Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Tư Lăng là bị cắn tỉnh.
Trái tim đau đớn giống như bị thiêu đốt khiến hắn đến kêu rên cũng không nổi, bất quá may là ý thức đã khôi phục. Hắn cảm giác trên mặt ướt ướt, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn thấy một người bé tí đo đỏ to bằng nắm tay đang nằm úp trên mặt của mình. Người tí hon này vừa khóc hu hu vừa đem nước mắt nước mũi chảy trên mặt hắn.
"Híc hu hu . . Tư công tử, huynh nhanh tỉnh lại đi mà, Tiểu Hồng rất sợ. . . Hu hu híc. . . Tư công tử, huynh đừng chết mà, Tiểu Hồng thật sự sợ lắm. . ."
Nghe tiếng khóc như đứa bé con này, Tư Lăng nhất thời có loại cảm giác hận sắt không thành thép. Yêu Liên mít ướt lại vô dụng như vậy thật sự là dị bảo do trời đất sinh ra, gây cho vô số tu sĩ và yêu thú tranh cướp đến vỡ đầu chảy máu sao? Vì quái gì mà hắn chẳng cảm thấy cao hứng chút nào khi được nắm giữ nó vậy?
Bất quá Tư Lăng rất nhanh sẽ phát hiện, kỳ thực ngoại trừ thích khóc và làm ống loa ra, Tiểu Hồng muội muội vẫn có tác dụng khác. Chỉ thấy nó nằm ở trên mặt mình khóc lóc xong, dùng bàn tay deo dẻo nho nhỏ xoa lung tung trên mặt, sau đó đưa tay đỡ thẳng lá sen bị ngiêng do nằm sấp khóc lên, mím môi, cắn tay nhỏ của mình, rồi sau đó vừa thút thít vì đau vừa đem chất lỏng màu đỏ chảy ra trên ngón tay đưa về phía môi mình.
Chất dịch Mộc Linh thanh thuần trượt xuống dọc yết hầu, Tư Lăng cảm giác ngũ tạng lục phủ giập nát xuất huyết bắt đầu chầm chậm lành lại ở dưới sự nuôi dưỡng của dịch Mộc Linh. Hiệu quả còn tốt hơn so với ăn linh đan, hơn nữa còn không lưu lại đan độc. Tư Lăng rất nhanh liền hiểu rõ đây là dịch Mộc Linh do Tiểu Yêu Liên tự mình tu luyện mộc linh khí ngưng tụ thành, lập tức vô cùng cảm động vì hành động của Tiểu Yêu Liên.
Yêu Liên là yêu thực do thiên địa sinh ra, nắm giữ sức mạnh Mộc Linh thuần túy nhất. Loại mộc linh khí này không chỉ là bảo vật luyện đan thượng phẩm, cũng là thánh phẩm chữa thương. Bất quá đáng tiếc chính là, lúc trước Tiểu Yêu Liên bị Trọng Thiên cướp đi, sức mạnh Mộc Linh của nó đều bị Trọng Thiên hấp thu hết, Tiểu Yêu Liên trở thành yêu thực bình thường không có một chút mộc linh khí nào. Bất quá may là Tiểu Yêu Liên còn có thể tu luyện, từ lúc theo Tư Lăng tới nay, Tiểu Yêu Liên vẫn luôn ăn linh quả để tu luyện, nhưng do tên này quá vô dụng, cho nên tu luyện lâu như vậy, Mộc Linh chỉ mới tu luyện được tí tẹo thế thôi. Bây giờ vì cứu Tư Lăng, đã dùng hế .
Tư Lăng lần này bị thương thực sự nặng. Uy lực khi ma đầu này tự bạo thì ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không sánh bằng, ngũ tạng lục phủ của Tư Lăng bị tổn thương nghiêm trọng, toàn thân không thể động đậy, nguyên thần cũng chịu tổn thương rất nặng. Nếu không phải phút cuối hắn dùng hồn lực còn sót lại để bảo hộ thức hải, nói không chừng nguyên thần cũng đều đã trận nổ tung này phá hủy.
Tư Lăng bây giờ há mồm nói chuyện cũng không nổi, chỉ có thể truyền âm cho Tiểu Hồng: "Tiểu Hồng muội muội, đừng khóc."
Vốn vừa cho Tư Lăng ăn Linh dịch xong, lại định bắt đầu nằm sấp trên mặt Tư Lăng khóc tiếp, Tiểu Yêu Liên nghe được thanh âm này, lập tức vui mừng ngẩng đầu lên.
"Tư công tử, huynh rốt cục tỉnh rồi!" Tiểu Hồng vui mừng nói, nhảy lên trên mặt Tư Lăng, miệng bẹt bẹt, bộ dáng lại muốn khóc tiếp, cả lá sen trên đầu cũng có vẻ ỉu xìu.
Cái cảm giác mặt của mình bị coi là mặt đất mà giẫm đạp lên đúng là không thoải mái, bất quá vì Tiểu Hồng đã cứu mình, Tư Lăng liền cho phép nó coi mặt của mình là cái ghế ngồi. Nhìn thấy Tư Lăng tỉnh lại, Tiểu Yêu Liên rốt cục thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ngầu lộ ra vẻ tươi cười, bất quá chờ khi nghe được lời kế tiếp của Tư Lăng, Tiểu Yêu Liên lại chuẩn bị khóc.
"Lúc ngươi đưa tay nhét vào miệng ta, còn chưa rửa tay à nha......" Cái tay đó đã chùi nước mắt nước mũi, lại còn sờ đầu nữa đó.
". . ."
Tiểu Yêu Liên câm nín mà trừng mắt nhìn hắn, bẹt miệng, oa một tiếng, lại nằm nhoài trên mặt hắn khóc lớn, một dáng dấp hết sức tủi thân.
Đây thực sự là Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành mà![1]
[1] s://vi.wikipedia.org/wiki/M%E1%BA%A1nh_Kh%C6%B0%C6%A1ng_N%E1%BB%AF
Tuy có dịch Mộc Linh của Tiểu Yêu Liên hỗ trợ, nhưng lượng quá ít, Tư Lăng vẫn mất ba ngày thì thân thể mới có thể động đậy.
Ba ngày này Tư Lăng cảm thấy dài như một thế kỷ. Đặc biệt là khi đang ở nơi nguy hiểm chẳng biết tên này, bản thân mình thì hoàn toàn là kẻ tàn phế không thể động đậy, Tiểu Yêu Liên có thể hoạt động thì lại là đứa vô dụng, không có bất kỳ tác dụng gì. Hắn chỉ có thể nằm ở đó suy yếu như phàm nhân, chỉ cần một con yêu thú cấp thấp cũng có thể giết chết hắn.
Về phần Trọng Thiên, sau khi nuốt Huyết Phách Châu xong, thời điểm ma đầu tự bạo thì nó đã hóa thành hư ảnh ngủ say trong đan điền của hắn. Có lẽ đang tiêu hóa Huyết Phách Châu rồi, cũng không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.
Nghĩ như vậy, Tư Lăng liền cảm thấy lúc khó khăn tốt nhất không nên mong chờ con yêu thú kia, còn không bằng dựa vào chính mình. Tiểu Yêu Liên có vẻ cực kỳ vô dụng
Trái tim đau đớn giống như bị thiêu đốt khiến hắn đến kêu rên cũng không nổi, bất quá may là ý thức đã khôi phục. Hắn cảm giác trên mặt ướt ướt, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn thấy một người bé tí đo đỏ to bằng nắm tay đang nằm úp trên mặt của mình. Người tí hon này vừa khóc hu hu vừa đem nước mắt nước mũi chảy trên mặt hắn.
"Híc hu hu . . Tư công tử, huynh nhanh tỉnh lại đi mà, Tiểu Hồng rất sợ. . . Hu hu híc. . . Tư công tử, huynh đừng chết mà, Tiểu Hồng thật sự sợ lắm. . ."
Nghe tiếng khóc như đứa bé con này, Tư Lăng nhất thời có loại cảm giác hận sắt không thành thép. Yêu Liên mít ướt lại vô dụng như vậy thật sự là dị bảo do trời đất sinh ra, gây cho vô số tu sĩ và yêu thú tranh cướp đến vỡ đầu chảy máu sao? Vì quái gì mà hắn chẳng cảm thấy cao hứng chút nào khi được nắm giữ nó vậy?
Bất quá Tư Lăng rất nhanh sẽ phát hiện, kỳ thực ngoại trừ thích khóc và làm ống loa ra, Tiểu Hồng muội muội vẫn có tác dụng khác. Chỉ thấy nó nằm ở trên mặt mình khóc lóc xong, dùng bàn tay deo dẻo nho nhỏ xoa lung tung trên mặt, sau đó đưa tay đỡ thẳng lá sen bị ngiêng do nằm sấp khóc lên, mím môi, cắn tay nhỏ của mình, rồi sau đó vừa thút thít vì đau vừa đem chất lỏng màu đỏ chảy ra trên ngón tay đưa về phía môi mình.
Chất dịch Mộc Linh thanh thuần trượt xuống dọc yết hầu, Tư Lăng cảm giác ngũ tạng lục phủ giập nát xuất huyết bắt đầu chầm chậm lành lại ở dưới sự nuôi dưỡng của dịch Mộc Linh. Hiệu quả còn tốt hơn so với ăn linh đan, hơn nữa còn không lưu lại đan độc. Tư Lăng rất nhanh liền hiểu rõ đây là dịch Mộc Linh do Tiểu Yêu Liên tự mình tu luyện mộc linh khí ngưng tụ thành, lập tức vô cùng cảm động vì hành động của Tiểu Yêu Liên.
Yêu Liên là yêu thực do thiên địa sinh ra, nắm giữ sức mạnh Mộc Linh thuần túy nhất. Loại mộc linh khí này không chỉ là bảo vật luyện đan thượng phẩm, cũng là thánh phẩm chữa thương. Bất quá đáng tiếc chính là, lúc trước Tiểu Yêu Liên bị Trọng Thiên cướp đi, sức mạnh Mộc Linh của nó đều bị Trọng Thiên hấp thu hết, Tiểu Yêu Liên trở thành yêu thực bình thường không có một chút mộc linh khí nào. Bất quá may là Tiểu Yêu Liên còn có thể tu luyện, từ lúc theo Tư Lăng tới nay, Tiểu Yêu Liên vẫn luôn ăn linh quả để tu luyện, nhưng do tên này quá vô dụng, cho nên tu luyện lâu như vậy, Mộc Linh chỉ mới tu luyện được tí tẹo thế thôi. Bây giờ vì cứu Tư Lăng, đã dùng hế .
Tư Lăng lần này bị thương thực sự nặng. Uy lực khi ma đầu này tự bạo thì ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không sánh bằng, ngũ tạng lục phủ của Tư Lăng bị tổn thương nghiêm trọng, toàn thân không thể động đậy, nguyên thần cũng chịu tổn thương rất nặng. Nếu không phải phút cuối hắn dùng hồn lực còn sót lại để bảo hộ thức hải, nói không chừng nguyên thần cũng đều đã trận nổ tung này phá hủy.
Tư Lăng bây giờ há mồm nói chuyện cũng không nổi, chỉ có thể truyền âm cho Tiểu Hồng: "Tiểu Hồng muội muội, đừng khóc."
Vốn vừa cho Tư Lăng ăn Linh dịch xong, lại định bắt đầu nằm sấp trên mặt Tư Lăng khóc tiếp, Tiểu Yêu Liên nghe được thanh âm này, lập tức vui mừng ngẩng đầu lên.
"Tư công tử, huynh rốt cục tỉnh rồi!" Tiểu Hồng vui mừng nói, nhảy lên trên mặt Tư Lăng, miệng bẹt bẹt, bộ dáng lại muốn khóc tiếp, cả lá sen trên đầu cũng có vẻ ỉu xìu.
Cái cảm giác mặt của mình bị coi là mặt đất mà giẫm đạp lên đúng là không thoải mái, bất quá vì Tiểu Hồng đã cứu mình, Tư Lăng liền cho phép nó coi mặt của mình là cái ghế ngồi. Nhìn thấy Tư Lăng tỉnh lại, Tiểu Yêu Liên rốt cục thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ngầu lộ ra vẻ tươi cười, bất quá chờ khi nghe được lời kế tiếp của Tư Lăng, Tiểu Yêu Liên lại chuẩn bị khóc.
"Lúc ngươi đưa tay nhét vào miệng ta, còn chưa rửa tay à nha......" Cái tay đó đã chùi nước mắt nước mũi, lại còn sờ đầu nữa đó.
". . ."
Tiểu Yêu Liên câm nín mà trừng mắt nhìn hắn, bẹt miệng, oa một tiếng, lại nằm nhoài trên mặt hắn khóc lớn, một dáng dấp hết sức tủi thân.
Đây thực sự là Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành mà![1]
[1] s://vi.wikipedia.org/wiki/M%E1%BA%A1nh_Kh%C6%B0%C6%A1ng_N%E1%BB%AF
Tuy có dịch Mộc Linh của Tiểu Yêu Liên hỗ trợ, nhưng lượng quá ít, Tư Lăng vẫn mất ba ngày thì thân thể mới có thể động đậy.
Ba ngày này Tư Lăng cảm thấy dài như một thế kỷ. Đặc biệt là khi đang ở nơi nguy hiểm chẳng biết tên này, bản thân mình thì hoàn toàn là kẻ tàn phế không thể động đậy, Tiểu Yêu Liên có thể hoạt động thì lại là đứa vô dụng, không có bất kỳ tác dụng gì. Hắn chỉ có thể nằm ở đó suy yếu như phàm nhân, chỉ cần một con yêu thú cấp thấp cũng có thể giết chết hắn.
Về phần Trọng Thiên, sau khi nuốt Huyết Phách Châu xong, thời điểm ma đầu tự bạo thì nó đã hóa thành hư ảnh ngủ say trong đan điền của hắn. Có lẽ đang tiêu hóa Huyết Phách Châu rồi, cũng không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.
Nghĩ như vậy, Tư Lăng liền cảm thấy lúc khó khăn tốt nhất không nên mong chờ con yêu thú kia, còn không bằng dựa vào chính mình. Tiểu Yêu Liên có vẻ cực kỳ vô dụng