Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-7
Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi - Chương 7: Mưa Đêm
Ánh mặt trời xuyên qua cành lá dầy đặc, tạo ra những vệt sáng lốm đốm to nhỏ như đồng tiền. Cơn gió thổi qua khẽ mang theo chút ấm áp, trong gió còn có mùi thơm của hoa tươi, bay vào căn phòng nhỏ đơn giản mà thoải mái.
"Sư phụ, đã nửa năm rồi, vì sao tiểu sư muội vẫn không nói chuyện?" Quỷ Ngũ ỉu xìu nhìn Quỷ Y Tử đang điều chế thuốc giải, oán giận nói.
"Làm sao mà vi sư biết được? Khẳng định là mấy tên tiểu tử thúi các ngươi đối xử không tốt với Tiểu Niệm Niệm!" Quỷ Y Tử đưa cho Quỷ Ngũ một hạt dẻ, quát lớn.
"Nào có? Chúng con đối xử rất tốt với tiểu sư muội, sư huynh, các huynh nói có đúng không?" Quỷ Ngũ chật vật xoa trán, nhìn bốn vị sư huynh ở bên cạnh nói.
"Đúng vậy, chúng con đối xử rất tốt với tiểu sư muội!" Quỷ Nhị thề son sắt, bọn họ rất tốt với tiểu sư muội mà.
Quỷ Y Tử không nói, sao lão lại không biết? Mấy tiểu tử thúi này đúng là rất tốt với Tiểu Niệm Niệm, quả thực coi Tiểu Niệm Niệm như muội muội, trong nửa năm này chính lão cũng ở chung, không chỉ xem Tiểu Niệm Niệm là đồ đệ còn sủng ái như cháu gái ruột, cứ tính như vậy, trừ lúc trước Tiểu Niệm Niệm mở miệng nói mình tên U Niệm, nửa năm nay chưa bao giờ nói qua câu nào.
Rõ ràng là hài tử tám tuổi, lại giống như đã trải qua thế gian tang thương, trong đôi mắt sáng long lanh trừ lộ ra đau thương chính là hiu quạnh. Nhưng đáng để Quỷ Y Tử kiêu ngạo là, Tiểu Niệm Niệm là thiên tài, y thuật vừa học liền biết, học còn nhanh hơn Quỷ Tam là người thông minh nhất trong năm đồ đệ, làm cho năm tên tiểu tử thúi kia cực kỳ hâm mộ, gọi thẳng tiểu sư muội là thiên tài.
Mặc dù bình thường sáu sư đồ không mở miệng nói, nhưng trong lòng lại vô cùng đau lòng cho Lam U Niệm, lúc độc phát mỗi tháng, Lam U Niệm thống khổ toàn thân phát run, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng lại không kêu một tiếng, cho dù cắn môi đến bật máu tươi cũng không rơi lệ, phải có bao nhiêu nhẫn nại mới có thể làm được, phải trải qua cái gì mới có thể không sợ thống khổ, Lam U Niệm như vậy sao có thể không khiến người ta đau lòng?
"Tiểu sư muội, sao không ngủ nhiều một chút?" Quỷ Nhất thấy Lam U Niệm mặc một bộ bạch y đi tới, vội vàng hỏi, dù sao tối hôm qua Lam U Niệm mới bị độc phát, sáng nay nên nghỉ ngơi nhiều mới phải.
Lam U Niệm nhẹ nhàng nở nụ cười, dường như đám mây cũng mỉm cười, ở chung nửa năm, quả thật Lam U Niệm cảm nhận được thiện ý những người này đối với nàng, nói không cảm động là giả, nàng cảm kích những người này che chở mình, nhưng vẫn thấy không an tâm nên không muốn mở miệng nói chuyện.
Mọi người đã quen việc Lam U Niệm không nói một lời, hai người mỉm cười tiếp tục phơi dược liệu, trong Y Cốc, qua một thời gian mọi người sẽ cùng nhau nghiên cứu y thuật, hy vọng có thể mau chóng nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải cho Lam U Niệm.
- -
Đêm đen như mực, tia chớp càng ngày càng sáng, tiếng sấm cũng càng ngày càng vang. Hạt mưa lớn như hạt đậu từ không trung rơi xuống, đánh vào cửa sổ tạo ra tiếng vang "Phịch phịch", ùn ùn kéo tới che kín bầu trời, "Rào rào" xông thẳng xuống đất. Tiếng mưa rơi trộn lẫn với tiếng sấm ầm ầm.
Người quen, trang sức hiện đại quen thuộc, còn có đau đớn quen thuộc, Lam U Niệm nhìn máu tươi ở ngực, mở to hai mắt nhìn, chỉ là nhìn . . . .
Cơ thể nho nhỏ đột nhiên ngồi dậy, Lam U Niệm không nghĩ tới đã nửa năm rồi nàng lại còn nằm mơ, mơ tới một màn thống khổ ở kiếp trước, nàng cho rằng mình đã lãng quên, nhưng trải qua giấc mơ mới biết được những thống khổ đó còn chưa có đi xa.
Lam U Niệm đi chân không xuống giường, đến trước cửa sổ nhìn tiếng sét ầm ầm điếc tai bên ngoài, còn có tiếng nước mưa mạnh mẽ rơi xuống, Lam U Niệm không thèm che chắn chạy ra khỏi phòng, đứng trong mưa to, bạch y đơn bạc tùy ý để cơn mưa ùn ùn kéo tới xối thẳng lên cơ thể gầy yếu.
Lam U Niệm cảm nhận được cảm giác mát lạnh cùng đau nhức nơi đáy lòng, trong màn đêm lạnh lùng, tịch mịch không mời mà tới, xuyên qua da thịt, đánh sâu vào linh hồn! Ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông, đột nhiên Lam U Niệm cười ra tiếng, tiếng cười kia còn đau thương hơn khóc, tiếng cười kia ở trong mưa tản ra giống như tiếng tuyết điểu rên rỉ.
Năm sư đồ bị tiếng cười của Lam U Niệm đánh thức chạy ra khỏi phòng nhìn thấy thân thể đơn bạc hết sức cô tịch, tiếng cười thanh thúy tựa như bản nhạc bi thương, cơn mưa xối xả như tiếng trẻ con khóc thút thít.
Một màn trong đêm mưa làm cho năm sư đồ nhớ mãi không quên .
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Ánh mặt trời xuyên qua cành lá dầy đặc, tạo ra những vệt sáng lốm đốm to nhỏ như đồng tiền. Cơn gió thổi qua khẽ mang theo chút ấm áp, trong gió còn có mùi thơm của hoa tươi, bay vào căn phòng nhỏ đơn giản mà thoải mái.
"Sư phụ, đã nửa năm rồi, vì sao tiểu sư muội vẫn không nói chuyện?" Quỷ Ngũ ỉu xìu nhìn Quỷ Y Tử đang điều chế thuốc giải, oán giận nói.
"Làm sao mà vi sư biết được? Khẳng định là mấy tên tiểu tử thúi các ngươi đối xử không tốt với Tiểu Niệm Niệm!" Quỷ Y Tử đưa cho Quỷ Ngũ một hạt dẻ, quát lớn.
"Nào có? Chúng con đối xử rất tốt với tiểu sư muội, sư huynh, các huynh nói có đúng không?" Quỷ Ngũ chật vật xoa trán, nhìn bốn vị sư huynh ở bên cạnh nói.
"Đúng vậy, chúng con đối xử rất tốt với tiểu sư muội!" Quỷ Nhị thề son sắt, bọn họ rất tốt với tiểu sư muội mà.
Quỷ Y Tử không nói, sao lão lại không biết? Mấy tiểu tử thúi này đúng là rất tốt với Tiểu Niệm Niệm, quả thực coi Tiểu Niệm Niệm như muội muội, trong nửa năm này chính lão cũng ở chung, không chỉ xem Tiểu Niệm Niệm là đồ đệ còn sủng ái như cháu gái ruột, cứ tính như vậy, trừ lúc trước Tiểu Niệm Niệm mở miệng nói mình tên U Niệm, nửa năm nay chưa bao giờ nói qua câu nào.
Rõ ràng là hài tử tám tuổi, lại giống như đã trải qua thế gian tang thương, trong đôi mắt sáng long lanh trừ lộ ra đau thương chính là hiu quạnh. Nhưng đáng để Quỷ Y Tử kiêu ngạo là, Tiểu Niệm Niệm là thiên tài, y thuật vừa học liền biết, học còn nhanh hơn Quỷ Tam là người thông minh nhất trong năm đồ đệ, làm cho năm tên tiểu tử thúi kia cực kỳ hâm mộ, gọi thẳng tiểu sư muội là thiên tài.
Mặc dù bình thường sáu sư đồ không mở miệng nói, nhưng trong lòng lại vô cùng đau lòng cho Lam U Niệm, lúc độc phát mỗi tháng, Lam U Niệm thống khổ toàn thân phát run, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng lại không kêu một tiếng, cho dù cắn môi đến bật máu tươi cũng không rơi lệ, phải có bao nhiêu nhẫn nại mới có thể làm được, phải trải qua cái gì mới có thể không sợ thống khổ, Lam U Niệm như vậy sao có thể không khiến người ta đau lòng?
"Tiểu sư muội, sao không ngủ nhiều một chút?" Quỷ Nhất thấy Lam U Niệm mặc một bộ bạch y đi tới, vội vàng hỏi, dù sao tối hôm qua Lam U Niệm mới bị độc phát, sáng nay nên nghỉ ngơi nhiều mới phải.
Lam U Niệm nhẹ nhàng nở nụ cười, dường như đám mây cũng mỉm cười, ở chung nửa năm, quả thật Lam U Niệm cảm nhận được thiện ý những người này đối với nàng, nói không cảm động là giả, nàng cảm kích những người này che chở mình, nhưng vẫn thấy không an tâm nên không muốn mở miệng nói chuyện.
Mọi người đã quen việc Lam U Niệm không nói một lời, hai người mỉm cười tiếp tục phơi dược liệu, trong Y Cốc, qua một thời gian mọi người sẽ cùng nhau nghiên cứu y thuật, hy vọng có thể mau chóng nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải cho Lam U Niệm.
- -
Đêm đen như mực, tia chớp càng ngày càng sáng, tiếng sấm cũng càng ngày càng vang. Hạt mưa lớn như hạt đậu từ không trung rơi xuống, đánh vào cửa sổ tạo ra tiếng vang "Phịch phịch", ùn ùn kéo tới che kín bầu trời, "Rào rào" xông thẳng xuống đất. Tiếng mưa rơi trộn lẫn với tiếng sấm ầm ầm.
Người quen, trang sức hiện đại quen thuộc, còn có đau đớn quen thuộc, Lam U Niệm nhìn máu tươi ở ngực, mở to hai mắt nhìn, chỉ là nhìn . . . .
Cơ thể nho nhỏ đột nhiên ngồi dậy, Lam U Niệm không nghĩ tới đã nửa năm rồi nàng lại còn nằm mơ, mơ tới một màn thống khổ ở kiếp trước, nàng cho rằng mình đã lãng quên, nhưng trải qua giấc mơ mới biết được những thống khổ đó còn chưa có đi xa.
Lam U Niệm đi chân không xuống giường, đến trước cửa sổ nhìn tiếng sét ầm ầm điếc tai bên ngoài, còn có tiếng nước mưa mạnh mẽ rơi xuống, Lam U Niệm không thèm che chắn chạy ra khỏi phòng, đứng trong mưa to, bạch y đơn bạc tùy ý để cơn mưa ùn ùn kéo tới xối thẳng lên cơ thể gầy yếu.
Lam U Niệm cảm nhận được cảm giác mát lạnh cùng đau nhức nơi đáy lòng, trong màn đêm lạnh lùng, tịch mịch không mời mà tới, xuyên qua da thịt, đánh sâu vào linh hồn! Ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông, đột nhiên Lam U Niệm cười ra tiếng, tiếng cười kia còn đau thương hơn khóc, tiếng cười kia ở trong mưa tản ra giống như tiếng tuyết điểu rên rỉ.
Năm sư đồ bị tiếng cười của Lam U Niệm đánh thức chạy ra khỏi phòng nhìn thấy thân thể đơn bạc hết sức cô tịch, tiếng cười thanh thúy tựa như bản nhạc bi thương, cơn mưa xối xả như tiếng trẻ con khóc thút thít.
Một màn trong đêm mưa làm cho năm sư đồ nhớ mãi không quên .
Đọc nhanh tại Vietwriter.com