Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 227
Vệ Quan Nhai tùy tiện chào hỏi khiến đối phương trợn mắt nhìn.
Một tên Yêu Tu hung tợn có dáng người to lớn, thân cao hơn hai mét nói: "Vệ Quan Nhai, trước kia ngươi xâm nhập Yêu Giới ta, hủy nghiệp lớn của Vương ta, ta còn chưa tìm ngươi báo thù, ngươi ngược lại dám chui đầu vô lưới, vậy đừng trách chúng ta ra tay quá ác độc!" Bản thể của hắn là Vân Văn Sư (sư tử có vằn hình mây), hình thể sau khi biến hóa tự nhiên cũng cao lớn uy mãnh hơn người bình thường.
Một Yêu Thu khác có dáng người thấp nhỏ nói tiếp: "Ngươi không sợ chúng ta đem chuyện ngươi đến Yêu Giới nói cho Yêu Vương sao?" Bản thể của hắn là Hạo Thiên Thử (chuột), sau khi biến hóa cũng lấm la lấm lét như chuột.
"Đến rất đúng lúc, ta cũng muốn thử xem ngươi có mấy phần lợi hại." Tên Yêu Tu cuối cùng mới tấn Hóa Thần thì cực muốn đấu một trận với Vệ Quan Nhai.
Vệ Quan Nhai trên mặt mỉm cười, không đặt uy hiếp cùng khiêu khích của bọn họ vào mắt, không nhanh không chậm nói: "Nếu tới, ta tự nhiên phải đi chào hỏi Yêu Vương các ngươi. Chỉ sợ Yêu Vương các ngươi nhìn thấy ta thì quá kích động, lỡ như động tay động chân thì không tốt lắm đâu." Hắn bày ra một bộ đáng suy nghĩ vì đối phương, "Cho nên vì thể xác và tinh thần khỏe mạnh của Yêu Vương, các ngươi làm thuộc hạ thì vẫn đừng nên đem chút việc nhỏ này đi quấy rầy hắn, rất không tốt nha!"
"..."
Ba tên Yêu Tu không nghĩ tới hắn có thể vô sỉ đến này trình độ, nhất thời trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa nói không ra lời.
Sau một lúc, cái tên Yêu Tu bản thể là Vân Văn Sư cả giận nói: "Câm miệng! Ngươi lúc trước cướp Hoàn Hồn Thảo mà Yêu Vương chúng ta thủ hộ, còn đả thương Yêu Vương. Yêu Vương từng nói, ngươi chính là địch nhân của toàn bộ Yêu Tu Yêu Giới, chỉ cần ngươi tiến vào Yêu Giới, ta sẽ không từ thủ đoạn giết chết ngươi."
Vệ Quan Nhai "xoạt" một mở ra Lưu Vân Phiến (quạt), thản nhiên cười nói: "Ai nha, không cần nhiệt tình như vậy, đều đã là chuyện cũ năm xưa, mọi người đều phóng khoáng tâm, để chuyện quá khứ đã qua liền qua đi thôi."
"..."
Bởi vì Vệ Quan Nhai đột nhiên xuất hiện rồi kéo tất cả thù hận đi, bọn Tư Lăng cũng từ nhân vật chính rớt xuống thành người đứng xem. Lúc này, nghe Vệ Quan Nhai cùng Yêu Tu ngươi tới ta đi, Tư Lăng đã không lời nào để nói. Tuy rằng bọn họ từng nghe nói cái vị Vệ Quan Nhai này một khi đùa giỡn vô sỉ thì quả thực làm cho người ta hận đến mức cào tim xé phổi, nhưng đến khi thực sự chứng kiến, mới biết được công lực của hắn thâm hậu cỡ nào.
Đúng là quá vô sỉ, cướp Hoàn Hồn Thảo của người ta, còn đánh người ta đến trọng thương, phủi mông một bỏ đi, giờ còn không cho người ta mang thù, còn có thiên lý sao?
Giữ lúc Vệ Quan Nhai cùng ba Yêu Tu kia "Trò chuyện với nhau thật vui" thì Hoàng Kim Thủy Mãng đã biến hóa đi tới trước mặt đám Tư Lăng.
Vừa nhìn thấy cái mặt non choẹt bánh bao như của thiếu niên kia, Tư Lăng nhịn không được hỏi: "Ngươi mấy tuổi?"
Bánh bao mặt non cau mày -- cực kỳ giống bánh bao "Cẩu bất lý", thanh âm cũng rất non nớt, "Hình như mấy chục triệu tuổi ... Ôi, ta nhớ rõ ta ở trong trứng rất lâu, mấy vạn năm trước mới phá vỏ ra ngoài, tuổi cũng không lớn lắm, cho nên chính là như vầy." Thiếu niên mặt bánh bao lộ ra nụ cười tươi như bánh bao, làm cho người rất muốn ôm lấy.
*Thương hiệu bánh bao ‘Cẩu Bất Lý’ (狗不理) có nghĩa ‘chó không thèm’ là một đặc sản của thành phố Thiên Tân. Loại bánh bao này từng được Từ Hy Thái Hậu thốt lời khen ngợi: "Cao lương mĩ vị chim trời cá biển đều không ngon bằng loại bánh bao này, đây mới đúng là món ăn trường thọ"
Bọn Tư Lăng: = 口=! So với con rắn con này, bọn họ đều là bé nòng nọc!
Con Hoàng Kim Mãng biến hóa xong, trẻ tuổi ngoài dự liệu -- hơn nữa còn dễ gạt, làm Tư Lăng ngu ngốc kia cũng cảm thấy không đành lòng khi dễ hắn. Đương nhiên, điều này cũng không trách nó được, Nguyệt hồ ở trung tâm rừng Yêu Vụ, rất ít có người hoặc Yêu Tu có thể đến chỗ đó, nếu không phải lúc ấy Tư Hàn dẫn bọn họ đi qua, bọn họ có lẽ cũng sẽ không chạy đến nguyệt hồ. Hơn nữa chủ nhân cung điện đã đặt cấm chế ở nguyệt hồ, hạn chế yêu thú tấn cấp, vì thế không yêu thú nào ngu ngốc chạy đến nguyệt hồ để tu luyện. Vì thế tự nhiên Hoàng Kim Mãng chính là yêu cao cấp duy nhất trong nguyệt hồ, cũng khiến quá trình nó trưởng thành hết sức yên tĩnh mà bình yên, cuối cùng liền dưỡng thành tính cách đơn thuần như thế.
Chả trách bị đánh một trận nhưng chẳng mấy chốc đã bị bọn họ mua chuộc -- bọn Tư Lăng bừng tỉnh đại ngộ.
Hoàng Kim Mãng sau khi biến hóa tên gọi là Hoàng Kim, nghe nói lúc vẫn còn là một quả trừng thì nó đã chuẩn bị sẳn tên rồi-- Tư Lăng tuy rằng cảm thấy tên này quả thực là thô tục muốn chết, nhưng cũng khó mà nói cái gì. Dù sao chỉ có cha mẹ người ta hoặc là người chủ nhân đã nhốt nó trong nguyệt hồ mới có quyền đặt tên.
Lúc này, những Yêu Tu kia đã biết không thể nói được gì với loại người như Vệ Quan Nhai, bèn đi thẳng vào vấn đề, "Vệ Quan Nhai, việc hôm nay không quan hệ tới ngươi, chúng ta cũng không muốn chống lại ngươi, chỉ cần bọn họ giao ra tinh huyết Thiên Yêu, chúng ta có thể thả bọn họ đi Yêu Giới."
Vệ Quan Nhai sắc mặt khẽ đổi, nhìn về phía Tư Lăng, kinh ngạc nói: "Thân thể vị tiên tôn Thượng Cổ trong cung điện ở rừng Yêu Vụ quả nhiên có tinh huyết Thiên Yêu." Hắn dừng như cũng không kỳ quái, ngược lại là một vẻ mặt chợt hiểu ra, "Như thế thì đúng rồi. Yêu Vương của các ngươi từng nói chủ nhân cung điện từng là Thiên Yêu Thượng Cổ ?"
Yêu Tu lắc đầu, trầm giọng nói: "Việc này có Huyền Cơ, không thể nào tra được. Yêu Vương cảm giác cung điện này không tầm thường, mấy năm gần đây mới biết chỗ đó trấn áp một giọt tinh huyết Thiên Yêu, lại khổ nỗi cung điện có cấm kỵ, chúng ta không thể đi vào."
Một tên Yêu Tu khác lại nói: "Vệ Quan Nhai, tinh huyết Thiên Yêu không lợi ích gì với Nhân Tu các ngươi, sao không trả cho chúng ta?"
"Là Yêu Vương cần?" Vệ Quan Nhai dò hỏi.
Yêu Tu kiêu ngạo nói: "Tất nhiên là vậy. Chỉ cần các ngươi giao ra tinh huyết Thiên Yêu, Yêu Vương có thể không truy cứu việc bọn ngươi xâm nhập Yêu Giới."
Vệ Quan Nhai cười híp mắt nói: "Không cho!"
"Ngươi -- "
"Đấu trí với ta, Yêu Vương các ngươi vẫn còn non một chút." Khuôn mặt tươi cười của Vệ Quan Nhai thu lại, lạnh nhạt nói: "Yêu Vương các ngươi dã tâm không nhỏ, cảm thấy Yêu Giới ở không đủ thoải mái, còn muốn mơ ước Thương Vũ giới, chỉ khổ tu vi không đủ, chẳng thể gây nổi sóng gió gì ở Thương Vũ giới, ngược lại còn bị chúng ta đuổi về Yêu Giới. Giờ muốn mượn tinh huyết Thiên Yêu để tăng tu vi bản thân, thay đổi huyết thống bản thể -- Ài, trên thế giới sao lại có kẻ vô sỉ như vậy chứ, ăn trong bát lại nhìn trong nồi. Nói cho Yêu Vương các ngươi biết, Thương Vũ giới có Vệ Quan Nhai một ngày, hắn đừng mơ bước vào Thương Vũ giới một bước."
Câu nói sau cùng nghe hùng hồng uy lực, giọng điệu tràn ngập khí phách, làm bọn Tư Lăng nghe được mà nhiệt huyết sôi trào, Hàng Ương càng dùng một loại ánh mắt si mê nhìn hắn.
Bất quá đối với Yêu Tu mà nói, bị một tên vô sỉ nói là vô sỉ, cảm giác này thật là quá tệ!
"Ý các ngươi là, không giao tinh huyết Thiên Yêu?" Yêu Tu cả giận nói.
Vệ Quan Nhai ánh mắt đảo một, đột nhiên cười nói: "Muốn cho chỉ sợ cũng cho không được."
"Vì sao?"
Hắn dùng một loại ánh mắt thương hại "Đã ngu như vậy sao không đi tự tử đi" nhìn ba tên Yêu Tu, nói: "Nếu đã cướp được, tự nhiên nuốt trước nói sau, đời nào để lại cho các ngươi tới cướp về? Tuy rằng tinh huyết Thiên Yêu vô dụng với chúng ta, nhưng chúng ta có thể cho yêu sủng bên cạnh thôn phệ luyện hóa mà."
Ba tên Yêu Tu giận tím mặt, trong lòng biết Vệ Quan Nhai quả thực là đang đùa cợt bọn họ, ào ào xuất ra tuyệt chiêu, trực tiếp công kích.
Trên mặt biển gió nổi mây phun, thiên địa biến sắc, các loại thần thông của tu sĩ Hóa Thần thi triển khắp nơi. Những tên tiểu tốt như Tư Lăng thiếu chút nữa bị chấn thương hất bay ra ngoài, may mắn Hoàng Kim phất tay tạo ra một vòng bảo hộ.
Tư Lăng vốn còn có chút lo lắng, muốn cho Hoàng Kim Mãng đi hỗ trợ, bất quá nhìn thấy chỉ cần một mình Vệ Quan Nhai đã có thể nghiền áp 3 Yêu Tu sau kia, thì liền câm miệng. Tuy rằng hắn không biết Vệ Quan Nhai tu vi cao bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không chỉ là Hóa Thần sơ kỳ. Lấy thời gian thành danh hắn mà tính thì có lẽ đã tu luyện đến Hóa Thần hậu kỳ cũng không chừng, mà 3 tên Yêu Tu kia cũng chỉ có Hóa Thần trung kỳ.
Khó được có thể được nhìn tu sĩ Hóa Thần chiến đấu ở khoảng cách gần như vậy, đây là thể nghiệm rất hiếm có, bọn Tư Lăng nhìn không chuyển mắt, chỉ mong nhìn lâu một ít thì cũng có lợi cho lĩnh ngộ tu hành về sau.
Vệ Quan Nhai hoàn toàn coi 3 Yêu Tu kia trở thành con chuột để trêu đùa. Hắn cười tủm tỉm vẫy Lưu Vân phiến, phong vân thay đổi, mây mù đầy trời. Đám mây kia là một loại sức mạnh được cụ thể hóa, hơn nữa lúc biến ảo thế nhưng thẩm thấu trận pháp thiên nhiên, khiến Yêu Tu bị nhốt trong đám mây sứt đầu mẻ trán, vài lần thiếu chút nữa bị nhốt chết.
Vệ Quan Nhai cũng không đuổi tận giết tuyệt, sau khi nhốt bọn họ lại, thì dùng một giọng điệu như lão bằng hữu, nói: "Ta biết Yêu Tu các ngươi không hiểu trận pháp, cũng thường xuyên chịu nhiều đau khổ với trận pháp, cho nên lần này liền miễn phí giúp các ngươi được lĩnh ngộ một lần sự tinh thâm huyền ảo của trận pháp, cho các ngươi thời gian trăm năm để phá giải nó. Không cần cảm tạ ta, chúng ta đều là lão bằng hữu. Được rồi, không quấy rầy các ngươi, tái kiến!"
"..."
Bọn Tư Lăng chỉ có thể: = 口 =!
Một trận cướp đoạt tinh huyết Thiên Yêu cứ như vậy kết thúc, sấm to mưa lại tí tách, thật là làm cho bọn họ không quen.
Bất quá khi Vệ Quan Nhai một bước ngàn dặm xuất hiện ở trước mặt bọn họ thì Tư Lăng dứt bỏ chút cảm xúc không cần thiết kia, cảnh giác nhìn hắn.
Lúc này, Tư Hàn vẫn luôn làm người đứng xem cũng đi tới trước mặt Tư Lăng, trực tiếp chặn tầm mắt Vệ Quan Nhai đang nhìn về phía Tư Lăng.
Vệ Quan Nhai mỉm cười nhìn hắn, không chút ngang ngược, cách khoảng không nói rằng: "Ngươi quả nhiên dáng vẻ rất giống người nọ, ngoại trừ ánh mắt, quả thực là giống nhau như đúc."
Tư Lăng trong lòng biết hắn nói "Người nọ" chính là phụ thân của thân thể này, bất quá hắn không có hứng thú với một người cha tệ hại có thể đã vứt bỏ con trai, cho nên không có lên tiếng.
"Ngươi không hiếu kỳ sao?" Vệ Quan Nhai lại hỏi.
Tư Lăng lui lại phía sau đại ca nhà mình, giả chết.
Chỉ tiếc hắn muốn giả chết, nhưng Vệ Quan Nhai không cho hắn cơ hội này. Lưu Vân Phiến đột nhiên phóng đại nhốt Tư Hàn lại, trực tiếp kéo Tư Lăng ra. Đợi khi Tư Hàn phá trận pháp của Lưu Vân phiến thì Tư Lăng đã như con tôm nhỏ bị đối phương xách ở trong tay -- quả nhiên áp chế của tu sĩ đỉnh cấp với tất cả tu sĩ đều hết sức đáng sợ, Tư Lăng cả đầu ngón tay còn chưa kịp động, liền trực tiếp bị khóa lại.
"Tư Hàn, nếu không muốn làm hắn bị thương, lập tức dừng tay!" Vệ Quan Nhai hết sức trơ tráo lấy Tư Lăng làm lá chắn.
Tư Hàn lạnh lùng nhìn hắn, hai tay tràn ngập Băng Vụ.
"Thật không muốn biết?" Vệ Quan Nhai lần nữa hỏi Tư Lăng.
Tư Lăng cảm giác hắn ta không có sát tâm, lá gan liền lớn lên, thực thành thực lắc đầu.
"Ngươi không muốn biết ta càng muốn nói!" Vệ Quan Nhai ác liệt nói.
Quả nhiên là tên vô sỉ, chẳng trách nói tới người này thì không người nào có sắc mặt tốt.
Vệ Quan Nhai phất tay bày ra một cấm chế phòng ngừa người khác nghe lén, rồi nói: "Tuy rằng ngươi không muốn biết, nhưng ta vẫn nói cho ngươi biết vài chuyện vậy. Cái tên cha của ngươi ấy, bởi vì tạo ra ngươi, có lẽ giờ đã bị trấn áp trong biển sâu nơi nào đó tại Thượng Giới, ngươi về sau nếu phi thăng Thượng Giới, nhớ đi xem hắn, để cho hắn biết con trai hắn lớn lên thành bộ dáng gì."
Nói xong, Vệ Quan Nhai đưa tay điểm một chút trên mi tâm của hắn, đem một tin tức đổ vào trong đầu của hắn.
"Nhớ không?" Hắn cười hỏi.
Tư Lăng sững sờ gật đầu.
"Rất tốt."
Hắn phất tay, hủy cấm chế, lại vung tay lên, Hàng Ương trên lưng chim xám bay thẳng đến trước mặt hắn.
Hàng Ương bởi vì xương cốt nát hết nên không thể động đậy, nhưng ánh mắt nhìn về phía hắn rất cuồng nhiệt, kích động nói: "Đảo chủ, xin lỗi, Hàng Ương vô năng, nhiệm vụ thất bại ..."
Vệ Quan Nhai thần sắc lạnh lùng, thản nhiên nói: "Hàng Ương, ta thực thất vọng với ngươi !"
Hàng Ương sắc mặt như tro tàn, giống như lập tức đánh mất tất cả ý chí muốn sống vậy.
Tư Lăng lòng nói, đây thật sự là tổ hợp tra công tiện thụ nha!
Tra công ngược tâm tiện thụ xong, quay đầu lại cười tủm tỉm với Tư Lăng, nói: "Ta cùng phụ thân ngươi có vài lần gặp mặt, xem như là bằng hữu, hôm nay có thể nhìn thấy ngươi giống hắn như vậy, không uổng chuyến này. Về phần tinh huyết Thiên Yêu, thứ đó... Các ngươi vẫn nên cẩn thận."
Tư Lăng có chút giật mình, hắn còn tưởng rằng hắn ta sẽ muốn tinh huyết Thiên Yêu chứ.
Có thể là nhìn ra ý nghĩ của Tư Lăng, Vệ Quan Nhai nói: "Không cần kinh ngạc như thế, tinh huyết Thiên Yêu vô dụng với nhân tu chúng ta, ta thật ra cực kỳ cảm thấy hứng thú với cái thân thể tiên tôn kia, chỉ tiếc mất đi tinh huyết Thiên Yêu, giờ có lẽ đã biến mất."
Cho nên, cái tên tra công này ngược xong tiện thụ thì lại dính vào đam mê luyến thi (yêu thích xác chết) sao?
Lâm Dương mắt nhìn Tiểu Lăng Tử mặt không biểu cảm, nhưng lại cảm thấy hắn ta nhất định lại đang tưởng tưởng một ít thứ gì đó cực kỳ quái dị, bởi vì toàn thân người này đều lộ ra một loại khí ngu ngốc.
Một tên Yêu Tu hung tợn có dáng người to lớn, thân cao hơn hai mét nói: "Vệ Quan Nhai, trước kia ngươi xâm nhập Yêu Giới ta, hủy nghiệp lớn của Vương ta, ta còn chưa tìm ngươi báo thù, ngươi ngược lại dám chui đầu vô lưới, vậy đừng trách chúng ta ra tay quá ác độc!" Bản thể của hắn là Vân Văn Sư (sư tử có vằn hình mây), hình thể sau khi biến hóa tự nhiên cũng cao lớn uy mãnh hơn người bình thường.
Một Yêu Thu khác có dáng người thấp nhỏ nói tiếp: "Ngươi không sợ chúng ta đem chuyện ngươi đến Yêu Giới nói cho Yêu Vương sao?" Bản thể của hắn là Hạo Thiên Thử (chuột), sau khi biến hóa cũng lấm la lấm lét như chuột.
"Đến rất đúng lúc, ta cũng muốn thử xem ngươi có mấy phần lợi hại." Tên Yêu Tu cuối cùng mới tấn Hóa Thần thì cực muốn đấu một trận với Vệ Quan Nhai.
Vệ Quan Nhai trên mặt mỉm cười, không đặt uy hiếp cùng khiêu khích của bọn họ vào mắt, không nhanh không chậm nói: "Nếu tới, ta tự nhiên phải đi chào hỏi Yêu Vương các ngươi. Chỉ sợ Yêu Vương các ngươi nhìn thấy ta thì quá kích động, lỡ như động tay động chân thì không tốt lắm đâu." Hắn bày ra một bộ đáng suy nghĩ vì đối phương, "Cho nên vì thể xác và tinh thần khỏe mạnh của Yêu Vương, các ngươi làm thuộc hạ thì vẫn đừng nên đem chút việc nhỏ này đi quấy rầy hắn, rất không tốt nha!"
"..."
Ba tên Yêu Tu không nghĩ tới hắn có thể vô sỉ đến này trình độ, nhất thời trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa nói không ra lời.
Sau một lúc, cái tên Yêu Tu bản thể là Vân Văn Sư cả giận nói: "Câm miệng! Ngươi lúc trước cướp Hoàn Hồn Thảo mà Yêu Vương chúng ta thủ hộ, còn đả thương Yêu Vương. Yêu Vương từng nói, ngươi chính là địch nhân của toàn bộ Yêu Tu Yêu Giới, chỉ cần ngươi tiến vào Yêu Giới, ta sẽ không từ thủ đoạn giết chết ngươi."
Vệ Quan Nhai "xoạt" một mở ra Lưu Vân Phiến (quạt), thản nhiên cười nói: "Ai nha, không cần nhiệt tình như vậy, đều đã là chuyện cũ năm xưa, mọi người đều phóng khoáng tâm, để chuyện quá khứ đã qua liền qua đi thôi."
"..."
Bởi vì Vệ Quan Nhai đột nhiên xuất hiện rồi kéo tất cả thù hận đi, bọn Tư Lăng cũng từ nhân vật chính rớt xuống thành người đứng xem. Lúc này, nghe Vệ Quan Nhai cùng Yêu Tu ngươi tới ta đi, Tư Lăng đã không lời nào để nói. Tuy rằng bọn họ từng nghe nói cái vị Vệ Quan Nhai này một khi đùa giỡn vô sỉ thì quả thực làm cho người ta hận đến mức cào tim xé phổi, nhưng đến khi thực sự chứng kiến, mới biết được công lực của hắn thâm hậu cỡ nào.
Đúng là quá vô sỉ, cướp Hoàn Hồn Thảo của người ta, còn đánh người ta đến trọng thương, phủi mông một bỏ đi, giờ còn không cho người ta mang thù, còn có thiên lý sao?
Giữ lúc Vệ Quan Nhai cùng ba Yêu Tu kia "Trò chuyện với nhau thật vui" thì Hoàng Kim Thủy Mãng đã biến hóa đi tới trước mặt đám Tư Lăng.
Vừa nhìn thấy cái mặt non choẹt bánh bao như của thiếu niên kia, Tư Lăng nhịn không được hỏi: "Ngươi mấy tuổi?"
Bánh bao mặt non cau mày -- cực kỳ giống bánh bao "Cẩu bất lý", thanh âm cũng rất non nớt, "Hình như mấy chục triệu tuổi ... Ôi, ta nhớ rõ ta ở trong trứng rất lâu, mấy vạn năm trước mới phá vỏ ra ngoài, tuổi cũng không lớn lắm, cho nên chính là như vầy." Thiếu niên mặt bánh bao lộ ra nụ cười tươi như bánh bao, làm cho người rất muốn ôm lấy.
*Thương hiệu bánh bao ‘Cẩu Bất Lý’ (狗不理) có nghĩa ‘chó không thèm’ là một đặc sản của thành phố Thiên Tân. Loại bánh bao này từng được Từ Hy Thái Hậu thốt lời khen ngợi: "Cao lương mĩ vị chim trời cá biển đều không ngon bằng loại bánh bao này, đây mới đúng là món ăn trường thọ"
Bọn Tư Lăng: = 口=! So với con rắn con này, bọn họ đều là bé nòng nọc!
Con Hoàng Kim Mãng biến hóa xong, trẻ tuổi ngoài dự liệu -- hơn nữa còn dễ gạt, làm Tư Lăng ngu ngốc kia cũng cảm thấy không đành lòng khi dễ hắn. Đương nhiên, điều này cũng không trách nó được, Nguyệt hồ ở trung tâm rừng Yêu Vụ, rất ít có người hoặc Yêu Tu có thể đến chỗ đó, nếu không phải lúc ấy Tư Hàn dẫn bọn họ đi qua, bọn họ có lẽ cũng sẽ không chạy đến nguyệt hồ. Hơn nữa chủ nhân cung điện đã đặt cấm chế ở nguyệt hồ, hạn chế yêu thú tấn cấp, vì thế không yêu thú nào ngu ngốc chạy đến nguyệt hồ để tu luyện. Vì thế tự nhiên Hoàng Kim Mãng chính là yêu cao cấp duy nhất trong nguyệt hồ, cũng khiến quá trình nó trưởng thành hết sức yên tĩnh mà bình yên, cuối cùng liền dưỡng thành tính cách đơn thuần như thế.
Chả trách bị đánh một trận nhưng chẳng mấy chốc đã bị bọn họ mua chuộc -- bọn Tư Lăng bừng tỉnh đại ngộ.
Hoàng Kim Mãng sau khi biến hóa tên gọi là Hoàng Kim, nghe nói lúc vẫn còn là một quả trừng thì nó đã chuẩn bị sẳn tên rồi-- Tư Lăng tuy rằng cảm thấy tên này quả thực là thô tục muốn chết, nhưng cũng khó mà nói cái gì. Dù sao chỉ có cha mẹ người ta hoặc là người chủ nhân đã nhốt nó trong nguyệt hồ mới có quyền đặt tên.
Lúc này, những Yêu Tu kia đã biết không thể nói được gì với loại người như Vệ Quan Nhai, bèn đi thẳng vào vấn đề, "Vệ Quan Nhai, việc hôm nay không quan hệ tới ngươi, chúng ta cũng không muốn chống lại ngươi, chỉ cần bọn họ giao ra tinh huyết Thiên Yêu, chúng ta có thể thả bọn họ đi Yêu Giới."
Vệ Quan Nhai sắc mặt khẽ đổi, nhìn về phía Tư Lăng, kinh ngạc nói: "Thân thể vị tiên tôn Thượng Cổ trong cung điện ở rừng Yêu Vụ quả nhiên có tinh huyết Thiên Yêu." Hắn dừng như cũng không kỳ quái, ngược lại là một vẻ mặt chợt hiểu ra, "Như thế thì đúng rồi. Yêu Vương của các ngươi từng nói chủ nhân cung điện từng là Thiên Yêu Thượng Cổ ?"
Yêu Tu lắc đầu, trầm giọng nói: "Việc này có Huyền Cơ, không thể nào tra được. Yêu Vương cảm giác cung điện này không tầm thường, mấy năm gần đây mới biết chỗ đó trấn áp một giọt tinh huyết Thiên Yêu, lại khổ nỗi cung điện có cấm kỵ, chúng ta không thể đi vào."
Một tên Yêu Tu khác lại nói: "Vệ Quan Nhai, tinh huyết Thiên Yêu không lợi ích gì với Nhân Tu các ngươi, sao không trả cho chúng ta?"
"Là Yêu Vương cần?" Vệ Quan Nhai dò hỏi.
Yêu Tu kiêu ngạo nói: "Tất nhiên là vậy. Chỉ cần các ngươi giao ra tinh huyết Thiên Yêu, Yêu Vương có thể không truy cứu việc bọn ngươi xâm nhập Yêu Giới."
Vệ Quan Nhai cười híp mắt nói: "Không cho!"
"Ngươi -- "
"Đấu trí với ta, Yêu Vương các ngươi vẫn còn non một chút." Khuôn mặt tươi cười của Vệ Quan Nhai thu lại, lạnh nhạt nói: "Yêu Vương các ngươi dã tâm không nhỏ, cảm thấy Yêu Giới ở không đủ thoải mái, còn muốn mơ ước Thương Vũ giới, chỉ khổ tu vi không đủ, chẳng thể gây nổi sóng gió gì ở Thương Vũ giới, ngược lại còn bị chúng ta đuổi về Yêu Giới. Giờ muốn mượn tinh huyết Thiên Yêu để tăng tu vi bản thân, thay đổi huyết thống bản thể -- Ài, trên thế giới sao lại có kẻ vô sỉ như vậy chứ, ăn trong bát lại nhìn trong nồi. Nói cho Yêu Vương các ngươi biết, Thương Vũ giới có Vệ Quan Nhai một ngày, hắn đừng mơ bước vào Thương Vũ giới một bước."
Câu nói sau cùng nghe hùng hồng uy lực, giọng điệu tràn ngập khí phách, làm bọn Tư Lăng nghe được mà nhiệt huyết sôi trào, Hàng Ương càng dùng một loại ánh mắt si mê nhìn hắn.
Bất quá đối với Yêu Tu mà nói, bị một tên vô sỉ nói là vô sỉ, cảm giác này thật là quá tệ!
"Ý các ngươi là, không giao tinh huyết Thiên Yêu?" Yêu Tu cả giận nói.
Vệ Quan Nhai ánh mắt đảo một, đột nhiên cười nói: "Muốn cho chỉ sợ cũng cho không được."
"Vì sao?"
Hắn dùng một loại ánh mắt thương hại "Đã ngu như vậy sao không đi tự tử đi" nhìn ba tên Yêu Tu, nói: "Nếu đã cướp được, tự nhiên nuốt trước nói sau, đời nào để lại cho các ngươi tới cướp về? Tuy rằng tinh huyết Thiên Yêu vô dụng với chúng ta, nhưng chúng ta có thể cho yêu sủng bên cạnh thôn phệ luyện hóa mà."
Ba tên Yêu Tu giận tím mặt, trong lòng biết Vệ Quan Nhai quả thực là đang đùa cợt bọn họ, ào ào xuất ra tuyệt chiêu, trực tiếp công kích.
Trên mặt biển gió nổi mây phun, thiên địa biến sắc, các loại thần thông của tu sĩ Hóa Thần thi triển khắp nơi. Những tên tiểu tốt như Tư Lăng thiếu chút nữa bị chấn thương hất bay ra ngoài, may mắn Hoàng Kim phất tay tạo ra một vòng bảo hộ.
Tư Lăng vốn còn có chút lo lắng, muốn cho Hoàng Kim Mãng đi hỗ trợ, bất quá nhìn thấy chỉ cần một mình Vệ Quan Nhai đã có thể nghiền áp 3 Yêu Tu sau kia, thì liền câm miệng. Tuy rằng hắn không biết Vệ Quan Nhai tu vi cao bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không chỉ là Hóa Thần sơ kỳ. Lấy thời gian thành danh hắn mà tính thì có lẽ đã tu luyện đến Hóa Thần hậu kỳ cũng không chừng, mà 3 tên Yêu Tu kia cũng chỉ có Hóa Thần trung kỳ.
Khó được có thể được nhìn tu sĩ Hóa Thần chiến đấu ở khoảng cách gần như vậy, đây là thể nghiệm rất hiếm có, bọn Tư Lăng nhìn không chuyển mắt, chỉ mong nhìn lâu một ít thì cũng có lợi cho lĩnh ngộ tu hành về sau.
Vệ Quan Nhai hoàn toàn coi 3 Yêu Tu kia trở thành con chuột để trêu đùa. Hắn cười tủm tỉm vẫy Lưu Vân phiến, phong vân thay đổi, mây mù đầy trời. Đám mây kia là một loại sức mạnh được cụ thể hóa, hơn nữa lúc biến ảo thế nhưng thẩm thấu trận pháp thiên nhiên, khiến Yêu Tu bị nhốt trong đám mây sứt đầu mẻ trán, vài lần thiếu chút nữa bị nhốt chết.
Vệ Quan Nhai cũng không đuổi tận giết tuyệt, sau khi nhốt bọn họ lại, thì dùng một giọng điệu như lão bằng hữu, nói: "Ta biết Yêu Tu các ngươi không hiểu trận pháp, cũng thường xuyên chịu nhiều đau khổ với trận pháp, cho nên lần này liền miễn phí giúp các ngươi được lĩnh ngộ một lần sự tinh thâm huyền ảo của trận pháp, cho các ngươi thời gian trăm năm để phá giải nó. Không cần cảm tạ ta, chúng ta đều là lão bằng hữu. Được rồi, không quấy rầy các ngươi, tái kiến!"
"..."
Bọn Tư Lăng chỉ có thể: = 口 =!
Một trận cướp đoạt tinh huyết Thiên Yêu cứ như vậy kết thúc, sấm to mưa lại tí tách, thật là làm cho bọn họ không quen.
Bất quá khi Vệ Quan Nhai một bước ngàn dặm xuất hiện ở trước mặt bọn họ thì Tư Lăng dứt bỏ chút cảm xúc không cần thiết kia, cảnh giác nhìn hắn.
Lúc này, Tư Hàn vẫn luôn làm người đứng xem cũng đi tới trước mặt Tư Lăng, trực tiếp chặn tầm mắt Vệ Quan Nhai đang nhìn về phía Tư Lăng.
Vệ Quan Nhai mỉm cười nhìn hắn, không chút ngang ngược, cách khoảng không nói rằng: "Ngươi quả nhiên dáng vẻ rất giống người nọ, ngoại trừ ánh mắt, quả thực là giống nhau như đúc."
Tư Lăng trong lòng biết hắn nói "Người nọ" chính là phụ thân của thân thể này, bất quá hắn không có hứng thú với một người cha tệ hại có thể đã vứt bỏ con trai, cho nên không có lên tiếng.
"Ngươi không hiếu kỳ sao?" Vệ Quan Nhai lại hỏi.
Tư Lăng lui lại phía sau đại ca nhà mình, giả chết.
Chỉ tiếc hắn muốn giả chết, nhưng Vệ Quan Nhai không cho hắn cơ hội này. Lưu Vân Phiến đột nhiên phóng đại nhốt Tư Hàn lại, trực tiếp kéo Tư Lăng ra. Đợi khi Tư Hàn phá trận pháp của Lưu Vân phiến thì Tư Lăng đã như con tôm nhỏ bị đối phương xách ở trong tay -- quả nhiên áp chế của tu sĩ đỉnh cấp với tất cả tu sĩ đều hết sức đáng sợ, Tư Lăng cả đầu ngón tay còn chưa kịp động, liền trực tiếp bị khóa lại.
"Tư Hàn, nếu không muốn làm hắn bị thương, lập tức dừng tay!" Vệ Quan Nhai hết sức trơ tráo lấy Tư Lăng làm lá chắn.
Tư Hàn lạnh lùng nhìn hắn, hai tay tràn ngập Băng Vụ.
"Thật không muốn biết?" Vệ Quan Nhai lần nữa hỏi Tư Lăng.
Tư Lăng cảm giác hắn ta không có sát tâm, lá gan liền lớn lên, thực thành thực lắc đầu.
"Ngươi không muốn biết ta càng muốn nói!" Vệ Quan Nhai ác liệt nói.
Quả nhiên là tên vô sỉ, chẳng trách nói tới người này thì không người nào có sắc mặt tốt.
Vệ Quan Nhai phất tay bày ra một cấm chế phòng ngừa người khác nghe lén, rồi nói: "Tuy rằng ngươi không muốn biết, nhưng ta vẫn nói cho ngươi biết vài chuyện vậy. Cái tên cha của ngươi ấy, bởi vì tạo ra ngươi, có lẽ giờ đã bị trấn áp trong biển sâu nơi nào đó tại Thượng Giới, ngươi về sau nếu phi thăng Thượng Giới, nhớ đi xem hắn, để cho hắn biết con trai hắn lớn lên thành bộ dáng gì."
Nói xong, Vệ Quan Nhai đưa tay điểm một chút trên mi tâm của hắn, đem một tin tức đổ vào trong đầu của hắn.
"Nhớ không?" Hắn cười hỏi.
Tư Lăng sững sờ gật đầu.
"Rất tốt."
Hắn phất tay, hủy cấm chế, lại vung tay lên, Hàng Ương trên lưng chim xám bay thẳng đến trước mặt hắn.
Hàng Ương bởi vì xương cốt nát hết nên không thể động đậy, nhưng ánh mắt nhìn về phía hắn rất cuồng nhiệt, kích động nói: "Đảo chủ, xin lỗi, Hàng Ương vô năng, nhiệm vụ thất bại ..."
Vệ Quan Nhai thần sắc lạnh lùng, thản nhiên nói: "Hàng Ương, ta thực thất vọng với ngươi !"
Hàng Ương sắc mặt như tro tàn, giống như lập tức đánh mất tất cả ý chí muốn sống vậy.
Tư Lăng lòng nói, đây thật sự là tổ hợp tra công tiện thụ nha!
Tra công ngược tâm tiện thụ xong, quay đầu lại cười tủm tỉm với Tư Lăng, nói: "Ta cùng phụ thân ngươi có vài lần gặp mặt, xem như là bằng hữu, hôm nay có thể nhìn thấy ngươi giống hắn như vậy, không uổng chuyến này. Về phần tinh huyết Thiên Yêu, thứ đó... Các ngươi vẫn nên cẩn thận."
Tư Lăng có chút giật mình, hắn còn tưởng rằng hắn ta sẽ muốn tinh huyết Thiên Yêu chứ.
Có thể là nhìn ra ý nghĩ của Tư Lăng, Vệ Quan Nhai nói: "Không cần kinh ngạc như thế, tinh huyết Thiên Yêu vô dụng với nhân tu chúng ta, ta thật ra cực kỳ cảm thấy hứng thú với cái thân thể tiên tôn kia, chỉ tiếc mất đi tinh huyết Thiên Yêu, giờ có lẽ đã biến mất."
Cho nên, cái tên tra công này ngược xong tiện thụ thì lại dính vào đam mê luyến thi (yêu thích xác chết) sao?
Lâm Dương mắt nhìn Tiểu Lăng Tử mặt không biểu cảm, nhưng lại cảm thấy hắn ta nhất định lại đang tưởng tưởng một ít thứ gì đó cực kỳ quái dị, bởi vì toàn thân người này đều lộ ra một loại khí ngu ngốc.
Bình luận facebook