Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Do đây là chỗ sâu trong dãy núi Thập Vạn, yêu thú cấp cao rất nhiều, mọi người cũng không muốn ở lại quá lâu để tránh dẫn tới bị yêu thú tấn công, bèn ào ạt rời đi. Rất nhanh, hiện trường chỉ còn lại mười mấy người, đều là có chút quan hệ với hai người này.
Không còn kẻ thù bên ngoài, Tư Lăng đột nhiên không biết đối xử làm sao với vị "Huynh trưởng" này, khó tránh khỏi có chút lúng túng.
Tư Hàn vẫn giống như trong ký ức, không cần hắn giải thích điều gì đã vẫy tay lấy ra một thanh băng kiếm, sau đó dáng dấp phiêu nhiên như thần tiên mà nhảy lên thanh băng kiếm, cúi đầu nhìn vào hắn, âm thanh mang theo hàn ý riêng biệt, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy lạnh nhạt: "Theo ta."
Tư Lăng suy nghĩ một chút, không có cự tuyệt.
Ngay khi Tư Lăng nhảy lên linh kiếm muốn rời đi, một giọng nói lo lắng vang lên: "Tư Lăng!'
Nghe ra chủ nhân của giọng nói kia là ai, trong lòng Tư Lăng thầm kêu khổ một tiếng. Lúc trước nguy cấp vạn phần cũng không thấy đám Nguyệt Thiên Dạ xuất hiện, hắn còn tưởng rằng đã thoát khỏi Nguyệt Thiên Dạ, nhưng không ngờ nàng ta lại trốn sang một bên nhìn hắn bị người khác bắt nạt. Trong lòng Tư Lăng có chút không đáng giá cho "Tư Lăng" trước đây. Dù cho "Hắn" đã vì Nguyệt Thiên Dạ mà trả giá bằng sinh mệnh, nhưng Nguyệt Thiên Dạ vẫn là yêu chính mình nhiều hơn, thời khắc nguy cấp vẫn là lấy bản thân mình làm trọng.
Bất quá đó cũng là chuyện lúc trước của "Tư Lăng" và Nguyệt Thiên Dạ, trong lòng Tư Lăng giờ cũng không có bao nhiêu cảm tưởng, chẳng qua chỉ cảm thấy Nguyệt Thiên Dạ quá phiền phức, không muốn đối mặt mà thôi.
Mà làm hắn giật mình chính là, không chỉ Nguyệt Thiên Dạ, cả mấy người Tiêu Trạc, Tô Hồng Phi, Liễu Thành Phong đều ở đó. Đặc biệt cái tên Dung Hoán Thiên luôn làm người ta chán ghét kia cũng đi theo phía sau Nguyệt Thiên Dạ, còn dùng một bộ mặt ngả ngớn xuất hiện. Tư Lăng theo bản năng nhìn về phía Tiêu Trạc, quả nhiên thấy hắn ta dùng bộ mặt xanh đen kinh bỉ trừng mắt nhìn Dung Hoán Thiên, làm hắn không khỏi nhướn mày trong lòng.
Nguyệt Thiên Dạ này đúng là cái máy hấp dẫn người khác phái di động, bất luận đi tới chỗ nào đều sẽ không thiếu vắng nam nhân đi theo bên cạnh nàng, cũng không biết những người đàn ông kia suy nghĩ cái gì.
Mấy người nói chút chuyện cũ. Khi Liễu Thành Phong hoạt bát và Lý Thanh Ly đối mặt với Tư Hàn thì có loại cảm giác chuột thấy mèo, cũng không dám bắt chuyện trêu đùa như lúc trước, chỉ dám cười cười thân thiện với Tư Lăng.
"Tư Lăng, huynh đã đỡ hơn chưa? Có muốn. . . ở cùng với ta.. hay không?" Nguyệt Thiên Dạ nhìn Tư Hàn một chút, cuối cùng nói như thế.
Tư Hàn lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, không nói một lời.
Điều này thật ra làm Tư Lăng không khỏi suy nghĩ nhiều một chút. Cứ xem bộ dạng phòng bị của Nguyệt Thiên Dạ đối với Tư Hàn, trong lòng Tư Lăng sinh ra một loại ý nghĩ 囧囧. Nguyệt Thiên Dạ này không phải là muốn hắn chứng minh nàng ta là người quan trọng nhất trong lòng hắn đó chứ? Giữa tình thân và tình yêu, nhất định phải chọn nàng ta chăng?
Rốt cuộc, Tư Lăng chỉ coi như không biết hàm ý trong lời nói của nàng ta, cười nói: "Hiếm khi gặp được đại ca, ta tất nhiên là đi cùng huynh ấy." Cũng không thèm nói rõ là đi nơi nào hoặc lúc nào sẽ gặp lại, Tư Lăng nhìn về phía Tư Hàn, dường như nhìn thấy một chút hài lòng từ gương mặt luôn lạnh như băng kia.
"Tư Lăng!" Nguyệt Thiên Dạ giống như không dám tin rằng chính mình đã mở miệng nói ra nhưng Tư Lăng lại không thèm lựa chọn mình.
Tiêu Trạc thấy nàng đau lòng, lập tức động viên nói: "Thiên Dạ, cậu ta muốn cùng Tư sư huynh rời đi thì cứ để cậu ta đi đi. Tư sư huynh là huynh trưởng của cậu ta mà. Muốn cùng ai ly khai là tự do của cậu ấy."
Nguyệt Thiên Dạ lại không nghe, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm huynh đệ Tư Lăng và Tư Hàn. Nguyệt Thiên Dạ sở dĩ muốn làm như vậy, cũng là bởi vì Tư Hàn đã từng cảnh cáo và sỉ nhục nàng.
Nàng biết Tư Lăng vì cứu nàng mà phá huỷ tu vi, thậm chí linh căn mất hết, làm cho Tư Hàn có thành kiến đối với nàng. Nhưng nàng dám nói, nàng yêu Tư Lăng không hề ít hơn Tư Lăng yêu nàng, Tư Hàn dựa vào cái gì mà làm chủ cuộc đời của Tư Lăng, thậm chí là cả tình cảm của hắn? Còn nhớ tới sự sỉ nhục của Tư Hàn dành cho nàng vào ngày đó, đối với cái tên nam nhân lạnh lùng đến không có tình cảm này, nàng chán ghét vô cùng! Nàng biết nhược điểm duy nhất trong lòng hắn chính là Tư Lăng, nếu có thể cướp được Tư Lăng, cũng coi như là tặng cho hắn một đòn nặng nhất.
Trong nháy mắt, trong đầu Nguyệt Thiên Dạ xoay chuyển trăm ngàn lần. Nếu như lần này Tư Lăng thật sự cùng rời đi với Tư Hàn, nàng lo lắng Tư Hàn sẽ làm chuyện gì đó khiến cho nàng cùng Tư Lăng càng chạy càng xa, thậm chí làm cho cảm tình có vết rách không cách nào cứu vãn được nữa. Vì lẽ đó, nói gì đi nữa lần này nàng cũng không cho phép Tư Hàn mang Tư Lăng đi.
Vì thế, Nguyệt Thiên Dạ thậm chí không tiếc bày ra dáng vẻ của kẻ yếu đuối mà nàng luôn xem thường nhất, nàng nói với Tư Lăng: "Tư Lăng, ta muốn vĩnh viễn ở cùng chàng, đừng rời bỏ ta được không?"
". . ."
Vẻ mặt Tư Lăng cứng đờ như gỗ, trong lòng rối như tơ vò, trong lúc nhất thời bị sợ đến không còn phản ứng.
Lúc này, Tư Hàn không còn thờ ơ nữa, hắn ra tay.
Tư Lăng chỉ cảm thấy trên người lạnh lẽo, sau đó thân thể không khống chế được mà bị người ta túm lên thanh băng kiếm. Vì phát hiện là Tư Hàn nên hắn bèn tản hồn lực vừa ngưng tụ để bảo vệ mình ra.
"Cô chỉ có thể hại hắn, không hề thích hợp với hắn!" Tư Hàn nói một cách lạnh lùng: ''Nữ nhân ti tiện, Tư Lăng cũng không phải là người duy nhất của cô!"
Nguyệt Thiên Dạ hơi biến sắc mặt, nheo mắt lại nhìn về phía Tư Hàn, mắt lộ ra hung quang.
"Cô hồn nhai, bán yêu."
Vài chữ đơn giản, lại gây cho trong lòng Nguyệt Thiên Dạ sóng to gió lớn, nàng khiếp sợ nhìn hắn. Chuyện bí ẩn như vậy hắn ta làm sao biết được? Trong nháy mắt, trong đầu Nguyệt Thiên Dạ đã nảy sinh sát ý với Tư Hàn-- tuy rằng nàng hiện tại không cách nào giết được hắn, thế nhưng không có nghĩa là trong tương lai không có cách nào trừ khử được người này. Từ xưa tới nay, chưa từng có ai có thể uy hiếp nàng mà sau này còn có thể sống tốt!
Cuối cùng, Tư Lăng vẫn là đi theo Tư Hàn.
Mấy người ở lại nhìn vào sắc mặt âm trầm bất định của Nguyệt Thiên Dạ, trong lòng cân nhắc lời nói của Tư Hàn.
Trong lòng hai vị tu sĩ Kim Đan phái Thiên Tông cũng kinh ngạc vô cùng. Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tư Hàn không nể mặt như vậy, hoàn toàn lật đổ ấn tượng ''lạnh lùng, vô tình, không lo chuyện bao đồng, cả ngày im lặng ít nói, muộn tao[1]" của hắn. Như vậy xem ra, hắn xác thực rất coi trọng Tư Lăng, nếu không thì sẽ chẳng biết rõ đối thủ là một đám tu sĩ Kim Đan nhưng vẫn ra tay cứu người. Cũng bởi vì Tư Hàn nhúng tay, khiến trong lòng đám người đó có băng khoăn, kiêng kỵ phái Thiên Tông ở sau lưng, cho nên việc này mới có thể thuận lợi kết thúc như thế.
[1] Muộn tao: Phiên âm của từ Man show trong tiếng Anh. Là tiếng lóng của giới trẻ để chỉ người có vẻ ngoài trầm lắng, bình thản đến không có cảm xúc- tuy nhiên trong một số trường hợp sẽ biểu lộ hết sức mãnh liệt ngoài dự đoán của mọi người.
Thấy không còn chuyện gì, hai tu sĩ Kim Đan phái Thiên Tông cũng dẫn dắt đệ tử rời đi. Chân trời lại có mười mấy bóng dáng lướt qua.
"Sư tỷ, chúng ta cũng đi thôi." Liễu Thành Phong nói, lại phát hiện Tô Hồng Phi đứng trên linh kiếm nhưng vẫn chưa đi, không nhịn được có chút kỳ quái nói: "Sư tỷ, tại sao đệ cứ cảm giác rằng kể từ khi đến Thập Vạn Sơn Mạch thì tỷ lại trở nên kì kì quái quái."
Tô Hồng Phi nghe vậy thân hình run lên, ánh mắt có chút mờ mịt khó hiểu mà nhìn vẻ mặt cậu thiếu niên đang hết sức hiếu kỳ nhưng lại có trực giác nhạy cảm nọ, một lát sau nàng rũ mắt xuống nói rằng: "Có sao? Tỷ chỉ là đang suy nghĩ tới Yêu Liên, cứ cảm giác không đúng. . ." Thật sự là không bình thường! Ở trong trí nhớ của nàng, không phải là Nguyệt Thiên Dạ có được Yêu Liên, sau đó bị cả đám tu sĩ Kim Đan truy sát, cuối cùng được một tên bán yêu tu luyện thành hình người giúp đỡ chạy trốn sao?
Tô Hồng Phi mím môi, đột nhiên sắc mặt có chút khó coi.
Nàng biết, tất cả mọi thứ ở hiện tại đã chênh lệch rất lớn với ký ức đời trước của nàng.
Đúng vậy, Tô Hồng Phi nắm giữ một bí mật không thể nói với người khác, nàng có ký ức đời trước.
Đời trước, khi nàng tu luyện đến Kim Đan kỳ thì đã chết thảm dưới thiết kế của Nguyệt Thiên Dạ, mà người giết chết nàng chính là kẻ vẫn luôn ẩn núp ở trong bóng tối - Tư Lăng, tên bán yêu Đồ Mục và hai người đàn ông khác. Nguyên nhân bọn hắn giết nàng là bởi vì Nguyệt Thiên Dạ đã đoạt vị hôn phu của nàng, khiến cho nàng mấy lần hãm hại Nguyệt Thiên Dạ. Cũng vì hành động này khiến cho đám nam nhân yêu thảm Nguyệt Thiên Dạ kia muốn chấm dứt hậu hoạn, nên đã y theo thiết kế của Nguyệt Thiên Dạ hại chết nàng.
Có lẽ là trời cao thương sót, khiến cho kẻ đã từng không cam lòng chết thảm như vậy có cơ hội sống lại, còn nắm giữ cơ duyên to lớn. Từ khi hai năm trước nàng sống lại, nàng đã thề phải đem những đau khổ khuất nhục đời trước trả lại cho bọn họ!
Nhưng mà, ngay khi nàng quyết định theo trí nhớ đến trả thù đám người Nguyệt Thiên Dạ thì lại phát hiện thế giới này không còn như trong trí nhớ nữa, rất nhiều chuyện đã thay đổi, mà làm cho nàng giật mình nhất chính là người tên Tư Lăng này.
Có thể nói, ở trong trí nhớ của nàng, Tư Lăng là nam nhân đặc biệt nhất đối với Nguyệt Thiên Dạ, cũng là kẻ mà các nam nhân truy đuổi bên cạnh Nguyệt Thiên Dạ không thể sánh được. Nàng nhớ tới đời trước, Tư Lăng rất căm ghét dung mạo quá mức yêu nghiệt của chính mình cho nên ở trước mặt người khác đều mang một tấm mặt nạ che giấu; ngoại trừ Nguyệt Thiên Dạ, không ai được thấy bộ mặt thật của hắn. Cũng vì thế nên lúc đầu nhìn thấy hắn, nàng cũng không biết người này chính là kẻ thù mà nàng phải tìm.
Nhưng mà, đời này sớm gặp phải Tư Lăng, mọi thứ đều trở nên không giống như trước. Khi Liễu Thành Phong khen ngợi trêu đùa dung mạo hắn mà để ý nhất, hắn không chỉ không hề tức giận, thậm chí không có bất kỳ cử chỉ trả thù nào, ôn hòa nhã nhặn đến khó mà tin nổi. Nàng lại nhớ tới đời trước, hễ ai nói tới dung mạo của hắn một câu, đều sẽ bị hắn tàn nhẫn giết chết. Hơn nữa Nguyệt Thiên Dạ vì để cho Tư Lăng vui vẻ, cũng đã giết rất nhiều người dám nhiều lời về dung mạo của Tư Lăng.
Những điểm này tạm thời có thể không tính đến, chỉ là kể từ khi biết Tư Lăng tồn tại, nàng đã bí mật quan sát rất nhiều lần, phát hiện tên Tư Lăng này có vẻ cũng không yêu thảm Nguyệt Thiên Dạ như đời trước. Còn nhớ tới khi đó, Tư Lăng yêu Nguyệt Thiên Dạ đến mức đồng ý vì Nguyệt Thiên Dạ mà cùng chia sẽ nữ nhân của mình cho nam nhân khác. Những tên nam nhân đi theo bên người Nguyệt Thiên Dạ còn từng nói rằng: bọn hắn đều yêu nàng hơn cả tính mạng của chính mình, yêu nàng nên đồng ý chia xẻ nàng cho người khác!
Bây giờ suy nghĩ một chút, Tô Hồng Phi chỉ cảm thấy những người đàn ông kia quá sức buồn cười, cái gì mà "yêu nàng hơn cả tính mạng của chính mình, yêu nàng nên đồng ý chia xẻ nàng cho người khác!", không nói tới tu tiên giả đều là vì tư lợi, chỉ nói rằng là một người nam nhân có tâm huyết vốn sẽ không tiếp nhận loại chuyện ghê tởm này. Bọn hắn nói như vậy bất quá là vì Nguyệt Thiên Dạ rất mạnh mẽ, bản lĩnh quá nhiều mà thôi. Có thể ẩn sâu trong nội tâm hẳn cũng có chân tâm, nhưng nàng cảm thấy người duy nhất yêu Nguyệt Thiên Dạ đến mù quáng chính là Tư Lăng - kẻ sau đó cũng chết thảm ở dưới âm mưu.
. . .
Tô Hồng Phi suy nghĩ rất nhiều, mọi thứ đã trãi qua trong những ngày này đều tràn đầy kỳ lạ, cũng làm cho nàng hiểu ra một thứ. Đã không thể tiếp tục sử dụng ký ức đời trước để tính toán chuyện hiện tại nữa.
Hơn nữa, Tư Lăng chính là biến số lớn nhất trong những chuyện này.
Tô Hồng Phi quyết định, trước tiên phải thăm dò Tư Lăng vì sao lại có biến hóa lớn như vậy, rồi mới quyết định có nên tiến hành kế hoạch tiếp theo hay không. Đây là trực giác bảo nàng phải làm như vậy. Từ khi sống lại tới nay, trực giác không chỉ nhiều lần cứu mạng nàng trong lúc mấu chốt, thậm chí có thể mang lại cho nàng cơ duyên to lớn, mới làm cho nàng có được thực lực kiêu ngạo như bây giờ. Đây là thứ đời trước không cách nào có được.
Buông xuống nổi băng khoăn đó, Tô Hồng Phi cười nhẹ với Liễu Thành Phong, nói rằng: "Liễu sư đệ, chúng ta cũng trở về đi thôi!"
Không còn kẻ thù bên ngoài, Tư Lăng đột nhiên không biết đối xử làm sao với vị "Huynh trưởng" này, khó tránh khỏi có chút lúng túng.
Tư Hàn vẫn giống như trong ký ức, không cần hắn giải thích điều gì đã vẫy tay lấy ra một thanh băng kiếm, sau đó dáng dấp phiêu nhiên như thần tiên mà nhảy lên thanh băng kiếm, cúi đầu nhìn vào hắn, âm thanh mang theo hàn ý riêng biệt, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy lạnh nhạt: "Theo ta."
Tư Lăng suy nghĩ một chút, không có cự tuyệt.
Ngay khi Tư Lăng nhảy lên linh kiếm muốn rời đi, một giọng nói lo lắng vang lên: "Tư Lăng!'
Nghe ra chủ nhân của giọng nói kia là ai, trong lòng Tư Lăng thầm kêu khổ một tiếng. Lúc trước nguy cấp vạn phần cũng không thấy đám Nguyệt Thiên Dạ xuất hiện, hắn còn tưởng rằng đã thoát khỏi Nguyệt Thiên Dạ, nhưng không ngờ nàng ta lại trốn sang một bên nhìn hắn bị người khác bắt nạt. Trong lòng Tư Lăng có chút không đáng giá cho "Tư Lăng" trước đây. Dù cho "Hắn" đã vì Nguyệt Thiên Dạ mà trả giá bằng sinh mệnh, nhưng Nguyệt Thiên Dạ vẫn là yêu chính mình nhiều hơn, thời khắc nguy cấp vẫn là lấy bản thân mình làm trọng.
Bất quá đó cũng là chuyện lúc trước của "Tư Lăng" và Nguyệt Thiên Dạ, trong lòng Tư Lăng giờ cũng không có bao nhiêu cảm tưởng, chẳng qua chỉ cảm thấy Nguyệt Thiên Dạ quá phiền phức, không muốn đối mặt mà thôi.
Mà làm hắn giật mình chính là, không chỉ Nguyệt Thiên Dạ, cả mấy người Tiêu Trạc, Tô Hồng Phi, Liễu Thành Phong đều ở đó. Đặc biệt cái tên Dung Hoán Thiên luôn làm người ta chán ghét kia cũng đi theo phía sau Nguyệt Thiên Dạ, còn dùng một bộ mặt ngả ngớn xuất hiện. Tư Lăng theo bản năng nhìn về phía Tiêu Trạc, quả nhiên thấy hắn ta dùng bộ mặt xanh đen kinh bỉ trừng mắt nhìn Dung Hoán Thiên, làm hắn không khỏi nhướn mày trong lòng.
Nguyệt Thiên Dạ này đúng là cái máy hấp dẫn người khác phái di động, bất luận đi tới chỗ nào đều sẽ không thiếu vắng nam nhân đi theo bên cạnh nàng, cũng không biết những người đàn ông kia suy nghĩ cái gì.
Mấy người nói chút chuyện cũ. Khi Liễu Thành Phong hoạt bát và Lý Thanh Ly đối mặt với Tư Hàn thì có loại cảm giác chuột thấy mèo, cũng không dám bắt chuyện trêu đùa như lúc trước, chỉ dám cười cười thân thiện với Tư Lăng.
"Tư Lăng, huynh đã đỡ hơn chưa? Có muốn. . . ở cùng với ta.. hay không?" Nguyệt Thiên Dạ nhìn Tư Hàn một chút, cuối cùng nói như thế.
Tư Hàn lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, không nói một lời.
Điều này thật ra làm Tư Lăng không khỏi suy nghĩ nhiều một chút. Cứ xem bộ dạng phòng bị của Nguyệt Thiên Dạ đối với Tư Hàn, trong lòng Tư Lăng sinh ra một loại ý nghĩ 囧囧. Nguyệt Thiên Dạ này không phải là muốn hắn chứng minh nàng ta là người quan trọng nhất trong lòng hắn đó chứ? Giữa tình thân và tình yêu, nhất định phải chọn nàng ta chăng?
Rốt cuộc, Tư Lăng chỉ coi như không biết hàm ý trong lời nói của nàng ta, cười nói: "Hiếm khi gặp được đại ca, ta tất nhiên là đi cùng huynh ấy." Cũng không thèm nói rõ là đi nơi nào hoặc lúc nào sẽ gặp lại, Tư Lăng nhìn về phía Tư Hàn, dường như nhìn thấy một chút hài lòng từ gương mặt luôn lạnh như băng kia.
"Tư Lăng!" Nguyệt Thiên Dạ giống như không dám tin rằng chính mình đã mở miệng nói ra nhưng Tư Lăng lại không thèm lựa chọn mình.
Tiêu Trạc thấy nàng đau lòng, lập tức động viên nói: "Thiên Dạ, cậu ta muốn cùng Tư sư huynh rời đi thì cứ để cậu ta đi đi. Tư sư huynh là huynh trưởng của cậu ta mà. Muốn cùng ai ly khai là tự do của cậu ấy."
Nguyệt Thiên Dạ lại không nghe, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm huynh đệ Tư Lăng và Tư Hàn. Nguyệt Thiên Dạ sở dĩ muốn làm như vậy, cũng là bởi vì Tư Hàn đã từng cảnh cáo và sỉ nhục nàng.
Nàng biết Tư Lăng vì cứu nàng mà phá huỷ tu vi, thậm chí linh căn mất hết, làm cho Tư Hàn có thành kiến đối với nàng. Nhưng nàng dám nói, nàng yêu Tư Lăng không hề ít hơn Tư Lăng yêu nàng, Tư Hàn dựa vào cái gì mà làm chủ cuộc đời của Tư Lăng, thậm chí là cả tình cảm của hắn? Còn nhớ tới sự sỉ nhục của Tư Hàn dành cho nàng vào ngày đó, đối với cái tên nam nhân lạnh lùng đến không có tình cảm này, nàng chán ghét vô cùng! Nàng biết nhược điểm duy nhất trong lòng hắn chính là Tư Lăng, nếu có thể cướp được Tư Lăng, cũng coi như là tặng cho hắn một đòn nặng nhất.
Trong nháy mắt, trong đầu Nguyệt Thiên Dạ xoay chuyển trăm ngàn lần. Nếu như lần này Tư Lăng thật sự cùng rời đi với Tư Hàn, nàng lo lắng Tư Hàn sẽ làm chuyện gì đó khiến cho nàng cùng Tư Lăng càng chạy càng xa, thậm chí làm cho cảm tình có vết rách không cách nào cứu vãn được nữa. Vì lẽ đó, nói gì đi nữa lần này nàng cũng không cho phép Tư Hàn mang Tư Lăng đi.
Vì thế, Nguyệt Thiên Dạ thậm chí không tiếc bày ra dáng vẻ của kẻ yếu đuối mà nàng luôn xem thường nhất, nàng nói với Tư Lăng: "Tư Lăng, ta muốn vĩnh viễn ở cùng chàng, đừng rời bỏ ta được không?"
". . ."
Vẻ mặt Tư Lăng cứng đờ như gỗ, trong lòng rối như tơ vò, trong lúc nhất thời bị sợ đến không còn phản ứng.
Lúc này, Tư Hàn không còn thờ ơ nữa, hắn ra tay.
Tư Lăng chỉ cảm thấy trên người lạnh lẽo, sau đó thân thể không khống chế được mà bị người ta túm lên thanh băng kiếm. Vì phát hiện là Tư Hàn nên hắn bèn tản hồn lực vừa ngưng tụ để bảo vệ mình ra.
"Cô chỉ có thể hại hắn, không hề thích hợp với hắn!" Tư Hàn nói một cách lạnh lùng: ''Nữ nhân ti tiện, Tư Lăng cũng không phải là người duy nhất của cô!"
Nguyệt Thiên Dạ hơi biến sắc mặt, nheo mắt lại nhìn về phía Tư Hàn, mắt lộ ra hung quang.
"Cô hồn nhai, bán yêu."
Vài chữ đơn giản, lại gây cho trong lòng Nguyệt Thiên Dạ sóng to gió lớn, nàng khiếp sợ nhìn hắn. Chuyện bí ẩn như vậy hắn ta làm sao biết được? Trong nháy mắt, trong đầu Nguyệt Thiên Dạ đã nảy sinh sát ý với Tư Hàn-- tuy rằng nàng hiện tại không cách nào giết được hắn, thế nhưng không có nghĩa là trong tương lai không có cách nào trừ khử được người này. Từ xưa tới nay, chưa từng có ai có thể uy hiếp nàng mà sau này còn có thể sống tốt!
Cuối cùng, Tư Lăng vẫn là đi theo Tư Hàn.
Mấy người ở lại nhìn vào sắc mặt âm trầm bất định của Nguyệt Thiên Dạ, trong lòng cân nhắc lời nói của Tư Hàn.
Trong lòng hai vị tu sĩ Kim Đan phái Thiên Tông cũng kinh ngạc vô cùng. Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tư Hàn không nể mặt như vậy, hoàn toàn lật đổ ấn tượng ''lạnh lùng, vô tình, không lo chuyện bao đồng, cả ngày im lặng ít nói, muộn tao[1]" của hắn. Như vậy xem ra, hắn xác thực rất coi trọng Tư Lăng, nếu không thì sẽ chẳng biết rõ đối thủ là một đám tu sĩ Kim Đan nhưng vẫn ra tay cứu người. Cũng bởi vì Tư Hàn nhúng tay, khiến trong lòng đám người đó có băng khoăn, kiêng kỵ phái Thiên Tông ở sau lưng, cho nên việc này mới có thể thuận lợi kết thúc như thế.
[1] Muộn tao: Phiên âm của từ Man show trong tiếng Anh. Là tiếng lóng của giới trẻ để chỉ người có vẻ ngoài trầm lắng, bình thản đến không có cảm xúc- tuy nhiên trong một số trường hợp sẽ biểu lộ hết sức mãnh liệt ngoài dự đoán của mọi người.
Thấy không còn chuyện gì, hai tu sĩ Kim Đan phái Thiên Tông cũng dẫn dắt đệ tử rời đi. Chân trời lại có mười mấy bóng dáng lướt qua.
"Sư tỷ, chúng ta cũng đi thôi." Liễu Thành Phong nói, lại phát hiện Tô Hồng Phi đứng trên linh kiếm nhưng vẫn chưa đi, không nhịn được có chút kỳ quái nói: "Sư tỷ, tại sao đệ cứ cảm giác rằng kể từ khi đến Thập Vạn Sơn Mạch thì tỷ lại trở nên kì kì quái quái."
Tô Hồng Phi nghe vậy thân hình run lên, ánh mắt có chút mờ mịt khó hiểu mà nhìn vẻ mặt cậu thiếu niên đang hết sức hiếu kỳ nhưng lại có trực giác nhạy cảm nọ, một lát sau nàng rũ mắt xuống nói rằng: "Có sao? Tỷ chỉ là đang suy nghĩ tới Yêu Liên, cứ cảm giác không đúng. . ." Thật sự là không bình thường! Ở trong trí nhớ của nàng, không phải là Nguyệt Thiên Dạ có được Yêu Liên, sau đó bị cả đám tu sĩ Kim Đan truy sát, cuối cùng được một tên bán yêu tu luyện thành hình người giúp đỡ chạy trốn sao?
Tô Hồng Phi mím môi, đột nhiên sắc mặt có chút khó coi.
Nàng biết, tất cả mọi thứ ở hiện tại đã chênh lệch rất lớn với ký ức đời trước của nàng.
Đúng vậy, Tô Hồng Phi nắm giữ một bí mật không thể nói với người khác, nàng có ký ức đời trước.
Đời trước, khi nàng tu luyện đến Kim Đan kỳ thì đã chết thảm dưới thiết kế của Nguyệt Thiên Dạ, mà người giết chết nàng chính là kẻ vẫn luôn ẩn núp ở trong bóng tối - Tư Lăng, tên bán yêu Đồ Mục và hai người đàn ông khác. Nguyên nhân bọn hắn giết nàng là bởi vì Nguyệt Thiên Dạ đã đoạt vị hôn phu của nàng, khiến cho nàng mấy lần hãm hại Nguyệt Thiên Dạ. Cũng vì hành động này khiến cho đám nam nhân yêu thảm Nguyệt Thiên Dạ kia muốn chấm dứt hậu hoạn, nên đã y theo thiết kế của Nguyệt Thiên Dạ hại chết nàng.
Có lẽ là trời cao thương sót, khiến cho kẻ đã từng không cam lòng chết thảm như vậy có cơ hội sống lại, còn nắm giữ cơ duyên to lớn. Từ khi hai năm trước nàng sống lại, nàng đã thề phải đem những đau khổ khuất nhục đời trước trả lại cho bọn họ!
Nhưng mà, ngay khi nàng quyết định theo trí nhớ đến trả thù đám người Nguyệt Thiên Dạ thì lại phát hiện thế giới này không còn như trong trí nhớ nữa, rất nhiều chuyện đã thay đổi, mà làm cho nàng giật mình nhất chính là người tên Tư Lăng này.
Có thể nói, ở trong trí nhớ của nàng, Tư Lăng là nam nhân đặc biệt nhất đối với Nguyệt Thiên Dạ, cũng là kẻ mà các nam nhân truy đuổi bên cạnh Nguyệt Thiên Dạ không thể sánh được. Nàng nhớ tới đời trước, Tư Lăng rất căm ghét dung mạo quá mức yêu nghiệt của chính mình cho nên ở trước mặt người khác đều mang một tấm mặt nạ che giấu; ngoại trừ Nguyệt Thiên Dạ, không ai được thấy bộ mặt thật của hắn. Cũng vì thế nên lúc đầu nhìn thấy hắn, nàng cũng không biết người này chính là kẻ thù mà nàng phải tìm.
Nhưng mà, đời này sớm gặp phải Tư Lăng, mọi thứ đều trở nên không giống như trước. Khi Liễu Thành Phong khen ngợi trêu đùa dung mạo hắn mà để ý nhất, hắn không chỉ không hề tức giận, thậm chí không có bất kỳ cử chỉ trả thù nào, ôn hòa nhã nhặn đến khó mà tin nổi. Nàng lại nhớ tới đời trước, hễ ai nói tới dung mạo của hắn một câu, đều sẽ bị hắn tàn nhẫn giết chết. Hơn nữa Nguyệt Thiên Dạ vì để cho Tư Lăng vui vẻ, cũng đã giết rất nhiều người dám nhiều lời về dung mạo của Tư Lăng.
Những điểm này tạm thời có thể không tính đến, chỉ là kể từ khi biết Tư Lăng tồn tại, nàng đã bí mật quan sát rất nhiều lần, phát hiện tên Tư Lăng này có vẻ cũng không yêu thảm Nguyệt Thiên Dạ như đời trước. Còn nhớ tới khi đó, Tư Lăng yêu Nguyệt Thiên Dạ đến mức đồng ý vì Nguyệt Thiên Dạ mà cùng chia sẽ nữ nhân của mình cho nam nhân khác. Những tên nam nhân đi theo bên người Nguyệt Thiên Dạ còn từng nói rằng: bọn hắn đều yêu nàng hơn cả tính mạng của chính mình, yêu nàng nên đồng ý chia xẻ nàng cho người khác!
Bây giờ suy nghĩ một chút, Tô Hồng Phi chỉ cảm thấy những người đàn ông kia quá sức buồn cười, cái gì mà "yêu nàng hơn cả tính mạng của chính mình, yêu nàng nên đồng ý chia xẻ nàng cho người khác!", không nói tới tu tiên giả đều là vì tư lợi, chỉ nói rằng là một người nam nhân có tâm huyết vốn sẽ không tiếp nhận loại chuyện ghê tởm này. Bọn hắn nói như vậy bất quá là vì Nguyệt Thiên Dạ rất mạnh mẽ, bản lĩnh quá nhiều mà thôi. Có thể ẩn sâu trong nội tâm hẳn cũng có chân tâm, nhưng nàng cảm thấy người duy nhất yêu Nguyệt Thiên Dạ đến mù quáng chính là Tư Lăng - kẻ sau đó cũng chết thảm ở dưới âm mưu.
. . .
Tô Hồng Phi suy nghĩ rất nhiều, mọi thứ đã trãi qua trong những ngày này đều tràn đầy kỳ lạ, cũng làm cho nàng hiểu ra một thứ. Đã không thể tiếp tục sử dụng ký ức đời trước để tính toán chuyện hiện tại nữa.
Hơn nữa, Tư Lăng chính là biến số lớn nhất trong những chuyện này.
Tô Hồng Phi quyết định, trước tiên phải thăm dò Tư Lăng vì sao lại có biến hóa lớn như vậy, rồi mới quyết định có nên tiến hành kế hoạch tiếp theo hay không. Đây là trực giác bảo nàng phải làm như vậy. Từ khi sống lại tới nay, trực giác không chỉ nhiều lần cứu mạng nàng trong lúc mấu chốt, thậm chí có thể mang lại cho nàng cơ duyên to lớn, mới làm cho nàng có được thực lực kiêu ngạo như bây giờ. Đây là thứ đời trước không cách nào có được.
Buông xuống nổi băng khoăn đó, Tô Hồng Phi cười nhẹ với Liễu Thành Phong, nói rằng: "Liễu sư đệ, chúng ta cũng trở về đi thôi!"