Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-86
Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi - Chương 86: Dạo Chơi
Vượt qua Thiên Đô Phong là có thể nhìn thấy cả vùng tuyết trắng phía sau nó, yên ắng sạch sẽ, không có bùn đất, trên những cây tùng thấp bé vướng đầy bông tuyết óng ánh, chỉ có lá cây phía dưới mới có thể nhìn thấy một ít màu xanh lục. Trên lá trúc cũng rơi đầy tuyết, thân trúc cũng dính từng tầng sương trắng. Lam U Niệm nhìn cả ngọn núi toàn một màu trắng, chỉ có lẻ loi những dấu chân linh tinh, không có nơi nào là không bị giẫm đạp.
"A! Mùa đông ở đây lại có thể nhìn thấy cảnh tượng này!" Hoa Mộc Khuynh vui vẻ chạy tới đống tuyết.
Lam U Niệm nhìn tuyết trắng xóa trong lòng cũng thấy thích thú, một bên Thiên Đô Phong đã là mùa hè cây cối xanh um tươi tốt, nhưng mặt còn lại bởi vì quanh năm ít chiếu rọi ánh nắng hơn nữa vì địa lý cho nên vẫn còn giữ được những núi tuyết mùa đông, nhìn rất xinh đẹp.
Một chiếc áo màu đen mang theo nhiệt độ cơ thể choàng lên người Lam U Niệm, nàng vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Phong Dực Hiên cởi áo khoác trên người xuống choàng lên người nàng, hắn cúi đầu chăm chú thắt nút áo choàng lại cho nàng, vẻ mặt rất ấm áp và nghiêm túc.
Lam U Niệm thấy trên người Phong Dực Hiên chỉ là áo bào mỏng manh, từ chối: "Không cần, huynh vẫn tự mặc cho mình đi!" Nói xong chuẩn bị cởi áo choàng xuống đưa cho Phong Dực Hiên.
"Ta không lạnh!" Phong Dực Hiên ngăn cản động tác Lam U Niệm cởi áo choàng xuống, nhíu mày nhìn nàng: "Thân thể nàng không khỏe, sao lại còn tới nơi này dạo chơi, ta dẫn nàng về!" Dọc theo đường đi Phong Dực Hiên đều chú ý tới Lam U Niệm, từ lần trước Lam U Niệm ngã bệnh ở Trân Vị các cho dù hắn không điều tra rõ ràng được nàng bệnh gì, nhưng hắn biết thân thể nàng không được tốt, cho nên đoạn đường này vô cùng lo lắng.
"Cái gì? Thân thể Niệm Nhi muội muội không khỏe sao?" Lam Mặc Huyền lo lắng hỏi, giọng nói đầy lo lắng khiến Vũ Lưu Ly và Hoa Mộc Khuynh không tiếp tục chơi đùa với tuyết nữa mà tụ lại đây, tất cả mọi người đều lo lắng nhìn Lam U Niệm, vừa nhìn đã thấy sắc mặt bên ngoài khăn che mặt của nàng quả thật có chút tái nhợt.
"Huynh làm ca ca thế nào vậy, ngay cả chuyện nhỏ này mà cũng không biết!" Hoa Mộc Khuynh tức giận tách Lam Mặc Huyền ra, áy náy nói với Lam U Niệm: "Niệm Nhi muội muội chúng ta trở về đi, tỷ biết Niệm Nhi muội muội vì giữ lời hứa với tỷ nên mới đến đây, chỉ là tỷ đã rời khỏi kinh thành cũng đã nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp, chuyến đi này không tệ!"
"Quận chúa nói có lý, cơ thể Niệm Nhi muội muội quan trọng hơn!" Vũ Lưu Ly cũng đồng ý nói.
Lần này ra ngoài chơi chỉ có năm người Phong Dực Hiên, Lam U Niệm, Vũ Lưu Ly, Lam Mặc Huyền và Hoa Mộc Khuynh, còn có ám vệ là Ám Nhất và Ám Tam, bọn họ mang theo chút thức ăn và quần áo, nhưng nếu như nhìn kỹ có thể thấy đồ ăn Ám Tam mang theo đều là những món Lam U Niệm thích, mà quần áo và các vật dụng khác đều chuẩn bị cho nàng, chỉ là mọi người không có chú ý tới những thứ này. Lần này vốn dĩ đám người Phong Hạ Kỳ cũng muốn đi, nhưng thế cuộc gay gắt trong triều nhất định phải có một người trấn giữ, vả lại Phong Hạ Kỳ không tranh giành với Phong Dực Hiên cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại kinh thành đấu pháp với những lão gia hỏa kia. Còn đám người Kinh Vô An cũng muốn đi, dù sao thì cũng do Lam U Niệm mời, có điều bọn họ không chịu nổi chủ tử như Phong Dực Hiên, nên đều bị Phong Dực Hiên dùng các loại lý do khác nhau giữ lại kinh thành, chỉ có Vũ Lưu Ly không sợ chết đi cùng.
"Muội không có mảnh mai như vậy đâu, vốn muốn ra ngoài chơi, chỉ bị lạnh một chút đã trở về không phải quá mất hứng, hơn nữa thân thể muội khỏe lắm!" Lam U Niệm vừa cười vừa nói, còn xoay một vòng trước mặt mọi người, bóng dáng bé nhỏ xoay tròn trên nền đất tuyết trắng đẹp đẽ như tinh linh trong tuyết.
"Thật sự được không? Nếu Niệm Nhi muội muội không thoải mái nhất định phải nói ra!" Hoa Mộc Khuynh vẫn không quá yên tâm, có lẽ ở trong mắt mọi người Lam U Niệm là đứa bé, đã từng bơ vơ không nơi nương tựa, trước đây từng phiêu bạt một mình cho nên lúc nào mọi người cũng thương tiếc.
"Được rồi, từ khi nào thì Mộc Khuynh tỷ tỷ cũng dài dòng như ca ca thế?" Lam U Niệm bất đắc dĩ nói.
"Ai giống hắn (nàng) chứ!" Lam Mặc Huyền và Hoa Mộc Khuynh đồng thanh nói, nói xong mới phát hiện nội dung hai người nói đều giống nhau nên trừng mắt nhìn đối phương.
"Hai người các ngươi thật là ăn ý?" Vũ Lưu Ly cũng bị sự ăn khớp của hai người chọc cho vui vẻ, trêu ghẹo.
"Ai cùng nàng (hắn) ăn ý chứ?" Hai người lại đồng thanh nói, chẳng qua sắc mặt hai người lại có chút ửng hồng, dường như rất xấu hổ.
"Còn phản bác? Xem cách nói chuyện và động tác, không phải đều nhất trí sao? Các ngươi thật sự có tướng phu thê lắm đấy!" Vũ Lưu Ly cười toe toét nói, hắn vốn là người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết, đối với những chuyện trêu ghẹo này vừa mở miệng là bật ra ngoài, mọi người đều hiểu nên sẽ không tức giận.
"Muội cũng cảm thấy không tệ, người khác Niệm Nhi không thích, cũng chỉ có Mộc Khuynh tỷ tỷ, Niệm Nhi cảm thấy rất xứng với ca ca!" Lam U Niệm và Vũ Lưu Ly cùng nhau trêu chọc.
"Niệm Nhi muội muội, sao muội cũng học khí thế giang hồ khiến người khác tức giận của Lưu Ly thế?" Hoa Mộc Khuynh dùng tay nắm tuyết lên nắn lại thành quả cầu nhỏ ném về phía Lam U Niệm, nhưng cầu tuyết còn chưa tới trước người Lam U Niệm thì đã bị Phong Dực Hiên đánh văng, nếu như là người khác Hoa Mộc Khuynh còn có thể nhất quyết không tha tiếp tục gây khó dễ, nhưng vừa thấy người đó là Phong Dực Hiên, Hoa Mộc Khuynh ngoan ngoãn hơn bất cứ ai.
"Đúng vậy, Lưu Ly, huynh đừng dạy hư Niệm Nhi muội muội, hơn nữa quận chúa cũng vậy, bước vào cửa Lam phủ ta còn không phải lật tung một góc trời à!" Lam Mặc Huyền cũng buồn bực nói, từ nhỏ đến lớn đã cãi nhau ầm ĩ với Hoa Mộc Khuynh, tính cách của nàng hắn hiểu rất rõ."Lam Mặc Huyền, huynh có ý gì! Huynh phải nói rõ ràng với bản quận chúa!" Hoa Mộc Khuynh ném quả cầu tuyết về phía Lam Mặc Huyền, Lam Mặc Huyền bị ném đầu đầy tuyết trắng nên lại bắt đầu ầm ĩ cùng Hoa Mộc Khuynh, đến cuối cùng ngay cả Vũ Lưu Ly và Ám Tam đều gia nhập ném cầu tuyết.
"Nàng muốn chơi sao?" Phong Dực Hiên thấy mắt Lam U Niệm sáng long lanh nhìn bọn họ đang đùa giỡn liền hỏi, nếu Niệm Niệm muốn chơi hắn sẽ chơi cùng nàng, nhưng không cho phép bọn họ xen vào, nếu bọn họ không cẩn thận làm bị thương Niệm Niệm thì làm sao bây giờ?
Lam U Niệm lắc đầu, tràn đầy phấn khởi đứng tại chỗ nhìn đám người Lam Mặc Huyền chơi đùa, tùy ý xem xét vở kịch hay, có lẽ đã từng trải qua tối tắm thối nát, tâm tính trở nên già dặn hơn, dưới cái nhìn của nàng tụ họp chơi đùa tùy ý cùng bằng hữu đã quá thú vị.
Phong Dực Hiên thấy Lam U Niệm xem vui vẻ, thỉnh thoảng cũng ném một quả cầu tuyết Ám Nhất làm tập kích bọn họ, hơn nữa mỗi lần Phong Dực Hiên tập kích đều cố ý khiến bọn họ cực kỳ nhếch nhác, còn bản thân hắn thì lại đứng bên cạnh Lam U Niệm, ngắm nữ hài vì thấy đám người kia thảm hại và vui vẻ cười ra tiếng, sau đó lại tiếp tục trò chơi ngược đãi bọn họ, cho nên đến cuối cùng người xem vui vẻ nhất là Lam U Niệm, Phong Dực Hiên thấy Lam U Niệm vui vẻ bản thân cũng vui vẻ theo, thảm hại nhất là đám người kia, bị đông lạnh sắp chết không nói còn bị Phong Dực Hiên tập kích thảm thương, nhưng điều đáng buồn là không có ai đi chất vấn Phong Dực Hiên cả.
Trong thời gian mọi người chơi đùa, sắc trời đã dần tối, tất cả mọi người đã có chuẩn bị để dã ngoại qua đêm, Phong Dực Hiên và Lam Mặc Huyền vốn là người trong quân doanh nghỉ ngơi bên ngoài là chuyện rất bình thường, Vũ Lưu Ly cũng là người trong giang hồ nên càng không câu nệ, Hoa Mộc Khuynh tuy là quận chúa nhưng làm người phóng khoáng lại chẳng thèm để ý mấy thứ lặt vặt này, cho nên mọi người chuyển ánh mắt lên người Lam U Niệm.
Lam U Niệm biết mọi người sợ nàng không thích ứng nhưng cũng không giải thích, mà là đến bên cạnh Ám Tam hỗ trợ dựng lều, cách nàng dựng lều rất thành thạo vừa nhìn thì biết là thường xuyên nghỉ ngơi ở ngoài trời cho nên mới có thể quen thuộc, trong lòng mọi người tuy có nghi hoặc nhưng cũng hơi yên tâm.
"Niệm Nhi muội muội, muội biết nấu ăn, phổ nhạc làm thơ, hiện tại ngay cả chuyện này muội cũng biết, còn có thể để chúng ta sống không?" Vũ Lưu Ly giật mình đứng ở bên cạnh Lam U Niệm xem nàng nhanh chóng dựng lều, miệng không ngừng tán thưởng.
Ám Tam nghĩ, vừa bắt đầu làm đã có thể nhanh hơn nàng ấy, trong lòng cũng rất bội phục, nữ tử mảnh mai căn bản không đồng ý chạm vào những thứ này, chỉ sợ cũng chỉ có Lam cô nương mới không để ý làm những chuyện của hạ nhân thế này.
Phong Dực Hiên không hỏi gì cả, chỉ đi đến bên cạnh Lam U Niệm cầm lấy dụng cụ dựng lều và đồ đạc bố trí trên tay nàng, nhìn bạn tốt còn đang đi quanh Lam U Niệm, Phong Dực Hiên lạnh lùng nói: "Lều của mình thì tự mình dựng đi, không làm thì buổi tối đừng ngủ!"
Vũ Lưu Ly vừa nghe vậy đã tranh thủ đoạt lấy đồ trong tay Ám Nhất, chạy đến bên cạnh dựng lều, Lam Mặc Huyền và Hoa Mộc Khuynh tự mình bắt đầu dựng lều, chỉ là Hoa Mộc Khuynh chưa từng làm qua cho nên có phần rối loạn, lều của nàng vẫn là do Lam Mặc Huyền dựng lên giúp.
Lam U Niệm thấy Phong Dực Hiên dựng lều cho mình, thủ pháp của hắn rất thuần thục hẳn là do chinh chiến hàng năm, sau khi Phong Dực Hiên dụng xong, thì cầm lấy đồ đạc Ám Tam chuẩn bị bắt đầu bố trí lều, Lam U Niệm cảm thấy tò mò nên đi theo vào lều nhỏ.
Lều thì nhỏ còn Phong Dực Hiên thì quá cao lớn cho nên có vẻ hơi chật chội, lúc này nam nhân kia lại trải áo khoác da lông mềm mại lên mặt đất, còn sửa sang lại rất nhiều thứ, Lam U Niệm có thể xác định rất nhiều thứ Ám Tam mang theo đều đặt trong cái lều này, mà trang sức bên trong đều là đồ nàng yêu thích hoặc là thứ làm cho nàng thoải mái nghỉ ngơi vào buổi tối, nam nhân này lại tỉ mỉ chuẩn bị mọi thứ trong khi nàng không hề biết.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, Phong Dực Hiên nói với Lam U Niệm: "Có thích không? Thiếu cái gì cứ nói!", dù hắn không đồng ý để Niệm Niệm tới nơi này chịu lạnh, hơn nữa hắn còn không có chuẩn bị, nhưng dù sao đó cũng là sở thích của Niệm Niệm cho nên hắn sẽ cố hết sức khiến nàng ở thoải mái nhất, nếu Niệm Niệm muốn cái gì thì để Ám Tam đi lấy là được. Lúc này Phong Dực Hiên hoàn toàn không nghĩ tới, ám vệ chứ không phải chân chạy vặt, vả lại xa như vậy ngươi xác định không phải đang tra tấn người?
"Rất khá!" Lam U Niệm nói cảm tạ, quả thật rất tốt, dù sao nàng mời bọn họ tới đây chơi là do ngẫu hứng căn bản không có chuẩn bị nhiều, nhưng hiện tại Phong Dực Hiên lại chuẩn bị nhiều như vậy, quả là hiếm có.
Vốn mọi người chuẩn bị dùng lương khô Ám Tam mang tới cho bữa tối, nhưng mọi người cảm thấy nếu như đã ra ngoài chơi còn ăn mấy thứ này khó tránh khỏi không thú vị, cuối cùng liền bàn bạc để Lam Mặc Huyền và Vũ Lưu Ly đi tìm ít con mồi, mọi người chuẩn bị nướng thịt.
Không thể không nói, phương pháp sinh tồn của Vũ Lưu Ly và Lam Mặc Huyền quả thật rất tốt, qua không lâu đã xách mấy động vật hoang dã nho nhỏ trở về, hiển nhiên vì hai người sử dụng võ công cho nên khó tránh khỏi có chút cao hứng, lúc trở về còn nói một số chuyện lý thú khi vừa đi săn.
Phong Dực Hiên ngồi ở bên cạnh Lam U Niệm, sau khi Ám Nhất làm sạch con mồi thì mọi người bắt đầu ngồi cạnh đống lửa nướng thịt, Phong Dực Hiên cầm lấy con mồi ngon nhất trực tiếp nướng, thỉnh thoảng còn lật qua lật lại, lấy ra chút gia vị rắc lên trên để tăng hương vị, chỉ chốc lát thức ăn trong tay Phong Dực Hiên đã tỏa mùi thơm phưng phức, khiến bọn họ phải nuốt nước miếng, chỉ là không có ai có gan tới muốn đồ ăn của Phong Dực Hiên.
Trong những người ngồi quanh đống lửa cũng chỉ có một mình Lam U Niệm không có làm gì, không phải nàng không muốn làm mà là tất cả mọi người đều phản đối, người phản đối mạnh nhất dĩ nhiên là Phong Dực Hiên, chỉ cần nàng chuẩn bị làm gì hắn sẽ lập tức đoạt lấy làm giúp cho bằng được, vì thế Lam U Niệm cực kì nhàn rỗi.
Phong Dực Hiên xé phần ngon nhất của thức ăn trên tay mình xuống đưa cho Lam U Niệm: "Nếm thử đi, xem có thích không?" Những người khác vốn cũng chuẩn bị đưa đồ ăn trong tay mình cho nàng, nhưng vừa thấy đồ ăn trong tay Phong Dực Hiên đầy đủ sắc hương vị sau đó nhìn lại màu sắc đồ ăn của mình, yên lặng thu hồi.
Lam U Niệm cũng không khách khí tiếp nhận nếm thử một miếng, quả nhiên rất ngon, thịt nướng không khét không sống, gia vị ngấm vào trong thịt, ăn rất thơm.
Nhìn thấy Niệm Niệm ăn rất hài lòng, Phong Dực Hiên cực kỳ vui vẻ, ăn những phần thịt nướng không ngon lắm, sau đó tiếp tục nướng thịt, chăm sóc Lam U Niệm cực tốt.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Vượt qua Thiên Đô Phong là có thể nhìn thấy cả vùng tuyết trắng phía sau nó, yên ắng sạch sẽ, không có bùn đất, trên những cây tùng thấp bé vướng đầy bông tuyết óng ánh, chỉ có lá cây phía dưới mới có thể nhìn thấy một ít màu xanh lục. Trên lá trúc cũng rơi đầy tuyết, thân trúc cũng dính từng tầng sương trắng. Lam U Niệm nhìn cả ngọn núi toàn một màu trắng, chỉ có lẻ loi những dấu chân linh tinh, không có nơi nào là không bị giẫm đạp.
"A! Mùa đông ở đây lại có thể nhìn thấy cảnh tượng này!" Hoa Mộc Khuynh vui vẻ chạy tới đống tuyết.
Lam U Niệm nhìn tuyết trắng xóa trong lòng cũng thấy thích thú, một bên Thiên Đô Phong đã là mùa hè cây cối xanh um tươi tốt, nhưng mặt còn lại bởi vì quanh năm ít chiếu rọi ánh nắng hơn nữa vì địa lý cho nên vẫn còn giữ được những núi tuyết mùa đông, nhìn rất xinh đẹp.
Một chiếc áo màu đen mang theo nhiệt độ cơ thể choàng lên người Lam U Niệm, nàng vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Phong Dực Hiên cởi áo khoác trên người xuống choàng lên người nàng, hắn cúi đầu chăm chú thắt nút áo choàng lại cho nàng, vẻ mặt rất ấm áp và nghiêm túc.
Lam U Niệm thấy trên người Phong Dực Hiên chỉ là áo bào mỏng manh, từ chối: "Không cần, huynh vẫn tự mặc cho mình đi!" Nói xong chuẩn bị cởi áo choàng xuống đưa cho Phong Dực Hiên.
"Ta không lạnh!" Phong Dực Hiên ngăn cản động tác Lam U Niệm cởi áo choàng xuống, nhíu mày nhìn nàng: "Thân thể nàng không khỏe, sao lại còn tới nơi này dạo chơi, ta dẫn nàng về!" Dọc theo đường đi Phong Dực Hiên đều chú ý tới Lam U Niệm, từ lần trước Lam U Niệm ngã bệnh ở Trân Vị các cho dù hắn không điều tra rõ ràng được nàng bệnh gì, nhưng hắn biết thân thể nàng không được tốt, cho nên đoạn đường này vô cùng lo lắng.
"Cái gì? Thân thể Niệm Nhi muội muội không khỏe sao?" Lam Mặc Huyền lo lắng hỏi, giọng nói đầy lo lắng khiến Vũ Lưu Ly và Hoa Mộc Khuynh không tiếp tục chơi đùa với tuyết nữa mà tụ lại đây, tất cả mọi người đều lo lắng nhìn Lam U Niệm, vừa nhìn đã thấy sắc mặt bên ngoài khăn che mặt của nàng quả thật có chút tái nhợt.
"Huynh làm ca ca thế nào vậy, ngay cả chuyện nhỏ này mà cũng không biết!" Hoa Mộc Khuynh tức giận tách Lam Mặc Huyền ra, áy náy nói với Lam U Niệm: "Niệm Nhi muội muội chúng ta trở về đi, tỷ biết Niệm Nhi muội muội vì giữ lời hứa với tỷ nên mới đến đây, chỉ là tỷ đã rời khỏi kinh thành cũng đã nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp, chuyến đi này không tệ!"
"Quận chúa nói có lý, cơ thể Niệm Nhi muội muội quan trọng hơn!" Vũ Lưu Ly cũng đồng ý nói.
Lần này ra ngoài chơi chỉ có năm người Phong Dực Hiên, Lam U Niệm, Vũ Lưu Ly, Lam Mặc Huyền và Hoa Mộc Khuynh, còn có ám vệ là Ám Nhất và Ám Tam, bọn họ mang theo chút thức ăn và quần áo, nhưng nếu như nhìn kỹ có thể thấy đồ ăn Ám Tam mang theo đều là những món Lam U Niệm thích, mà quần áo và các vật dụng khác đều chuẩn bị cho nàng, chỉ là mọi người không có chú ý tới những thứ này. Lần này vốn dĩ đám người Phong Hạ Kỳ cũng muốn đi, nhưng thế cuộc gay gắt trong triều nhất định phải có một người trấn giữ, vả lại Phong Hạ Kỳ không tranh giành với Phong Dực Hiên cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại kinh thành đấu pháp với những lão gia hỏa kia. Còn đám người Kinh Vô An cũng muốn đi, dù sao thì cũng do Lam U Niệm mời, có điều bọn họ không chịu nổi chủ tử như Phong Dực Hiên, nên đều bị Phong Dực Hiên dùng các loại lý do khác nhau giữ lại kinh thành, chỉ có Vũ Lưu Ly không sợ chết đi cùng.
"Muội không có mảnh mai như vậy đâu, vốn muốn ra ngoài chơi, chỉ bị lạnh một chút đã trở về không phải quá mất hứng, hơn nữa thân thể muội khỏe lắm!" Lam U Niệm vừa cười vừa nói, còn xoay một vòng trước mặt mọi người, bóng dáng bé nhỏ xoay tròn trên nền đất tuyết trắng đẹp đẽ như tinh linh trong tuyết.
"Thật sự được không? Nếu Niệm Nhi muội muội không thoải mái nhất định phải nói ra!" Hoa Mộc Khuynh vẫn không quá yên tâm, có lẽ ở trong mắt mọi người Lam U Niệm là đứa bé, đã từng bơ vơ không nơi nương tựa, trước đây từng phiêu bạt một mình cho nên lúc nào mọi người cũng thương tiếc.
"Được rồi, từ khi nào thì Mộc Khuynh tỷ tỷ cũng dài dòng như ca ca thế?" Lam U Niệm bất đắc dĩ nói.
"Ai giống hắn (nàng) chứ!" Lam Mặc Huyền và Hoa Mộc Khuynh đồng thanh nói, nói xong mới phát hiện nội dung hai người nói đều giống nhau nên trừng mắt nhìn đối phương.
"Hai người các ngươi thật là ăn ý?" Vũ Lưu Ly cũng bị sự ăn khớp của hai người chọc cho vui vẻ, trêu ghẹo.
"Ai cùng nàng (hắn) ăn ý chứ?" Hai người lại đồng thanh nói, chẳng qua sắc mặt hai người lại có chút ửng hồng, dường như rất xấu hổ.
"Còn phản bác? Xem cách nói chuyện và động tác, không phải đều nhất trí sao? Các ngươi thật sự có tướng phu thê lắm đấy!" Vũ Lưu Ly cười toe toét nói, hắn vốn là người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết, đối với những chuyện trêu ghẹo này vừa mở miệng là bật ra ngoài, mọi người đều hiểu nên sẽ không tức giận.
"Muội cũng cảm thấy không tệ, người khác Niệm Nhi không thích, cũng chỉ có Mộc Khuynh tỷ tỷ, Niệm Nhi cảm thấy rất xứng với ca ca!" Lam U Niệm và Vũ Lưu Ly cùng nhau trêu chọc.
"Niệm Nhi muội muội, sao muội cũng học khí thế giang hồ khiến người khác tức giận của Lưu Ly thế?" Hoa Mộc Khuynh dùng tay nắm tuyết lên nắn lại thành quả cầu nhỏ ném về phía Lam U Niệm, nhưng cầu tuyết còn chưa tới trước người Lam U Niệm thì đã bị Phong Dực Hiên đánh văng, nếu như là người khác Hoa Mộc Khuynh còn có thể nhất quyết không tha tiếp tục gây khó dễ, nhưng vừa thấy người đó là Phong Dực Hiên, Hoa Mộc Khuynh ngoan ngoãn hơn bất cứ ai.
"Đúng vậy, Lưu Ly, huynh đừng dạy hư Niệm Nhi muội muội, hơn nữa quận chúa cũng vậy, bước vào cửa Lam phủ ta còn không phải lật tung một góc trời à!" Lam Mặc Huyền cũng buồn bực nói, từ nhỏ đến lớn đã cãi nhau ầm ĩ với Hoa Mộc Khuynh, tính cách của nàng hắn hiểu rất rõ."Lam Mặc Huyền, huynh có ý gì! Huynh phải nói rõ ràng với bản quận chúa!" Hoa Mộc Khuynh ném quả cầu tuyết về phía Lam Mặc Huyền, Lam Mặc Huyền bị ném đầu đầy tuyết trắng nên lại bắt đầu ầm ĩ cùng Hoa Mộc Khuynh, đến cuối cùng ngay cả Vũ Lưu Ly và Ám Tam đều gia nhập ném cầu tuyết.
"Nàng muốn chơi sao?" Phong Dực Hiên thấy mắt Lam U Niệm sáng long lanh nhìn bọn họ đang đùa giỡn liền hỏi, nếu Niệm Niệm muốn chơi hắn sẽ chơi cùng nàng, nhưng không cho phép bọn họ xen vào, nếu bọn họ không cẩn thận làm bị thương Niệm Niệm thì làm sao bây giờ?
Lam U Niệm lắc đầu, tràn đầy phấn khởi đứng tại chỗ nhìn đám người Lam Mặc Huyền chơi đùa, tùy ý xem xét vở kịch hay, có lẽ đã từng trải qua tối tắm thối nát, tâm tính trở nên già dặn hơn, dưới cái nhìn của nàng tụ họp chơi đùa tùy ý cùng bằng hữu đã quá thú vị.
Phong Dực Hiên thấy Lam U Niệm xem vui vẻ, thỉnh thoảng cũng ném một quả cầu tuyết Ám Nhất làm tập kích bọn họ, hơn nữa mỗi lần Phong Dực Hiên tập kích đều cố ý khiến bọn họ cực kỳ nhếch nhác, còn bản thân hắn thì lại đứng bên cạnh Lam U Niệm, ngắm nữ hài vì thấy đám người kia thảm hại và vui vẻ cười ra tiếng, sau đó lại tiếp tục trò chơi ngược đãi bọn họ, cho nên đến cuối cùng người xem vui vẻ nhất là Lam U Niệm, Phong Dực Hiên thấy Lam U Niệm vui vẻ bản thân cũng vui vẻ theo, thảm hại nhất là đám người kia, bị đông lạnh sắp chết không nói còn bị Phong Dực Hiên tập kích thảm thương, nhưng điều đáng buồn là không có ai đi chất vấn Phong Dực Hiên cả.
Trong thời gian mọi người chơi đùa, sắc trời đã dần tối, tất cả mọi người đã có chuẩn bị để dã ngoại qua đêm, Phong Dực Hiên và Lam Mặc Huyền vốn là người trong quân doanh nghỉ ngơi bên ngoài là chuyện rất bình thường, Vũ Lưu Ly cũng là người trong giang hồ nên càng không câu nệ, Hoa Mộc Khuynh tuy là quận chúa nhưng làm người phóng khoáng lại chẳng thèm để ý mấy thứ lặt vặt này, cho nên mọi người chuyển ánh mắt lên người Lam U Niệm.
Lam U Niệm biết mọi người sợ nàng không thích ứng nhưng cũng không giải thích, mà là đến bên cạnh Ám Tam hỗ trợ dựng lều, cách nàng dựng lều rất thành thạo vừa nhìn thì biết là thường xuyên nghỉ ngơi ở ngoài trời cho nên mới có thể quen thuộc, trong lòng mọi người tuy có nghi hoặc nhưng cũng hơi yên tâm.
"Niệm Nhi muội muội, muội biết nấu ăn, phổ nhạc làm thơ, hiện tại ngay cả chuyện này muội cũng biết, còn có thể để chúng ta sống không?" Vũ Lưu Ly giật mình đứng ở bên cạnh Lam U Niệm xem nàng nhanh chóng dựng lều, miệng không ngừng tán thưởng.
Ám Tam nghĩ, vừa bắt đầu làm đã có thể nhanh hơn nàng ấy, trong lòng cũng rất bội phục, nữ tử mảnh mai căn bản không đồng ý chạm vào những thứ này, chỉ sợ cũng chỉ có Lam cô nương mới không để ý làm những chuyện của hạ nhân thế này.
Phong Dực Hiên không hỏi gì cả, chỉ đi đến bên cạnh Lam U Niệm cầm lấy dụng cụ dựng lều và đồ đạc bố trí trên tay nàng, nhìn bạn tốt còn đang đi quanh Lam U Niệm, Phong Dực Hiên lạnh lùng nói: "Lều của mình thì tự mình dựng đi, không làm thì buổi tối đừng ngủ!"
Vũ Lưu Ly vừa nghe vậy đã tranh thủ đoạt lấy đồ trong tay Ám Nhất, chạy đến bên cạnh dựng lều, Lam Mặc Huyền và Hoa Mộc Khuynh tự mình bắt đầu dựng lều, chỉ là Hoa Mộc Khuynh chưa từng làm qua cho nên có phần rối loạn, lều của nàng vẫn là do Lam Mặc Huyền dựng lên giúp.
Lam U Niệm thấy Phong Dực Hiên dựng lều cho mình, thủ pháp của hắn rất thuần thục hẳn là do chinh chiến hàng năm, sau khi Phong Dực Hiên dụng xong, thì cầm lấy đồ đạc Ám Tam chuẩn bị bắt đầu bố trí lều, Lam U Niệm cảm thấy tò mò nên đi theo vào lều nhỏ.
Lều thì nhỏ còn Phong Dực Hiên thì quá cao lớn cho nên có vẻ hơi chật chội, lúc này nam nhân kia lại trải áo khoác da lông mềm mại lên mặt đất, còn sửa sang lại rất nhiều thứ, Lam U Niệm có thể xác định rất nhiều thứ Ám Tam mang theo đều đặt trong cái lều này, mà trang sức bên trong đều là đồ nàng yêu thích hoặc là thứ làm cho nàng thoải mái nghỉ ngơi vào buổi tối, nam nhân này lại tỉ mỉ chuẩn bị mọi thứ trong khi nàng không hề biết.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, Phong Dực Hiên nói với Lam U Niệm: "Có thích không? Thiếu cái gì cứ nói!", dù hắn không đồng ý để Niệm Niệm tới nơi này chịu lạnh, hơn nữa hắn còn không có chuẩn bị, nhưng dù sao đó cũng là sở thích của Niệm Niệm cho nên hắn sẽ cố hết sức khiến nàng ở thoải mái nhất, nếu Niệm Niệm muốn cái gì thì để Ám Tam đi lấy là được. Lúc này Phong Dực Hiên hoàn toàn không nghĩ tới, ám vệ chứ không phải chân chạy vặt, vả lại xa như vậy ngươi xác định không phải đang tra tấn người?
"Rất khá!" Lam U Niệm nói cảm tạ, quả thật rất tốt, dù sao nàng mời bọn họ tới đây chơi là do ngẫu hứng căn bản không có chuẩn bị nhiều, nhưng hiện tại Phong Dực Hiên lại chuẩn bị nhiều như vậy, quả là hiếm có.
Vốn mọi người chuẩn bị dùng lương khô Ám Tam mang tới cho bữa tối, nhưng mọi người cảm thấy nếu như đã ra ngoài chơi còn ăn mấy thứ này khó tránh khỏi không thú vị, cuối cùng liền bàn bạc để Lam Mặc Huyền và Vũ Lưu Ly đi tìm ít con mồi, mọi người chuẩn bị nướng thịt.
Không thể không nói, phương pháp sinh tồn của Vũ Lưu Ly và Lam Mặc Huyền quả thật rất tốt, qua không lâu đã xách mấy động vật hoang dã nho nhỏ trở về, hiển nhiên vì hai người sử dụng võ công cho nên khó tránh khỏi có chút cao hứng, lúc trở về còn nói một số chuyện lý thú khi vừa đi săn.
Phong Dực Hiên ngồi ở bên cạnh Lam U Niệm, sau khi Ám Nhất làm sạch con mồi thì mọi người bắt đầu ngồi cạnh đống lửa nướng thịt, Phong Dực Hiên cầm lấy con mồi ngon nhất trực tiếp nướng, thỉnh thoảng còn lật qua lật lại, lấy ra chút gia vị rắc lên trên để tăng hương vị, chỉ chốc lát thức ăn trong tay Phong Dực Hiên đã tỏa mùi thơm phưng phức, khiến bọn họ phải nuốt nước miếng, chỉ là không có ai có gan tới muốn đồ ăn của Phong Dực Hiên.
Trong những người ngồi quanh đống lửa cũng chỉ có một mình Lam U Niệm không có làm gì, không phải nàng không muốn làm mà là tất cả mọi người đều phản đối, người phản đối mạnh nhất dĩ nhiên là Phong Dực Hiên, chỉ cần nàng chuẩn bị làm gì hắn sẽ lập tức đoạt lấy làm giúp cho bằng được, vì thế Lam U Niệm cực kì nhàn rỗi.
Phong Dực Hiên xé phần ngon nhất của thức ăn trên tay mình xuống đưa cho Lam U Niệm: "Nếm thử đi, xem có thích không?" Những người khác vốn cũng chuẩn bị đưa đồ ăn trong tay mình cho nàng, nhưng vừa thấy đồ ăn trong tay Phong Dực Hiên đầy đủ sắc hương vị sau đó nhìn lại màu sắc đồ ăn của mình, yên lặng thu hồi.
Lam U Niệm cũng không khách khí tiếp nhận nếm thử một miếng, quả nhiên rất ngon, thịt nướng không khét không sống, gia vị ngấm vào trong thịt, ăn rất thơm.
Nhìn thấy Niệm Niệm ăn rất hài lòng, Phong Dực Hiên cực kỳ vui vẻ, ăn những phần thịt nướng không ngon lắm, sau đó tiếp tục nướng thịt, chăm sóc Lam U Niệm cực tốt.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com