Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Một đường ngồi xe ngựa hồi Niên phủ, nàng nghĩ mãi không ra nguyên do Lương Tuấn Hy bị hạ thủ, mà nàng càng không thể hỏi tiểu hài nơi xảy ra chuyện. Cho một tiểu hài nhiều bạc như vậy để hại Lương Tuấn Hy, xem ra cũng là chuyện hệ trọng, đáng tiếc không đắc thủ.
Khi nàng ở hoa viên bước về viện thấy được Lương Tuấn Hy bước ở hướng ngược lại với nàng, và đang bước đến phương hướng của nàng. Nàng lập tức dừng bước cũng không cho Thước nhi lên tiếng. Bởi hiện tại tâm trạng của nàng rất rối, hắn vì nàng gặp nạn cũng không nói cho nàng biết một lời, nàng nợ hắn nhiều như vậy lại không cách nào báo đáp.
Hắn chuẩn bị lướt qua nàng tiếp tục bước về trước, nhìn cước bộ cùng gương mặt kia của hắn sẽ không biết hắn đang nổi giận. Nhưng nàng đã cùng hắn hai đời, đương nhiên nhận ra đôi mày của hắn có chút cau, tuy chỉ một chút nhưng vẫn là có, thể hiện rõ hắn đang bất mãn.
Lúc này lại thấy Bá Cao Minh chạy tới hô to: “Hy huynh...” Do tuyết nên hắn chạy có chút vất vả, luôn miệng thở gấp.
Lương Tuấn Hy chậm rãi xoay người, còn chưa kịp nói gì đã nghe Bá Cao Minh nói thêm: “Sư muội cũng ở a.”
Câu này khiến tim của Lương Tuấn Hy như bị người moi ra khỏi lòng ngực vậy, hoàn toàn trống rỗng lại đau, lập tức xoay vòng như muốn tìm kiếm khí tức quen thuộc của nàng. Đó mới nói đôi mắt này chính là khuyết điểm lớn nhất của hắn, nên tuyết khiến hắn không thể nghe được tiếng bước chân, thế nên nào biết nàng ở.
“Điềm Điềm?” Âm thanh của hắn trong lạc lỏng có chút tự trách lại mang theo đau lòng để ba người có mặt nhất thời không biết nên phải ứng thế nào.
Niên Khai Điềm lập tức khẽ lắc đầu ý bảo Bá Cao Minh không nên tiếc lộ chuyện nàng đang ở đây. Hiện tại nàng không biết nên đối mặt với hắn thế nào cho phải, chờ nàng bình tâm lại trước.
Bá Cao Minh vội vã cười ha ha bước đến bên cạnh Lương Tuấn Hy: “Hy huynh a, xem huynh không có tiền đồ như vậy, ta vừa rồi chỉ là vui đùa một chút mà thôi.” Lúc nãy hắn tưởng Lương Tuấn Hy đang bước đến chỗ Niên Khai Điềm nên mới gọi nàng, ai mà ngờ được hắn(LTH) không biết nàng ở, mà nàng cũng không có ý định gặp hắn đâu.
Rõ thấy Lương Tuấn Hy ôm tim thở phào một hơi, sau đó khẽ trách: “Bá huynh sau này không nên trêu ta như vậy.”
Tay hắn dưới ống tay áo khẽ siết lại, đây chính là nỗi khổ lớn nhất của hắn. Rõ ràng nàng ở hắn lại không cảm nhận thấy nàng, không biết nàng tồn tại, lướt qua nàng, thử hỏi làm người vô dụng như hắn vậy khác nào phế nhân.
“Được được được, đừng giận, lần sau ta sẽ không làm như thế nữa.” Bá Cao Minh vẫn cười như thể vô tâm vô phế nhìn không được bản thân đang xát muối vào vết thương rỉ máu của bằng hữu, “Ngươi đi gấp như vậy làm gì a?”
“Không có gì, muốn sớm trở về viện mà thôi.” Lương Tuấn Hy đáp xong, tiếp tục bước, lướt qua Niên Khai Điềm trở về viện của mình.
“Bá mẫu chỉ là lo lắng ngươi nên mới mang đám nữ nhân đó đến, ngươi không nên phản ứng lớn như vậy.” Bá Cao Minh hướng Niên Khai Điềm khẽ gật đầu rồi bước nhanh sóng đôi với Lương Tuấn Hy.
Lương Tuấn Hy không đáp vẫn tiếp tục bước, tâm ý của hắn sớm đã biểu lộ rõ, không muốn thân cận với bất kỳ nữ nhân nào, trừ nàng. Mặc kệ nương cùng Khúc thị có làm gì, hắn vẫn sẽ không thay đổi chủ ý đâu.
“Này, tốt xấu gì ngươi cũng nên đáp lời ta a.” Bá Cao Minh vẫn không buông tha, tiếp tục nói.
Đối phương lại im lặng không đáp, để hắn càng thêm hiếu kỳ: “Mấy cô nương lúc nãy cũng rất xinh đẹp a, người ta không chê bai ngươi, ngươi lại lạnh nhạt với người ta như vậy, thật không tốt chút nào.”
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Trong không gian lúc này chỉ có mỗi âm thanh líu lo của Bá Cao Minh vang lên, cho đến khi bọn họ tiêu thất ở một quanh âm thanh kia mới mất. Niên Khai Điềm đột nhiên ôm tim phịch một tiếng ngồi xuống nền tuyết trắng lạnh lẽo.
Sau lúc hắn lướt qua nàng như người xa lạ, nàng cảm thấy đau lòng như vậy? Chẳng phải nàng luôn thích Hứa Bộ Nam đó sao, làm sao có thể có thái độ này với hắn được. Nàng biết rõ cảm giác này là cảm giác gì, là lúc Hứa Bộ Nam tức giận phất tay bước ra khỏi tân phòng, là lúc hắn tuyên bố thú Niên Tuệ Nhàn làm thiếp, là lúc hắn lạnh nhạt với nàng.
Không, không, không, nàng không thể thay tâm như vậy được, nàng không phải hạng nữ nhân lẳng lơ, gặp một yêu một. Nàng phải nhanh chóng dứt khoát thôi.
Thước nhi vội vã khom thắt lưng đỡ lấy Niên Khai Điềm từ nền tuyết lên: “Tiểu thư, người đây là làm sao a!” Chẳng lẽ là bệnh rồi sao?
“Có lẽ ở ngoài lâu nên có chút mệt mỏi, chúng ta về viện đi.” Niên Khai Điềm được Thước nhi đỡ, khập khiễng trở về viện của mình. Trong lòng cảm xúc loạn thành một mảnh, cứ như một mối tơ vò vậy, tìm không được đầu, cũng không thể giải được nó.
Cả một mùa đông Niên Khai Điềm vẫn chỉ ở trong viện tử mà thôi, chỉ là Lương Tuấn Hy có đến nàng chỉ bảo Thước nhi nói dối rằng mình không ở. Nàng cảm thấy bản thân không nên cùng hắn quá thân cận, tránh cho bản thân phân không rõ giới hạn. Thế nên mỗi ngày nàng đều sẽ tìm đến Hứa Bộ Nam.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Tết cũng chóng qua đi, hôm nay mọi người tề tụ ở Bá gia mừng thọ Bá lão gia. Đương nhiên Lương Tuấn Hy cũng đến, bởi hắn cùng Bá Cao Minh đi rất cận. Niên Khai Điềm ngồi ở bàn nhìn Thước nhi cùng Lương Vân Kha lời qua tiếng lại đến buồn chán.
Sau đó nàng lại đảo mắt sang người Lương Tuấn Hy ngồi ở một bàn gần đó. Hắn chỉ an tĩnh mà ngồi khi có người hỏi mới đáp trả mà thôi. Không hiểu sau lúc này nàng cứ muốn nhìn hắn như vậy.
Ngay khi nàng đang thất thần, thì âm thanh của Bá Cao Minh lang lãng truyền đến tai: “Sư muội, sao lại chỉ ngồi một chỗ như vậy, qua đây chúng ta cùng chơi tung đồng xu.”
“Trò đó năm nào cũng chơi, tam sư huynh không thấy nhàm sao?” Niên Khai Điềm có chút hờ hững nói. Tay nàng lại cầm chút ít hạt hướng dương lên miệng nẻ, như thể hiện tại rất buồn chán.
“Ta nói Bá sư huynh chơi trò này là tốt nhất.” Niên Tuệ Nhàn ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng ủng hộ, nàng khẽ cười lại nói: “Ta cũng muốn chơi.”
“Hoan nghênh tam tiểu thư.” Bá Cao Minh mừng như điên. Từ lúc tiêu cục xảy ra chuyện, nàng rất hay đến kể lể cho hắn nghe rất nhiều thứ, xem như cũng đi gần một bước với nàng rồi.
Niên Khai Điềm xấu xa cười, áp sát mặt vào tai Niên Tuệ Nhàn trêu: “Thế nào, xác định rồi sao?” Xưa nay Niên Tuệ Nhàn đều là lưỡng lự không dứt khoát, hiện nay chịu mở miệng, vậy liền xác định rồi đi.
Niên Tuệ Nhàn chôn gương mặt thiểm hồng của mình xuống, không để người khác thấy được biểu tình hiện tại trên mặt của bản thân, lí nhí nói: “Ngươi thật xấu, lúc nào cũng chỉ biết trêu ta.”
Niên Khai Điềm lại nhìn sang Niên Nhạn Thanh nói: “Đường tỷ cũng chơi chứ?” Năm nào mời nàng ta cũng từ chối, năm nay sợ cũng như vậy đi.
“Phải a, tỷ tỷ cũng cùng chúng ta chơi đi.” Niên Tuệ Nhàn ngẩng đầu, nắm lấy tay Niên Nhạn Thanh khẽ lắc lắc.
Bá Cao Minh lại có chút mất hứng nên âm thanh trầm hơn một chút: “Mọi người cùng chơi nhất định sẽ rất vui, nhị tiểu thư không nên từ chối nữa.”
Niên Nhạn Thanh vốn muốn đáp ứng nhưng nhìn thấy sắc mặt chán ghét kia của Bá Cao Minh lại cúi đầu từ chối. Người ta không thích bản thân, tham gia cũng làm mọi người mất hứng thôi, chi bằng ngồi nhìn là tốt rồi.
Niên Khai Điềm khép hờ mắt nhìn Bá Cao Minh như cảnh cáo, đang tiếc đối phương lại không để ý nàng mà liên tục nhìn Niên Tuệ Nhàn. Nàng tức giận túm lấy tay hắn kéo ra một góc vắng người bên ngoài: “Tam sư huynh, huynh đến cùng vì sao đối với đường tỷ như vậy?”
“Bởi ta không thích nàng ta, giả vờ thanh cao để lấy đồng tình của người khác.” Bá Cao Minh hừ một cái như là hắn chẳng hiếm lạ vì với loại nữ nhân như Niên Nhạn Thanh.
Niên Khai Điềm bực bội gật gật đầu hỏi: “Được, huynh nói đường tỷ giả thanh cao, vậy huynh có thể dẫn chứng ra không?”
Thái độ làm người hai đời của Niên Nhạn Thanh đều là rất tốt, không ai có thể bắt được điểm yếu của nàng mà làm văn. Cho dù đời trước các nàng không qua lại với nhau nhưng nàng chưa từng nghe có người bất mãn với nàng ta, đương nhiên là trừ tên không hiểu chuyện trước mặt này.
“Là so dư muội không biết, nàng ta...”Bá Cao Minh tức giận muốn giải thích chỉ là nói được một nửa lại không thể nói tiếp. Hắn lại cúi đầu như thể sẽ không tiếp tục nói nữa, truy vấn cũng vô dụng. Tay lại tiếp tục đặt lên tim khẩu, như thể sờ vật gì đó.
“Thế nào, đường tỷ thế nào?” Niên Khai Điềm vẫn chưa phát hiện dị dạng của hắn, mà đắc ý thiêu mi hỏi: “Nói không ra sao? Rõ ràng đường tỷ cũng không có điểm nào để huynh có thể mang ra nói xấu. Bản thân không thích người ta còn bày đặt mang người ta ra làm văn.”
“Được rồi được rồi, ta sai được chưa.” Bá Cao Minh bày vẻ như bất mãn lại không thể nói thành lời: “Đừng nhắc đến nàng ta nữa, chúng ta vào trong chơi đi.” Hắn biết rõ con người thật của Niên Nhạn Thanh nhưng lại không thể nói ra, bởi không người tin hắn, thế nên hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Niên Khai Điềm áp sát mặt hắn cảnh cáo: “Nếu còn để muội nghe được huynh dám nói xấu đường tỷ một lời, muội nhất định không tha cho huynh.” Dứt lời nàng xoay người tiêu sái bước vào trong.
Bá Cao Minh chỉ biết thở dài mà bước theo phía sau. Tay hắn nắm chặt vật dưới vạt áo trước ngực một hồi mới buông tay. Nói gì cũng vô dụng, nàng ta lại hành sự kín khẽ, vậy liền không thể lùng được vật chứng mà định tội được.
(Luna: Ta bệnh rồi Y_Y cầu bình luận cầu ủng hộ cầu động lực)
Khi nàng ở hoa viên bước về viện thấy được Lương Tuấn Hy bước ở hướng ngược lại với nàng, và đang bước đến phương hướng của nàng. Nàng lập tức dừng bước cũng không cho Thước nhi lên tiếng. Bởi hiện tại tâm trạng của nàng rất rối, hắn vì nàng gặp nạn cũng không nói cho nàng biết một lời, nàng nợ hắn nhiều như vậy lại không cách nào báo đáp.
Hắn chuẩn bị lướt qua nàng tiếp tục bước về trước, nhìn cước bộ cùng gương mặt kia của hắn sẽ không biết hắn đang nổi giận. Nhưng nàng đã cùng hắn hai đời, đương nhiên nhận ra đôi mày của hắn có chút cau, tuy chỉ một chút nhưng vẫn là có, thể hiện rõ hắn đang bất mãn.
Lúc này lại thấy Bá Cao Minh chạy tới hô to: “Hy huynh...” Do tuyết nên hắn chạy có chút vất vả, luôn miệng thở gấp.
Lương Tuấn Hy chậm rãi xoay người, còn chưa kịp nói gì đã nghe Bá Cao Minh nói thêm: “Sư muội cũng ở a.”
Câu này khiến tim của Lương Tuấn Hy như bị người moi ra khỏi lòng ngực vậy, hoàn toàn trống rỗng lại đau, lập tức xoay vòng như muốn tìm kiếm khí tức quen thuộc của nàng. Đó mới nói đôi mắt này chính là khuyết điểm lớn nhất của hắn, nên tuyết khiến hắn không thể nghe được tiếng bước chân, thế nên nào biết nàng ở.
“Điềm Điềm?” Âm thanh của hắn trong lạc lỏng có chút tự trách lại mang theo đau lòng để ba người có mặt nhất thời không biết nên phải ứng thế nào.
Niên Khai Điềm lập tức khẽ lắc đầu ý bảo Bá Cao Minh không nên tiếc lộ chuyện nàng đang ở đây. Hiện tại nàng không biết nên đối mặt với hắn thế nào cho phải, chờ nàng bình tâm lại trước.
Bá Cao Minh vội vã cười ha ha bước đến bên cạnh Lương Tuấn Hy: “Hy huynh a, xem huynh không có tiền đồ như vậy, ta vừa rồi chỉ là vui đùa một chút mà thôi.” Lúc nãy hắn tưởng Lương Tuấn Hy đang bước đến chỗ Niên Khai Điềm nên mới gọi nàng, ai mà ngờ được hắn(LTH) không biết nàng ở, mà nàng cũng không có ý định gặp hắn đâu.
Rõ thấy Lương Tuấn Hy ôm tim thở phào một hơi, sau đó khẽ trách: “Bá huynh sau này không nên trêu ta như vậy.”
Tay hắn dưới ống tay áo khẽ siết lại, đây chính là nỗi khổ lớn nhất của hắn. Rõ ràng nàng ở hắn lại không cảm nhận thấy nàng, không biết nàng tồn tại, lướt qua nàng, thử hỏi làm người vô dụng như hắn vậy khác nào phế nhân.
“Được được được, đừng giận, lần sau ta sẽ không làm như thế nữa.” Bá Cao Minh vẫn cười như thể vô tâm vô phế nhìn không được bản thân đang xát muối vào vết thương rỉ máu của bằng hữu, “Ngươi đi gấp như vậy làm gì a?”
“Không có gì, muốn sớm trở về viện mà thôi.” Lương Tuấn Hy đáp xong, tiếp tục bước, lướt qua Niên Khai Điềm trở về viện của mình.
“Bá mẫu chỉ là lo lắng ngươi nên mới mang đám nữ nhân đó đến, ngươi không nên phản ứng lớn như vậy.” Bá Cao Minh hướng Niên Khai Điềm khẽ gật đầu rồi bước nhanh sóng đôi với Lương Tuấn Hy.
Lương Tuấn Hy không đáp vẫn tiếp tục bước, tâm ý của hắn sớm đã biểu lộ rõ, không muốn thân cận với bất kỳ nữ nhân nào, trừ nàng. Mặc kệ nương cùng Khúc thị có làm gì, hắn vẫn sẽ không thay đổi chủ ý đâu.
“Này, tốt xấu gì ngươi cũng nên đáp lời ta a.” Bá Cao Minh vẫn không buông tha, tiếp tục nói.
Đối phương lại im lặng không đáp, để hắn càng thêm hiếu kỳ: “Mấy cô nương lúc nãy cũng rất xinh đẹp a, người ta không chê bai ngươi, ngươi lại lạnh nhạt với người ta như vậy, thật không tốt chút nào.”
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Trong không gian lúc này chỉ có mỗi âm thanh líu lo của Bá Cao Minh vang lên, cho đến khi bọn họ tiêu thất ở một quanh âm thanh kia mới mất. Niên Khai Điềm đột nhiên ôm tim phịch một tiếng ngồi xuống nền tuyết trắng lạnh lẽo.
Sau lúc hắn lướt qua nàng như người xa lạ, nàng cảm thấy đau lòng như vậy? Chẳng phải nàng luôn thích Hứa Bộ Nam đó sao, làm sao có thể có thái độ này với hắn được. Nàng biết rõ cảm giác này là cảm giác gì, là lúc Hứa Bộ Nam tức giận phất tay bước ra khỏi tân phòng, là lúc hắn tuyên bố thú Niên Tuệ Nhàn làm thiếp, là lúc hắn lạnh nhạt với nàng.
Không, không, không, nàng không thể thay tâm như vậy được, nàng không phải hạng nữ nhân lẳng lơ, gặp một yêu một. Nàng phải nhanh chóng dứt khoát thôi.
Thước nhi vội vã khom thắt lưng đỡ lấy Niên Khai Điềm từ nền tuyết lên: “Tiểu thư, người đây là làm sao a!” Chẳng lẽ là bệnh rồi sao?
“Có lẽ ở ngoài lâu nên có chút mệt mỏi, chúng ta về viện đi.” Niên Khai Điềm được Thước nhi đỡ, khập khiễng trở về viện của mình. Trong lòng cảm xúc loạn thành một mảnh, cứ như một mối tơ vò vậy, tìm không được đầu, cũng không thể giải được nó.
Cả một mùa đông Niên Khai Điềm vẫn chỉ ở trong viện tử mà thôi, chỉ là Lương Tuấn Hy có đến nàng chỉ bảo Thước nhi nói dối rằng mình không ở. Nàng cảm thấy bản thân không nên cùng hắn quá thân cận, tránh cho bản thân phân không rõ giới hạn. Thế nên mỗi ngày nàng đều sẽ tìm đến Hứa Bộ Nam.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Tết cũng chóng qua đi, hôm nay mọi người tề tụ ở Bá gia mừng thọ Bá lão gia. Đương nhiên Lương Tuấn Hy cũng đến, bởi hắn cùng Bá Cao Minh đi rất cận. Niên Khai Điềm ngồi ở bàn nhìn Thước nhi cùng Lương Vân Kha lời qua tiếng lại đến buồn chán.
Sau đó nàng lại đảo mắt sang người Lương Tuấn Hy ngồi ở một bàn gần đó. Hắn chỉ an tĩnh mà ngồi khi có người hỏi mới đáp trả mà thôi. Không hiểu sau lúc này nàng cứ muốn nhìn hắn như vậy.
Ngay khi nàng đang thất thần, thì âm thanh của Bá Cao Minh lang lãng truyền đến tai: “Sư muội, sao lại chỉ ngồi một chỗ như vậy, qua đây chúng ta cùng chơi tung đồng xu.”
“Trò đó năm nào cũng chơi, tam sư huynh không thấy nhàm sao?” Niên Khai Điềm có chút hờ hững nói. Tay nàng lại cầm chút ít hạt hướng dương lên miệng nẻ, như thể hiện tại rất buồn chán.
“Ta nói Bá sư huynh chơi trò này là tốt nhất.” Niên Tuệ Nhàn ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng ủng hộ, nàng khẽ cười lại nói: “Ta cũng muốn chơi.”
“Hoan nghênh tam tiểu thư.” Bá Cao Minh mừng như điên. Từ lúc tiêu cục xảy ra chuyện, nàng rất hay đến kể lể cho hắn nghe rất nhiều thứ, xem như cũng đi gần một bước với nàng rồi.
Niên Khai Điềm xấu xa cười, áp sát mặt vào tai Niên Tuệ Nhàn trêu: “Thế nào, xác định rồi sao?” Xưa nay Niên Tuệ Nhàn đều là lưỡng lự không dứt khoát, hiện nay chịu mở miệng, vậy liền xác định rồi đi.
Niên Tuệ Nhàn chôn gương mặt thiểm hồng của mình xuống, không để người khác thấy được biểu tình hiện tại trên mặt của bản thân, lí nhí nói: “Ngươi thật xấu, lúc nào cũng chỉ biết trêu ta.”
Niên Khai Điềm lại nhìn sang Niên Nhạn Thanh nói: “Đường tỷ cũng chơi chứ?” Năm nào mời nàng ta cũng từ chối, năm nay sợ cũng như vậy đi.
“Phải a, tỷ tỷ cũng cùng chúng ta chơi đi.” Niên Tuệ Nhàn ngẩng đầu, nắm lấy tay Niên Nhạn Thanh khẽ lắc lắc.
Bá Cao Minh lại có chút mất hứng nên âm thanh trầm hơn một chút: “Mọi người cùng chơi nhất định sẽ rất vui, nhị tiểu thư không nên từ chối nữa.”
Niên Nhạn Thanh vốn muốn đáp ứng nhưng nhìn thấy sắc mặt chán ghét kia của Bá Cao Minh lại cúi đầu từ chối. Người ta không thích bản thân, tham gia cũng làm mọi người mất hứng thôi, chi bằng ngồi nhìn là tốt rồi.
Niên Khai Điềm khép hờ mắt nhìn Bá Cao Minh như cảnh cáo, đang tiếc đối phương lại không để ý nàng mà liên tục nhìn Niên Tuệ Nhàn. Nàng tức giận túm lấy tay hắn kéo ra một góc vắng người bên ngoài: “Tam sư huynh, huynh đến cùng vì sao đối với đường tỷ như vậy?”
“Bởi ta không thích nàng ta, giả vờ thanh cao để lấy đồng tình của người khác.” Bá Cao Minh hừ một cái như là hắn chẳng hiếm lạ vì với loại nữ nhân như Niên Nhạn Thanh.
Niên Khai Điềm bực bội gật gật đầu hỏi: “Được, huynh nói đường tỷ giả thanh cao, vậy huynh có thể dẫn chứng ra không?”
Thái độ làm người hai đời của Niên Nhạn Thanh đều là rất tốt, không ai có thể bắt được điểm yếu của nàng mà làm văn. Cho dù đời trước các nàng không qua lại với nhau nhưng nàng chưa từng nghe có người bất mãn với nàng ta, đương nhiên là trừ tên không hiểu chuyện trước mặt này.
“Là so dư muội không biết, nàng ta...”Bá Cao Minh tức giận muốn giải thích chỉ là nói được một nửa lại không thể nói tiếp. Hắn lại cúi đầu như thể sẽ không tiếp tục nói nữa, truy vấn cũng vô dụng. Tay lại tiếp tục đặt lên tim khẩu, như thể sờ vật gì đó.
“Thế nào, đường tỷ thế nào?” Niên Khai Điềm vẫn chưa phát hiện dị dạng của hắn, mà đắc ý thiêu mi hỏi: “Nói không ra sao? Rõ ràng đường tỷ cũng không có điểm nào để huynh có thể mang ra nói xấu. Bản thân không thích người ta còn bày đặt mang người ta ra làm văn.”
“Được rồi được rồi, ta sai được chưa.” Bá Cao Minh bày vẻ như bất mãn lại không thể nói thành lời: “Đừng nhắc đến nàng ta nữa, chúng ta vào trong chơi đi.” Hắn biết rõ con người thật của Niên Nhạn Thanh nhưng lại không thể nói ra, bởi không người tin hắn, thế nên hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Niên Khai Điềm áp sát mặt hắn cảnh cáo: “Nếu còn để muội nghe được huynh dám nói xấu đường tỷ một lời, muội nhất định không tha cho huynh.” Dứt lời nàng xoay người tiêu sái bước vào trong.
Bá Cao Minh chỉ biết thở dài mà bước theo phía sau. Tay hắn nắm chặt vật dưới vạt áo trước ngực một hồi mới buông tay. Nói gì cũng vô dụng, nàng ta lại hành sự kín khẽ, vậy liền không thể lùng được vật chứng mà định tội được.
(Luna: Ta bệnh rồi Y_Y cầu bình luận cầu ủng hộ cầu động lực)