Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Tay Phượng Ương khẽ nhúc nhích, càng ôm y chặt hơn.
Phù Ngọc Thu lạnh đến nỗi răng va nhau lập cập, co ro nép vào ngực Phượng Ương luôn miệng thì thào "Phượng Hoàng" như đang gặp phải ác mộng.
Có lẽ vì hai chân trần trụi bị tê cứng nên Phù Ngọc Thu giãy dụa muốn đưa tay nắm cổ chân, nhưng càng cử động càng thấy lạnh, từng luồng khí rét buốt mang theo linh lực có thể chữa trị thần hồn chui vào lục phủ ngũ tạng của y.
Phù Ngọc Thu sắp bị đông lạnh thành mỹ nhân băng giá, ngay cả lông mi cũng bị phủ một lớp sương trắng.
Phượng Hoàng muốn làm y ấm hơn một chút, vừa gọi ra lửa Phượng Hoàng thì chợt nghe lão tộc chủ Tuyết Lộc nói: "Tôn thượng, tốt nhất là đừng."
Phượng Ương hết cách đành phải ôm Phù Ngọc Thu chặt hơn.
Vì ở rất gần nên Phượng Ương mơ hồ nghe được Phù Ngọc Thu lẩm bẩm gì đó.
"Phượng Hoàng......"
"...... Không, không."
Phượng Ương nhíu mày nín thở lắng nghe, bỗng nhiên thấy Phù Ngọc Thu đạp chân, bàn tay bị đông cứng như băng níu chặt vạt áo Phượng Ương, bờ môi run rẩy nghẹn ngào nói.
"Có, có rắn......"
"Có rắn cắn ta, hức......"
Phượng Ương sững sờ, bàn tay to lớn vuốt ve sau gáy Phù Ngọc Thu nhẹ nhàng nói: "Đâu có rắn."
Thế gian này đã không còn rắn nữa.
Phù Ngọc Thu hoàn toàn chẳng nghe hắn nói gì mà vẫn khóc thút thít không ngừng, thỉnh thoảng còn giãy dụa như muốn chạy trốn.
Phượng Ương im lặng hồi lâu rồi đột nhiên nâng mặt Phù Ngọc Thu lên để trán hai người kề sát nhau.
Lão tộc chủ Tuyết Lộc đang chọn lựa linh dược, thấy cảnh này không khỏi băn khoăn.
Nghĩ kỹ lại thì sự đối đãi đặc biệt và tính chiếm hữu của tiên tôn đối với chim trắng này hình như đều có nguyên do.
Tiên tôn vô thượng lạnh tâm lạnh tình...... vậy mà thật sự động lòng phàm sao?!
Lão tộc chủ dời mắt đi để khỏi phải thấy cảnh tình tứ của hai người đang chữa thương kia nữa.
Chói mắt muốn chết.
Nhưng Phượng Ương không phải đang tình tứ, hắn rũ xuống đôi mi dài rút ra một tia linh lực hư ảo như lửa trong thức hải rồi từng li từng tí thăm dò vào thức hải Phù Ngọc Thu từ chỗ tựa trán.
"Mơ đẹp nhé."
Phù Ngọc Thu được trấn an lập tức yên tĩnh lại không còn giãy dụa run rẩy nữa, lông mày nhíu chặt từ từ giãn ra, dịu dàng ngoan ngoãn rúc vào ngực Phượng Ương ngủ thiếp đi.
Y có một giấc mơ rất đẹp.
Văn U Cốc sau cơn mưa.
Mây mù bảng lảng ngàn dặm, sương trắng quanh quẩn trên núi.
Chỉ là phong cảnh tuyệt mỹ này lại bị một tiếng đàn hạc chói tai phá vỡ, âm thanh cao vút như đàn bông gòn khiến người nghe tâm phiền ý loạn không thôi.
Cũng chẳng biết tiếng đàn hạc ầm ĩ như vậy mà sao Phù Ngọc Thu lại nghĩ đây là mộng đẹp nữa.
Trên đồng cỏ xanh biếc nở rộ một đóa hoa kiều diễm lắc lư theo gió, đột nhiên hai bàn chân trần chạy như bay tới suýt giẫm lên đóa hoa kia.
Vạt áo bào trắng tinh lướt qua đóa hoa mang theo hương thơm mùa xuân tươi mát.
Trên tóc Phù Ngọc Thu nở đầy hoa, khuôn mặt như hoa đào cực kỳ xinh đẹp.
Y chạy ra sau vườn trồng đủ loại hoa cỏ rồi bám vào dây leo gắt gỏng.
"Ồn chết đi được!"
Tiếng đàn hạc lập tức im bặt.
Phù Ngọc Thu cáu kỉnh nói: "Rốt cuộc ngươi đang đàn cái gì thế hả? Ngươi có biết năm chữ "ma âm rót vào tai" viết thế nào không?"
Trong ngôi đình nhỏ dựng bằng dây leo hoa sau vườn, một nam nhân mặc áo đen ngồi trên ghế mây nhẹ nhàng thu tay lại khỏi đàn hạc.
Hắn ngẩng đầu lên để lộ gương mặt chằng chịt những đường vân như nước chảy qua cát cực kỳ xấu xí.
Phượng Ương đang yên lặng quan sát trong thức hải đột nhiên sững sờ.
Đó là......
Hắn hai mươi năm trước.
Trong mộng đẹp của Phù Ngọc Thu lại có hắn ư?
"Cá, cá trong nước." Nam nhân xấu xí kia cúi thấp đầu lí nhí như làm sai chuyện gì, "Tại ta thấy ngươi...... hay nghe người kia đàn."
Phù Ngọc Thu chạy tới nhảy lên ghế rồi lười biếng khoanh chân ngồi trên ghế mây đối diện với Phượng Ương.
"Ai cơ? Ngươi nói nhạc sư ấy à?"
Phượng Ương khẽ gật đầu.
Phù Ngọc Thu sôi nổi năng động như ngọn cỏ bừng bừng sức sống luôn hướng về phía mặt trời, chỉ cần nhìn sức sống tràn trề kia cũng đủ làm Phượng Hoàng tự ti mặc cảm.
"Để ý tới hắn làm gì?" Phù Ngọc Thu chống khuỷu tay lên đầu gối nói líu lo, "Hắn phiền phức lắm, lần trước hắn bị tẩu hỏa nhập ma được ta cứu một lần nên mới hay tới đây quản ta thôi."
Phượng Ương có vẻ không thích nghe về nhạc sư nên hờ hững "ừ" một tiếng, không tiếp lời Phù Ngọc Thu nữa.
Nhưng Phù Ngọc Thu đã quen tịch mịch ở Văn U Cốc, khó khăn lắm mới có người tốt tính không chê y lắm lời nên huyên thuyên không ngừng: "Lúc rảnh hắn cũng hay gảy cây đàn cùi bắp kia, cả cây đàn hạc này nữa, ta hỏi ngươi thấy có hay không?"
Phượng Ương nói: "Chẳng phải ngươi thích nghe lắm sao?"
Phù Ngọc Thu miễn cưỡng nói: "Cũng tạm thôi, ai bảo ta buồn chán quá làm gì, chẳng tìm được thú vui nào cả."
Đúng lúc này thanh âm Nhạc Thánh yếu ớt vang lên bên cạnh: "Sao hả tiểu tổ tông, ta còn phải mang ơn ngươi nữa à?"
Phù Ngọc Thu chẳng hề xấu hổ vì bị người mình nói xấu bắt quả tang mà còn trừng hắn một cái rồi phủ đầu trước: "Sao ngươi tới hoài vậy?"
Nhạc Thánh nói: "Nghe nói Cửu Trọng Thiên xảy ra chuyện rồi."
Thân hình Phượng Ương run lên bần bật, vội vã cúi đầu xuống.
Phù Ngọc Thu không phát giác ra sự khác thường của Phượng Ương mà thản nhiên nói: "Liên quan gì đến ta chứ?"
"Nghe nói có người nghiền xương thiếu tộc chủ Uyên Sồ thành tro, một mảnh thần hồn cũng không chừa lại, giờ cả bốn tộc và Cửu Trọng Thiên đều đang truy lùng thủ phạm." Nhạc Thánh nheo mắt nhìn Phượng Ương rõ ràng có gì đó quái lạ bên cạnh, "Hơn nữa nghe nói người kia...... đã xuống hạ giới rồi."
Khí tức trong thân thể Phượng Ương quá mức kỳ quái, nói linh thú cũng không phải mà nói bốn tộc cũng chẳng đúng, giống như mọi sự dơ bẩn hòa vào nhau trong linh mạch làm vấy bẩn huyết mạch và khí vận ban đầu của hắn.
Ngay cả Nhạc Thánh cũng không nhận ra dưới khí tức dơ bẩn hỗn tạp này là linh lực Phượng Hoàng thực thụ.
Phát hiện Nhạc Thánh đang nhìn mình, Phượng Ương càng gục đầu xuống thấp hơn.
Phù Ngọc Thu vô tư nói: "Ngươi sợ thủ phạm kia mò đến Văn U Cốc à?"
Nhìn không thấu thân phận Phượng Ương, Nhạc Thánh đành phải thu hồi ánh mắt rồi thản nhiên nói: "Ca ca ngươi đã nhờ ta trông chừng ngươi vì sợ xảy ra chuyện."
Phù Ngọc Thu liếc mắt: "Bọn họ tám trăm năm rồi không thèm về một lần, sao giờ lại nhớ đến ta thế —— Không cần ngươi lo cho ta đâu, ngươi về đi."
Nhạc Thánh: "Đừng rộn nữa."
Phù Ngọc Thu phiền muốn chết, vô tình liếc thấy Phượng Ương ngồi nhìn đàn hạc bên cạnh thì do dự giây lát rồi đột nhiên vênh vang đắc ý bảo Nhạc Thánh: "Vậy được, ngươi tới cũng xem như đúng lúc lắm, ta vừa tìm được một đồ đệ cho ngươi đây."
Nhạc Thánh: "?"
Ở đâu ra kiểu ép mua ép bán này vậy?
"Hắn đàn hạc khó nghe lắm." Phù Ngọc Thu chỉ vào Phượng Ương đang ngơ ngác, "Ngươi dạy hắn đàn đi."
Nhạc Thánh nói mỉa: "Vậy ta phải khấu tạ thánh ân chứ nhỉ?"
Phù Ngọc Thu: "Miễn lễ."
Nhạc Thánh: "......"
Nhạc Thánh nguýt y một cái, dù sao Văn U Cốc cũng chẳng có gì vui nên đành nhìn sang Phượng Ương hỏi: "Ngươi muốn học đàn hạc không?"
Phượng Ương không thích giao tiếp với Nhạc Thánh nhưng chuyện này do Phù Ngọc Thu đưa ra nên hắn cũng không từ chối mà nể mặt gật đầu.
Nhạc Thánh: "Ừ được rồi, vậy ngươi đàn trước một khúc để ta xem năng khiếu của ngươi thế nào."
Phượng Ương gật đầu rồi đặt tay lên đàn hạc.
Thấy thế Phù Ngọc Thu lập tức co chân lên, cả người cuộn tròn trên ghế mây bịt chặt tai.
Bắt gặp bộ dạng này của y, Nhạc Thánh cười: "Hắn đàn khó nghe thế cơ à?"
Phù Ngọc Thu nghiêm túc gật đầu.
Cứ như ma âm rót vào tai vậy.
Nhạc Thánh tự tin mình từng gặp qua sóng to gió lớn nên khoanh tay hờ hững nhìn Phượng Ương chờ nghe xem rốt cuộc hắn đàn dở đến mức nào.
...... Phượng Ương gảy một khúc.
Nhạc Thánh: "......"
Nhạc Thánh nói với Phù Ngọc Thu: "Hay là ta về nhé?"
Phượng Ương: "......"
Phù Ngọc Thu cười ha ha.
Nhạc Thánh không còn cách nào khác, dù năng khiếu của Phượng Ương không tốt cũng chỉ có thể bịt mũi dạy hắn.
Phù Ngọc Thu như đang xem kịch vui, lười biếng dựa vào ghế mây nhìn một người ngán ngẩm dạy một người nghiêm túc học, thỉnh thoảng còn thấy Nhạc Thánh tức giận giơ chân phát ra linh lực làm cành khô dưới ghế mây nở hoa.
Chẳng biết qua bao lâu, rốt cuộc Nhạc Thánh cũng dạy xong các nốt "Cung Thương Giác Trưng Vũ" cho Phượng Ương rồi uể oải hỏi: "Ngươi muốn học bài nào?"
Phượng Ương chẳng chút nghĩ ngợi đáp ngay: "Cá trong nước."
Nhạc Thánh nhìn hắn với vẻ kỳ quái: "Sao lại muốn học bài này?"
Phượng Ương im lặng.
Nhạc Thánh đã quá quen với tính tình quái nhân này nên đổi câu hỏi khác: "Vậy ngươi biết bài này có ý nghĩa gì không?"
Phượng Ương không biết, hắn chỉ cảm thấy bài "Cá trong nước" này có tên Phù Ngọc Thu mà thôi.
Nhạc Thánh bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi miễn cưỡng nói: "Được rồi, muốn học thì học."
Phượng Ương lại bắt đầu "đàn bông gòn" của mình.
Dù tiếng đàn hạc khó nghe cách mấy Phù Ngọc Thu cũng không hề xem như ác mộng mà thậm chí còn thấy thích thú.
Chẳng biết qua bao lâu, tựa như mấy ngày, lại giống như mấy tháng.
Khi Phù Ngọc Thu đang nhảy dây trên sợi mây thì sau lưng mơ hồ vang lên tiếng một vật nặng bị kéo lê trên đất.
Y nghi hoặc quay đầu nhìn rồi đột nhiên sững sờ.
Chẳng biết Phượng Ương tìm đâu ra một tảng đá lớn cột lại bằng sợi mây rồi dốc hết sức lực kéo nó vào sân.
Tảng đá kia cực to, bên trên còn có cỏ non mọc trong khe đá.
Phượng Ương không có linh lực, trái tim cũng bị thương nặng, trên người còn có vô số độc không giải được nên thân hình gầy guộc đến đáng sợ, cũng không biết hắn lấy đâu ra sức lực để kéo tảng đá khổng lồ này về nữa.
Nhìn hắn như đã kiệt sức, mồ hôi thi nhau chảy xuống.
Phù Ngọc Thu giật nảy mình, vội vàng nhảy xuống đỡ hắn: "Ngươi...... Ngươi lại phát độc à?"
Mặt mũi Phượng Ương đầm đìa mồ hôi giống hệt lúc nước độc phát tác, hắn khẽ lắc đầu rồi kéo y đến xem tảng đá đen sì sau lưng, đôi mắt màu hổ phách sáng rực hiếm thấy.
"Tảng...... Tảng đá." Phượng Ương nói.
Phù Ngọc Thu mờ mịt: "Hả? Tảng đá làm sao?"
Giờ đang là mùa thu, Phượng Ương ốm yếu gầy gò bị gió thổi tựa như một chớp mắt tiếp theo sẽ đổ gục xuống, hắn không biết giải thích thế nào nên đành kéo tay Phù Ngọc Thu chạm vào tảng đá kia.
Phù Ngọc Thu vừa sờ lên tảng đá thì lập tức ngẩn người.
Tảng đá vốn lạnh lẽo mà sờ vào lại giống như lò than sưởi ấm cả lòng bàn tay.
Hơi ấm kia không nóng như lửa mà dịu dàng như noãn ngọc.
Phù Ngọc Thu ngẩng đầu mờ mịt nhìn hắn.
Hàng mi Phượng Ương bị mồ hôi thấm ướt, trên gương mặt không có biểu cảm gì lần đầu tiên xuất hiện vẻ ấm áp thuần khiết tột cùng.
"Chẳng phải ngươi nói sợ mùa đông lạnh sao?" Phượng Ương nói, "Ngủ trên đây sẽ hết lạnh thôi."
Phù Ngọc Thu không ngờ chỉ vì một câu nói vu vơ của mình mà Phượng Ương lại làm đến mức này, sửng sốt hồi lâu rồi đột nhiên phì cười.
"Ngốc!" Phù Ngọc Thu cười hắn, "Ha ha ha, vậy cũng đâu cần khiêng cả tảng đá về chứ."
Phượng Ương sửng sốt.
Chỉ là chưa kịp hụt hẫng thì Phù Ngọc Thu đã nhào tới ôm cổ hắn rồi kiễng chân đu lên người hắn, toàn thân ấm áp như lò sưởi nhỏ.
"Nhưng ta thích lắm." Phù Ngọc Thu cọ vào mặt hắn rồi cười tít mắt, "Sao ngươi giỏi quá vậy?"
Phượng Ương ngẩn ngơ.
Chưa từng có ai...... thân mật với hắn như vậy.
Trái tim băng giá như bị vật gì đó gõ nhẹ từ từ rạn nứt.
"Rắc rắc ——"
Giống như tiếng kết giới vỡ vụn.
Gió lạnh gào thét, hình như có tuyết rơi.
Mộng đẹp vẫn tiếp diễn, chỉ là chung quanh như sắp sụp đổ, vết rạn đang lan dần đến chính giữa.
Phù Ngọc Thu cuộn mình trên chiếc giường êm ái mà Phượng Ương làm cho y, hai mắt híp lại như mèo lười phơi nắng.
Trong lúc mơ màng, có người ngồi cạnh giường đá ấm áp khẽ lay bả vai Phù Ngọc Thu.
"Ngọc Thu...... Ngọc Thu."
Cứ đến mùa đông Phù Ngọc Thu lại chẳng thích làm gì, lúc này đang ngủ ngon nên không muốn đáp lại chút nào.
Người kia vẫn kiên nhẫn nói: "Ngọc Thu, ta...... ta tặng ngươi một vật nhé, Ngọc Thu?"
Phù Ngọc Thu lẩm bẩm: "Ngoan nào, ta muốn ngủ."
Đột nhiên một giọng nói vừa quen vừa lạ vọng đến từ một thế giới khác.
"Phù Ngọc Thu!"
"Phù Ngọc Thu, tỉnh lại đi!!"
"Tỉnh lại đi ——"
Ngọc Thu Ngọc Thu.
Chíp chíp chíp chíp, phiền chết!
Phù Ngọc Thu bị thanh âm trong mộng quấy rầy hết sức bực bội, đang định mắng chíp chíp thì giống như bị hụt chân làm y đột ngột bừng tỉnh.
Bên tai có tiếng nước chảy róc rách.
Phù Ngọc Thu chậm chạp mở mắt, hơn nửa ngày sau mới nhận ra mình đang ngâm trong một hồ nước xanh biếc, rõ ràng nước lạnh thấu xương nhưng linh lực thấm vào linh mạch lại vô cùng ấm áp.
Phù Ngọc Thu vừa tỉnh lại nên nhất thời không rõ mình đang ở đâu.
Y đang định đứng dậy lên bờ thì chợt nhận ra một đôi tay đang giữ chặt hông mình, giống như bị ai đó ôm vào lòng.
Phù Ngọc Thu ngẩng đầu nhìn.
Phượng Ương ngồi trong suối linh bế Phù Ngọc Thu trên đùi, đôi tay to rộng mạnh mẽ siết chặt vòng eo mảnh khảnh của Phù Ngọc Thu, giữ y trong ngực mình đầy vẻ chiếm hữu.
Nhưng chẳng hiểu sao hai mắt Phượng Ương nhắm nghiền, sắc mặt và bờ môi đều tái nhợt cực kỳ đáng sợ.
Phù Ngọc Thu giật nảy mình.
Phù Ngọc Thu lạnh đến nỗi răng va nhau lập cập, co ro nép vào ngực Phượng Ương luôn miệng thì thào "Phượng Hoàng" như đang gặp phải ác mộng.
Có lẽ vì hai chân trần trụi bị tê cứng nên Phù Ngọc Thu giãy dụa muốn đưa tay nắm cổ chân, nhưng càng cử động càng thấy lạnh, từng luồng khí rét buốt mang theo linh lực có thể chữa trị thần hồn chui vào lục phủ ngũ tạng của y.
Phù Ngọc Thu sắp bị đông lạnh thành mỹ nhân băng giá, ngay cả lông mi cũng bị phủ một lớp sương trắng.
Phượng Hoàng muốn làm y ấm hơn một chút, vừa gọi ra lửa Phượng Hoàng thì chợt nghe lão tộc chủ Tuyết Lộc nói: "Tôn thượng, tốt nhất là đừng."
Phượng Ương hết cách đành phải ôm Phù Ngọc Thu chặt hơn.
Vì ở rất gần nên Phượng Ương mơ hồ nghe được Phù Ngọc Thu lẩm bẩm gì đó.
"Phượng Hoàng......"
"...... Không, không."
Phượng Ương nhíu mày nín thở lắng nghe, bỗng nhiên thấy Phù Ngọc Thu đạp chân, bàn tay bị đông cứng như băng níu chặt vạt áo Phượng Ương, bờ môi run rẩy nghẹn ngào nói.
"Có, có rắn......"
"Có rắn cắn ta, hức......"
Phượng Ương sững sờ, bàn tay to lớn vuốt ve sau gáy Phù Ngọc Thu nhẹ nhàng nói: "Đâu có rắn."
Thế gian này đã không còn rắn nữa.
Phù Ngọc Thu hoàn toàn chẳng nghe hắn nói gì mà vẫn khóc thút thít không ngừng, thỉnh thoảng còn giãy dụa như muốn chạy trốn.
Phượng Ương im lặng hồi lâu rồi đột nhiên nâng mặt Phù Ngọc Thu lên để trán hai người kề sát nhau.
Lão tộc chủ Tuyết Lộc đang chọn lựa linh dược, thấy cảnh này không khỏi băn khoăn.
Nghĩ kỹ lại thì sự đối đãi đặc biệt và tính chiếm hữu của tiên tôn đối với chim trắng này hình như đều có nguyên do.
Tiên tôn vô thượng lạnh tâm lạnh tình...... vậy mà thật sự động lòng phàm sao?!
Lão tộc chủ dời mắt đi để khỏi phải thấy cảnh tình tứ của hai người đang chữa thương kia nữa.
Chói mắt muốn chết.
Nhưng Phượng Ương không phải đang tình tứ, hắn rũ xuống đôi mi dài rút ra một tia linh lực hư ảo như lửa trong thức hải rồi từng li từng tí thăm dò vào thức hải Phù Ngọc Thu từ chỗ tựa trán.
"Mơ đẹp nhé."
Phù Ngọc Thu được trấn an lập tức yên tĩnh lại không còn giãy dụa run rẩy nữa, lông mày nhíu chặt từ từ giãn ra, dịu dàng ngoan ngoãn rúc vào ngực Phượng Ương ngủ thiếp đi.
Y có một giấc mơ rất đẹp.
Văn U Cốc sau cơn mưa.
Mây mù bảng lảng ngàn dặm, sương trắng quanh quẩn trên núi.
Chỉ là phong cảnh tuyệt mỹ này lại bị một tiếng đàn hạc chói tai phá vỡ, âm thanh cao vút như đàn bông gòn khiến người nghe tâm phiền ý loạn không thôi.
Cũng chẳng biết tiếng đàn hạc ầm ĩ như vậy mà sao Phù Ngọc Thu lại nghĩ đây là mộng đẹp nữa.
Trên đồng cỏ xanh biếc nở rộ một đóa hoa kiều diễm lắc lư theo gió, đột nhiên hai bàn chân trần chạy như bay tới suýt giẫm lên đóa hoa kia.
Vạt áo bào trắng tinh lướt qua đóa hoa mang theo hương thơm mùa xuân tươi mát.
Trên tóc Phù Ngọc Thu nở đầy hoa, khuôn mặt như hoa đào cực kỳ xinh đẹp.
Y chạy ra sau vườn trồng đủ loại hoa cỏ rồi bám vào dây leo gắt gỏng.
"Ồn chết đi được!"
Tiếng đàn hạc lập tức im bặt.
Phù Ngọc Thu cáu kỉnh nói: "Rốt cuộc ngươi đang đàn cái gì thế hả? Ngươi có biết năm chữ "ma âm rót vào tai" viết thế nào không?"
Trong ngôi đình nhỏ dựng bằng dây leo hoa sau vườn, một nam nhân mặc áo đen ngồi trên ghế mây nhẹ nhàng thu tay lại khỏi đàn hạc.
Hắn ngẩng đầu lên để lộ gương mặt chằng chịt những đường vân như nước chảy qua cát cực kỳ xấu xí.
Phượng Ương đang yên lặng quan sát trong thức hải đột nhiên sững sờ.
Đó là......
Hắn hai mươi năm trước.
Trong mộng đẹp của Phù Ngọc Thu lại có hắn ư?
"Cá, cá trong nước." Nam nhân xấu xí kia cúi thấp đầu lí nhí như làm sai chuyện gì, "Tại ta thấy ngươi...... hay nghe người kia đàn."
Phù Ngọc Thu chạy tới nhảy lên ghế rồi lười biếng khoanh chân ngồi trên ghế mây đối diện với Phượng Ương.
"Ai cơ? Ngươi nói nhạc sư ấy à?"
Phượng Ương khẽ gật đầu.
Phù Ngọc Thu sôi nổi năng động như ngọn cỏ bừng bừng sức sống luôn hướng về phía mặt trời, chỉ cần nhìn sức sống tràn trề kia cũng đủ làm Phượng Hoàng tự ti mặc cảm.
"Để ý tới hắn làm gì?" Phù Ngọc Thu chống khuỷu tay lên đầu gối nói líu lo, "Hắn phiền phức lắm, lần trước hắn bị tẩu hỏa nhập ma được ta cứu một lần nên mới hay tới đây quản ta thôi."
Phượng Ương có vẻ không thích nghe về nhạc sư nên hờ hững "ừ" một tiếng, không tiếp lời Phù Ngọc Thu nữa.
Nhưng Phù Ngọc Thu đã quen tịch mịch ở Văn U Cốc, khó khăn lắm mới có người tốt tính không chê y lắm lời nên huyên thuyên không ngừng: "Lúc rảnh hắn cũng hay gảy cây đàn cùi bắp kia, cả cây đàn hạc này nữa, ta hỏi ngươi thấy có hay không?"
Phượng Ương nói: "Chẳng phải ngươi thích nghe lắm sao?"
Phù Ngọc Thu miễn cưỡng nói: "Cũng tạm thôi, ai bảo ta buồn chán quá làm gì, chẳng tìm được thú vui nào cả."
Đúng lúc này thanh âm Nhạc Thánh yếu ớt vang lên bên cạnh: "Sao hả tiểu tổ tông, ta còn phải mang ơn ngươi nữa à?"
Phù Ngọc Thu chẳng hề xấu hổ vì bị người mình nói xấu bắt quả tang mà còn trừng hắn một cái rồi phủ đầu trước: "Sao ngươi tới hoài vậy?"
Nhạc Thánh nói: "Nghe nói Cửu Trọng Thiên xảy ra chuyện rồi."
Thân hình Phượng Ương run lên bần bật, vội vã cúi đầu xuống.
Phù Ngọc Thu không phát giác ra sự khác thường của Phượng Ương mà thản nhiên nói: "Liên quan gì đến ta chứ?"
"Nghe nói có người nghiền xương thiếu tộc chủ Uyên Sồ thành tro, một mảnh thần hồn cũng không chừa lại, giờ cả bốn tộc và Cửu Trọng Thiên đều đang truy lùng thủ phạm." Nhạc Thánh nheo mắt nhìn Phượng Ương rõ ràng có gì đó quái lạ bên cạnh, "Hơn nữa nghe nói người kia...... đã xuống hạ giới rồi."
Khí tức trong thân thể Phượng Ương quá mức kỳ quái, nói linh thú cũng không phải mà nói bốn tộc cũng chẳng đúng, giống như mọi sự dơ bẩn hòa vào nhau trong linh mạch làm vấy bẩn huyết mạch và khí vận ban đầu của hắn.
Ngay cả Nhạc Thánh cũng không nhận ra dưới khí tức dơ bẩn hỗn tạp này là linh lực Phượng Hoàng thực thụ.
Phát hiện Nhạc Thánh đang nhìn mình, Phượng Ương càng gục đầu xuống thấp hơn.
Phù Ngọc Thu vô tư nói: "Ngươi sợ thủ phạm kia mò đến Văn U Cốc à?"
Nhìn không thấu thân phận Phượng Ương, Nhạc Thánh đành phải thu hồi ánh mắt rồi thản nhiên nói: "Ca ca ngươi đã nhờ ta trông chừng ngươi vì sợ xảy ra chuyện."
Phù Ngọc Thu liếc mắt: "Bọn họ tám trăm năm rồi không thèm về một lần, sao giờ lại nhớ đến ta thế —— Không cần ngươi lo cho ta đâu, ngươi về đi."
Nhạc Thánh: "Đừng rộn nữa."
Phù Ngọc Thu phiền muốn chết, vô tình liếc thấy Phượng Ương ngồi nhìn đàn hạc bên cạnh thì do dự giây lát rồi đột nhiên vênh vang đắc ý bảo Nhạc Thánh: "Vậy được, ngươi tới cũng xem như đúng lúc lắm, ta vừa tìm được một đồ đệ cho ngươi đây."
Nhạc Thánh: "?"
Ở đâu ra kiểu ép mua ép bán này vậy?
"Hắn đàn hạc khó nghe lắm." Phù Ngọc Thu chỉ vào Phượng Ương đang ngơ ngác, "Ngươi dạy hắn đàn đi."
Nhạc Thánh nói mỉa: "Vậy ta phải khấu tạ thánh ân chứ nhỉ?"
Phù Ngọc Thu: "Miễn lễ."
Nhạc Thánh: "......"
Nhạc Thánh nguýt y một cái, dù sao Văn U Cốc cũng chẳng có gì vui nên đành nhìn sang Phượng Ương hỏi: "Ngươi muốn học đàn hạc không?"
Phượng Ương không thích giao tiếp với Nhạc Thánh nhưng chuyện này do Phù Ngọc Thu đưa ra nên hắn cũng không từ chối mà nể mặt gật đầu.
Nhạc Thánh: "Ừ được rồi, vậy ngươi đàn trước một khúc để ta xem năng khiếu của ngươi thế nào."
Phượng Ương gật đầu rồi đặt tay lên đàn hạc.
Thấy thế Phù Ngọc Thu lập tức co chân lên, cả người cuộn tròn trên ghế mây bịt chặt tai.
Bắt gặp bộ dạng này của y, Nhạc Thánh cười: "Hắn đàn khó nghe thế cơ à?"
Phù Ngọc Thu nghiêm túc gật đầu.
Cứ như ma âm rót vào tai vậy.
Nhạc Thánh tự tin mình từng gặp qua sóng to gió lớn nên khoanh tay hờ hững nhìn Phượng Ương chờ nghe xem rốt cuộc hắn đàn dở đến mức nào.
...... Phượng Ương gảy một khúc.
Nhạc Thánh: "......"
Nhạc Thánh nói với Phù Ngọc Thu: "Hay là ta về nhé?"
Phượng Ương: "......"
Phù Ngọc Thu cười ha ha.
Nhạc Thánh không còn cách nào khác, dù năng khiếu của Phượng Ương không tốt cũng chỉ có thể bịt mũi dạy hắn.
Phù Ngọc Thu như đang xem kịch vui, lười biếng dựa vào ghế mây nhìn một người ngán ngẩm dạy một người nghiêm túc học, thỉnh thoảng còn thấy Nhạc Thánh tức giận giơ chân phát ra linh lực làm cành khô dưới ghế mây nở hoa.
Chẳng biết qua bao lâu, rốt cuộc Nhạc Thánh cũng dạy xong các nốt "Cung Thương Giác Trưng Vũ" cho Phượng Ương rồi uể oải hỏi: "Ngươi muốn học bài nào?"
Phượng Ương chẳng chút nghĩ ngợi đáp ngay: "Cá trong nước."
Nhạc Thánh nhìn hắn với vẻ kỳ quái: "Sao lại muốn học bài này?"
Phượng Ương im lặng.
Nhạc Thánh đã quá quen với tính tình quái nhân này nên đổi câu hỏi khác: "Vậy ngươi biết bài này có ý nghĩa gì không?"
Phượng Ương không biết, hắn chỉ cảm thấy bài "Cá trong nước" này có tên Phù Ngọc Thu mà thôi.
Nhạc Thánh bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi miễn cưỡng nói: "Được rồi, muốn học thì học."
Phượng Ương lại bắt đầu "đàn bông gòn" của mình.
Dù tiếng đàn hạc khó nghe cách mấy Phù Ngọc Thu cũng không hề xem như ác mộng mà thậm chí còn thấy thích thú.
Chẳng biết qua bao lâu, tựa như mấy ngày, lại giống như mấy tháng.
Khi Phù Ngọc Thu đang nhảy dây trên sợi mây thì sau lưng mơ hồ vang lên tiếng một vật nặng bị kéo lê trên đất.
Y nghi hoặc quay đầu nhìn rồi đột nhiên sững sờ.
Chẳng biết Phượng Ương tìm đâu ra một tảng đá lớn cột lại bằng sợi mây rồi dốc hết sức lực kéo nó vào sân.
Tảng đá kia cực to, bên trên còn có cỏ non mọc trong khe đá.
Phượng Ương không có linh lực, trái tim cũng bị thương nặng, trên người còn có vô số độc không giải được nên thân hình gầy guộc đến đáng sợ, cũng không biết hắn lấy đâu ra sức lực để kéo tảng đá khổng lồ này về nữa.
Nhìn hắn như đã kiệt sức, mồ hôi thi nhau chảy xuống.
Phù Ngọc Thu giật nảy mình, vội vàng nhảy xuống đỡ hắn: "Ngươi...... Ngươi lại phát độc à?"
Mặt mũi Phượng Ương đầm đìa mồ hôi giống hệt lúc nước độc phát tác, hắn khẽ lắc đầu rồi kéo y đến xem tảng đá đen sì sau lưng, đôi mắt màu hổ phách sáng rực hiếm thấy.
"Tảng...... Tảng đá." Phượng Ương nói.
Phù Ngọc Thu mờ mịt: "Hả? Tảng đá làm sao?"
Giờ đang là mùa thu, Phượng Ương ốm yếu gầy gò bị gió thổi tựa như một chớp mắt tiếp theo sẽ đổ gục xuống, hắn không biết giải thích thế nào nên đành kéo tay Phù Ngọc Thu chạm vào tảng đá kia.
Phù Ngọc Thu vừa sờ lên tảng đá thì lập tức ngẩn người.
Tảng đá vốn lạnh lẽo mà sờ vào lại giống như lò than sưởi ấm cả lòng bàn tay.
Hơi ấm kia không nóng như lửa mà dịu dàng như noãn ngọc.
Phù Ngọc Thu ngẩng đầu mờ mịt nhìn hắn.
Hàng mi Phượng Ương bị mồ hôi thấm ướt, trên gương mặt không có biểu cảm gì lần đầu tiên xuất hiện vẻ ấm áp thuần khiết tột cùng.
"Chẳng phải ngươi nói sợ mùa đông lạnh sao?" Phượng Ương nói, "Ngủ trên đây sẽ hết lạnh thôi."
Phù Ngọc Thu không ngờ chỉ vì một câu nói vu vơ của mình mà Phượng Ương lại làm đến mức này, sửng sốt hồi lâu rồi đột nhiên phì cười.
"Ngốc!" Phù Ngọc Thu cười hắn, "Ha ha ha, vậy cũng đâu cần khiêng cả tảng đá về chứ."
Phượng Ương sửng sốt.
Chỉ là chưa kịp hụt hẫng thì Phù Ngọc Thu đã nhào tới ôm cổ hắn rồi kiễng chân đu lên người hắn, toàn thân ấm áp như lò sưởi nhỏ.
"Nhưng ta thích lắm." Phù Ngọc Thu cọ vào mặt hắn rồi cười tít mắt, "Sao ngươi giỏi quá vậy?"
Phượng Ương ngẩn ngơ.
Chưa từng có ai...... thân mật với hắn như vậy.
Trái tim băng giá như bị vật gì đó gõ nhẹ từ từ rạn nứt.
"Rắc rắc ——"
Giống như tiếng kết giới vỡ vụn.
Gió lạnh gào thét, hình như có tuyết rơi.
Mộng đẹp vẫn tiếp diễn, chỉ là chung quanh như sắp sụp đổ, vết rạn đang lan dần đến chính giữa.
Phù Ngọc Thu cuộn mình trên chiếc giường êm ái mà Phượng Ương làm cho y, hai mắt híp lại như mèo lười phơi nắng.
Trong lúc mơ màng, có người ngồi cạnh giường đá ấm áp khẽ lay bả vai Phù Ngọc Thu.
"Ngọc Thu...... Ngọc Thu."
Cứ đến mùa đông Phù Ngọc Thu lại chẳng thích làm gì, lúc này đang ngủ ngon nên không muốn đáp lại chút nào.
Người kia vẫn kiên nhẫn nói: "Ngọc Thu, ta...... ta tặng ngươi một vật nhé, Ngọc Thu?"
Phù Ngọc Thu lẩm bẩm: "Ngoan nào, ta muốn ngủ."
Đột nhiên một giọng nói vừa quen vừa lạ vọng đến từ một thế giới khác.
"Phù Ngọc Thu!"
"Phù Ngọc Thu, tỉnh lại đi!!"
"Tỉnh lại đi ——"
Ngọc Thu Ngọc Thu.
Chíp chíp chíp chíp, phiền chết!
Phù Ngọc Thu bị thanh âm trong mộng quấy rầy hết sức bực bội, đang định mắng chíp chíp thì giống như bị hụt chân làm y đột ngột bừng tỉnh.
Bên tai có tiếng nước chảy róc rách.
Phù Ngọc Thu chậm chạp mở mắt, hơn nửa ngày sau mới nhận ra mình đang ngâm trong một hồ nước xanh biếc, rõ ràng nước lạnh thấu xương nhưng linh lực thấm vào linh mạch lại vô cùng ấm áp.
Phù Ngọc Thu vừa tỉnh lại nên nhất thời không rõ mình đang ở đâu.
Y đang định đứng dậy lên bờ thì chợt nhận ra một đôi tay đang giữ chặt hông mình, giống như bị ai đó ôm vào lòng.
Phù Ngọc Thu ngẩng đầu nhìn.
Phượng Ương ngồi trong suối linh bế Phù Ngọc Thu trên đùi, đôi tay to rộng mạnh mẽ siết chặt vòng eo mảnh khảnh của Phù Ngọc Thu, giữ y trong ngực mình đầy vẻ chiếm hữu.
Nhưng chẳng hiểu sao hai mắt Phượng Ương nhắm nghiền, sắc mặt và bờ môi đều tái nhợt cực kỳ đáng sợ.
Phù Ngọc Thu giật nảy mình.