Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133: Giám thưởng(*)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch theo nghĩa bây giờ tức là hội triễn lãm.
Editor: Bộ Yến Tử -
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Dưới sự chờ mong của đám người Lam U Niệm, vây cánh hoàng hậu vô cùng bất an, tiệc giám thưởng vẫn cử hành đúng hạn, bữa tiệc lần này có rất nhiều quan viên triều đình và một số công tử tiểu thư tài hoa trong kinh thành đến dự, hiện tại Lam U Niệm là chuẩn tài nữ của kinh thành, cho nên cũng nhận được thiệp mời.
Yến hội lần này Lam Kiến Quân cũng phải tham gia, dù sao thì khi tổ chức tiệc giám thưởng mỗi phủ đều sẽ lấy tranh chữ quý của phủ mình đến, cho nên lúc tổ chức yến hội cơ hồ toàn bộ đại thần đều sẽ tham gia, mặc dù yến hội lần này do hoàng hậu tổ chức nhưng người khởi xướng chân chính lại là hoàng đế, năm nào hoàng đế cũng sẽ đến dự, cho nên tiệc giám thưởng là bữa tiệc cực kì quan trọng.
Lam U Niệm dậy rất sớm nên Phong Dực Hiên cũng tỉnh lại, bây giờ cái giường ở U Niệm các đã đổi thành một cái giường vừa lớn vừa êm, chiếc giường lúc trước không thể nào so sánh.
Phong Dực Hiên nhìn Lam U Niệm mở to đôi mắt mê mang, bởi vì vừa tỉnh ngủ nên vẫn rất mong lung, khiến hắn muốn hoá thân thành sói.
Phong Dực Hiên dậy trước mặt quần áo tử tế thì đi đến trước giường, cưng chiều hỏi Lam U Niệm: “Sao nàng tỉnh sớm thế?”, nhẹ nhàng đặt quần áo hôm nay nàng mặc xuống bên cạnh.
“Muốn nhìn thử sắc mặc hoàng hậu thế nào, cho nên có chút nôn nao!” Giấc ngủ của nàng bây giờ coi như đã khá hơn nhiều, bởi vì có hắn bên cạnh nên nàng cũng an tâm hơn.
Tuy hắn rất muốn nàng ngủ thêm một lát nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập phấn khởi của nàng hắn liền đi ra ngoài để nàng thay quần áo, tuy hiện tại hai người đã ở cùng nhau nhưng ban đêm vẫn ngủ riêng, hắn tôn trọng nàng, không phải không muốn mà là không nỡ khiến nàng bị thương.
Sau khi Lam U Niệm thay quần áo tử tế liền phát hiện Phong Dực Hiên đã bưng nước rửa mặt vào phòng, nàng đã quá quen thuộc cách chăm sóc của hắn, cho nên ngoan ngoãn rửa mặt, sau đó hai người thu dọn xong mới ra ngoài ăn sáng.
“Hiên, hôm nay chàng sẽ tham gia yến hội sao?” Lam U Niệm hỏi, vì nàng biết hắn rất ít khi tham gia tiệc, mỗi lần hắn tham gia đều vì nàng.
“Ừm, đi!” Phong Dực Hiên đặt cái thìa trong tay xuống, Niệm Niệm ở đâu hắn sẽ ở đó.
Kỳ thật nàng đã đoán được kết quả, nhưng nghe chính miệng hắn nói vẫn cảm thấy cực kì ấm áp, trái tim khô héo của nàng dường như đã trở nên ấm áp hơn, nguyên nhân là vì có nam nhân trước mắt.
Chỉ là nàng không biết, thế giới của Phong Dực Hiên cũng từng là màu đen, trái tim sắc lạnh, bởi vì nàng xuất hiện hắn mới chân chính trở thành người sống, một người có cảm giác có máu có thịt, bọn họ sưởi ấm lẫn nhau, bọn họ là người xứng đôi nhất trên thế gian, bởi vì gặp gỡ nhau mới có thể trở thành người có tình cảm.
Lam Kiến Quân đã đến chờ trong hoa viên U Niệm các từ sớm, còn Lam Mặc Huyền thì đến phủ quận chúa đón Hoa Mộc Khuynh, bây giờ hai người đã có hôn ước nên chuyện ở chung cũng là bình thường.
Lúc Lam U Niệm xuống lầu liền phát hiện Lam Kiến Quân đã chờ ở đó, hôm nay ông mặc một bộ trường bào nâu, giống như các phụ thân khác đứng đó chờ đợi. Từ đêm đó, quan hệ giữa hai người đã tốt hơn rất nhiều.
“Lam tướng quân!” Lam U Niệm thi lễ, nàng không biết phải gọi tiếng phụ thân này như thế nào.
“Niệm Nhi dậy rồi.” Lam Kiến Quân nhìn nữ nhi đã trổ mã duyên dáng yêu kiều rất là vui mừng, nhưng khi thấy nàng phải mang mạng che mặt ra ngoài liền đau lòng: “Dung mạo của Niệm Nhi vô cùng xinh đẹp, tại sao lại luôn mang mạng che mặt?”
Ông nhớ lại những lời đồn đãi trào phúng nói nữ nhi mình bị huỷ dung, trong lòng rất tức tối, trong mắt cha mẹ con cái là tốt nhất, huống chi Lam U Niệm có dung nhan tuyệt thế như vậy.
“Thế này rất tốt, có thể tránh đi rất nhiều phiền phức!”
Lam Kiến Quân gật đầu tôn trọng quyết định của nữ nhi, ông cũng phát hiện dung nhan của nàng còn đẹp hơn cả phu nhân quá cố, nếu để người ta nhìn thấy sợ là sẽ rước lấy vô số tai vạ, quả thật mình đã suy nghĩ quá khinh xuất.
Lam Kiến Quân dẫn Lam U Niệm vào cung tham gia yến hội, cung yến lần này rất quan trọng nên không thể thiếu quỳnh tương ngọc lộ, hoa quả tươi ngon và mỹ thực, mọi thứ đều vô cùng tinh xảo. Hoa tươi đủ loại, thủ pháp cắm hoa thật tuyệt vời, tạo chút cảm giác lịch sự tao nhã trong cung điện hùng vĩ.
Trên các bức tranh chữ danh gia đều được phủ một lớp vải đen, chờ khi hoàng thượng đến sẽ tháo các mảnh vải đen đó xuống, để tất cả mọi người đến thưởng thức.
Hôm nay hoàng đế sẽ đến, cho nên rất nhiều người đều đến tương đối sớm, dù là vương gia, công chúa hay quan viên đều đã sớm ngồi vào vị trí.
Lam U Niệm ung dung nhìn hoàng hậu đang ngồi phía trên, vì được bảo dưỡng tốt nên trên mặt không có tí nếp nhăn nào, sự tàn nhẫn trong mắt không chút che giấu, có lẽ dạo gần đây gặp nhiều chuyện phiền lòng nên sắc mặt có chút tiều tuỵ, thỉnh thoảng bà ta lại đưa mắt nhìn sang dãy tranh chữ bị mảnh vải đen che phủ.
Ngồi phía dưới hoàng hậu là các vương gia công chúa, tiếp đó là Phong Dực Hiên ngồi cách đó không xa trên người tản ra hơi thở cực lạnh, hôm nay hắn mặc cẩm bào đen, mái tóc đen nhánh dùng tử ngọc buộc lại, phong thái vô cùng lỗi lạc, mặt mũi đẹp như tạc tượng, thật sự là phong thần tuấn vĩ, tuy không mặc quan phục nhưng khí chất trời sinh này cũng đã khiến người ta tôn kính không dám tới gần.
Phong Dực Hiên phát hiện Lam U Niệm đang nhìn mình, ánh mắt lập tức trở nên thật ấm áp, bởi vì tham gia bữa tiệc này nên tâm tình có chút phiền muộn lập tức tốt lên nhiều.
Phong Hạ Kỳ cũng nhìn Lam U Niệm, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
“Ây dô! Đây không phải Tam tiểu thư Lam phủ sao? Yến hội hôm nay sao Tam tiểu thư lại đến?” Lâm quý phi cười nhạo, vì nhi tử vừa qua đời nên hiện tại bà ta rất gầy, làm gì còn khí chất quyến rũ ngày xưa, nhìn thấy Lam U Niệm ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh, tuy bà ta không biết tại sao con mình lại chết, nhưng người khiến con trai mất hết mặc mũi chính là Lam U Niệm, cho nên nàng đã thành cái gai trong mắt Lâm quý phi.
Lam U Niệm ngước mắt nhìn Lâm quý phi, hôm nay bà ta mặc váy sa tử sắc, đầu chải phi thiên kế (1), trang dung tinh xảo nhưng quầng thâm dưới đáy mắt lại không thể che giấu, Lam U Niệm vốn không định động đến bà ta nhưng hiện tại bà ta vẫn cắn mãi không buôn, nàng sẽ không hảo tâm mà lưu lại kẻ thù.
“Tiểu nữ có thể tới là vì hoàng hậu phát thiệp mời, nếu quý phi có gì nghi vấn cứ đến thỉnh giáo hoàng hậu nương nương!” Lam U Niệm cười đáp.
Hôm nay hoàng hậu bực bội vô cùng, rất sợ người khác phát hiện tranh chữ là giả, bây giờ nghe Lâm quý phi nói vậy lập tức nổi giận: “Lâm quý phi, hiện tại có ai mà không biết tài danh của Lam Tam tiểu thư, trí nhớ của Lâm quý phi đúng là không tốt.”
Lâm quý phi vốn cho rằng hoàng hậu cũng cực kì chán ghét Lam U Niệm, dù sao thì bây giờ Lam phủ cũng đã quy thuận Tứ vương gia, cho nên bà không hề nghĩ tới chuyện hoàng hậu lại nói đỡ cho Lam U Niệm.
“Là thần thiếp không phải!” Lâm quý phi thi lễ, địa vị của bà ta vô cùng lúng túng, không được hoàng thượng sủng ái dưới gối lại không có hoàng tử để dựa vào, vả lại còn từng có mâu thuẫn với hoàng hậu cho nên vẫn luôn đề phòng hoàng hậu, tình cảnh bây giờ của Lâm quý phi quả thật rất khổ sở.
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Lâm quý phi, ánh mắt kia hàm chứa khinh thường và khinh bỉ, hiện tại Lâm quý phi đã không còn vốn liếng để tranh đoạt cùng bà ta.
Lâm quý phi cũng nhìn thấy ánh mắt của hoàng hậu, dù rất tức giận nhưng lại không thể làm gì.
Lam U Niệm ngồi cạnh nhìn Lâm quý phi và hoàng hậu đấu mắt, âm thầm bật cười, nàng lại nghĩ ra cách để trêu đùa hai người bọn họ.
Phong Dực Hiên một mực chú ý đến Lam U Niệm cũng phát hiện ác ý trong mắt nàng, cưng chiều mỉm cười.
Lam U Niệm cũng phát hiện Phong Dực Hiên đang nhìn mình, cho nên nháy mắt với hắn, sau đó lại quay sang nhìn hoàng hậu và Lâm quý phi, nàng không biết hắn có hiểu ý của nàng không nhưng không biết vì nguyên nhân gì nàng lại tin là hắn hiểu được.
Đúng vậy, ngay lúc Lam U Niệm nháy mắt với hắn hắn đã biết nàng muốn làm gì, có lẽ là bởi vì bản thân không tự chủ được luôn chú ý tới nàng, luôn muốn chiều theo ý nàng cho nên ở chung lâu như vậy hắn đã biết nàng đang muốn làm gì.
Phong Dực Hiên khẽ gật đầu, sau đó lơ đãng dùng tay chỉ chỉ mặt mình, ý tứ đó không cần nói cũng biết, hắn muốn nàng hôn hắn một cái.
Lam U Niệm cảm thấy hiện tại không thời khắc nào là Phong Dực Hiên không nghĩ cách chiếm tiện nghi của nàng, có đôi khi chỉ một nụ hôn cũng đã khiến hắn vui vẻ hồi lâu, chỉ cần nàng nhẹ nhàng gọi “Hiên” đã có thể khiến hắn cười thật vui vẻ.
Nàng khẽ gật đầu, quả nhiên khí lạnh trên người hắn tiêu tán rất nhiều, Phong Hạ Kỳ ngồi bên cạnh lập tức trừng mắt nhìn hai người họ, khoe ân ái cũng không chịu nhìn hoàn cảnh?
Tỳ nữ thiếp thân đi đến áp sát tai Lâm quý phi thì thầm, Lâm quý phi không thể tin được, hỏi lại: “Là thật?”
“Hồi bẩm nương nương, việc này hoàn toàn chính xác, nô tỳ cũng vừa mới biết được tin này!” Tỳ nữ đáp.
“Tốt lắm.” Lâm quý phi cười sung sướng: “Thật tốt!”
Lâm quý phi lạnh mặt nhìn hoàng hậu ngồi phía trên, trong lòng vô cùng đắc ý, ngươi dám làm khó dễ ta trước mặt người khác thì đừng trách ta khiến ngươi mất mặt, con ta đã chết không có cơ hội tranh vị trí trữ quân, nhi tử của An Thiên Mân ngươi cũng đừng hòng!
Hoàng hậu ngàn phòng vạn phòng cũng không thể ngờ người phát hiện việc này đầu tiên lại là Lâm quý phi.
“A Hiên, đệ đã làm gì?” Phong Hạ Kỳ cũng thấy được hành động khác thường của Lâm quý phi.
“Niệm Niệm muốn các nàng chó cắn chó!” Phong Dực Hiên nói, Lâm quý phi chiếm được tin tức là do hắn cố ý cho người tung tin.
“Trận chiến lần này sẽ càng đặc sắc!” Phong Hạ Kỳ vui vẻ cười nói.
- -- ------ ------ -----
Chú thích:
Phi thiên kế:
Dịch theo nghĩa bây giờ tức là hội triễn lãm.
Editor: Bộ Yến Tử -
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Dưới sự chờ mong của đám người Lam U Niệm, vây cánh hoàng hậu vô cùng bất an, tiệc giám thưởng vẫn cử hành đúng hạn, bữa tiệc lần này có rất nhiều quan viên triều đình và một số công tử tiểu thư tài hoa trong kinh thành đến dự, hiện tại Lam U Niệm là chuẩn tài nữ của kinh thành, cho nên cũng nhận được thiệp mời.
Yến hội lần này Lam Kiến Quân cũng phải tham gia, dù sao thì khi tổ chức tiệc giám thưởng mỗi phủ đều sẽ lấy tranh chữ quý của phủ mình đến, cho nên lúc tổ chức yến hội cơ hồ toàn bộ đại thần đều sẽ tham gia, mặc dù yến hội lần này do hoàng hậu tổ chức nhưng người khởi xướng chân chính lại là hoàng đế, năm nào hoàng đế cũng sẽ đến dự, cho nên tiệc giám thưởng là bữa tiệc cực kì quan trọng.
Lam U Niệm dậy rất sớm nên Phong Dực Hiên cũng tỉnh lại, bây giờ cái giường ở U Niệm các đã đổi thành một cái giường vừa lớn vừa êm, chiếc giường lúc trước không thể nào so sánh.
Phong Dực Hiên nhìn Lam U Niệm mở to đôi mắt mê mang, bởi vì vừa tỉnh ngủ nên vẫn rất mong lung, khiến hắn muốn hoá thân thành sói.
Phong Dực Hiên dậy trước mặt quần áo tử tế thì đi đến trước giường, cưng chiều hỏi Lam U Niệm: “Sao nàng tỉnh sớm thế?”, nhẹ nhàng đặt quần áo hôm nay nàng mặc xuống bên cạnh.
“Muốn nhìn thử sắc mặc hoàng hậu thế nào, cho nên có chút nôn nao!” Giấc ngủ của nàng bây giờ coi như đã khá hơn nhiều, bởi vì có hắn bên cạnh nên nàng cũng an tâm hơn.
Tuy hắn rất muốn nàng ngủ thêm một lát nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập phấn khởi của nàng hắn liền đi ra ngoài để nàng thay quần áo, tuy hiện tại hai người đã ở cùng nhau nhưng ban đêm vẫn ngủ riêng, hắn tôn trọng nàng, không phải không muốn mà là không nỡ khiến nàng bị thương.
Sau khi Lam U Niệm thay quần áo tử tế liền phát hiện Phong Dực Hiên đã bưng nước rửa mặt vào phòng, nàng đã quá quen thuộc cách chăm sóc của hắn, cho nên ngoan ngoãn rửa mặt, sau đó hai người thu dọn xong mới ra ngoài ăn sáng.
“Hiên, hôm nay chàng sẽ tham gia yến hội sao?” Lam U Niệm hỏi, vì nàng biết hắn rất ít khi tham gia tiệc, mỗi lần hắn tham gia đều vì nàng.
“Ừm, đi!” Phong Dực Hiên đặt cái thìa trong tay xuống, Niệm Niệm ở đâu hắn sẽ ở đó.
Kỳ thật nàng đã đoán được kết quả, nhưng nghe chính miệng hắn nói vẫn cảm thấy cực kì ấm áp, trái tim khô héo của nàng dường như đã trở nên ấm áp hơn, nguyên nhân là vì có nam nhân trước mắt.
Chỉ là nàng không biết, thế giới của Phong Dực Hiên cũng từng là màu đen, trái tim sắc lạnh, bởi vì nàng xuất hiện hắn mới chân chính trở thành người sống, một người có cảm giác có máu có thịt, bọn họ sưởi ấm lẫn nhau, bọn họ là người xứng đôi nhất trên thế gian, bởi vì gặp gỡ nhau mới có thể trở thành người có tình cảm.
Lam Kiến Quân đã đến chờ trong hoa viên U Niệm các từ sớm, còn Lam Mặc Huyền thì đến phủ quận chúa đón Hoa Mộc Khuynh, bây giờ hai người đã có hôn ước nên chuyện ở chung cũng là bình thường.
Lúc Lam U Niệm xuống lầu liền phát hiện Lam Kiến Quân đã chờ ở đó, hôm nay ông mặc một bộ trường bào nâu, giống như các phụ thân khác đứng đó chờ đợi. Từ đêm đó, quan hệ giữa hai người đã tốt hơn rất nhiều.
“Lam tướng quân!” Lam U Niệm thi lễ, nàng không biết phải gọi tiếng phụ thân này như thế nào.
“Niệm Nhi dậy rồi.” Lam Kiến Quân nhìn nữ nhi đã trổ mã duyên dáng yêu kiều rất là vui mừng, nhưng khi thấy nàng phải mang mạng che mặt ra ngoài liền đau lòng: “Dung mạo của Niệm Nhi vô cùng xinh đẹp, tại sao lại luôn mang mạng che mặt?”
Ông nhớ lại những lời đồn đãi trào phúng nói nữ nhi mình bị huỷ dung, trong lòng rất tức tối, trong mắt cha mẹ con cái là tốt nhất, huống chi Lam U Niệm có dung nhan tuyệt thế như vậy.
“Thế này rất tốt, có thể tránh đi rất nhiều phiền phức!”
Lam Kiến Quân gật đầu tôn trọng quyết định của nữ nhi, ông cũng phát hiện dung nhan của nàng còn đẹp hơn cả phu nhân quá cố, nếu để người ta nhìn thấy sợ là sẽ rước lấy vô số tai vạ, quả thật mình đã suy nghĩ quá khinh xuất.
Lam Kiến Quân dẫn Lam U Niệm vào cung tham gia yến hội, cung yến lần này rất quan trọng nên không thể thiếu quỳnh tương ngọc lộ, hoa quả tươi ngon và mỹ thực, mọi thứ đều vô cùng tinh xảo. Hoa tươi đủ loại, thủ pháp cắm hoa thật tuyệt vời, tạo chút cảm giác lịch sự tao nhã trong cung điện hùng vĩ.
Trên các bức tranh chữ danh gia đều được phủ một lớp vải đen, chờ khi hoàng thượng đến sẽ tháo các mảnh vải đen đó xuống, để tất cả mọi người đến thưởng thức.
Hôm nay hoàng đế sẽ đến, cho nên rất nhiều người đều đến tương đối sớm, dù là vương gia, công chúa hay quan viên đều đã sớm ngồi vào vị trí.
Lam U Niệm ung dung nhìn hoàng hậu đang ngồi phía trên, vì được bảo dưỡng tốt nên trên mặt không có tí nếp nhăn nào, sự tàn nhẫn trong mắt không chút che giấu, có lẽ dạo gần đây gặp nhiều chuyện phiền lòng nên sắc mặt có chút tiều tuỵ, thỉnh thoảng bà ta lại đưa mắt nhìn sang dãy tranh chữ bị mảnh vải đen che phủ.
Ngồi phía dưới hoàng hậu là các vương gia công chúa, tiếp đó là Phong Dực Hiên ngồi cách đó không xa trên người tản ra hơi thở cực lạnh, hôm nay hắn mặc cẩm bào đen, mái tóc đen nhánh dùng tử ngọc buộc lại, phong thái vô cùng lỗi lạc, mặt mũi đẹp như tạc tượng, thật sự là phong thần tuấn vĩ, tuy không mặc quan phục nhưng khí chất trời sinh này cũng đã khiến người ta tôn kính không dám tới gần.
Phong Dực Hiên phát hiện Lam U Niệm đang nhìn mình, ánh mắt lập tức trở nên thật ấm áp, bởi vì tham gia bữa tiệc này nên tâm tình có chút phiền muộn lập tức tốt lên nhiều.
Phong Hạ Kỳ cũng nhìn Lam U Niệm, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
“Ây dô! Đây không phải Tam tiểu thư Lam phủ sao? Yến hội hôm nay sao Tam tiểu thư lại đến?” Lâm quý phi cười nhạo, vì nhi tử vừa qua đời nên hiện tại bà ta rất gầy, làm gì còn khí chất quyến rũ ngày xưa, nhìn thấy Lam U Niệm ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh, tuy bà ta không biết tại sao con mình lại chết, nhưng người khiến con trai mất hết mặc mũi chính là Lam U Niệm, cho nên nàng đã thành cái gai trong mắt Lâm quý phi.
Lam U Niệm ngước mắt nhìn Lâm quý phi, hôm nay bà ta mặc váy sa tử sắc, đầu chải phi thiên kế (1), trang dung tinh xảo nhưng quầng thâm dưới đáy mắt lại không thể che giấu, Lam U Niệm vốn không định động đến bà ta nhưng hiện tại bà ta vẫn cắn mãi không buôn, nàng sẽ không hảo tâm mà lưu lại kẻ thù.
“Tiểu nữ có thể tới là vì hoàng hậu phát thiệp mời, nếu quý phi có gì nghi vấn cứ đến thỉnh giáo hoàng hậu nương nương!” Lam U Niệm cười đáp.
Hôm nay hoàng hậu bực bội vô cùng, rất sợ người khác phát hiện tranh chữ là giả, bây giờ nghe Lâm quý phi nói vậy lập tức nổi giận: “Lâm quý phi, hiện tại có ai mà không biết tài danh của Lam Tam tiểu thư, trí nhớ của Lâm quý phi đúng là không tốt.”
Lâm quý phi vốn cho rằng hoàng hậu cũng cực kì chán ghét Lam U Niệm, dù sao thì bây giờ Lam phủ cũng đã quy thuận Tứ vương gia, cho nên bà không hề nghĩ tới chuyện hoàng hậu lại nói đỡ cho Lam U Niệm.
“Là thần thiếp không phải!” Lâm quý phi thi lễ, địa vị của bà ta vô cùng lúng túng, không được hoàng thượng sủng ái dưới gối lại không có hoàng tử để dựa vào, vả lại còn từng có mâu thuẫn với hoàng hậu cho nên vẫn luôn đề phòng hoàng hậu, tình cảnh bây giờ của Lâm quý phi quả thật rất khổ sở.
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Lâm quý phi, ánh mắt kia hàm chứa khinh thường và khinh bỉ, hiện tại Lâm quý phi đã không còn vốn liếng để tranh đoạt cùng bà ta.
Lâm quý phi cũng nhìn thấy ánh mắt của hoàng hậu, dù rất tức giận nhưng lại không thể làm gì.
Lam U Niệm ngồi cạnh nhìn Lâm quý phi và hoàng hậu đấu mắt, âm thầm bật cười, nàng lại nghĩ ra cách để trêu đùa hai người bọn họ.
Phong Dực Hiên một mực chú ý đến Lam U Niệm cũng phát hiện ác ý trong mắt nàng, cưng chiều mỉm cười.
Lam U Niệm cũng phát hiện Phong Dực Hiên đang nhìn mình, cho nên nháy mắt với hắn, sau đó lại quay sang nhìn hoàng hậu và Lâm quý phi, nàng không biết hắn có hiểu ý của nàng không nhưng không biết vì nguyên nhân gì nàng lại tin là hắn hiểu được.
Đúng vậy, ngay lúc Lam U Niệm nháy mắt với hắn hắn đã biết nàng muốn làm gì, có lẽ là bởi vì bản thân không tự chủ được luôn chú ý tới nàng, luôn muốn chiều theo ý nàng cho nên ở chung lâu như vậy hắn đã biết nàng đang muốn làm gì.
Phong Dực Hiên khẽ gật đầu, sau đó lơ đãng dùng tay chỉ chỉ mặt mình, ý tứ đó không cần nói cũng biết, hắn muốn nàng hôn hắn một cái.
Lam U Niệm cảm thấy hiện tại không thời khắc nào là Phong Dực Hiên không nghĩ cách chiếm tiện nghi của nàng, có đôi khi chỉ một nụ hôn cũng đã khiến hắn vui vẻ hồi lâu, chỉ cần nàng nhẹ nhàng gọi “Hiên” đã có thể khiến hắn cười thật vui vẻ.
Nàng khẽ gật đầu, quả nhiên khí lạnh trên người hắn tiêu tán rất nhiều, Phong Hạ Kỳ ngồi bên cạnh lập tức trừng mắt nhìn hai người họ, khoe ân ái cũng không chịu nhìn hoàn cảnh?
Tỳ nữ thiếp thân đi đến áp sát tai Lâm quý phi thì thầm, Lâm quý phi không thể tin được, hỏi lại: “Là thật?”
“Hồi bẩm nương nương, việc này hoàn toàn chính xác, nô tỳ cũng vừa mới biết được tin này!” Tỳ nữ đáp.
“Tốt lắm.” Lâm quý phi cười sung sướng: “Thật tốt!”
Lâm quý phi lạnh mặt nhìn hoàng hậu ngồi phía trên, trong lòng vô cùng đắc ý, ngươi dám làm khó dễ ta trước mặt người khác thì đừng trách ta khiến ngươi mất mặt, con ta đã chết không có cơ hội tranh vị trí trữ quân, nhi tử của An Thiên Mân ngươi cũng đừng hòng!
Hoàng hậu ngàn phòng vạn phòng cũng không thể ngờ người phát hiện việc này đầu tiên lại là Lâm quý phi.
“A Hiên, đệ đã làm gì?” Phong Hạ Kỳ cũng thấy được hành động khác thường của Lâm quý phi.
“Niệm Niệm muốn các nàng chó cắn chó!” Phong Dực Hiên nói, Lâm quý phi chiếm được tin tức là do hắn cố ý cho người tung tin.
“Trận chiến lần này sẽ càng đặc sắc!” Phong Hạ Kỳ vui vẻ cười nói.
- -- ------ ------ -----
Chú thích:
Phi thiên kế: