổng mà, ông buông tay ra cho tôi đi đi.” Tần Tiểu Ý vô tội nhìn hai tay giữ cửa thang máy của trợ lý Kiều, dùng ánh mắt ra hiệu ông buông tay.
Trợ lý Kiều suýt chút nữa phun máu, thấy Tần Tiểu Ý ý đã quyết, không nhịn được cười nhạt: “Tần tổng muộn rồi, lúc cô đang lên, tôi đã báo cho Vu tổng, chắc lúc này Vu tổng đang đợi cô đó.”
Tần Tiểu Ý trừng mắt, “Trợ lý Kiều thật thâm hiểm.”
“Quá khen, mời Tần tổng.” Trợ lý Kiều xoay người hành lễ.
Bất đắc dĩ ra khỏi thang máy, Tần Tiểu Ý quay đầu trừng trợ lý Kiều, “Vu tổng vì sao tức giận, dù sao cũng phải nói tôi biết chuyện, bằng không tôi làm sao dập lửa giùm mấy người.”
“Trong đám hàng hóa gần đây, có nhiều thứ có vấn đề, nhưng trong lúc sản xuất lại không phát hiện, rốt cuộc lúc thanh tra bị phát hiện, đối phương yêu cầu thu hồi hàng.” Trợ lý Kiều giải thích đại khái.
“Nghiêm trọng vậy, có cứu được không?”
“Có, chỉ cần hoàn thiện mấy linh kiện đó là được.”
“Ừ, rồi sao Vu tổng còn phát hỏa lớn vậy?”
“Bởi vì là kiện hàng đầu tiên, Vu tổng yêu cầu giao hàng phải hoàn hảo, không ngờ xảy ra sự cố, nên toàn bộ phòng ban các tầng này đều bị phê bình hết.”
Tần Tiểu Ý hiểu biết đại khái, cũng gật gật đầu: “Anh ấy tức giận cũng có lý, nói mọi người đề cao cảnh giác chút đi.”
“Tóm lại cô đến khuyên nhủ đi.” Trợ lý Kiều vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Biết rồi.” Tần Tiểu Ý theo trợ lý Kiều đến phòng Vu Hạo Viễn, vừa vặn đụng phải một nhân viên ở đây, mặt mày xám tro bước ra, thấy vẻ mặt đối phương, không cần đoán cũng biết là rất thảm.
Gõ cửa bước vào, liền nhìn thấy người đàn ông cao lớn ngồi trên sofa, từ từ nhắm hai mắt, một tay xoa huyệt thái dương, tay kia nắm chặt tỏ vẻ hắn không vui.
Tần Tiểu Ý bước đến, ra phía sau hắn, nâng hai tay nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương của hắn, nam nhân mạnh mẽ mở mắt, nhìn thấy cô là người đứng sau, ánh mắt sắc bén lập tức chuyển thành nhu hòa, giơ tay kéo cổ tay cô, kéo cô ra trước mặt hắn.
“Đừng nóng giận.” Tần Tiểu Ý thuận thế ngồi lên đùi người đàn ông, mặt mày sáng sủa nhìn hắn.
Thật ra lúc Vu Hạo Viễn tức giận, cũng không biểu hiện gì nhiều, chỉ là biểu tình lạnh hơn, ánh mắt sắc bén hơn, ngôn ngữ ngắn gọn hơn, nhưng không khí xung quanh hắn tản ra, lại hàm chứa lực đại sát thương, nên mới khiến người ta sợ hết hồn, chỉ sợ một khắc tiếp theo hắn sẽ bạo phát dẫn đến thương tích đầy mình.
Cho nên mọi người mới e ngại, tất cả đều là tận sâu trong lòng phát sinh ra một loại kính sợ.
“Lần sau có ai chọc giận anh, cứ đợi em tới thu dọn bọn họ.” Tần Tiểu Ý trừng mắt nhìn hắn.
Vu Hạo Viễn thấy ngạc nhiên, vừa rồi tâm tình rõ ràng rất tệ, thấy ai cũng không vừa mắt, nhưng Tần Tiểu Ý vừa xuất hiện, cảm xúc lập tức biến thành hư không, cả người đều thấy nhẹ nhàng, cảm xúc này hắn chưa từng trải qua, cảm giác không tệ.
Tâm niệm vừa động, không nhịn được ôm cô vào lòng, cô gái này đã tồn tại trong lúc hắn rất rất rất lâu, cứ tưởng cô chỉ chiếm cứ bộ phận quan trọng nhất trong cơ thể hắn, nhưng hôm nay mới bỗng dưng tỉnh ngộ, hơn mười năm chờ đợi nhớ nhung, tình cảm đối với cô, sớm đã xâm nhập tận xương cốt, dung nhập linh hồn, giống như từng hơi thở, lại quan trọng như sinh mệnh hắn.
“Sao lại rảnh tới đây?” Cầm tay cô đưa đến bên môi, hôn lên, thấp giọng hỏi.
“Chiều nay em rảnh, muốn đến bệnh viện thăm Tiểu Tình, nên đến đây xem anh có đi cùng được không.”
Hai ngày trước Giản Tình hạ sinh con gái, Phương gia làm tiệc chúc mừng.
Vu Hạo Viễn cũng muốn đi thăm, coi như lấy điểm với chị em tốt của Tần Tiểu Ý đúng lúc hôm nay Tần Tiểu Ý có thời gian, muốn rủ hắn đi cùng, không ngờ lại gặp phải hắn lúc tức giận.
Lúc này biểu tình Vu Hạo Viễn bình tĩnh, nhìn không ra là tốt hay xấu, càng không giống trợ lý Kiều miêu tả, giống như có bão, bây giờ trước mặt cô, là gió êm sóng lặng, vô cùng an lành.
Tần Tiểu Ý có chút tiếc nuối, không được nhìn thấy bộ dạng nổi bão của hắn, thật sự đáng tiếc.
Bà xã đại nhân đã tới cửa mời, Vu Hạo Viễn làm gì có chuyện không rảnh, thân thiết với Tần Tiểu Ý một hồi, liền gọi trợ lý Kiều dặn lịch trình chiều nay hủy bỏ hết.
Nhìn thấy Vu tổng ôm Tần tổng ra ngoài, đám nhân viên ở tầng đó bày ra vẻ mặt vui mừng, “Tần tổng, cô chính là đại cứu tinh của dân tộc ta…”
Hai người tới bệnh viện, phát hiện ông bố thập nhị tứ hiếu Phương Khiêm Phương boss không có ở đó, chỉ có Giản Tình và người hầu, trong phòng bệnh tràn ngập hoa tươi, mới nhìn vào còn tưởng đây là tiệm hoa.
“Ở đâu ra nhiều hoa vậy.” Tần Tiểu Ý ôm lấy khuỷu tay Vu Hạo Viễn vào phòng bệnh, cười xán lạn hơn đám hoa bốn phía.
“Vừa rồi mấy người trong công ty Khiêm tới thăm, mình đã cho người dời bớt rồi đó, mũi của tiểu bảo bảo nhạy cảm.” Giản Tình ngồi trên giường, dựa lưng vào đầu giường, tươi cười giải thích.
Mỗi lần gặp Vu Hạo Viễn, Giản Tình đều thấy sợ, luôn cảm thấy người đàn ông lạnh nhạt này, lúc nào cũng có vẻ nguy hiểm, khiến người ta hễ thấy là sợ. Nhưng nhìn thấy bạn tốt Tần Tiểu Ý yêu hắn như vậy, cô lại cảm thấy mình là quá nhạy cảm.
Vu Hạo Viễn gật đầu với Giản Tình, nói: “Khí sắc trông rất tốt.”
“Cám ơn.” Giản Tình trả lời.
“Đương nhiên tốt rồi, Phương Khiêm hận không thể nhét hết mấy thứ tốt nhất vào người cô nàng mà.” Tần Tiểu Ý thấy trên tủ có một túi quýt, tiện tay cầm lấy một quả lột vỏ, một nửa đưa Giản Tình, đưa một nửa của phần còn lại cho Vu Hạo Viễn, giọng nói vô cùng có ý tứ.
“Bảo bảo đâu?” Vu Hạo Viễn nhìn bốn phía, phát hiện trong nôi không có người.
“Y tá mang đi tắm rửa, sẽ về ngay.” Giản Tình còn chưa nói xong, đã có người đến gõ cửa.
Quả nhiên là y tá đưa bảo bảo đã tắm xong về.
Đứa trẻ ba bốn ngày tuổi trông như con khỉ con vậy, vừa mới tắm xong tinh thần rất tốt, mở to đôi mắt, tò mò nhìn xung quanh.
Tần Tiểu Ý bế tiểu bảo bảo một hồi, hỏi Vu Hạo Viễn, “Muốn ôm không?”
Vu Hạo Viễn nghe vậy liền vươn hai tay, xem ra hắn rất có hứng thú với tiểu bảo bảo, có điều hắn không có kinh nghiệm bế em bé, thành ra nửa ôm nửa bế.
Bảo bảo bị đưa qua đưa lại, khuôn mặt như quả cam, đột nhiên cười một cái thật tươi, làm Vu Hạo Viễn chấn động, còn Tần Tiểu Ý ở bên cạnh ồn ào con gái nuôi của cô quá đáng yêu.
Sau vì bảo bảo vừa tắm xong đến giờ ăn, Tần Tiểu Ý và Vu Hạo Viễn liền tránh khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi phòng bệnh, Tần Tiểu Ý thở dài: “Tiểu bảo bảo đáng yêu quá, thật muốn đem nó về nhà nuôi.”
Vu Hạo Viễn nghe xong cười ra tiếng, nói: “Chúng ta tự sinh một đứa là được.”