-
Phần 2
3.
Tôi không thể chọn nơi sinh ra của mình, nhưng tôi có thể chọn tương lai của mình.
Anh cả năm nay là sinh viên năm cuối, khoa tài chính của trường đại học A, luôn là học bá trước mặt giáo sư và là tấm gương cho học sinh nam cả trường.
Anh hai chỉ hơn tôi hai tuổi, năm nay học lại năm ba cấp ba, học trường cấp ba Thanh Đằng bên cạnh nhà.
Vốn dĩ ba mẹ Hạ không nhẫn tâm để tôi chuyển sang trường khác. Họ muốn để tôi tiếp tục đi học ở trường trung học tư thục ban đầu và họ sẽ chi trả học phí hàng năm.
Nhưng tôi đã từ chối.
Bây giờ nếu tôi muốn trở lại đúng hướng, tôi sẵn sàng làm việc thật chăm chỉ.
Các trường trung học tư thục có học phí hàng trăm nghìn mỗi năm và tôi không muốn ba mẹ ruột của mình cảm thấy lo lắng và cực khổ để kiếm một khoản tiền khổng lồ như vậy.
“Con đã quyết định đi học ở trường trung học Thanh Đằng, cũng đã cùng anh cả hỏi qua tại văn phòng trường học, chỉ cần thi đậu đầu vào liền có thể nhập học rồi “
Nhìn vẻ mặt lo âu trên khuôn mặt người mẹ thân yêu của mình, trong lòng tôi trào dâng một cảm giác hạnh phúc.
“Ba cũng sẽ chăm sóc con ở trường đúng không? Ba~”
Ba gật đầu lia lịa khiến mẹ tôi bật cười.
Ba làm việc tại trường trung học Thanh Đằng, và là giáo viên dạy tiếng Trung năm thứ hai.
Ngày hôm sau là thứ hai, sau khi thay quần áo, tôi lên xe của ba và đến trường.
Người anh hai chăm chỉ học bài của năm ba trường thì ngủ quên.
Từ lúc lên xe, tôi thấy ba cứ nhìn tôi qua kính chiếu hậu.
“Ba, hôm nay con mặc quần áo có vấn đề gì sao?”
Trường trung học Thanh Đằng không cần mặc đồng phục học sinh, áo ngắn tay màu trắng với quần jean xanh là được, giày vải, không trang điểm, xoa collagen lên trên mặt là mỹ phẩm tốt nhất.
Gương mặt này gần như là tập hợp tất cả những ưu điểm của bố mẹ, sáng sủa nhưng không hề có một chút hung dữ.
Ngược lại, khi cười rất dễ chiếm được thiện cảm của người khác.
“Tiểu Hạ, nghe nói ba mẹ nuôi của con cho con đi học ở trường tư thục, nơi đó điều kiện đều là cao nhất thành phố. Minh Châu cũng nói nơi đó —— “
“Ba—“
Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn ba qua kính chiếu hậu và nghiêm túc nói: “Ba, ở Thịnh Minh, chúng ta quả thực có thể nhận được sự giáo dục toàn diện nhất và tốt nhất, nhưng chúng ta không thể phủ nhận sự giáo dục của Thanh Đằng. “
“Con là con gái của ba, nên con không muốn nhận tài trợ để giữ bộ mặt giả tạo đó đâu, con đi học ở đâu cũng vậy thôi~”
“Quan trọng nhất là được ở bên ba và mẹ~”
Ba lén liếc nhìn anh hai, mí mắt khẽ run.
Tôi chắc rằng Hạ Minh Châu lại lén nói xấu tôi!
Để tránh bị nghi ngờ, sau khi đến trường, tôi nhờ anh hai đưa đến phòng Giáo vụ tìm giáo viên phụ trách để làm thủ tục thuyên chuyển.
Mặc dù Hạ Đình Phong không vui lắm.
Nhưng anh ta vẫn cam chịu số phận và dẫn đường.
Tôi nghe thấy một giáo viên nói chuyện với một giáo viên khác trước khi tôi đến Văn phòng Giáo vụ.
“Tiểu Dương, hôm nay học sinh chuyển trường này có được xếp vào lớp em không?”
“Tổ trưởng, không phải là cô không biết lớp chúng tôi chỉ tiêu học sinh đã sớm vượt quá, lớp chúng tôi là lớp tên lửa,liệu cô bé có thể theo kịp tiến độ học tập không? Trong ảnh chụp cô bé rất xinh đẹp, ngươi có thể hay không phân cô bé vào lớp nghệ thuật, tôi thấy có vẻ như các bàn ở Lớp 5 đã trống một nửa.”
“Đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài của họ—“
Làm thế nào việc đánh giá một người bằng vẻ bề ngoài lại phổ biến như thế này?
Tôi lễ phép gõ cửa, vừa bước vào liền tự giới thiệu: “Chào thầy, em là Hạ Hạ hôm nay đến thi chuyển cấp.”
Hai vị lão sư đại khái cũng không nghĩ tới lời nói đều bị bên ngoài nghe được, hiện trường có chút xấu hổ.
Tôi phải lịch sự hỏi khi nào thì kỳ thi bắt đầu để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.
Cô giáo Vương từ phòng học vụ lấy ra bài kiểm tra đã chuẩn bị từ lâu, cô giáo Tiểu Dương nhân cơ hội nói rằng mình sẽ quay lại sửa bài tập sau rồi cũng đi ra ngoài.
Bài kiểm tra được chuẩn bị khá đặc biệt, bốn bài kiểm tra bao gồm tiếng Trung, tiếng Anh, toán học và khoa học tổng hợp, mỗi bài chiếm một phần tư, và số lượng câu hỏi không lớn.
Nhưng các câu hỏi được phân theo cấp độ, và chúng đều là điển hình trong sách giáo khoa.
Sau khi làm xong các câu hỏi trong một tiếng rưỡi, cô giáo Vương gọi cô giáo Tiêu Dương đến và sửa bài kiểm tra.
Cô ấy không ghi điểm mà chỉ đọc rồi gạch chéo trong ba bài kiểm tra, và sau đó cô giáo Tiểu Dương nhìn tôi với ánh mắt ngày càng rực lửa.
“Tổ trưởng, cô có thể cho tôi học sinh này không? Tôi đột nhiên nghĩ rằng vẫn còn một chỗ ngồi trong lớp của chúng tôi, nó là dành cho Tiểu Hạ.”
Cô giáo Vương không nói nên lời.
Tôi cười, cô giáo Tiểu Dương thật dễ thương.
4.
Các trường công lập thường mang tính cá nhân hơn các trường tư thục. Ở Thịnh Minh trước đây, có lẽ vì gia cảnh giàu có như thế nên có rất nhiều người săn đón cô. Nhưng thật khó để nhìn thấy một nụ cười chân thật bên trong bọn họ. Ở Thanh Đằng, các học sinh rất dễ hòa đồng, không có quá nhiều so sánh, so sánh duy nhất đó là học tập.
Đây là điều học sinh nên làm.
Cô giáo Vương không nói nên lời.
Tan học, vừa ra khỏi cổng trường liền nhìn thấy một bóng người ngồi xổm ở cửa mà cũng có thể đẹp trai như vậy, chẳng trách anh ấy lại hấp dẫn như vậy. Mà dù sao đó cũng là anh hai của tôi – một người nổi tiếng trong tương lai.
Anh ấy nhìn thấy tôi và đứng dậy ngay lập tức.
“Ba đang chấm bài, chúng ta đi trước đi.”
Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi thấy hình như anh ta muốn nói gì đó.
“Em có thể - đưa tôi đến gặp Minh Châu được không? Tôi không biết đường, thư gửi cho con bé lẽ ra đã đến rồi.”
Tôi hiểu, nhưng trong lòng vẫn khó chịu không muốn nói.
Trên đường đến nhà họ Hạ, trên xe taxi hai chúng tôi không nói một lời nào.
Hạ ĐÌnh Phong có lẽ cảm nhận được sự không vui của tôi, vì vậy anh ấy cẩn thận im lặng, sợ rằng tôi sẽ hối hận vì đã đưa anh ấy đến đó.
Biệt thự của nhà họ Hạ nằm ở ngoại ô thành phố A. Cây xanh ở đây rất tốt, chất lượng không khí có cảm giác tốt hơn so với ở khu vực thành thị.
Khi Hạ Đình Phong xuống xe, anh ấy có vẻ sợ hãi và tôi cảm thấy mình cũng như vậy bởi lẽ hiện tại thân phận của tôi không còn là tiểu thư cao quý nữa.
Trên mặt anh ấy vẫn còn sự ngượng ngùng, tôi vờ như mình không nhìn thấy.
May mắn thay, người gác cửa biết tôi, vì vậy anh ta mở cửa mà không hỏi bất kỳ câu hỏi nào.
Lúc đi vào, tình cờ nhìn thấy xe rác vệ sinh cộng đồng đang vận chuyển rác ra bên ngoài, rác chất đầy xe, nhìn từ xa chiếc xe trở nên rực rỡ màu sắc.
Tôi thấy rằng ánh mắt của Hạ Đình Phong dán chặt vào chiếc xe ấy một lúc lâu và sự mong đợi được nhìn thấy Hạ Minh Châu trên khuôn mặt anh ấy dường như dần ít đi.
Khi đi tới trước biệt thự của nhà họ Hạ, tôi vỗ nhẹ vào anh ấy, lúc này anh ấy mới tỉnh lại.
Tôi bảo anh ấy gõ cửa biệt thự. Anh ấy chỉ gượng cười sau đó lấy điện thoại ra và gửi cho Hạ Minh Châu một tin nhắn.
Một giờ sau, khi trời gần tối, Hạ Minh Châu uể oải bước ra khỏi biệt thự.
“Anh hai, thật xin lỗi, mẹ em vừa mới bảo em tập đàn thêm lần nữa, xin lỗi để anh chờ lâu như vậy.”
Hạ Minh Châu le lưỡi cười một cách quyến rũ, khi thấy tôi ở đó, nụ cười của cô ta đã vụt tắt.
“Chị Hạ Hạ cũng ở đây sao.”
Tôi gật đầu đáp lại, tôi không muốn nói nhiều, nhưng tôi thấy sắc mặt Hạ Đình Phong có chút kỳ lạ.
“Em đã lấy hết đồ chưa, mẹ đã thu dọn cho em, con gấu em yêu thích, và chiếc váy mà anh cả mua cho em—” anh ấy còn chưa nói hết đã bị ngắt lời.
“Nhận được rồi, em kêu người hầu mang đến phòng cho em rồi. Em thích nhất con gấu nhỏ mà anh hai đưa cho em, không có cái này em không thể ngủ được.”
Hạ Minh Châu nói xong lời này, đột nhiên nhìn về phía căn biệt thự, Hạ Đình Phong còn chưa kịp hỏi cái gì, thì liền nói cô ta phải trở về luyện đàn tiếp rồi đi vào lại căn biệt thự.
Trên đường trở về nhà, Hạ Đình Phong cúi đầu không nói gì. Tôi coi như không có chuyện gì xảy ra cho đến khi trời tối khuya.
Tôi có thói quen đi vệ sinh vào buổi tối trước khi đi ngủ. Trên đường trở về phòng, tôi chợt nghe thấy tiếng cãi vã ở phòng bên cạnh.
Hạ Đình Phong và Hạ Đình Hải dường như đang tranh cãi về điều gì đó.
“Chính mắt em nhìn thấy những túi đồ mà mẹ đã thu dọn ở trên xe rác! Nhưng Minh Châu nói rằng mẹ con bé đã bỏ chúng đi, vậy là bây giờ con bé bắt đầu coi thường chúng ta vì con bé là con gái hào môn?”
Tôi thực sự không cố ý nghe lén, nhưng giọng nói của Hạ Đình Phong quá lớn!
Cậu ấy thật xứng đáng là một ca sĩ có năng lực trong tương lai!
Hạ Đình Hải tiếp tục an ủi anh hai. Sau một lúc, anh ấy liền im lặng.
Tôi thắc mắc tại sao Hạ Đình Phong cứ nhìn chằm chằm vào xe rác khi chúng tôi đến nhà họ Hạ.
Tôi đại khái có thể đoán được tâm tư của Hạ Minh Châu, cô ta sợ mình quá gần gũi với cha mẹ nuôi sẽ bị nhà họ Hạ ghét bỏ.
Rốt cuộc vẫn chỉ là một cô bé.
Sáng hôm sau, bên bàn ăn, tôi ăn bữa sáng yêu thương do mẹ làm.
Hạ Đình Phong ra khỏi phòng với khuôn mặt u ám, thấy tôi đã ăn xong và uống cháo kê trong bát và anh ấy dường như nghĩ ra điều gì đó.
“Một tiểu thư sống trong nhung lụa bây giờ lại trải qua cuộc sống như thường dân, giả dối.”
Chưa gì sáng sớm mà mùi thuốc súng đã nồng nặc, tôi lười biếng nhìn anh ấy, không buồn nói chuyện.