Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Trong số các sinh vật mà Phù Ngọc Thu từng thấy, đứng đầu danh sách căm ghét của y là Nhân tộc vì bọn họ luôn lăm le hái U Thảo làm thuốc, cực kỳ xấu xa.
Theo sau là lũ chim cứ hay mổ tới mổ lui.
Bị mổ lá một cái cũng đủ để Phù Ngọc Thu gào khóc ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ.
Chung quanh Văn U Cốc chằng chịt dây đỏ đan thành kết giới, trên dây đỏ treo rất nhiều chuông, khi gió thổi qua sẽ dọa lũ chim hoảng sợ bay xa.
Phù Ngọc Thu tránh chim cả đời, ai ngờ lại có ngày mình biến thành chim.
Phù Ngọc Thu vô cùng suy sụp.
Y liều mạng giẫm móng vuốt non nớt mong nó mọc ra rễ sợi để mình cắm xuống đất, nhưng giẫm nửa ngày chỉ có mấy chiếc lông tơ nhỏ bé rụng xuống.
Phù Ngọc Thu nhìn đôi cánh trắng như tuyết kia, suýt nữa tức phát khóc.
Sống thì vẫn sống nhưng y lại biến thành chim.
Phù Ngọc Thu cảm thấy đời cỏ thật bẽ bàng, được sống lại lần nữa cũng chẳng khá hơn là bao, thất hồn lạc phách nằm trên mặt đất yên lặng rơi lệ.
Hiện giờ thân hình y tròn quay nên khi nằm xuống không thể gục đầu xuống đất, chỉ có thể trở mình ủ rũ gối đầu lên bàn ngọc nhỏ bên cạnh nức nở nghẹn ngào.
Thôi thì chết quách cho xong! Phù Ngọc Thu bực bội nghĩ.
"Hay là ăn sống nó đi." Thiếu niên áo xanh bên cạnh nói.
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu lập tức ỉu xìu, y chỉ buột miệng nói thôi mà.
Thiếu niên áo xanh nhìn y chằm chằm, hé miệng liếm răng nanh với vẻ thèm thuồng: "Nếu lấy máu chim trắng này làm thuốc thì tôn thượng có thưởng cho ta xác chim để nếm thử không nhỉ?"
Phù Ngọc Thu: "......"
Khi làm U Thảo y luôn nơm nớp lo sợ có kẻ đào mình lên làm thuốc, giờ làm chim cũng phải lo mình biến thành món ăn cho người ta nữa sao?!
Phù Ngọc Thu càng khóc lợi hại hơn, trong lòng nức nở nghĩ: "Chim này có linh đan không nhỉ?"
Sớm muộn gì cũng phải nổ chết bọn hắn.
Hồi lâu sau bảy hồn sáu phách của Phù Ngọc Thu đã ổn định trong thân xác này, một đoạn ký ức rời rạc tràn vào đầu làm não y như muốn nổ tung.
Ầm một tiếng, Phù Ngọc Thu suýt nữa ngất đi.
Nhưng giờ y đã biết rõ lai lịch của thân xác này.
"Ký ức" lạnh lùng vô tình nói cho y biết: Cái xác này chỉ là phế vật sống thôi, không có linh đan đâu, đừng hòng tự nổ.
Chim trắng vốn là điện hạ nhỏ nhất tộc Thương Loan, chẳng biết làm gì ngoài hót líu lo.
Không linh đan, không linh căn, tu luyện nhiều năm, có uống bao nhiêu linh đan diệu dược cũng chẳng hóa thành người được.
Nhưng vận may của chim trắng không tệ, vì một câu "Chim trắng là biểu tượng của may mắn" mà được tộc Thương Loan nuôi như linh vật.
Chẳng biết một ngày cho ăn mấy bữa mà thân hình tròn vo, béo gấp ba các loài chim khác.
Mãi đến khi tộc Thương Loan đổi chủ.
Có lẽ tộc chủ mới thấy chim trắng này chẳng đem lại "may mắn" gì, đã vậy còn ăn nhiều tốn kém nên dứt khoát đưa thùng cơm này tới Cửu Trọng Thiên làm linh sủng cho tiên tôn ngắm chơi.
Phù Ngọc Thu mờ mịt.
Tiên tôn?
Mặc dù y ở Văn U Cốc không màng thế sự nhưng sau khi được Phong Bắc Hà dẫn nhập thế đã từng nghe hung danh của tiên tôn kia.
Nghe nói tiên tôn tính tình cố chấp cực kỳ hiếu sát, năm đó giết tới Cửu Trọng Thiên còn làm máu nhuộm đỏ mây mù bảy ngày không tan.
Ấy là thoại bản ở thế gian viết thế.
Lúc ấy Phù Ngọc Thu nghe xong còn hào hứng nói với Phong Bắc Hà: "Phóng đại quá rồi, tiên tôn kia có phải chủ nhân Minh phủ dưới địa ngục đâu."
Vẻ mặt Phong Bắc Hà hết sức kỳ lạ: "Cũng không khoa trương lắm đâu."
Phù Ngọc Thu cắm cành cây vào chén linh thủy hút chùn chụt rồi thắc mắc: "Là sao?"
Phong Bắc Hà không nói nữa mà rót cho y thêm một chén nước rồi ra hiệu uống tiếp đi.
Một ngày mười hai canh giờ Phù Ngọc Thu uống nước hết sáu canh giờ, thấy thế thì vui vẻ hút linh thủy, quên luôn đề tài này.
Y cứ đinh ninh cả đời sẽ không bao giờ gặp tiên tôn mê chém giết trong truyền thuyết kia, ai ngờ......
Giờ y đang ở Cửu Trọng Thiên thật ư?!
"Không sao!" Phù Ngọc Thu rất biết cách an ủi bản thân, "Mình và hắn không oán không thù, hắn giết mình làm gì?"
Nghĩ tới đây thân chim của Phù Ngọc Thu chấn động.
Lúc nãy con rồng kia nói gì nhỉ?
Chim trắng này đói bụng ăn hết linh hoa dùng để dưỡng linh mạch cho tiên tôn?!
Phù Ngọc Thu: "......"
Phế vật này đói điên rồi sao?!
Béo thế mà còn ăn!
"Thôi không sao!" Phù Ngọc Thu lại tự an ủi, "Mình sẽ nói là bắt sâu giùm tiên tôn nên vô tình ăn nhầm."
Nghĩ xong Phù Ngọc Thu chết lặng.
Lý do nhảm nhí này đồ ngốc cũng chẳng thèm tin.
Phù Ngọc Thu đau đầu gần chết, đang định an ủi mình lần nữa thì trong đầu lại xuất hiện một đoạn ký ức rời rạc.
Dưới gốc đại thụ cao chót vót, nam nhân áo xanh đứng trong gió thản nhiên nói: "Chẳng ai đề phòng một con chim ngu xuẩn ngay cả hình người cũng không biến ra được đâu."
Nói xong một hạt châu tròn vo lăn đến dưới chân chim trắng.
Chim trắng hoang mang chíp chíp.
Nam nhân nói: "Tìm cơ hội bỏ Thủy Liên Thanh vào suối ngọc ở Cửu Trọng Thiên đi. Chờ tiên tôn chết ta sẽ cho ngươi thuốc giải."
Phù Ngọc Thu: "......"
Hóa ra cái xác này của y đến để giết tiên tôn sao?!
Còn có thuốc giải?
Chẳng lẽ chim trắng này bị trúng độc?
Phù Ngọc Thu thanh thản nằm xuống, cảm thấy giờ mình chờ chết là vừa.
Thiếu niên áo xanh nhìn hau háu "món ăn" trong lồng, ngón tay biến thành móng rồng đen thui chọc chọc túm lông vũ đỏ tươi trên đầu chim trắng.
Kiếp này của Phù Ngọc Thu coi như bỏ, đinh ninh mình chết chắc rồi.
Dường như y đã nghĩ thông suốt nên hung hăng trừng con rồng kia rồi nhủ thầm trong lòng: "Một cái, hai cái......"
Chờ con rồng này chọc đủ mười lần mình sẽ tự nổ linh đan!
Ủa quên, có linh đan đâu nhỉ.
Phù Ngọc Thu cau mày thăm dò trong cơ thể mình, nghĩ thầm: "Không đúng, rõ ràng có linh đan mà."
Linh đan của chim trắng không giống của U Thảo giáng linh, từng làn hơi nước xuyên qua hạt châu, ánh sáng màu xanh sẫm như gặp phải sấm sét nổ lốp bốp khắp kinh mạch toàn thân.
Phù Ngọc Thu cũng không nghĩ nhiều mà chỉ thấy có linh đan thì dễ xử rồi.
"Hắn còn chọc nữa mình sẽ nổ cho hắn biết mặt!"
Nhìn Phù Ngọc Thu hiền lành dễ bắt nạt nhưng thật ra lại có tính điên trong người, đôi khi một chuyện nhỏ xíu cũng có thể chọc y điên tiết.
Chắc vì mới chết một lần nên giờ y không sợ gì nữa mà lạnh mặt đếm xem con rồng này đã chọc mình bao nhiêu cái.
"Đừng tới gần nó quá."
Thiếu nữ áo đen khoanh tay hờ hững nói: "Mấy ngày trước tộc Đồng Hạc đưa tới một con hoàng oanh, ngoài mặt thì bảo hát cho tiên tôn nghe nhưng thật ra là muốn ám sát tiên tôn. Ai biết trên mình chim trắng này có giấu vật quái quỷ gì không?"
Đôi mắt rồng của thiếu nữ kia dường như có thể xuyên qua da thịt để nhìn thấu lòng người..
Phù Ngọc Thu hoài nghi nữ nhân này biết trên người mình có "Thủy Liên Thanh" chết tiệt gì đó, nhưng y chẳng thèm để ý mà lạnh lùng chíp một tiếng rồi đếm tiếp.
Tám cái, chín cái......
Sắp đủ mười cái rồi.
Phù Ngọc Thu như bị nghiện tự nổ linh đan nên chẳng chút do dự muốn nổ lần nữa.
Đúng lúc này thiếu niên áo xanh thu lại móng rồng rồi vui vẻ nói: "Không sao đâu, ngươi xem cục tuyết này ngay cả hình người cũng hóa không ra thì làm sao có năng lực ám hại tiên tôn được?"
Phù Ngọc Thu ngừng xù lông, trong lòng tự nhủ: "Xem như ngươi thức thời."
Thiếu niên áo xanh nói tiếp: "Mà có giấu thật cũng chẳng sao, nó đã ăn cỏ Kim Quang, nhất định đêm nay tiên tôn sẽ biến nó thành pháo hoa thôi —— Chẹp, thèm ăn chim non quay giòn ghê."
Phù Ngọc Thu: "......"
Sớm muộn gì cũng phải nổ chết con rồng ngấp nghé thân thể mới này của y!
Đúng lúc đó mây trắng ngoài cửa sổ như bị ma khí đầu độc nên lập tức hóa thành mây đen, sấm chớp bắt đầu nổi lên.
"Chíp!"
Phù Ngọc Thu nãy giờ hiên ngang không sợ trời không sợ đất hoảng hốt cụp đuôi rúc vào góc lồng.
Cơn lốc báo mưa này nổi lên quá kỳ lạ, huống chi với một ngọn cỏ điều đáng sợ nhất chính là cuồng phong gào thét mưa to như trút.
Sau mỗi trận mưa y đều bị rụng mất vài cái lá.
Ghét chết đi được.
Thiếu niên áo xanh nhìn ra cửa sổ rồi mừng rỡ xách lồng chạy ra ngoài.
"Tiên tôn sắp về rồi!"
Phù Ngọc Thu bị lắc lư lăn mấy vòng trong lồng, mất khống chế "két" một tiếng đâm sầm vào khe hở của lồng vàng, bị ép thu hết khung cảnh chung quanh vào mắt.
Vàng ngọc rực rỡ tiên khí lượn lờ khắp nơi như đang đứng trên mây, linh lực cực kỳ tinh khiết, khác hẳn linh lực cằn cỗi ở tam giới.
Quả nhiên không còn ở nhân gian nữa.
Thấy sấm chớp và mưa to cuối chân trời, theo bản năng Phù Ngọc Thu lập tức sợ hãi liếc một cái rồi vùi đầu vào góc giấu kỹ móng vuốt, chỉ còn lông đuôi khẽ run rẩy.
Thiếu niên áo xanh hát ngâm nga đi dọc hành lang lượn lờ mây mù rồi nói huyên thuyên với thiếu nữ bên cạnh.
"Tiên tôn nói lát nữa xem pháo hoa, hoàng oanh lộng lẫy như vậy thả lên chắc đẹp lắm."
"Tuyết Lộc Y vẫn đang chờ cỏ Kim Quang làm thuốc cho tiên tôn dưỡng thần hồn, lần này thì toi rồi."
"Linh thảo vừa nở hoa xong, tiếc thật."
Thiếu nữ thích yên tĩnh nên làm ngơ hắn.
Thiếu niên lải nhải suốt cả đoạn đường, một mình cũng đủ tạo thành cái chợ.
Chốc lát sau đã tới đại điện.
Hai người bước nhanh lên tám mươi mốt bậc thang bạch ngọc.
Mây mù lượn quanh cổng đại điện trang nghiêm, một thị vệ mang gương mặt vô hồn như tượng đá, ánh mắt chẳng có chút ánh sáng nào, dáng đứng nghiêm chỉnh như đang canh gác địa ngục.
Trong điện mây mù bảng lảng, vừa bước vào đã mơ hồ nghe tiếng chuông gió lanh lảnh từ xa vọng lại.
Bên ngoài cuồng phong gào thét như lệ quỷ giáng lâm.
Chẳng biết chuông gió treo ở đâu mà càng lúc càng vang, tiếng chuông dồn dập như nhịp trống đánh vào tâm khảm khiến người ta hốt hoảng.
Thiếu niên áo xanh tên Vân Thu nhanh nhẹn đi tới bệ ngọc trong điện rồi cầm Phù Ngọc Thu đặt lên kệ đùa chim.
Hai móng vuốt của Phù Ngọc Thu bấu chặt xà ngang, suýt nữa đứng không vững rơi xuống.
"Chíp!"
Vân Thu nhìn y loạng choạng nửa ngày, không chút khách khí cười nhạo: "Rốt cuộc tộc chủ Thương Loan đút cho ngươi ăn linh đan diệu dược gì mà một con chim lại béo tới mức này?"
Phù Ngọc Thu: "......"
Ngươi mắng nữa đi, ta tự nổ cho coi!
Vân Thu thấy Phù Ngọc Thu đứng quá vất vả thì đảo mắt một vòng rồi cười hì hì.
Phù Ngọc Thu có linh cảm không lành, cứ cảm thấy người này ấp ủ ý đồ xấu xa nào đó.
Vân Thu hóa thành một con rồng bay ra ngoài, chốc lát sau tha một cái chậu ngọc về.
Hắn hóa thành người rồi đặt chậu lên bệ ngọc, đất linh bên trong có vết tích bị đào xới.
Đỉnh đầu Phù Ngọc Thu hiện đầy dấu chấm hỏi, không hiểu hắn muốn làm gì.
Vân Thu cười híp mắt nắm lấy thân hình tròn vo của Phù Ngọc Thu rồi ấn xuống đất như trồng cỏ.
Hai móng vuốt vàng nhạt của Phù Ngọc Thu bị vùi vào đất linh, nhìn xa hệt như một quả cầu tuyết mọc trong chậu.
Vân Thu cười vang: "Ngươi đã ăn mất linh thảo này thì thế chỗ nó chờ tiên tôn đến đi."
Phù Ngọc Thu: "......"
Nếu gặp chim khác thì đây là một sự sỉ nhục nhưng đối với thảo mộc như Phù Ngọc Thu thì chẳng khác nào buồn ngủ gặp chiếu manh.
U Thảo giáng linh quanh năm cắm rễ trong đất linh, dù có hóa thành người thì hai chân y vẫn chôn kín, chỉ có lần duy nhất bị Phong Bắc Hà nhốt trong sa giới......
Phù Ngọc Thu nhớ đến lại đau đầu vì tức giận.
Y mặc niệm vài câu "Đừng tức đừng tức, cẩu nam nhân kia đã thành bùn nhão rồi", thế là tự dỗ mình thành công.
Cảm giác đất phủ lên hai chân quá an toàn, Phù Ngọc Thu chôn móng vuốt sâu thêm mấy tấc, kìm lòng không đặng phát ra một tiếng thở phào.
"Chíp chíp ——"
Chíp xong y lại hối hận phì phì hai tiếng.
Cái xác này đáng ghét quá đi mất.
Phù Ngọc Thu quyết định nếu còn mất kiểm soát chíp mười tiếng nữa thì y sẽ tự vả miệng mình.
Vân Thu vốn đang đợi con chim này xù lông, ai ngờ đợi trái đợi phải mà chim trắng vẫn thoải mái đứng trong chậu híp mắt với vẻ thích chí.
Vân Thu: "?"
Chim trắng này đặc biệt thật.
Phù Ngọc Thu đang hài lòng hưởng thụ sự sảng khoái mà đất linh mang lại nên không phát giác tiếng chuông gió đã biến mất.
Mưa to sấm chớp bên ngoài cũng chẳng còn động tĩnh gì, mây mù bị đông cứng như núi băng.
Sau đó một tiếng pháo hoa nở rộ đột nhiên vang lên làm Phù Ngọc Thu giật mình suýt ngã lộn cổ.
Y miễn cưỡng đứng vững lại rồi ngẩng đầu nhìn.
Một quả pháo hoa từ từ bay lên xuyên qua đám mây rồi nổ tung giữa đại điện.
Ánh lửa tung tóe khắp nơi, dường như còn có những sợi lông trắng muốt bay lả tả.
Pháo hoa này nổ rất đẹp, Phù Ngọc Thu vốn thích pháo hoa nên khi thấy hào quang lung linh đủ màu lóe lên thì hai mắt sáng rực.
Phù Ngọc Thu quanh năm ở một mình trong Văn U Cốc nên hay tự lẩm bẩm, giờ thấy pháo hoa rực rỡ như vậy thì nhất thời nhịn không được, lẩm bẩm hót chíp chíp: "Đẹp quá, thêm cái nữa đi."
Sau khi hớn hở hót xong, Phù Ngọc Thu lập tức chửi mình.
"Còn chíp nữa vả ngươi á."
Y đang tự lẩm bẩm thì trong tiếng pháo hoa nổ đì đùng đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ bên tai.
Phù Ngọc Thu mờ mịt quay đầu, bất thình lình đối diện với một đôi mắt vàng xinh đẹp.
Người kia gần trong gang tấc, ánh mắt hiền hòa nhìn y —— Phù Ngọc Thu thế mà không phát giác được hắn đến lúc nào.
Bên cạnh là Vân Thu đang quỳ gối cung kính hành lễ.
Ngoài điện đã tạnh mưa, ánh nắng chiếu vào bàn tay lộ rõ khớp xương kia.
Ngón tay hắn chậm rãi ấn một cái vào túm lông đỏ trên đầu chim trắng, trong giọng nói tràn đầy ý cười dịu dàng: "Ngươi cũng thấy pháo hoa này đẹp à?"
Phù Ngọc Thu bị ấn đầu lảo đảo một cái, khó nhọc giữ vững thân mình.
Trong sương mù bảng lảng, một nam nhân mặc áo bào trắng tinh ngồi trên ghế mây, tóc dài buộc hờ bằng dây vải xanh lòa xòa trên vạt áo như dòng chảy ngầm giữa biển mây.
Hàng mi rậm của nam nhân rũ xuống, tay áo thêu viền vàng bọc lấy cổ tay trắng muốt gác trên bàn ngọc, toàn thân toát ra khí chất tôn quý.
Mây mù lững lờ trôi cạnh nam nhân dường như cũng chậm lại.
Phù Ngọc Thu nghiêng đầu nhìn hắn.
Đây chính là......
Tiên tôn sao?
Hình như cũng đâu giống hung thần ba đầu sáu tay dữ như cọp beo to như gấu chó mà y tưởng tượng, trái lại còn khá đẹp thì phải?
Hắn là người duy nhất ở tam giới có thể làm Phù Ngọc Thu vốn ghét nhân loại phải trầm trồ khen đẹp.
Vì tiên tôn xuất hiện nên mây mù che khuất bầu trời đã dần tan đi.
Tiếng pháo hoa vẫn còn vang lên, tâm tư Phù Ngọc Thu đều đổ dồn vào sự xuất hiện đột ngột của tiên tôn này, khóe mắt tình cờ liếc qua đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
Vật châm lửa đốt thành pháo hoa trong đại điện không phải lửa nham thạch mà Phù Ngọc Thu hay thấy ở Văn U Cốc, cũng không phải thuốc nổ mà sau khi nhập thế Phong Bắc Hà dẫn y đi xem.
Dưới pháo hoa là một người toàn thân đẫm máu thoi thóp quỳ trong vũng máu.
Hắn giãy dụa giật mạnh thứ gì đó trên cánh tay, trên ngón tay trống trơn đột nhiên xuất hiện một chiếc lông vũ dính máu.
Người kia cầm lông vũ rót chút linh lực và sức sống ít ỏi vào nó.
"Vút" một tiếng, lông vũ bay lên cao nổ tung, ánh lửa màu máu xen lẫn với pháo hoa.
Toàn thân Phù Ngọc Thu cứng đờ, âm thầm rùng mình một cái.
Lúc nãy thiếu niên kia nói hoàng oanh lộng lẫy nhất định thả lên sẽ rất đẹp......
Chính là dùng linh lực và sức sống nổ tung máu thịt như vậy sao?
Tiên tôn hiền hòa dịu dàng cúi thấp đầu, con ngươi xinh đẹp như hồ sâu tĩnh mịch tỏ vẻ hứng thú ngắm pháo hoa.
Thấy chim trắng bị dọa sợ, hắn cười khẽ một tiếng.
Chim trắng mập đến nỗi không có cổ nên ngón tay trắng nõn của tiên tôn chỉ có thể khoèo chiếc mỏ nhọn vàng nhạt, nhẹ nhàng bắt Phù Ngọc Thu ngẩng đầu lên.
Rõ ràng Phù Ngọc Thu không hề sợ hãi nhưng bị ngón tay ấm áp này sờ mỏ lại mất khống chế run rẩy, túm lông đỏ trên đầu như sắp rụng mất.
Trong đôi mắt vàng của tiên tôn phản chiếu pháo hoa đỏ rực không ngừng nở rộ, thanh âm ôn hòa mang theo sự ung dung tôn quý mà không ai bắt chước được.
"Chẳng phải cỏ Kim Quang nở hoa à, sao đóa hoa này giống quả cầu tuyết vậy?"
Phù Ngọc Thu giật mình.
Tiên tôn cười hỏi: "Tiểu điện hạ, cỏ Kim Quang của ta đâu?"
Phù Ngọc Thu: "......"
Ở...... ở trong bụng nè.
Theo sau là lũ chim cứ hay mổ tới mổ lui.
Bị mổ lá một cái cũng đủ để Phù Ngọc Thu gào khóc ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ.
Chung quanh Văn U Cốc chằng chịt dây đỏ đan thành kết giới, trên dây đỏ treo rất nhiều chuông, khi gió thổi qua sẽ dọa lũ chim hoảng sợ bay xa.
Phù Ngọc Thu tránh chim cả đời, ai ngờ lại có ngày mình biến thành chim.
Phù Ngọc Thu vô cùng suy sụp.
Y liều mạng giẫm móng vuốt non nớt mong nó mọc ra rễ sợi để mình cắm xuống đất, nhưng giẫm nửa ngày chỉ có mấy chiếc lông tơ nhỏ bé rụng xuống.
Phù Ngọc Thu nhìn đôi cánh trắng như tuyết kia, suýt nữa tức phát khóc.
Sống thì vẫn sống nhưng y lại biến thành chim.
Phù Ngọc Thu cảm thấy đời cỏ thật bẽ bàng, được sống lại lần nữa cũng chẳng khá hơn là bao, thất hồn lạc phách nằm trên mặt đất yên lặng rơi lệ.
Hiện giờ thân hình y tròn quay nên khi nằm xuống không thể gục đầu xuống đất, chỉ có thể trở mình ủ rũ gối đầu lên bàn ngọc nhỏ bên cạnh nức nở nghẹn ngào.
Thôi thì chết quách cho xong! Phù Ngọc Thu bực bội nghĩ.
"Hay là ăn sống nó đi." Thiếu niên áo xanh bên cạnh nói.
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu lập tức ỉu xìu, y chỉ buột miệng nói thôi mà.
Thiếu niên áo xanh nhìn y chằm chằm, hé miệng liếm răng nanh với vẻ thèm thuồng: "Nếu lấy máu chim trắng này làm thuốc thì tôn thượng có thưởng cho ta xác chim để nếm thử không nhỉ?"
Phù Ngọc Thu: "......"
Khi làm U Thảo y luôn nơm nớp lo sợ có kẻ đào mình lên làm thuốc, giờ làm chim cũng phải lo mình biến thành món ăn cho người ta nữa sao?!
Phù Ngọc Thu càng khóc lợi hại hơn, trong lòng nức nở nghĩ: "Chim này có linh đan không nhỉ?"
Sớm muộn gì cũng phải nổ chết bọn hắn.
Hồi lâu sau bảy hồn sáu phách của Phù Ngọc Thu đã ổn định trong thân xác này, một đoạn ký ức rời rạc tràn vào đầu làm não y như muốn nổ tung.
Ầm một tiếng, Phù Ngọc Thu suýt nữa ngất đi.
Nhưng giờ y đã biết rõ lai lịch của thân xác này.
"Ký ức" lạnh lùng vô tình nói cho y biết: Cái xác này chỉ là phế vật sống thôi, không có linh đan đâu, đừng hòng tự nổ.
Chim trắng vốn là điện hạ nhỏ nhất tộc Thương Loan, chẳng biết làm gì ngoài hót líu lo.
Không linh đan, không linh căn, tu luyện nhiều năm, có uống bao nhiêu linh đan diệu dược cũng chẳng hóa thành người được.
Nhưng vận may của chim trắng không tệ, vì một câu "Chim trắng là biểu tượng của may mắn" mà được tộc Thương Loan nuôi như linh vật.
Chẳng biết một ngày cho ăn mấy bữa mà thân hình tròn vo, béo gấp ba các loài chim khác.
Mãi đến khi tộc Thương Loan đổi chủ.
Có lẽ tộc chủ mới thấy chim trắng này chẳng đem lại "may mắn" gì, đã vậy còn ăn nhiều tốn kém nên dứt khoát đưa thùng cơm này tới Cửu Trọng Thiên làm linh sủng cho tiên tôn ngắm chơi.
Phù Ngọc Thu mờ mịt.
Tiên tôn?
Mặc dù y ở Văn U Cốc không màng thế sự nhưng sau khi được Phong Bắc Hà dẫn nhập thế đã từng nghe hung danh của tiên tôn kia.
Nghe nói tiên tôn tính tình cố chấp cực kỳ hiếu sát, năm đó giết tới Cửu Trọng Thiên còn làm máu nhuộm đỏ mây mù bảy ngày không tan.
Ấy là thoại bản ở thế gian viết thế.
Lúc ấy Phù Ngọc Thu nghe xong còn hào hứng nói với Phong Bắc Hà: "Phóng đại quá rồi, tiên tôn kia có phải chủ nhân Minh phủ dưới địa ngục đâu."
Vẻ mặt Phong Bắc Hà hết sức kỳ lạ: "Cũng không khoa trương lắm đâu."
Phù Ngọc Thu cắm cành cây vào chén linh thủy hút chùn chụt rồi thắc mắc: "Là sao?"
Phong Bắc Hà không nói nữa mà rót cho y thêm một chén nước rồi ra hiệu uống tiếp đi.
Một ngày mười hai canh giờ Phù Ngọc Thu uống nước hết sáu canh giờ, thấy thế thì vui vẻ hút linh thủy, quên luôn đề tài này.
Y cứ đinh ninh cả đời sẽ không bao giờ gặp tiên tôn mê chém giết trong truyền thuyết kia, ai ngờ......
Giờ y đang ở Cửu Trọng Thiên thật ư?!
"Không sao!" Phù Ngọc Thu rất biết cách an ủi bản thân, "Mình và hắn không oán không thù, hắn giết mình làm gì?"
Nghĩ tới đây thân chim của Phù Ngọc Thu chấn động.
Lúc nãy con rồng kia nói gì nhỉ?
Chim trắng này đói bụng ăn hết linh hoa dùng để dưỡng linh mạch cho tiên tôn?!
Phù Ngọc Thu: "......"
Phế vật này đói điên rồi sao?!
Béo thế mà còn ăn!
"Thôi không sao!" Phù Ngọc Thu lại tự an ủi, "Mình sẽ nói là bắt sâu giùm tiên tôn nên vô tình ăn nhầm."
Nghĩ xong Phù Ngọc Thu chết lặng.
Lý do nhảm nhí này đồ ngốc cũng chẳng thèm tin.
Phù Ngọc Thu đau đầu gần chết, đang định an ủi mình lần nữa thì trong đầu lại xuất hiện một đoạn ký ức rời rạc.
Dưới gốc đại thụ cao chót vót, nam nhân áo xanh đứng trong gió thản nhiên nói: "Chẳng ai đề phòng một con chim ngu xuẩn ngay cả hình người cũng không biến ra được đâu."
Nói xong một hạt châu tròn vo lăn đến dưới chân chim trắng.
Chim trắng hoang mang chíp chíp.
Nam nhân nói: "Tìm cơ hội bỏ Thủy Liên Thanh vào suối ngọc ở Cửu Trọng Thiên đi. Chờ tiên tôn chết ta sẽ cho ngươi thuốc giải."
Phù Ngọc Thu: "......"
Hóa ra cái xác này của y đến để giết tiên tôn sao?!
Còn có thuốc giải?
Chẳng lẽ chim trắng này bị trúng độc?
Phù Ngọc Thu thanh thản nằm xuống, cảm thấy giờ mình chờ chết là vừa.
Thiếu niên áo xanh nhìn hau háu "món ăn" trong lồng, ngón tay biến thành móng rồng đen thui chọc chọc túm lông vũ đỏ tươi trên đầu chim trắng.
Kiếp này của Phù Ngọc Thu coi như bỏ, đinh ninh mình chết chắc rồi.
Dường như y đã nghĩ thông suốt nên hung hăng trừng con rồng kia rồi nhủ thầm trong lòng: "Một cái, hai cái......"
Chờ con rồng này chọc đủ mười lần mình sẽ tự nổ linh đan!
Ủa quên, có linh đan đâu nhỉ.
Phù Ngọc Thu cau mày thăm dò trong cơ thể mình, nghĩ thầm: "Không đúng, rõ ràng có linh đan mà."
Linh đan của chim trắng không giống của U Thảo giáng linh, từng làn hơi nước xuyên qua hạt châu, ánh sáng màu xanh sẫm như gặp phải sấm sét nổ lốp bốp khắp kinh mạch toàn thân.
Phù Ngọc Thu cũng không nghĩ nhiều mà chỉ thấy có linh đan thì dễ xử rồi.
"Hắn còn chọc nữa mình sẽ nổ cho hắn biết mặt!"
Nhìn Phù Ngọc Thu hiền lành dễ bắt nạt nhưng thật ra lại có tính điên trong người, đôi khi một chuyện nhỏ xíu cũng có thể chọc y điên tiết.
Chắc vì mới chết một lần nên giờ y không sợ gì nữa mà lạnh mặt đếm xem con rồng này đã chọc mình bao nhiêu cái.
"Đừng tới gần nó quá."
Thiếu nữ áo đen khoanh tay hờ hững nói: "Mấy ngày trước tộc Đồng Hạc đưa tới một con hoàng oanh, ngoài mặt thì bảo hát cho tiên tôn nghe nhưng thật ra là muốn ám sát tiên tôn. Ai biết trên mình chim trắng này có giấu vật quái quỷ gì không?"
Đôi mắt rồng của thiếu nữ kia dường như có thể xuyên qua da thịt để nhìn thấu lòng người..
Phù Ngọc Thu hoài nghi nữ nhân này biết trên người mình có "Thủy Liên Thanh" chết tiệt gì đó, nhưng y chẳng thèm để ý mà lạnh lùng chíp một tiếng rồi đếm tiếp.
Tám cái, chín cái......
Sắp đủ mười cái rồi.
Phù Ngọc Thu như bị nghiện tự nổ linh đan nên chẳng chút do dự muốn nổ lần nữa.
Đúng lúc này thiếu niên áo xanh thu lại móng rồng rồi vui vẻ nói: "Không sao đâu, ngươi xem cục tuyết này ngay cả hình người cũng hóa không ra thì làm sao có năng lực ám hại tiên tôn được?"
Phù Ngọc Thu ngừng xù lông, trong lòng tự nhủ: "Xem như ngươi thức thời."
Thiếu niên áo xanh nói tiếp: "Mà có giấu thật cũng chẳng sao, nó đã ăn cỏ Kim Quang, nhất định đêm nay tiên tôn sẽ biến nó thành pháo hoa thôi —— Chẹp, thèm ăn chim non quay giòn ghê."
Phù Ngọc Thu: "......"
Sớm muộn gì cũng phải nổ chết con rồng ngấp nghé thân thể mới này của y!
Đúng lúc đó mây trắng ngoài cửa sổ như bị ma khí đầu độc nên lập tức hóa thành mây đen, sấm chớp bắt đầu nổi lên.
"Chíp!"
Phù Ngọc Thu nãy giờ hiên ngang không sợ trời không sợ đất hoảng hốt cụp đuôi rúc vào góc lồng.
Cơn lốc báo mưa này nổi lên quá kỳ lạ, huống chi với một ngọn cỏ điều đáng sợ nhất chính là cuồng phong gào thét mưa to như trút.
Sau mỗi trận mưa y đều bị rụng mất vài cái lá.
Ghét chết đi được.
Thiếu niên áo xanh nhìn ra cửa sổ rồi mừng rỡ xách lồng chạy ra ngoài.
"Tiên tôn sắp về rồi!"
Phù Ngọc Thu bị lắc lư lăn mấy vòng trong lồng, mất khống chế "két" một tiếng đâm sầm vào khe hở của lồng vàng, bị ép thu hết khung cảnh chung quanh vào mắt.
Vàng ngọc rực rỡ tiên khí lượn lờ khắp nơi như đang đứng trên mây, linh lực cực kỳ tinh khiết, khác hẳn linh lực cằn cỗi ở tam giới.
Quả nhiên không còn ở nhân gian nữa.
Thấy sấm chớp và mưa to cuối chân trời, theo bản năng Phù Ngọc Thu lập tức sợ hãi liếc một cái rồi vùi đầu vào góc giấu kỹ móng vuốt, chỉ còn lông đuôi khẽ run rẩy.
Thiếu niên áo xanh hát ngâm nga đi dọc hành lang lượn lờ mây mù rồi nói huyên thuyên với thiếu nữ bên cạnh.
"Tiên tôn nói lát nữa xem pháo hoa, hoàng oanh lộng lẫy như vậy thả lên chắc đẹp lắm."
"Tuyết Lộc Y vẫn đang chờ cỏ Kim Quang làm thuốc cho tiên tôn dưỡng thần hồn, lần này thì toi rồi."
"Linh thảo vừa nở hoa xong, tiếc thật."
Thiếu nữ thích yên tĩnh nên làm ngơ hắn.
Thiếu niên lải nhải suốt cả đoạn đường, một mình cũng đủ tạo thành cái chợ.
Chốc lát sau đã tới đại điện.
Hai người bước nhanh lên tám mươi mốt bậc thang bạch ngọc.
Mây mù lượn quanh cổng đại điện trang nghiêm, một thị vệ mang gương mặt vô hồn như tượng đá, ánh mắt chẳng có chút ánh sáng nào, dáng đứng nghiêm chỉnh như đang canh gác địa ngục.
Trong điện mây mù bảng lảng, vừa bước vào đã mơ hồ nghe tiếng chuông gió lanh lảnh từ xa vọng lại.
Bên ngoài cuồng phong gào thét như lệ quỷ giáng lâm.
Chẳng biết chuông gió treo ở đâu mà càng lúc càng vang, tiếng chuông dồn dập như nhịp trống đánh vào tâm khảm khiến người ta hốt hoảng.
Thiếu niên áo xanh tên Vân Thu nhanh nhẹn đi tới bệ ngọc trong điện rồi cầm Phù Ngọc Thu đặt lên kệ đùa chim.
Hai móng vuốt của Phù Ngọc Thu bấu chặt xà ngang, suýt nữa đứng không vững rơi xuống.
"Chíp!"
Vân Thu nhìn y loạng choạng nửa ngày, không chút khách khí cười nhạo: "Rốt cuộc tộc chủ Thương Loan đút cho ngươi ăn linh đan diệu dược gì mà một con chim lại béo tới mức này?"
Phù Ngọc Thu: "......"
Ngươi mắng nữa đi, ta tự nổ cho coi!
Vân Thu thấy Phù Ngọc Thu đứng quá vất vả thì đảo mắt một vòng rồi cười hì hì.
Phù Ngọc Thu có linh cảm không lành, cứ cảm thấy người này ấp ủ ý đồ xấu xa nào đó.
Vân Thu hóa thành một con rồng bay ra ngoài, chốc lát sau tha một cái chậu ngọc về.
Hắn hóa thành người rồi đặt chậu lên bệ ngọc, đất linh bên trong có vết tích bị đào xới.
Đỉnh đầu Phù Ngọc Thu hiện đầy dấu chấm hỏi, không hiểu hắn muốn làm gì.
Vân Thu cười híp mắt nắm lấy thân hình tròn vo của Phù Ngọc Thu rồi ấn xuống đất như trồng cỏ.
Hai móng vuốt vàng nhạt của Phù Ngọc Thu bị vùi vào đất linh, nhìn xa hệt như một quả cầu tuyết mọc trong chậu.
Vân Thu cười vang: "Ngươi đã ăn mất linh thảo này thì thế chỗ nó chờ tiên tôn đến đi."
Phù Ngọc Thu: "......"
Nếu gặp chim khác thì đây là một sự sỉ nhục nhưng đối với thảo mộc như Phù Ngọc Thu thì chẳng khác nào buồn ngủ gặp chiếu manh.
U Thảo giáng linh quanh năm cắm rễ trong đất linh, dù có hóa thành người thì hai chân y vẫn chôn kín, chỉ có lần duy nhất bị Phong Bắc Hà nhốt trong sa giới......
Phù Ngọc Thu nhớ đến lại đau đầu vì tức giận.
Y mặc niệm vài câu "Đừng tức đừng tức, cẩu nam nhân kia đã thành bùn nhão rồi", thế là tự dỗ mình thành công.
Cảm giác đất phủ lên hai chân quá an toàn, Phù Ngọc Thu chôn móng vuốt sâu thêm mấy tấc, kìm lòng không đặng phát ra một tiếng thở phào.
"Chíp chíp ——"
Chíp xong y lại hối hận phì phì hai tiếng.
Cái xác này đáng ghét quá đi mất.
Phù Ngọc Thu quyết định nếu còn mất kiểm soát chíp mười tiếng nữa thì y sẽ tự vả miệng mình.
Vân Thu vốn đang đợi con chim này xù lông, ai ngờ đợi trái đợi phải mà chim trắng vẫn thoải mái đứng trong chậu híp mắt với vẻ thích chí.
Vân Thu: "?"
Chim trắng này đặc biệt thật.
Phù Ngọc Thu đang hài lòng hưởng thụ sự sảng khoái mà đất linh mang lại nên không phát giác tiếng chuông gió đã biến mất.
Mưa to sấm chớp bên ngoài cũng chẳng còn động tĩnh gì, mây mù bị đông cứng như núi băng.
Sau đó một tiếng pháo hoa nở rộ đột nhiên vang lên làm Phù Ngọc Thu giật mình suýt ngã lộn cổ.
Y miễn cưỡng đứng vững lại rồi ngẩng đầu nhìn.
Một quả pháo hoa từ từ bay lên xuyên qua đám mây rồi nổ tung giữa đại điện.
Ánh lửa tung tóe khắp nơi, dường như còn có những sợi lông trắng muốt bay lả tả.
Pháo hoa này nổ rất đẹp, Phù Ngọc Thu vốn thích pháo hoa nên khi thấy hào quang lung linh đủ màu lóe lên thì hai mắt sáng rực.
Phù Ngọc Thu quanh năm ở một mình trong Văn U Cốc nên hay tự lẩm bẩm, giờ thấy pháo hoa rực rỡ như vậy thì nhất thời nhịn không được, lẩm bẩm hót chíp chíp: "Đẹp quá, thêm cái nữa đi."
Sau khi hớn hở hót xong, Phù Ngọc Thu lập tức chửi mình.
"Còn chíp nữa vả ngươi á."
Y đang tự lẩm bẩm thì trong tiếng pháo hoa nổ đì đùng đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ bên tai.
Phù Ngọc Thu mờ mịt quay đầu, bất thình lình đối diện với một đôi mắt vàng xinh đẹp.
Người kia gần trong gang tấc, ánh mắt hiền hòa nhìn y —— Phù Ngọc Thu thế mà không phát giác được hắn đến lúc nào.
Bên cạnh là Vân Thu đang quỳ gối cung kính hành lễ.
Ngoài điện đã tạnh mưa, ánh nắng chiếu vào bàn tay lộ rõ khớp xương kia.
Ngón tay hắn chậm rãi ấn một cái vào túm lông đỏ trên đầu chim trắng, trong giọng nói tràn đầy ý cười dịu dàng: "Ngươi cũng thấy pháo hoa này đẹp à?"
Phù Ngọc Thu bị ấn đầu lảo đảo một cái, khó nhọc giữ vững thân mình.
Trong sương mù bảng lảng, một nam nhân mặc áo bào trắng tinh ngồi trên ghế mây, tóc dài buộc hờ bằng dây vải xanh lòa xòa trên vạt áo như dòng chảy ngầm giữa biển mây.
Hàng mi rậm của nam nhân rũ xuống, tay áo thêu viền vàng bọc lấy cổ tay trắng muốt gác trên bàn ngọc, toàn thân toát ra khí chất tôn quý.
Mây mù lững lờ trôi cạnh nam nhân dường như cũng chậm lại.
Phù Ngọc Thu nghiêng đầu nhìn hắn.
Đây chính là......
Tiên tôn sao?
Hình như cũng đâu giống hung thần ba đầu sáu tay dữ như cọp beo to như gấu chó mà y tưởng tượng, trái lại còn khá đẹp thì phải?
Hắn là người duy nhất ở tam giới có thể làm Phù Ngọc Thu vốn ghét nhân loại phải trầm trồ khen đẹp.
Vì tiên tôn xuất hiện nên mây mù che khuất bầu trời đã dần tan đi.
Tiếng pháo hoa vẫn còn vang lên, tâm tư Phù Ngọc Thu đều đổ dồn vào sự xuất hiện đột ngột của tiên tôn này, khóe mắt tình cờ liếc qua đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
Vật châm lửa đốt thành pháo hoa trong đại điện không phải lửa nham thạch mà Phù Ngọc Thu hay thấy ở Văn U Cốc, cũng không phải thuốc nổ mà sau khi nhập thế Phong Bắc Hà dẫn y đi xem.
Dưới pháo hoa là một người toàn thân đẫm máu thoi thóp quỳ trong vũng máu.
Hắn giãy dụa giật mạnh thứ gì đó trên cánh tay, trên ngón tay trống trơn đột nhiên xuất hiện một chiếc lông vũ dính máu.
Người kia cầm lông vũ rót chút linh lực và sức sống ít ỏi vào nó.
"Vút" một tiếng, lông vũ bay lên cao nổ tung, ánh lửa màu máu xen lẫn với pháo hoa.
Toàn thân Phù Ngọc Thu cứng đờ, âm thầm rùng mình một cái.
Lúc nãy thiếu niên kia nói hoàng oanh lộng lẫy nhất định thả lên sẽ rất đẹp......
Chính là dùng linh lực và sức sống nổ tung máu thịt như vậy sao?
Tiên tôn hiền hòa dịu dàng cúi thấp đầu, con ngươi xinh đẹp như hồ sâu tĩnh mịch tỏ vẻ hứng thú ngắm pháo hoa.
Thấy chim trắng bị dọa sợ, hắn cười khẽ một tiếng.
Chim trắng mập đến nỗi không có cổ nên ngón tay trắng nõn của tiên tôn chỉ có thể khoèo chiếc mỏ nhọn vàng nhạt, nhẹ nhàng bắt Phù Ngọc Thu ngẩng đầu lên.
Rõ ràng Phù Ngọc Thu không hề sợ hãi nhưng bị ngón tay ấm áp này sờ mỏ lại mất khống chế run rẩy, túm lông đỏ trên đầu như sắp rụng mất.
Trong đôi mắt vàng của tiên tôn phản chiếu pháo hoa đỏ rực không ngừng nở rộ, thanh âm ôn hòa mang theo sự ung dung tôn quý mà không ai bắt chước được.
"Chẳng phải cỏ Kim Quang nở hoa à, sao đóa hoa này giống quả cầu tuyết vậy?"
Phù Ngọc Thu giật mình.
Tiên tôn cười hỏi: "Tiểu điện hạ, cỏ Kim Quang của ta đâu?"
Phù Ngọc Thu: "......"
Ở...... ở trong bụng nè.