Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Ngôn đi thẳng đến công ty.
Nguyên chủ thuộc công ty trách nhiệm hữu hạn Nhất Gia của Hoa Tinh* là một trong phần đông các công ty giải trí tại Hoa Hạ, tập trung chủ yếu phát triển trong lĩnh vực điện ảnh, bên trong có rất nhiều nghệ sĩ đã xuất đạo. Giá trị con người của những nghệ sĩ này không cao, mà thường thì kinh nghiệm của họ cũng không nhiều, cho nên Hoa Tinh đều tốn công sức đi huấn luyện bọn họ.(Hoa Tinh là tập đoàn, Nhất gia là 1 công ty trực thuộc)
Trình độ phát triển của nền công nghiệp vui chơi giải trí tại Hoa Hạ nằm trong top đầu của toàn bộ tinh hệ, chỉ trong nước hiện có hơn một ngàn công ty ghi tên đăng kí, lại còn chưa tính những nghệ sĩ hoặc người đại diện tự mở văn phòng làm việc.
Hoa Tinh có bốn công ty giải trí, miễn cưỡng coi như thuộc hạng trung, dù sao trong công ty có Nhất ca, Nhất tỷ* cũng chỉ là ngôi sao hạng trung, thậm trí có nguy cơ bị loại bỏ khỏi giới. Mà Sở Ngôn ở giữa những ngôi sao hạng trung này lại không thu hút chút nào, ngoai trừ khuôn mặt, không chỗ nào có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác.(Nhất ca, nhất tỷ: Đàn anh, đàn chị trong công ty Nhất gia)
Nhất là khí chất của nguyên chủ thật sự quá mức u ám lạnh lẽo, khóe mắt rất dài lại đem đôi mắt giấu sau mái tóc, khi nhìn chằm chằm liền khiến da đầu người ta run lên, khiến người ta không muốn chú ý tới thiếu niên này.
Nhưng mà lúc này, Sở Ngôn không thể không đi hỏi thăm văn phòng người đại diện của mình một chút.
Lúc một thiếu niên tuấn tú xinh đẹp bỗng nhiên đứng trước mặt bạn, tao nhã lịch sự nói chuyện với bạn, biết đó là cảm giác gì không? Trước sảnh công ty Hoa Tinh, toàn thân A Nhã sững sờ, sau một lúc lâu mới đỏ mặt chỉ đường cho đối phương, nói cho cậu biết vị trí văn phòng người đại diện của Triệu ca.
“Cảm ơn.”
Sau khi tao nhã cúi đầu và nói cảm ơn, Sở Ngôn liền đi tới thang máy.
Mà ở phía sau cậu, A Nhã nhìn chăm chú một lúc lâu mới đâm đâm cánh tay đồng nghiệp bên cạnh, nhỏ giọng xúc động hỏi: “Này A Văn, người vừa nãy nhìn rất quen, bộ dạng thật đẹp mắt. Công ty chúng ta ký hợp đồng với người mới bao giờ vậy? Cư nhiên ngay cả văn phòng người đại diện ở đâu cũng không biết........”
Giọng nói phía sau xa dần, sau khi Sở Ngôn vào thang máy liền ấn nút xuống tầng 21, nhanh chóng tìm được văn phòng người đại diện của mình _____ cũng không thể không tìm thấy, dù sao Sở Ngôn vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy một bóng người mập mạp đứng ngoài cửa, vẫn nôn nóng nhìn cửa thang máy bên này.
Người đại diện họ Triệu này cao 170cm, cân nặng 95kg, khuôn mặt bình thường nhưng tính cách cũng không tệ, nếu gặp một người khác tính tình nóng nảy, chỉ sợ đã sớm tức giận đến mức trực tiếp cho nguyên chủ mấy đá, khiến loại ăn cơm trắng* này sớm rời đi lâu rồi. (*ăn không ngồi rồi/ ăn hại)
Sau khi họ Triệu nhìn thấy Sở Ngôn, đầu tiên là kinh ngạc sững sờ, sau đó đi tới hỏi: “Sao lại đi thang máy vậy? Mấy trăm năm rồi không ai dùng thứ này, lần sau bảo lái xe dừng ở tầng 21 là được, không cần mất công như vậy.......”
Giọng nói bỗng nhiên dừng lại, Triệu Liên biến sắc, dường như nhớ ra chuyện gì, cuối cùng thở dài, nói: “Chẳng qua sau này có thể không có ‘lần sau’."
Dường như vì muốn nói sang chuyện khác, vừa đi Triệu Liên vừa hỏi: “Cắt tóc khi nào vậy? Nhìn đẹp hơn hẳn.”
Lúc đối phương lên tiếng về việc “Hủy hợp đồng”, Sở Ngôn không nói gì.
Trong một thế giới giải trí phát triển mạnh mẽ, một người mới muốn đơn thương độc mã xông pha trong vòng giải trí này, không thể nghi ngờ là đang lấy trứng chọi đá, xác suất thành công rất thấp. Bất kể công ty đang suy nghĩ gì mà muốn cùng nguyên chủ hủy hợp đồng, Sở Ngôn cũng không đồng ý, cho nên hôm nay cậu tới có ý định tiếp tục lưu lại.
“Cảm thấy tóc hơi dài, thuận tiện liền cắt đi.” Thời điểm đang nói, thiếu niên nâng khóe môi mỉm cười, một nụ cười rực rỡ liền xuất hiện trên khuôn mặt.
Khuôn mặt Sở Ngôn cực kì tinh xảo, đuôi mắt dài nhỏ, lông mi cong dày, mũi cao thẳng, làn da trắng nõn. Diện mạo như vậy nếu như trong quá khứ cùng với dáng vẻ âm trầm, nhìn qua thật lạnh lẽo giống như Vampire.
Mà bây giờ, Triệu Liên cảm thấy trong lòng sợ hãi, dường như có một cái trống lớn ở trong lòng tự nhiên gõ mạnh một cái.
___Rõ ràng chỉ là tóc ngắn đi một chút, như thế nào lại giống như có sự khác biệt rất lớn?
Đêm qua khi đang trò chuyện, tuy Triệu Liên thấy được Sở Ngôn có biến hóa, nhưng cũng không quá rõ ràng. Thế nhưng lúc này, anh thấy được sự biến hóa của thiếu niên, giống như mỹ ngọc được mài dũa, lập tức trở nên rực rỡ tươi đẹp rất nhiều.
Trong lòng nhất thời trăm mối cảm xúc đan xen, cuối cùng không biết tại sao, Triệu Liên vậy mà dặn dò: “Tuy rằng cậu bây giờ rất tốt, nhưng sau khi vào phòng họp, cậu.... cậu vẫn giống như trước đây thì tốt hơn.”
Lời nói này làm cho mi tâm* Sở Ngôn nhíu lại, mặc dù cậu không rõ ý đồ của Triệu Liên nhưng cậu cảm thấy đối phương không có ác ý đối với mình. (*vùng giữa hai đầu lông mày)
Chờ sau khi vào văn phòng, Sở Ngôn liền làm như lời Triệu Liên nói, hơi hơi cúi đầu dùng tóc mai che đi đôi mắt, hơi nâng mắt đánh giá người trong phòng. một loại không khí im lặng trầm mặc cùng áp lực tuôn ra từ trên người thiếu niên, rõ ràng mặc sơ mi trắng lại mang đến một cảm giác âm lãnh đặc biệt.
Triệu Liên thấy thế nhất thời cả kinh: mình chỉ là thuận miệng nói đề nghị, làm sao lại đột nhiên biến trở về rồi?!
Triệu Liên như ngốc hòa thượng sờ đầu tìm tóc, mà mặt khác ở trong phòng hội nghị còn lại hai người đang nhìn thiếu niên âm trầm, hơi chau mày.
Ngồi ở vị trí cuối cùng của hội nghị là tổng giám đốc bộ nhân sự của Hoa Tinh, ngồi bên cạnh gã là một người đàn ông nhã nhặn lịch sự. Ánh mắt Sở Ngôn chỉ dừng trên hai người trong chốc lát, sau đó nhìn sang người đàn ông trẻ tuổi, đồng tử co rụt lại, cuối cùng cúi đầu không nói gì.
Vị tổng giám đốc người gầy teo kia cười xấu hổ, nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi kia nói: “Ngài Chu, đây là Sở Ngôn. Một năm trước công ty của chúng tôi mất rất nhiều công sức mới kí được hợp đồng với cậu ấy, ngài xem điều kiện bên ngoài của cậu ấy, dáng người rất tốt, nhưng còn trẻ, năm nay mới 18 tuổi, là một mầm non tốt hiếm có đấy.”
Mấy câu nói thổi phồng khiến Sở Ngôn nghĩ tới vài thứ mà khiêu mi, mà ở một bên sắc mặt Triệu Liên có chút kì dị.
Mầm non tốt hiếm có?
Mất rất nhiều công sức mới kí được hợp đồng?
Tổng giám đốc trợn mắt nói dối quá rồi!
Có điều người đàn ông đối với việc tổng giám đốc Vương ba hoa không phản ứng, anh ta trực tiếp nở nụ cười, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, nói: “Cảm ơn quý công ty bỏ thứ yêu thích, bây giờ tôi cùng Sở Ngôn kí hợp đồng thôi.”
“Ngài Chu, Sở Ngôn còn trẻ như vậy, không biết tiền đồ vô lượng ra sao, cậu ấy đối với chúng tôi rất quan trọng....”
“Ý của giám đốc Vương là?”
“Hợp đồng giữa chúng tôi và Sở Ngôn còn ba năm rưỡi, lúc trước đã chuẩn bị vài bộ phim truyền hình cho cậu ấy thử vai......”
.................
Ngay từ đầu không để ý tới những người có mặt ở đây, giám đốc Vương liên tục khoe khoang khoác lác, đem nguyên chủ thổi lên tận trời. Đầu tiên nói cái gì mà Sở Ngôn là mầm tốt bọn họ bồi dưỡng nhiều năm; lại cái gì mà bọn họ đã chuẩn bị vài dự án lớn, chỉ chờ Sở Ngôn một lần xuất hiện liền phát hồng.
Vậy mà người đàn ông trẻ tuổi cũng không có chút phản ứng nào, khóe miệng hàm chứa ý cười nghe giám đốc Vương tranh luận.
Đợi đến khi giám đốc Vương bắt đầu đem tiền phá hợp đồng trực tiếp tăng lên cao gấp ba lần, người đàn ông trẻ tổi kia vẫn ngậm ý cười như cũ, chẳng qua là tiếng gõ bàn bỗng nhiên dừng lại. Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía giám đốc Vương, giọng điệu bình thản, nụ cười lại lạnh lẽo nói: “Giám đốc Vương, ngài còn nhớ tôi đang đại diện cho ai tới kí hợp đồng với Sở Ngôn chứ?”
Một câu kia trực tiếp làm cho sắc mặt giám đốc Vương đại biến, cuối cùng lấy ra hợp đồng vi phạm ban đầu để đối phương kí hợp đồng cùng Sở Ngôn.
Thời điểm phát sinh những việc này, Sở Ngôn đều đứng ở một bên, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn. Không có phản đối, cũng không có đối nghịch lại, thẳng đến lúc kí tốt các thủ tục phá bỏ hợp đồng, Triệu Liên mang vẻ mặt áy náy đi tới, nuối tiếc nói với cậu thật xin lỗi.
Đối với việc này, Sở Ngôn mỉm cười, lắc tay nói: “Anh vì tốt cho tôi, mới để tôi tới Thiên Thịnh.”
Triệu Liên Nghe vậy sửng sốt, cả kinh nói: “Cậu biết Thiên Thịnh muốn ký hợp đồng với cậu?”
Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn lại trầm ổn không chút sợ hãi, lúc này ngài Chu đang bàn giao công việc cuối cùng với giám đốc Vương, mà Sở Ngôn nhìn Triệu Liên trước mắt, bình tĩnh nói: “Ngài Chu chính là Chu Hòa Huy- kim bài người đại diện của Thiên Thịnh, tôi biết anh ta, dưới tay anh ta đã có một vị ảnh hậu và ba nghệ sĩ hạng A.”
“Cậu rất quan tâm đến người trong giới?” Triệu Liên kinh ngạc hỏi: “Trước kia không phải cậu ghét mấy thứ này nhất sao?”
Nghe vậy, Sở Ngôn cười mà không nói.
Dù sao từ trước tới giờ nguyên chủ cũng không đến công ty, cho nên đến lúc phải rời đi Sở Ngôn cũng không phải sắp xếp lại thứ gì, liền cùng Chu Hòa Huy rời khỏi công ty giải trí Hoa Tinh.
Trước khi đi, Triệu Liên có chút không đành lòng nói với cậu, nếu không thể phát triển ở Thiên Thịnh, có thể trở về tìm anh ta.
Hành động thiện ý này khiến u ám trong mắt Sở Ngôn biến mất, cười gật gật đầu.
Chu Hòa Huy đi xe huyền phù đến, Sở Ngôn đi theo cùng anh ta lên xe, mở hệ thống tự động lái, hai người ngồi ở phía sau bắt đầu trao đổi về công việc sau này.
Sau khi lấy ra một phần trong hợp đồng cho Sở Ngôn, Chu Hòa Huy liền cúi đầu chỉnh lý lại tài liêu của mình. Sở Ngôn không để ý chút lạnh nhạt này, ngược lại hăng hái xem tư liệu đang trôi nổi trước mặt. Thời điểm nhìn thấy kì hạn hợp đồng là ba năm, cậu hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt sâu thẳm mỉm cười.
“Ngày mai tôi sẽ đưa cậu đi thử vai tại một đoàn làm phim, đây là kịch bản AI, cậu nhìn xem cho kĩ.” Vừa nói, Chu Hòa Huy vừa đưa cho Sở Ngôn một con chíp nhỏ, nói: “Cậu tận lực bắt trước theo nó, vai này là nam thứ hai, nếu không có bất ngờ xảy ra, chắc chắn công ty sẽ lấy vai này cho cậu.”
Sở Ngôn bình tĩnh gật đầu, nhận được AI kịch bản, cậu nhỏ giọng nói “Cảm ơn”.
Thiếu niên phản ứng cực kì lạnh nhạt làm Chu Hòa Huy đang lơ đễnh trái lại có hứng thú quan sát cậu hồi lâu, cuối cùng, Chu Hòa Huy dường như nhớ ra cái gì, hỏi: “cậu không muốn biết tôi là ai? Vì sao tôi muốn kí hợp đồng với cậu? Tại sao tôi phải cho cậu tài nguyên à?”
Nghe vây, Sở Ngôn đang cúi đầu nhìn kịch bản liền chậm rãi ngẩng đầu lên.
Theo động tác của cậu, mái tóc dày phút chốc rơi sang hai bên, lộ ra vầng chán no đủ cùng một đôi con ngươi trong trẻo. Trong ánh mắt màu nhạt mang theo chút ý cười nhẹ, khóe môi xinh đẹp nhẹ nâng, một loại khí chất tao nhã cao quý khó có thể hình dung phút chốc từ trên người thiếu niên lan tỏa ra bốn phía.
Rõ ràng ngồi trên xe mà lại giống như đang ngồi trên một vương tọa tôn quý.
Mi tâm Sở ngôn hơi nhíu, cười hỏi: “Anh là Chu Hòa Huy, người đại diện kim bài của Thiên Thịnh. Điều thứ nhất tôi đã biết, hai điều còn lại tôi nghĩ chắc anh sẽ không cho tôi đáp án, ít nhất hiện tại sẽ không. Vậy nếu chúng ta hợp tác, không bằng làm quen một chút?”
Biến hóa của thiếu niên làm cho Chu Hòa Huy bỗng nhiên giật mình, đã thấy đối phương nâng khóe môi, vươn tay phải.
“Tôi là Sở Ngôn,về sau xin được chỉ bảo nhiều hơn, ngài Chu.”
Trên đường đi sau đó, Sở Ngôn nghiêm túc xem tư liệu, chỉ có Chu Hòa Huy sắc mặt quái dị nhìn phía bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng dùng dư quang lén nhìn Sở Ngôn vài lần. Cố tình người phía sau giống như không phát hiện ra điều gì, như cũ cẩn thận xem hợp đồng.
Tận đến khi xe huyền phù dừng lại phía dưới nhà của Sở Ngôn, cậu mới bỏ hợp đồng trong tay xuống, sau đó nhìn Chu Hòa Huy a một tiếng lộ răng nanh nhỏ, hỏi: “Chu ca, anh có kịch bản không? Không phải kịch bản AI, là kịch bản chữ ấy.”
Chu Hòa Huy nghe vậy sửng sốt, hỏi: “Cậu muốn kịch bản làm gì? Tôi đã giúp cậu chế tác tốt kịch bản AI.”
Sở ngôn lại mỉm cười nói: “Tôi muốn xem kịch bản phim nó như thế nào, Chu ca, anh sẽ không phải là không có chứ?”
Chu Hòa Huy: “[email protected]#$^@#”
Nửa giờ sau khi Sở Ngôn về tới nhà, bỗng nhiên có tin nhắn kèm theo một tệp tin.
【Chu Hòa Huy: Tuy rằng biết đây là phép khích tướng của cậu nhưng trong vòng giải trí trên toàn bộ tinh hệ, không có chuyện gì mà Thiên Thịnh không làm được. Sáng sớm ngày mai, tôi mang cậu đi thử vai.】
Thấy vậy, Sở Ngôn “phù” một tiếng bật cười, một bên nhận lấy kịch bản chính thức- kịch bản chữ bị mọi diễn viên coi là đồ bỏ, một bên bất đắc dĩ nói nhỏ: “Nói như vậy vẫn là trúng phép khích tướng đúng không?”
______________________________________
Tác giả nêu suy nghĩ của mình:
Không được nuôi em bé béo mập! Nuôi bé béo mập là làm hư con gái!QAQ!!!
___ Chả hiểu tác giả đang nói gì lun___
Nguyên chủ thuộc công ty trách nhiệm hữu hạn Nhất Gia của Hoa Tinh* là một trong phần đông các công ty giải trí tại Hoa Hạ, tập trung chủ yếu phát triển trong lĩnh vực điện ảnh, bên trong có rất nhiều nghệ sĩ đã xuất đạo. Giá trị con người của những nghệ sĩ này không cao, mà thường thì kinh nghiệm của họ cũng không nhiều, cho nên Hoa Tinh đều tốn công sức đi huấn luyện bọn họ.(Hoa Tinh là tập đoàn, Nhất gia là 1 công ty trực thuộc)
Trình độ phát triển của nền công nghiệp vui chơi giải trí tại Hoa Hạ nằm trong top đầu của toàn bộ tinh hệ, chỉ trong nước hiện có hơn một ngàn công ty ghi tên đăng kí, lại còn chưa tính những nghệ sĩ hoặc người đại diện tự mở văn phòng làm việc.
Hoa Tinh có bốn công ty giải trí, miễn cưỡng coi như thuộc hạng trung, dù sao trong công ty có Nhất ca, Nhất tỷ* cũng chỉ là ngôi sao hạng trung, thậm trí có nguy cơ bị loại bỏ khỏi giới. Mà Sở Ngôn ở giữa những ngôi sao hạng trung này lại không thu hút chút nào, ngoai trừ khuôn mặt, không chỗ nào có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác.(Nhất ca, nhất tỷ: Đàn anh, đàn chị trong công ty Nhất gia)
Nhất là khí chất của nguyên chủ thật sự quá mức u ám lạnh lẽo, khóe mắt rất dài lại đem đôi mắt giấu sau mái tóc, khi nhìn chằm chằm liền khiến da đầu người ta run lên, khiến người ta không muốn chú ý tới thiếu niên này.
Nhưng mà lúc này, Sở Ngôn không thể không đi hỏi thăm văn phòng người đại diện của mình một chút.
Lúc một thiếu niên tuấn tú xinh đẹp bỗng nhiên đứng trước mặt bạn, tao nhã lịch sự nói chuyện với bạn, biết đó là cảm giác gì không? Trước sảnh công ty Hoa Tinh, toàn thân A Nhã sững sờ, sau một lúc lâu mới đỏ mặt chỉ đường cho đối phương, nói cho cậu biết vị trí văn phòng người đại diện của Triệu ca.
“Cảm ơn.”
Sau khi tao nhã cúi đầu và nói cảm ơn, Sở Ngôn liền đi tới thang máy.
Mà ở phía sau cậu, A Nhã nhìn chăm chú một lúc lâu mới đâm đâm cánh tay đồng nghiệp bên cạnh, nhỏ giọng xúc động hỏi: “Này A Văn, người vừa nãy nhìn rất quen, bộ dạng thật đẹp mắt. Công ty chúng ta ký hợp đồng với người mới bao giờ vậy? Cư nhiên ngay cả văn phòng người đại diện ở đâu cũng không biết........”
Giọng nói phía sau xa dần, sau khi Sở Ngôn vào thang máy liền ấn nút xuống tầng 21, nhanh chóng tìm được văn phòng người đại diện của mình _____ cũng không thể không tìm thấy, dù sao Sở Ngôn vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy một bóng người mập mạp đứng ngoài cửa, vẫn nôn nóng nhìn cửa thang máy bên này.
Người đại diện họ Triệu này cao 170cm, cân nặng 95kg, khuôn mặt bình thường nhưng tính cách cũng không tệ, nếu gặp một người khác tính tình nóng nảy, chỉ sợ đã sớm tức giận đến mức trực tiếp cho nguyên chủ mấy đá, khiến loại ăn cơm trắng* này sớm rời đi lâu rồi. (*ăn không ngồi rồi/ ăn hại)
Sau khi họ Triệu nhìn thấy Sở Ngôn, đầu tiên là kinh ngạc sững sờ, sau đó đi tới hỏi: “Sao lại đi thang máy vậy? Mấy trăm năm rồi không ai dùng thứ này, lần sau bảo lái xe dừng ở tầng 21 là được, không cần mất công như vậy.......”
Giọng nói bỗng nhiên dừng lại, Triệu Liên biến sắc, dường như nhớ ra chuyện gì, cuối cùng thở dài, nói: “Chẳng qua sau này có thể không có ‘lần sau’."
Dường như vì muốn nói sang chuyện khác, vừa đi Triệu Liên vừa hỏi: “Cắt tóc khi nào vậy? Nhìn đẹp hơn hẳn.”
Lúc đối phương lên tiếng về việc “Hủy hợp đồng”, Sở Ngôn không nói gì.
Trong một thế giới giải trí phát triển mạnh mẽ, một người mới muốn đơn thương độc mã xông pha trong vòng giải trí này, không thể nghi ngờ là đang lấy trứng chọi đá, xác suất thành công rất thấp. Bất kể công ty đang suy nghĩ gì mà muốn cùng nguyên chủ hủy hợp đồng, Sở Ngôn cũng không đồng ý, cho nên hôm nay cậu tới có ý định tiếp tục lưu lại.
“Cảm thấy tóc hơi dài, thuận tiện liền cắt đi.” Thời điểm đang nói, thiếu niên nâng khóe môi mỉm cười, một nụ cười rực rỡ liền xuất hiện trên khuôn mặt.
Khuôn mặt Sở Ngôn cực kì tinh xảo, đuôi mắt dài nhỏ, lông mi cong dày, mũi cao thẳng, làn da trắng nõn. Diện mạo như vậy nếu như trong quá khứ cùng với dáng vẻ âm trầm, nhìn qua thật lạnh lẽo giống như Vampire.
Mà bây giờ, Triệu Liên cảm thấy trong lòng sợ hãi, dường như có một cái trống lớn ở trong lòng tự nhiên gõ mạnh một cái.
___Rõ ràng chỉ là tóc ngắn đi một chút, như thế nào lại giống như có sự khác biệt rất lớn?
Đêm qua khi đang trò chuyện, tuy Triệu Liên thấy được Sở Ngôn có biến hóa, nhưng cũng không quá rõ ràng. Thế nhưng lúc này, anh thấy được sự biến hóa của thiếu niên, giống như mỹ ngọc được mài dũa, lập tức trở nên rực rỡ tươi đẹp rất nhiều.
Trong lòng nhất thời trăm mối cảm xúc đan xen, cuối cùng không biết tại sao, Triệu Liên vậy mà dặn dò: “Tuy rằng cậu bây giờ rất tốt, nhưng sau khi vào phòng họp, cậu.... cậu vẫn giống như trước đây thì tốt hơn.”
Lời nói này làm cho mi tâm* Sở Ngôn nhíu lại, mặc dù cậu không rõ ý đồ của Triệu Liên nhưng cậu cảm thấy đối phương không có ác ý đối với mình. (*vùng giữa hai đầu lông mày)
Chờ sau khi vào văn phòng, Sở Ngôn liền làm như lời Triệu Liên nói, hơi hơi cúi đầu dùng tóc mai che đi đôi mắt, hơi nâng mắt đánh giá người trong phòng. một loại không khí im lặng trầm mặc cùng áp lực tuôn ra từ trên người thiếu niên, rõ ràng mặc sơ mi trắng lại mang đến một cảm giác âm lãnh đặc biệt.
Triệu Liên thấy thế nhất thời cả kinh: mình chỉ là thuận miệng nói đề nghị, làm sao lại đột nhiên biến trở về rồi?!
Triệu Liên như ngốc hòa thượng sờ đầu tìm tóc, mà mặt khác ở trong phòng hội nghị còn lại hai người đang nhìn thiếu niên âm trầm, hơi chau mày.
Ngồi ở vị trí cuối cùng của hội nghị là tổng giám đốc bộ nhân sự của Hoa Tinh, ngồi bên cạnh gã là một người đàn ông nhã nhặn lịch sự. Ánh mắt Sở Ngôn chỉ dừng trên hai người trong chốc lát, sau đó nhìn sang người đàn ông trẻ tuổi, đồng tử co rụt lại, cuối cùng cúi đầu không nói gì.
Vị tổng giám đốc người gầy teo kia cười xấu hổ, nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi kia nói: “Ngài Chu, đây là Sở Ngôn. Một năm trước công ty của chúng tôi mất rất nhiều công sức mới kí được hợp đồng với cậu ấy, ngài xem điều kiện bên ngoài của cậu ấy, dáng người rất tốt, nhưng còn trẻ, năm nay mới 18 tuổi, là một mầm non tốt hiếm có đấy.”
Mấy câu nói thổi phồng khiến Sở Ngôn nghĩ tới vài thứ mà khiêu mi, mà ở một bên sắc mặt Triệu Liên có chút kì dị.
Mầm non tốt hiếm có?
Mất rất nhiều công sức mới kí được hợp đồng?
Tổng giám đốc trợn mắt nói dối quá rồi!
Có điều người đàn ông đối với việc tổng giám đốc Vương ba hoa không phản ứng, anh ta trực tiếp nở nụ cười, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, nói: “Cảm ơn quý công ty bỏ thứ yêu thích, bây giờ tôi cùng Sở Ngôn kí hợp đồng thôi.”
“Ngài Chu, Sở Ngôn còn trẻ như vậy, không biết tiền đồ vô lượng ra sao, cậu ấy đối với chúng tôi rất quan trọng....”
“Ý của giám đốc Vương là?”
“Hợp đồng giữa chúng tôi và Sở Ngôn còn ba năm rưỡi, lúc trước đã chuẩn bị vài bộ phim truyền hình cho cậu ấy thử vai......”
.................
Ngay từ đầu không để ý tới những người có mặt ở đây, giám đốc Vương liên tục khoe khoang khoác lác, đem nguyên chủ thổi lên tận trời. Đầu tiên nói cái gì mà Sở Ngôn là mầm tốt bọn họ bồi dưỡng nhiều năm; lại cái gì mà bọn họ đã chuẩn bị vài dự án lớn, chỉ chờ Sở Ngôn một lần xuất hiện liền phát hồng.
Vậy mà người đàn ông trẻ tuổi cũng không có chút phản ứng nào, khóe miệng hàm chứa ý cười nghe giám đốc Vương tranh luận.
Đợi đến khi giám đốc Vương bắt đầu đem tiền phá hợp đồng trực tiếp tăng lên cao gấp ba lần, người đàn ông trẻ tổi kia vẫn ngậm ý cười như cũ, chẳng qua là tiếng gõ bàn bỗng nhiên dừng lại. Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía giám đốc Vương, giọng điệu bình thản, nụ cười lại lạnh lẽo nói: “Giám đốc Vương, ngài còn nhớ tôi đang đại diện cho ai tới kí hợp đồng với Sở Ngôn chứ?”
Một câu kia trực tiếp làm cho sắc mặt giám đốc Vương đại biến, cuối cùng lấy ra hợp đồng vi phạm ban đầu để đối phương kí hợp đồng cùng Sở Ngôn.
Thời điểm phát sinh những việc này, Sở Ngôn đều đứng ở một bên, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn. Không có phản đối, cũng không có đối nghịch lại, thẳng đến lúc kí tốt các thủ tục phá bỏ hợp đồng, Triệu Liên mang vẻ mặt áy náy đi tới, nuối tiếc nói với cậu thật xin lỗi.
Đối với việc này, Sở Ngôn mỉm cười, lắc tay nói: “Anh vì tốt cho tôi, mới để tôi tới Thiên Thịnh.”
Triệu Liên Nghe vậy sửng sốt, cả kinh nói: “Cậu biết Thiên Thịnh muốn ký hợp đồng với cậu?”
Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn lại trầm ổn không chút sợ hãi, lúc này ngài Chu đang bàn giao công việc cuối cùng với giám đốc Vương, mà Sở Ngôn nhìn Triệu Liên trước mắt, bình tĩnh nói: “Ngài Chu chính là Chu Hòa Huy- kim bài người đại diện của Thiên Thịnh, tôi biết anh ta, dưới tay anh ta đã có một vị ảnh hậu và ba nghệ sĩ hạng A.”
“Cậu rất quan tâm đến người trong giới?” Triệu Liên kinh ngạc hỏi: “Trước kia không phải cậu ghét mấy thứ này nhất sao?”
Nghe vậy, Sở Ngôn cười mà không nói.
Dù sao từ trước tới giờ nguyên chủ cũng không đến công ty, cho nên đến lúc phải rời đi Sở Ngôn cũng không phải sắp xếp lại thứ gì, liền cùng Chu Hòa Huy rời khỏi công ty giải trí Hoa Tinh.
Trước khi đi, Triệu Liên có chút không đành lòng nói với cậu, nếu không thể phát triển ở Thiên Thịnh, có thể trở về tìm anh ta.
Hành động thiện ý này khiến u ám trong mắt Sở Ngôn biến mất, cười gật gật đầu.
Chu Hòa Huy đi xe huyền phù đến, Sở Ngôn đi theo cùng anh ta lên xe, mở hệ thống tự động lái, hai người ngồi ở phía sau bắt đầu trao đổi về công việc sau này.
Sau khi lấy ra một phần trong hợp đồng cho Sở Ngôn, Chu Hòa Huy liền cúi đầu chỉnh lý lại tài liêu của mình. Sở Ngôn không để ý chút lạnh nhạt này, ngược lại hăng hái xem tư liệu đang trôi nổi trước mặt. Thời điểm nhìn thấy kì hạn hợp đồng là ba năm, cậu hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt sâu thẳm mỉm cười.
“Ngày mai tôi sẽ đưa cậu đi thử vai tại một đoàn làm phim, đây là kịch bản AI, cậu nhìn xem cho kĩ.” Vừa nói, Chu Hòa Huy vừa đưa cho Sở Ngôn một con chíp nhỏ, nói: “Cậu tận lực bắt trước theo nó, vai này là nam thứ hai, nếu không có bất ngờ xảy ra, chắc chắn công ty sẽ lấy vai này cho cậu.”
Sở Ngôn bình tĩnh gật đầu, nhận được AI kịch bản, cậu nhỏ giọng nói “Cảm ơn”.
Thiếu niên phản ứng cực kì lạnh nhạt làm Chu Hòa Huy đang lơ đễnh trái lại có hứng thú quan sát cậu hồi lâu, cuối cùng, Chu Hòa Huy dường như nhớ ra cái gì, hỏi: “cậu không muốn biết tôi là ai? Vì sao tôi muốn kí hợp đồng với cậu? Tại sao tôi phải cho cậu tài nguyên à?”
Nghe vây, Sở Ngôn đang cúi đầu nhìn kịch bản liền chậm rãi ngẩng đầu lên.
Theo động tác của cậu, mái tóc dày phút chốc rơi sang hai bên, lộ ra vầng chán no đủ cùng một đôi con ngươi trong trẻo. Trong ánh mắt màu nhạt mang theo chút ý cười nhẹ, khóe môi xinh đẹp nhẹ nâng, một loại khí chất tao nhã cao quý khó có thể hình dung phút chốc từ trên người thiếu niên lan tỏa ra bốn phía.
Rõ ràng ngồi trên xe mà lại giống như đang ngồi trên một vương tọa tôn quý.
Mi tâm Sở ngôn hơi nhíu, cười hỏi: “Anh là Chu Hòa Huy, người đại diện kim bài của Thiên Thịnh. Điều thứ nhất tôi đã biết, hai điều còn lại tôi nghĩ chắc anh sẽ không cho tôi đáp án, ít nhất hiện tại sẽ không. Vậy nếu chúng ta hợp tác, không bằng làm quen một chút?”
Biến hóa của thiếu niên làm cho Chu Hòa Huy bỗng nhiên giật mình, đã thấy đối phương nâng khóe môi, vươn tay phải.
“Tôi là Sở Ngôn,về sau xin được chỉ bảo nhiều hơn, ngài Chu.”
Trên đường đi sau đó, Sở Ngôn nghiêm túc xem tư liệu, chỉ có Chu Hòa Huy sắc mặt quái dị nhìn phía bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng dùng dư quang lén nhìn Sở Ngôn vài lần. Cố tình người phía sau giống như không phát hiện ra điều gì, như cũ cẩn thận xem hợp đồng.
Tận đến khi xe huyền phù dừng lại phía dưới nhà của Sở Ngôn, cậu mới bỏ hợp đồng trong tay xuống, sau đó nhìn Chu Hòa Huy a một tiếng lộ răng nanh nhỏ, hỏi: “Chu ca, anh có kịch bản không? Không phải kịch bản AI, là kịch bản chữ ấy.”
Chu Hòa Huy nghe vậy sửng sốt, hỏi: “Cậu muốn kịch bản làm gì? Tôi đã giúp cậu chế tác tốt kịch bản AI.”
Sở ngôn lại mỉm cười nói: “Tôi muốn xem kịch bản phim nó như thế nào, Chu ca, anh sẽ không phải là không có chứ?”
Chu Hòa Huy: “[email protected]#$^@#”
Nửa giờ sau khi Sở Ngôn về tới nhà, bỗng nhiên có tin nhắn kèm theo một tệp tin.
【Chu Hòa Huy: Tuy rằng biết đây là phép khích tướng của cậu nhưng trong vòng giải trí trên toàn bộ tinh hệ, không có chuyện gì mà Thiên Thịnh không làm được. Sáng sớm ngày mai, tôi mang cậu đi thử vai.】
Thấy vậy, Sở Ngôn “phù” một tiếng bật cười, một bên nhận lấy kịch bản chính thức- kịch bản chữ bị mọi diễn viên coi là đồ bỏ, một bên bất đắc dĩ nói nhỏ: “Nói như vậy vẫn là trúng phép khích tướng đúng không?”
______________________________________
Tác giả nêu suy nghĩ của mình:
Không được nuôi em bé béo mập! Nuôi bé béo mập là làm hư con gái!QAQ!!!
___ Chả hiểu tác giả đang nói gì lun___