Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-22
Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi - Chương 22: Khải Hoàn Về Kinh
Rất nhiều quân nhân mặc khôi giáp đen đi ở trên đường, bộ đội binh sĩ tiến lên phía trước theo hàng ngũ giống như một con Cự Long màu vàng đất, nhúc nhích uốn lượn ở trên vùng quê trắng noãn. Nhịp bước của ngàn vạn người, từ gần đến xa giống như tụ thành tiếng thì thầm sàn sạt từ vô số dòng suối nhỏ.
Dẫn đầu quân đội, là vài vị thủ lĩnh ngồi trên tuấn mã màu đen.
Phong Dực Hiên mặc một bộ cẩm bào đen tuyền phác hoạ ra thân thể cao to, đôi mắt tĩnh mịch giống như giếng cổ ngàn năm, trừ ở trước mặt người mình hắn vẫn che dấu màu sắc đôi mắt như cũ, không phải e ngại ánh mắt và lời đồn đãi của người khác, mà là không hy vọng có người cầm chuyện này nói chuyện ẩn ý, đôi mắt kia giống như có thể hấp thu hồn phách người ta vào trong đó, mũi cao như vẽ, môi mỏng như son, da thịt bạch ngọc phảng phất như ngưng một tầng sương, cả người giống như Tuyết Liên(1) trên băng sơn, cao quý mà lạnh nhạt, như ngưng tụ tất cả sát khí trong thiên địa, thế gian vạn vật ở trước mặt hắn mất đi tất cả màu sắc.
Tuyết Liên: Tên thường gọi là "Snow Lotus", tên tiếng Việt là "Tuyết Liên Hoa" hay " Thiên Sơn Tuyết Liên", theo ngôn ngữ địa phương Uyghur là "Tagilis". Đây là một loại thảo dược lâu năm của chi hoa Cúc (Chrysanthemum genus). Tuyết Liên Hoa là một loại dược thảo truyền thống quý hiếm Trung Quốc, xuất xứ từ Tân Cương.
Nó phát triển trong các vách đá và giữa các kẽ nứt băng giá, nơi vô cùng lạnh và được bao phủ trong tuyết quanh năm. Các loại hoa thông thường có thể không tồn tại ở những nơi như vậy, nhưng Tuyết liên Hoa nở rộ trong môi trường thiếu ôxy khi nhiệt độ dưới 0 độ C hàng chục độ. Thói quen tăng trưởng độc đáo và môi trường sống đã khiến Tuyết Liên Hoa trở thành thực vật hiếm có và đồng thời hình thành các chức năng độc đáo về dược tính với các hiệu ứng kỳ diệu. Tuyết Liên Hoa được vinh danh là "vua của tất cả các loại thảo mộc" và "kho báu của y học"("the king of all herbs"and "the treasure of medicines").
Tuyết liên, một đặc sản hiếm có của vùng Tân Cương, là loài hoa sống trên độ cao 3500 - 4000m so với mực nước biển. Những ngọn núi tuyết ở vùng núi Thiên Sơn thuộc tỉnh Tân Cương - Trung Quốc chính là nơi mà người ta tìm thấy loài hoa này lần đầu tiên. Vì vậy, người ta đặt luôn tên cho loài hoa này là “Thiên sơn tuyết liên”.
Hạt của loại hoa Tuyết liên chỉ nảy mầm trong nhiệt độ dưới 0 độ C và phát triển tốt nhất trong khoảng nhiệt độ là dưới - 20 độ C. Nhưng trong 2 tháng đầu từ khi nảy mầm, loại hoa này có thể chịu được nhiệt độ 20 độ C. Mặc dù phải mất 5 năm mới nở hoa, nhưng một bông hoa “Thiên sơn tuyết liên” lại có tuổi thọ đến 8 tháng. Đây là một điểm đặc biệt của Thiên sơn tuyết liên này.
Ám Nhất mặc trang phục màu đen, gương mặt cương nghị lộ ra sự lạnh lẽo, cẩn thận liếc mắt nhìn thoáng qua Phong Dực Hiên, trong lòng kêu rên, kể từ đêm đó khi không tìm được tiểu cô nương kia, hơi thở quanh thân chủ tử lại tăng kinh khủng, thuộc hạ như hắn thật sự rất đáng thương.
Lam Kiến Quân một thân khôi giáp cứng rắn, năm tháng qua đi cũng không để lại quá nhiều dấu vết nặng nề trên mặt ông, nhưng tóc bạc ở thái dương lại để lộ ra cuộc sống ông trôi qua không khá lắm.
Lam Mặc Huyền mặc khôi giáp trắng, tóc dài như mực xõa chênh chếch rối tung, có một chút thần vận lười biếng, trên gương mặt ôn nhuận như ngọc mang chiêu bài tươi cười, luôn làm cho người ta có cảm giác ấm áp, phảng phất có thể xua tan hơi thở lạnh lẽo cứng rắn trong quân đội, thoải mái như ánh mặt trời sưởi ấm mỗi một linh hồn khô khốc lạnh buốt.
"Phụ thân, năm năm rồi, cuối cùng cũng có thể trở về, không biết Niệm Nhi muội muội có cao lớn thêm hay không." Lam Mặc Huyền nhìn phương hướng kinh thành, trong lòng nhớ đến muội muội.
"Vi phụ đã thông báo quản gia đi đón Niệm Nhi về, sau này vi phụ nhất định sẽ đối đãi thật tốt với Niệm Nhi." Lúc này trong lòng Lam Kiến Quân cũng đang nhớ tới nữ nhi bị ông lãng quên, nghĩ tới sau này mình ở kinh thành nhất định sẽ nâng nữ nhi trong lòng bàn tay, không bao giờ để nữ nhi xuất hiện vẻ mặt hâm mộ nữa.
Lam Mặc Huyền thở dài, cho dù đã qua nhiều năm, hắn vẫn không có biện pháp cùng phụ thân đàm luận chuyện của Niệm Nhi muội muội. Còn nhớ khi đó mẫu thân mang thai Niệm Nhi muội muội, lúc nào cũng sẽ sau giờ Ngọ (11h đến 13h) nói với hắn: "Mặc Huyền, sau này nhất định phải cố gắng bảo vệ muội muội." Hiện tại mẫu thân đã qua đời nhiều năm, nhưng lời mẫu thân nói vẫn còn ở bên tai hắn, bây giờ hắn đã có năng lực, sau này có thể bảo vệ được Niệm Nhi muội muội, mẫu thân, con nhất định sẽ bảo vệ Niệm Nhi muội muội.
Lam Kiến Quân thấy nhi tử không nói lời nào trong lòng mang theo vài phần bất đắc dĩ, ông cũng biết mình làm sai, chỉ là không biết sau này Niệm Nhi có thể tha thứ cho ông hay không, nữ nhi lúc nào cùng núp trong góc lén nhìn ông, dùng ánh mắt khát vọng nhìn ông, có phải nữ nhi vẫn còn khát vọng phần tình thương của phụ thân nữa hay không.
Phong Dực Hiên và Ám Nhất đều nghe thấy lời nói của phụ tử Lam gia, mấy năm nay sống trong quân đội, mặc dù Phong Dực Hiên là Vương gia, nhưng quan hệ giữa mấy người bọn họ cũng không tệ. Đặc biệt là Lam Mặc Huyền bây giờ đang làm việc dưới trướng Phong Dực Hiên, cùng Ám Nhất coi như huynh đệ. Mỗi lần vào buổi tối tịch liêu ở biên cương, mấy người họ cùng vài vị tướng sĩ khác ôm vò rượu uống, lúc Lam Mặc Huyền uống say, đều một lần lại một lần nhắc tới Niệm Nhi muội muội của hắn, nói tới tiểu cô nương vừa đáng yêu vừa đáng thương kia.
Có lẽ là nói nhiều, tuy mọi người đều không hề nói gì, nhưng cũng có phần thương tiếc vị muội muội chưa từng gặp mặt của Lam Mặc Huyền, dù sao một tiểu cô nương vô tội bởi vì nguyên nhân hoang đường mà bị lạnh nhạt, cũng rất đáng thương.
"Lam Mặc Huyền, lần này ngươi trở về có thể nhìn thấy muội muội của ngươi, bảo vệ muội muội, cuối cùng có thể hoàn thành nguyện vọng nhiều năm rồi." Ám Nhất từ từ rời xa chủ tử nhà mình đến gần Lam Mặc Huyền.
"Đúng vậy, cuối cùng có thể nhìn thấy Niệm Nhi muội muội, mẫu thân ở dưới suối vàng cũng sẽ yên tâm rất nhiều." Lam Mặc Huyền nắm quyền đấm vào bả vai Ám Nhất, tình ý giữa huynh đệ không cần nói cũng biết.
Lam Kiến Quân nghe con trai mình nói không khỏi càng thêm áy náy, nhiều năm qua có phải Tiếu Nhiên ở dưới suối vàng không chút yên tâm, trách ông đẩy nữ nhi quý giá nhất của hai người ra xa?
"Đúng rồi, Vương gia làm sao vậy?" Lam Mặc Huyền hạ thấp giọng hỏi, mặc dù bình thường Vương gia cũng rất ít lời, khí tức lạnh lẽo, nhưng cũng không có dọa người như bây giờ.
"Cái này. . ." Ám Nhất vỗ vỗ bả vai Lam Mặc Huyền: "Ngươi không nên hỏi thì tốt hơn, nếu không chủ tử sẽ giao nhiệm vụ cho ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ bị phạt." Ám Nhất nói vậy hoàn toàn là muốn tốt cho Lam Mặc Huyền, nhưng cũng vì vậy mà bọn họ mới bỏ lỡ nữ hài mà bọn họ tìm đến sắp phát điên.
Lam Mặc Huyền gật đầu, dù hắn cũng là thủ hạ của Vương gia, nhưng hắn chỉ xử lý chút sự vụ trong quân, chuyện khác hắn không có nhúng tay, cho nên đối với hảo ý của Ám Nhất hắn hiểu rất rõ, dù sao thân là Minh Vương vừa thần bí lại vừa cường đại, khẳng định có rất nhiều chuyện không muốn người ta biết, những chuyện đó hắn cũng không muốn đi tìm hiểu.
"Ám Nhất." Thanh âm Phong Dực Hiên lạnh như băng vang lên, Ám Nhất run lên, ruổi ngựa đến bên cạnh chủ tử nhà mình, mồ hôi lạnh đầm đìa nhìn chủ tử.
"Tìm được rồi sao?" Trong thanh âm lạnh lẽo ngậm lấy chờ mong tiếp tục vang lên bên tai Ám Nhất.
"Bẩm báo chủ tử, thuộc hạ vô năng, không tìm được tiểu cô nương." Ám Nhất xấu hổ cúi đầu trả lời.
"Quả thực vô năng! Sau khi về kinh, bốn người các ngươi tự mình đi nhận phạt!" Phong Dực Hiên hết sức bất mãn với câu trả lời của Ám Nhất, mặc dù là thuộc hạ từ nhỏ đến lớn, nhưng vẫn thưởng phạt rõ ràng.
"Dạ!" Ám Nhất không có bất kỳ câu oán hận nào, chuyện này là do bọn họ thất trách, chịu phạt là tất yếu.
"Chủ tử, vậy còn tiếp tục tìm không?" Ám Nhất nghĩ nhất định phải tiếp tục tìm kiếm, nhưng vẫn cẩn thận hỏi thăm.
"Ừ, tiếp tục tìm kiếm!" Phong Dực Hiên nhìn con đường phía trước hồi đáp: "Tăng thêm nhân thủ!"
"Dạ!"
- -
Một cái cầu gỗ hình vòm bắt trên hồ nước, trở thành lối đi duy nhất thông tới hậu viện. Dưới ánh mặt trời, mặt hồ nước phản xạ ánh sáng vàng vụn, Thủy Tiên (hoa bông súng) màu tím nở rộ trong nước, ở dưới bóng cây xanh hết sức nổi bật, càng lộ ra nhu hòa tỉ mỉ, nhẹ nhàng khoan khoái rất khác biệt. Nhắm mắt lắng nghe, có tiếng nước chảy chậm rãi lọt vào tai.
Một nữ nhân mặc váy dài màu đỏ hồng, trên ống tay áo thêu mẫu đơn màu lam nhạt và vài đám mây bằng chỉ bạc, nữ nhân đứng ở trên cầu, đứng phía sau bà ta là một vị nam nhân hơn bốn mươi tuổi mặc y phục hạ nhân.
"Phu nhân, lão gia đang trên đường trở về, Nguyên công công truyền chỉ nói sẽ vì Minh Vương, lão gia và Đại thiếu gia tổ chức tiệc Khánh Công, trên thư mời có tên Tam tiểu thư." Quản gia đứng ở phía sau An di nương, cẩn thận bẩm báo.
"Tam tiểu thư gì chứ, Lam phủ không có Tam tiểu thư! Bất quá chỉ là một kẻ không ai muốn thương mà thôi." An di nương cười âm hàn: "Nếu là ý chỉ của hoàng thượng, vậy ngươi phái người đi đón nó trở về đi!"
Quản gia không rõ, Tam tiểu thư đã chết rồi, làm sao đi đón đây? Hơn nữa không thể tìm người giả mạo, bởi vì sau tai Tam tiểu thư có một vết bớt hoa sen rất đẹp, bất luận kẻ nào cũng không thể mạo danh.
"Ha ha, trên đường đón Tam tiểu thư về gặp phải cướp, Tam tiểu thư vô ý bỏ mình, quản gia, ngươi nói chuyện ngoài ý muốn có tính là ngoài ý muốn hay không?" An di nương cười khẽ, nụ cười âm độc nở rộ trên dung nhan tinh xảo.
"Dạ, lão nô hiểu." Quản gia đáp lời, ông ta đã sớm là hạ nhân của An di nương, thủ đoạn của nữ nhân này rất hung tàn, ngay cả một đại nam nhân như ông ta còn cảm thấy kinh hãi.
An di nương nhìn con cá trong hồ nước, nghĩ tới nam nhân mình yêu sắp trở lại, ha ha, nữ nhân kia đã chết, hiện tại nữ nhi của nàng cũng đã chết, Lam Kiến Quân, bên cạnh chàng chỉ có ta.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Rất nhiều quân nhân mặc khôi giáp đen đi ở trên đường, bộ đội binh sĩ tiến lên phía trước theo hàng ngũ giống như một con Cự Long màu vàng đất, nhúc nhích uốn lượn ở trên vùng quê trắng noãn. Nhịp bước của ngàn vạn người, từ gần đến xa giống như tụ thành tiếng thì thầm sàn sạt từ vô số dòng suối nhỏ.
Dẫn đầu quân đội, là vài vị thủ lĩnh ngồi trên tuấn mã màu đen.
Phong Dực Hiên mặc một bộ cẩm bào đen tuyền phác hoạ ra thân thể cao to, đôi mắt tĩnh mịch giống như giếng cổ ngàn năm, trừ ở trước mặt người mình hắn vẫn che dấu màu sắc đôi mắt như cũ, không phải e ngại ánh mắt và lời đồn đãi của người khác, mà là không hy vọng có người cầm chuyện này nói chuyện ẩn ý, đôi mắt kia giống như có thể hấp thu hồn phách người ta vào trong đó, mũi cao như vẽ, môi mỏng như son, da thịt bạch ngọc phảng phất như ngưng một tầng sương, cả người giống như Tuyết Liên(1) trên băng sơn, cao quý mà lạnh nhạt, như ngưng tụ tất cả sát khí trong thiên địa, thế gian vạn vật ở trước mặt hắn mất đi tất cả màu sắc.
Tuyết Liên: Tên thường gọi là "Snow Lotus", tên tiếng Việt là "Tuyết Liên Hoa" hay " Thiên Sơn Tuyết Liên", theo ngôn ngữ địa phương Uyghur là "Tagilis". Đây là một loại thảo dược lâu năm của chi hoa Cúc (Chrysanthemum genus). Tuyết Liên Hoa là một loại dược thảo truyền thống quý hiếm Trung Quốc, xuất xứ từ Tân Cương.
Nó phát triển trong các vách đá và giữa các kẽ nứt băng giá, nơi vô cùng lạnh và được bao phủ trong tuyết quanh năm. Các loại hoa thông thường có thể không tồn tại ở những nơi như vậy, nhưng Tuyết liên Hoa nở rộ trong môi trường thiếu ôxy khi nhiệt độ dưới 0 độ C hàng chục độ. Thói quen tăng trưởng độc đáo và môi trường sống đã khiến Tuyết Liên Hoa trở thành thực vật hiếm có và đồng thời hình thành các chức năng độc đáo về dược tính với các hiệu ứng kỳ diệu. Tuyết Liên Hoa được vinh danh là "vua của tất cả các loại thảo mộc" và "kho báu của y học"("the king of all herbs"and "the treasure of medicines").
Tuyết liên, một đặc sản hiếm có của vùng Tân Cương, là loài hoa sống trên độ cao 3500 - 4000m so với mực nước biển. Những ngọn núi tuyết ở vùng núi Thiên Sơn thuộc tỉnh Tân Cương - Trung Quốc chính là nơi mà người ta tìm thấy loài hoa này lần đầu tiên. Vì vậy, người ta đặt luôn tên cho loài hoa này là “Thiên sơn tuyết liên”.
Hạt của loại hoa Tuyết liên chỉ nảy mầm trong nhiệt độ dưới 0 độ C và phát triển tốt nhất trong khoảng nhiệt độ là dưới - 20 độ C. Nhưng trong 2 tháng đầu từ khi nảy mầm, loại hoa này có thể chịu được nhiệt độ 20 độ C. Mặc dù phải mất 5 năm mới nở hoa, nhưng một bông hoa “Thiên sơn tuyết liên” lại có tuổi thọ đến 8 tháng. Đây là một điểm đặc biệt của Thiên sơn tuyết liên này.
Ám Nhất mặc trang phục màu đen, gương mặt cương nghị lộ ra sự lạnh lẽo, cẩn thận liếc mắt nhìn thoáng qua Phong Dực Hiên, trong lòng kêu rên, kể từ đêm đó khi không tìm được tiểu cô nương kia, hơi thở quanh thân chủ tử lại tăng kinh khủng, thuộc hạ như hắn thật sự rất đáng thương.
Lam Kiến Quân một thân khôi giáp cứng rắn, năm tháng qua đi cũng không để lại quá nhiều dấu vết nặng nề trên mặt ông, nhưng tóc bạc ở thái dương lại để lộ ra cuộc sống ông trôi qua không khá lắm.
Lam Mặc Huyền mặc khôi giáp trắng, tóc dài như mực xõa chênh chếch rối tung, có một chút thần vận lười biếng, trên gương mặt ôn nhuận như ngọc mang chiêu bài tươi cười, luôn làm cho người ta có cảm giác ấm áp, phảng phất có thể xua tan hơi thở lạnh lẽo cứng rắn trong quân đội, thoải mái như ánh mặt trời sưởi ấm mỗi một linh hồn khô khốc lạnh buốt.
"Phụ thân, năm năm rồi, cuối cùng cũng có thể trở về, không biết Niệm Nhi muội muội có cao lớn thêm hay không." Lam Mặc Huyền nhìn phương hướng kinh thành, trong lòng nhớ đến muội muội.
"Vi phụ đã thông báo quản gia đi đón Niệm Nhi về, sau này vi phụ nhất định sẽ đối đãi thật tốt với Niệm Nhi." Lúc này trong lòng Lam Kiến Quân cũng đang nhớ tới nữ nhi bị ông lãng quên, nghĩ tới sau này mình ở kinh thành nhất định sẽ nâng nữ nhi trong lòng bàn tay, không bao giờ để nữ nhi xuất hiện vẻ mặt hâm mộ nữa.
Lam Mặc Huyền thở dài, cho dù đã qua nhiều năm, hắn vẫn không có biện pháp cùng phụ thân đàm luận chuyện của Niệm Nhi muội muội. Còn nhớ khi đó mẫu thân mang thai Niệm Nhi muội muội, lúc nào cũng sẽ sau giờ Ngọ (11h đến 13h) nói với hắn: "Mặc Huyền, sau này nhất định phải cố gắng bảo vệ muội muội." Hiện tại mẫu thân đã qua đời nhiều năm, nhưng lời mẫu thân nói vẫn còn ở bên tai hắn, bây giờ hắn đã có năng lực, sau này có thể bảo vệ được Niệm Nhi muội muội, mẫu thân, con nhất định sẽ bảo vệ Niệm Nhi muội muội.
Lam Kiến Quân thấy nhi tử không nói lời nào trong lòng mang theo vài phần bất đắc dĩ, ông cũng biết mình làm sai, chỉ là không biết sau này Niệm Nhi có thể tha thứ cho ông hay không, nữ nhi lúc nào cùng núp trong góc lén nhìn ông, dùng ánh mắt khát vọng nhìn ông, có phải nữ nhi vẫn còn khát vọng phần tình thương của phụ thân nữa hay không.
Phong Dực Hiên và Ám Nhất đều nghe thấy lời nói của phụ tử Lam gia, mấy năm nay sống trong quân đội, mặc dù Phong Dực Hiên là Vương gia, nhưng quan hệ giữa mấy người bọn họ cũng không tệ. Đặc biệt là Lam Mặc Huyền bây giờ đang làm việc dưới trướng Phong Dực Hiên, cùng Ám Nhất coi như huynh đệ. Mỗi lần vào buổi tối tịch liêu ở biên cương, mấy người họ cùng vài vị tướng sĩ khác ôm vò rượu uống, lúc Lam Mặc Huyền uống say, đều một lần lại một lần nhắc tới Niệm Nhi muội muội của hắn, nói tới tiểu cô nương vừa đáng yêu vừa đáng thương kia.
Có lẽ là nói nhiều, tuy mọi người đều không hề nói gì, nhưng cũng có phần thương tiếc vị muội muội chưa từng gặp mặt của Lam Mặc Huyền, dù sao một tiểu cô nương vô tội bởi vì nguyên nhân hoang đường mà bị lạnh nhạt, cũng rất đáng thương.
"Lam Mặc Huyền, lần này ngươi trở về có thể nhìn thấy muội muội của ngươi, bảo vệ muội muội, cuối cùng có thể hoàn thành nguyện vọng nhiều năm rồi." Ám Nhất từ từ rời xa chủ tử nhà mình đến gần Lam Mặc Huyền.
"Đúng vậy, cuối cùng có thể nhìn thấy Niệm Nhi muội muội, mẫu thân ở dưới suối vàng cũng sẽ yên tâm rất nhiều." Lam Mặc Huyền nắm quyền đấm vào bả vai Ám Nhất, tình ý giữa huynh đệ không cần nói cũng biết.
Lam Kiến Quân nghe con trai mình nói không khỏi càng thêm áy náy, nhiều năm qua có phải Tiếu Nhiên ở dưới suối vàng không chút yên tâm, trách ông đẩy nữ nhi quý giá nhất của hai người ra xa?
"Đúng rồi, Vương gia làm sao vậy?" Lam Mặc Huyền hạ thấp giọng hỏi, mặc dù bình thường Vương gia cũng rất ít lời, khí tức lạnh lẽo, nhưng cũng không có dọa người như bây giờ.
"Cái này. . ." Ám Nhất vỗ vỗ bả vai Lam Mặc Huyền: "Ngươi không nên hỏi thì tốt hơn, nếu không chủ tử sẽ giao nhiệm vụ cho ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ bị phạt." Ám Nhất nói vậy hoàn toàn là muốn tốt cho Lam Mặc Huyền, nhưng cũng vì vậy mà bọn họ mới bỏ lỡ nữ hài mà bọn họ tìm đến sắp phát điên.
Lam Mặc Huyền gật đầu, dù hắn cũng là thủ hạ của Vương gia, nhưng hắn chỉ xử lý chút sự vụ trong quân, chuyện khác hắn không có nhúng tay, cho nên đối với hảo ý của Ám Nhất hắn hiểu rất rõ, dù sao thân là Minh Vương vừa thần bí lại vừa cường đại, khẳng định có rất nhiều chuyện không muốn người ta biết, những chuyện đó hắn cũng không muốn đi tìm hiểu.
"Ám Nhất." Thanh âm Phong Dực Hiên lạnh như băng vang lên, Ám Nhất run lên, ruổi ngựa đến bên cạnh chủ tử nhà mình, mồ hôi lạnh đầm đìa nhìn chủ tử.
"Tìm được rồi sao?" Trong thanh âm lạnh lẽo ngậm lấy chờ mong tiếp tục vang lên bên tai Ám Nhất.
"Bẩm báo chủ tử, thuộc hạ vô năng, không tìm được tiểu cô nương." Ám Nhất xấu hổ cúi đầu trả lời.
"Quả thực vô năng! Sau khi về kinh, bốn người các ngươi tự mình đi nhận phạt!" Phong Dực Hiên hết sức bất mãn với câu trả lời của Ám Nhất, mặc dù là thuộc hạ từ nhỏ đến lớn, nhưng vẫn thưởng phạt rõ ràng.
"Dạ!" Ám Nhất không có bất kỳ câu oán hận nào, chuyện này là do bọn họ thất trách, chịu phạt là tất yếu.
"Chủ tử, vậy còn tiếp tục tìm không?" Ám Nhất nghĩ nhất định phải tiếp tục tìm kiếm, nhưng vẫn cẩn thận hỏi thăm.
"Ừ, tiếp tục tìm kiếm!" Phong Dực Hiên nhìn con đường phía trước hồi đáp: "Tăng thêm nhân thủ!"
"Dạ!"
- -
Một cái cầu gỗ hình vòm bắt trên hồ nước, trở thành lối đi duy nhất thông tới hậu viện. Dưới ánh mặt trời, mặt hồ nước phản xạ ánh sáng vàng vụn, Thủy Tiên (hoa bông súng) màu tím nở rộ trong nước, ở dưới bóng cây xanh hết sức nổi bật, càng lộ ra nhu hòa tỉ mỉ, nhẹ nhàng khoan khoái rất khác biệt. Nhắm mắt lắng nghe, có tiếng nước chảy chậm rãi lọt vào tai.
Một nữ nhân mặc váy dài màu đỏ hồng, trên ống tay áo thêu mẫu đơn màu lam nhạt và vài đám mây bằng chỉ bạc, nữ nhân đứng ở trên cầu, đứng phía sau bà ta là một vị nam nhân hơn bốn mươi tuổi mặc y phục hạ nhân.
"Phu nhân, lão gia đang trên đường trở về, Nguyên công công truyền chỉ nói sẽ vì Minh Vương, lão gia và Đại thiếu gia tổ chức tiệc Khánh Công, trên thư mời có tên Tam tiểu thư." Quản gia đứng ở phía sau An di nương, cẩn thận bẩm báo.
"Tam tiểu thư gì chứ, Lam phủ không có Tam tiểu thư! Bất quá chỉ là một kẻ không ai muốn thương mà thôi." An di nương cười âm hàn: "Nếu là ý chỉ của hoàng thượng, vậy ngươi phái người đi đón nó trở về đi!"
Quản gia không rõ, Tam tiểu thư đã chết rồi, làm sao đi đón đây? Hơn nữa không thể tìm người giả mạo, bởi vì sau tai Tam tiểu thư có một vết bớt hoa sen rất đẹp, bất luận kẻ nào cũng không thể mạo danh.
"Ha ha, trên đường đón Tam tiểu thư về gặp phải cướp, Tam tiểu thư vô ý bỏ mình, quản gia, ngươi nói chuyện ngoài ý muốn có tính là ngoài ý muốn hay không?" An di nương cười khẽ, nụ cười âm độc nở rộ trên dung nhan tinh xảo.
"Dạ, lão nô hiểu." Quản gia đáp lời, ông ta đã sớm là hạ nhân của An di nương, thủ đoạn của nữ nhân này rất hung tàn, ngay cả một đại nam nhân như ông ta còn cảm thấy kinh hãi.
An di nương nhìn con cá trong hồ nước, nghĩ tới nam nhân mình yêu sắp trở lại, ha ha, nữ nhân kia đã chết, hiện tại nữ nhi của nàng cũng đã chết, Lam Kiến Quân, bên cạnh chàng chỉ có ta.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com