Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105
Edit: windy
Mạc Như Nghiên cũng không tin Tân hoàng có rắp tâm khác. Ít nhất, Tân hoàng không phải rắp tâm ở phía sau.
Đại hoàng tử còn đang ở thành Vân đô, Hoàng hậu nương nương vừa truyền tin có thai, ngôi vị hoàng đế Tân hoàng ngồi cực kì an ổn, hoàn toàn không cần thiết động tới Tây Bắc quân, càng thêm không cần khai đao với Hạ Trăn.
Trái lại, Mạc Như Nghiên cảm thấy, Tân hoàng đang bày tỏ. Bày tỏ với Hạ Trăn, cũng là bày tỏ với Tây Bắc quân.
Mặc kệ trước đây Tân hoàng có thật sự nổi sát tâm hay không, cũng không quản lúc đó Tân hoàng nghĩ thế nào, mà thế cục nay đã rõ, Tân hoàng muốn cùng Hạ Trăn, cùng Tây Bắc quân bắt tay giảng hòa, muốn quay về lúc trước.
Như thế, Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân sẽ không thành ý của Tân hoàng sao? Mạc Như Nghiên xem ra, khẳng định là sẽ rồi.
Mặc kệ là Hạ Trăn hay là Tây Bắc quân, đối với hoàng gia, với Thanh Vân quốc, đều cực kì trung thành. Cho dù bị tiên hoàng tính kế như vậy, cho dù bị Tân hoàng ngờ vực không căn cứ, Hạ Trăn cũng chưa bao giờ nghĩ tới tạo phản, Tây Bắc quân càng không hề có suy nghĩ như vậy.
Với bọn họ mà nói, quốc là quốc, bọn họ không có khả năng đại nghịch bất đạo, cũng vĩnh viễn sẽ không để dân chúng mà bọn họ dùng cả tính mạng để bảo vệ lại thất vọng với bọn họ.
Chấp niệm như vậy, Mạc Như Nghiên đã từng không hiểu được, cũng không thể cảm động lây.
Mãi đến khi tới thành Vân đô, ở bên cạnh Hạ Trăn mấy năm, tận mắt chứng kiến các tướng sĩ Tây Bắc quân anh dũng giết địch, chiến đấu đẫm máu, Mạc Như Nghiên bỗng nhiên hiểu ra rồi.
Đó là tín ngưỡng cao nhất trong cảm nhận của tất cả các tướng sĩ Tây Bắc quân, cùng bọn họ đi đến hiện nay, mà còn tiếp tục kiên trì nữa.
Mạc Như Nghiên không thể không tôn trọng tín ngưỡng này, cũng trong lúc bất tri bất giác dần dần bị tín ngưỡng này ảnh hưởng. Mà nay nàng, kiên định ủng hộ Tây Bắc quân, cũng tin tưởng Tây Bắc quân nhất định không thu, đến chết không đổi.
Còn chuyện Lăng Phong lo lắng, Mạc Như Nghiên cười cười, lắc lắc đầu.
Lăng Phong cực kì hoang mang. Từ lần trước phu nhân nói cái gì cũng không để lại, liền cứ như vậy bình thản cùng tướng quân mang theo tiểu tướng quân cùng tiểu tỷ tỷ đi Đế đô, Lăng Phong liền một mực hoang mang.
Hắn cảm thấy bản thân như sơ sót cái gì đó rất quan trọng, mà nay Tân hoàng đột nhiên đưa quân lương tới, lại càng khiến cho hắn lo sợ bất an.
Hắn trước đây, một lòng hướng về quân sự, chưa từng để ý tới tranh giành quyền thế quanh mình. Nhưng từ lúc bị Mạc Như Nghiên vạch trần, hắn bắt đầu quan tâm tới. Chỉ cần có liên quan tới Đế đô, hắn đều xốc lại 12 vạn phần cảnh giác, phòng bị bất cứ khả năng xuất hiện nguy hiểm.
Chỉ là, hắn lại phát hiện, sau khi hắn quan tâm tới, phu nhân ngược lại lại không coi trọng rồi.
Thật giống như mỗi lần đều là một mình hắn lo lắng suông, phu nhân lại bình tĩnh như người bình thường, lúc nói chuyện đều lộ vẻ kì quái không nói lên được.
Tuy Lăng Phong là quân sư, nhưng cũng là người thô kệch. Trong lòng hắn, chỉ có Tây Bắc quân.
Kết quả là, hắn nghĩ thế, cũng hỏi Mạc Như Nghiên như vậy.
“Lo lắng của ngươi, đều là đúng.” Đầu tiên, Mạc Như Nghiên khẳng định lo lắng của Lăng Phong.
“Chỉ là…” Lăng Phong cũng tin tưởng trực giác của hắn không sai. Nguy cơ bao quanh tứ phía, hắn thật sự cảm giác được. Nhưng phu nhân lại bình tĩnh, làm cho hắn cảm thấy là ảo giác.
“Nhưng với quan hệ của Tân hoàng và Hạ Trăn, không thể định luận theo lẽ thường được.” Lời Lăng Phong nói không nên lời, Mạc Như Nghiên đã nói thay.
Lăng Phong nhíu nhíu mày, khó hiểu nhìn Mạc Như Nghiên. Hắn biết quan hệ giữa Tân hoàng với tướng quân không nhỏ, nhưng người cùng tướng quân sống chết là Thái Tử điện hạ, chứ không phải Tân hoàng lúc này, không phải sao?
“Ta nhớ rõ ta đã từng nói với ngươi, Hạ Trăn là bùa hộ mệnh của Tây Bắc quân. Chỉ cần Hạ Trăn ở đây, Tân hoàng liền không động tới Tây Bắc quân. Điểm này, ta cũng đã từng nghi ngờ tính chân thật của nó.” Mạc Như Nghiên nói tới đây, dừng một phen, mới tiếp tục nói, “Nhưng lần này tới Đế đô, ta đã thu hồi khúc mắc cùng thành kiến của ta với Tân hoàng. Ít nhất đối với Hạ Trăn, Tân hoàng vẫn không xuống tay được. Cho nên, lời hứa của Tân hoàng vẫn hữu hiệu như cũ. Hắn ở đây, Hạ Trăn ở đây, Tây Bắc quân ở đây.”
“Vậy…” Lăng Phong tin tưởng Mạc Như Nghiên. Chỉ cần nàng nói Tân hoàng vô ý thương tổn Tây Bắc quân, hắn sẽ tin. Nhưng tin tưởng như vậy tới cùng có thể liên tục được bao lâu, chỉ sợ Mạc Như Nghiên cũng không có cách nào xác định được.
Mạc Như Nghiên quả thật không thể cho Lăng Phong kì hạn quá dài. Chỉ là, lời Mạc Như Nghiên nói bỗng nhiên xoay chuyển, nhắc tới Đại hoàng tử.
“Mạt tướng cũng không nghĩ tới, Thánh Thượng lại đem Đại hoàng tử tới thành Vân đô.” Lúc mới bắt đầu nghe Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên dẫn Đại hoàng tử về, Lăng Phong từng hoài nghi, có phải Đại hoàng tử bị ép buộc rời Đế đô không. Nếu không phải thấy Đại hoàng tử cùng Hạ Vân Đô và Hạ Tĩnh Du ở chung rất tốt, Lăng Phong thật sự sẽ hoài nghi là thật.
“Tuy Thánh Thượng nói để Đại hoàng tử ở thành Vân đô ba năm, đổi lại Tĩnh Du ở hoàng cung ba năm. Nhưng tất cả mọi người biết, này cũng không phải điều kiện trao đổi. Nếu không, Thánh Thượng cần không phải Tĩnh Du, mà là Vân Đô rồi.” Vì Tân hoàng cố gắng thể hiện thành ý, Mạc Như Nghiên thuận thế phân tích với Lăng Phong, “Cho nên ta có thể chắc chắn, trong ba năm, Đại hoàng tử ở thành Vân đô, Tây Bắc quân cùng Thánh Thượng sẽ bình an vô sự.”
“Vậy ba năm sau liền…” Không biết vì sao, nghe giọng điệu của Mạc Như Nghiên, Lăng Phong cảm thấy hiện nay bọn họ đang chờ quyết định sau cùng. Mà thời gian bọn họ còn có thể sống, chỉ là kì hạn hòa hoãn thôi.
“Không nhất định.” Mạc Như Nghiên lắc đầu, vẫn không có cách nào đưa ra kết quả cuối cùng, “Lúc rời Đế đô cùng Hạ Trăn, ta đã quyết tâm tính toán toàn bộ, cũng đoán chắc tân hoàng có khả năng đưa ra bất cứ phản ứng gì. Nhưng mà, ta hiểu Tân hoàng, Tân hoàng cũng đủ hiểu ta. Hắn không nghĩ ta muốn gì, mà là cứ theo ta thôi.”
“Hắn không hề động đến Hạ Trăn, cũng không động đến Tây Bắc quân. Ở Đế đô, Tân hoàng nhìn trúng, là Tĩnh Du nhà chúng ta. Mà, còn có ý đồ định hôn sự với Đại hoàng tử.” Vẫn là cảm giác không biết nên khóc hay nên cười, Mạc Như Nghiên khẽ thở dài một cái, “Ta đã từng nói bóng nói gió thái độ của Tân hoàng, nhưng mà, không có khe hở. Tân hoàng không ở trước mặt ta lộ ra bất cứ sơ hở nào, thậm chí ta căn bản không thể nào suy đoán đoán được thánh tâm.”
Thánh tâm khó dò, chưa bao giờ là câu nói đùa tùy tùy tiện tiện. Mạc Như Nghiên nói nhìn không ra, Lăng Phong không chút ngoài ý muốn.
Chẳng qua, nếu đến Mạc Như Nghiên đã nhìn không ra, như vậy hắn càng không có cách thâm nhập thế cục hung hiểm rồi.
“Trước khi rời thành Vân đô, ta không dặn ngươi bất cứ câu nào. Không phải ta không muốn, mà kì thật ta cũng không biết làm thế nào.” Đoạn thời gian này Lăng Phong xoắn xuýt, Mạc Như Nghiên để ở trong mắt. Cho tới thời khắc này, mới đưa ra giải đáp, “Năm năm trước, ta có thể không e dè bày mưu tính kế cho ngươi, chỉ vì bảo vệ Hạ Trăn, bảo vệ Tây Bắc quân. Đó là bởi vì chưa đủ hiểu rõ Tây Bắc quân, ta căn bản không hiểu được lòng trung thành của Tây Bắc quân. Ta nghĩ, nếu Tân hoàng bất nhân, Tây Bắc quân coi như bất nghĩa. Không có gì có thể so sánh với tính mạng, lòng vua, quyền lực, cũng không tính cái gì.”
Lăng Phong không cắt ngang Mạc Như Nghiên nói, lẳng lặng nghe Mạc Như Nghiên tiếp tục nói.
“Nhưng mà, năm năm này, tuy ta không phải Tây Bắc quân, nhưng thời khắc đều ở cạnh Tây Bắc quân. Nhìn mọi hành động của mọi người, một lần lại một lần nghênh đón sống chết tàn khốc. Ta cũng không có cách nào tiếp tục bình tĩnh nhìn nữa, không đếm xỉa đến, tùy tiện một câu chẳng qua chúng ta chỉ tạo phản thôi, để đổi lấy tính mạng của chúng ta. Đối với các tướng sĩ Tây Bắc quân mà nói, có gì có thể quan trọng hơn tính mạng, cũng có gì có thể khiến bọn họ càng vững tâm hơn. Cho tới bây giờ cái bọn họ bảo vệ đã không đơn thuần là đế vương, còn có hàng nghìn hàng vạn dân chúng Thanh Vân quốc, có người nhà của bọn họ, có giang sơn phía sau chúng ta.” Mạc Như nghiên nói lời này, không chú ý tới ở cửa đang có một lớn một nhỏ đi tới.
Đó là Hạ Trăn, Hạ Vân Đô còn có Đại hoàng tử.
Hạ Vân Đô ngây thơ. Từ khi nó có trí nhớ tới giờ, bên cạnh liền quay quanh tướng sĩ Tây Bắc quân. Chính nó cũng là lớn lên trên quân doanh Tây Bắc quân, cũng coi như hiểu lời mẫu thân nói, lại coi như cái gì cũng không biết.
Vẻ mặt Đại hoàng tử lại nghiêm túc, gắt gao mím môi, trong ánh mắt tràn đầy kiên nghị.
Tây Bắc quân sẽ tạo phản sao? Nếu là để dân chúng Thanh Vân quốc trả lời, tất nhiên khẳng định là không.
Nhưng đổi lại là phụ hoàng nó, sẽ trả lời thế nào? Đại hoàng tử đã từng đứng nghe Tân hoàng xử lý công vụ. Có một số việc, hoàng tử khác không biết, nhưng nó lại biết rất rõ ràng. Có mấy lời, Tân hoàng chưa từng tránh nó, hơn nữa còn là báo cho nó.
Đến ngay cả trước khi tới thành Vân đô, Tân hoàng cũng nói với nó một câu: “Thay Trẫm cẩn thận xem thành Vân đô, xem Tây Bắc quân.”
Thành Vân đô là thành trì của Tân hoàng, Tây Bắc quân là tướng sĩ của Tân hoàng, vì sao phải thay Tân hoàng xem? Mà còn là xem cẩn thận?
Đại hoàng tử suy nghĩ nhiều hơn Hạ Vân Đô, cũng thấy rõ hơn. Vì vậy, nó đã hiểu ý ở ngoài lời của Tân hoàng.
Nhưng giờ khắc này, đứng ở phủ Thành chủ, nghe Mạc Như Nghiên nói chuyện với Lăng Phong, Đại hoàng tử bỗng nhiên có cảm giác đau buồn. Buồn cho Tây Bắc quân, càng buồn cho hoàng gia bọn họ.
Tây Bắc quân không làm sai bất cứ chuyện gì, lại lọt vào kiêng kị của bậc đế vương. Tiên hoàng cũng thế, phụ hoàng cũng như thế.
Tiên hoàng cũng rất đau xót, vì tiên hoàng không thể nhìn ra cái tốt của Tây Bắc quân. Phụ hoàng làm sao không thấy?
Nếu phụ hoàng cùng Hạ tướng quân có tình nghĩa huynh đệ, mà nay đem Tây Bắc quân biến thành bộ dáng gì đây? Lại đem Thanh Vân quốc biến thành bộ dáng gì đây?
Đều nói trẻ con đều suy nghĩ thiện lành. Đại hoàng tử tuổi còn nhỏ, đó là như vậy. Nó không để ý nhiều công danh lợi lộc, cũng không có dã tâm với quyền thế. Điều nó thấy, chỉ có Tân hoàng không tin Tây Bắc quân, cùng với không thấy Tây Bắc quân hết sức trung thành.
Không ai có thể kết luận, đợi đến khi Đại hoàng tử lớn, ngồi trên vị trí của Tân hoàng hiện nay, có phản ứng như thế nào, liệu có khả năng nhớ tới giờ phút thiện lành lúc này không. Nhưng ít nhất trong giây phút này, ánh mắt Đại hoàng tử trong suốt thấy đáy, không có bất cứ tạp niệm gì.
So với Hạ Vân Đô cùng Đại hoàng tử, Hạ Trăn lại trầm mặc.
Năm năm trước lần đầu nghe Mạc Như Nghiên nhắc tới tranh đấu hoàng gia, nhắc tới tiên hoàng nghi kị với Tây Bắc quân, nhắc tới quan hệ của Thái Tử điện hạ với Tây Bắc quân, Hạ Trăn đã rung động. Nhưng đồng thời, cũng mờ mịt.
Hắn không biết vì sao đất nước hắn tận tâm tận lực bảo vệ, lại tồn tại nhiều âm mưu và toan tính như vậy. Như tiên hoàng, Tây Bắc quân chưa bao giờ có ý tạo phản, càng thêm không có khả năng gây nguy hiểm cho hoàng thành. Nhưng, tiên hoàng lại không chấp nhận được Tây Bắc quân, không chấp nhận nổi hắn.
Như Thái Tử điện hạ, rõ ràng cùng hắn thành vô danh tiểu tốt trên chiến trường, có vô số lần cùng hắn ôm quyết tâm giết lui kẻ địch, lại mệt mỏi kéo vết thương không chịu nổi trở về quân doanh. Mỗi một lần đều như cửu tử nhất sinh, bọn họ thắng lợi là lấy máu tươi gom lên.
Máu tươi của nhiều tướng sĩ Tây Bắc quân như vậy, mới tạo nên Tây Bắc quân uy danh hiển hách, mới bảo vệ tại biên quan Thanh Vân quốc.
Nếu như có thể, bọn họ cũng không muốn trở thành người khiến kẻ địch nghe thấy liền sợ mất mật, cũng không muốn trở thành anh hùng mang ơn của dân chúng. Bọn họ không phải muốn quân quyền, không cần cảm ơn, bọn họ chỉ cần Thanh Vân quốc từ trên xuống dưới đều an ổn.
Danh tiếng cùng lợi lộc, cho tới bây giờ cũng không phải điều Tây Bắc quân hi vọng. Nếu biên quan không còn chiến tranh, không cần lên chiến trường, các tướng sĩ Tây Bắc quân mới có thể vui vẻ tỉnh lại trong đêm.
Những cảm giác người ngoài không thể hiểu được này, Hạ Trăn từng cho rằng, Thái Tử điện hạ hiểu.
Nhưng, tâm bậc đế vương, cùng vị trí cao cao tại thượng kia. Không thể đồng cam cộng khổ cùng bọn họ nữa, càng không có cách nào cởi mở với bọn họ.
Từ đó đến bây giờ, Như Nghiên biến thành người hắn biết, người Tây Bắc quân biết. Nhưng, Hạ Trăn có lúc thấy cao hứng.
Nếu như có thể, Hạ Trăn hi vọng Mạc Như Nghiên vẫn là Mạc Như Nghiên không kiêng nể gì của năm năm trước. Khi đó Mạc Như Nghiên, không cần quan tâm bọn họ bất đắc dĩ cùng tổn thương gì, không cần theo chân bọn họ rơi vào thế cục không thể tự thoát khỏi.
Không giống hiện nay, Tân hoàng kia kiêng kị Mạc Như Nghiên, cũng bắt đầu bất lực rồi. Không phải thật sự không có cách nào khả thi, mà là không thể để cho các tướng sĩ thất vọng, không có cách coi như không thấy các tướng sĩ hết sức trung thành được.
Vì vậy, Mạc Như Nghiên cũng biến thành Mạc Như nghiên cùng hắn bảo vệ Tây Bắc quân. Có thể hi sinh tính mạng, đổi lấy yên bình cho các tướng sĩ Tây Bắc quân.
Lăng Phong cũng không chú ý tới Hạ Trăn đã tới. Giờ khắc này, bị lời Mạc Như Nghiên nói cực kì chấn động, dĩ nhiên có chút không phản bác được rồi.
“Vì vậy, Lăng phó tướng, ta không có cách nào bình tĩnh bày mưu tính kế cho Tây Bắc quân rồi.” Mạc Như Nghiên nói ra những lời này, chưa từng thấy khổ sở, ngược lại thấy thoải mái vô cùng, “Từ nay về sau, điều ta có thể làm, chỉ là tồn vong cùng Tây Bắc quân. Không quan tâm thánh tâm, cũng không quan tâm hoàng quyền. Chúng ta cứ như vậy cùng nhau bảo vệ thành Vân đô, đợi những ngày đó đến.”
Không phải từ bỏ đấu tranh, mà triệt để dung nhập tinh thần Tây Bắc quân. Tây Bắc quân không sợ sống chết, không sợ âm mưu tính kế, không sợ tranh quyền đoạt lợi. Điều Tây Bắc quân muốn, chỉ là toàn tâm toàn ý bảo vệ. Bảo vệ dân chúng Thanh Vân quốc, bảo vệ Thanh Vân quốc, cả bậc đế vương chí cao vô thượng của Thanh Vân quốc.
Rõ ràng Mạc Như Nghiên nói không có cách nào, Lăng Phong sững sờ, sau đó nở nụ cười.
“Ta cũng không lo lắng mù quáng theo nữa. Phu nhân người cũng không biết, đoạn thời gian này làm ta xoắn xuýt gần chết. Hiện nay, cuối cùng cũng thoải mái rồi.” Như trút được gánh nặng giật giật bả vai, Lăng Phong khôi phục vẻ sang sảng ngày thường. Còn những âm mưu dương mưu, hắn vẫn là không hiểu, cũng không tính đã hiểu gì.
Nhìn Lăng Phong nháy mắt liền thoải mái, Mạc Như Nghiên rất muốn nhắc nhở cũng không thể từ đó liền phớt lờ được. Chỉ là lời nói đến bên miệng, lại ngừng lại.
Cũng được. Vốn là hán tử ngay thẳng nhiệt huyết, cho dù bắt Lăng Phong suy nghĩ nhiều, cuối cùng cũng chỉ rơi vào khốn cục, khó có thể đi ra.
Hơn nữa, còn không bằng để nàng dốc hết sức gánh chịu, tới lúc nguy cơ tới, có thể nhắc nhở cảnh báo sau. Dù sao, hiện nay nàng cũng coi như là Tây Bắc quân rồi.
Hạ Trăn đã đưa Đại hoàng tử cùng Hạ Vân Đô đi rồi. Giống như lúc bọn họ tới lặng yên không một tiếng động, lúc đi cũng không làm kinh động tới Mạc Như Nghiên cùng Lăng Phong.
Sau khi cách thư phòng một đoạn rồi, Đại hoàng tử bỗng nhiên nhìn về phía Hạ Trăn: “Sư phụ, con sẽ không học phụ hoàng như vậy.”
Hạ Trăn ngẩn người, chống lại ánh mắt kiên nghị cùng thản nhiên của Đại hoàng tử, giơ tay lên, sờ sờ đầu Đại hoàng tử: “Phụ hoàng con rất tốt.”
Đại hoàng tử không nói gì. Nhưng với lúc nó còn nhỏ, có một số việc một khi mọc rễ, chỉ biết cùng ánh sáng lớn lên, dần dần trở thành đại thụ. Đợi rất lâu rất lâu về sau, mới có thể thấy được.
Dưới sự chờ đợi của mọi người, Mộ Dung Quân sinh ra một vị tiểu công chúa.
Tân hoàng cực kì vui mừng. Trực tiếp đem tiểu công chúa ôm vào trong ngực, đặt ra một phong hào.
Đến đây, tiểu công chúa trở thành đứa nhỏ hoàng gia đầu tiên vừa sinh ra đã được Tân hoàng tự tay ôm lấy. Đồng thời, cũng trở thành vị công chúa được tân hoàng yêu thương nhất.
Đại hoàng tử chuẩn bị rất nhiều lễ vật, có lễ vật Mạc Như Nghiên chuẩn bị, cùng nhau đưa tới Đế đô.
Mộ Dung Quân cực kì thích, Tân hoàng cũng lộ ra bộ dạng hài lòng. Gật gật đầu, nói lý ra nên dành cho Đại hoàng tử nhiều hơn.
Tân hoàng thừa nhận, Mộ Dung Quân tự tay viết thư, viết cho Đại hoàng tử xem.
Đại hoàng tử đương nhiên vui mừng, nhưng đối mặt với đám tướng sĩ mỉm cười nhiệt tình, không hiểu liền cảm thấy mất đi chút cảm giác.
Ý cười dào dạt, Đại hoàng tử trịnh trọng viết thư gửi cho Mộ Dung Quân, bỏ vào trong một hộp gỗ nhỏ Hạ Tĩnh Du tặng.
Có vài thứ, hắn vẫn sẽ trân quý, cho dù chỉ ở trong chiếc hộp gỗ nhỏ, lại càng luôn ở trong lòng nó.
Ba năm, thật sự quá nhanh.
Ba năm sau, Tân hoàng thực hiện lời hứa, cùng Mộ Dung Quân, tiến đến thành Vân đô đón Đại hoàng tử hồi cung.
Cùng với người sắp bị mang đi, còn có Hạ Tĩnh Du.
Đối với Hạ Tĩnh Du, Hạ Trăn luôn canh cánh trong lòng. Chỉ là, Tân hoàng vẫn là Tân hoàng tính toán tỉ mỉ kia. Nhất là sau khi có tiểu công chúa, Tân hoàng trở lên càng thêm giỏi nói chuyện với Hạ Tĩnh Du, cũng càng hiểu được thế nào cho hợp ý.
Lần này Mộ Dung Quân tới thành Vân đô, cũng mang theo tiểu công chúa hơn hai tuổi.
“Còn nhớ rõ lúc trước lần đầu tiên gặp Tĩnh Du, cũng lớn tầm tiểu công chúa vậy. Chớp mắt cái, Tĩnh Du đã năm tuổi, là một tiểu cô nương rồi.” Nhìn thấy Hạ Tĩnh Du còn xuất sắc hơn Hạ Tĩnh Du ba năm trước, lòng Mộ Dung Quân tràn đầy tán thưởng.
“Tiểu công chúa cũng cực kì vui vẻ.” Đều nói nuông chiều nữ nhi, nữ nhi hoàng gia lại càng như vậy. Nhất là tiểu công chúa được tân hoàng sủng ái, Mạc Như Nghiên cực kì xác định là, tiểu công chúa không hề kiêu căng. Hiển nhiên, Mộ Dung Quân cũng hao tổn không ít tâm tư.
“Tiểu công chúa còn kém Tĩnh Du.” Bản tính nữ nhi nhà mình ra sao, Mộ Dung Quân cực kì rõ ràng. Lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng, “Tiểu công chúa bị Thánh Thượng làm hư rồi. Tuy không kiêu căng, nhưng không hiểu được nhường nhịn, chỉ biết bản thân.”
“Công chúa hoàng gia, nên có chút đặc quyền.” Nghe Mộ Dung Quân nói, Mạc Như Nghiên cười cười, nói.
“Nhưng ta cũng không muốn nó có những đặc quyền này. Sớm muộn gì cũng gả cho người ta. Cho dù là địa vị công chúa cao quý, cũng không thoát được nhà chồng, ở chung với phu quân. Với tính tình tiểu công chúa hiện nay, sau này nhất định là tự nhận ác quả.” Mộ Dung Quân cũng không phải nói chuyện giật gân, mà là thật sự biểu đạt lo lắng của nàng, “Vì vậy, ta cực kì hi vọng tiểu công chúa có thể ở cạnh Tĩnh Du lâu lâu. Thừa dịp tiểu công chúa còn nhỏ, chưa định rõ tính tình. Có lẽ, có thể thay đổi.”
Khác với dạy bảo Đại hoàng tử, Mộ Dung Quân dạy bảo tiểu công chúa cực kì nghiêm khắc. Lại không chịu nổi Tân hoàng ở sau lưng ngăn cản. Thậm chí Mộ Dung Quân còn khổ tâm, mỗi lần đều bỏ rất nhiều công sức, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.
Mà nay nhìn thấy Hạ Tĩnh Du, Mộ Dung Quân giống như nhìn thấy tia hi vọng cuối cùng, cực kì mong đợi Hạ Tĩnh Du đến có thể để cho tiểu công chúa mưa dầm thấm lâu phát sinh một chút thay đổi.
“Có phải Tiểu Quân có mong đợi quá lớn với Tĩnh Du không? Tuy tính tình Tĩnh Du hơi an tĩnh, nhưng là cô nương lớn lên ở thành Vân đô, sẽ có chút khác biệt với tiểu thư khuê các ở Đế đô. Muốn tiểu công chúa đi theo Tĩnh Du, ta sợ Tĩnh Du sẽ làm tiểu công chúa lệch đường đấy.” Đối mặt với Mộ Dung Quân, Mạc Như Nghiên sẽ không lấy lời khách sáo để từ chối.
Hạ Tĩnh Du thật không thể giống với các tiểu thư khuê các lớn lên ở Đế đô được, Mạc Như Nghiên chỉ sợ Mộ Dung Quân sẽ thất vọng.
“Sẽ không.” Mộ Dung Quân lắc đầu, vẻ mặt kiên định nhìn Mạc Như Nghiên, “Ta tin tưởng Như Nghiên dạy bảo nữ nhi. Các tiểu thư khuê các ở Đế đô, ta lại lo lắng bọn họ học quá nhiều, hiểu quá nhiều.”
Những lời này vừa nói ra, Mạc Như Nghiên dừng lại một chút, nhất thời hiểu rõ.
Cũng phải, các tiểu thư khuê các ở Đế đô, giỏi nhất là tranh đấu trạch gia. Tâm tư tính toán rất nhiều, chỉ sợ Mộ Dung Quân cũng không hy vọng tiểu công chúa học được.
“Một khi đã như vậy, ta liền đem Tĩnh Du giao phó cho Tiểu Quân vậy.” Lần này Tân hoàng đến, cố ý muốn dẫn Hạ Tĩnh Du đi. Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn đều giống nhau, là không ủng hộ.
Nhưng mà, Tân hoàng đã có chuẩn bị sớm, trực tiếp ra tay trên người Hạ Tĩnh Du. Lại hứa hẹn với Hạ Tĩnh Du rất nhiều khiến nó động tâm, cuối cùng, liền đem Hạ Tĩnh Du lừa gạt thành công.
Mạc Như Nghiên rất rõ ràng, câu thật sự khiến Hạ Tĩnh Du động tâm chính là câu nói kia “Ba năm sau còn có thể ở cùng với Thái tử ca ca”.
Mạc Như Nghiên có thể xác định rằng, ba năm sau, sự tình sẽ không tốt đẹp như Hạ Tĩnh Du nghĩ.
Chỉ là, Mạc Như Nghiên cũng không nhắc nhở Hạ Tĩnh Du, cũng không phá hủy mong đợi cùng hy vọng của nó.
Có một số việc, cần phải tự mình trải qua, mới có thể biết đau khổ thế nào. Mạc Như Nghiên hi vọng Hạ Tĩnh Du cả đời như ý nguyện, nhưng hiện thực lại không để cho Hạ Tĩnh Du mãi thuận chèo xuôi gió được.
Vì vậy, có lúc, nên thất vọng thì phải thất vọng. Nữ nhi của Hạ Trăn, có thể suy sụp, cũng chống lại đả kích được.
“Như Nghiên yên tâm. Tĩnh Du trong lòng ta, cũng như nữ nhi của mình, giống với tiểu công chúa.” Khi nhìn thấy Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Quân như hứa hẹn, nói.
“Bởi vì là Tiểu Quân, ta đương nhiên yên tâm.” Nếu không, Mạc Như Nghiên khẳng định sẽ không để cho Tân hoàng mang Hạ Tĩnh Du đi.
Cho dù ba năm không gặp, hiểu ngầm giữa Mạc Như Nghiên và Mộ Dung Quân, vẫn không đổi.
Cho nên, ba năm trước Mộ Dung Quân yên tâm đem Đại hoàng tử giao cho Mạc Như Nghiên ra sao. Giờ phút này Mạc Như nghiên cũng như vậy, yên tâm đem Hạ Tĩnh Du giao phó cho Mộ Dung Quân.
Không cần nói ra miệng, tình cảm giữa các nàng, đã rất sâu đậm, không gì phá nổi.
Mạc Như Nghiên cũng không tin Tân hoàng có rắp tâm khác. Ít nhất, Tân hoàng không phải rắp tâm ở phía sau.
Đại hoàng tử còn đang ở thành Vân đô, Hoàng hậu nương nương vừa truyền tin có thai, ngôi vị hoàng đế Tân hoàng ngồi cực kì an ổn, hoàn toàn không cần thiết động tới Tây Bắc quân, càng thêm không cần khai đao với Hạ Trăn.
Trái lại, Mạc Như Nghiên cảm thấy, Tân hoàng đang bày tỏ. Bày tỏ với Hạ Trăn, cũng là bày tỏ với Tây Bắc quân.
Mặc kệ trước đây Tân hoàng có thật sự nổi sát tâm hay không, cũng không quản lúc đó Tân hoàng nghĩ thế nào, mà thế cục nay đã rõ, Tân hoàng muốn cùng Hạ Trăn, cùng Tây Bắc quân bắt tay giảng hòa, muốn quay về lúc trước.
Như thế, Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân sẽ không thành ý của Tân hoàng sao? Mạc Như Nghiên xem ra, khẳng định là sẽ rồi.
Mặc kệ là Hạ Trăn hay là Tây Bắc quân, đối với hoàng gia, với Thanh Vân quốc, đều cực kì trung thành. Cho dù bị tiên hoàng tính kế như vậy, cho dù bị Tân hoàng ngờ vực không căn cứ, Hạ Trăn cũng chưa bao giờ nghĩ tới tạo phản, Tây Bắc quân càng không hề có suy nghĩ như vậy.
Với bọn họ mà nói, quốc là quốc, bọn họ không có khả năng đại nghịch bất đạo, cũng vĩnh viễn sẽ không để dân chúng mà bọn họ dùng cả tính mạng để bảo vệ lại thất vọng với bọn họ.
Chấp niệm như vậy, Mạc Như Nghiên đã từng không hiểu được, cũng không thể cảm động lây.
Mãi đến khi tới thành Vân đô, ở bên cạnh Hạ Trăn mấy năm, tận mắt chứng kiến các tướng sĩ Tây Bắc quân anh dũng giết địch, chiến đấu đẫm máu, Mạc Như Nghiên bỗng nhiên hiểu ra rồi.
Đó là tín ngưỡng cao nhất trong cảm nhận của tất cả các tướng sĩ Tây Bắc quân, cùng bọn họ đi đến hiện nay, mà còn tiếp tục kiên trì nữa.
Mạc Như Nghiên không thể không tôn trọng tín ngưỡng này, cũng trong lúc bất tri bất giác dần dần bị tín ngưỡng này ảnh hưởng. Mà nay nàng, kiên định ủng hộ Tây Bắc quân, cũng tin tưởng Tây Bắc quân nhất định không thu, đến chết không đổi.
Còn chuyện Lăng Phong lo lắng, Mạc Như Nghiên cười cười, lắc lắc đầu.
Lăng Phong cực kì hoang mang. Từ lần trước phu nhân nói cái gì cũng không để lại, liền cứ như vậy bình thản cùng tướng quân mang theo tiểu tướng quân cùng tiểu tỷ tỷ đi Đế đô, Lăng Phong liền một mực hoang mang.
Hắn cảm thấy bản thân như sơ sót cái gì đó rất quan trọng, mà nay Tân hoàng đột nhiên đưa quân lương tới, lại càng khiến cho hắn lo sợ bất an.
Hắn trước đây, một lòng hướng về quân sự, chưa từng để ý tới tranh giành quyền thế quanh mình. Nhưng từ lúc bị Mạc Như Nghiên vạch trần, hắn bắt đầu quan tâm tới. Chỉ cần có liên quan tới Đế đô, hắn đều xốc lại 12 vạn phần cảnh giác, phòng bị bất cứ khả năng xuất hiện nguy hiểm.
Chỉ là, hắn lại phát hiện, sau khi hắn quan tâm tới, phu nhân ngược lại lại không coi trọng rồi.
Thật giống như mỗi lần đều là một mình hắn lo lắng suông, phu nhân lại bình tĩnh như người bình thường, lúc nói chuyện đều lộ vẻ kì quái không nói lên được.
Tuy Lăng Phong là quân sư, nhưng cũng là người thô kệch. Trong lòng hắn, chỉ có Tây Bắc quân.
Kết quả là, hắn nghĩ thế, cũng hỏi Mạc Như Nghiên như vậy.
“Lo lắng của ngươi, đều là đúng.” Đầu tiên, Mạc Như Nghiên khẳng định lo lắng của Lăng Phong.
“Chỉ là…” Lăng Phong cũng tin tưởng trực giác của hắn không sai. Nguy cơ bao quanh tứ phía, hắn thật sự cảm giác được. Nhưng phu nhân lại bình tĩnh, làm cho hắn cảm thấy là ảo giác.
“Nhưng với quan hệ của Tân hoàng và Hạ Trăn, không thể định luận theo lẽ thường được.” Lời Lăng Phong nói không nên lời, Mạc Như Nghiên đã nói thay.
Lăng Phong nhíu nhíu mày, khó hiểu nhìn Mạc Như Nghiên. Hắn biết quan hệ giữa Tân hoàng với tướng quân không nhỏ, nhưng người cùng tướng quân sống chết là Thái Tử điện hạ, chứ không phải Tân hoàng lúc này, không phải sao?
“Ta nhớ rõ ta đã từng nói với ngươi, Hạ Trăn là bùa hộ mệnh của Tây Bắc quân. Chỉ cần Hạ Trăn ở đây, Tân hoàng liền không động tới Tây Bắc quân. Điểm này, ta cũng đã từng nghi ngờ tính chân thật của nó.” Mạc Như Nghiên nói tới đây, dừng một phen, mới tiếp tục nói, “Nhưng lần này tới Đế đô, ta đã thu hồi khúc mắc cùng thành kiến của ta với Tân hoàng. Ít nhất đối với Hạ Trăn, Tân hoàng vẫn không xuống tay được. Cho nên, lời hứa của Tân hoàng vẫn hữu hiệu như cũ. Hắn ở đây, Hạ Trăn ở đây, Tây Bắc quân ở đây.”
“Vậy…” Lăng Phong tin tưởng Mạc Như Nghiên. Chỉ cần nàng nói Tân hoàng vô ý thương tổn Tây Bắc quân, hắn sẽ tin. Nhưng tin tưởng như vậy tới cùng có thể liên tục được bao lâu, chỉ sợ Mạc Như Nghiên cũng không có cách nào xác định được.
Mạc Như Nghiên quả thật không thể cho Lăng Phong kì hạn quá dài. Chỉ là, lời Mạc Như Nghiên nói bỗng nhiên xoay chuyển, nhắc tới Đại hoàng tử.
“Mạt tướng cũng không nghĩ tới, Thánh Thượng lại đem Đại hoàng tử tới thành Vân đô.” Lúc mới bắt đầu nghe Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên dẫn Đại hoàng tử về, Lăng Phong từng hoài nghi, có phải Đại hoàng tử bị ép buộc rời Đế đô không. Nếu không phải thấy Đại hoàng tử cùng Hạ Vân Đô và Hạ Tĩnh Du ở chung rất tốt, Lăng Phong thật sự sẽ hoài nghi là thật.
“Tuy Thánh Thượng nói để Đại hoàng tử ở thành Vân đô ba năm, đổi lại Tĩnh Du ở hoàng cung ba năm. Nhưng tất cả mọi người biết, này cũng không phải điều kiện trao đổi. Nếu không, Thánh Thượng cần không phải Tĩnh Du, mà là Vân Đô rồi.” Vì Tân hoàng cố gắng thể hiện thành ý, Mạc Như Nghiên thuận thế phân tích với Lăng Phong, “Cho nên ta có thể chắc chắn, trong ba năm, Đại hoàng tử ở thành Vân đô, Tây Bắc quân cùng Thánh Thượng sẽ bình an vô sự.”
“Vậy ba năm sau liền…” Không biết vì sao, nghe giọng điệu của Mạc Như Nghiên, Lăng Phong cảm thấy hiện nay bọn họ đang chờ quyết định sau cùng. Mà thời gian bọn họ còn có thể sống, chỉ là kì hạn hòa hoãn thôi.
“Không nhất định.” Mạc Như Nghiên lắc đầu, vẫn không có cách nào đưa ra kết quả cuối cùng, “Lúc rời Đế đô cùng Hạ Trăn, ta đã quyết tâm tính toán toàn bộ, cũng đoán chắc tân hoàng có khả năng đưa ra bất cứ phản ứng gì. Nhưng mà, ta hiểu Tân hoàng, Tân hoàng cũng đủ hiểu ta. Hắn không nghĩ ta muốn gì, mà là cứ theo ta thôi.”
“Hắn không hề động đến Hạ Trăn, cũng không động đến Tây Bắc quân. Ở Đế đô, Tân hoàng nhìn trúng, là Tĩnh Du nhà chúng ta. Mà, còn có ý đồ định hôn sự với Đại hoàng tử.” Vẫn là cảm giác không biết nên khóc hay nên cười, Mạc Như Nghiên khẽ thở dài một cái, “Ta đã từng nói bóng nói gió thái độ của Tân hoàng, nhưng mà, không có khe hở. Tân hoàng không ở trước mặt ta lộ ra bất cứ sơ hở nào, thậm chí ta căn bản không thể nào suy đoán đoán được thánh tâm.”
Thánh tâm khó dò, chưa bao giờ là câu nói đùa tùy tùy tiện tiện. Mạc Như Nghiên nói nhìn không ra, Lăng Phong không chút ngoài ý muốn.
Chẳng qua, nếu đến Mạc Như Nghiên đã nhìn không ra, như vậy hắn càng không có cách thâm nhập thế cục hung hiểm rồi.
“Trước khi rời thành Vân đô, ta không dặn ngươi bất cứ câu nào. Không phải ta không muốn, mà kì thật ta cũng không biết làm thế nào.” Đoạn thời gian này Lăng Phong xoắn xuýt, Mạc Như Nghiên để ở trong mắt. Cho tới thời khắc này, mới đưa ra giải đáp, “Năm năm trước, ta có thể không e dè bày mưu tính kế cho ngươi, chỉ vì bảo vệ Hạ Trăn, bảo vệ Tây Bắc quân. Đó là bởi vì chưa đủ hiểu rõ Tây Bắc quân, ta căn bản không hiểu được lòng trung thành của Tây Bắc quân. Ta nghĩ, nếu Tân hoàng bất nhân, Tây Bắc quân coi như bất nghĩa. Không có gì có thể so sánh với tính mạng, lòng vua, quyền lực, cũng không tính cái gì.”
Lăng Phong không cắt ngang Mạc Như Nghiên nói, lẳng lặng nghe Mạc Như Nghiên tiếp tục nói.
“Nhưng mà, năm năm này, tuy ta không phải Tây Bắc quân, nhưng thời khắc đều ở cạnh Tây Bắc quân. Nhìn mọi hành động của mọi người, một lần lại một lần nghênh đón sống chết tàn khốc. Ta cũng không có cách nào tiếp tục bình tĩnh nhìn nữa, không đếm xỉa đến, tùy tiện một câu chẳng qua chúng ta chỉ tạo phản thôi, để đổi lấy tính mạng của chúng ta. Đối với các tướng sĩ Tây Bắc quân mà nói, có gì có thể quan trọng hơn tính mạng, cũng có gì có thể khiến bọn họ càng vững tâm hơn. Cho tới bây giờ cái bọn họ bảo vệ đã không đơn thuần là đế vương, còn có hàng nghìn hàng vạn dân chúng Thanh Vân quốc, có người nhà của bọn họ, có giang sơn phía sau chúng ta.” Mạc Như nghiên nói lời này, không chú ý tới ở cửa đang có một lớn một nhỏ đi tới.
Đó là Hạ Trăn, Hạ Vân Đô còn có Đại hoàng tử.
Hạ Vân Đô ngây thơ. Từ khi nó có trí nhớ tới giờ, bên cạnh liền quay quanh tướng sĩ Tây Bắc quân. Chính nó cũng là lớn lên trên quân doanh Tây Bắc quân, cũng coi như hiểu lời mẫu thân nói, lại coi như cái gì cũng không biết.
Vẻ mặt Đại hoàng tử lại nghiêm túc, gắt gao mím môi, trong ánh mắt tràn đầy kiên nghị.
Tây Bắc quân sẽ tạo phản sao? Nếu là để dân chúng Thanh Vân quốc trả lời, tất nhiên khẳng định là không.
Nhưng đổi lại là phụ hoàng nó, sẽ trả lời thế nào? Đại hoàng tử đã từng đứng nghe Tân hoàng xử lý công vụ. Có một số việc, hoàng tử khác không biết, nhưng nó lại biết rất rõ ràng. Có mấy lời, Tân hoàng chưa từng tránh nó, hơn nữa còn là báo cho nó.
Đến ngay cả trước khi tới thành Vân đô, Tân hoàng cũng nói với nó một câu: “Thay Trẫm cẩn thận xem thành Vân đô, xem Tây Bắc quân.”
Thành Vân đô là thành trì của Tân hoàng, Tây Bắc quân là tướng sĩ của Tân hoàng, vì sao phải thay Tân hoàng xem? Mà còn là xem cẩn thận?
Đại hoàng tử suy nghĩ nhiều hơn Hạ Vân Đô, cũng thấy rõ hơn. Vì vậy, nó đã hiểu ý ở ngoài lời của Tân hoàng.
Nhưng giờ khắc này, đứng ở phủ Thành chủ, nghe Mạc Như Nghiên nói chuyện với Lăng Phong, Đại hoàng tử bỗng nhiên có cảm giác đau buồn. Buồn cho Tây Bắc quân, càng buồn cho hoàng gia bọn họ.
Tây Bắc quân không làm sai bất cứ chuyện gì, lại lọt vào kiêng kị của bậc đế vương. Tiên hoàng cũng thế, phụ hoàng cũng như thế.
Tiên hoàng cũng rất đau xót, vì tiên hoàng không thể nhìn ra cái tốt của Tây Bắc quân. Phụ hoàng làm sao không thấy?
Nếu phụ hoàng cùng Hạ tướng quân có tình nghĩa huynh đệ, mà nay đem Tây Bắc quân biến thành bộ dáng gì đây? Lại đem Thanh Vân quốc biến thành bộ dáng gì đây?
Đều nói trẻ con đều suy nghĩ thiện lành. Đại hoàng tử tuổi còn nhỏ, đó là như vậy. Nó không để ý nhiều công danh lợi lộc, cũng không có dã tâm với quyền thế. Điều nó thấy, chỉ có Tân hoàng không tin Tây Bắc quân, cùng với không thấy Tây Bắc quân hết sức trung thành.
Không ai có thể kết luận, đợi đến khi Đại hoàng tử lớn, ngồi trên vị trí của Tân hoàng hiện nay, có phản ứng như thế nào, liệu có khả năng nhớ tới giờ phút thiện lành lúc này không. Nhưng ít nhất trong giây phút này, ánh mắt Đại hoàng tử trong suốt thấy đáy, không có bất cứ tạp niệm gì.
So với Hạ Vân Đô cùng Đại hoàng tử, Hạ Trăn lại trầm mặc.
Năm năm trước lần đầu nghe Mạc Như Nghiên nhắc tới tranh đấu hoàng gia, nhắc tới tiên hoàng nghi kị với Tây Bắc quân, nhắc tới quan hệ của Thái Tử điện hạ với Tây Bắc quân, Hạ Trăn đã rung động. Nhưng đồng thời, cũng mờ mịt.
Hắn không biết vì sao đất nước hắn tận tâm tận lực bảo vệ, lại tồn tại nhiều âm mưu và toan tính như vậy. Như tiên hoàng, Tây Bắc quân chưa bao giờ có ý tạo phản, càng thêm không có khả năng gây nguy hiểm cho hoàng thành. Nhưng, tiên hoàng lại không chấp nhận được Tây Bắc quân, không chấp nhận nổi hắn.
Như Thái Tử điện hạ, rõ ràng cùng hắn thành vô danh tiểu tốt trên chiến trường, có vô số lần cùng hắn ôm quyết tâm giết lui kẻ địch, lại mệt mỏi kéo vết thương không chịu nổi trở về quân doanh. Mỗi một lần đều như cửu tử nhất sinh, bọn họ thắng lợi là lấy máu tươi gom lên.
Máu tươi của nhiều tướng sĩ Tây Bắc quân như vậy, mới tạo nên Tây Bắc quân uy danh hiển hách, mới bảo vệ tại biên quan Thanh Vân quốc.
Nếu như có thể, bọn họ cũng không muốn trở thành người khiến kẻ địch nghe thấy liền sợ mất mật, cũng không muốn trở thành anh hùng mang ơn của dân chúng. Bọn họ không phải muốn quân quyền, không cần cảm ơn, bọn họ chỉ cần Thanh Vân quốc từ trên xuống dưới đều an ổn.
Danh tiếng cùng lợi lộc, cho tới bây giờ cũng không phải điều Tây Bắc quân hi vọng. Nếu biên quan không còn chiến tranh, không cần lên chiến trường, các tướng sĩ Tây Bắc quân mới có thể vui vẻ tỉnh lại trong đêm.
Những cảm giác người ngoài không thể hiểu được này, Hạ Trăn từng cho rằng, Thái Tử điện hạ hiểu.
Nhưng, tâm bậc đế vương, cùng vị trí cao cao tại thượng kia. Không thể đồng cam cộng khổ cùng bọn họ nữa, càng không có cách nào cởi mở với bọn họ.
Từ đó đến bây giờ, Như Nghiên biến thành người hắn biết, người Tây Bắc quân biết. Nhưng, Hạ Trăn có lúc thấy cao hứng.
Nếu như có thể, Hạ Trăn hi vọng Mạc Như Nghiên vẫn là Mạc Như Nghiên không kiêng nể gì của năm năm trước. Khi đó Mạc Như Nghiên, không cần quan tâm bọn họ bất đắc dĩ cùng tổn thương gì, không cần theo chân bọn họ rơi vào thế cục không thể tự thoát khỏi.
Không giống hiện nay, Tân hoàng kia kiêng kị Mạc Như Nghiên, cũng bắt đầu bất lực rồi. Không phải thật sự không có cách nào khả thi, mà là không thể để cho các tướng sĩ thất vọng, không có cách coi như không thấy các tướng sĩ hết sức trung thành được.
Vì vậy, Mạc Như Nghiên cũng biến thành Mạc Như nghiên cùng hắn bảo vệ Tây Bắc quân. Có thể hi sinh tính mạng, đổi lấy yên bình cho các tướng sĩ Tây Bắc quân.
Lăng Phong cũng không chú ý tới Hạ Trăn đã tới. Giờ khắc này, bị lời Mạc Như Nghiên nói cực kì chấn động, dĩ nhiên có chút không phản bác được rồi.
“Vì vậy, Lăng phó tướng, ta không có cách nào bình tĩnh bày mưu tính kế cho Tây Bắc quân rồi.” Mạc Như Nghiên nói ra những lời này, chưa từng thấy khổ sở, ngược lại thấy thoải mái vô cùng, “Từ nay về sau, điều ta có thể làm, chỉ là tồn vong cùng Tây Bắc quân. Không quan tâm thánh tâm, cũng không quan tâm hoàng quyền. Chúng ta cứ như vậy cùng nhau bảo vệ thành Vân đô, đợi những ngày đó đến.”
Không phải từ bỏ đấu tranh, mà triệt để dung nhập tinh thần Tây Bắc quân. Tây Bắc quân không sợ sống chết, không sợ âm mưu tính kế, không sợ tranh quyền đoạt lợi. Điều Tây Bắc quân muốn, chỉ là toàn tâm toàn ý bảo vệ. Bảo vệ dân chúng Thanh Vân quốc, bảo vệ Thanh Vân quốc, cả bậc đế vương chí cao vô thượng của Thanh Vân quốc.
Rõ ràng Mạc Như Nghiên nói không có cách nào, Lăng Phong sững sờ, sau đó nở nụ cười.
“Ta cũng không lo lắng mù quáng theo nữa. Phu nhân người cũng không biết, đoạn thời gian này làm ta xoắn xuýt gần chết. Hiện nay, cuối cùng cũng thoải mái rồi.” Như trút được gánh nặng giật giật bả vai, Lăng Phong khôi phục vẻ sang sảng ngày thường. Còn những âm mưu dương mưu, hắn vẫn là không hiểu, cũng không tính đã hiểu gì.
Nhìn Lăng Phong nháy mắt liền thoải mái, Mạc Như Nghiên rất muốn nhắc nhở cũng không thể từ đó liền phớt lờ được. Chỉ là lời nói đến bên miệng, lại ngừng lại.
Cũng được. Vốn là hán tử ngay thẳng nhiệt huyết, cho dù bắt Lăng Phong suy nghĩ nhiều, cuối cùng cũng chỉ rơi vào khốn cục, khó có thể đi ra.
Hơn nữa, còn không bằng để nàng dốc hết sức gánh chịu, tới lúc nguy cơ tới, có thể nhắc nhở cảnh báo sau. Dù sao, hiện nay nàng cũng coi như là Tây Bắc quân rồi.
Hạ Trăn đã đưa Đại hoàng tử cùng Hạ Vân Đô đi rồi. Giống như lúc bọn họ tới lặng yên không một tiếng động, lúc đi cũng không làm kinh động tới Mạc Như Nghiên cùng Lăng Phong.
Sau khi cách thư phòng một đoạn rồi, Đại hoàng tử bỗng nhiên nhìn về phía Hạ Trăn: “Sư phụ, con sẽ không học phụ hoàng như vậy.”
Hạ Trăn ngẩn người, chống lại ánh mắt kiên nghị cùng thản nhiên của Đại hoàng tử, giơ tay lên, sờ sờ đầu Đại hoàng tử: “Phụ hoàng con rất tốt.”
Đại hoàng tử không nói gì. Nhưng với lúc nó còn nhỏ, có một số việc một khi mọc rễ, chỉ biết cùng ánh sáng lớn lên, dần dần trở thành đại thụ. Đợi rất lâu rất lâu về sau, mới có thể thấy được.
Dưới sự chờ đợi của mọi người, Mộ Dung Quân sinh ra một vị tiểu công chúa.
Tân hoàng cực kì vui mừng. Trực tiếp đem tiểu công chúa ôm vào trong ngực, đặt ra một phong hào.
Đến đây, tiểu công chúa trở thành đứa nhỏ hoàng gia đầu tiên vừa sinh ra đã được Tân hoàng tự tay ôm lấy. Đồng thời, cũng trở thành vị công chúa được tân hoàng yêu thương nhất.
Đại hoàng tử chuẩn bị rất nhiều lễ vật, có lễ vật Mạc Như Nghiên chuẩn bị, cùng nhau đưa tới Đế đô.
Mộ Dung Quân cực kì thích, Tân hoàng cũng lộ ra bộ dạng hài lòng. Gật gật đầu, nói lý ra nên dành cho Đại hoàng tử nhiều hơn.
Tân hoàng thừa nhận, Mộ Dung Quân tự tay viết thư, viết cho Đại hoàng tử xem.
Đại hoàng tử đương nhiên vui mừng, nhưng đối mặt với đám tướng sĩ mỉm cười nhiệt tình, không hiểu liền cảm thấy mất đi chút cảm giác.
Ý cười dào dạt, Đại hoàng tử trịnh trọng viết thư gửi cho Mộ Dung Quân, bỏ vào trong một hộp gỗ nhỏ Hạ Tĩnh Du tặng.
Có vài thứ, hắn vẫn sẽ trân quý, cho dù chỉ ở trong chiếc hộp gỗ nhỏ, lại càng luôn ở trong lòng nó.
Ba năm, thật sự quá nhanh.
Ba năm sau, Tân hoàng thực hiện lời hứa, cùng Mộ Dung Quân, tiến đến thành Vân đô đón Đại hoàng tử hồi cung.
Cùng với người sắp bị mang đi, còn có Hạ Tĩnh Du.
Đối với Hạ Tĩnh Du, Hạ Trăn luôn canh cánh trong lòng. Chỉ là, Tân hoàng vẫn là Tân hoàng tính toán tỉ mỉ kia. Nhất là sau khi có tiểu công chúa, Tân hoàng trở lên càng thêm giỏi nói chuyện với Hạ Tĩnh Du, cũng càng hiểu được thế nào cho hợp ý.
Lần này Mộ Dung Quân tới thành Vân đô, cũng mang theo tiểu công chúa hơn hai tuổi.
“Còn nhớ rõ lúc trước lần đầu tiên gặp Tĩnh Du, cũng lớn tầm tiểu công chúa vậy. Chớp mắt cái, Tĩnh Du đã năm tuổi, là một tiểu cô nương rồi.” Nhìn thấy Hạ Tĩnh Du còn xuất sắc hơn Hạ Tĩnh Du ba năm trước, lòng Mộ Dung Quân tràn đầy tán thưởng.
“Tiểu công chúa cũng cực kì vui vẻ.” Đều nói nuông chiều nữ nhi, nữ nhi hoàng gia lại càng như vậy. Nhất là tiểu công chúa được tân hoàng sủng ái, Mạc Như Nghiên cực kì xác định là, tiểu công chúa không hề kiêu căng. Hiển nhiên, Mộ Dung Quân cũng hao tổn không ít tâm tư.
“Tiểu công chúa còn kém Tĩnh Du.” Bản tính nữ nhi nhà mình ra sao, Mộ Dung Quân cực kì rõ ràng. Lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng, “Tiểu công chúa bị Thánh Thượng làm hư rồi. Tuy không kiêu căng, nhưng không hiểu được nhường nhịn, chỉ biết bản thân.”
“Công chúa hoàng gia, nên có chút đặc quyền.” Nghe Mộ Dung Quân nói, Mạc Như Nghiên cười cười, nói.
“Nhưng ta cũng không muốn nó có những đặc quyền này. Sớm muộn gì cũng gả cho người ta. Cho dù là địa vị công chúa cao quý, cũng không thoát được nhà chồng, ở chung với phu quân. Với tính tình tiểu công chúa hiện nay, sau này nhất định là tự nhận ác quả.” Mộ Dung Quân cũng không phải nói chuyện giật gân, mà là thật sự biểu đạt lo lắng của nàng, “Vì vậy, ta cực kì hi vọng tiểu công chúa có thể ở cạnh Tĩnh Du lâu lâu. Thừa dịp tiểu công chúa còn nhỏ, chưa định rõ tính tình. Có lẽ, có thể thay đổi.”
Khác với dạy bảo Đại hoàng tử, Mộ Dung Quân dạy bảo tiểu công chúa cực kì nghiêm khắc. Lại không chịu nổi Tân hoàng ở sau lưng ngăn cản. Thậm chí Mộ Dung Quân còn khổ tâm, mỗi lần đều bỏ rất nhiều công sức, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.
Mà nay nhìn thấy Hạ Tĩnh Du, Mộ Dung Quân giống như nhìn thấy tia hi vọng cuối cùng, cực kì mong đợi Hạ Tĩnh Du đến có thể để cho tiểu công chúa mưa dầm thấm lâu phát sinh một chút thay đổi.
“Có phải Tiểu Quân có mong đợi quá lớn với Tĩnh Du không? Tuy tính tình Tĩnh Du hơi an tĩnh, nhưng là cô nương lớn lên ở thành Vân đô, sẽ có chút khác biệt với tiểu thư khuê các ở Đế đô. Muốn tiểu công chúa đi theo Tĩnh Du, ta sợ Tĩnh Du sẽ làm tiểu công chúa lệch đường đấy.” Đối mặt với Mộ Dung Quân, Mạc Như Nghiên sẽ không lấy lời khách sáo để từ chối.
Hạ Tĩnh Du thật không thể giống với các tiểu thư khuê các lớn lên ở Đế đô được, Mạc Như Nghiên chỉ sợ Mộ Dung Quân sẽ thất vọng.
“Sẽ không.” Mộ Dung Quân lắc đầu, vẻ mặt kiên định nhìn Mạc Như Nghiên, “Ta tin tưởng Như Nghiên dạy bảo nữ nhi. Các tiểu thư khuê các ở Đế đô, ta lại lo lắng bọn họ học quá nhiều, hiểu quá nhiều.”
Những lời này vừa nói ra, Mạc Như Nghiên dừng lại một chút, nhất thời hiểu rõ.
Cũng phải, các tiểu thư khuê các ở Đế đô, giỏi nhất là tranh đấu trạch gia. Tâm tư tính toán rất nhiều, chỉ sợ Mộ Dung Quân cũng không hy vọng tiểu công chúa học được.
“Một khi đã như vậy, ta liền đem Tĩnh Du giao phó cho Tiểu Quân vậy.” Lần này Tân hoàng đến, cố ý muốn dẫn Hạ Tĩnh Du đi. Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn đều giống nhau, là không ủng hộ.
Nhưng mà, Tân hoàng đã có chuẩn bị sớm, trực tiếp ra tay trên người Hạ Tĩnh Du. Lại hứa hẹn với Hạ Tĩnh Du rất nhiều khiến nó động tâm, cuối cùng, liền đem Hạ Tĩnh Du lừa gạt thành công.
Mạc Như Nghiên rất rõ ràng, câu thật sự khiến Hạ Tĩnh Du động tâm chính là câu nói kia “Ba năm sau còn có thể ở cùng với Thái tử ca ca”.
Mạc Như Nghiên có thể xác định rằng, ba năm sau, sự tình sẽ không tốt đẹp như Hạ Tĩnh Du nghĩ.
Chỉ là, Mạc Như Nghiên cũng không nhắc nhở Hạ Tĩnh Du, cũng không phá hủy mong đợi cùng hy vọng của nó.
Có một số việc, cần phải tự mình trải qua, mới có thể biết đau khổ thế nào. Mạc Như Nghiên hi vọng Hạ Tĩnh Du cả đời như ý nguyện, nhưng hiện thực lại không để cho Hạ Tĩnh Du mãi thuận chèo xuôi gió được.
Vì vậy, có lúc, nên thất vọng thì phải thất vọng. Nữ nhi của Hạ Trăn, có thể suy sụp, cũng chống lại đả kích được.
“Như Nghiên yên tâm. Tĩnh Du trong lòng ta, cũng như nữ nhi của mình, giống với tiểu công chúa.” Khi nhìn thấy Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Quân như hứa hẹn, nói.
“Bởi vì là Tiểu Quân, ta đương nhiên yên tâm.” Nếu không, Mạc Như Nghiên khẳng định sẽ không để cho Tân hoàng mang Hạ Tĩnh Du đi.
Cho dù ba năm không gặp, hiểu ngầm giữa Mạc Như Nghiên và Mộ Dung Quân, vẫn không đổi.
Cho nên, ba năm trước Mộ Dung Quân yên tâm đem Đại hoàng tử giao cho Mạc Như Nghiên ra sao. Giờ phút này Mạc Như nghiên cũng như vậy, yên tâm đem Hạ Tĩnh Du giao phó cho Mộ Dung Quân.
Không cần nói ra miệng, tình cảm giữa các nàng, đã rất sâu đậm, không gì phá nổi.