Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106
Edit: windy
Lúc mang Hạ Tĩnh Du đi, Tân hoàng nói với Hạ Trăn, vẫn là ba năm, ba năm sau, Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên, có thể đến Đế Đô đón Hạ Tĩnh Du về.
Hạ Trăn lạnh mặt nhìn Tân hoàng cất bước. Ước hẹn ba năm, hắn sẽ thực hiện, tuyệt đối sẽ không để Tân hoàng thất vọng.
Hạ Tĩnh Du cùng Đại hoàng tử rời đi, phủ Thành chủ bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.
Thật đúng làm cho người ta thấy kì quái, rõ ràng Hạ Tĩnh Du cùng Đại hoàng tử tính tình không náo nhiệt mấy, có thế nào cũng không thể treo cùng hai chữ “náo nhiệt” được?
Nhưng mà, Hạ Vân Đô cùng đám Hạ Tiểu Nguyệt có vẻ không vui, chỉ là sự thật ngay trước mắt.
Cảm xúc của mấy đứa nhỏ, Mạc Như Nghiên không thể giúp được. Con người lúc còn sống, không thể tránh được chia xa. Sớm lĩnh hội được những thứ này, từ từ tiếp thu, cũng không phải chuyện xấu.
Hạ Tĩnh Du rời thành Vân Đô năm thứ hai, biên quan lại có chiến sự. Không chỉ Mạc Như Nghiên, đến ngay cả đám Hạ Vân Đô, cũng không rảnh để buồn rầu hay nhớ nhung gì.
Một trận này của Tây Bắc quân, cực kì gian nan, cũng là một trận chiến quá lâu. Giết vô số địch, quân ta cũng không có cách nào tránh khỏi nhiều thương vong.
Mạc Như Nghiên có thể thấy may mắn nhất là, lương thảo từ Đế Đô đang không ngừng đưa tới thành Vân Đô, tiêu trừ nỗi lo về sau của Tây Bắc quân.
Vào tháng ba năm sau, Hồ Khôn Bạch cùng Mục Nhã Huệ, tự mình áp giải hàng loạt lương thảo cùng vũ khí tới thành Vân Đô.
Đương nhiên là phụng mệnh Tân hoàng, mang đến binh khí tốt nhất. Cùng lúc đó, Hồ Khôn Bạch gia nhập vào màn trướng quân doanh Tây Bắc quân, bắt đầu cùng Hạ Trăn kề vai chiến đấu.
“Hoàng hậu nương nương nhờ muội chuyển lời cho Như Nghiên tỷ tỷ, Tĩnh Du rất tốt, tỷ cứ yên tâm đi.” Ngày trước, Mục Nhã Huệ cực kì chờ đợi một lần nữa tới thành Vân Đô. Nhưng hiện nay, tâm tình Mục Nhã Huệ lại cực kì nôn nóng.
Chiến sự khẩn cấp như vậy, mà diễn biến còn đang ác liệt. Dân chúng thành Vân Đô cũng không dời đi, cả nhà Như Nghiên tỷ lại càng không có khả năng rời khỏi. Thế cho nên Mục Nhã Huệ ở Đế Đô xa xôi, cũng cảm thấy bất an.
Mà lúc Hồ Khôn Bạch tới thành Vân Đô, Mục Nhã Huệ không chút suy nghĩ, liền đi theo.
Tây Bắc quân bảo vệ cả Thanh Vân quốc, nàng cũng nên góp một phần năng lực nhỏ.
Mạc Như Nghiên tin tưởng Hạ Tĩnh Du ở Đế Đô rất là an toàn. Nhưng Mục Nhã Huệ sao lại chọn đến thành Vân Đô?
Lắc đầu, Mạc Như Nghiên than nhẹ một tiếng. Biết là không đồng ý, nhưng nàng không có cách nào trách cứ Mục Nhã Huệ. Chỉ vì nàng biết rất rõ, đây là chân tâm của Mục Nhã Huệ.
“Như Nghiên tỷ tỷ, lần này muội tới, còn mang theo mật chỉ của hoàng huynh.” Cùng với Thánh chỉ, giao cho Hồ Khôn Bạch, đưa cho Hạ Trăn. Mật chỉ trong tay Mục Nhã Huệ, là cho Mạc Như Nghiên.
Mạc Như Nghiên ngẩng đầu lên, nhận lấy mật chỉ Mục Nhã Huệ đưa. Vừa mở ra xem, quả nhiên, đúng như nàng dự liệu.
Đại hoàng tử được phong làm Thái tử, là sau hai tháng về từ thành Vân Đô. Mà mật chiếu của Tân hoàng lúc này, chính là chuyện lập Hạ Tĩnh Du làm Thái tử phi.
“Tĩnh Du còn nhỏ, việc này tạm thời để bàn sau.” Nghiêm mặt gấp mật chỉ lại, Mạc Như Nghiên không buồn để ý tới nội dung mật chỉ, tính đem bỏ vào ngăn tủ khóa lại, cũng không muốn lấy ra.
“Hoàng huynh nói, mật chỉ này, sẽ không dễ dàng chiêu cáo thiên hạ. Trừ phi, Tiểu Tĩnh Du nguyện ý.” Lúc nhận mật chỉ xong, Mục Nhã Huệ lặng lẽ nhìn lén nội dung bên trong.
Không thể phủ nhận, Mục Nhã Huệ cũng hiểu được hiện giờ tứ hôn cho Hạ Tĩnh Du, quá sớm rồi. Dù sao Hạ Tĩnh Du còn nhỏ, ít nhất cũng đợi lớn thêm bốn năm tuổi nữa mới thích hợp.
Phản ứng lúc này của Mạc Như Nghiên, Mục Nhã Huệ đã sớm đoán được, cũng rất ủng hộ. Thấy Mạc Như Nghiên thu mật chỉ lại, Mục Nhã Huệ không những không ngăn cản, thậm chí còn tính trông chừng giúp.
Nhưng trong phủ Thành chủ thành Vân Đô này, thật là không cần thiết trông chừng.
Cất kĩ mật chỉ xong, Mạc Như Nghiên quay đầu lại, thở dài một hơi, lại lắc đầu đầy bất đắc dĩ: “Thánh Thượng nghĩ Tĩnh Du nhà chúng ta nhất định gả cho Thái Tử điện hạ sao?”
“Cũng là do Thái Tử điện hạ quá để ý Tiểu Tĩnh Du rồi.” Nói tới, Mục Nhã Huệ vẫn có quyền lên tiếng, “Nếu như nói trước kia Thái tử không có muội muội, chỉ yêu thương Tiểu Tĩnh Du thì không tính. Mà nay có tiểu công chúa, Thái tử vẫn đem kiên nhẫn đặt lên người Tiểu Tĩnh Du. Không nói đến tiểu công chúa, đến muội là cô cô cũng không nhìn nổi.”
Chuyện tiểu công chúa vì Thái tử mà gây ra tranh chấp với Hạ Tĩnh Du, Mạc Như Nghiên cũng nghe Mộ Dung Quân nhắc tới trong thư. Chỉ cho là chuyện nhỏ, giờ phút này nghe giọng điệu của Mục Nhã Huệ, có vẻ cực kì nghiêm trọng?
“Tiểu công chúa từ lúc sinh ra đã được hoàng huynh sủng ái. Hậu cung to như vậy, nó tự xưng thứ hai, không ai dám xưng đứng nhất. Đến ngay cả Hoàng Hậu nương nương, có đôi khi, cũng không thể nói được gì. Hoàn toàn không nói khoa trương, tiểu công chúa chính là chủ nhân lớn nhất cả hậu cung, mà còn chưa từng chịu ấm ức bao giờ. Ai ngờ tới lúc ở trước mặt Thái tử, tiểu công chúa lại trở thành không ăn được quả thơm? Đến ngay cả muội, mấy lần gặp ở trong cung thấy tiểu công chúa quấn lấy Thái tử, lại bị Thái tử coi như không có.” Mục Nhã Huệ nói xong liền lắc lắc đầu, không khỏi thổn thức.
Lúc Thái tử còn là Đại hoàng tử, Mục Nhã Huệ biết tính tình nó rất lạnh, không giống mấy đứa nhỏ bình thường. Nhưng từ lúc Hạ Tĩnh Du xuất hiện, Đại hoàng tử rõ ràng đã thay đổi rất nhiều.
Mục Nhã Huệ vốn cho rằng, Đại hoàng tử từ đó sẽ dễ dàng ở chung. Nào ngờ đến khi thấy tiểu công chúa, lại bị Đại hoàng tử bơ.
Nghe nói hậu cung vẫn luôn truyền tai nhau, Thái tử cứ mãi không thân thiết với tiểu công chúa như vậy, sớm muộn gì sẽ chọc giận Thánh Thượng. Đến lúc đó, sợ là đến đó vị trí Thái tử cũng khó giữ.
Đối với cái này, Mục Nhã Huệ chỉ có thể nói, lời nói vô căn cứ!
Nàng sẽ không nghe mấy lời nói hươu nói vượn này, Thánh Thượng chỉ mong sao Thái tử không thân thiết với tiểu công chúa. Cứ như vậy, nam nhân duy nhất gần gũi với tiểu công chúa, chỉ có một mình Thánh Thượng thôi.
Bàn về sủng ái tiểu công chúa, Thánh Thượng quả thật là người đầu tiên trong thiên hạ. Thái tử không tranh với Thánh Thượng, Thánh Thượng sợ là chỉ mong không được thôi!
Mục Nhã Huệ không nói gì tới việc này, Mạc Như Nghiên cũng cảm thấy có gì đó. Trong thư Mộ Dung Quân có nhắc tới, Thái tử kì thật không phải không thân thiết với tiểu công chúa. Chỉ là so với Tân hoàng, Thái tử sẽ không ngoan ngoãn phục tùng như vậy, thậm chí tiểu công chúa lại quá nhỏ, không thể tiếp thu, nên mới nổi giận thậm chí giận chó đánh mèo.
Không thể phủ nhận, về điểm này, Mạc Như Nghiên tất phải khen ngợi nhi tử nhà mình.
Trước khi Thái tử xuất hiện, ca ca Hạ Tĩnh Du thân thiết nhất chỉ có Hạ Vân Đô. Sau khi Thái tử xuất hiện, Hạ Vân Đô cũng không xấu tình không đồng ý, không những đại lượng nhường muội muội Hạ Tĩnh Du cho, còn trở thành hảo hữu của Thái tử.
Đương nhiên, tiểu công chúa khác với Hạ Vân Đô. Hạ Vân Đô là nam tử, cho dù là Hạ Trăn hay Mạc Như Nghiên, đều không chiều chuộng. Mà tiểu công chúa, sớm bị Tân hoàng nâng ở trong tay như bảo vật, hai bên khác biệt, không thể so sánh được.
“Nói ra thì, Hoàng Hậu nương nương dạy bảo tiểu công chúa cực kì tốt! Tuy tiểu công chúa không vừa ý, nhưng ở cùng Tiểu Tĩnh Du coi như…” Mục Nhã Huệ suy nghĩ lại, vẫn ném ra hai chữ “Không tồi.”
Từ Mục Nhã Huệ nhìn ra, tiểu công chúa ở cùng Hạ Tĩnh Du quả thật không tồi. Chính nàng ta lớn lên ở Đế Đô, các tiểu thư khuê các ở Đế Đô thành bạn như thế nào, thành địch như thế nào, trong lòng Mục Nhã Huệ đều biết rõ.
Đừng nhìn tiểu công chúa luôn ngoài miệng ồn ào không thích Tĩnh Du tỷ tỷ, chỉ một tiếng “tỷ tỷ” kia, đã đủ để chứng mình, trong lòng tiểu công chúa kì thật không hề chán ghét Hạ Tĩnh Du.
Mà hiện nay Hạ Tĩnh Du còn ở cùng tẩm cung với tiểu công chúa. Nghe nói Hoàng Hậu nương nương vốn để Hạ Tĩnh Du ở nơi khác, lại bị tiểu công chúa ngăn cản.
Tiểu công chúa đại lượng đem giường chia cho Hạ Tĩnh Du một nửa như vậy, mãi đến hiện nay hai tỷ muội cũng không tách ra.
Như vậy, nói tiểu công chúa ghét Hạ Tĩnh Du, cũng có chút là bịa đặt rồi.
Mục Nhã Huệ còn tận mắt thấy khăn tay tiểu công chúa mang theo bên mình, không hề tinh tế, cũng không phải hàng danh gia. Mà tương tự, trong tay Hạ Tĩnh Du cũng có một cái như vậy.
Không hề nghi ngờ, hai nha đầu đều cùng đồ của một người thêu.
Lại cẩn thận nhìn một cái, Thái Tử điện hạ cũng dùng cái như vậy!
Vì tò mò, cũng chỉ vì nhàm chán, Mục Nhã Huệ còn cố ý chạy tới chỗ Mộ Dung Quân xác định một lượt. Còn kết quả ra sao, một chút cũng không ngoài ý, quả thật là của Hạ Tĩnh Du thêu.
Cho nên nếu như để Mục Nhã Huệ hình dung mối quan hệ của tiểu công chúa và Hạ Tĩnh Du, nàng chỉ có thể nói ra hai chữ “Không tồi”, chứ không phải mấy từ khác là “không tốt”, hay là “đối địch” để hình dung ra.
“Tiểu công chúa là đứa trẻ ngoan, đương nhiên sẽ không tùy tiện nổi tính khí.” Trên thực tế, hàng năm Mạc Như Nghiên cũng nhận được lễ vật tiểu công chúa gửi đến. Đương nhiên, nàng chỉ bổ sung thêm.
Người tiểu công chúa muốn đưa cho, là Vân Đô nhà bọn họ.
Đều nói duyên phận giữa người với người luôn luôn vô cùng kì diệu. Mạc Như Nghiên cảm thấy, như nàng cùng Mộ Dung Quân. Như Thái tử cùng Hạ Tĩnh Du, như tiểu công chúa cùng Hạ Vân Đô.
Khác với Tân hoàng cùng Hạ Trăn, là trải qua sinh tử ở quân doanh Tây Bắc quân, khảo nghiệm ma luyện mà thành tình nghị. Nàng cùng Mộ Dung Quân là tri kỉ trò chuyện với nhau thật vui, Đại hoàng tử cùng Hạ Tĩnh Du là từ không quen thành mưa dầm thấm lâu, Tiểu công chúa cùng Hạ Vân Đô chắc là… đột nhiên liền nhìn trúng hả?
Lúc tiểu công chúa sinh ra, chưa từng gặp Thái Tử điện hạ. Tới thành Vân Đô tìm ca ca, lại liên tiếp thấy ba nam hài tử. Thái Tử, Hạ Vân Đô, Hạ Tiểu Tuấn.
Thái Tử không thể nghi ngờ, tất phải có chỗ khác. Nhưng Hạ Vân Đô cùng Hạ Tiểu Tuấn với công chúa mà nói, xem như tám lạng nửa cân, độ tồn tại như nhau.
Lại thêm, tiểu công chúa lại thích chơi cùng Hạ Vân Đô. Đến ngay cả lúc về Đế Đô, còn nhớ rõ thường thường gửi lễ vật cho Hạ Vân Đô.
Mộ Dung Quân nói, tiểu công chúa noi theo hành vi lúc trước của Thái tử, bảo là muốn lấy lễ để giao hữu.
Trẻ con luôn luôn đơn thuần cùng trực tiếp. Thích chính là thích, không thích chính là không thích. Tiểu công chúa thích Hạ Vân Đô, nên mới không ngại cách ngàn dặm cũng để trong lòng. Mộ Dung Quân không tính ngăn cản, Mạc Như Nghiên lại càng không phản đối.
Cứ như vậy, sau Thái tử, tiểu công chúa trở thành người duy nhất ở Đế Đô có ràng buộc với thành Vân Đô.
Chỉ là trước mắt, hiển nhiên không phải lúc nói tới tiểu công chúa, so với tiểu công chúa, Mạc Như Nghiên càng để ý chính là, làm thế nào chống chế với mật chỉ Tân hoàng đưa.
Không sai, là chống chế. Mạc Như Nghiên mặc kệ hiện nay Tân hoàng có tính toán gì, cũng không quản tân hoàng có tâm tư gì, Mạc Như Nghiên vẫn tính đúng hạn đón Hạ Tĩnh Du rời Đế Đô.
Chỉ là, hiện nay thành Vân Đô báo nguy, biên quan rất nguy hiểm. Mạc Như Nghiên không thể về Đế Đô đón Hạ Tĩnh Du, cũng không có cách nào thuyết phục Mộ Dung Quân phái người đưa Hạ Tĩnh Du về.
Cũng vì vậy, quyết định này cũng chỉ có thể tạm thời gác lại, đợi thời cơ tốt xuất hiện.
“Như Nghiên tỷ tỷ, Tĩnh Du ở lại Đế Đô, kì thật cũng tốt.” Mục Nhã Huệ nói thật lòng, cũng là tốt cho Hạ Tĩnh Du, tuyệt đối không có chút bất công nào, cũng không có bất kì ai khuyến khích hay mê hoặc cả.
“Ta tôn trọng quyết định của Tĩnh Du.” Mạc Như Nghiên vẫn nhớ rõ, ba năm trước lúc Hạ Tĩnh Du rời đi, nàng đáp ứng Hạ Tĩnh Du, nhất định sẽ đến Đế Đô đón Hạ Tĩnh Du về thành Vân Đô.
Mà nay kì hạn ước định ở ngay trước mắt, Mạc Như Nghiên lại bất đắc dĩ thở dài, chỉ sợ phải nuốt lời với Hạ Tĩnh Du rồi.
“Tiểu Tĩnh Du cũng đòi trở về. Lần này trước khi bọn muội rời Đế Đô, Tiểu Tĩnh Du có lặng lẽ đến tìm muội, muốn muội đưa nó trở về. Chỉ là, muội không dám, cũng lo lắng.” Mấy đứa nhỏ nhà Mục Nhã Huệ đều ở lại Đế Đô, nào dám mang theo Hạ Tĩnh Du.
Cho dù thành Vân Đô mới là nhà của Hạ Tĩnh Du, nhưng nguy cơ trùng trùng trước mắt, Mục Nhã Huệ lại càng nguyện ý để Hạ Tĩnh Du ở lại hoàng cung.
“Đa tạ.” Mạc Như Nghiên cực kì cảm kích Mục Nhã Huệ. Bởi vì Mục Nhã Huệ dụng tâm, Hạ Tĩnh Du không nên về thành Vân Đô đối mặt với nguy hiểm chưa nắm rõ này.
Nếu như, nếu như thành Vân Đô thật sự ngày càng khó khăn, Hạ Tĩnh Du liền là an ủi lớn nhất trong lòng Mạc Như Nghiên.
Cho dù đến mức đối mặt với cái chết, Mạc Như Nghiên có thể chắc chắn là, nữ nhi của nàng đang rất tốt, an ổn lớn lên ở hoàng thành, không cần lo lắng.
Lúc Hạ Trăn trở về, nghe thấy chuyện Hạ Tĩnh Du muốn trở về lại bị để lại ở Đế Đô. Đối với cái này, hắn cùng Mạc Như Nghiên đều nhất trí, cực kì đồng ý cho Hạ Tĩnh Du ở lại Đế Đô.
Còn bên Tân hoàng, Hạ Trăn cũng không cố ý gửi thư dặn dò gì. Thực cho đến lúc này rất nhiều lời không cần nói ra. Hạ Trăn tin tưởng, Tân hoàng đều đã biết. Nếu không, cũng sẽ không có mật chỉ sắc lập Hạ Tĩnh Du làm Thái Tử phi rồi.
Tân hoàng quả thật đã biết. So với dàn xếp cho Hạ Tĩnh Du ổn thỏa, để Hạ Trăn không có nỗi lo về sau, Tân hoàng càng muốn dùng an nguy của Hạ Tĩnh Du để buộc Hạ Trăn phải sống sót!
Chỉ là, đối mặt với chiến thế càng ngày càng nguy cấp, tính toán của Tân hoàng không thể thành. Cuối cùng, cũng chỉ đưa ra một mật chỉ đi cùng Thánh chỉ tràn đầy thành ý của hắn thôi.
Đương nhiên, tân hoàng rất rõ ràng, thành ý của hắn với Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên mà nói, cũng không phải tin vui gì. Không chừng, Mạc Như Nghiên lúc này đang ở trong lòng mắng hắn độc đoán. Đến ngay cả Hạ Trăn, chỉ sợ cũng sẽ không vui khi nhìn thấy nội dung mật chỉ kia đâu.
Nhưng mà giờ khắc này, Tân hoàng có thể nghĩ tới nơi an toàn nhất với Hạ Tĩnh Du, đó là Thái tử.
Hoàng gia lớn như vậy, con nối dõi hoàng gia lớn như vậy, người duy nhất Tân hoàng có thể yên tâm giao phó Hạ Tĩnh Du, chỉ có Thái tử.
Tân hoàng tin tưởng, nếu không phải Thái tử, mà là hoàng tử khác, chỉ sợ là Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn sẽ càng thêm lo lắng. Dù là đưa Hạ Tĩnh Du về thành Vân Đô đồng sinh cộng tử, cũng không nguyện để Hạ Tĩnh Du tiếp tục ở lại hoàng cung.
Nhếch miệng, Tân hoàng nhìn kĩ bản đồ bộ binh, đồng thời cũng bí mật điều động đại quân khác mau chóng đến thành Vân Đô, cung cấp đầy đủ hậu viện cho Tây Bắc quân.
Từ khi ngồi lên vị trí hoàng đế, từ khi có lòng của bậc đế vương, Tân hoàng liền không còn có một giây giống như hiện tại, ý thức rất rõ ràng rằng: Tây Bắc quân không thể mất, Hạ Trăn càng không thể chết!
Vì vậy, dù cho dùng cả binh lực của Thanh Vân quốc, Tân hoàng cũng phải bảo vệ Tây Bắc quân, bảo vệ Hạ Trăn.
Chỉ cần Tây Bắc quân mạnh khỏe, chỉ cần Hạ Trăn còn sống trên cõi đời này, Tân hoàng mới có thể an tâm cai trị Thanh Vân quốc. Mới có thể không hề sốt ruột hay sầu lo gì, một lòng ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, làm đế vương của hắn.
Nhưng mà, dù sao thành Vân Đô ở biên quan, khoảng cách cũng quá xa. Đến nối lúc viện quân Tân hoàng điều động còn chưa đến, Tây Bắc quân đã chiến đấu liên tiếp mấy ngày liền.
Chiến đấu kịch liệt, khiến cho tất cả mọi người đều sức cùng lực kiệt. Một ngày lại một ngày, căn bản không cho mọi người không gian rảnh để thở cùng đường sống. Nhưng mà, không thể chịu thua, không thể ngã xuống, cũng không thể bị thua!
Cả Thanh Vân quốc đã giao cho bọn họ bảo vệ, các tướng sĩ Tây Bắc quân không sợ đổ máu, không sợ chết trận. Chỉ cần bọn họ còn một hơi thở, liền nhất định thề sống thề chết bảo vệ biên quan, không cho bất cứ kẻ địch nào xâm chiếm nửa bước.
Đây là lần đầu tiên Hồ Khôn Bạch kính nể Hạ Trăn. Cái cảm giác không thể diễn tả bằng từ ngữ, chỉ cần một ánh mắt, một biểu cảm, liền đủ thể hiện kính nể này.
Phục, hắn đã tâm phục khẩu phục Hạ Trăn rồi!
Cũng là đến lúc này, Hồ Khôn Bạch cuối cùng mới hiểu ra, vì sao tiên hoàng lại kiêng kị sự tồn tại của Hạ Trăn như vậy. Đến ngay cả Tân hoàng, cũng thiếu chút nữa…
Tín ngưỡng cùng quyết tâm của Hạ Trăn thật sự làm cho người ta rung động. Giống như chỉ cần ở trên chiến trường, nhìn vị thống soái Hạ Trăn này, liền có đủ tin tưởng và động lực. Cho dù là sống chết, cũng không sợ rồi.
Hồ Khôn Bạch thậm chí cảm thấy, đời này quyết định chính xác nhất của hắn, chính là lần chủ động xin đi giết giặc này, đến thành Vân Đô, đến chiến trường biên quan này.
Không tự mình cảm nhận chiến trường tàn khốc, hắn sẽ không ý thức được, ngày an nhàn ở Đế Đô trân quý thế nào. Không tận mắt thấy Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân anh dũng đến cùng, hắn sẽ không hiểu được, đoàn tướng sĩ uy danh hiển hách này đã lấy bao nhiêu tính mạng cùng máu tươi để đổi lấy.
Tây Bắc quân không đơn thuần là hàng rào bảo vệ biên quan Thanh Vân quốc, bọn họ còn là cây trụ của Thanh Vân quốc, là tín ngưỡng cả dân chúng phải biết ơn.
Mặc kệ là ai, cũng không có quyền cướp đi hào quang trên đầu Tây Bắc quân, càng thêm không có quyền lấy đi tính mạng của Hạ Trăn hay của bất cứ tướng sĩ nào của Tây Bắc quân!
Sau khi nhận ra, Hồ Khôn Bạch không chút nghi ngờ hắn sẽ sống chết đứng ở bên Hạ Trăn. Dù là sau này có ngày Tân hoàng nổi sát tâm, hắn cũng chắc chắn sẽ như Thái Tử điện hạ lúc trước, lấy tính mạng bảo vệ mạng sống cho Hạ Trăn.
Chỉ vì, chỉ cần là Hạ Trăn, sẽ đáng để cho mỗi một người trong Thanh Vân quốc được Tây Bắc quân bảo vệ nhiều năm như vậy, đều sẽ làm như vậy.
Cực kì may mắn, Hạ Trăn chiến đấu nhiều năm như vậy cũng không phải vô ích, Mạc Như Nghiên xem binh thư nhiều năm cũng không uổng công.
Sau một tháng Hồ Khôn Bạch cùng Mục Nhã Huệ đến thành Vân Đô, chiến sự biên quan rốt cuộc cũng chuyển biến tốt. Thời kì gian nan nhất, các tướng sĩ Tây Bắc quân đã cùng nhau vượt qua rồi.
Đợi đến khi Thánh Thượng điều động viện quân tới, Tây Bắc quân thế như chẻ tre, như hổ thêm cánh.
Lại là một mùa xuân nữa tới, trận chiến này kéo dài đến ba năm, cuối cùng cùng vẽ lên dấu chấm hết. Tây Bắc quân thương vong thảm trọng, nhưng, đã đại thắng!
Lúc này ước định ba năm của Mạc Như Nghiên với Hạ Tĩnh Du, đã dài thêm hai năm.
Năm tuổi rời thành Vân Đô, năm mười tuổi, Hạ Tĩnh Du, cuối cùng đứng ở trên đất thành Vân Đô một lần nữa.
“Tĩnh Du tỷ tỷ, tỷ nói lúc này, Vân Đô ca ca sẽ ở phủ Thành chủ chứ?” Cùng Hạ Tĩnh Du trở về, còn có tiểu công chúa năm nay bảy tuổi.
Vừa tới mười ba tuổi Thái tử đã bắt đầu tham gia vào quốc sự, ra vào trong triều, hai người không thể đi cùng một đường. Đồng thời, cũng không thể ngăn Hạ Tĩnh Du trở về.
“Không nhất định.” Năm năm không về, Hạ Tĩnh Du cũng không biết rõ, hiện nay phủ Thành chủ có phải như lúc trước không. Ba năm khổ trận, những bá bá thúc thúc nàng quen, còn khỏe không?
Đương nhiên không có cách nào toàn bộ đều khỏe cả. Hạ Tĩnh Du cũng là đến phủ Thành chủ mới biết được, mấy vị phó tướng nàng từng rất quen thuộc, bá bá tính tình táo bạo, thúc thúc bộ dáng giàu có… cũng có thể không còn sống.
Chiến dịch bấy giờ, Tây Bắc quân hao tổn không chỉ là các tướng sĩ… còn có Lăng Phong bá bá Hạ Tĩnh Du quen thuộc nhất.
“Lăng Việt ca ca.” Đứng ở trước mặt Lăng Việt cả người mặt đồ tang trắng toát, Hạ Tĩnh Du cực kì hối hận, đã ba năm, nàng không thể ở bên cạnh bọn họ.
Những người này đều là người thân nhất của nàng, là tình thân không thể dứt bỏ. Nếu như năm năm trước nàng không bị ngây ngốc thuyết phục, có phải hiện nay sẽ không bất lực ngơ ngác đứng ở chỗ này không?
Giống như đến ngay cả khóc, cũng không biết nên khóc thế nào. Chỉ có chỗ sâu nhất ở đáy lòng, đã tràn đầy đau thương không cách nào nói rõ.
“Là tiểu tỷ tỷ!” Mang theo tiếng hoan hô kinh ngạc, Lăng Việt lộ ra nụ cười, đưa Hạ Tĩnh Du vào phủ Thành chủ.
Ba năm trôi qua, Lăng Việt kì thật sắp vô cảm rồi.
Mỗi một ngày, các tướng sĩ ra đi bên cạnh hắn. Có người quen, có người mới quen mấy ngày. Chỉ là, mọi người là Tây Bắc quân, đều là huynh đệ cùng nhau sống chết!
Mặc kệ là người nào rời đi, Lăng Việt cũng khó chịu, đều đau lòng. Lúc đầu còn lặng lẽ trốn góc khóc, nhưng mà giờ đây, hắn đã có thể thản nhiên đối mặt rồi.
Bọn họ không thua, hy sinh nhiều như vậy, đổi lấy mười năm quốc thái dân an cho Thanh Vân quốc. Mọi người đều chết lừng lẫy, chết có ý nghĩa, đều rất đáng, cũng là cam tâm tình nguyện.
Một lần nữa đứng ở nơi này, nhìn thành Vân Đô khôi phục tươi đẹp một lần nữa, Lăng Việt giống như thay da đổi thịt, trở nên càng thêm kiên cường rồi.
“Tiểu tỷ tỷ đã về rồi!” Tiếng hô hào liên tiếp vang lên, phủ Thành chủ một giây trước còn yên tĩnh, trong nháy mắt liền nổi lên gợn sóng.
Một câu hù dọa ngàn tầng mây. Đã lâu náo nhiệt, ánh nắng tỏa xuống, chiếu vào trong lòng mọi người.
“Tĩnh Du!” Chạy tới đầu tiên, là Hạ Vân Đô. Theo sát phía sau, là Hạ Tiểu Tuấn.
“Tĩnh Du!” Sau đó, là Mạc Như Nghiên cùng hai tỷ muội Hạ Tiểu Nguyệt, Hạ Tiểu Hà.
Nhìn nụ cười chân thành trên mặt mọi người, nước mắt Hạ Tĩnh Du kìm rất lâu, nháy mắt chảy xuống, như vỡ đê.
Lúc mang Hạ Tĩnh Du đi, Tân hoàng nói với Hạ Trăn, vẫn là ba năm, ba năm sau, Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên, có thể đến Đế Đô đón Hạ Tĩnh Du về.
Hạ Trăn lạnh mặt nhìn Tân hoàng cất bước. Ước hẹn ba năm, hắn sẽ thực hiện, tuyệt đối sẽ không để Tân hoàng thất vọng.
Hạ Tĩnh Du cùng Đại hoàng tử rời đi, phủ Thành chủ bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.
Thật đúng làm cho người ta thấy kì quái, rõ ràng Hạ Tĩnh Du cùng Đại hoàng tử tính tình không náo nhiệt mấy, có thế nào cũng không thể treo cùng hai chữ “náo nhiệt” được?
Nhưng mà, Hạ Vân Đô cùng đám Hạ Tiểu Nguyệt có vẻ không vui, chỉ là sự thật ngay trước mắt.
Cảm xúc của mấy đứa nhỏ, Mạc Như Nghiên không thể giúp được. Con người lúc còn sống, không thể tránh được chia xa. Sớm lĩnh hội được những thứ này, từ từ tiếp thu, cũng không phải chuyện xấu.
Hạ Tĩnh Du rời thành Vân Đô năm thứ hai, biên quan lại có chiến sự. Không chỉ Mạc Như Nghiên, đến ngay cả đám Hạ Vân Đô, cũng không rảnh để buồn rầu hay nhớ nhung gì.
Một trận này của Tây Bắc quân, cực kì gian nan, cũng là một trận chiến quá lâu. Giết vô số địch, quân ta cũng không có cách nào tránh khỏi nhiều thương vong.
Mạc Như Nghiên có thể thấy may mắn nhất là, lương thảo từ Đế Đô đang không ngừng đưa tới thành Vân Đô, tiêu trừ nỗi lo về sau của Tây Bắc quân.
Vào tháng ba năm sau, Hồ Khôn Bạch cùng Mục Nhã Huệ, tự mình áp giải hàng loạt lương thảo cùng vũ khí tới thành Vân Đô.
Đương nhiên là phụng mệnh Tân hoàng, mang đến binh khí tốt nhất. Cùng lúc đó, Hồ Khôn Bạch gia nhập vào màn trướng quân doanh Tây Bắc quân, bắt đầu cùng Hạ Trăn kề vai chiến đấu.
“Hoàng hậu nương nương nhờ muội chuyển lời cho Như Nghiên tỷ tỷ, Tĩnh Du rất tốt, tỷ cứ yên tâm đi.” Ngày trước, Mục Nhã Huệ cực kì chờ đợi một lần nữa tới thành Vân Đô. Nhưng hiện nay, tâm tình Mục Nhã Huệ lại cực kì nôn nóng.
Chiến sự khẩn cấp như vậy, mà diễn biến còn đang ác liệt. Dân chúng thành Vân Đô cũng không dời đi, cả nhà Như Nghiên tỷ lại càng không có khả năng rời khỏi. Thế cho nên Mục Nhã Huệ ở Đế Đô xa xôi, cũng cảm thấy bất an.
Mà lúc Hồ Khôn Bạch tới thành Vân Đô, Mục Nhã Huệ không chút suy nghĩ, liền đi theo.
Tây Bắc quân bảo vệ cả Thanh Vân quốc, nàng cũng nên góp một phần năng lực nhỏ.
Mạc Như Nghiên tin tưởng Hạ Tĩnh Du ở Đế Đô rất là an toàn. Nhưng Mục Nhã Huệ sao lại chọn đến thành Vân Đô?
Lắc đầu, Mạc Như Nghiên than nhẹ một tiếng. Biết là không đồng ý, nhưng nàng không có cách nào trách cứ Mục Nhã Huệ. Chỉ vì nàng biết rất rõ, đây là chân tâm của Mục Nhã Huệ.
“Như Nghiên tỷ tỷ, lần này muội tới, còn mang theo mật chỉ của hoàng huynh.” Cùng với Thánh chỉ, giao cho Hồ Khôn Bạch, đưa cho Hạ Trăn. Mật chỉ trong tay Mục Nhã Huệ, là cho Mạc Như Nghiên.
Mạc Như Nghiên ngẩng đầu lên, nhận lấy mật chỉ Mục Nhã Huệ đưa. Vừa mở ra xem, quả nhiên, đúng như nàng dự liệu.
Đại hoàng tử được phong làm Thái tử, là sau hai tháng về từ thành Vân Đô. Mà mật chiếu của Tân hoàng lúc này, chính là chuyện lập Hạ Tĩnh Du làm Thái tử phi.
“Tĩnh Du còn nhỏ, việc này tạm thời để bàn sau.” Nghiêm mặt gấp mật chỉ lại, Mạc Như Nghiên không buồn để ý tới nội dung mật chỉ, tính đem bỏ vào ngăn tủ khóa lại, cũng không muốn lấy ra.
“Hoàng huynh nói, mật chỉ này, sẽ không dễ dàng chiêu cáo thiên hạ. Trừ phi, Tiểu Tĩnh Du nguyện ý.” Lúc nhận mật chỉ xong, Mục Nhã Huệ lặng lẽ nhìn lén nội dung bên trong.
Không thể phủ nhận, Mục Nhã Huệ cũng hiểu được hiện giờ tứ hôn cho Hạ Tĩnh Du, quá sớm rồi. Dù sao Hạ Tĩnh Du còn nhỏ, ít nhất cũng đợi lớn thêm bốn năm tuổi nữa mới thích hợp.
Phản ứng lúc này của Mạc Như Nghiên, Mục Nhã Huệ đã sớm đoán được, cũng rất ủng hộ. Thấy Mạc Như Nghiên thu mật chỉ lại, Mục Nhã Huệ không những không ngăn cản, thậm chí còn tính trông chừng giúp.
Nhưng trong phủ Thành chủ thành Vân Đô này, thật là không cần thiết trông chừng.
Cất kĩ mật chỉ xong, Mạc Như Nghiên quay đầu lại, thở dài một hơi, lại lắc đầu đầy bất đắc dĩ: “Thánh Thượng nghĩ Tĩnh Du nhà chúng ta nhất định gả cho Thái Tử điện hạ sao?”
“Cũng là do Thái Tử điện hạ quá để ý Tiểu Tĩnh Du rồi.” Nói tới, Mục Nhã Huệ vẫn có quyền lên tiếng, “Nếu như nói trước kia Thái tử không có muội muội, chỉ yêu thương Tiểu Tĩnh Du thì không tính. Mà nay có tiểu công chúa, Thái tử vẫn đem kiên nhẫn đặt lên người Tiểu Tĩnh Du. Không nói đến tiểu công chúa, đến muội là cô cô cũng không nhìn nổi.”
Chuyện tiểu công chúa vì Thái tử mà gây ra tranh chấp với Hạ Tĩnh Du, Mạc Như Nghiên cũng nghe Mộ Dung Quân nhắc tới trong thư. Chỉ cho là chuyện nhỏ, giờ phút này nghe giọng điệu của Mục Nhã Huệ, có vẻ cực kì nghiêm trọng?
“Tiểu công chúa từ lúc sinh ra đã được hoàng huynh sủng ái. Hậu cung to như vậy, nó tự xưng thứ hai, không ai dám xưng đứng nhất. Đến ngay cả Hoàng Hậu nương nương, có đôi khi, cũng không thể nói được gì. Hoàn toàn không nói khoa trương, tiểu công chúa chính là chủ nhân lớn nhất cả hậu cung, mà còn chưa từng chịu ấm ức bao giờ. Ai ngờ tới lúc ở trước mặt Thái tử, tiểu công chúa lại trở thành không ăn được quả thơm? Đến ngay cả muội, mấy lần gặp ở trong cung thấy tiểu công chúa quấn lấy Thái tử, lại bị Thái tử coi như không có.” Mục Nhã Huệ nói xong liền lắc lắc đầu, không khỏi thổn thức.
Lúc Thái tử còn là Đại hoàng tử, Mục Nhã Huệ biết tính tình nó rất lạnh, không giống mấy đứa nhỏ bình thường. Nhưng từ lúc Hạ Tĩnh Du xuất hiện, Đại hoàng tử rõ ràng đã thay đổi rất nhiều.
Mục Nhã Huệ vốn cho rằng, Đại hoàng tử từ đó sẽ dễ dàng ở chung. Nào ngờ đến khi thấy tiểu công chúa, lại bị Đại hoàng tử bơ.
Nghe nói hậu cung vẫn luôn truyền tai nhau, Thái tử cứ mãi không thân thiết với tiểu công chúa như vậy, sớm muộn gì sẽ chọc giận Thánh Thượng. Đến lúc đó, sợ là đến đó vị trí Thái tử cũng khó giữ.
Đối với cái này, Mục Nhã Huệ chỉ có thể nói, lời nói vô căn cứ!
Nàng sẽ không nghe mấy lời nói hươu nói vượn này, Thánh Thượng chỉ mong sao Thái tử không thân thiết với tiểu công chúa. Cứ như vậy, nam nhân duy nhất gần gũi với tiểu công chúa, chỉ có một mình Thánh Thượng thôi.
Bàn về sủng ái tiểu công chúa, Thánh Thượng quả thật là người đầu tiên trong thiên hạ. Thái tử không tranh với Thánh Thượng, Thánh Thượng sợ là chỉ mong không được thôi!
Mục Nhã Huệ không nói gì tới việc này, Mạc Như Nghiên cũng cảm thấy có gì đó. Trong thư Mộ Dung Quân có nhắc tới, Thái tử kì thật không phải không thân thiết với tiểu công chúa. Chỉ là so với Tân hoàng, Thái tử sẽ không ngoan ngoãn phục tùng như vậy, thậm chí tiểu công chúa lại quá nhỏ, không thể tiếp thu, nên mới nổi giận thậm chí giận chó đánh mèo.
Không thể phủ nhận, về điểm này, Mạc Như Nghiên tất phải khen ngợi nhi tử nhà mình.
Trước khi Thái tử xuất hiện, ca ca Hạ Tĩnh Du thân thiết nhất chỉ có Hạ Vân Đô. Sau khi Thái tử xuất hiện, Hạ Vân Đô cũng không xấu tình không đồng ý, không những đại lượng nhường muội muội Hạ Tĩnh Du cho, còn trở thành hảo hữu của Thái tử.
Đương nhiên, tiểu công chúa khác với Hạ Vân Đô. Hạ Vân Đô là nam tử, cho dù là Hạ Trăn hay Mạc Như Nghiên, đều không chiều chuộng. Mà tiểu công chúa, sớm bị Tân hoàng nâng ở trong tay như bảo vật, hai bên khác biệt, không thể so sánh được.
“Nói ra thì, Hoàng Hậu nương nương dạy bảo tiểu công chúa cực kì tốt! Tuy tiểu công chúa không vừa ý, nhưng ở cùng Tiểu Tĩnh Du coi như…” Mục Nhã Huệ suy nghĩ lại, vẫn ném ra hai chữ “Không tồi.”
Từ Mục Nhã Huệ nhìn ra, tiểu công chúa ở cùng Hạ Tĩnh Du quả thật không tồi. Chính nàng ta lớn lên ở Đế Đô, các tiểu thư khuê các ở Đế Đô thành bạn như thế nào, thành địch như thế nào, trong lòng Mục Nhã Huệ đều biết rõ.
Đừng nhìn tiểu công chúa luôn ngoài miệng ồn ào không thích Tĩnh Du tỷ tỷ, chỉ một tiếng “tỷ tỷ” kia, đã đủ để chứng mình, trong lòng tiểu công chúa kì thật không hề chán ghét Hạ Tĩnh Du.
Mà hiện nay Hạ Tĩnh Du còn ở cùng tẩm cung với tiểu công chúa. Nghe nói Hoàng Hậu nương nương vốn để Hạ Tĩnh Du ở nơi khác, lại bị tiểu công chúa ngăn cản.
Tiểu công chúa đại lượng đem giường chia cho Hạ Tĩnh Du một nửa như vậy, mãi đến hiện nay hai tỷ muội cũng không tách ra.
Như vậy, nói tiểu công chúa ghét Hạ Tĩnh Du, cũng có chút là bịa đặt rồi.
Mục Nhã Huệ còn tận mắt thấy khăn tay tiểu công chúa mang theo bên mình, không hề tinh tế, cũng không phải hàng danh gia. Mà tương tự, trong tay Hạ Tĩnh Du cũng có một cái như vậy.
Không hề nghi ngờ, hai nha đầu đều cùng đồ của một người thêu.
Lại cẩn thận nhìn một cái, Thái Tử điện hạ cũng dùng cái như vậy!
Vì tò mò, cũng chỉ vì nhàm chán, Mục Nhã Huệ còn cố ý chạy tới chỗ Mộ Dung Quân xác định một lượt. Còn kết quả ra sao, một chút cũng không ngoài ý, quả thật là của Hạ Tĩnh Du thêu.
Cho nên nếu như để Mục Nhã Huệ hình dung mối quan hệ của tiểu công chúa và Hạ Tĩnh Du, nàng chỉ có thể nói ra hai chữ “Không tồi”, chứ không phải mấy từ khác là “không tốt”, hay là “đối địch” để hình dung ra.
“Tiểu công chúa là đứa trẻ ngoan, đương nhiên sẽ không tùy tiện nổi tính khí.” Trên thực tế, hàng năm Mạc Như Nghiên cũng nhận được lễ vật tiểu công chúa gửi đến. Đương nhiên, nàng chỉ bổ sung thêm.
Người tiểu công chúa muốn đưa cho, là Vân Đô nhà bọn họ.
Đều nói duyên phận giữa người với người luôn luôn vô cùng kì diệu. Mạc Như Nghiên cảm thấy, như nàng cùng Mộ Dung Quân. Như Thái tử cùng Hạ Tĩnh Du, như tiểu công chúa cùng Hạ Vân Đô.
Khác với Tân hoàng cùng Hạ Trăn, là trải qua sinh tử ở quân doanh Tây Bắc quân, khảo nghiệm ma luyện mà thành tình nghị. Nàng cùng Mộ Dung Quân là tri kỉ trò chuyện với nhau thật vui, Đại hoàng tử cùng Hạ Tĩnh Du là từ không quen thành mưa dầm thấm lâu, Tiểu công chúa cùng Hạ Vân Đô chắc là… đột nhiên liền nhìn trúng hả?
Lúc tiểu công chúa sinh ra, chưa từng gặp Thái Tử điện hạ. Tới thành Vân Đô tìm ca ca, lại liên tiếp thấy ba nam hài tử. Thái Tử, Hạ Vân Đô, Hạ Tiểu Tuấn.
Thái Tử không thể nghi ngờ, tất phải có chỗ khác. Nhưng Hạ Vân Đô cùng Hạ Tiểu Tuấn với công chúa mà nói, xem như tám lạng nửa cân, độ tồn tại như nhau.
Lại thêm, tiểu công chúa lại thích chơi cùng Hạ Vân Đô. Đến ngay cả lúc về Đế Đô, còn nhớ rõ thường thường gửi lễ vật cho Hạ Vân Đô.
Mộ Dung Quân nói, tiểu công chúa noi theo hành vi lúc trước của Thái tử, bảo là muốn lấy lễ để giao hữu.
Trẻ con luôn luôn đơn thuần cùng trực tiếp. Thích chính là thích, không thích chính là không thích. Tiểu công chúa thích Hạ Vân Đô, nên mới không ngại cách ngàn dặm cũng để trong lòng. Mộ Dung Quân không tính ngăn cản, Mạc Như Nghiên lại càng không phản đối.
Cứ như vậy, sau Thái tử, tiểu công chúa trở thành người duy nhất ở Đế Đô có ràng buộc với thành Vân Đô.
Chỉ là trước mắt, hiển nhiên không phải lúc nói tới tiểu công chúa, so với tiểu công chúa, Mạc Như Nghiên càng để ý chính là, làm thế nào chống chế với mật chỉ Tân hoàng đưa.
Không sai, là chống chế. Mạc Như Nghiên mặc kệ hiện nay Tân hoàng có tính toán gì, cũng không quản tân hoàng có tâm tư gì, Mạc Như Nghiên vẫn tính đúng hạn đón Hạ Tĩnh Du rời Đế Đô.
Chỉ là, hiện nay thành Vân Đô báo nguy, biên quan rất nguy hiểm. Mạc Như Nghiên không thể về Đế Đô đón Hạ Tĩnh Du, cũng không có cách nào thuyết phục Mộ Dung Quân phái người đưa Hạ Tĩnh Du về.
Cũng vì vậy, quyết định này cũng chỉ có thể tạm thời gác lại, đợi thời cơ tốt xuất hiện.
“Như Nghiên tỷ tỷ, Tĩnh Du ở lại Đế Đô, kì thật cũng tốt.” Mục Nhã Huệ nói thật lòng, cũng là tốt cho Hạ Tĩnh Du, tuyệt đối không có chút bất công nào, cũng không có bất kì ai khuyến khích hay mê hoặc cả.
“Ta tôn trọng quyết định của Tĩnh Du.” Mạc Như Nghiên vẫn nhớ rõ, ba năm trước lúc Hạ Tĩnh Du rời đi, nàng đáp ứng Hạ Tĩnh Du, nhất định sẽ đến Đế Đô đón Hạ Tĩnh Du về thành Vân Đô.
Mà nay kì hạn ước định ở ngay trước mắt, Mạc Như Nghiên lại bất đắc dĩ thở dài, chỉ sợ phải nuốt lời với Hạ Tĩnh Du rồi.
“Tiểu Tĩnh Du cũng đòi trở về. Lần này trước khi bọn muội rời Đế Đô, Tiểu Tĩnh Du có lặng lẽ đến tìm muội, muốn muội đưa nó trở về. Chỉ là, muội không dám, cũng lo lắng.” Mấy đứa nhỏ nhà Mục Nhã Huệ đều ở lại Đế Đô, nào dám mang theo Hạ Tĩnh Du.
Cho dù thành Vân Đô mới là nhà của Hạ Tĩnh Du, nhưng nguy cơ trùng trùng trước mắt, Mục Nhã Huệ lại càng nguyện ý để Hạ Tĩnh Du ở lại hoàng cung.
“Đa tạ.” Mạc Như Nghiên cực kì cảm kích Mục Nhã Huệ. Bởi vì Mục Nhã Huệ dụng tâm, Hạ Tĩnh Du không nên về thành Vân Đô đối mặt với nguy hiểm chưa nắm rõ này.
Nếu như, nếu như thành Vân Đô thật sự ngày càng khó khăn, Hạ Tĩnh Du liền là an ủi lớn nhất trong lòng Mạc Như Nghiên.
Cho dù đến mức đối mặt với cái chết, Mạc Như Nghiên có thể chắc chắn là, nữ nhi của nàng đang rất tốt, an ổn lớn lên ở hoàng thành, không cần lo lắng.
Lúc Hạ Trăn trở về, nghe thấy chuyện Hạ Tĩnh Du muốn trở về lại bị để lại ở Đế Đô. Đối với cái này, hắn cùng Mạc Như Nghiên đều nhất trí, cực kì đồng ý cho Hạ Tĩnh Du ở lại Đế Đô.
Còn bên Tân hoàng, Hạ Trăn cũng không cố ý gửi thư dặn dò gì. Thực cho đến lúc này rất nhiều lời không cần nói ra. Hạ Trăn tin tưởng, Tân hoàng đều đã biết. Nếu không, cũng sẽ không có mật chỉ sắc lập Hạ Tĩnh Du làm Thái Tử phi rồi.
Tân hoàng quả thật đã biết. So với dàn xếp cho Hạ Tĩnh Du ổn thỏa, để Hạ Trăn không có nỗi lo về sau, Tân hoàng càng muốn dùng an nguy của Hạ Tĩnh Du để buộc Hạ Trăn phải sống sót!
Chỉ là, đối mặt với chiến thế càng ngày càng nguy cấp, tính toán của Tân hoàng không thể thành. Cuối cùng, cũng chỉ đưa ra một mật chỉ đi cùng Thánh chỉ tràn đầy thành ý của hắn thôi.
Đương nhiên, tân hoàng rất rõ ràng, thành ý của hắn với Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên mà nói, cũng không phải tin vui gì. Không chừng, Mạc Như Nghiên lúc này đang ở trong lòng mắng hắn độc đoán. Đến ngay cả Hạ Trăn, chỉ sợ cũng sẽ không vui khi nhìn thấy nội dung mật chỉ kia đâu.
Nhưng mà giờ khắc này, Tân hoàng có thể nghĩ tới nơi an toàn nhất với Hạ Tĩnh Du, đó là Thái tử.
Hoàng gia lớn như vậy, con nối dõi hoàng gia lớn như vậy, người duy nhất Tân hoàng có thể yên tâm giao phó Hạ Tĩnh Du, chỉ có Thái tử.
Tân hoàng tin tưởng, nếu không phải Thái tử, mà là hoàng tử khác, chỉ sợ là Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn sẽ càng thêm lo lắng. Dù là đưa Hạ Tĩnh Du về thành Vân Đô đồng sinh cộng tử, cũng không nguyện để Hạ Tĩnh Du tiếp tục ở lại hoàng cung.
Nhếch miệng, Tân hoàng nhìn kĩ bản đồ bộ binh, đồng thời cũng bí mật điều động đại quân khác mau chóng đến thành Vân Đô, cung cấp đầy đủ hậu viện cho Tây Bắc quân.
Từ khi ngồi lên vị trí hoàng đế, từ khi có lòng của bậc đế vương, Tân hoàng liền không còn có một giây giống như hiện tại, ý thức rất rõ ràng rằng: Tây Bắc quân không thể mất, Hạ Trăn càng không thể chết!
Vì vậy, dù cho dùng cả binh lực của Thanh Vân quốc, Tân hoàng cũng phải bảo vệ Tây Bắc quân, bảo vệ Hạ Trăn.
Chỉ cần Tây Bắc quân mạnh khỏe, chỉ cần Hạ Trăn còn sống trên cõi đời này, Tân hoàng mới có thể an tâm cai trị Thanh Vân quốc. Mới có thể không hề sốt ruột hay sầu lo gì, một lòng ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, làm đế vương của hắn.
Nhưng mà, dù sao thành Vân Đô ở biên quan, khoảng cách cũng quá xa. Đến nối lúc viện quân Tân hoàng điều động còn chưa đến, Tây Bắc quân đã chiến đấu liên tiếp mấy ngày liền.
Chiến đấu kịch liệt, khiến cho tất cả mọi người đều sức cùng lực kiệt. Một ngày lại một ngày, căn bản không cho mọi người không gian rảnh để thở cùng đường sống. Nhưng mà, không thể chịu thua, không thể ngã xuống, cũng không thể bị thua!
Cả Thanh Vân quốc đã giao cho bọn họ bảo vệ, các tướng sĩ Tây Bắc quân không sợ đổ máu, không sợ chết trận. Chỉ cần bọn họ còn một hơi thở, liền nhất định thề sống thề chết bảo vệ biên quan, không cho bất cứ kẻ địch nào xâm chiếm nửa bước.
Đây là lần đầu tiên Hồ Khôn Bạch kính nể Hạ Trăn. Cái cảm giác không thể diễn tả bằng từ ngữ, chỉ cần một ánh mắt, một biểu cảm, liền đủ thể hiện kính nể này.
Phục, hắn đã tâm phục khẩu phục Hạ Trăn rồi!
Cũng là đến lúc này, Hồ Khôn Bạch cuối cùng mới hiểu ra, vì sao tiên hoàng lại kiêng kị sự tồn tại của Hạ Trăn như vậy. Đến ngay cả Tân hoàng, cũng thiếu chút nữa…
Tín ngưỡng cùng quyết tâm của Hạ Trăn thật sự làm cho người ta rung động. Giống như chỉ cần ở trên chiến trường, nhìn vị thống soái Hạ Trăn này, liền có đủ tin tưởng và động lực. Cho dù là sống chết, cũng không sợ rồi.
Hồ Khôn Bạch thậm chí cảm thấy, đời này quyết định chính xác nhất của hắn, chính là lần chủ động xin đi giết giặc này, đến thành Vân Đô, đến chiến trường biên quan này.
Không tự mình cảm nhận chiến trường tàn khốc, hắn sẽ không ý thức được, ngày an nhàn ở Đế Đô trân quý thế nào. Không tận mắt thấy Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân anh dũng đến cùng, hắn sẽ không hiểu được, đoàn tướng sĩ uy danh hiển hách này đã lấy bao nhiêu tính mạng cùng máu tươi để đổi lấy.
Tây Bắc quân không đơn thuần là hàng rào bảo vệ biên quan Thanh Vân quốc, bọn họ còn là cây trụ của Thanh Vân quốc, là tín ngưỡng cả dân chúng phải biết ơn.
Mặc kệ là ai, cũng không có quyền cướp đi hào quang trên đầu Tây Bắc quân, càng thêm không có quyền lấy đi tính mạng của Hạ Trăn hay của bất cứ tướng sĩ nào của Tây Bắc quân!
Sau khi nhận ra, Hồ Khôn Bạch không chút nghi ngờ hắn sẽ sống chết đứng ở bên Hạ Trăn. Dù là sau này có ngày Tân hoàng nổi sát tâm, hắn cũng chắc chắn sẽ như Thái Tử điện hạ lúc trước, lấy tính mạng bảo vệ mạng sống cho Hạ Trăn.
Chỉ vì, chỉ cần là Hạ Trăn, sẽ đáng để cho mỗi một người trong Thanh Vân quốc được Tây Bắc quân bảo vệ nhiều năm như vậy, đều sẽ làm như vậy.
Cực kì may mắn, Hạ Trăn chiến đấu nhiều năm như vậy cũng không phải vô ích, Mạc Như Nghiên xem binh thư nhiều năm cũng không uổng công.
Sau một tháng Hồ Khôn Bạch cùng Mục Nhã Huệ đến thành Vân Đô, chiến sự biên quan rốt cuộc cũng chuyển biến tốt. Thời kì gian nan nhất, các tướng sĩ Tây Bắc quân đã cùng nhau vượt qua rồi.
Đợi đến khi Thánh Thượng điều động viện quân tới, Tây Bắc quân thế như chẻ tre, như hổ thêm cánh.
Lại là một mùa xuân nữa tới, trận chiến này kéo dài đến ba năm, cuối cùng cùng vẽ lên dấu chấm hết. Tây Bắc quân thương vong thảm trọng, nhưng, đã đại thắng!
Lúc này ước định ba năm của Mạc Như Nghiên với Hạ Tĩnh Du, đã dài thêm hai năm.
Năm tuổi rời thành Vân Đô, năm mười tuổi, Hạ Tĩnh Du, cuối cùng đứng ở trên đất thành Vân Đô một lần nữa.
“Tĩnh Du tỷ tỷ, tỷ nói lúc này, Vân Đô ca ca sẽ ở phủ Thành chủ chứ?” Cùng Hạ Tĩnh Du trở về, còn có tiểu công chúa năm nay bảy tuổi.
Vừa tới mười ba tuổi Thái tử đã bắt đầu tham gia vào quốc sự, ra vào trong triều, hai người không thể đi cùng một đường. Đồng thời, cũng không thể ngăn Hạ Tĩnh Du trở về.
“Không nhất định.” Năm năm không về, Hạ Tĩnh Du cũng không biết rõ, hiện nay phủ Thành chủ có phải như lúc trước không. Ba năm khổ trận, những bá bá thúc thúc nàng quen, còn khỏe không?
Đương nhiên không có cách nào toàn bộ đều khỏe cả. Hạ Tĩnh Du cũng là đến phủ Thành chủ mới biết được, mấy vị phó tướng nàng từng rất quen thuộc, bá bá tính tình táo bạo, thúc thúc bộ dáng giàu có… cũng có thể không còn sống.
Chiến dịch bấy giờ, Tây Bắc quân hao tổn không chỉ là các tướng sĩ… còn có Lăng Phong bá bá Hạ Tĩnh Du quen thuộc nhất.
“Lăng Việt ca ca.” Đứng ở trước mặt Lăng Việt cả người mặt đồ tang trắng toát, Hạ Tĩnh Du cực kì hối hận, đã ba năm, nàng không thể ở bên cạnh bọn họ.
Những người này đều là người thân nhất của nàng, là tình thân không thể dứt bỏ. Nếu như năm năm trước nàng không bị ngây ngốc thuyết phục, có phải hiện nay sẽ không bất lực ngơ ngác đứng ở chỗ này không?
Giống như đến ngay cả khóc, cũng không biết nên khóc thế nào. Chỉ có chỗ sâu nhất ở đáy lòng, đã tràn đầy đau thương không cách nào nói rõ.
“Là tiểu tỷ tỷ!” Mang theo tiếng hoan hô kinh ngạc, Lăng Việt lộ ra nụ cười, đưa Hạ Tĩnh Du vào phủ Thành chủ.
Ba năm trôi qua, Lăng Việt kì thật sắp vô cảm rồi.
Mỗi một ngày, các tướng sĩ ra đi bên cạnh hắn. Có người quen, có người mới quen mấy ngày. Chỉ là, mọi người là Tây Bắc quân, đều là huynh đệ cùng nhau sống chết!
Mặc kệ là người nào rời đi, Lăng Việt cũng khó chịu, đều đau lòng. Lúc đầu còn lặng lẽ trốn góc khóc, nhưng mà giờ đây, hắn đã có thể thản nhiên đối mặt rồi.
Bọn họ không thua, hy sinh nhiều như vậy, đổi lấy mười năm quốc thái dân an cho Thanh Vân quốc. Mọi người đều chết lừng lẫy, chết có ý nghĩa, đều rất đáng, cũng là cam tâm tình nguyện.
Một lần nữa đứng ở nơi này, nhìn thành Vân Đô khôi phục tươi đẹp một lần nữa, Lăng Việt giống như thay da đổi thịt, trở nên càng thêm kiên cường rồi.
“Tiểu tỷ tỷ đã về rồi!” Tiếng hô hào liên tiếp vang lên, phủ Thành chủ một giây trước còn yên tĩnh, trong nháy mắt liền nổi lên gợn sóng.
Một câu hù dọa ngàn tầng mây. Đã lâu náo nhiệt, ánh nắng tỏa xuống, chiếu vào trong lòng mọi người.
“Tĩnh Du!” Chạy tới đầu tiên, là Hạ Vân Đô. Theo sát phía sau, là Hạ Tiểu Tuấn.
“Tĩnh Du!” Sau đó, là Mạc Như Nghiên cùng hai tỷ muội Hạ Tiểu Nguyệt, Hạ Tiểu Hà.
Nhìn nụ cười chân thành trên mặt mọi người, nước mắt Hạ Tĩnh Du kìm rất lâu, nháy mắt chảy xuống, như vỡ đê.