Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 298
Tư Lăng trước kia tuy rằng cũng từng nhìn thấy tu sĩ Đại Thừa ra tay, bất quá khi đó đều là ở trong phạm vi nhất định, đều là có chỗ kiêng dè, cho nên lực sát thương cũng không cao. Nhưng bây giờ, nàng mới biết được thần thông của tu sĩ cấp cao đáng sợ cỡ nào, biến ảo khó đoán, ra tay liền là đại sát chiêu hủy thiên diệt địa, đến cả không gian cũng trở nên không ổn định.
Giữa không trung, bạch y nam tử làm bị thương địch nhân xong, thì chính mình cũng có chút không chịu nổi. Thân hình hắn lảo đảo một cái, từ giữa không trung ngã xuống dưới. Phịch một tiếng, mặt đất sụp thành một cái hố to, bạch y nam nhân nằm giữa hố lớn, khụ ra một búng máu.
Tư Lăng vẫn mai phục ở một bên, suy tính có nên thừa dịp mà đánh cướp hay không. Bất quá hình như nàng và Đồng Thập Bát không có thù gì, hơn nữa giữa Giang trạch đảo và Thiên Sơn đảo còn là mấy đời quan hệ hữu hảo, Đồng Thập Bát với Các chủ bọn họ tuy rằng gặp mặt liền đánh nhau, bất quá lại nghe Hiền Tu nói giao tình giữa bọn họ là không sai.
Tư Lăng còn chưa nghĩ kĩ đâu, Trọng Thiên đại gia xưa nay giữ vững nguyên tắc "có tiện nghi mà không chiếm là đồ con rùa" đã chạy ra.
Đồng Thập Bát tuy rằng bị người ta đánh bị thương, nhưng cũng không phải để mặc người xâu xé, ánh mắt sắc bén, giọng lạnh lùng nói: "Còn chưa cút ra?"
Ai cút ra?
Tư Lăng ngưng thần nhìn lại, phát hiện ánh mắt của hắn nhìn thẳng về hướng mình, liền biết hắn đã phát hiện hành tung của mình. Bất quá cũng không kỳ quái, có lẽ ở trong mắt tu sĩ Đại Thừa, tu vi của nàng căn bản không đáng giá nhắc tới, cho nên phát hiện sự tồn tại của nàng thì cũng không để ở trong lòng, chủ yếu đối phó địch nhân trước, vì thế mới có thể mặc nàng ngồi xổm bên cạnh vây xem.
Tư Lăng đang muốn đi ra thì phát hiện Trọng Thiên đã đánh tới cái hố chứa Đồng Thập Bát. Một tia yêu hỏa tím chứa sắc đen lặng lẽ lan tới hướng thân thể Đồng Thập Bát.
"Trọng Thiên!"
Tư Lăng kinh hãi hô một tiếng, lập tức nhảy ra.
Đồng Thập Bát sớm có dự phòng, linh khiếu ngưng tụ ra tiên linh lực hóa thành lưỡi đao sắc bén bổ tới, đồng thời trên người sáng lên một luồng linh quang phòng ngự màu trắng, chặn lại luồng yêu hỏa nguy hiểm kia. Bất quá hắn chỉ miễn cưỡng chống đỡ được yêu hỏa, lại ngăn không được yêu thú màu đen đánh tới. Đồng Thập Bát bị hất bay đi ra ngoài, thân thể đụng mạnh vào đại thụ bên cạnh. Một loạt đại thụ bị thân thể hắn đụng gãy toàn bộ. Lúc này, yêu hỏa Trọng Thiên lần nữa đánh tới.
Đồng Thập Bát thương càng thêm thương, phun ra ngụm máu, nhiễm đỏ áo bào trắng của hắn. Ngân quan cột tóc trên đầu rơi xuống, một mái tóc đen suông mượt như tơ lụa xõa xuống, điểm với màu đỏ sẫm, càng làm tăng thêm vài phần tuyệt mỹ.
Tư Lăng cẩn thận lại gần, liền nhìn thấy tu sĩ giống như con búp bê rách nằm trên đất, áo bào trắng thanh khiết chỉnh tề không còn sạch sẽ như lúc trước, không chỉ điểm chút sắc đỏ, còn bị yêu hỏa đốt mấy lổ thủng... Ánh mắt Tư Lăng từ trường bào đẹp đẽ quý giá kia chuyển tới gương mặt tái nhợt của hắn. Đối diện với cặp mắt hận không thể ăn tươi nàng, ánh mắt lóe lên.
Đồng Thập Bát lúc này thật là buồn nôn muốn chết. Tuy rằng địch nhân hèn hạ vô sỉ đánh lén, nhưng chỉ là phá vỡ phòng ngự của hắn, độc của Yêu Phong Vĩ Thứ làm bị thương kinh mạch, nhưng sau khi đúng lúc phong tỏa độc trong người, hắn vẫn có thừa lực đánh trả. Nhưng lại không ngờ khi yêu độc phát tác, vô lực té xuống đất, còn không kịp chữa thương, thì lại thua ở một con yêu thú đánh lén. Yêu hỏa quỷ dị kia thừa dịp hắn không đề phòng, trực tiếp chui vào trong cơ thể hắn, tổn thương kinh mạch hắn.
Lúc phát hiện con yêu thú đánh lén này rất quen thì trong lòng hắn tuy hận nó đánh lén, bất quá cũng hiểu được đây là quy luật của Tu Tiên giới, không trách được ai. Chỉ là khi nhìn thấy tự nhiên nhảy ra một nữ nhân hoang dã, đặc biệt nhận ra nữ nhân hoang dã này ở hơn hai trăm năm trước đã chơi mình một vố, Đồng Thập Bát lập tức giận dữ.
Tư Lăng gãi cái đầu cắm một phiến lá, có chút đồng tình nhìn hắn. Sau khi đánh giá thực lực của hai người, phát hiện Đồng Thập Bát còn có con bài chưa lật bảo mệnh thì nàng quyết đoán lựa chọn, nói: "Đồng thiếu chủ, thật là khéo nha, thế nhưng có thể gặp được ngài ở đây!"
Trọng Thiên nhảy đến trên vai Tư Lăng, cái đuôi ở sau lưng quăng đến quăng đi, hướng về nam tu nằm trên mặt đất không thể động đậy mà lộ ra răng nanh sáng lóa, ý uy hiếp không cần nói cũng biết. Nó tựa hồ nói, chỉ cần hắn lại có dị động, yêu hỏa của nó sẽ không khách khí đánh qua.
Thật là tiên lạc xuống đất bằng bị yêu khi dễ!
Lúc Tư Lăng xuất hiện thì Đồng Thập Bát đã âm thầm điều động tiên linh lực trong cơ thể, sau đó hơi biến sắc mặt, phát hiện độc tố của yêu ong và độc tố của yêu hỏa quỷ dị kia đã hòa với nhau, lấy một tốc độ mạnh như vũ bão xâm nhiễm kinh mạch thân thể hắn, làm cho hắn dần dần cảm giác được một loại suy yếu, thậm chí ngay cả thân thể cũng có chút khống chế không được. Hắn lập tức dùng tất cả tiên linh lực còn lại bịt kín kinh mạch, ngăn những độc tố kia lan tràn.
Đồng Thập Bát sắc mặt biến đổi không ngừng, cuối cùng nuốt xuống khẩu khí kia, miễn cưỡng duy trì tư thái cao lãnh ngạo nghễ của hắn, nói: "Thì ra là tiểu hữu của Thiên Sơn đảo." Đồng Thập Bát âm thầm an ủi mình, không thèm so đo với con súc sinh! Không cùng so đo với tên tiểu bối! Tránh làm hao tổn tôn nghiêm tu sĩ cấp cao của mình.
Tư Lăng cũng rất biết phân trên dưới, săn sóc nói: "Đồng thiếu chủ lúc này bị thương không nhẹ, không biết có chỗ nào cần vãn bối giúp một tay không?"
Đồng Thập Bát nén giận, cũng coi như là co được dãn được, "Ngược lại là muốn phiền toái tiểu hữu tìm một địa phương an toàn -- còn phải là nơi sạch sẽ, để bổn tọa chữa thương."
Tư Lăng tươi cười, "Tất nhiên là không có vấn đề, vãn bối thường nghe Các chủ đề cập tới tiền bối, trong lòng vãn bối cũng cực kỳ tôn kính tiền bối."
Đồng Thập Bát thản nhiên quét mắt nhìn nàng, rất nhanh lại đảo tầm mắt, giống như ánh mắt đã bị thương đến vậy.
********************************
Sau khi Tư Lăng tìm được một chỗ an toàn, liền trực tiếp đào một hang động ở vách núi làm động phủ, tùy ý bố trí, rồi đưa Đồng Thập Bát vào.
Đồng Thập Bát thân thể không thể động đậy, dọc theo đường đi đều dựa vào Tư Lăng hỗ trợ, trong lòng nén giận thì khỏi phải nói. Chờ khi nhìn thấy Tư Lăng vẫn duy trì bộ dáng dã nhân lãng vãng ở trước mặt hắn, rốt cuộc không nhịn được nói: "Ngươi là một nữ tu, đã bộ dạng khó coi, chẳng lẽ không chú ý tới hình tượng sao?" Mặc dù bây giờ lưu lạc đến nước này, nghẹn khuất đến nổi thậm chí phải dựa vào một tên tiểu bối, nhưng không độc miệng thì không thoải mái, Đồng thiếu chủ vẫn là không nín được trào phúng.
Tư Lăng chớp mắt, vén mái tóc thoa nhựa Độc linh quả rối bời ra phía sau, lơ đễnh nói: "Đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, cần gì để ý chi tiết nhỏ đó chứ!?"
"... Đại trượng phu?" Đồng Thập Bát lầm bầm lặp lại một tiếng, dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn nàng, trong lòng có chút hỗn độn. Tuy rằng bộ dạng đau mắt một chút, nhưng chỗ nào cũng không nhìn ra được là tên "Đại trượng phu" a!
Tư Lăng động tác dừng một cái, lại dường như không có việc gì, nói: "Vãn bối lúc trước vì trốn một con tiên thú mới biến thành cái dạng này, đa tạ tiền bối quan tâm, vãn bối rảnh sẽ đi sửa sang lại bản thân."
Đồng Thập Bát thế này mới hài lòng gật đầu. Hắn là người yêu sạch sẽ, rất không chịu nổi người bên cạnh không giữ hình tượng, không chỉ biến mình thành dã nhân, trên người còn thoa một loại nhựa linh quả tản ra một mùi thối khiến người ta khó có thể chịu được. Bất quá tinh tế cảm thụ, ngược lại phát hiện nhựa loại linh quả này còn có tác dụng che dấu hơi thở của tu sĩ, dùng để tránh tiên thú truy kích thì cực có hiệu quả. Nghĩ rằng nàng lúc trước qủa là không nói dối, đúng là trốn tránh tiên thú mới xông đến chiến trường của bọn họ, trong lòng hắn có chút bớt giận.
Nghĩ như vậy, nhưng lúc phát hiện nữ tu kia cầm một chuỗi linh quả cắm ngay cửa động thì sắc mặt Đồng Thập Bát càng thay đổi, thiếu chút nữa hét thất thanh nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Tư Lăng quay đầu nhìn hắn một cái, hàm ý trong cái liếc mắt kia khiến Đồng Thập Bát lại có loại cảm giác nghẹn khuất, có loại xúc động muốn đánh bay nữ tu này, chỉ nghe nàng nói: "Tất nhiên là đem nhựa Độc linh quả rắc ở cửa động, phòng ngừa tiên thú tiếp cận. Như vậy tương đối an toàn, tiền bối có lẽ sẽ không để ý chứ?"
Đều đã bị thương thành như vậy, để ý cũng vô dụng thôi. Cho nên ngươi có khiết phích, lại cảm thấy đau mắt cỡ nào đi nữa, còn không phải ngoan ngoãn chịu đựng hay sao? Nhìn thấy biểu cảm biến ảo khó đoán của Đồng Thập Bát, trong lòng Tư Lăng rất khoái trá, cũng rất vui sướng bóp nát Độc linh quả, đem nhựa vẩy chung quanh cửa động, dùng để xua đuổi tiên thú.
Hương vị Độc linh quả tuy rằng đáng sợ một chút, bất quá tác dụng lại rất rõ ràng. Tư Lăng có thể cảm giác được rất nhiều tiên thú cấp cao đi ngang qua liền nhanh chóng chuyển hướng.
Đồng Thập Bát nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ, bắt đầu chữa thương.
Tư Lăng cũng không để ý tới Đồng Thập Bát, lại đào một hạng động ở vách núi bên cạnh, bao lên cấm chế, cũng đồng dạng vẩy nhựa độc linh quả, rồi bắt đầu thanh lý toàn thân thê thảm của mình. Tuy rằng lúc ấy bị đuổi rất chật vật, lăn lộn trong bùn trong cỏ, nhưng có thể trốn ra được thì đã thực may mắn, Tư Lăng hoàn toàn không thèm để ý hình tượng thế nào. Đặc biệt khi nhìn thấy biểu tình "đau mắt " đầy ghét bỏ của Đồng Thập Bát, nàng còn đặc biệt lắc lư thêm vài lần ở trước mặt hắn.
Đợi sau khi Tư Lăng tắm rửa, thanh tẩy toàn thân trên dưới một lần, đổi bộ quần áo sạch đi ra ngoài, thì Trọng Thiên đang cùng mấy con yêu tụ lại một chỗ trao đổi. Nhìn thấy nàng đi ra, đám yêu phấn chấn kêu réo nàng.
Trọng Thiên đại gia dương dương đắc ý nhảy đến bàn gỗ mà Tư Lăng bố trí trong động phủ, cái đầu đen ngẩng thật cao, dùng móng vuốt đẩy đẩy Bát Bảo Càn Khôn bình về phía Tư Lăng, một bộ dáng kiêu ngạo chờ người ta khen ngợi.
Tư Lăng không vội nhận, mà đầu tiên là đưa mắt nhìn con yêu thú ra vẻ bình tĩnh nhưng cái đuôi đung đưa không ngừng đã phô bày nội tâm của nó. Lại nhìn chim xám và Hỏa Linh Điểu ngốc ngốc kia, còn có vẻ mặt hưng phấn của Tiểu Hồng nhân đang nhảy tới nhảy lui, đột nhiên nàng phúc chí tâm linh nói: "Trọng Thiên, không phải lúc ta bị con Ngũ Thải Xà Vương kia đuổi chạy loạn khắp nơi, thì ngươi nhân cơ hội trở lại địa bàn của nó đánh cướp chứ?"
Trọng Thiên đang chờ người nào đó kinh hỉ, sợ hãi, khen ngợi, khuất phục đâu, lại nghe được lời này, nhất thời tức giận, một vuốt cào qua.
Hai đứa cào cấu lẫn nhau một lát, Tiểu Lăng Tử lại một lần nữa bị đập cho một trận tơi bời, bất quá đã thành thói quen, lập tức tại chỗ sống lại, cầm Càn Khôn Bát Bảo bình lại xem. Nhìn thấy năm con Thông Linh thú, phát hiện một con cũng không thiếu, hơn nữa đều ngoan ngoãn ăn linh thổ trong không gian, nàng liền nhẹ nhỏm. Sau đó lại kiểm tra những thứ khác.
Khi nhìn thấy một đống Ngũ Thải tinh thạch trong ô vuông không gian đâm mùi mắt người kia thì Tư Lăng hút ngụm khí lạnh, thất thanh nói: "Ngươi không phải đánh cướp hết Ngũ Thải tinh thạch trong sơn động kia rồi chứ?"
Trọng Thiên ngao ngao kêu một tiếng, cằm hấc cao hơn nữa. Đại gia nó đã làm thì sẽ làm cực tốt.
"Tư công tử, chủ nhân nói nó vì báo thù cho ngài. Ai bảo con Ngũ Thải Xà Vương kia đuổi chúng ta chật vật như vậy!" Tiểu Yêu Liên phấn khởi nói, trong lòng suy tính xem nó có thể được chia bao nhiêu Ngũ Thải tinh thạch.
Ngũ Thải tinh thạch được sử dụng ở rất nhiều lĩnh vực, chính là tài liệu luyện khí cao cấp, ngoại trừ ở Lưu Sa Hải trên các hòn đảo nổi này ra, ở nơi khác rất khó có thể dụng dục. Hơn nữa điều kiện sinh ra Ngũ Thải tinh thạch cũng cực kỳ hà khắc, vì thế mới khiến người ta cảm thấy chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Không chỉ con người thích Ngũ Thải tinh thạch, yêu thú cũng thích. Bên trong nó ẩn chứa lực Ngũ Hành, vạn vật đều có thể hấp thu. Mà đối với Tiểu Yêu Liên mà nói, Ngũ Thải tinh thạch còn là một loại nguyên liệu dinh dưỡng cao cấp. Nếu đem nó dung nhập vào trong không gian Hồng Liên, có thể thúc đẩy không gian thăng cấp, ngay cả Thiên Nhất Thần Mộc còn rất thích đó.
Tư Lăng hết sức cao hứng vỗ vỗ đầu đại gia Trọng Thiên, đáp ứng sẽ làm cho nó thật nhiều món ngon, sau đó bắt đầu phân chia Ngũ Thải tinh thạch. Người nào xuất lực đều có phần, Thiên Nhất Thần Mộc cũng được phần mà nó nên được.
Lần này kiếm được tất cả 9730 khối Ngũ Thải tinh thạch, đợi sau khi phân chia hết Ngũ Thải tinh thạch, còn lại 2500 khối cho mình. Tư Lăng lấy ra 1000 khối dùng để cho Phi Thiên thuyền thăng cấp, còn lại 1000 khối thì giữ lấy, đợi khi trở lại Thiên Sơn đảo thì xem tình huống mà nộp lên gia tộc đổi tích phân.
Giữa không trung, bạch y nam tử làm bị thương địch nhân xong, thì chính mình cũng có chút không chịu nổi. Thân hình hắn lảo đảo một cái, từ giữa không trung ngã xuống dưới. Phịch một tiếng, mặt đất sụp thành một cái hố to, bạch y nam nhân nằm giữa hố lớn, khụ ra một búng máu.
Tư Lăng vẫn mai phục ở một bên, suy tính có nên thừa dịp mà đánh cướp hay không. Bất quá hình như nàng và Đồng Thập Bát không có thù gì, hơn nữa giữa Giang trạch đảo và Thiên Sơn đảo còn là mấy đời quan hệ hữu hảo, Đồng Thập Bát với Các chủ bọn họ tuy rằng gặp mặt liền đánh nhau, bất quá lại nghe Hiền Tu nói giao tình giữa bọn họ là không sai.
Tư Lăng còn chưa nghĩ kĩ đâu, Trọng Thiên đại gia xưa nay giữ vững nguyên tắc "có tiện nghi mà không chiếm là đồ con rùa" đã chạy ra.
Đồng Thập Bát tuy rằng bị người ta đánh bị thương, nhưng cũng không phải để mặc người xâu xé, ánh mắt sắc bén, giọng lạnh lùng nói: "Còn chưa cút ra?"
Ai cút ra?
Tư Lăng ngưng thần nhìn lại, phát hiện ánh mắt của hắn nhìn thẳng về hướng mình, liền biết hắn đã phát hiện hành tung của mình. Bất quá cũng không kỳ quái, có lẽ ở trong mắt tu sĩ Đại Thừa, tu vi của nàng căn bản không đáng giá nhắc tới, cho nên phát hiện sự tồn tại của nàng thì cũng không để ở trong lòng, chủ yếu đối phó địch nhân trước, vì thế mới có thể mặc nàng ngồi xổm bên cạnh vây xem.
Tư Lăng đang muốn đi ra thì phát hiện Trọng Thiên đã đánh tới cái hố chứa Đồng Thập Bát. Một tia yêu hỏa tím chứa sắc đen lặng lẽ lan tới hướng thân thể Đồng Thập Bát.
"Trọng Thiên!"
Tư Lăng kinh hãi hô một tiếng, lập tức nhảy ra.
Đồng Thập Bát sớm có dự phòng, linh khiếu ngưng tụ ra tiên linh lực hóa thành lưỡi đao sắc bén bổ tới, đồng thời trên người sáng lên một luồng linh quang phòng ngự màu trắng, chặn lại luồng yêu hỏa nguy hiểm kia. Bất quá hắn chỉ miễn cưỡng chống đỡ được yêu hỏa, lại ngăn không được yêu thú màu đen đánh tới. Đồng Thập Bát bị hất bay đi ra ngoài, thân thể đụng mạnh vào đại thụ bên cạnh. Một loạt đại thụ bị thân thể hắn đụng gãy toàn bộ. Lúc này, yêu hỏa Trọng Thiên lần nữa đánh tới.
Đồng Thập Bát thương càng thêm thương, phun ra ngụm máu, nhiễm đỏ áo bào trắng của hắn. Ngân quan cột tóc trên đầu rơi xuống, một mái tóc đen suông mượt như tơ lụa xõa xuống, điểm với màu đỏ sẫm, càng làm tăng thêm vài phần tuyệt mỹ.
Tư Lăng cẩn thận lại gần, liền nhìn thấy tu sĩ giống như con búp bê rách nằm trên đất, áo bào trắng thanh khiết chỉnh tề không còn sạch sẽ như lúc trước, không chỉ điểm chút sắc đỏ, còn bị yêu hỏa đốt mấy lổ thủng... Ánh mắt Tư Lăng từ trường bào đẹp đẽ quý giá kia chuyển tới gương mặt tái nhợt của hắn. Đối diện với cặp mắt hận không thể ăn tươi nàng, ánh mắt lóe lên.
Đồng Thập Bát lúc này thật là buồn nôn muốn chết. Tuy rằng địch nhân hèn hạ vô sỉ đánh lén, nhưng chỉ là phá vỡ phòng ngự của hắn, độc của Yêu Phong Vĩ Thứ làm bị thương kinh mạch, nhưng sau khi đúng lúc phong tỏa độc trong người, hắn vẫn có thừa lực đánh trả. Nhưng lại không ngờ khi yêu độc phát tác, vô lực té xuống đất, còn không kịp chữa thương, thì lại thua ở một con yêu thú đánh lén. Yêu hỏa quỷ dị kia thừa dịp hắn không đề phòng, trực tiếp chui vào trong cơ thể hắn, tổn thương kinh mạch hắn.
Lúc phát hiện con yêu thú đánh lén này rất quen thì trong lòng hắn tuy hận nó đánh lén, bất quá cũng hiểu được đây là quy luật của Tu Tiên giới, không trách được ai. Chỉ là khi nhìn thấy tự nhiên nhảy ra một nữ nhân hoang dã, đặc biệt nhận ra nữ nhân hoang dã này ở hơn hai trăm năm trước đã chơi mình một vố, Đồng Thập Bát lập tức giận dữ.
Tư Lăng gãi cái đầu cắm một phiến lá, có chút đồng tình nhìn hắn. Sau khi đánh giá thực lực của hai người, phát hiện Đồng Thập Bát còn có con bài chưa lật bảo mệnh thì nàng quyết đoán lựa chọn, nói: "Đồng thiếu chủ, thật là khéo nha, thế nhưng có thể gặp được ngài ở đây!"
Trọng Thiên nhảy đến trên vai Tư Lăng, cái đuôi ở sau lưng quăng đến quăng đi, hướng về nam tu nằm trên mặt đất không thể động đậy mà lộ ra răng nanh sáng lóa, ý uy hiếp không cần nói cũng biết. Nó tựa hồ nói, chỉ cần hắn lại có dị động, yêu hỏa của nó sẽ không khách khí đánh qua.
Thật là tiên lạc xuống đất bằng bị yêu khi dễ!
Lúc Tư Lăng xuất hiện thì Đồng Thập Bát đã âm thầm điều động tiên linh lực trong cơ thể, sau đó hơi biến sắc mặt, phát hiện độc tố của yêu ong và độc tố của yêu hỏa quỷ dị kia đã hòa với nhau, lấy một tốc độ mạnh như vũ bão xâm nhiễm kinh mạch thân thể hắn, làm cho hắn dần dần cảm giác được một loại suy yếu, thậm chí ngay cả thân thể cũng có chút khống chế không được. Hắn lập tức dùng tất cả tiên linh lực còn lại bịt kín kinh mạch, ngăn những độc tố kia lan tràn.
Đồng Thập Bát sắc mặt biến đổi không ngừng, cuối cùng nuốt xuống khẩu khí kia, miễn cưỡng duy trì tư thái cao lãnh ngạo nghễ của hắn, nói: "Thì ra là tiểu hữu của Thiên Sơn đảo." Đồng Thập Bát âm thầm an ủi mình, không thèm so đo với con súc sinh! Không cùng so đo với tên tiểu bối! Tránh làm hao tổn tôn nghiêm tu sĩ cấp cao của mình.
Tư Lăng cũng rất biết phân trên dưới, săn sóc nói: "Đồng thiếu chủ lúc này bị thương không nhẹ, không biết có chỗ nào cần vãn bối giúp một tay không?"
Đồng Thập Bát nén giận, cũng coi như là co được dãn được, "Ngược lại là muốn phiền toái tiểu hữu tìm một địa phương an toàn -- còn phải là nơi sạch sẽ, để bổn tọa chữa thương."
Tư Lăng tươi cười, "Tất nhiên là không có vấn đề, vãn bối thường nghe Các chủ đề cập tới tiền bối, trong lòng vãn bối cũng cực kỳ tôn kính tiền bối."
Đồng Thập Bát thản nhiên quét mắt nhìn nàng, rất nhanh lại đảo tầm mắt, giống như ánh mắt đã bị thương đến vậy.
********************************
Sau khi Tư Lăng tìm được một chỗ an toàn, liền trực tiếp đào một hang động ở vách núi làm động phủ, tùy ý bố trí, rồi đưa Đồng Thập Bát vào.
Đồng Thập Bát thân thể không thể động đậy, dọc theo đường đi đều dựa vào Tư Lăng hỗ trợ, trong lòng nén giận thì khỏi phải nói. Chờ khi nhìn thấy Tư Lăng vẫn duy trì bộ dáng dã nhân lãng vãng ở trước mặt hắn, rốt cuộc không nhịn được nói: "Ngươi là một nữ tu, đã bộ dạng khó coi, chẳng lẽ không chú ý tới hình tượng sao?" Mặc dù bây giờ lưu lạc đến nước này, nghẹn khuất đến nổi thậm chí phải dựa vào một tên tiểu bối, nhưng không độc miệng thì không thoải mái, Đồng thiếu chủ vẫn là không nín được trào phúng.
Tư Lăng chớp mắt, vén mái tóc thoa nhựa Độc linh quả rối bời ra phía sau, lơ đễnh nói: "Đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, cần gì để ý chi tiết nhỏ đó chứ!?"
"... Đại trượng phu?" Đồng Thập Bát lầm bầm lặp lại một tiếng, dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn nàng, trong lòng có chút hỗn độn. Tuy rằng bộ dạng đau mắt một chút, nhưng chỗ nào cũng không nhìn ra được là tên "Đại trượng phu" a!
Tư Lăng động tác dừng một cái, lại dường như không có việc gì, nói: "Vãn bối lúc trước vì trốn một con tiên thú mới biến thành cái dạng này, đa tạ tiền bối quan tâm, vãn bối rảnh sẽ đi sửa sang lại bản thân."
Đồng Thập Bát thế này mới hài lòng gật đầu. Hắn là người yêu sạch sẽ, rất không chịu nổi người bên cạnh không giữ hình tượng, không chỉ biến mình thành dã nhân, trên người còn thoa một loại nhựa linh quả tản ra một mùi thối khiến người ta khó có thể chịu được. Bất quá tinh tế cảm thụ, ngược lại phát hiện nhựa loại linh quả này còn có tác dụng che dấu hơi thở của tu sĩ, dùng để tránh tiên thú truy kích thì cực có hiệu quả. Nghĩ rằng nàng lúc trước qủa là không nói dối, đúng là trốn tránh tiên thú mới xông đến chiến trường của bọn họ, trong lòng hắn có chút bớt giận.
Nghĩ như vậy, nhưng lúc phát hiện nữ tu kia cầm một chuỗi linh quả cắm ngay cửa động thì sắc mặt Đồng Thập Bát càng thay đổi, thiếu chút nữa hét thất thanh nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Tư Lăng quay đầu nhìn hắn một cái, hàm ý trong cái liếc mắt kia khiến Đồng Thập Bát lại có loại cảm giác nghẹn khuất, có loại xúc động muốn đánh bay nữ tu này, chỉ nghe nàng nói: "Tất nhiên là đem nhựa Độc linh quả rắc ở cửa động, phòng ngừa tiên thú tiếp cận. Như vậy tương đối an toàn, tiền bối có lẽ sẽ không để ý chứ?"
Đều đã bị thương thành như vậy, để ý cũng vô dụng thôi. Cho nên ngươi có khiết phích, lại cảm thấy đau mắt cỡ nào đi nữa, còn không phải ngoan ngoãn chịu đựng hay sao? Nhìn thấy biểu cảm biến ảo khó đoán của Đồng Thập Bát, trong lòng Tư Lăng rất khoái trá, cũng rất vui sướng bóp nát Độc linh quả, đem nhựa vẩy chung quanh cửa động, dùng để xua đuổi tiên thú.
Hương vị Độc linh quả tuy rằng đáng sợ một chút, bất quá tác dụng lại rất rõ ràng. Tư Lăng có thể cảm giác được rất nhiều tiên thú cấp cao đi ngang qua liền nhanh chóng chuyển hướng.
Đồng Thập Bát nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ, bắt đầu chữa thương.
Tư Lăng cũng không để ý tới Đồng Thập Bát, lại đào một hạng động ở vách núi bên cạnh, bao lên cấm chế, cũng đồng dạng vẩy nhựa độc linh quả, rồi bắt đầu thanh lý toàn thân thê thảm của mình. Tuy rằng lúc ấy bị đuổi rất chật vật, lăn lộn trong bùn trong cỏ, nhưng có thể trốn ra được thì đã thực may mắn, Tư Lăng hoàn toàn không thèm để ý hình tượng thế nào. Đặc biệt khi nhìn thấy biểu tình "đau mắt " đầy ghét bỏ của Đồng Thập Bát, nàng còn đặc biệt lắc lư thêm vài lần ở trước mặt hắn.
Đợi sau khi Tư Lăng tắm rửa, thanh tẩy toàn thân trên dưới một lần, đổi bộ quần áo sạch đi ra ngoài, thì Trọng Thiên đang cùng mấy con yêu tụ lại một chỗ trao đổi. Nhìn thấy nàng đi ra, đám yêu phấn chấn kêu réo nàng.
Trọng Thiên đại gia dương dương đắc ý nhảy đến bàn gỗ mà Tư Lăng bố trí trong động phủ, cái đầu đen ngẩng thật cao, dùng móng vuốt đẩy đẩy Bát Bảo Càn Khôn bình về phía Tư Lăng, một bộ dáng kiêu ngạo chờ người ta khen ngợi.
Tư Lăng không vội nhận, mà đầu tiên là đưa mắt nhìn con yêu thú ra vẻ bình tĩnh nhưng cái đuôi đung đưa không ngừng đã phô bày nội tâm của nó. Lại nhìn chim xám và Hỏa Linh Điểu ngốc ngốc kia, còn có vẻ mặt hưng phấn của Tiểu Hồng nhân đang nhảy tới nhảy lui, đột nhiên nàng phúc chí tâm linh nói: "Trọng Thiên, không phải lúc ta bị con Ngũ Thải Xà Vương kia đuổi chạy loạn khắp nơi, thì ngươi nhân cơ hội trở lại địa bàn của nó đánh cướp chứ?"
Trọng Thiên đang chờ người nào đó kinh hỉ, sợ hãi, khen ngợi, khuất phục đâu, lại nghe được lời này, nhất thời tức giận, một vuốt cào qua.
Hai đứa cào cấu lẫn nhau một lát, Tiểu Lăng Tử lại một lần nữa bị đập cho một trận tơi bời, bất quá đã thành thói quen, lập tức tại chỗ sống lại, cầm Càn Khôn Bát Bảo bình lại xem. Nhìn thấy năm con Thông Linh thú, phát hiện một con cũng không thiếu, hơn nữa đều ngoan ngoãn ăn linh thổ trong không gian, nàng liền nhẹ nhỏm. Sau đó lại kiểm tra những thứ khác.
Khi nhìn thấy một đống Ngũ Thải tinh thạch trong ô vuông không gian đâm mùi mắt người kia thì Tư Lăng hút ngụm khí lạnh, thất thanh nói: "Ngươi không phải đánh cướp hết Ngũ Thải tinh thạch trong sơn động kia rồi chứ?"
Trọng Thiên ngao ngao kêu một tiếng, cằm hấc cao hơn nữa. Đại gia nó đã làm thì sẽ làm cực tốt.
"Tư công tử, chủ nhân nói nó vì báo thù cho ngài. Ai bảo con Ngũ Thải Xà Vương kia đuổi chúng ta chật vật như vậy!" Tiểu Yêu Liên phấn khởi nói, trong lòng suy tính xem nó có thể được chia bao nhiêu Ngũ Thải tinh thạch.
Ngũ Thải tinh thạch được sử dụng ở rất nhiều lĩnh vực, chính là tài liệu luyện khí cao cấp, ngoại trừ ở Lưu Sa Hải trên các hòn đảo nổi này ra, ở nơi khác rất khó có thể dụng dục. Hơn nữa điều kiện sinh ra Ngũ Thải tinh thạch cũng cực kỳ hà khắc, vì thế mới khiến người ta cảm thấy chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Không chỉ con người thích Ngũ Thải tinh thạch, yêu thú cũng thích. Bên trong nó ẩn chứa lực Ngũ Hành, vạn vật đều có thể hấp thu. Mà đối với Tiểu Yêu Liên mà nói, Ngũ Thải tinh thạch còn là một loại nguyên liệu dinh dưỡng cao cấp. Nếu đem nó dung nhập vào trong không gian Hồng Liên, có thể thúc đẩy không gian thăng cấp, ngay cả Thiên Nhất Thần Mộc còn rất thích đó.
Tư Lăng hết sức cao hứng vỗ vỗ đầu đại gia Trọng Thiên, đáp ứng sẽ làm cho nó thật nhiều món ngon, sau đó bắt đầu phân chia Ngũ Thải tinh thạch. Người nào xuất lực đều có phần, Thiên Nhất Thần Mộc cũng được phần mà nó nên được.
Lần này kiếm được tất cả 9730 khối Ngũ Thải tinh thạch, đợi sau khi phân chia hết Ngũ Thải tinh thạch, còn lại 2500 khối cho mình. Tư Lăng lấy ra 1000 khối dùng để cho Phi Thiên thuyền thăng cấp, còn lại 1000 khối thì giữ lấy, đợi khi trở lại Thiên Sơn đảo thì xem tình huống mà nộp lên gia tộc đổi tích phân.