Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Vừa tỉnh lại bị Diêm La sống mình ghét nhất ôm vào lòng, Phù Ngọc Thu lập tức xù lông.
Nhưng sắc mặt Phượng Ương quá khó coi, ngay cả lông mi cũng đóng băng, không nhúc nhích cũng chẳng phát ra âm thanh nào, Phù Ngọc Thu hơi do dự rồi thử đưa tay thăm dò hơi thở của Phượng Ương.
May quá, vẫn còn thở.
Phù Ngọc Thu không biết mình đang ở đâu mà chỉ nhớ hình như mình bị thương.
Y để thần thức chìm vào nội phủ, phát hiện kinh mạch chồng chất vết thương ban đầu đã khỏi hẳn, chỉ còn những vết nứt nhỏ mờ mờ.
Phù Ngọc Thu không muốn ở lại nơi lạnh cóng này nữa nên giãy dụa lên bờ.
Nhưng y vừa nhúc nhích thì đôi tay bên hông bỗng nhiên siết chặt giữ y lại.
Hàng mi đọng sương trắng của Phượng Ương khẽ chớp rồi đôi mắt vàng rực từ từ mở ra, điềm tĩnh nói: "Đừng nhúc nhích."
Phù Ngọc Thu gắt gỏng: "Thả ta ra!"
Không chết mà giả bộ cái gì?
Phù Ngọc Thu đột nhiên hối hận vì lúc nãy mình còn sợ hắn chết.
Chết mới tốt!
Phượng Ương không nói gì mà vẫn ôm eo không cho y cựa quậy.
Phượng Hoàng cũng rất ít nói nhưng lúc đó Phù Ngọc Thu lại thấy thích, còn tính xấu tẩm ngẩm tầm ngầm này của Phượng Ương thật quá đáng ghét!
Bày đặt tỏ vẻ bí hiểm làm gì chứ?!
Phù Ngọc Thu tức không chịu được, thò tay xuống nước gỡ tay Phượng Ương ra.
Nhưng vừa đụng vào nước thì lập tức run lập cập.
Mắt Phù Ngọc Thu trợn to như sắp lồi ra, sao nước này lạnh thế?!
Từng tia linh lực của suối linh rót vào linh mạch Phù Ngọc Thu khiến lúc đầu y không để ý đến cái lạnh, giờ khẽ động mới thấy lạnh thấu xương.
Phù Ngọc Thu có thể nép vào ngực Phượng Ương để tránh nhưng sực nhớ ra thân phận Diêm La sống nên trừng hắn một cái, vò mẻ không sợ nứt nói: "Thả ta ra, nếu không ta mổ ngươi á!"
Phượng Ương: "......"
Từ một ngọn cỏ Phù Ngọc Thu đã dần quen với thân phận chim trắng này.
"Ngươi bị thương." Phượng Ương lời ít ý nhiều, "Suối linh có thể trị vết thương của ngươi."
Phù Ngọc Thu trừng hắn: "Suối linh này lớn thế chẳng lẽ chỉ có ngồi trên chân ngươi mới chữa được sao?"
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương im lặng hồi lâu rồi từ từ buông tay ra khỏi eo Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu lập tức vùng ra khỏi ngực hắn, dù bị đông cứng làm răng va lập cập nhưng vẫn cố chạy xa tám trượng, bám vào tảng đá bên bờ cảnh giác nhìn Phượng Ương.
Phượng Ương lẳng lặng lên bờ, nước trên người dần bị lửa Phượng Hoàng hong khô hóa thành một làn sương trắng bay đi, quần áo và tóc dài trong nháy mắt khô ráo như cũ.
Hai tay Phù Ngọc Thu bám vào bờ, chỉ lộ ra đôi mắt lén lút nhìn hắn.
Phượng Ương chậm rãi rời đi.
Phù Ngọc Thu thở phào một hơi.
Y ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện đây là một hồ nước bị hang núi che khuất một nửa, nửa kia lộ ra ngoài trời bị ánh nắng chiếu xuống làm sóng nước lấp loáng.
Phù Ngọc Thu không muốn tin Diêm La sống nhưng ngâm trong nước suối lạnh lẽo khiến nội phủ thỉnh thoảng xuất hiện một luồng hơi ấm, hình như thật sự đang chữa trị vết thương.
Y luôn quý trọng thân thể mình nên dù có lạnh cũng cắn răng ngâm tiếp.
Chẳng bao lâu sau, trong hang núi yên tĩnh vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Phù Ngọc Thu cảnh giác ngẩng đầu lên, phát hiện Diêm La sống đã quay lại, tay còn cầm một bình ngọc lóng lánh.
Hung dữ mấy lần đều không bị Diêm La sống trừng phạt nên lá gan Phù Ngọc Thu dần to ra, lập tức nhe răng với hắn: "Ngươi quay lại làm gì?"
Phượng Ương tới cạnh đưa bình ngọc cho y.
"Linh dược."
Phù Ngọc Thu ngồi im ngờ vực nhìn hắn.
Diêm La sống cho mình linh dược?
Chứ không phải độc dược uống vào chết ngay à?
Phù Ngọc Thu không dám uống mà nhìn quanh một vòng: "Đây là đâu?"
"Núi Côn Luân, tộc Tuyết Lộc."
Phượng Ương hỏi gì đáp nấy, chắc vì cảm thấy Phù Ngọc Thu không muốn nói chuyện với mình nên mỗi câu đều lời ít ý nhiều không có nửa chữ dư thừa.
Vừa nghe đến tộc Tuyết Lộc, Phù Ngọc Thu lập tức biến sắc.
Chính là Tuyết Lộc năm đó bắt tay với Phượng Bắc Hà ép mình tự nổ linh đan sao?!
Thấy Phù Ngọc Thu tỏ vẻ bài xích, Phượng Ương cũng đoán được y đang nghĩ gì nên nhẹ nhàng đặt bình ngọc xuống rồi nói với vẻ dịu dàng không dễ phát hiện: "Ta đã bảo Tuyết Sinh đến Hoàng Tuyền tìm Tuyết Lộc thông đồng với Phượng Bắc Hà rồi, sẽ mau chóng đưa tới để mặc ngươi xử lý."
Phù Ngọc Thu nhíu mày.
Con hươu trắng kia quả nhiên đã bị Phượng Bắc Hà diệt khẩu.
Cẩu nam nhân ác độc.
Nhưng y kịp phản ứng rất nhanh, mờ mịt ngẩng đầu hỏi: "Mặc ta xử lý?"
Xử lý thế nào chứ?
Phượng Ương hỏi: "Ngươi không hận hắn à?"
Phù Ngọc Thu không rõ Phượng Ương muốn làm y vui lòng rốt cuộc có ý đồ gì, cũng không muốn mượn tay hắn báo thù rửa hận nên nói: "Hắn chết rồi mà."
Phượng Ương ôn tồn đáp: "Nhưng thần hồn hắn vẫn còn."
Phù Ngọc Thu: "......"
Cho nên...... muốn nghiền xương thành tro hồn bay phách tán sao?
"Cả Phượng Bắc Hà nữa......" Phượng Ương thản nhiên nói, "Hắn cũng đang ở núi Côn Luân, chờ vết thương của ngươi lành lại ta sẽ dẫn ngươi đi gặp hắn."
Phù Ngọc Thu lặng im hồi lâu, sự cảnh giác trong lòng từ từ vơi đi.
Diêm La sống là tiên tôn Cửu Trọng Thiên cao cao tại thượng, dù muốn tìm thú vui cũng đâu cần hao tâm tổn trí vì y thế chứ?
Phát hiện gai nhọn lởm chởm của Phù Ngọc Thu dường như đã mềm xuống, Phượng Ương âm thầm thở phào.
"Uống linh dược trước đi."
Phù Ngọc Thu dè dặt cầm bình ngọc ngửi ngửi.
Mùi linh dược thơm nồng hơi ngọt.
Phù Ngọc Thu đổ ra một viên cầm giữa hai ngón tay ngắm nghía.
Hình như...... đúng là linh dược thượng phẩm thật.
Phù Ngọc Thu rơi vào xoắn xuýt.
Rốt cuộc Diêm La sống có mưu đồ gì đây?
Nghĩ trăm phương ngàn kế giấu diếm thân phận xem y như trò cười, giờ sự thật bị phơi bày lại làm nhiều việc tốt như vậy để chuộc lỗi......
Chẳng lẽ hắn thật sự không cười nhạo y sao?
Nhắc mới nhớ, hình như lúc ấy Phượng Hoàng đã nhiều lần ám chỉ thân phận mình có dị thường, chỉ thiếu điều nói thẳng ra cho y biết nữa thôi.
Nhưng Phù Ngọc Thu quá tin tưởng hắn nên hoàn toàn không nghĩ theo hướng kia.
Cuối cùng Phượng Hoàng không muốn tiếp tục lừa gạt y nên đã chủ động tiết lộ thân phận......
"Không được nghĩ nữa!" Phù Ngọc Thu lắc mạnh đầu rồi bực bội nghĩ thầm, "Còn nghĩ lung tung mình sẽ tưởng Diêm La sống yêu mình sâu đậm cho xem."
Phù Ngọc Thu đâu phải cỏ tự luyến.
Thân phận Diêm La sống cao quý, tu vi ngập trời, muốn gì mà chẳng có, tội gì phải quan tâm một ngọn cỏ như y chứ?
Nhất định là ảo giác rồi.
Ngay khi sự cảnh giác của Phù Ngọc Thu đối với Phượng Ương lung lay sắp đổ thì Phượng Ương đột nhiên đưa tay ra nhẹ nhàng cầm viên linh dược trên ngón tay Phù Ngọc Thu rồi chẳng chút do dự nuốt xuống.
"Không độc đâu, đừng lo."
Phù Ngọc Thu chà xát hai ngón tay, chẳng hiểu sao lại thấy ngượng ngùng: "Ta...... Ta đâu có."
Y muốn nói mình không nghi ngờ nhưng phản ứng lúc nãy rõ ràng là hoài nghi thuốc này có độc nên không chịu uống.
Phượng Ương đã làm đến vậy thì Phù Ngọc Thu cũng chẳng băn khoăn nữa mà đổ ra một viên linh dược bỏ vào miệng.
Linh dược lập tức tan ra, một dòng linh lực trôi xuống cổ rồi nhanh chóng hòa vào lục phủ ngũ tạng khiến kinh mạch vốn còn mấy vết nứt và nội phủ lành lặn như ban đầu.
Rốt cuộc Phù Ngọc Thu đã thấy dễ chịu hơn, chống hai tay trắng nõn lên bờ rồi "chíp" một tiếng, cố gắng nâng thân thể nặng nề ra khỏi suối linh.
Quả thật y đã quen làm chim nên ngay cả khi biến thành người vẫn "chíp" không ngừng.
Đỉnh núi Côn Luân vốn lạnh lẽo, sau khi leo ra suối linh toàn thân Phù Ngọc Thu ướt sũng, theo bản năng lắc mạnh đầu muốn vẩy nước đi nhưng giờ y không phải chim trắng nên có lắc văng cả óc cũng chẳng giũ hết nước trên mái tóc màu tuyết.
Mấy lọn tóc trắng dính trên mặt Phù Ngọc Thu, có mấy sợi còn lọt vào miệng y.
Phù Ngọc Thu phun phì phì, đầu óc choáng váng.
Y đang định vận chuyển linh lực sấy khô tóc và quần áo thì từ bên cạnh vươn ra một bàn tay lộ rõ khớp xương đặt lên vai Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu chợt nghe thấy bên tai vang lên tiếng gió gào thét làm tóc y bị thổi ngược ra sau.
Đến khi kịp phản ứng thì cảm giác ẩm ướt đã biến mất, tóc dài và áo bào trắng của Phù Ngọc Thu khô ráo như cũ bay phất phơ.
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Phượng Ương đã quay người bỏ đi chỉ để lại một bóng lưng.
Nhìn theo bóng dáng tiên khí bồng bềnh kia, không hiểu sao Phù Ngọc Thu lại thấy bực bội.
Y cũng mặc kệ những chuyện khác, lập tức chạy bằng chân trần đuổi theo.
"Đứng lại!"
Phượng Ương dừng chân quay lại nhìn y.
Phù Ngọc Thu bị động tác này của hắn làm cho sững sờ.
Rõ ràng chỉ là một động tác quay người bình thường nhưng Phượng Ương lại toát ra vẻ cao quý như loài hoa Quỷ U Lan mà Phù Ngọc Thu từng thấy một lần trên vách núi cheo leo ở Văn U Cốc.
"Quỷ U Lan" hờ hững hỏi: "Sao?"
Thấy bộ dạng lạnh nhạt chẳng có lấy một nụ cười của hắn, Phù Ngọc Thu càng thêm chắc chắn y đang tự mình đa tình.
Đó chính là Diêm La sống!
Tiên tôn đem chim chóc bắn pháo hoa sao có thể vì lừa gạt y mà hạ mình làm đủ chuyện để chuộc lỗi cơ chứ?
"Lần này ngươi đã cứu ta." Phù Ngọc Thu nói, "Sau khi trở về ta sẽ bảo huynh trưởng chuẩn bị quà tạ ơn."
Phù Ngọc Thu có ngốc cũng biết vết thương của mình không dễ chữa như vậy, ngay cả Diêm La sống tu vi ngập trời mà còn phải đưa y đến tộc Tuyết Lộc trên núi Côn Luân là đủ biết khó chữa cỡ nào.
Y luôn có ơn tất báo, dù đối tượng là Diêm La sống đáng ghét cũng không ngoại lệ.
Chỉ là cái nào ra cái đó, cảm tạ thì cảm tạ nhưng chuyện lừa gạt y lần trước vẫn chưa xong đâu.
Phù Ngọc Thu tính toán.
Nếu thực sự không được thì...... xí xóa đi nhỉ?
Ai ngờ Phượng Ương lạnh nhạt liếc y một cái rồi quay lưng bỏ đi.
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu thế mà nhìn ra vẻ khinh thường "ta thèm quà tạ ơn của ngươi chắc?" từ trong mắt hắn.
Phù Ngọc Thu tức giận kêu chíp chíp.
Có quyền thế thì ngon lắm sao?!
...... À không.
Hình như đúng là ngon thật.
Phù Ngọc Thu tức gần chết, nổi giận đùng đùng đuổi theo.
"Khoan đã!"
"Vậy ngươi muốn gì? Ta không muốn nợ ân tình......"
"Tôn thượng? Tôn thượng!"
Phượng Ương nghe thấy hai chữ "tôn thượng" xa cách thì càng đi nhanh hơn như cố ý né tránh Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu mơ hồ cảm thấy không đúng, nhớ lại sắc mặt khó coi của Phượng Ương lúc nãy, đang định chạy theo hắn thì sơ ý vấp chân ngã chúi đầu xuống đất như quỳ lạy.
Phù Ngọc Thu xuýt xoa một tiếng rồi vội vàng ôm "rễ" mình.
Nếu là nguyên hình U Thảo chắc đã bị đứt hết mấy sợi rễ mỏng manh rồi.
Đường lên đỉnh núi Côn Luân dốc đứng đầy sỏi đá, Phượng Ương nghe thấy động tĩnh phía sau thì bước chân run lên, theo bản năng muốn quay đầu lại.
Nhưng vừa khẽ động thì thân hình cao lớn của hắn đột nhiên cứng đờ, khóe môi ứa ra một tia máu.
Phù Ngọc Thu đang đau lòng xuýt xoa cho rễ mình, còn nhắm mắt tự an ủi: "Không đau, không đau chút nào hết."
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn bao trùm lên y.
Phù Ngọc Thu mờ mịt ngẩng đầu.
Phượng Ương đã quay lại, lạnh nhạt rũ mắt quỳ một chân xuống đất.
"Để ta xem."
Cử chỉ của hắn quá mức tự nhiên, Phù Ngọc Thu "ừ" một tiếng rồi theo bản năng đạp chân vào ngực hắn.
Phượng Ương thuần thục nắm cổ chân y vén áo bào lên xem xét đầu gối.
Phù Ngọc Thu thoáng sững sờ, chẳng biết vì mới nằm mơ hay vì quá đau mà hình ảnh Diêm La sống quỳ một chân xuống đất nắm chặt cổ chân y đột nhiên trùng khớp với cảnh tượng trong trí nhớ.
Sau cơn mưa ở Văn U Cốc, Phù Ngọc Thu bị rắn độc cắn một cái.
Theo lý mà nói Phù Ngọc Thu bách độc bất xâm, dù có bị một trăm con rắn cắn cũng sẽ không trúng độc, nhưng sau khi bị cắn vào bắp chân y lại choáng đầu, thậm chí còn nôn ra máu.
Nam nhân có tướng mạo xấu xí đỏ hoe mắt quỳ một gối trước mặt y cầm bắp chân còn đang chảy máu, bàn tay run cầm cập.
Phù Ngọc Thu gân cổ gào khan: "Ta bị rắn cắn rồi! Có phải ta sắp chết rồi không?!"
Nam nhân nói: "Không...... Không đâu."
Phù Ngọc Thu đột nhiên rút chân về rồi ngẩn ngơ nhìn Phượng Ương.
Phượng Ương ngẩng đầu lên.
Khi hắn không cười, gương mặt kia lộ ra vẻ lạnh lùng lạ thường như đóa hoa mọc trong sương tuyết khiến người ta không dám đến gần.
Phù Ngọc Thu nhìn sâu vào đôi mắt vàng của Phượng Ương như muốn tìm ra gì đó.
Quỷ thần xui khiến thế nào y đột nhiên hỏi: "Hơn hai mươi năm trước ngươi đã từng đến hạ giới chưa?"
Nhưng sắc mặt Phượng Ương quá khó coi, ngay cả lông mi cũng đóng băng, không nhúc nhích cũng chẳng phát ra âm thanh nào, Phù Ngọc Thu hơi do dự rồi thử đưa tay thăm dò hơi thở của Phượng Ương.
May quá, vẫn còn thở.
Phù Ngọc Thu không biết mình đang ở đâu mà chỉ nhớ hình như mình bị thương.
Y để thần thức chìm vào nội phủ, phát hiện kinh mạch chồng chất vết thương ban đầu đã khỏi hẳn, chỉ còn những vết nứt nhỏ mờ mờ.
Phù Ngọc Thu không muốn ở lại nơi lạnh cóng này nữa nên giãy dụa lên bờ.
Nhưng y vừa nhúc nhích thì đôi tay bên hông bỗng nhiên siết chặt giữ y lại.
Hàng mi đọng sương trắng của Phượng Ương khẽ chớp rồi đôi mắt vàng rực từ từ mở ra, điềm tĩnh nói: "Đừng nhúc nhích."
Phù Ngọc Thu gắt gỏng: "Thả ta ra!"
Không chết mà giả bộ cái gì?
Phù Ngọc Thu đột nhiên hối hận vì lúc nãy mình còn sợ hắn chết.
Chết mới tốt!
Phượng Ương không nói gì mà vẫn ôm eo không cho y cựa quậy.
Phượng Hoàng cũng rất ít nói nhưng lúc đó Phù Ngọc Thu lại thấy thích, còn tính xấu tẩm ngẩm tầm ngầm này của Phượng Ương thật quá đáng ghét!
Bày đặt tỏ vẻ bí hiểm làm gì chứ?!
Phù Ngọc Thu tức không chịu được, thò tay xuống nước gỡ tay Phượng Ương ra.
Nhưng vừa đụng vào nước thì lập tức run lập cập.
Mắt Phù Ngọc Thu trợn to như sắp lồi ra, sao nước này lạnh thế?!
Từng tia linh lực của suối linh rót vào linh mạch Phù Ngọc Thu khiến lúc đầu y không để ý đến cái lạnh, giờ khẽ động mới thấy lạnh thấu xương.
Phù Ngọc Thu có thể nép vào ngực Phượng Ương để tránh nhưng sực nhớ ra thân phận Diêm La sống nên trừng hắn một cái, vò mẻ không sợ nứt nói: "Thả ta ra, nếu không ta mổ ngươi á!"
Phượng Ương: "......"
Từ một ngọn cỏ Phù Ngọc Thu đã dần quen với thân phận chim trắng này.
"Ngươi bị thương." Phượng Ương lời ít ý nhiều, "Suối linh có thể trị vết thương của ngươi."
Phù Ngọc Thu trừng hắn: "Suối linh này lớn thế chẳng lẽ chỉ có ngồi trên chân ngươi mới chữa được sao?"
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương im lặng hồi lâu rồi từ từ buông tay ra khỏi eo Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu lập tức vùng ra khỏi ngực hắn, dù bị đông cứng làm răng va lập cập nhưng vẫn cố chạy xa tám trượng, bám vào tảng đá bên bờ cảnh giác nhìn Phượng Ương.
Phượng Ương lẳng lặng lên bờ, nước trên người dần bị lửa Phượng Hoàng hong khô hóa thành một làn sương trắng bay đi, quần áo và tóc dài trong nháy mắt khô ráo như cũ.
Hai tay Phù Ngọc Thu bám vào bờ, chỉ lộ ra đôi mắt lén lút nhìn hắn.
Phượng Ương chậm rãi rời đi.
Phù Ngọc Thu thở phào một hơi.
Y ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện đây là một hồ nước bị hang núi che khuất một nửa, nửa kia lộ ra ngoài trời bị ánh nắng chiếu xuống làm sóng nước lấp loáng.
Phù Ngọc Thu không muốn tin Diêm La sống nhưng ngâm trong nước suối lạnh lẽo khiến nội phủ thỉnh thoảng xuất hiện một luồng hơi ấm, hình như thật sự đang chữa trị vết thương.
Y luôn quý trọng thân thể mình nên dù có lạnh cũng cắn răng ngâm tiếp.
Chẳng bao lâu sau, trong hang núi yên tĩnh vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Phù Ngọc Thu cảnh giác ngẩng đầu lên, phát hiện Diêm La sống đã quay lại, tay còn cầm một bình ngọc lóng lánh.
Hung dữ mấy lần đều không bị Diêm La sống trừng phạt nên lá gan Phù Ngọc Thu dần to ra, lập tức nhe răng với hắn: "Ngươi quay lại làm gì?"
Phượng Ương tới cạnh đưa bình ngọc cho y.
"Linh dược."
Phù Ngọc Thu ngồi im ngờ vực nhìn hắn.
Diêm La sống cho mình linh dược?
Chứ không phải độc dược uống vào chết ngay à?
Phù Ngọc Thu không dám uống mà nhìn quanh một vòng: "Đây là đâu?"
"Núi Côn Luân, tộc Tuyết Lộc."
Phượng Ương hỏi gì đáp nấy, chắc vì cảm thấy Phù Ngọc Thu không muốn nói chuyện với mình nên mỗi câu đều lời ít ý nhiều không có nửa chữ dư thừa.
Vừa nghe đến tộc Tuyết Lộc, Phù Ngọc Thu lập tức biến sắc.
Chính là Tuyết Lộc năm đó bắt tay với Phượng Bắc Hà ép mình tự nổ linh đan sao?!
Thấy Phù Ngọc Thu tỏ vẻ bài xích, Phượng Ương cũng đoán được y đang nghĩ gì nên nhẹ nhàng đặt bình ngọc xuống rồi nói với vẻ dịu dàng không dễ phát hiện: "Ta đã bảo Tuyết Sinh đến Hoàng Tuyền tìm Tuyết Lộc thông đồng với Phượng Bắc Hà rồi, sẽ mau chóng đưa tới để mặc ngươi xử lý."
Phù Ngọc Thu nhíu mày.
Con hươu trắng kia quả nhiên đã bị Phượng Bắc Hà diệt khẩu.
Cẩu nam nhân ác độc.
Nhưng y kịp phản ứng rất nhanh, mờ mịt ngẩng đầu hỏi: "Mặc ta xử lý?"
Xử lý thế nào chứ?
Phượng Ương hỏi: "Ngươi không hận hắn à?"
Phù Ngọc Thu không rõ Phượng Ương muốn làm y vui lòng rốt cuộc có ý đồ gì, cũng không muốn mượn tay hắn báo thù rửa hận nên nói: "Hắn chết rồi mà."
Phượng Ương ôn tồn đáp: "Nhưng thần hồn hắn vẫn còn."
Phù Ngọc Thu: "......"
Cho nên...... muốn nghiền xương thành tro hồn bay phách tán sao?
"Cả Phượng Bắc Hà nữa......" Phượng Ương thản nhiên nói, "Hắn cũng đang ở núi Côn Luân, chờ vết thương của ngươi lành lại ta sẽ dẫn ngươi đi gặp hắn."
Phù Ngọc Thu lặng im hồi lâu, sự cảnh giác trong lòng từ từ vơi đi.
Diêm La sống là tiên tôn Cửu Trọng Thiên cao cao tại thượng, dù muốn tìm thú vui cũng đâu cần hao tâm tổn trí vì y thế chứ?
Phát hiện gai nhọn lởm chởm của Phù Ngọc Thu dường như đã mềm xuống, Phượng Ương âm thầm thở phào.
"Uống linh dược trước đi."
Phù Ngọc Thu dè dặt cầm bình ngọc ngửi ngửi.
Mùi linh dược thơm nồng hơi ngọt.
Phù Ngọc Thu đổ ra một viên cầm giữa hai ngón tay ngắm nghía.
Hình như...... đúng là linh dược thượng phẩm thật.
Phù Ngọc Thu rơi vào xoắn xuýt.
Rốt cuộc Diêm La sống có mưu đồ gì đây?
Nghĩ trăm phương ngàn kế giấu diếm thân phận xem y như trò cười, giờ sự thật bị phơi bày lại làm nhiều việc tốt như vậy để chuộc lỗi......
Chẳng lẽ hắn thật sự không cười nhạo y sao?
Nhắc mới nhớ, hình như lúc ấy Phượng Hoàng đã nhiều lần ám chỉ thân phận mình có dị thường, chỉ thiếu điều nói thẳng ra cho y biết nữa thôi.
Nhưng Phù Ngọc Thu quá tin tưởng hắn nên hoàn toàn không nghĩ theo hướng kia.
Cuối cùng Phượng Hoàng không muốn tiếp tục lừa gạt y nên đã chủ động tiết lộ thân phận......
"Không được nghĩ nữa!" Phù Ngọc Thu lắc mạnh đầu rồi bực bội nghĩ thầm, "Còn nghĩ lung tung mình sẽ tưởng Diêm La sống yêu mình sâu đậm cho xem."
Phù Ngọc Thu đâu phải cỏ tự luyến.
Thân phận Diêm La sống cao quý, tu vi ngập trời, muốn gì mà chẳng có, tội gì phải quan tâm một ngọn cỏ như y chứ?
Nhất định là ảo giác rồi.
Ngay khi sự cảnh giác của Phù Ngọc Thu đối với Phượng Ương lung lay sắp đổ thì Phượng Ương đột nhiên đưa tay ra nhẹ nhàng cầm viên linh dược trên ngón tay Phù Ngọc Thu rồi chẳng chút do dự nuốt xuống.
"Không độc đâu, đừng lo."
Phù Ngọc Thu chà xát hai ngón tay, chẳng hiểu sao lại thấy ngượng ngùng: "Ta...... Ta đâu có."
Y muốn nói mình không nghi ngờ nhưng phản ứng lúc nãy rõ ràng là hoài nghi thuốc này có độc nên không chịu uống.
Phượng Ương đã làm đến vậy thì Phù Ngọc Thu cũng chẳng băn khoăn nữa mà đổ ra một viên linh dược bỏ vào miệng.
Linh dược lập tức tan ra, một dòng linh lực trôi xuống cổ rồi nhanh chóng hòa vào lục phủ ngũ tạng khiến kinh mạch vốn còn mấy vết nứt và nội phủ lành lặn như ban đầu.
Rốt cuộc Phù Ngọc Thu đã thấy dễ chịu hơn, chống hai tay trắng nõn lên bờ rồi "chíp" một tiếng, cố gắng nâng thân thể nặng nề ra khỏi suối linh.
Quả thật y đã quen làm chim nên ngay cả khi biến thành người vẫn "chíp" không ngừng.
Đỉnh núi Côn Luân vốn lạnh lẽo, sau khi leo ra suối linh toàn thân Phù Ngọc Thu ướt sũng, theo bản năng lắc mạnh đầu muốn vẩy nước đi nhưng giờ y không phải chim trắng nên có lắc văng cả óc cũng chẳng giũ hết nước trên mái tóc màu tuyết.
Mấy lọn tóc trắng dính trên mặt Phù Ngọc Thu, có mấy sợi còn lọt vào miệng y.
Phù Ngọc Thu phun phì phì, đầu óc choáng váng.
Y đang định vận chuyển linh lực sấy khô tóc và quần áo thì từ bên cạnh vươn ra một bàn tay lộ rõ khớp xương đặt lên vai Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu chợt nghe thấy bên tai vang lên tiếng gió gào thét làm tóc y bị thổi ngược ra sau.
Đến khi kịp phản ứng thì cảm giác ẩm ướt đã biến mất, tóc dài và áo bào trắng của Phù Ngọc Thu khô ráo như cũ bay phất phơ.
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Phượng Ương đã quay người bỏ đi chỉ để lại một bóng lưng.
Nhìn theo bóng dáng tiên khí bồng bềnh kia, không hiểu sao Phù Ngọc Thu lại thấy bực bội.
Y cũng mặc kệ những chuyện khác, lập tức chạy bằng chân trần đuổi theo.
"Đứng lại!"
Phượng Ương dừng chân quay lại nhìn y.
Phù Ngọc Thu bị động tác này của hắn làm cho sững sờ.
Rõ ràng chỉ là một động tác quay người bình thường nhưng Phượng Ương lại toát ra vẻ cao quý như loài hoa Quỷ U Lan mà Phù Ngọc Thu từng thấy một lần trên vách núi cheo leo ở Văn U Cốc.
"Quỷ U Lan" hờ hững hỏi: "Sao?"
Thấy bộ dạng lạnh nhạt chẳng có lấy một nụ cười của hắn, Phù Ngọc Thu càng thêm chắc chắn y đang tự mình đa tình.
Đó chính là Diêm La sống!
Tiên tôn đem chim chóc bắn pháo hoa sao có thể vì lừa gạt y mà hạ mình làm đủ chuyện để chuộc lỗi cơ chứ?
"Lần này ngươi đã cứu ta." Phù Ngọc Thu nói, "Sau khi trở về ta sẽ bảo huynh trưởng chuẩn bị quà tạ ơn."
Phù Ngọc Thu có ngốc cũng biết vết thương của mình không dễ chữa như vậy, ngay cả Diêm La sống tu vi ngập trời mà còn phải đưa y đến tộc Tuyết Lộc trên núi Côn Luân là đủ biết khó chữa cỡ nào.
Y luôn có ơn tất báo, dù đối tượng là Diêm La sống đáng ghét cũng không ngoại lệ.
Chỉ là cái nào ra cái đó, cảm tạ thì cảm tạ nhưng chuyện lừa gạt y lần trước vẫn chưa xong đâu.
Phù Ngọc Thu tính toán.
Nếu thực sự không được thì...... xí xóa đi nhỉ?
Ai ngờ Phượng Ương lạnh nhạt liếc y một cái rồi quay lưng bỏ đi.
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu thế mà nhìn ra vẻ khinh thường "ta thèm quà tạ ơn của ngươi chắc?" từ trong mắt hắn.
Phù Ngọc Thu tức giận kêu chíp chíp.
Có quyền thế thì ngon lắm sao?!
...... À không.
Hình như đúng là ngon thật.
Phù Ngọc Thu tức gần chết, nổi giận đùng đùng đuổi theo.
"Khoan đã!"
"Vậy ngươi muốn gì? Ta không muốn nợ ân tình......"
"Tôn thượng? Tôn thượng!"
Phượng Ương nghe thấy hai chữ "tôn thượng" xa cách thì càng đi nhanh hơn như cố ý né tránh Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu mơ hồ cảm thấy không đúng, nhớ lại sắc mặt khó coi của Phượng Ương lúc nãy, đang định chạy theo hắn thì sơ ý vấp chân ngã chúi đầu xuống đất như quỳ lạy.
Phù Ngọc Thu xuýt xoa một tiếng rồi vội vàng ôm "rễ" mình.
Nếu là nguyên hình U Thảo chắc đã bị đứt hết mấy sợi rễ mỏng manh rồi.
Đường lên đỉnh núi Côn Luân dốc đứng đầy sỏi đá, Phượng Ương nghe thấy động tĩnh phía sau thì bước chân run lên, theo bản năng muốn quay đầu lại.
Nhưng vừa khẽ động thì thân hình cao lớn của hắn đột nhiên cứng đờ, khóe môi ứa ra một tia máu.
Phù Ngọc Thu đang đau lòng xuýt xoa cho rễ mình, còn nhắm mắt tự an ủi: "Không đau, không đau chút nào hết."
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn bao trùm lên y.
Phù Ngọc Thu mờ mịt ngẩng đầu.
Phượng Ương đã quay lại, lạnh nhạt rũ mắt quỳ một chân xuống đất.
"Để ta xem."
Cử chỉ của hắn quá mức tự nhiên, Phù Ngọc Thu "ừ" một tiếng rồi theo bản năng đạp chân vào ngực hắn.
Phượng Ương thuần thục nắm cổ chân y vén áo bào lên xem xét đầu gối.
Phù Ngọc Thu thoáng sững sờ, chẳng biết vì mới nằm mơ hay vì quá đau mà hình ảnh Diêm La sống quỳ một chân xuống đất nắm chặt cổ chân y đột nhiên trùng khớp với cảnh tượng trong trí nhớ.
Sau cơn mưa ở Văn U Cốc, Phù Ngọc Thu bị rắn độc cắn một cái.
Theo lý mà nói Phù Ngọc Thu bách độc bất xâm, dù có bị một trăm con rắn cắn cũng sẽ không trúng độc, nhưng sau khi bị cắn vào bắp chân y lại choáng đầu, thậm chí còn nôn ra máu.
Nam nhân có tướng mạo xấu xí đỏ hoe mắt quỳ một gối trước mặt y cầm bắp chân còn đang chảy máu, bàn tay run cầm cập.
Phù Ngọc Thu gân cổ gào khan: "Ta bị rắn cắn rồi! Có phải ta sắp chết rồi không?!"
Nam nhân nói: "Không...... Không đâu."
Phù Ngọc Thu đột nhiên rút chân về rồi ngẩn ngơ nhìn Phượng Ương.
Phượng Ương ngẩng đầu lên.
Khi hắn không cười, gương mặt kia lộ ra vẻ lạnh lùng lạ thường như đóa hoa mọc trong sương tuyết khiến người ta không dám đến gần.
Phù Ngọc Thu nhìn sâu vào đôi mắt vàng của Phượng Ương như muốn tìm ra gì đó.
Quỷ thần xui khiến thế nào y đột nhiên hỏi: "Hơn hai mươi năm trước ngươi đã từng đến hạ giới chưa?"