Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
Lúc cả hai tiến tiền thính, vì rút tay mãi Lương Tuấn Hy cũng không buông nên giờ đây mọi người đều lom lom mắt nhìn hai cái tay đang nắm chặt để mặt của Niên Khai Điềm so với táo còn đỏ hơn.
Nàng đứng sát hắn lẩm bẩm, “Mau buông tay đi.”
“Không buông.” Lúc này phải để mọi người biết rõ quan hệ của hắn cùng nàng, như vậy cũng sẽ tiết kiệm không ít thời gian giải thích.
Niên Khai Điềm thỉnh an xong mạnh mẽ rụt tay về ngồi xuống ghế của mình, “Phụ thân, mấy hôm nữa nữ nhi xuất phát phải mang theo người nào?”
Niên Sở Hoằng nhìn nhìn Niên Khánh Tụ rồi mới nói: “Đi cùng nhị thúc đi, có nhị thúc ngươi bên cạnh phụ thân mới an tâm.” Mắt hắn lúc này rất nhu hòa, bởi nữ nhi lựa chọn Lương Tuấn Hy cực kỳ hợp ý của hắn.
Mặt của Khúc thị lại không có vui như vậy, chỉ khẽ nói: “Nhị đệ không thích hợp đi lần này, vẫn là để Vân Kha đi cùng Điềm Điềm.”
“Bá phụ bá mẫu, Tuấn Hy có thể đi cùng nàng.” Lương Tuấn Hy cũng ngồi xuống ghế, hắn nghe qua một lượt mới lên tiếng. Khẩu khí thập phần kiên quyết, cho dù sóng to gió lớn tựa hồ cũng sẽ không chút lay động.
Không để người nào phản ứng bên ngoài có hạ nhân chạy vào, sau khi thỉnh an xong liền hội báo: “Tổng tiêu đầu, phó tiêu đầu, phu nhân, đại tiểu thư, bên ngoài có một vị công tử nói đến tìm đại tiểu thư.”
Niên Khai Điềm lập tức vui vẻ hỏi: “Có phải công tử đó họ Thủy không?” Thủy Ảnh Tư từng nói qua nếu có dịp ghé Lan châu sẽ đến đây, có lẽ là hắn đi.
“Nô tài đã hỏi qua, nhưng vị công tử đó rất kỳ quái, mang đấu lạp lại không hề đáp trả, chỉ bảo là tìm đại tiểu thư.” Hạ nhân kia như thật hội báo.
Lương Tuấn Hy mười hai phần nóng nảy hỏi, “Có nói mục đích đến không?” Đột nhiên xuất hiện thêm tên công tử nào nữa vậy? Hắn còn chưa từng nghe qua nàng có quen nam nhân nào.
“Hắn không có nói, ta muốn hỏi thêm nhưng những người theo hắn rất hung thần ác sát, tựa hồ nếu nhiều lời nhất định giết người vậy.” Hạ nhân nhớ lại còn có chút run sợ. Bình thường người đến tiêu cục không phải đàm thương vụ thì là bằng hữu của gia chủ, nào có tìm người mà trừng mắt hung tợn như vậy bao giờ.
Cơ mặt của Niên Khai Điềm đông cứng lại, lại nghe hạ nhân đó nói thêm: “Nhìn y phục trên người có chút không giống chúng ta, thiết nghĩ không phải người ở Lan Châu mà từ nơi khác tới.” Tuy gặp qua rất nhiều từ nơi khác đến nhưng đa phần vẫn là thương nhân, nên nhiều tầng lớp khác hạ nhân này cũng sẽ không biết.
“Gọi vào đi, gặp không phải sẽ biết sao?” Niên Sở Hoằng nói xong lại nhìn qua Niên Khai Điềm, ánh mắt đầy nghi vấn lại đan xen chút không hài lòng.
Niên Khánh Tụ nhìn Lương Tuấn Hy khẽ cười, “Theo ta thấy Điềm Điềm còn không biết, Tuấn Hy không nên khẩn trương như vậy.” Tiểu tử này lúc nào cũng vậy, phàm là chuyện của Điềm Điềm luôn là mất bình tĩnh như vậy.
“Vâng, Tuấn Hy đã biết.” Lương Tuấn Hy lễ phép gật đầu một cái, xoay mặt hướng ra ngoài như thể trông ngóng nam nhân kia.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Dưới sự dẫn dắt của hạ nhân, nam nhân kia xuất hiện ở trước cửa tiền thính, chỉ thấy hắn một thân tử bào tú liên văn tao nhã, nhưng hắc sa trên đấu lạp rũ xuống dài đến thắt lưng, nhìn không thấy rõ bên trong để người cảm thấy hắn cực kỳ thần bí. Sau lưng hắn còn có một đám tùy tùng toàn bộ đều vận hắc sắc, vẻ mặt lãnh túc để người nghi kỵ.
“Niên tổng tiêu đầu, Niên phu nhân.” Hắn bước đến ôm quyền hướng Niên Sở Hoành cùng Khúc thị ở chủ vị khẽ gật đầu, nhưng đến thắt lưng cũng không hề cong. Niên Khánh Tụ chau mày quan sát người đến chằm chằm, lại thấy hắn hướng mình gật đầu: “Niên phó tiêu đầu.”
Niên Khai Điềm nhìn thế nào cũng nhìn không được dung mạo của người đến dưới đấu lạp có chút không vui bĩu môi, nàng chòm người sang khẽ nói với Lương Tuấn Hy, “Hy, hình như ta không biết hắn.”
Lương Tuấn Hy còn chưa kịp đáp đã nghe âm thanh hàm tiếu của nam tử kia truyền đến: “Còn chưa thấy được dung mạo của ta Niên cô nương sao lại nói không biết? Ta là đến tạ ơn cứu mạng của Niên cô nương cùng vị công tử kia a.” Tay hắn vươn ra hướng của Lương Tuấn Hy đang ngồi.
“Nguyên lai là vị công tử hôm đó.” Lương Tuấn Hy biết rõ người này là ai nên thần sắc khẩn trương cũng biến mất, thay vào đó là một nụ cười xã giao. “Vết thương đã tốt?”
“Nhờ có ân cứu mạng của nhị vị nay đã tốt.” Nam nhân kia không hề xưng tên chỉ hướng hai người cũng ôm quyền khẽ gật đầu.
Khúc thị nghe vậy liền cười nói: “Vị công tử này, mời ngồi.”
“Đa tạ Niên phu nhân.” Nam nhân đó bước đến ghế mà phương hướng tay của Khúc thị chỉ, vững vàng ngồi xuống. Sau lại mở miệng nói: “Hôm đó có công sự khẩn trong người, không từ mà biệt, thật có lỗi. Dạo gần đây lại không ở Lan Châu, hôm nay mới quay lại vì vậy đích thân đến mang lễ vật đáp tạ, còn mong nhị vị nhận cho.”
Hắn nói xong, đám tùy tùng lập tức bước ra ngoài xe ngựa mang không ít đồ vào tiền thính. Trên tiền tính đã đặt hai cái rương, đều được mở nắp, một rương to đựng châu báu, một rương nhỏ hơn chút đựng hoàng kim.
Niên Khai Điềm nhìn thấy có chút méo mó, “Bất quá là một cái nhấc tay, cũng không phải ta cứu ngươi, không cần dùng lễ vật hậu hĩnh như vậy.” Sau đó nàng nói với Lương Tuấn Hy: “Hy, cái này của ngươi đó.” Hôm đó nàng có giúp gì đâu, toàn bộ đều là công của Lương Tuấn Hy.
“Vị công tử này mắt không tốt, thiết nghĩ muốn cứu tại hạ còn nhờ Niên cô nương trợ giúp, cô nương hà tất khách sáo.” Nam nhân kia khẽ cười nhìn chằm chằm Niên Khai Điềm.
Lương Tuấn Hy nhìn không thấy cũng không biết lễ vật gồm có gì, nhưng nếu hôm đó Niên Khai Điềm không mở miệng hắn cũng sẽ không giúp, vì vậy lễ vật này không thể nhận được. “Điềm Điềm nói cũng không phải không có lý, công tử không cần dùng lễ lớn như vậy, chúng ta đảm đương không nổi.”
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Ngay lúc nam nhân kia vừa muốn nói cái gì thì Hoa nhũ nương mang theo hạ nhân bước vào chuẩn bị châm trà. Nam nhân kia nhìn Hoa nhũ nương một lúc, bất giác khẽ hô: “Hoa Âm a di?”
Hoa nhũ nương vừa nghe có người gọi nhũ danh của mình lập tức kinh sợ, quay đầu mở to mắt nhìn nam nhân kia. Hắn biết nhũ danh của nàng, lại gọi nàng là a di, trên đời này chỉ có một người.
Không đợi nàng nghĩ ngợi nhiều, chỉ thấy hắn mở đấu lạp ra, gương mặt tuấn dật lập tức xuất hiện trước mặt mọi người. Ngũ quan như điêu khắc vậy, mà đặc biệt hơn chính là đôi mắt kia, nó màu hổ phách, đây để mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Hoa nhũ nương phịch cái quỳ xuống, dùng đầu gối đi đến trước mặt hắn, hai hàng lệ nóng bỗng chốc trào ra ngoài. Mà bên này Lương quản gia sớm đứng ở phía sau Niên Sở Hoằng cũng bước đến quỳ xuống, cực kỳ quy củ, cung kính.
Trong khi mọi người vẫn còn mạc danh kỳ diệu thì Niên Khánh Tụ cũng quỳ xuống. Lan châu cách xa kinh thành còn không nói, ở nơi này mọi người đều bàn tán chuyện quân tình cùng thương trường căn bản không biết những thứ khác. Còn hắn là một thương gia, đã từng đến kinh thành không ít lần nên biết được một số chuyện, đó chính là...
Hắn nhẹ giọng nhắc nhở: “Hoàng thất đều là mắt màu hổ phách.” Tuy không biết vị trước mắt là ai, chỉ biết hắn là người hoàng thất.
Mọi người đều đồng loạt trấn định lại quỳ xuống. Chỉ còn Lương Tuấn Hy cùng Niên Khai Điềm hóa tượng ngồi ở đó. Người thì đang lâm vào trầm tư nghĩ xem vì sao người của hoàng thất biết nương mình, người lại không thể tin tưởng sẽ có người có màu mắt kỳ lạ lại đẹp như vậy.
Lương Vân Kha chuẩn bị xong dược liệu đến tiền thính báo cáo thấy tràng cảnh trước mắt dù không hiểu gì cũng học theo lập tức mất hồn mà quỳ xuống. Đây là chuyện gì xảy ra, sao đột nhiên không khí ngưng trọng như vậy?
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Chỉ nghe âm thanh khàn khàn của nam tử đó khẽ vang lên trong không gian im lặng, nghe dị thường rõ ràng: “Hoa Âm a di, Lương ngự y đã lâu không gặp, không cần hành lễ, mau đứng lên.” Hắn nhận ra Hoa Âm, bởi người này hầu hạ bên cạnh mẫu hậu hắn nhiều năm. Còn Lương Lạc là người chăm sóc cho sức khỏe mẫu hậu năm đó, hắn tuy gặp không nhiều nhưng biết được năm đó Hoa Âm cùng Lương Lạc cùng nhau rời cung.
“Thái tử điện hạ vạn an.” Hoa Âm cùng Lương Lạc thấy mọi người đều biết vậy cũng không cần che giấu nữa. Người trước mắt thực sự là thái tử đương triều Gia Luật Cẩn.
Niên Khai Điềm hút một ngụm khí lạnh tràn đầy phổi, Là thái tử a! Mạng trân quý, trách không được hắn sẽ mang không ít lễ vật đến đây tạ ân rồi.
“Không cần hành đại lễ, mọi người đứng lên đi, hôm nay đến chỉ là tạ ơn, ngoài ý muốn gặp được các ngươi đã là rất vui rồi.” Gia Luật Cẩn giải thích cho sự xuất hiện của mình, khom người đỡ lấy Hoa Âm, dù sao lúc nhỏ cũng là nàng chăm sóc hắn.
Mọi người đứng lên, Lương Lạc cẩn thận hỏi thăm: “Điện hạ bị thương sao? Để tiểu dân thay người xem một chút.” Hắn đã từ quan nên không thể xưng thần chỉ có kiêm xưng tiểu dân mà thôi.
“Đúng a, ngọc thể quan trọng, không nên qua loa.” Hoa Âm thập phần lo lắng nói.
Gia Luật Cẩn khẽ lắc đầu, không đáp chỉ hỏi: “Mẫu hậu cho người tìm hạ lạc của hai người rất lâu, hiện vô tình gặp được cũng là thượng thiên giúp đỡ. Không biết hoàng đệ hắn, hiện tại nơi nào?”
Nàng đứng sát hắn lẩm bẩm, “Mau buông tay đi.”
“Không buông.” Lúc này phải để mọi người biết rõ quan hệ của hắn cùng nàng, như vậy cũng sẽ tiết kiệm không ít thời gian giải thích.
Niên Khai Điềm thỉnh an xong mạnh mẽ rụt tay về ngồi xuống ghế của mình, “Phụ thân, mấy hôm nữa nữ nhi xuất phát phải mang theo người nào?”
Niên Sở Hoằng nhìn nhìn Niên Khánh Tụ rồi mới nói: “Đi cùng nhị thúc đi, có nhị thúc ngươi bên cạnh phụ thân mới an tâm.” Mắt hắn lúc này rất nhu hòa, bởi nữ nhi lựa chọn Lương Tuấn Hy cực kỳ hợp ý của hắn.
Mặt của Khúc thị lại không có vui như vậy, chỉ khẽ nói: “Nhị đệ không thích hợp đi lần này, vẫn là để Vân Kha đi cùng Điềm Điềm.”
“Bá phụ bá mẫu, Tuấn Hy có thể đi cùng nàng.” Lương Tuấn Hy cũng ngồi xuống ghế, hắn nghe qua một lượt mới lên tiếng. Khẩu khí thập phần kiên quyết, cho dù sóng to gió lớn tựa hồ cũng sẽ không chút lay động.
Không để người nào phản ứng bên ngoài có hạ nhân chạy vào, sau khi thỉnh an xong liền hội báo: “Tổng tiêu đầu, phó tiêu đầu, phu nhân, đại tiểu thư, bên ngoài có một vị công tử nói đến tìm đại tiểu thư.”
Niên Khai Điềm lập tức vui vẻ hỏi: “Có phải công tử đó họ Thủy không?” Thủy Ảnh Tư từng nói qua nếu có dịp ghé Lan châu sẽ đến đây, có lẽ là hắn đi.
“Nô tài đã hỏi qua, nhưng vị công tử đó rất kỳ quái, mang đấu lạp lại không hề đáp trả, chỉ bảo là tìm đại tiểu thư.” Hạ nhân kia như thật hội báo.
Lương Tuấn Hy mười hai phần nóng nảy hỏi, “Có nói mục đích đến không?” Đột nhiên xuất hiện thêm tên công tử nào nữa vậy? Hắn còn chưa từng nghe qua nàng có quen nam nhân nào.
“Hắn không có nói, ta muốn hỏi thêm nhưng những người theo hắn rất hung thần ác sát, tựa hồ nếu nhiều lời nhất định giết người vậy.” Hạ nhân nhớ lại còn có chút run sợ. Bình thường người đến tiêu cục không phải đàm thương vụ thì là bằng hữu của gia chủ, nào có tìm người mà trừng mắt hung tợn như vậy bao giờ.
Cơ mặt của Niên Khai Điềm đông cứng lại, lại nghe hạ nhân đó nói thêm: “Nhìn y phục trên người có chút không giống chúng ta, thiết nghĩ không phải người ở Lan Châu mà từ nơi khác tới.” Tuy gặp qua rất nhiều từ nơi khác đến nhưng đa phần vẫn là thương nhân, nên nhiều tầng lớp khác hạ nhân này cũng sẽ không biết.
“Gọi vào đi, gặp không phải sẽ biết sao?” Niên Sở Hoằng nói xong lại nhìn qua Niên Khai Điềm, ánh mắt đầy nghi vấn lại đan xen chút không hài lòng.
Niên Khánh Tụ nhìn Lương Tuấn Hy khẽ cười, “Theo ta thấy Điềm Điềm còn không biết, Tuấn Hy không nên khẩn trương như vậy.” Tiểu tử này lúc nào cũng vậy, phàm là chuyện của Điềm Điềm luôn là mất bình tĩnh như vậy.
“Vâng, Tuấn Hy đã biết.” Lương Tuấn Hy lễ phép gật đầu một cái, xoay mặt hướng ra ngoài như thể trông ngóng nam nhân kia.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Dưới sự dẫn dắt của hạ nhân, nam nhân kia xuất hiện ở trước cửa tiền thính, chỉ thấy hắn một thân tử bào tú liên văn tao nhã, nhưng hắc sa trên đấu lạp rũ xuống dài đến thắt lưng, nhìn không thấy rõ bên trong để người cảm thấy hắn cực kỳ thần bí. Sau lưng hắn còn có một đám tùy tùng toàn bộ đều vận hắc sắc, vẻ mặt lãnh túc để người nghi kỵ.
“Niên tổng tiêu đầu, Niên phu nhân.” Hắn bước đến ôm quyền hướng Niên Sở Hoành cùng Khúc thị ở chủ vị khẽ gật đầu, nhưng đến thắt lưng cũng không hề cong. Niên Khánh Tụ chau mày quan sát người đến chằm chằm, lại thấy hắn hướng mình gật đầu: “Niên phó tiêu đầu.”
Niên Khai Điềm nhìn thế nào cũng nhìn không được dung mạo của người đến dưới đấu lạp có chút không vui bĩu môi, nàng chòm người sang khẽ nói với Lương Tuấn Hy, “Hy, hình như ta không biết hắn.”
Lương Tuấn Hy còn chưa kịp đáp đã nghe âm thanh hàm tiếu của nam tử kia truyền đến: “Còn chưa thấy được dung mạo của ta Niên cô nương sao lại nói không biết? Ta là đến tạ ơn cứu mạng của Niên cô nương cùng vị công tử kia a.” Tay hắn vươn ra hướng của Lương Tuấn Hy đang ngồi.
“Nguyên lai là vị công tử hôm đó.” Lương Tuấn Hy biết rõ người này là ai nên thần sắc khẩn trương cũng biến mất, thay vào đó là một nụ cười xã giao. “Vết thương đã tốt?”
“Nhờ có ân cứu mạng của nhị vị nay đã tốt.” Nam nhân kia không hề xưng tên chỉ hướng hai người cũng ôm quyền khẽ gật đầu.
Khúc thị nghe vậy liền cười nói: “Vị công tử này, mời ngồi.”
“Đa tạ Niên phu nhân.” Nam nhân đó bước đến ghế mà phương hướng tay của Khúc thị chỉ, vững vàng ngồi xuống. Sau lại mở miệng nói: “Hôm đó có công sự khẩn trong người, không từ mà biệt, thật có lỗi. Dạo gần đây lại không ở Lan Châu, hôm nay mới quay lại vì vậy đích thân đến mang lễ vật đáp tạ, còn mong nhị vị nhận cho.”
Hắn nói xong, đám tùy tùng lập tức bước ra ngoài xe ngựa mang không ít đồ vào tiền thính. Trên tiền tính đã đặt hai cái rương, đều được mở nắp, một rương to đựng châu báu, một rương nhỏ hơn chút đựng hoàng kim.
Niên Khai Điềm nhìn thấy có chút méo mó, “Bất quá là một cái nhấc tay, cũng không phải ta cứu ngươi, không cần dùng lễ vật hậu hĩnh như vậy.” Sau đó nàng nói với Lương Tuấn Hy: “Hy, cái này của ngươi đó.” Hôm đó nàng có giúp gì đâu, toàn bộ đều là công của Lương Tuấn Hy.
“Vị công tử này mắt không tốt, thiết nghĩ muốn cứu tại hạ còn nhờ Niên cô nương trợ giúp, cô nương hà tất khách sáo.” Nam nhân kia khẽ cười nhìn chằm chằm Niên Khai Điềm.
Lương Tuấn Hy nhìn không thấy cũng không biết lễ vật gồm có gì, nhưng nếu hôm đó Niên Khai Điềm không mở miệng hắn cũng sẽ không giúp, vì vậy lễ vật này không thể nhận được. “Điềm Điềm nói cũng không phải không có lý, công tử không cần dùng lễ lớn như vậy, chúng ta đảm đương không nổi.”
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Ngay lúc nam nhân kia vừa muốn nói cái gì thì Hoa nhũ nương mang theo hạ nhân bước vào chuẩn bị châm trà. Nam nhân kia nhìn Hoa nhũ nương một lúc, bất giác khẽ hô: “Hoa Âm a di?”
Hoa nhũ nương vừa nghe có người gọi nhũ danh của mình lập tức kinh sợ, quay đầu mở to mắt nhìn nam nhân kia. Hắn biết nhũ danh của nàng, lại gọi nàng là a di, trên đời này chỉ có một người.
Không đợi nàng nghĩ ngợi nhiều, chỉ thấy hắn mở đấu lạp ra, gương mặt tuấn dật lập tức xuất hiện trước mặt mọi người. Ngũ quan như điêu khắc vậy, mà đặc biệt hơn chính là đôi mắt kia, nó màu hổ phách, đây để mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Hoa nhũ nương phịch cái quỳ xuống, dùng đầu gối đi đến trước mặt hắn, hai hàng lệ nóng bỗng chốc trào ra ngoài. Mà bên này Lương quản gia sớm đứng ở phía sau Niên Sở Hoằng cũng bước đến quỳ xuống, cực kỳ quy củ, cung kính.
Trong khi mọi người vẫn còn mạc danh kỳ diệu thì Niên Khánh Tụ cũng quỳ xuống. Lan châu cách xa kinh thành còn không nói, ở nơi này mọi người đều bàn tán chuyện quân tình cùng thương trường căn bản không biết những thứ khác. Còn hắn là một thương gia, đã từng đến kinh thành không ít lần nên biết được một số chuyện, đó chính là...
Hắn nhẹ giọng nhắc nhở: “Hoàng thất đều là mắt màu hổ phách.” Tuy không biết vị trước mắt là ai, chỉ biết hắn là người hoàng thất.
Mọi người đều đồng loạt trấn định lại quỳ xuống. Chỉ còn Lương Tuấn Hy cùng Niên Khai Điềm hóa tượng ngồi ở đó. Người thì đang lâm vào trầm tư nghĩ xem vì sao người của hoàng thất biết nương mình, người lại không thể tin tưởng sẽ có người có màu mắt kỳ lạ lại đẹp như vậy.
Lương Vân Kha chuẩn bị xong dược liệu đến tiền thính báo cáo thấy tràng cảnh trước mắt dù không hiểu gì cũng học theo lập tức mất hồn mà quỳ xuống. Đây là chuyện gì xảy ra, sao đột nhiên không khí ngưng trọng như vậy?
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Chỉ nghe âm thanh khàn khàn của nam tử đó khẽ vang lên trong không gian im lặng, nghe dị thường rõ ràng: “Hoa Âm a di, Lương ngự y đã lâu không gặp, không cần hành lễ, mau đứng lên.” Hắn nhận ra Hoa Âm, bởi người này hầu hạ bên cạnh mẫu hậu hắn nhiều năm. Còn Lương Lạc là người chăm sóc cho sức khỏe mẫu hậu năm đó, hắn tuy gặp không nhiều nhưng biết được năm đó Hoa Âm cùng Lương Lạc cùng nhau rời cung.
“Thái tử điện hạ vạn an.” Hoa Âm cùng Lương Lạc thấy mọi người đều biết vậy cũng không cần che giấu nữa. Người trước mắt thực sự là thái tử đương triều Gia Luật Cẩn.
Niên Khai Điềm hút một ngụm khí lạnh tràn đầy phổi, Là thái tử a! Mạng trân quý, trách không được hắn sẽ mang không ít lễ vật đến đây tạ ân rồi.
“Không cần hành đại lễ, mọi người đứng lên đi, hôm nay đến chỉ là tạ ơn, ngoài ý muốn gặp được các ngươi đã là rất vui rồi.” Gia Luật Cẩn giải thích cho sự xuất hiện của mình, khom người đỡ lấy Hoa Âm, dù sao lúc nhỏ cũng là nàng chăm sóc hắn.
Mọi người đứng lên, Lương Lạc cẩn thận hỏi thăm: “Điện hạ bị thương sao? Để tiểu dân thay người xem một chút.” Hắn đã từ quan nên không thể xưng thần chỉ có kiêm xưng tiểu dân mà thôi.
“Đúng a, ngọc thể quan trọng, không nên qua loa.” Hoa Âm thập phần lo lắng nói.
Gia Luật Cẩn khẽ lắc đầu, không đáp chỉ hỏi: “Mẫu hậu cho người tìm hạ lạc của hai người rất lâu, hiện vô tình gặp được cũng là thượng thiên giúp đỡ. Không biết hoàng đệ hắn, hiện tại nơi nào?”