Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Trong khi Phù Ngọc Thu và Phù Ngọc Khuyết huynh đệ tình thâm thì Phượng Ương yên lặng đứng đó, dù nghe Phù Ngọc Khuyết nói cho Phù Ngọc Thu biết người treo thưởng mình cũng chẳng hề ngăn cản.
Phượng Ương gần như lạnh lùng nhìn Phù Ngọc Thu đang ngẩn ngơ.
Phượng Ương mắt vàng, tại sao tiên tôn cũng mắt vàng?
Tại sao Phượng Bắc Hà muốn truy sát một con Phượng Hoàng?
Phượng Ương họ Phượng, tại sao thiếu tôn ba tộc cũng họ Phượng?
Phượng Hoàng đã niết bàn bất tử, tại sao lại bị kẻ khác dễ dàng bẻ cánh giam cầm ở Cửu Trọng Thiên?
Phượng Ương để lộ rất nhiều sơ hở, nếu là người khác thì đã sớm vạch trần thân phận tiên tôn của hắn.
Chẳng biết Phù Ngọc Thu quá ngây thơ hay quá tin tưởng Phượng Ương mà từ đầu đến cuối không hề nghĩ theo hướng kia.
Thấy sắc mặt Phù Ngọc Thu, Phù Ngọc Khuyết hỏi: "Quen à?"
Phù Ngọc Thu đờ đẫn nói mà không có cảm xúc gì: "Ngươi hỏi ta tại sao hồn bay phách tán đúng không?"
Phù Ngọc Khuyết nhíu mày: "Tại sao?"
Phù Ngọc Thu lạnh lùng nói: "Nhờ phúc khách hàng này của ngươi đấy."
Phù Ngọc Khuyết lạnh mặt, linh mạch vô thức tỏa ra một làn khói đen kịt: "Thiếu tôn Đồng Hạc, sao ngươi lại quen?"
"Thu độc lại trước đi!" Phù Ngọc Thu lui ra sau mấy bước, chỉ sợ bị Phù Ngọc Khuyết sơ ý hại chết.
Lúc này Phù Ngọc Khuyết mới nhận ra khói độc lại xuất hiện nên vung tay áo thu về ngay.
Phù Ngọc Thu kể lại Phượng Bắc Hà lừa gạt mình thế nào, dụ dỗ mình ra khỏi Văn U Cốc thế nào, còn muốn moi linh đan của mình, nói xong lại ấm ức.
Từ khi U Thảo giáng linh có thần trí đã được Phù Ngọc Khuyết và Phù Bạch Hạc cưng chiều lên tận trời, đã bao giờ phải chịu ủy khuất vậy đâu.
Phù Ngọc Thu rầu rĩ cúi đầu tựa trán vào vai Phù Ngọc Khuyết rồi khổ sở nói: "Ta ở nơi đầy cát ròng rã bảy ngày, một giọt nước, một tia linh lực cũng chẳng có."
Nghe xong ánh mắt Phù Ngọc Khuyết sa sầm, toàn thân khẽ run, hắn đặt tay lên ót Phù Ngọc Thu, ôm thân thể mang khí tức xa lạ kia vào lòng rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Năm xưa Phù Ngọc Thu bị rắn cắn một cái, mặc dù độc không làm gì được y nhưng vẫn kêu trời trách đất gọi hai người từ ngàn dặm xa xôi trở về, khóc đến nỗi cổ họng khàn đặc.
Ngọn cỏ non nớt không chịu nổi đau đớn như vậy mà lại bị dồn ép tự nổ linh đan ở nơi họ không nhìn thấy......
Mỗi lần khóc Phù Ngọc Thu vẫn không quên uống nước, bị nhốt ở chỗ không có một giọt nước kia còn khổ sở đến mức nào nữa?
Chỉ nghĩ tới đây Phù Ngọc Khuyết đã muốn giết người.
Khi mở mắt ra lần nữa, vẻ đau lòng hiếm thấy trong mắt Phù Ngọc Khuyết đã biến mất, hắn vuốt tóc trắng của Phù Ngọc Thu lạnh lùng nói: "Về Văn U Cốc, đừng đi nữa."
Phù Ngọc Thu chịu đủ thiệt thòi liều mạng lắc đầu: "Nhất định, nhất định không ra ngoài nữa đâu, có chết ta cũng phải chết ở Văn U Cốc."
"Ngoan." Phù Ngọc Khuyết xoa đầu y nói, "Đến Huyền Chúc Lâu đi, ta tìm Bạch Hạc."
Phù Ngọc Thu kể lể xong thấy Phù Ngọc Khuyết muốn báo thù xả giận cho mình thì ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ ngợi một hồi lại nói: "Nhưng ta thấy Phượng Bắc Hà sắp đánh nhau rồi, ta muốn xem xiếc khỉ."
Phù Ngọc Khuyết lạnh lùng nói: "Không được."
Phù Ngọc Thu cũng chẳng la khóc om sòm mà cúi đầu ủ rũ nói: "Ta ở chỗ đầy cát không có lấy một giọt nước, bị nhốt ròng rã bảy ngày......"
Phù Ngọc Khuyết: "......"
Phù Ngọc Khuyết lại nhìn y bằng ánh mắt đầy chết chóc.
Phù Ngọc Thu không sợ mà kiên trì nói tiếp: "Phượng Bắc Hà còn cấu kết với một con hươu trắng rồi bàn nhau mổ đan của ta làm thuốc ngay trước mặt ta nữa......"
"......" Phù Ngọc Khuyết nói, "Đi chơi."
Vẻ tội nghiệp của Phù Ngọc Thu lập tức biến mất, vui vẻ "oa" một tiếng rồi thân mật ôm cổ Phù Ngọc Khuyết dụi dụi: "Vậy ta đi chơi đây, xem xong ta sẽ đến Huyền Chúc Lâu tìm ngươi."
Phù Ngọc Khuyết: "Ờ."
Phù Ngọc Thu lại ríu rít mấy câu với hắn rồi hát ngâm nga chạy đi.
Ánh mắt Phù Ngọc Khuyết lạnh lẽo, trong lòng nghĩ cách báo thù.
Dù có là con trai tiên tôn thì Phù Ngọc Khuyết cũng không sợ.
Chỉ cần có thể xả giận cho Phù Ngọc Thu......
Đúng lúc này, Phù Ngọc Thu tung tăng chạy mấy bước đột nhiên quay lại hiếu kỳ hỏi: "Ca, tỷ tỷ lúc nãy là đạo lữ của ngươi hả?"
Phù Ngọc Khuyết: "......"
Xả giận cái quỷ.
Phù Ngọc Khuyết lời ít ý nhiều, lạnh lùng nói: "Đi."
Phù Ngọc Thu không hỏi thêm nữa mà cười hì hì chạy tới cạnh Phượng Ương.
Nhưng vừa đi tới đã thấy Phượng Hoàng lúc nãy còn vui vẻ mà giờ cứ như bị ai chọc điên, tuy hắn cười ôn hòa nhưng Phù Ngọc Thu vẫn mơ hồ nhận ra sát ý ngập trời không kìm nén được.
Phù Ngọc Thu chẳng biết sợ là gì —— Dù sao Phượng Hoàng chắc chắn sẽ không giận y.
"Phượng Hoàng?" Phù Ngọc Thu chạy tới chỗ phát ra khí thế áp đảo kia rồi thì thào hỏi, "Ai chọc giận ngươi vậy?"
Lửa Phượng Hoàng toàn thân đang cháy ngùn ngụt bị hắn cưỡng ép vào kinh mạch trong người khiến đôi mắt vàng kia càng thêm sáng rực, hệt như than củi bị thiêu đốt.
Phù Ngọc Thu ở quá gần nên có cảm giác đốm lửa Phượng Hoàng trong hạt châu trên cổ chân mình cũng muốn sôi trào, phá vỡ hạt châu kia bốc cháy hừng hực.
Hoa văn lửa Phượng Hoàng vô hình trên áo đen của Phượng Ương như đang giãy dụa gào thét, hắn suýt bị ảo giác làm cho phát điên nhưng có một sợi dây cung kéo căng cưỡng ép kéo hắn ra khỏi dục vọng điên cuồng.
"Cát, cát......" Cuối cùng Phượng Hoàng mở miệng, thanh âm khàn khàn như đang cố kìm nén gì đó, "Là sa giới đúng không?"
"Ngươi nghe thấy rồi à?"
Phù Ngọc Thu tỏ vẻ ngượng ngùng, dù sao bị kẻ khác dễ dàng cầm tù rồi bị ép tự nổ cũng chẳng có gì vinh dự, thậm chí còn mất mặt nữa.
Chẳng hiểu sao Phù Ngọc Thu luôn muốn để Phượng Hoàng thấy mình thật lợi hại chứ không phải cây cỏ vô dụng.
Bàn tay Phượng Ương buông thõng bên người bị tay áo rộng che khuất quá nửa, mơ hồ nhìn thấy một vệt đỏ chảy dọc theo ngón tay.
Một giọt máu Phượng Hoàng rơi xuống mặt đất ẩm ướt.
Rêu xanh lập tức bốc lên hơi nước rồi biến thành một tầng vàng úa mỏng manh.
Phượng Ương cố ổn định lại cảm xúc hỗn loạn rồi rũ mắt nhìn xuống đất, hàng mi dài rậm che đi sát ý đáng sợ trong mắt.
Ngữ khí của hắn đã trở lại bình thường, gần như lạnh nhạt hỏi: "Hắn cần linh đan ngươi làm gì?"
"Chẳng biết nữa." Phù Ngọc Thu lắc đầu, đến giờ phút này vẫn không quên tán dương mình trước mặt Phượng Hoàng, "Linh đan của ta có thể ổn định thần hồn cải tử hoàn sinh, cái gì cũng chữa được, có ích lắm đấy."
Phượng Ương thấy Phù Ngọc Thu khờ khạo bị người hại chết thảm cũng không biết nguyên nhân, bảo sao lúc nãy Phù Ngọc Khuyết chưa hỏi gì đã bảo y về Văn U Cốc chơi bùn.
"Đi thôi." Phượng Ương không nhiều lời mà xoay người nói, "Sắp đến lượt Phượng Bắc Hà so tài rồi, đi xem trò vui thôi."
Phù Ngọc Thu "à à à" rồi hăng hái chạy theo hắn: "Nếu ta tìm lại được xác cũ thì sẽ hái một cái lá non tặng ngươi."
Dù sao Phượng Ương cũng biết mình đoạt xá trùng sinh nên Phù Ngọc Thu chẳng cần giấu giếm nữa, ra sức khoa tay hứa hẹn với Phượng Ương.
Phượng Ương nghe được hai chữ "lá non" thì nhíu mày nói theo bản năng: "Ta không cần."
Phù Ngọc Thu sững sờ: "Hả?"
Không hiểu sao y chợt thấy tủi thân, đối với U Thảo giáng linh thì tặng lá chính là cách thể hiện tình cảm của mình.
Bao nhiêu năm nay ngoài người thân và bạn bè Phù Ngọc Thu chỉ mới nảy ý định tặng lá cho hai người mà thôi.
Người thứ nhất là "kẻ xấu xí" —— Mặc dù hắn đã cuỗm lá cây của y biến mất tăm.
Người thứ hai chính là Phượng Bắc Hà, nhưng y chỉ mới nghĩ mà thôi, Phù Ngọc Thu vẫn chưa thích hắn đến mức nhịn đau bứt lá cây.
Giờ Phượng Ương là người thứ ba.
Nhưng Phù Ngọc Thu tặng thứ mình quý nhất mà người ta lại chẳng thèm lấy.
Phù Ngọc Thu ỉu xìu như cỏ héo.
Thấy bộ dạng này của y Phượng Ương biết ngay mình nói sai, nhíu mày do dự hồi lâu rồi cân nhắc từ ngữ, dịu giọng nói: "Không phải, ý ta nói ngươi là cỏ, chẳng phải lá cây là một phần thân thể ngươi à? Bứt ra không đau sao?"
Phù Ngọc Thu quá dễ dụ, Phượng Ương chỉ thuận miệng nói một câu y đã lập tức quên sạch nỗi xấu hổ vì bị từ chối lúc nãy, vỗ ngực hớn hở nói: "Chỉ đau tí xíu thôi, ta chịu được mà."
Phượng Ương rũ mắt.
Nhưng vẫn là đau.
Phù Ngọc Thu chưa trở lại hình dạng U Thảo mà đã bắt đầu nghĩ xem nên hái lá nào tặng cho Phượng Ương.
"Nhất định phải chọn cái đẹp nhất." Hai mắt Phù Ngọc Thu cong cong, không ngừng suy nghĩ, "Thôi cho hai cái cũng được."
Niềm vui của Phù Ngọc Thu rất dễ lây lan, y vừa đi vừa hát ngâm nga, Phượng Ương có thể cảm nhận được sự thật thà và lòng tin tuyệt đối của y.
Phượng Ương chợt cảm thấy lòng tin kia quá nặng, nặng đến mức hắn không gánh nổi.
Phù Ngọc Thu phấn khởi nghĩ xong lại nói: "Sau này ta không thể rời khỏi Văn U Cốc được nữa, nếu ngươi không có chỗ nào đi thì ở lại Văn U Cốc với ta nhé."
Phượng Ương dừng chân quay sang nhìn y.
Phù Ngọc Thu muốn chứng tỏ mình không phải cây cỏ vô dụng nên liều mạng khoe ra ưu điểm của mình: "Cái gì ta cũng biết hết, ta không...... không ngốc đâu, ta còn biết trồng linh thảo linh dược nữa, nếu cánh ngươi lại bị gãy ta nhất định sẽ chữa lành cho ngươi."
Phượng Ương: "......"
Phù Ngọc Thu nói xong lập tức hối hận, chim chóc sao lại thường xuyên gãy cánh được chứ?
Y đang trù ẻo người ta hay sao?
Phù Ngọc Thu xoắn mười ngón tay vào nhau lúng túng nói: "Xin lỗi......"
Phượng Ương nhìn y rất lâu rồi đột nhiên bật cười.
Phù Ngọc Thu ngẩng đầu nhìn hắn.
Y đang định hỏi hắn cười gì thì thấy Phượng Ương xưa nay luôn điềm tĩnh thản nhiên tựa như vừa đưa ra một quyết định quan trọng, ánh mắt cũng thay đổi.
Phượng Ương nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Phù Ngọc Thu rồi nói khẽ: "Huyền Chúc Lâu chủ nói kẻ treo thưởng truy sát ta là Phượng Bắc Hà."
Phù Ngọc Thu không hiểu sao tự dưng hắn nhắc tới chuyện này, nghĩ ngợi giây lát rồi hùa theo: "Ừ, lại là hắn nữa, sao hắn cứ thích giết người khắp nơi vậy? Nhưng đừng lo, ca ca ta đã ra tay thì bọn hắn sẽ chết chắc."
Phượng Ương sững sờ.
Đâu phải hắn có ý này......
"Ngươi không......" Phượng Ương nhắc nhở y, "Cảm thấy có chỗ nào không đúng à?"
Phượng Bắc Hà vô duyên vô cớ truy sát một con Phượng Hoàng làm gì?
Chẳng lẽ y không thể động não suy nghĩ rồi hoài nghi thân phận Phượng Hoàng sao?
Thật sự không thấy khả nghi lắm sao?
Phù Ngọc Thu mơ hồ nhận ra hình như Phượng Ương đang chê đầu óc mình chậm tiêu nên vội vàng nhíu mày cố gắng suy nghĩ.
Vẻ mặt y càng lúc càng nghiêm túc, ánh mắt đảo tới đảo lui trên người Phượng Hoàng.
Phượng Ương âm thầm nín thở, thần sắc vẫn lạnh nhạt như thường nhưng trong lòng đang hồi hộp chờ thanh đao treo trên cổ rơi xuống.
Phù Ngọc Thu vắt óc suy nghĩ nửa ngày rồi lạnh lùng nói: "Ta biết rồi."
Phượng Ương siết chặt nắm đấm dưới tay áo.
"Nhất định là vì Diêm La sống rồi! Hắn chưa chịu từ bỏ ý đồ nên muốn bắt ngươi về Cửu Trọng Thiên." Phù Ngọc Thu hùng hồn nói, "Nếu không phải hắn đích thân ra lệnh thì làm sao Phượng Bắc Hà dám khua chiêng gõ trống truy sát ngươi ở hạ giới lộ liễu thế chứ?"
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương: "............"
Phượng Ương gần như lạnh lùng nhìn Phù Ngọc Thu đang ngẩn ngơ.
Phượng Ương mắt vàng, tại sao tiên tôn cũng mắt vàng?
Tại sao Phượng Bắc Hà muốn truy sát một con Phượng Hoàng?
Phượng Ương họ Phượng, tại sao thiếu tôn ba tộc cũng họ Phượng?
Phượng Hoàng đã niết bàn bất tử, tại sao lại bị kẻ khác dễ dàng bẻ cánh giam cầm ở Cửu Trọng Thiên?
Phượng Ương để lộ rất nhiều sơ hở, nếu là người khác thì đã sớm vạch trần thân phận tiên tôn của hắn.
Chẳng biết Phù Ngọc Thu quá ngây thơ hay quá tin tưởng Phượng Ương mà từ đầu đến cuối không hề nghĩ theo hướng kia.
Thấy sắc mặt Phù Ngọc Thu, Phù Ngọc Khuyết hỏi: "Quen à?"
Phù Ngọc Thu đờ đẫn nói mà không có cảm xúc gì: "Ngươi hỏi ta tại sao hồn bay phách tán đúng không?"
Phù Ngọc Khuyết nhíu mày: "Tại sao?"
Phù Ngọc Thu lạnh lùng nói: "Nhờ phúc khách hàng này của ngươi đấy."
Phù Ngọc Khuyết lạnh mặt, linh mạch vô thức tỏa ra một làn khói đen kịt: "Thiếu tôn Đồng Hạc, sao ngươi lại quen?"
"Thu độc lại trước đi!" Phù Ngọc Thu lui ra sau mấy bước, chỉ sợ bị Phù Ngọc Khuyết sơ ý hại chết.
Lúc này Phù Ngọc Khuyết mới nhận ra khói độc lại xuất hiện nên vung tay áo thu về ngay.
Phù Ngọc Thu kể lại Phượng Bắc Hà lừa gạt mình thế nào, dụ dỗ mình ra khỏi Văn U Cốc thế nào, còn muốn moi linh đan của mình, nói xong lại ấm ức.
Từ khi U Thảo giáng linh có thần trí đã được Phù Ngọc Khuyết và Phù Bạch Hạc cưng chiều lên tận trời, đã bao giờ phải chịu ủy khuất vậy đâu.
Phù Ngọc Thu rầu rĩ cúi đầu tựa trán vào vai Phù Ngọc Khuyết rồi khổ sở nói: "Ta ở nơi đầy cát ròng rã bảy ngày, một giọt nước, một tia linh lực cũng chẳng có."
Nghe xong ánh mắt Phù Ngọc Khuyết sa sầm, toàn thân khẽ run, hắn đặt tay lên ót Phù Ngọc Thu, ôm thân thể mang khí tức xa lạ kia vào lòng rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Năm xưa Phù Ngọc Thu bị rắn cắn một cái, mặc dù độc không làm gì được y nhưng vẫn kêu trời trách đất gọi hai người từ ngàn dặm xa xôi trở về, khóc đến nỗi cổ họng khàn đặc.
Ngọn cỏ non nớt không chịu nổi đau đớn như vậy mà lại bị dồn ép tự nổ linh đan ở nơi họ không nhìn thấy......
Mỗi lần khóc Phù Ngọc Thu vẫn không quên uống nước, bị nhốt ở chỗ không có một giọt nước kia còn khổ sở đến mức nào nữa?
Chỉ nghĩ tới đây Phù Ngọc Khuyết đã muốn giết người.
Khi mở mắt ra lần nữa, vẻ đau lòng hiếm thấy trong mắt Phù Ngọc Khuyết đã biến mất, hắn vuốt tóc trắng của Phù Ngọc Thu lạnh lùng nói: "Về Văn U Cốc, đừng đi nữa."
Phù Ngọc Thu chịu đủ thiệt thòi liều mạng lắc đầu: "Nhất định, nhất định không ra ngoài nữa đâu, có chết ta cũng phải chết ở Văn U Cốc."
"Ngoan." Phù Ngọc Khuyết xoa đầu y nói, "Đến Huyền Chúc Lâu đi, ta tìm Bạch Hạc."
Phù Ngọc Thu kể lể xong thấy Phù Ngọc Khuyết muốn báo thù xả giận cho mình thì ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ ngợi một hồi lại nói: "Nhưng ta thấy Phượng Bắc Hà sắp đánh nhau rồi, ta muốn xem xiếc khỉ."
Phù Ngọc Khuyết lạnh lùng nói: "Không được."
Phù Ngọc Thu cũng chẳng la khóc om sòm mà cúi đầu ủ rũ nói: "Ta ở chỗ đầy cát không có lấy một giọt nước, bị nhốt ròng rã bảy ngày......"
Phù Ngọc Khuyết: "......"
Phù Ngọc Khuyết lại nhìn y bằng ánh mắt đầy chết chóc.
Phù Ngọc Thu không sợ mà kiên trì nói tiếp: "Phượng Bắc Hà còn cấu kết với một con hươu trắng rồi bàn nhau mổ đan của ta làm thuốc ngay trước mặt ta nữa......"
"......" Phù Ngọc Khuyết nói, "Đi chơi."
Vẻ tội nghiệp của Phù Ngọc Thu lập tức biến mất, vui vẻ "oa" một tiếng rồi thân mật ôm cổ Phù Ngọc Khuyết dụi dụi: "Vậy ta đi chơi đây, xem xong ta sẽ đến Huyền Chúc Lâu tìm ngươi."
Phù Ngọc Khuyết: "Ờ."
Phù Ngọc Thu lại ríu rít mấy câu với hắn rồi hát ngâm nga chạy đi.
Ánh mắt Phù Ngọc Khuyết lạnh lẽo, trong lòng nghĩ cách báo thù.
Dù có là con trai tiên tôn thì Phù Ngọc Khuyết cũng không sợ.
Chỉ cần có thể xả giận cho Phù Ngọc Thu......
Đúng lúc này, Phù Ngọc Thu tung tăng chạy mấy bước đột nhiên quay lại hiếu kỳ hỏi: "Ca, tỷ tỷ lúc nãy là đạo lữ của ngươi hả?"
Phù Ngọc Khuyết: "......"
Xả giận cái quỷ.
Phù Ngọc Khuyết lời ít ý nhiều, lạnh lùng nói: "Đi."
Phù Ngọc Thu không hỏi thêm nữa mà cười hì hì chạy tới cạnh Phượng Ương.
Nhưng vừa đi tới đã thấy Phượng Hoàng lúc nãy còn vui vẻ mà giờ cứ như bị ai chọc điên, tuy hắn cười ôn hòa nhưng Phù Ngọc Thu vẫn mơ hồ nhận ra sát ý ngập trời không kìm nén được.
Phù Ngọc Thu chẳng biết sợ là gì —— Dù sao Phượng Hoàng chắc chắn sẽ không giận y.
"Phượng Hoàng?" Phù Ngọc Thu chạy tới chỗ phát ra khí thế áp đảo kia rồi thì thào hỏi, "Ai chọc giận ngươi vậy?"
Lửa Phượng Hoàng toàn thân đang cháy ngùn ngụt bị hắn cưỡng ép vào kinh mạch trong người khiến đôi mắt vàng kia càng thêm sáng rực, hệt như than củi bị thiêu đốt.
Phù Ngọc Thu ở quá gần nên có cảm giác đốm lửa Phượng Hoàng trong hạt châu trên cổ chân mình cũng muốn sôi trào, phá vỡ hạt châu kia bốc cháy hừng hực.
Hoa văn lửa Phượng Hoàng vô hình trên áo đen của Phượng Ương như đang giãy dụa gào thét, hắn suýt bị ảo giác làm cho phát điên nhưng có một sợi dây cung kéo căng cưỡng ép kéo hắn ra khỏi dục vọng điên cuồng.
"Cát, cát......" Cuối cùng Phượng Hoàng mở miệng, thanh âm khàn khàn như đang cố kìm nén gì đó, "Là sa giới đúng không?"
"Ngươi nghe thấy rồi à?"
Phù Ngọc Thu tỏ vẻ ngượng ngùng, dù sao bị kẻ khác dễ dàng cầm tù rồi bị ép tự nổ cũng chẳng có gì vinh dự, thậm chí còn mất mặt nữa.
Chẳng hiểu sao Phù Ngọc Thu luôn muốn để Phượng Hoàng thấy mình thật lợi hại chứ không phải cây cỏ vô dụng.
Bàn tay Phượng Ương buông thõng bên người bị tay áo rộng che khuất quá nửa, mơ hồ nhìn thấy một vệt đỏ chảy dọc theo ngón tay.
Một giọt máu Phượng Hoàng rơi xuống mặt đất ẩm ướt.
Rêu xanh lập tức bốc lên hơi nước rồi biến thành một tầng vàng úa mỏng manh.
Phượng Ương cố ổn định lại cảm xúc hỗn loạn rồi rũ mắt nhìn xuống đất, hàng mi dài rậm che đi sát ý đáng sợ trong mắt.
Ngữ khí của hắn đã trở lại bình thường, gần như lạnh nhạt hỏi: "Hắn cần linh đan ngươi làm gì?"
"Chẳng biết nữa." Phù Ngọc Thu lắc đầu, đến giờ phút này vẫn không quên tán dương mình trước mặt Phượng Hoàng, "Linh đan của ta có thể ổn định thần hồn cải tử hoàn sinh, cái gì cũng chữa được, có ích lắm đấy."
Phượng Ương thấy Phù Ngọc Thu khờ khạo bị người hại chết thảm cũng không biết nguyên nhân, bảo sao lúc nãy Phù Ngọc Khuyết chưa hỏi gì đã bảo y về Văn U Cốc chơi bùn.
"Đi thôi." Phượng Ương không nhiều lời mà xoay người nói, "Sắp đến lượt Phượng Bắc Hà so tài rồi, đi xem trò vui thôi."
Phù Ngọc Thu "à à à" rồi hăng hái chạy theo hắn: "Nếu ta tìm lại được xác cũ thì sẽ hái một cái lá non tặng ngươi."
Dù sao Phượng Ương cũng biết mình đoạt xá trùng sinh nên Phù Ngọc Thu chẳng cần giấu giếm nữa, ra sức khoa tay hứa hẹn với Phượng Ương.
Phượng Ương nghe được hai chữ "lá non" thì nhíu mày nói theo bản năng: "Ta không cần."
Phù Ngọc Thu sững sờ: "Hả?"
Không hiểu sao y chợt thấy tủi thân, đối với U Thảo giáng linh thì tặng lá chính là cách thể hiện tình cảm của mình.
Bao nhiêu năm nay ngoài người thân và bạn bè Phù Ngọc Thu chỉ mới nảy ý định tặng lá cho hai người mà thôi.
Người thứ nhất là "kẻ xấu xí" —— Mặc dù hắn đã cuỗm lá cây của y biến mất tăm.
Người thứ hai chính là Phượng Bắc Hà, nhưng y chỉ mới nghĩ mà thôi, Phù Ngọc Thu vẫn chưa thích hắn đến mức nhịn đau bứt lá cây.
Giờ Phượng Ương là người thứ ba.
Nhưng Phù Ngọc Thu tặng thứ mình quý nhất mà người ta lại chẳng thèm lấy.
Phù Ngọc Thu ỉu xìu như cỏ héo.
Thấy bộ dạng này của y Phượng Ương biết ngay mình nói sai, nhíu mày do dự hồi lâu rồi cân nhắc từ ngữ, dịu giọng nói: "Không phải, ý ta nói ngươi là cỏ, chẳng phải lá cây là một phần thân thể ngươi à? Bứt ra không đau sao?"
Phù Ngọc Thu quá dễ dụ, Phượng Ương chỉ thuận miệng nói một câu y đã lập tức quên sạch nỗi xấu hổ vì bị từ chối lúc nãy, vỗ ngực hớn hở nói: "Chỉ đau tí xíu thôi, ta chịu được mà."
Phượng Ương rũ mắt.
Nhưng vẫn là đau.
Phù Ngọc Thu chưa trở lại hình dạng U Thảo mà đã bắt đầu nghĩ xem nên hái lá nào tặng cho Phượng Ương.
"Nhất định phải chọn cái đẹp nhất." Hai mắt Phù Ngọc Thu cong cong, không ngừng suy nghĩ, "Thôi cho hai cái cũng được."
Niềm vui của Phù Ngọc Thu rất dễ lây lan, y vừa đi vừa hát ngâm nga, Phượng Ương có thể cảm nhận được sự thật thà và lòng tin tuyệt đối của y.
Phượng Ương chợt cảm thấy lòng tin kia quá nặng, nặng đến mức hắn không gánh nổi.
Phù Ngọc Thu phấn khởi nghĩ xong lại nói: "Sau này ta không thể rời khỏi Văn U Cốc được nữa, nếu ngươi không có chỗ nào đi thì ở lại Văn U Cốc với ta nhé."
Phượng Ương dừng chân quay sang nhìn y.
Phù Ngọc Thu muốn chứng tỏ mình không phải cây cỏ vô dụng nên liều mạng khoe ra ưu điểm của mình: "Cái gì ta cũng biết hết, ta không...... không ngốc đâu, ta còn biết trồng linh thảo linh dược nữa, nếu cánh ngươi lại bị gãy ta nhất định sẽ chữa lành cho ngươi."
Phượng Ương: "......"
Phù Ngọc Thu nói xong lập tức hối hận, chim chóc sao lại thường xuyên gãy cánh được chứ?
Y đang trù ẻo người ta hay sao?
Phù Ngọc Thu xoắn mười ngón tay vào nhau lúng túng nói: "Xin lỗi......"
Phượng Ương nhìn y rất lâu rồi đột nhiên bật cười.
Phù Ngọc Thu ngẩng đầu nhìn hắn.
Y đang định hỏi hắn cười gì thì thấy Phượng Ương xưa nay luôn điềm tĩnh thản nhiên tựa như vừa đưa ra một quyết định quan trọng, ánh mắt cũng thay đổi.
Phượng Ương nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Phù Ngọc Thu rồi nói khẽ: "Huyền Chúc Lâu chủ nói kẻ treo thưởng truy sát ta là Phượng Bắc Hà."
Phù Ngọc Thu không hiểu sao tự dưng hắn nhắc tới chuyện này, nghĩ ngợi giây lát rồi hùa theo: "Ừ, lại là hắn nữa, sao hắn cứ thích giết người khắp nơi vậy? Nhưng đừng lo, ca ca ta đã ra tay thì bọn hắn sẽ chết chắc."
Phượng Ương sững sờ.
Đâu phải hắn có ý này......
"Ngươi không......" Phượng Ương nhắc nhở y, "Cảm thấy có chỗ nào không đúng à?"
Phượng Bắc Hà vô duyên vô cớ truy sát một con Phượng Hoàng làm gì?
Chẳng lẽ y không thể động não suy nghĩ rồi hoài nghi thân phận Phượng Hoàng sao?
Thật sự không thấy khả nghi lắm sao?
Phù Ngọc Thu mơ hồ nhận ra hình như Phượng Ương đang chê đầu óc mình chậm tiêu nên vội vàng nhíu mày cố gắng suy nghĩ.
Vẻ mặt y càng lúc càng nghiêm túc, ánh mắt đảo tới đảo lui trên người Phượng Hoàng.
Phượng Ương âm thầm nín thở, thần sắc vẫn lạnh nhạt như thường nhưng trong lòng đang hồi hộp chờ thanh đao treo trên cổ rơi xuống.
Phù Ngọc Thu vắt óc suy nghĩ nửa ngày rồi lạnh lùng nói: "Ta biết rồi."
Phượng Ương siết chặt nắm đấm dưới tay áo.
"Nhất định là vì Diêm La sống rồi! Hắn chưa chịu từ bỏ ý đồ nên muốn bắt ngươi về Cửu Trọng Thiên." Phù Ngọc Thu hùng hồn nói, "Nếu không phải hắn đích thân ra lệnh thì làm sao Phượng Bắc Hà dám khua chiêng gõ trống truy sát ngươi ở hạ giới lộ liễu thế chứ?"
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương: "............"