Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 165
Tuy rằng phân lượng của giải Kim Đỉnh không sánh được với Kim Thịnh, thế nhưng cũng không phải mỗi diễn viên tuyến đầu đều từng đoạt được danh hiệu Ảnh đế Kim Đỉnh. Thậm chí có vài người suốt cả sự nghiệp cũng không nhận được bất kỳ chiếc cúp nào từ tám liên hoan phim lớn, chỉ có thể dựa vào những giải thưởng hạng 2 mà bò lên vị trí tuyến đầu.
Trong lễ trao giải Kim Đỉnh năm nay, khiến mọi người háo hức mong chờ nhất đương nhiên là giải ‘Nam chính xuất sắc nhất’ và ‘Phim điện ảnh xuất sắc nhất’.
Tại mỗi hạng mục Kim Đỉnh đều có mười danh ngạch đề cử, sau khi giải ‘Nữ chính xuất sắc nhất’ được công bố cũng chính là thời gian của giải ‘Nam chính xuất sắc nhất’. Chỉ là sau khi An Thiều Dương xuống sân khấu rồi, phía ban tổ chức cũng không nóng vội mời người lên trao giải mà lại an bày một ca sỹ trứ danh lên biểu diễn ca khúc chủ đề của 《Hắc ám tập kích》, coi như một bước đệm giữa hai giải thưởng.
Trong hội trường rộng lớn, tiếng hát êm ái du dương vang lên, quanh quẩn giữa không trung thật lâu không tan. Giai điệu nhẹ nhàng uyển chuyển này giống như có thể an ủi tất cả xao động trong lòng người, thế nhưng trên thực tế, những người đang có mặt tại khán phòng hiện tại không mấy ai có thể thực sự bình tĩnh.
Trong số mười ứng viên đề cử, có ba người đến từ ngoại quốc, bảy người là diễn viên Hoa quốc.
Ba vị diễn viên ngoại quốc theo thứ tự là Oliver Ashley, Raymond Westdruck cùng với ngôi sao hài kịch Anh quốc David Hughtfield. Hai người trước, một là Ảnh đế xếp hạng thứ hai, một là xếp hạng thứ sáu toàn tinh hệ, hai người từ lúc bước vào giới diễn viên đến bây giờ đã thu hoạch vô số giải thưởng, thậm chí Raymond vừa rồi còn giành được cúp ‘Nam phụ xuất sắc nhất’ của Kim Đỉnh.
Năm nay, đội hình các thế lực nước ngoài đánh sâu vào giải Kim Đỉnh quả là vô cùng cường đại, thế nhưng phía Hoa quốc cũng không hề lạc hậu. Bạch Kỳ Nhiên và Cố Trầm Trạch bằng vào 《Diêu tưởng thanh》 cùng sánh vai đề cử nam chính, Sở Ngôn cũng dựa vào 《Nghe tiếng gió thổi 》 chiếm được đề cử. Ngoài bọn họ ra còn có bốn vị diễn viên Hoa quốc ưu tú chiếm được đề cử, đồng thời vô cùng có dã tâm với cúp Ảnh đế.
Có thể nói, giải ‘Nam chính xuất sắc nhất’ của Kim Đỉnh năm nay có sự cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Vị thần vận mạng hình như đã cố tình hướng cho rất nhiều nam diễn viên ưu tú đều hoạt động mạnh mẽ trong năm nay, từ đó cho ra đời thật nhiều tác phẩm đặc sắc. Thực lực của mỗi người bọn họ đều là vô cùng ưu tú, có vài người thậm chí đặt ở những giải thưởng khác liền danh chính ngôn thuận ôm cúp, thế nhưng đặt ở giải Kim Đỉnh năm nay bọn họ lại không quá khẳng định phần thắng của chính mình.
Tiếng hát ngân nga dư vị lâu dài, đợi một khắc ngay khi âm nhạc kết thúc, cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
MC lần nữa xuất hiện trên sân khấu, mỉm cười khởi động không khí khiến khán giả cười vang. Bất quá trong đám đông này, những diễn viên được đề cử cho giải ‘Nam chính xuất sắc nhất’ không cách nào thật sự nhập tâm vào câu chuyện của MX. Trong khoảnh khắc như vậy, cho dù là Oliver Ashley đã bỏ túi không ít cúp Ảnh đế, là người đứng tại bảo tọa á quân khắp tinh hệ cũng không khỏi có chút khẩn trương.
Phải biết rằng, nếu xét trên cả tinh hệ, diễn viên hiện tại đang giữ nhiều cúp nhất không phải Oliver cũng không phải An Thiều Dương mà là một diễn viên kỳ cựu người Pháp. Vị diễn viên nọ năm nay 62 tuổi, tổng cộng từng nhận được hai tượng vàng Oscar, một cúp Kim Thịnh, nếu tính hết tất cả những giải thưởng hàng đầu của các quốc gia, ông tổng cộng đang sở hữu mười chín chiếc cúp.
Mà về số lượng cúp này, vị diễn viên kỳ cựu kia đang nhiều hơn An Thiều Dương mười chiếc cúp hàng đầu, so với Oliver càng là nhiều hơn một giải Oscar, mười hai cúp thưởng.
Chẳng có ai sẽ ngại vinh dự của mình quá nhiều, giải thưởng Ảnh đế Ảnh hậu đối với diễn viên mà nói chính là một sự khẳng định lớn lao, là sự công nhận với thực lực của bọn họ. Mà trong số những người này cũng có vài diễn viên đã thăng lên tuyến đầu từ lâu nhưng chưa giành được bất kỳ cúp Ảnh đế nào, đối với cái vinh dự đó càng là khát cầu tột độ.
Trong số mười người được đề cử, tám người đã là tuyến đầu tiêu biểu, chỉ còn hai người là đang dẫm chân tại hàng ngũ tuyến đầu.
Nếu như đối với những người trước mà nói, chiếc cúp này nhiều lắm chỉ là làm đẹp thêm cho lý lịch, như vậy đối với hai người sau thì đây chính là then chốt để bọn họ bứt phá bước lên đẳng cấp mới.
Sở Ngôn muốn chiếc cúp này, Bạch Kỳ Nhiên đồng dạng cũng muốn.
Ngay khi khách mời trao giải lên sân khấu, Sở Ngôn nhẹ nhàng vỗ tay, sau đó máy liên lạc chợt rung nhẹ. Y mở ra xem, khi đọc được những lời lẽ này chợt có hơi sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng cong cong khóe môi trả lời: /Cũng tương đồng, nếu anh đoạt được chiếc cúp này, tôi sẽ chúc mừng anh đã cách vị trí đó gần hơn một chút, Tiểu Bạch ca./
Khi đối mặt với tình huống thế này, có thể đối với những người khác mà nói trong lòng sẽ có chút xấu hổ khúc mắt, thế nhưng đối với Bạch Kỳ Nhiên và Sở Ngôn mà nói cả hai người đều rất thản nhiên, thậm chí không thèm để ý.
Sở Ngôn là vì tin tưởng thực lực của bản thân, một chiếc cúp cũng không đại biểu cái gì quá lớn. 《Diêu tưởng thanh》 y đã xem qua, Tiểu Bạch thực sự có tư cách nhận được chiếc cúp này, biểu hiện của y trong phim vô cùng tốt. Mà Bạch Kỳ Nhiên lại là không quá quan tâm đối với sự nghiệp diễn xuất, có thể tiến thêm một bước là chuyện tốt, thế nhưng nếu không thể tiến thêm cũng là không sao.
Dưới tình huống như vậy, đương sự không để tâm, thế nhưng những người hâm mộ sau kính VR đã hồi hộp đến siết chặt nắm tay.
/Sở Nghiên Nghiên và Tiểu Bạch vậy mà lại cùng đề danh một giải thưởng nha!/
/Như vậy phải làm sao đây, nếu như Sở Nghiên Nghiên lấy giải Tiểu Bạch sẽ không vui, nếu là Tiểu Bạch lấy giải Sở Nghiên Nghiên sợ là cũng buồn bực. chuyện này thực sự quá khó khăn rồi, chẳng lẽ đây là dấu hiệu trời thật sự muốn cho chìm thuyền “Sở Bạch”?!/
/Ê! Em gái lầu trên, “Sở Bạch” đã sớm chìm rồi có được không!/
/Chuyện này quá đau lòng rồi mà, mọi người không phát hiện trong danh sách đề cử còn có cả Raymond sao? Oliver cũng có một phần nữa! Ôi chao ôi… cái này là ngũ giác tình yêu rồi đi!/
Oliver và Raymond đều là nam diễn viên hàng đầu nước Mỹ, bọn họ ở quê hương có một lượng fans CP cực kỳ khổng lồ. Cp của hai người này có thể nói là che trời lấp đất, phóng mắt toàn bộ Hoa quốc… không, nên nói là phóng mắt toàn bộ tinh hệ quả thật không có bất kỳ tà giáo nào có thể sánh vai với cái hàng không mẫu hạm này, ngay cả “Sở Bạch”, “Bạch Sở” trong thời kỳ toàn thịnh cũng không thể cùng bọn họ ganh đua.
Dưới tình huống như thế, những ứng viên được đề cử bên dưới sân khấu đều bày ra vẻ bình tĩnh, mặt mang ý cười, thong dong nhìn khách mời nhận lấy tờ kết quả. Ngay khi vị khách mời trao giải kia nhìn thấy tên của người đoạt cúp rõ ràng cũng hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười nhìn về phía khán phòng, bắt đầu pha trò chòng ghẹo và kéo sự quan tâm của mọi người.
Trong lúc khách mời đang nói chuyện, trên sân khấu lập tức xuất hiện hình ảnh giả lập toàn tức của các diễn viên và đoạn trích kinh điển trong tác phẩm đề cử.
Thanh niên tuấn mỹ tú lãng mặc áo blouse trắng, đi từng bước hướng về bóng tối, vươn tay tắt đi ngọn đèn sau cùng. ——《Nghe tiếng gió thổi 》, Sở Ngôn.
Kỵ sỹ chính nghĩa dũng cảm cầm cự kiếm trong tay, đối đầu với vô số kẻ phản bội từ thần đình, cả người dính đầy máu tươi. ——《Hắc ám tập kích 》, Raymond Westdruck.
Hai người đàn ông đẹp trai phong độ đứng trong nhà gỗ cạnh bờ sông, tắm mình trong ánh trăng mộng ảo dịu dàng hôn nhau. ——《Diêu tưởng thanh 》, Cố Trầm Trạch, Bạch Kỳ Nhiên.
…
Còn có rất nhiều bộ phim và diễn viên ưu tú khác, vào giờ khắc này lần lượt xuất hiện trên sân khấu, mang khán giả lần nữa đi đến thế giới thuộc về điện ảnh mà bọn họ tạo ra, khiến mọi người cảm nhận được vui buồn yêu giận của nhân vật mà bọn họ thể hiện.
Đến cuối cùng, hình ảnh kết túc tại tạo hình giáo viên nam của Oliver, cả khán phòng lần nữa vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, hiến dâng sự ngợi ca chân thành nhất với mười diễn viên ưu tú vừa rồi.
Sau một hồi lâu, vị khách mời trao giải nọ mới cười nói: “Năm nay, chúng ta đã nhìn thấy vô số tác phẩm ưu tú, giới giải trí một mực phát triển rực rỡ, chính vì nhiều diễn viên cống hiến vì sự nghiệp diễn xuất vĩ đại như vậy nên bây giờ chúng ta mới có giới điện ảnh phồn vinh thịnh vượng nhường này.”
Giọng nói của vị lão đạo diễn này sang sảng có lực, ngữ tốc không nhanh nhưng cũng không chậm, mỗi từ đều vững vàng tiến vào tai mọi người, khiến bọn họ nín thở lắng nghe.
“Hôm nay có thể đứng trên sân khấu trao giải thưởng này, tôi cảm thấy rất vinh hạnh cũng rất vui mừng. Tôi đã nhìn thấy được vô số ngôi sao mới mọc lên trên bầu trời nghệ thuật, cũng nhìn thấy những lực lượng trung kiên vẫn luôn chống chọi cùng sự khắc nghiệt của giới giải trí từng bước tiến lên.” Dừng một chút, vị đạo diễn kia còn nói thêm: “Ngày hôm nay, 《Diêu tưởng thanh》 đứng giữa hoàng hôn lo lắng kêu gào, cho dù 《Hắc ám tập kích》 thì 《 He 》(Anh ấy) cũng sẽ không ngừng lại bước chân 《Cứu vớt thế giới 》. 《Nếu như 》 còn muốn nói thêm gì nữa, vậy nhất định là 《Tiếng chuông chiều qua》vẫn văng vẳng chờ đợi 《Ánh bình minh 》, cuối cùng nhất định sẽ gặp được hy vọng, gặp được《Người lặng lẽ bung dù》, sau đó liền có thể 《Nghe tiếng gió thổi 》.”
Đoạn nói chuyện vừa dứt, tiếng vỗ tay lập tức vang lên rền rã, gần như muốn bật tung nóc nhà.
Nghe được một đoạn liên kết tác phẩm thông thuận và ý nghĩa như vậy, cảm xúc của Sở Ngôn cũng một mực dâng trào, nhịn không được dùng sức vỗ tay. Y vừa vỗ tay vừa nghe Sở Tiêu Khanh ở bên cạnh thấp giọng nói: “Cả đời của Triệu lão đều kính dâng cho nền điện ảnh Hoa quốc, nếu như có thể nhận được giải thưởng do đích thân ngài ấy trao tặng, đó chính là vinh dự cả đời của diễn viên.”
Sở Ngôn hơi ngẩng ra, sau một chốc mới cười nói: “Vâng, em sẽ tiếp tục cố gắng.”
Không sai, khách mời trao giải ‘Nam chính xuất sắc nhất’ lần này của Kim Đỉnh chính là chủ tịch Hội đồng nghệ thuật của giải Kim Thịnh, cũng là hội viên danh dự của Hội đồng nghệ thuật quốc gia, được vô số hậu bối ngưỡng mộ kính trọng. Ông chính là lão đạo diễn trứ danh của Hoa quốc, Triệu Thành Phong.
Nhớ đến những tác phẩm vị lão tiền bối này đã từng quay, lại liên tưởng đến đoạn lời nói vừa nãy, Sở Ngôn chỉ cảm thấy trong lòng mình giống như có thứ gì đó đang dần bùng cháy. Y ngừng thở, lẳng lặng chờ đợi tiếng vỗ tay trong khán phòng ngừng lại, sau đó!
Chỉ thấy Triệu lão lần nữa tiến đén gần micro, dưới ánh mắt xoi mói của tất cả mọi người ông cụ tóc hoa râm này mỉm cười hòa á, nhẹ giọng nói: “Nam chính xuất sắc nhất của giải Kim Đỉnh Hoa quốc lần thứ 242, năm 3019 là….”
“Cố Trầm Trạch, 《Diêu tưởng thanh 》!”
Thân thể căng chặt chợt thả lỏng, Sở Ngôn lập tức thở dài một hơi mỉm cười, tăng mạnh thanh âm tiếng vỗ tay.
Giữa tràng pháp tay này, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về vị tân Ảnh đế đang ngồi giữa đoàn phim. Đối thủ cũ của Cố Trầm Trạch, Oliver Ashley cũng đang vỗ tay chúc mừng đối phương, mà người vốn là đối thủ của Cố Trầm Trạch, Raymond cũng đang bước đến chúc mừng anh… Sở Ngôn vì anh mà vỗ tay, cả hội trường đều vì anh mà dâng lên lời chúc phúc chân thành, mà ngay cả Bạch Kỳ Nhiên đang ngồi bên cạnh cũng vô cùng cao hứng vỗ tay cổ vũ.
Rất nhanh, sau khi Cố Trầm Trạch lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ xong, phần trao giải của ‘Nam chính điện ảnh xuất sắc nhất’ cũng triệt để kết thúc.
Tiếp đó chính là giải ‘Đạo diễn điện ảnh sản xuất nhất’, ba chữ Sở Tiêu Khanh nghiễm nhiên được gọi lên, vì đoàn phim 《Nghe tiếng gió thổi 》 bắt được chiếc cúp vô cùng quan trọng. Mà tại giải ‘Phim điện ảnh xuất sắc nhất’ ngay sau đó, 《Nghe tiếng gió thổi 》 cũng lần nữa thông quan chém tướng, trở thành bộ phim được sự công nhận cao nhất trong đêm nay.
Ngay một khắc sau khi giải Kim Đỉnh kết thúc, vô số truyền thông liền lên mạng báo cáo kết quả của giải Kim Đỉnh năm nay.
An Thiều Dương lần thứ hai phong hậu, Cố Trầm Trạch cũng lần nữa ngồi lên bảo tọa Ảnh đế, Sở Tiêu Khanh nhận được giải ‘Đạo diễn điện ảnh sản xuất nhất’, 《Nghe tiếng gió thổi 》 trở thành quán quân đêm nay. Hoa quốc vẫn là người thắng cuối cùng trong giải Kim Đỉnh, rất nhiều ký giả đều tỏ vẻ năm nay có rất nhiều bộ phim xuất sắc, cạnh tranh tương đối kịch liệt, hoàn toàn vượt qua độ tàn khốc của năm rồi.
Bất quá trong những bài báo này cũng có một vài người tỏ vẻ, Sở Ngôn và Bạch Kỳ Nhiên muốn giật được cúp Ảnh đế tại thời điểm trăm hoa đua nở thế này thật sự quá mức khó khăn. Có lẽ bọn họ nên đợi thêm vài năm, tích cóp càng nhiều lực lượng rồi sẽ có thể nhảy vọt qua ranh giới gian nan kia.
Sau lễ trao giải, cũng có người phỏng vấn Sở Ngôn về quan điểm việc mình không nhận được cúp Ảnh đế.
Đối mặt với ánh đèn loang loáng, người thanh niên tuấn tú xinh đẹp hơi cong cong khóe môi, để lộ nụ cười ung dung, trấn định ôn hòa nói: “Tôi thích đóng phim, tôi nhiệt tình yêu thích việc diễn xuất, tôi còn muốn biểu diễn thêm nhiều nhân vật, kể lại thật nhiều câu chuyên. Tôi cảm thấy đóng phim là một việc vô cùng thú vị, vậy nên tôi sẽ tiếp tục cố gắng diễn dịch thêm càng nhiều vai diễn, cũng hy vọng có thể nhận được càng nhiều đề cử, đồng thời…” Sở Ngôn cười cười, tiếp tục nói: “Không phải uổng công một hồi như vậy nữa.”
Sở Ngôn trả lời lớp lang trật tự, cẩn thận dè dặt, khiến các phóng viên không có cơ hội nào làm khó dễ. Cũng không phải không có người hỏi có phiền muộn hay thất vọng không, thế nhưng đối với những người này Sở Ngôn chỉ kinh ngạc hỏi ngược lại: “Lẽ nào biểu hiện của tôi rất giống một người mê man thất vọng?”
Sau đó Sở Ngôn nhanh chóng rời khỏi hiện trường lễ trao giải Kim Đỉnh, lên xe huyền phù rời đi.
Trong xe một mảnh an tĩnh, trợ lý cúi đầu không nói lời nào, Chu Hòa Huy ngẩng lên nhìn Sở Ngôn, qua hồi lâu mới lên tiếng: “Tôi nghĩ, cậu cũng không cần nghe lời an ủi làm gì. Tiểu Ngôn, trong cái vòng tròn này mặc dù có rất nhiều giải thưởng thế nhưng diễn viên lại càng nhiều, biểu hiện của anh rất tốt, sau này sẽ càng có nhiều cơ hội lý tưởng hơn.”
Nghe vậy Sở Ngôn hơi ngược mắt, dùng ánh trầm lặng đối diện với Chu Hòa Huy.
Chu Hòa Huy thấy vậy chợt sửng sốt, trong lòng đột nhiên khẩn trương, anh theo bản năng nghĩ đến: Không thể nào, Tiểu Ngôn vẫn luôn rất thành thục lại thực sự bị thương, thật sự cảm thấy khó chịu?!
Chu Hòa Huy cẩn thận sắp xếp ngôn ngữ một chút, cố gắng khiến vẻ mặt của mình càng thêm nhu hòa, anh vừa cười vừa nói: “Tiểu Ngôn, đây chỉ mới là giải Kim Đỉnh, chúng ta còn có Kim Hoa, Kim Lăng và giải Oscar! Không cần lo lắng, cậu xem, 《Nghe tiếng gió thổi 》 không phải đã nhận được giải ‘Phim điện ảnh xuất sắc nhất sao? Sau này khẳng định còn cơ hội… Này…”
Chỉ thấy trong khoang xe ánh sáng lờ mờ, đôi mắt của thanh niên giống như ngấn lệ, hàng mày anh tuấn cau lại, môi nhếch lên.
Bộ dạng này thật giống người đã thương tâm đến cực điểm lại phải cố gắng đè ép tình cảm của mình, thế nhưng lại không ngờ biểu tình đã tố cáo nội tâm não nề buồn thảm.
Đến lúc này Chu Hòa Huy mới chợt nhớ đến: Cho dù tính cách có thành thục đến thế nào đi nữa, Sở Ngôn cũng mới hai mươi mốt tuổi nha!
Khi anh hai mươi mốt tuổi chỉ vừa gia nhập Thiên Thịnh làm trợ lý, mà Sở Ngôn lại trải qua việc được đề cử xong rồi chỉ có thể uổng công, anh làm sao có thể cho rằng Sở Ngôn sẽ không khó chịu? Anh thật sự có chút sơ ý rồi!
Cổ họng bỗng chốc nghện lại, trong lòng Chu Hòa Huy phức tạp quấn quýt, cực kỳ nặng nề, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng an ủi: “Tiểu Ngôn, giải thưởng hôm nay chỉ là mới bắt đầu, cậu còn có rất nhiều thời gian để phấn đấu. Nếu như cậu quá mức khó chịu có thể khóc lớn lên, anh nghĩ như vậy sẽ tốt hơn một chút, cậu không nên vẫn luôn kềm chế, quá mức dồn nén sẽ không tốt cho thân thể….”
“Phụt.”
“Mà thân thể không tốt sẽ… Ôi chao?!”
Trong khóe mắt Sở Ngôn còn vươn chút ánh nước, y không nhịn được cười nhẹ ra tiếng, đâu còn bộ dạng nhẫn nại trầm lặng vừa rồi?
Chu Hòa Huy chợt ngơ ngẩn: “Tiểu Ngôn, cậu đây là…”
“Anh Chu, em đâu có yếu ớt như vậy chứ? Em chỉ đang thử diễn lại một đoạn đặc sắc mà Cố Trầm Trạch từng thể hiện trong 《Diêu tưởng thanh》 mà thôi. Bất quá em cảm thấy diễn xuất của mình cũng khá tốt nha,ngay cả anh cũng bị gạt rồi, đúng là rất thú vị.”
Chu Hòa Huy: “…”
Thú vị cái qq ấy!
Cậu mau đem tất cả những sự khổ sở và tự trách vừa rồi của anh trả lại đây!!!
Suốt cả chặng đường Sở Ngôn không biểu hiện ra bất kỳ sự mất mác hay bi thống nào, y liên tục mỉm cười xác định lịch trình ngày hôm sau cùng trợ lý, chỉ có Chu Hòa Huy vẫn ngồi yên bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt tái xanh, khí áp quanh thân cực thấp, biểu tình đang viết rõ ‘Đừng có nói chuyện với tôi, tôi sợ mình sẽ lỡ tay đánh chết cậu.
Đợi khi xe dừng lạit rc nhà Sở Ngôn, Chu Hòa Huy mới hơi thả lỏng sắc mặt, trầm giọng nói: “Tối ngay ngủ cho ngon, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Sở Ngôn bất đắc dĩ cười nhẹ, ánh mắt hơi xoay chuyển, lại nói: “Kỳ thực em vẫn có chút không phục.”
Chu Hòa Huy hơi nhướn mày: “Không phục chuyện gì?”
Sở Ngôn cười híp mắt nói: “Em cảm thấy Tiểu Bạch càng có tư cách nhận giải hơi Cố Trầm Trạch.”
Chu Hòa Huy hoàn toàn không hiểu được nhíu mày: “Vì sao? Anh cho rằng trong bộ phim 《Diêu tưởng thanh》 này biểu hiện của Cố Trầm Trạch vẫn tuyệt đối lão luyện, tuy rằng Bạch Kỳ Nhiên cũng có tiến bộ rất lớn thế nhưng tổng thể vẫn là còn hơi non nớt.”
Sở Ngôn nặng nề thở dài một hơi, ý vị thâm trường nói: “Bởi vì, Tiểu Bạch mới là người chân chính chịu ♂ cực ♂ chịu ♂ khổ nha!”
Chu Hòa Huy: “…”
Excuse me? Meo meo meo meo meo meo?!
Tối hôm ấy, Sở Ngôn vừa vào nhà đã bị người đàn ông nào đó ôm vào trong lòng.
Trong nhà không hề mở đèn, Sở Ngôn đang muốn ra lệnh cho bộ cảm ứng thanh âm đã thấy Hạ Bách Thâm khẽ cúi người, suỵt một tiếng, nhẹ giọng nói bên tai y: “Không cần bật đèn, như vậy anh sẽ không nhìn được gương mặt của em. Ngôn Ngôn, nếu em không vui cứ khóc đi, có anh ở đây rồi.”
Sở Ngôn hơi ngơ ngẩn.
Đôi tay mạnh mẽ vững chãi của người đàn ông quàng qua hông y, hơi thở phát ra sau mỗi lời nói phả lên gương mặt khiến Sở Ngôn có chút nóng lên. Cho dù không mở đèn Sở Ngôn cũng biết rõ lỗ tai mình khẳng định đã đỏ lên, hơn nữa còn là đặc biệt đỏ bừng. Mà tại vành tai của y lai có một luồn độ ấm chậm rãi tràn khắp thân thể, lướt qua mỗi một tế bào rồi lại tụ tập về trong buồng tim, khiến y cảm thấy ấm áp gấp bội.
Qua một hồi trầm mặc, Sở Ngôn nhẹ giọng cười ra tiếng: “Vì sao em phải khóc?”
Hạ Bách Thâm cũng trầm mặc một hồi, nói: “Em là Ảnh đế của anh.”
Sở Ngôn có chút nghe không hiểu: “Anh nói cái gì?”
Hạ Bách Thâm cúi đầu nở nụ cười, khom lưng hôn nhẹ vành tai vợ yêu, nghiêm túc thốt ra từng từ: “Ngôn Ngôn, trong lòng anh em vĩnh viễn chính là Ảnh đế, Ảnh đế duy nhất.”
Trong bóng tối, người đàn ông rải từng nụ hôn nhỏ vụn một đường từ vành tai lên gương mặt thanh niên, cuối cùng dừng lại tại đôi môi triền miên ôn nhuận. Đèn vẫn luôn không được bật lên, cũng không cần nói quá nhiều lời nhàm chán, quần áo và vật dụng bị ném dọc từ huyền quang đến trước cửa phòng ngủ, tựa hồ đang biểu trưng cho một đêm tốt đẹp.
Chiếc giường lớn rộng rãi phát ra thanh âm cót két, kiều diễm đến khiến người ta xấu hổ. Đợi đến khi người đàn ông kia thực sự muốn tiến vào, Sở Ngôn lại chợt kéo tay Hạ Bách Thâm, đối phương ngước mắt nhìn y. Chỉ thấy dưới ánh trăng mông lung, đôi mắt trong suốt của thanh niên rạng rỡ mê người, phảng phất chìm đắm trong trời sao nhiều không đếm xuể.
Giọng nói của Sở Ngôn hơi khàn, chợt hỏi: “Vì sao mọi người đều cho rằng em sẽ không vui?”
Hạ Bách Thâm cười nhẹ hôn lên đôi môi mềm mại, đồng thời cực kỳ dịu dàng trả lời: “Bởi vì, trái tim của em là mềm mại.”
Mà ngay khi nói xong, anh lại hung hăng xông thẳng vào trong.
Tiếng cọt kẹt của ván giường chưa từng gián đoạn, tiếng ngân nga êm tai của thanh niên cũng phảng phất như đoạn cảm nghĩ nhận giải tốt đẹp nhất vẫn luôn quanh quẩn trong phòng. Đêm nay, Sở Ngôn nắm vai của người yêu, dù không nhận được cúp Ảnh đế nhưng y lại sở hữu tình yêu thuần chất của người đàn ông này.
Bất quá Sở Ngôn lại quên đi một việc, nửa đêm hôm nay chính là thời gian cập nhật của ‘Hoa tinh rực rỡ’.
Tất cả mọi người đều chú ý lễ trao giải Kim Đỉnh, bởi vì bọn họ đều biết nếu như Sở Ngôn hoặc Bạch Kỳ Nhiên thu được giải Ảnh đế, như vậy bọn họ không chừng có thể vượt qua tuyến đầu, trở thành vị nghệ sỹ tuyến đầu tiêu biểu thứ 36 của Hoa quốc.
Thế nhưng cả Sở Ngôn và Bạch Kỳ Nhiên đều không nhận được giải, vậy nên các fans cũng không quá mức mặn mà với chuyện vượt tuyến nữa.
Đợi đến khi tiếng chuông nửa đêm gõ vang, trên trang web chính thức của ‘Hoa tinh rực rỡ’ liền cập nhật theo lệ thường, công khai danh sách thứ tự ới nhất. Đợi qua ba mươi giây sau mới có một cư dân mạng nhàm chán click vào, tùy tiện xem có gì thay đổi thú vị không. Sau đó, ngay khi nhìn thấy một cái tên người nọ chợt sửng sờ, hai mắt trợn to gần lọt ra ngoài!
/VKL?! Đây là có chuyện gì? Tôi bị mộng du rồi sao hay mặt trời đã mọc từ phía tây chứ?!!!
Trong lễ trao giải Kim Đỉnh năm nay, khiến mọi người háo hức mong chờ nhất đương nhiên là giải ‘Nam chính xuất sắc nhất’ và ‘Phim điện ảnh xuất sắc nhất’.
Tại mỗi hạng mục Kim Đỉnh đều có mười danh ngạch đề cử, sau khi giải ‘Nữ chính xuất sắc nhất’ được công bố cũng chính là thời gian của giải ‘Nam chính xuất sắc nhất’. Chỉ là sau khi An Thiều Dương xuống sân khấu rồi, phía ban tổ chức cũng không nóng vội mời người lên trao giải mà lại an bày một ca sỹ trứ danh lên biểu diễn ca khúc chủ đề của 《Hắc ám tập kích》, coi như một bước đệm giữa hai giải thưởng.
Trong hội trường rộng lớn, tiếng hát êm ái du dương vang lên, quanh quẩn giữa không trung thật lâu không tan. Giai điệu nhẹ nhàng uyển chuyển này giống như có thể an ủi tất cả xao động trong lòng người, thế nhưng trên thực tế, những người đang có mặt tại khán phòng hiện tại không mấy ai có thể thực sự bình tĩnh.
Trong số mười ứng viên đề cử, có ba người đến từ ngoại quốc, bảy người là diễn viên Hoa quốc.
Ba vị diễn viên ngoại quốc theo thứ tự là Oliver Ashley, Raymond Westdruck cùng với ngôi sao hài kịch Anh quốc David Hughtfield. Hai người trước, một là Ảnh đế xếp hạng thứ hai, một là xếp hạng thứ sáu toàn tinh hệ, hai người từ lúc bước vào giới diễn viên đến bây giờ đã thu hoạch vô số giải thưởng, thậm chí Raymond vừa rồi còn giành được cúp ‘Nam phụ xuất sắc nhất’ của Kim Đỉnh.
Năm nay, đội hình các thế lực nước ngoài đánh sâu vào giải Kim Đỉnh quả là vô cùng cường đại, thế nhưng phía Hoa quốc cũng không hề lạc hậu. Bạch Kỳ Nhiên và Cố Trầm Trạch bằng vào 《Diêu tưởng thanh》 cùng sánh vai đề cử nam chính, Sở Ngôn cũng dựa vào 《Nghe tiếng gió thổi 》 chiếm được đề cử. Ngoài bọn họ ra còn có bốn vị diễn viên Hoa quốc ưu tú chiếm được đề cử, đồng thời vô cùng có dã tâm với cúp Ảnh đế.
Có thể nói, giải ‘Nam chính xuất sắc nhất’ của Kim Đỉnh năm nay có sự cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Vị thần vận mạng hình như đã cố tình hướng cho rất nhiều nam diễn viên ưu tú đều hoạt động mạnh mẽ trong năm nay, từ đó cho ra đời thật nhiều tác phẩm đặc sắc. Thực lực của mỗi người bọn họ đều là vô cùng ưu tú, có vài người thậm chí đặt ở những giải thưởng khác liền danh chính ngôn thuận ôm cúp, thế nhưng đặt ở giải Kim Đỉnh năm nay bọn họ lại không quá khẳng định phần thắng của chính mình.
Tiếng hát ngân nga dư vị lâu dài, đợi một khắc ngay khi âm nhạc kết thúc, cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
MC lần nữa xuất hiện trên sân khấu, mỉm cười khởi động không khí khiến khán giả cười vang. Bất quá trong đám đông này, những diễn viên được đề cử cho giải ‘Nam chính xuất sắc nhất’ không cách nào thật sự nhập tâm vào câu chuyện của MX. Trong khoảnh khắc như vậy, cho dù là Oliver Ashley đã bỏ túi không ít cúp Ảnh đế, là người đứng tại bảo tọa á quân khắp tinh hệ cũng không khỏi có chút khẩn trương.
Phải biết rằng, nếu xét trên cả tinh hệ, diễn viên hiện tại đang giữ nhiều cúp nhất không phải Oliver cũng không phải An Thiều Dương mà là một diễn viên kỳ cựu người Pháp. Vị diễn viên nọ năm nay 62 tuổi, tổng cộng từng nhận được hai tượng vàng Oscar, một cúp Kim Thịnh, nếu tính hết tất cả những giải thưởng hàng đầu của các quốc gia, ông tổng cộng đang sở hữu mười chín chiếc cúp.
Mà về số lượng cúp này, vị diễn viên kỳ cựu kia đang nhiều hơn An Thiều Dương mười chiếc cúp hàng đầu, so với Oliver càng là nhiều hơn một giải Oscar, mười hai cúp thưởng.
Chẳng có ai sẽ ngại vinh dự của mình quá nhiều, giải thưởng Ảnh đế Ảnh hậu đối với diễn viên mà nói chính là một sự khẳng định lớn lao, là sự công nhận với thực lực của bọn họ. Mà trong số những người này cũng có vài diễn viên đã thăng lên tuyến đầu từ lâu nhưng chưa giành được bất kỳ cúp Ảnh đế nào, đối với cái vinh dự đó càng là khát cầu tột độ.
Trong số mười người được đề cử, tám người đã là tuyến đầu tiêu biểu, chỉ còn hai người là đang dẫm chân tại hàng ngũ tuyến đầu.
Nếu như đối với những người trước mà nói, chiếc cúp này nhiều lắm chỉ là làm đẹp thêm cho lý lịch, như vậy đối với hai người sau thì đây chính là then chốt để bọn họ bứt phá bước lên đẳng cấp mới.
Sở Ngôn muốn chiếc cúp này, Bạch Kỳ Nhiên đồng dạng cũng muốn.
Ngay khi khách mời trao giải lên sân khấu, Sở Ngôn nhẹ nhàng vỗ tay, sau đó máy liên lạc chợt rung nhẹ. Y mở ra xem, khi đọc được những lời lẽ này chợt có hơi sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng cong cong khóe môi trả lời: /Cũng tương đồng, nếu anh đoạt được chiếc cúp này, tôi sẽ chúc mừng anh đã cách vị trí đó gần hơn một chút, Tiểu Bạch ca./
Khi đối mặt với tình huống thế này, có thể đối với những người khác mà nói trong lòng sẽ có chút xấu hổ khúc mắt, thế nhưng đối với Bạch Kỳ Nhiên và Sở Ngôn mà nói cả hai người đều rất thản nhiên, thậm chí không thèm để ý.
Sở Ngôn là vì tin tưởng thực lực của bản thân, một chiếc cúp cũng không đại biểu cái gì quá lớn. 《Diêu tưởng thanh》 y đã xem qua, Tiểu Bạch thực sự có tư cách nhận được chiếc cúp này, biểu hiện của y trong phim vô cùng tốt. Mà Bạch Kỳ Nhiên lại là không quá quan tâm đối với sự nghiệp diễn xuất, có thể tiến thêm một bước là chuyện tốt, thế nhưng nếu không thể tiến thêm cũng là không sao.
Dưới tình huống như vậy, đương sự không để tâm, thế nhưng những người hâm mộ sau kính VR đã hồi hộp đến siết chặt nắm tay.
/Sở Nghiên Nghiên và Tiểu Bạch vậy mà lại cùng đề danh một giải thưởng nha!/
/Như vậy phải làm sao đây, nếu như Sở Nghiên Nghiên lấy giải Tiểu Bạch sẽ không vui, nếu là Tiểu Bạch lấy giải Sở Nghiên Nghiên sợ là cũng buồn bực. chuyện này thực sự quá khó khăn rồi, chẳng lẽ đây là dấu hiệu trời thật sự muốn cho chìm thuyền “Sở Bạch”?!/
/Ê! Em gái lầu trên, “Sở Bạch” đã sớm chìm rồi có được không!/
/Chuyện này quá đau lòng rồi mà, mọi người không phát hiện trong danh sách đề cử còn có cả Raymond sao? Oliver cũng có một phần nữa! Ôi chao ôi… cái này là ngũ giác tình yêu rồi đi!/
Oliver và Raymond đều là nam diễn viên hàng đầu nước Mỹ, bọn họ ở quê hương có một lượng fans CP cực kỳ khổng lồ. Cp của hai người này có thể nói là che trời lấp đất, phóng mắt toàn bộ Hoa quốc… không, nên nói là phóng mắt toàn bộ tinh hệ quả thật không có bất kỳ tà giáo nào có thể sánh vai với cái hàng không mẫu hạm này, ngay cả “Sở Bạch”, “Bạch Sở” trong thời kỳ toàn thịnh cũng không thể cùng bọn họ ganh đua.
Dưới tình huống như thế, những ứng viên được đề cử bên dưới sân khấu đều bày ra vẻ bình tĩnh, mặt mang ý cười, thong dong nhìn khách mời nhận lấy tờ kết quả. Ngay khi vị khách mời trao giải kia nhìn thấy tên của người đoạt cúp rõ ràng cũng hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười nhìn về phía khán phòng, bắt đầu pha trò chòng ghẹo và kéo sự quan tâm của mọi người.
Trong lúc khách mời đang nói chuyện, trên sân khấu lập tức xuất hiện hình ảnh giả lập toàn tức của các diễn viên và đoạn trích kinh điển trong tác phẩm đề cử.
Thanh niên tuấn mỹ tú lãng mặc áo blouse trắng, đi từng bước hướng về bóng tối, vươn tay tắt đi ngọn đèn sau cùng. ——《Nghe tiếng gió thổi 》, Sở Ngôn.
Kỵ sỹ chính nghĩa dũng cảm cầm cự kiếm trong tay, đối đầu với vô số kẻ phản bội từ thần đình, cả người dính đầy máu tươi. ——《Hắc ám tập kích 》, Raymond Westdruck.
Hai người đàn ông đẹp trai phong độ đứng trong nhà gỗ cạnh bờ sông, tắm mình trong ánh trăng mộng ảo dịu dàng hôn nhau. ——《Diêu tưởng thanh 》, Cố Trầm Trạch, Bạch Kỳ Nhiên.
…
Còn có rất nhiều bộ phim và diễn viên ưu tú khác, vào giờ khắc này lần lượt xuất hiện trên sân khấu, mang khán giả lần nữa đi đến thế giới thuộc về điện ảnh mà bọn họ tạo ra, khiến mọi người cảm nhận được vui buồn yêu giận của nhân vật mà bọn họ thể hiện.
Đến cuối cùng, hình ảnh kết túc tại tạo hình giáo viên nam của Oliver, cả khán phòng lần nữa vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, hiến dâng sự ngợi ca chân thành nhất với mười diễn viên ưu tú vừa rồi.
Sau một hồi lâu, vị khách mời trao giải nọ mới cười nói: “Năm nay, chúng ta đã nhìn thấy vô số tác phẩm ưu tú, giới giải trí một mực phát triển rực rỡ, chính vì nhiều diễn viên cống hiến vì sự nghiệp diễn xuất vĩ đại như vậy nên bây giờ chúng ta mới có giới điện ảnh phồn vinh thịnh vượng nhường này.”
Giọng nói của vị lão đạo diễn này sang sảng có lực, ngữ tốc không nhanh nhưng cũng không chậm, mỗi từ đều vững vàng tiến vào tai mọi người, khiến bọn họ nín thở lắng nghe.
“Hôm nay có thể đứng trên sân khấu trao giải thưởng này, tôi cảm thấy rất vinh hạnh cũng rất vui mừng. Tôi đã nhìn thấy được vô số ngôi sao mới mọc lên trên bầu trời nghệ thuật, cũng nhìn thấy những lực lượng trung kiên vẫn luôn chống chọi cùng sự khắc nghiệt của giới giải trí từng bước tiến lên.” Dừng một chút, vị đạo diễn kia còn nói thêm: “Ngày hôm nay, 《Diêu tưởng thanh》 đứng giữa hoàng hôn lo lắng kêu gào, cho dù 《Hắc ám tập kích》 thì 《 He 》(Anh ấy) cũng sẽ không ngừng lại bước chân 《Cứu vớt thế giới 》. 《Nếu như 》 còn muốn nói thêm gì nữa, vậy nhất định là 《Tiếng chuông chiều qua》vẫn văng vẳng chờ đợi 《Ánh bình minh 》, cuối cùng nhất định sẽ gặp được hy vọng, gặp được《Người lặng lẽ bung dù》, sau đó liền có thể 《Nghe tiếng gió thổi 》.”
Đoạn nói chuyện vừa dứt, tiếng vỗ tay lập tức vang lên rền rã, gần như muốn bật tung nóc nhà.
Nghe được một đoạn liên kết tác phẩm thông thuận và ý nghĩa như vậy, cảm xúc của Sở Ngôn cũng một mực dâng trào, nhịn không được dùng sức vỗ tay. Y vừa vỗ tay vừa nghe Sở Tiêu Khanh ở bên cạnh thấp giọng nói: “Cả đời của Triệu lão đều kính dâng cho nền điện ảnh Hoa quốc, nếu như có thể nhận được giải thưởng do đích thân ngài ấy trao tặng, đó chính là vinh dự cả đời của diễn viên.”
Sở Ngôn hơi ngẩng ra, sau một chốc mới cười nói: “Vâng, em sẽ tiếp tục cố gắng.”
Không sai, khách mời trao giải ‘Nam chính xuất sắc nhất’ lần này của Kim Đỉnh chính là chủ tịch Hội đồng nghệ thuật của giải Kim Thịnh, cũng là hội viên danh dự của Hội đồng nghệ thuật quốc gia, được vô số hậu bối ngưỡng mộ kính trọng. Ông chính là lão đạo diễn trứ danh của Hoa quốc, Triệu Thành Phong.
Nhớ đến những tác phẩm vị lão tiền bối này đã từng quay, lại liên tưởng đến đoạn lời nói vừa nãy, Sở Ngôn chỉ cảm thấy trong lòng mình giống như có thứ gì đó đang dần bùng cháy. Y ngừng thở, lẳng lặng chờ đợi tiếng vỗ tay trong khán phòng ngừng lại, sau đó!
Chỉ thấy Triệu lão lần nữa tiến đén gần micro, dưới ánh mắt xoi mói của tất cả mọi người ông cụ tóc hoa râm này mỉm cười hòa á, nhẹ giọng nói: “Nam chính xuất sắc nhất của giải Kim Đỉnh Hoa quốc lần thứ 242, năm 3019 là….”
“Cố Trầm Trạch, 《Diêu tưởng thanh 》!”
Thân thể căng chặt chợt thả lỏng, Sở Ngôn lập tức thở dài một hơi mỉm cười, tăng mạnh thanh âm tiếng vỗ tay.
Giữa tràng pháp tay này, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về vị tân Ảnh đế đang ngồi giữa đoàn phim. Đối thủ cũ của Cố Trầm Trạch, Oliver Ashley cũng đang vỗ tay chúc mừng đối phương, mà người vốn là đối thủ của Cố Trầm Trạch, Raymond cũng đang bước đến chúc mừng anh… Sở Ngôn vì anh mà vỗ tay, cả hội trường đều vì anh mà dâng lên lời chúc phúc chân thành, mà ngay cả Bạch Kỳ Nhiên đang ngồi bên cạnh cũng vô cùng cao hứng vỗ tay cổ vũ.
Rất nhanh, sau khi Cố Trầm Trạch lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ xong, phần trao giải của ‘Nam chính điện ảnh xuất sắc nhất’ cũng triệt để kết thúc.
Tiếp đó chính là giải ‘Đạo diễn điện ảnh sản xuất nhất’, ba chữ Sở Tiêu Khanh nghiễm nhiên được gọi lên, vì đoàn phim 《Nghe tiếng gió thổi 》 bắt được chiếc cúp vô cùng quan trọng. Mà tại giải ‘Phim điện ảnh xuất sắc nhất’ ngay sau đó, 《Nghe tiếng gió thổi 》 cũng lần nữa thông quan chém tướng, trở thành bộ phim được sự công nhận cao nhất trong đêm nay.
Ngay một khắc sau khi giải Kim Đỉnh kết thúc, vô số truyền thông liền lên mạng báo cáo kết quả của giải Kim Đỉnh năm nay.
An Thiều Dương lần thứ hai phong hậu, Cố Trầm Trạch cũng lần nữa ngồi lên bảo tọa Ảnh đế, Sở Tiêu Khanh nhận được giải ‘Đạo diễn điện ảnh sản xuất nhất’, 《Nghe tiếng gió thổi 》 trở thành quán quân đêm nay. Hoa quốc vẫn là người thắng cuối cùng trong giải Kim Đỉnh, rất nhiều ký giả đều tỏ vẻ năm nay có rất nhiều bộ phim xuất sắc, cạnh tranh tương đối kịch liệt, hoàn toàn vượt qua độ tàn khốc của năm rồi.
Bất quá trong những bài báo này cũng có một vài người tỏ vẻ, Sở Ngôn và Bạch Kỳ Nhiên muốn giật được cúp Ảnh đế tại thời điểm trăm hoa đua nở thế này thật sự quá mức khó khăn. Có lẽ bọn họ nên đợi thêm vài năm, tích cóp càng nhiều lực lượng rồi sẽ có thể nhảy vọt qua ranh giới gian nan kia.
Sau lễ trao giải, cũng có người phỏng vấn Sở Ngôn về quan điểm việc mình không nhận được cúp Ảnh đế.
Đối mặt với ánh đèn loang loáng, người thanh niên tuấn tú xinh đẹp hơi cong cong khóe môi, để lộ nụ cười ung dung, trấn định ôn hòa nói: “Tôi thích đóng phim, tôi nhiệt tình yêu thích việc diễn xuất, tôi còn muốn biểu diễn thêm nhiều nhân vật, kể lại thật nhiều câu chuyên. Tôi cảm thấy đóng phim là một việc vô cùng thú vị, vậy nên tôi sẽ tiếp tục cố gắng diễn dịch thêm càng nhiều vai diễn, cũng hy vọng có thể nhận được càng nhiều đề cử, đồng thời…” Sở Ngôn cười cười, tiếp tục nói: “Không phải uổng công một hồi như vậy nữa.”
Sở Ngôn trả lời lớp lang trật tự, cẩn thận dè dặt, khiến các phóng viên không có cơ hội nào làm khó dễ. Cũng không phải không có người hỏi có phiền muộn hay thất vọng không, thế nhưng đối với những người này Sở Ngôn chỉ kinh ngạc hỏi ngược lại: “Lẽ nào biểu hiện của tôi rất giống một người mê man thất vọng?”
Sau đó Sở Ngôn nhanh chóng rời khỏi hiện trường lễ trao giải Kim Đỉnh, lên xe huyền phù rời đi.
Trong xe một mảnh an tĩnh, trợ lý cúi đầu không nói lời nào, Chu Hòa Huy ngẩng lên nhìn Sở Ngôn, qua hồi lâu mới lên tiếng: “Tôi nghĩ, cậu cũng không cần nghe lời an ủi làm gì. Tiểu Ngôn, trong cái vòng tròn này mặc dù có rất nhiều giải thưởng thế nhưng diễn viên lại càng nhiều, biểu hiện của anh rất tốt, sau này sẽ càng có nhiều cơ hội lý tưởng hơn.”
Nghe vậy Sở Ngôn hơi ngược mắt, dùng ánh trầm lặng đối diện với Chu Hòa Huy.
Chu Hòa Huy thấy vậy chợt sửng sốt, trong lòng đột nhiên khẩn trương, anh theo bản năng nghĩ đến: Không thể nào, Tiểu Ngôn vẫn luôn rất thành thục lại thực sự bị thương, thật sự cảm thấy khó chịu?!
Chu Hòa Huy cẩn thận sắp xếp ngôn ngữ một chút, cố gắng khiến vẻ mặt của mình càng thêm nhu hòa, anh vừa cười vừa nói: “Tiểu Ngôn, đây chỉ mới là giải Kim Đỉnh, chúng ta còn có Kim Hoa, Kim Lăng và giải Oscar! Không cần lo lắng, cậu xem, 《Nghe tiếng gió thổi 》 không phải đã nhận được giải ‘Phim điện ảnh xuất sắc nhất sao? Sau này khẳng định còn cơ hội… Này…”
Chỉ thấy trong khoang xe ánh sáng lờ mờ, đôi mắt của thanh niên giống như ngấn lệ, hàng mày anh tuấn cau lại, môi nhếch lên.
Bộ dạng này thật giống người đã thương tâm đến cực điểm lại phải cố gắng đè ép tình cảm của mình, thế nhưng lại không ngờ biểu tình đã tố cáo nội tâm não nề buồn thảm.
Đến lúc này Chu Hòa Huy mới chợt nhớ đến: Cho dù tính cách có thành thục đến thế nào đi nữa, Sở Ngôn cũng mới hai mươi mốt tuổi nha!
Khi anh hai mươi mốt tuổi chỉ vừa gia nhập Thiên Thịnh làm trợ lý, mà Sở Ngôn lại trải qua việc được đề cử xong rồi chỉ có thể uổng công, anh làm sao có thể cho rằng Sở Ngôn sẽ không khó chịu? Anh thật sự có chút sơ ý rồi!
Cổ họng bỗng chốc nghện lại, trong lòng Chu Hòa Huy phức tạp quấn quýt, cực kỳ nặng nề, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng an ủi: “Tiểu Ngôn, giải thưởng hôm nay chỉ là mới bắt đầu, cậu còn có rất nhiều thời gian để phấn đấu. Nếu như cậu quá mức khó chịu có thể khóc lớn lên, anh nghĩ như vậy sẽ tốt hơn một chút, cậu không nên vẫn luôn kềm chế, quá mức dồn nén sẽ không tốt cho thân thể….”
“Phụt.”
“Mà thân thể không tốt sẽ… Ôi chao?!”
Trong khóe mắt Sở Ngôn còn vươn chút ánh nước, y không nhịn được cười nhẹ ra tiếng, đâu còn bộ dạng nhẫn nại trầm lặng vừa rồi?
Chu Hòa Huy chợt ngơ ngẩn: “Tiểu Ngôn, cậu đây là…”
“Anh Chu, em đâu có yếu ớt như vậy chứ? Em chỉ đang thử diễn lại một đoạn đặc sắc mà Cố Trầm Trạch từng thể hiện trong 《Diêu tưởng thanh》 mà thôi. Bất quá em cảm thấy diễn xuất của mình cũng khá tốt nha,ngay cả anh cũng bị gạt rồi, đúng là rất thú vị.”
Chu Hòa Huy: “…”
Thú vị cái qq ấy!
Cậu mau đem tất cả những sự khổ sở và tự trách vừa rồi của anh trả lại đây!!!
Suốt cả chặng đường Sở Ngôn không biểu hiện ra bất kỳ sự mất mác hay bi thống nào, y liên tục mỉm cười xác định lịch trình ngày hôm sau cùng trợ lý, chỉ có Chu Hòa Huy vẫn ngồi yên bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt tái xanh, khí áp quanh thân cực thấp, biểu tình đang viết rõ ‘Đừng có nói chuyện với tôi, tôi sợ mình sẽ lỡ tay đánh chết cậu.
Đợi khi xe dừng lạit rc nhà Sở Ngôn, Chu Hòa Huy mới hơi thả lỏng sắc mặt, trầm giọng nói: “Tối ngay ngủ cho ngon, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Sở Ngôn bất đắc dĩ cười nhẹ, ánh mắt hơi xoay chuyển, lại nói: “Kỳ thực em vẫn có chút không phục.”
Chu Hòa Huy hơi nhướn mày: “Không phục chuyện gì?”
Sở Ngôn cười híp mắt nói: “Em cảm thấy Tiểu Bạch càng có tư cách nhận giải hơi Cố Trầm Trạch.”
Chu Hòa Huy hoàn toàn không hiểu được nhíu mày: “Vì sao? Anh cho rằng trong bộ phim 《Diêu tưởng thanh》 này biểu hiện của Cố Trầm Trạch vẫn tuyệt đối lão luyện, tuy rằng Bạch Kỳ Nhiên cũng có tiến bộ rất lớn thế nhưng tổng thể vẫn là còn hơi non nớt.”
Sở Ngôn nặng nề thở dài một hơi, ý vị thâm trường nói: “Bởi vì, Tiểu Bạch mới là người chân chính chịu ♂ cực ♂ chịu ♂ khổ nha!”
Chu Hòa Huy: “…”
Excuse me? Meo meo meo meo meo meo?!
Tối hôm ấy, Sở Ngôn vừa vào nhà đã bị người đàn ông nào đó ôm vào trong lòng.
Trong nhà không hề mở đèn, Sở Ngôn đang muốn ra lệnh cho bộ cảm ứng thanh âm đã thấy Hạ Bách Thâm khẽ cúi người, suỵt một tiếng, nhẹ giọng nói bên tai y: “Không cần bật đèn, như vậy anh sẽ không nhìn được gương mặt của em. Ngôn Ngôn, nếu em không vui cứ khóc đi, có anh ở đây rồi.”
Sở Ngôn hơi ngơ ngẩn.
Đôi tay mạnh mẽ vững chãi của người đàn ông quàng qua hông y, hơi thở phát ra sau mỗi lời nói phả lên gương mặt khiến Sở Ngôn có chút nóng lên. Cho dù không mở đèn Sở Ngôn cũng biết rõ lỗ tai mình khẳng định đã đỏ lên, hơn nữa còn là đặc biệt đỏ bừng. Mà tại vành tai của y lai có một luồn độ ấm chậm rãi tràn khắp thân thể, lướt qua mỗi một tế bào rồi lại tụ tập về trong buồng tim, khiến y cảm thấy ấm áp gấp bội.
Qua một hồi trầm mặc, Sở Ngôn nhẹ giọng cười ra tiếng: “Vì sao em phải khóc?”
Hạ Bách Thâm cũng trầm mặc một hồi, nói: “Em là Ảnh đế của anh.”
Sở Ngôn có chút nghe không hiểu: “Anh nói cái gì?”
Hạ Bách Thâm cúi đầu nở nụ cười, khom lưng hôn nhẹ vành tai vợ yêu, nghiêm túc thốt ra từng từ: “Ngôn Ngôn, trong lòng anh em vĩnh viễn chính là Ảnh đế, Ảnh đế duy nhất.”
Trong bóng tối, người đàn ông rải từng nụ hôn nhỏ vụn một đường từ vành tai lên gương mặt thanh niên, cuối cùng dừng lại tại đôi môi triền miên ôn nhuận. Đèn vẫn luôn không được bật lên, cũng không cần nói quá nhiều lời nhàm chán, quần áo và vật dụng bị ném dọc từ huyền quang đến trước cửa phòng ngủ, tựa hồ đang biểu trưng cho một đêm tốt đẹp.
Chiếc giường lớn rộng rãi phát ra thanh âm cót két, kiều diễm đến khiến người ta xấu hổ. Đợi đến khi người đàn ông kia thực sự muốn tiến vào, Sở Ngôn lại chợt kéo tay Hạ Bách Thâm, đối phương ngước mắt nhìn y. Chỉ thấy dưới ánh trăng mông lung, đôi mắt trong suốt của thanh niên rạng rỡ mê người, phảng phất chìm đắm trong trời sao nhiều không đếm xuể.
Giọng nói của Sở Ngôn hơi khàn, chợt hỏi: “Vì sao mọi người đều cho rằng em sẽ không vui?”
Hạ Bách Thâm cười nhẹ hôn lên đôi môi mềm mại, đồng thời cực kỳ dịu dàng trả lời: “Bởi vì, trái tim của em là mềm mại.”
Mà ngay khi nói xong, anh lại hung hăng xông thẳng vào trong.
Tiếng cọt kẹt của ván giường chưa từng gián đoạn, tiếng ngân nga êm tai của thanh niên cũng phảng phất như đoạn cảm nghĩ nhận giải tốt đẹp nhất vẫn luôn quanh quẩn trong phòng. Đêm nay, Sở Ngôn nắm vai của người yêu, dù không nhận được cúp Ảnh đế nhưng y lại sở hữu tình yêu thuần chất của người đàn ông này.
Bất quá Sở Ngôn lại quên đi một việc, nửa đêm hôm nay chính là thời gian cập nhật của ‘Hoa tinh rực rỡ’.
Tất cả mọi người đều chú ý lễ trao giải Kim Đỉnh, bởi vì bọn họ đều biết nếu như Sở Ngôn hoặc Bạch Kỳ Nhiên thu được giải Ảnh đế, như vậy bọn họ không chừng có thể vượt qua tuyến đầu, trở thành vị nghệ sỹ tuyến đầu tiêu biểu thứ 36 của Hoa quốc.
Thế nhưng cả Sở Ngôn và Bạch Kỳ Nhiên đều không nhận được giải, vậy nên các fans cũng không quá mức mặn mà với chuyện vượt tuyến nữa.
Đợi đến khi tiếng chuông nửa đêm gõ vang, trên trang web chính thức của ‘Hoa tinh rực rỡ’ liền cập nhật theo lệ thường, công khai danh sách thứ tự ới nhất. Đợi qua ba mươi giây sau mới có một cư dân mạng nhàm chán click vào, tùy tiện xem có gì thay đổi thú vị không. Sau đó, ngay khi nhìn thấy một cái tên người nọ chợt sửng sờ, hai mắt trợn to gần lọt ra ngoài!
/VKL?! Đây là có chuyện gì? Tôi bị mộng du rồi sao hay mặt trời đã mọc từ phía tây chứ?!!!