Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96
Sáng hôm sau, sợ Gia Luật Hy đến tìm mình nên rất sớm Niên Khai Điềm đã chạy đến chỗ Khúc thị. Vừa lúc thấy được nàng ta đang tính toán sổ sách, “Mẫu thân.” Sau này những sổ sách này sợ là nàng lại phải tự lực cánh sinh rồi.
“Ân, Điềm Điềm đến sao.” Khúc thị đặt bút xuống mỉm cười nhìn nữ nhi của mình.
“Hôm nay chúng ta ra ngoài dùng điểm tâm đi.” Niên Khai Điềm muốn tránh tất nhiên sẽ không lưu trong phủ để bị tìm thấy.
“Được.” Sợ nữ nhi buồn bã Khúc thị cũng không tiện nói thêm gì mà đáp ứng nàng. Nàng còn nhớ rõ cái nắm tay hôm đó của bọn họ, không ngờ chớp mắt một cái cái gì cũng không còn nữa rồi.
Hai mẫu nữ dạo chơi đến trưa thì Khúc thị đột nhiên nôn khan, mang đến đại phu xem mới biết đã hoài thai. Khi ra khỏi y quán, nàng cực kỳ lo lắng cầm tay nữ nhi nói: “Điềm Điềm a, chuyện này không thể để phụ thân ngươi biết.” Nàng là sợ trượng phu biết được lập tức như có hy vọng hứa gả nữ nhi cho Gia Luật Hy. Dù gì hôm đó trượng phu cũng nói nữ nhi là độc nữ không thể gả, nếu không phải nữa chẳng phải là gả được sao?
Niên Khai Điềm nghe tin tiểu đệ đệ xuất hiện lập tức cao hứng đến chuyện gì cũng quên hết. Nghe mẫu thân nói vậy nàng cũng gật đầu đáp ứng mà không hề hỏi lý do. “Mẫu thân đây nhất là tiểu đệ đệ a.”
“Nếu như ngươi nói thì còn gì bằng nữa. Lúc trước phụ thân ngươi sớm chọn được tên cho hắn rồi, tên Tiêu Kiên a!” Khúc thị đưa tay sờ sờ bụng của mình khẽ cười nhớ đến lúc bản thân hoài thai Niên Khai Điềm trượng phu đã lo lắng khẩn trương thế nào.
“Ân.” Câu này hệt như đời trước vậy. Thôi kệ không có phu quân có tiểu đệ đệ cũng rất tốt, đủ an ủi rồi. Đời trước nàng gả rồi cũng như chưa gả vậy, đời này có gả hay không chẳng phải cũng như nhau cả sao, không nghĩ nữa.
Khi hồi phủ nàng cũng không có về Điềm viên mà quyết định đến chỗ Niên Nhạn Thanh tá túc. Thước nhi không thấy nàng trở về lập tức ôm theo đèn kéo quân chạy đến tìm, “Điềm Điềm, Hy ca hôm nay đợi ngươi cả ngày a, vì sao không về viện?”
Xem ra chỉ còn mỗi Thước nhi là dám gọi hắn là Hy ca mà thôi. Niên Khai Điềm không đáp chỉ nói, “Hôm nay ngươi cũng lưu lại đây đi, không cần trở về nữa.”
“Nhưng Hy ca vẫn đang đợi ở đó.” Thước nhi cắn cắn môi lưỡng lự một lúc, tay nâng lên tùy tiện chỉ ra ngoài, “Hắn nói, không ai chơi cùng hắn, hắn rất buồn muốn chờ Điềm Điềm.”
“Trở về nói cùng hắn ta sẽ không gặp hắn đâu.” Niên Khai Điềm một chút động tâm cũng không có, mặt như bị sương hàn đầu đông đông cứng vậy. Hắn lưu lại cũng thế thôi, cũng không thay đổi được khoảng cách của bọn họ.
“Nhưng hắn sắp khóc rồi.” Thước nhi rất không nỡ, nhớ lại gương mặt buồn bã của Gia Luật Hy nàng nhịn không được rất muốn kéo Niên Khai Điềm trở về.
Niên Khai Điềm hít một hơi, lại nhàn nhạt nói: “Thế ngươi trở về chơi cùng hắn đi.” Nàng biết hắn sẽ không đến đây, dù sao đây cũng là viện của Niên Nhạn Thanh cùng nhị thúc, hắn sẽ không tùy tiện tiến đến như vậy.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Thước nhi thuyết phục không được lủi thủi rời khỏi. Nhìn theo bóng dáng của Thước nhi, Niên Nhạn Thanh nhỏ giọng khuyên nhủ, “Đường muội, dù sao thì cũng nên gặp hắn một chút. Sau này sợ là muốn gặp cũng không được nữa rồi.”
“Nếu biết rõ kết quả hà tất còn nếu kéo làm gì.” Niên Khai Điềm bày vẻ rất không quan tâm lo lắng nhưng trong lòng lại ngập tràn buồn bã. Vậy cũng để hắn chết tâm với nàng cũng tốt, không gặp không tiễn hắn nữa, nhắm mắt mặt kệ hết đi.
“Nghĩ không ra hắn thân phận hắn to như vậy, thương gia như chúng ta quả thực với không tới rồi.” Niên Nhạn Thanh nhấp qua tách trà gừng, lại chuyển sang chủ đề khác, “Sau này đường muội là bận rộn xem mắt a.”
“Không biết.” Niên Khai Điềm đặt tay lên tâm cảm nhận độ lạnh của trái tim nàng so với thời tiết đông còn lạnh hơn nữa. Kinh qua chuyện của Hứa Bộ Nam cùng Gia Luật Hy, đột nhiên nàng không còn tâm tình nói đến chuyện thành thân nữa.
“Nói đường tỷ biết một tin vui.” Rất nhanh nàng lại đổi một bộ mặt vui cười khác, “Mẫu thân có hỉ rồi.”
“Thật sao?” Niên Nhạn Thanh cũng phấn khởi nói: “Theo ta, hôm nay là bá phụ là người cao hứng nhất a!”
Niên Khai Điềm bổ sung thêm một câu: “Không được phép tiếc lộ đâu, đợi hắn rời khỏi Niên gia mới có thể chính thức ăn mừng chuyện vui này.”
“Đã biết.” Niên Nhạn Thanh chạy đến tủ y phục, lấy ra mấy khúc vải là sính lễ hôm đó nàng tự mua hỏi, “Không biết là nam hay nữ a, ta muốn may một y phục cho đường đệ hoặc đường muội tương lai a!”
“Nhất định là tiểu đệ đệ.” Niên Khai Điềm chắc nịch khẳng định, nụ cười đắc ý kia rất khó tiêu thất. “Phải a, hắn sắp rời đi rồi, đường tỷ đã...trả bạc lại cho hắn chưa?” Nàng biết không nên hỏi chuyện này nhưng sợ hắn viện cớ quay lại thì không hay.
“Cao Minh thay ta trả rồi.” Niên Nhạn Thanh đỏ mặt đáp. Tay nàng cất khúc vải vào tủ, chỉ lấy một khúc vải lam ra đặt lên bàn mang rổ kim chỉ để chuẩn bị may y phục. Mấy chuyện xấu hổ như vậy đương nhiên phải trả càng sớm càng tốt rồi.
“Ân, vậy là được rồi.” Niên Khai Điềm vỗ vỗ tâm khẩu thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài ý muốn của Niên Khai Điềm đột nhiên Gia Luật Hy cùng Thước nhi đến đây. Hắn đã dùng băng vải che lại mắt được Thước nhi mang đến, “Điềm Điềm, nhị tiểu thư.”
“Hoàng tử điện hạ.” Niên Nhạn Thanh mau chóng đứng lên. Hệt như từ lúc hắn bước đến thì toàn bộ nơi này đều là của hắn chứ không còn là của nàng nữa. Nghĩ không ra hắn dám đến đây, mà thôi đi, hắn là hoàng tử có gì mà không dám chứ.
Niên Khai Điềm ngồi ở trên ghế, hai chân thượng thẳng lên bàn im lặng không nói chỉ nhìn. Tay nàng đưa lên che mũi cùng miệng, tránh hắn nghe được khí tức của mình, phát hiện được sự tồn tại của mình.
Thước nhi lại cười híp mắt trắn trợn vạch trần nàng, “Điềm Điềm, Hy ca nói muốn gặp ngươi nên Thước nhi đưa hắn đến đây a.”
Niên Khai Điềm trừng mắt, thầm mắng Thước nhi nhiều chuyện. Đột nhiên mang hắn đến làm gì, nàng không muốn gặp hắn. Nếu không phải hắn che mắt lại thì sớm đã thấy được bất an trên mặt nàng rồi.
Gia Luật Hy được đỡ bước đến ngồi xuống kế bên Niên Khai Điềm, hắn hơi nghiên nghiên đầu xác định khí tức trong phòng, khi nghe được ba loại khí tức mới thở phào nhẹ nhõm, “Điềm Điềm vì sao không gặp ta? Nàng rõ ràng hứa gả cho ta giờ lại lật lộng, đến cùng nàng muốn gì?”
Niên Nhạn Thanh thấy hắn thẳng thắng vào đề như vậy cảm thấy bản thân ở đây rất là thừa thải, vì vậy đứng lên. Nhưng lại bị Niên Khai Điềm hung hăng túm tay lôi xuống. Mắt nàng(NKĐ) ra hiệu cho nàng đáp thay, nàng bất đắc dĩ nói: “Hoàng tử điện hạ, đường muội không ở.”
Thước nhi lại lần nữa vạch trần lời nói dối của Niên Nhạn Thanh, “Ai bảo thế, chẳng phải là ở đây sao?” Tay nàng mạnh mẽ túm lấy cổ của cánh tay đang che mũi của Niên Khai Điềm đặt lên tay Gia Luật Hy, còn giải thích cẩn thận, “Điềm Điềm ở nơi này a Hy ca!”
Niên Khai Điềm tức đến khó thở trừng nhìn tên phản chủ công khai kia, nếu Thước nhi không vì sự kiện kia cũng sẽ không bán đứng nàng như vậy. Muốn rút tay về lại bị Gia Luật Hy mạnh mẽ giữ chặt, khiến nàng rất khó chịu.
Gia Luật Hy nắm được tay của nàng lập tức an tâm khẽ cười, “Điềm Điềm không đáp ta cũng không sao? Chỉ là vài ngày nữa nàng xuất phát áp tiêu rồi, trùng hợp cũng là ta hồi kinh, nên lúc nãy ta có nói qua với bá phụ để nàng xem ta như tiêu áp luôn đến kinh thành, dù gì cũng tiện đường.”
“Ta đổi ý rồi, không đi áp tiêu nữa.” Niên Khai Điềm vì chuyện của Gia Luật Hy quên luôn chuyến tiêu sắp áp của lần này, khi nghe hắn nhắc đến có chút giật mình.
“Bá phụ lúc nãy cũng phản đối, chỉ là lưng đột nhiên đau nên không thể không đáp ứng được.” Gia Luật Hy cực kỳ thong thả nói một câu, hai tay hắn nắm lấy tay nàng cực kỳ thâm tình nhưng lực cũng không hề nhẹ.
“Phụ thân đau lưng?” Đây là chuyện lần đầu tiên Niên Khai Điềm mới biết nên rất kích động, từ ghế đứng lên, âm thanh cũng có chút lớn.
“Ân, nghe nhị đệ nói là do hôm qua luyện công quá nhập tâm nên bị trật khớp, sợ là nhất thời không thể lập tức cưỡi ngựa được.” Gia Luật Hy vẫn như là kể cố sự mà kể nàng nghe, âm thanh bình tĩnh đến một chút gợn sóng cũng không có.
Thế mà sáng nay lại không nghe mẫu thân nhắc gì. Niên Khai Điềm vừa định đi xem Niên Sở Hoành thì lại nghe Gia Luật Hy nói tiếp, “Chuyến này tiền công sẽ gấp sáu, nàng thân là người kế thừa của tiêu cục nên lấy tiêu cục làm trọng.” Sợ nàng từ chối nên hắn mang trọng trách nặng nề chụp hết lên đầu của nàng.
“Biết rồi, ta muốn đi thăm phụ thân.”
“Ta đi cùng nàng.” Gia Luật Hy đứng lên, vẫn nắm tay nàng, khẽ gật đầu với Niên Nhạn Thanh nói: “Nhị tiểu thư cáo từ.”
“Ân, Điềm Điềm đến sao.” Khúc thị đặt bút xuống mỉm cười nhìn nữ nhi của mình.
“Hôm nay chúng ta ra ngoài dùng điểm tâm đi.” Niên Khai Điềm muốn tránh tất nhiên sẽ không lưu trong phủ để bị tìm thấy.
“Được.” Sợ nữ nhi buồn bã Khúc thị cũng không tiện nói thêm gì mà đáp ứng nàng. Nàng còn nhớ rõ cái nắm tay hôm đó của bọn họ, không ngờ chớp mắt một cái cái gì cũng không còn nữa rồi.
Hai mẫu nữ dạo chơi đến trưa thì Khúc thị đột nhiên nôn khan, mang đến đại phu xem mới biết đã hoài thai. Khi ra khỏi y quán, nàng cực kỳ lo lắng cầm tay nữ nhi nói: “Điềm Điềm a, chuyện này không thể để phụ thân ngươi biết.” Nàng là sợ trượng phu biết được lập tức như có hy vọng hứa gả nữ nhi cho Gia Luật Hy. Dù gì hôm đó trượng phu cũng nói nữ nhi là độc nữ không thể gả, nếu không phải nữa chẳng phải là gả được sao?
Niên Khai Điềm nghe tin tiểu đệ đệ xuất hiện lập tức cao hứng đến chuyện gì cũng quên hết. Nghe mẫu thân nói vậy nàng cũng gật đầu đáp ứng mà không hề hỏi lý do. “Mẫu thân đây nhất là tiểu đệ đệ a.”
“Nếu như ngươi nói thì còn gì bằng nữa. Lúc trước phụ thân ngươi sớm chọn được tên cho hắn rồi, tên Tiêu Kiên a!” Khúc thị đưa tay sờ sờ bụng của mình khẽ cười nhớ đến lúc bản thân hoài thai Niên Khai Điềm trượng phu đã lo lắng khẩn trương thế nào.
“Ân.” Câu này hệt như đời trước vậy. Thôi kệ không có phu quân có tiểu đệ đệ cũng rất tốt, đủ an ủi rồi. Đời trước nàng gả rồi cũng như chưa gả vậy, đời này có gả hay không chẳng phải cũng như nhau cả sao, không nghĩ nữa.
Khi hồi phủ nàng cũng không có về Điềm viên mà quyết định đến chỗ Niên Nhạn Thanh tá túc. Thước nhi không thấy nàng trở về lập tức ôm theo đèn kéo quân chạy đến tìm, “Điềm Điềm, Hy ca hôm nay đợi ngươi cả ngày a, vì sao không về viện?”
Xem ra chỉ còn mỗi Thước nhi là dám gọi hắn là Hy ca mà thôi. Niên Khai Điềm không đáp chỉ nói, “Hôm nay ngươi cũng lưu lại đây đi, không cần trở về nữa.”
“Nhưng Hy ca vẫn đang đợi ở đó.” Thước nhi cắn cắn môi lưỡng lự một lúc, tay nâng lên tùy tiện chỉ ra ngoài, “Hắn nói, không ai chơi cùng hắn, hắn rất buồn muốn chờ Điềm Điềm.”
“Trở về nói cùng hắn ta sẽ không gặp hắn đâu.” Niên Khai Điềm một chút động tâm cũng không có, mặt như bị sương hàn đầu đông đông cứng vậy. Hắn lưu lại cũng thế thôi, cũng không thay đổi được khoảng cách của bọn họ.
“Nhưng hắn sắp khóc rồi.” Thước nhi rất không nỡ, nhớ lại gương mặt buồn bã của Gia Luật Hy nàng nhịn không được rất muốn kéo Niên Khai Điềm trở về.
Niên Khai Điềm hít một hơi, lại nhàn nhạt nói: “Thế ngươi trở về chơi cùng hắn đi.” Nàng biết hắn sẽ không đến đây, dù sao đây cũng là viện của Niên Nhạn Thanh cùng nhị thúc, hắn sẽ không tùy tiện tiến đến như vậy.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Thước nhi thuyết phục không được lủi thủi rời khỏi. Nhìn theo bóng dáng của Thước nhi, Niên Nhạn Thanh nhỏ giọng khuyên nhủ, “Đường muội, dù sao thì cũng nên gặp hắn một chút. Sau này sợ là muốn gặp cũng không được nữa rồi.”
“Nếu biết rõ kết quả hà tất còn nếu kéo làm gì.” Niên Khai Điềm bày vẻ rất không quan tâm lo lắng nhưng trong lòng lại ngập tràn buồn bã. Vậy cũng để hắn chết tâm với nàng cũng tốt, không gặp không tiễn hắn nữa, nhắm mắt mặt kệ hết đi.
“Nghĩ không ra hắn thân phận hắn to như vậy, thương gia như chúng ta quả thực với không tới rồi.” Niên Nhạn Thanh nhấp qua tách trà gừng, lại chuyển sang chủ đề khác, “Sau này đường muội là bận rộn xem mắt a.”
“Không biết.” Niên Khai Điềm đặt tay lên tâm cảm nhận độ lạnh của trái tim nàng so với thời tiết đông còn lạnh hơn nữa. Kinh qua chuyện của Hứa Bộ Nam cùng Gia Luật Hy, đột nhiên nàng không còn tâm tình nói đến chuyện thành thân nữa.
“Nói đường tỷ biết một tin vui.” Rất nhanh nàng lại đổi một bộ mặt vui cười khác, “Mẫu thân có hỉ rồi.”
“Thật sao?” Niên Nhạn Thanh cũng phấn khởi nói: “Theo ta, hôm nay là bá phụ là người cao hứng nhất a!”
Niên Khai Điềm bổ sung thêm một câu: “Không được phép tiếc lộ đâu, đợi hắn rời khỏi Niên gia mới có thể chính thức ăn mừng chuyện vui này.”
“Đã biết.” Niên Nhạn Thanh chạy đến tủ y phục, lấy ra mấy khúc vải là sính lễ hôm đó nàng tự mua hỏi, “Không biết là nam hay nữ a, ta muốn may một y phục cho đường đệ hoặc đường muội tương lai a!”
“Nhất định là tiểu đệ đệ.” Niên Khai Điềm chắc nịch khẳng định, nụ cười đắc ý kia rất khó tiêu thất. “Phải a, hắn sắp rời đi rồi, đường tỷ đã...trả bạc lại cho hắn chưa?” Nàng biết không nên hỏi chuyện này nhưng sợ hắn viện cớ quay lại thì không hay.
“Cao Minh thay ta trả rồi.” Niên Nhạn Thanh đỏ mặt đáp. Tay nàng cất khúc vải vào tủ, chỉ lấy một khúc vải lam ra đặt lên bàn mang rổ kim chỉ để chuẩn bị may y phục. Mấy chuyện xấu hổ như vậy đương nhiên phải trả càng sớm càng tốt rồi.
“Ân, vậy là được rồi.” Niên Khai Điềm vỗ vỗ tâm khẩu thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài ý muốn của Niên Khai Điềm đột nhiên Gia Luật Hy cùng Thước nhi đến đây. Hắn đã dùng băng vải che lại mắt được Thước nhi mang đến, “Điềm Điềm, nhị tiểu thư.”
“Hoàng tử điện hạ.” Niên Nhạn Thanh mau chóng đứng lên. Hệt như từ lúc hắn bước đến thì toàn bộ nơi này đều là của hắn chứ không còn là của nàng nữa. Nghĩ không ra hắn dám đến đây, mà thôi đi, hắn là hoàng tử có gì mà không dám chứ.
Niên Khai Điềm ngồi ở trên ghế, hai chân thượng thẳng lên bàn im lặng không nói chỉ nhìn. Tay nàng đưa lên che mũi cùng miệng, tránh hắn nghe được khí tức của mình, phát hiện được sự tồn tại của mình.
Thước nhi lại cười híp mắt trắn trợn vạch trần nàng, “Điềm Điềm, Hy ca nói muốn gặp ngươi nên Thước nhi đưa hắn đến đây a.”
Niên Khai Điềm trừng mắt, thầm mắng Thước nhi nhiều chuyện. Đột nhiên mang hắn đến làm gì, nàng không muốn gặp hắn. Nếu không phải hắn che mắt lại thì sớm đã thấy được bất an trên mặt nàng rồi.
Gia Luật Hy được đỡ bước đến ngồi xuống kế bên Niên Khai Điềm, hắn hơi nghiên nghiên đầu xác định khí tức trong phòng, khi nghe được ba loại khí tức mới thở phào nhẹ nhõm, “Điềm Điềm vì sao không gặp ta? Nàng rõ ràng hứa gả cho ta giờ lại lật lộng, đến cùng nàng muốn gì?”
Niên Nhạn Thanh thấy hắn thẳng thắng vào đề như vậy cảm thấy bản thân ở đây rất là thừa thải, vì vậy đứng lên. Nhưng lại bị Niên Khai Điềm hung hăng túm tay lôi xuống. Mắt nàng(NKĐ) ra hiệu cho nàng đáp thay, nàng bất đắc dĩ nói: “Hoàng tử điện hạ, đường muội không ở.”
Thước nhi lại lần nữa vạch trần lời nói dối của Niên Nhạn Thanh, “Ai bảo thế, chẳng phải là ở đây sao?” Tay nàng mạnh mẽ túm lấy cổ của cánh tay đang che mũi của Niên Khai Điềm đặt lên tay Gia Luật Hy, còn giải thích cẩn thận, “Điềm Điềm ở nơi này a Hy ca!”
Niên Khai Điềm tức đến khó thở trừng nhìn tên phản chủ công khai kia, nếu Thước nhi không vì sự kiện kia cũng sẽ không bán đứng nàng như vậy. Muốn rút tay về lại bị Gia Luật Hy mạnh mẽ giữ chặt, khiến nàng rất khó chịu.
Gia Luật Hy nắm được tay của nàng lập tức an tâm khẽ cười, “Điềm Điềm không đáp ta cũng không sao? Chỉ là vài ngày nữa nàng xuất phát áp tiêu rồi, trùng hợp cũng là ta hồi kinh, nên lúc nãy ta có nói qua với bá phụ để nàng xem ta như tiêu áp luôn đến kinh thành, dù gì cũng tiện đường.”
“Ta đổi ý rồi, không đi áp tiêu nữa.” Niên Khai Điềm vì chuyện của Gia Luật Hy quên luôn chuyến tiêu sắp áp của lần này, khi nghe hắn nhắc đến có chút giật mình.
“Bá phụ lúc nãy cũng phản đối, chỉ là lưng đột nhiên đau nên không thể không đáp ứng được.” Gia Luật Hy cực kỳ thong thả nói một câu, hai tay hắn nắm lấy tay nàng cực kỳ thâm tình nhưng lực cũng không hề nhẹ.
“Phụ thân đau lưng?” Đây là chuyện lần đầu tiên Niên Khai Điềm mới biết nên rất kích động, từ ghế đứng lên, âm thanh cũng có chút lớn.
“Ân, nghe nhị đệ nói là do hôm qua luyện công quá nhập tâm nên bị trật khớp, sợ là nhất thời không thể lập tức cưỡi ngựa được.” Gia Luật Hy vẫn như là kể cố sự mà kể nàng nghe, âm thanh bình tĩnh đến một chút gợn sóng cũng không có.
Thế mà sáng nay lại không nghe mẫu thân nhắc gì. Niên Khai Điềm vừa định đi xem Niên Sở Hoành thì lại nghe Gia Luật Hy nói tiếp, “Chuyến này tiền công sẽ gấp sáu, nàng thân là người kế thừa của tiêu cục nên lấy tiêu cục làm trọng.” Sợ nàng từ chối nên hắn mang trọng trách nặng nề chụp hết lên đầu của nàng.
“Biết rồi, ta muốn đi thăm phụ thân.”
“Ta đi cùng nàng.” Gia Luật Hy đứng lên, vẫn nắm tay nàng, khẽ gật đầu với Niên Nhạn Thanh nói: “Nhị tiểu thư cáo từ.”