-
Chương 85
Biên quan, Duyệt quốc gửi thư, quân của bọn họ đã đến Vương triều Hiên Viên. Chờ Hiên Viên Hạo Thành ra lệnh, bọn họ sẽ cùng vương triều Hiên Viên tấn công Mạc quốc. Hiên Viên Hạo Thành cười buông thư xuống, tất cả chỉ còn chờ Mạc quốc tiến công Ngọc Môn quan mà thôi. Hien Viên Hạo Thành có một dự cảm mãnh liệt rằng trận chiến ở Ngọc Môn quan có lẽ sẽ hoàn toàn chấm dứt cuộc chiến tranh thảm khốc này.
Tô Hồng Diệp xem xong thư, lên tiếng hỏi: “Thành hoàng tử, Duyệt quốc có tám vạn nhân mã, nếu đóng quân phía sau Mạc quốc với khoảng cách như vậy, phát hiện thì chắc sẽ không bị phát hiện, nhưng có phải hơi xa không? Nếu thật sự giao tranh với Mạc quốc, bọn họ phải đi bao giờ mới đến được? Có phải là nên để bọn họ tiến gần lại một chút không?” Tục ngữ nói, nước xa không cứu được lửa gần, nếu Mạc quốc thật sự tấn công Ngọc Môn quan, bọn họ không chắc có thể đưa viện binh đến kịp.
“Đại ca yên tâm đi! Bọn họ sẽ xem tình huống từ từ di chuyển đến gần Mạc quốc. Đệ còn lo tại sao Mạc quốc lại chưa tấn công Ngọc Môn quan? Có phải đã phát hiện ra điều gì rồi không?” Chuyện của Duyệt quốc Hiên Viên Hạo Thành không hề lo lắng, việc hắn lo nhất lúc này là vì sao Mạc quốc lại trì hoãn tiến công? Có phải chuyện tướng sĩ của hắn đến nhà dân bán gà đã bị Mạc quốc biết rồi không? Sau đó bọn hắn đã sinh nghi?
Trong doanh trại Mạc quốc, Đại vương và công chúa đã xem xét rất nhiều lần bức vẽ bố trí binh lực mà Đỗ Chính Liên đã đưa lên. Nhưng đại vương Mạc Sâm của Mạc Quốc vẫn không yên lòng, cảm thấy Đỗ Chính Liên đã giở trò trong bức vẽ đó. Đỗ Chính Liên kia trời sinh đa nghi, nàng nhất định là sợ hắn ồ ạt tiến công xâm lược vương triều Hiên Viên, mà hắn cũng đang có ý này, cho nên hắn không thể tin bản vẽ bố trí binh lực này được.
Công chúa Mạc quốc Mạc Thái nhìn nhìn bản đồ rồi ngẩng đầu hỏi: “Phụ vương, chúng ta phải đợi đến lúc nào mới có thể hành động được? Với khí thế hiện giờ của chúng ta, kéo dài càng lâu thì càng ảnh hưởng đến sĩ khí của binh sĩ. Cho dù phụ hoàng có hoài nghi bản vẽ bố trí binh lực này thì trước hết cũng nên chiếm lấy Ngọc Môn rồi tính tiếp cũng không muộn.” Thấy ánh mắt Mạc Sâm nhìn về phía mình, Mạc Thái mới chỉ vào vùng đất Ngọc Môn quan trên bản đồ nói tiếp: “Phụ vương, người xem, đến Ngọc Môn quan, hoàng triều Hiên Viên căn bản là không có nguy hiểm để đề phòng. Đến lúc đó, cho dù bản vẽ của Đỗ Chính Liên đưa cho chúng ta thật sự có vấn đề, chúng ta có bộ binh tinh nhuệ, tại sao phải sợ bọn chúng?”
Nghe xong lời Mạc Thái nói, mày Mạc Sâm nhíu lại, cũng bởi hắn quá rõ Ngọc Môn quan không có nguy hiểm để đề phòng nên mới lo lắng. Chuyện này hắn biết rõ, làm sao Đỗ Chính Liên lại không biết? Hắn chỉ muốn dùng cái giá rẻ nhất để chiếm được giang sơn vương triều Hiên Viên. Nếu như không nắm chắc được toàn bộ, hắn không dám vội vàng xâm chiếm Ngọc Môn quan gây hoang mang cho vương triều Hiên Viên, đến lúc đó bọn họ cá chết lưới rách lại càng không tốt. Nhưng không thể phủ nhận, lời của nữ nhi nói cũng không phải không có lý, hiện tại khí thế của binh sĩ hừng hực như lửa, kéo dài thời gian chỉ càng tiêu hao khí thế của quân sĩ mà thôi.
“Phụ vương, người đừng quên, một mình vương huynh cố trụ trong triều không được bao lâu đâu, bọn người của vương thúc trong cung không phải dễ đối phó.” Mạc Thái bỗng nhiên nhắc đến chuyện lo sợ trong lòng Mạc Sâm. Mạc Thái cấp bách là vì nàng tin tưởng, nàng tin đội quân con voi nàng khổ tâm huấn luyện lại không thể địch nổi con người. Nhưng nàng đã quên, bất kì cái gì cũng có nhược điểm.
Mạc Sâm liếc nhìn Mạc Thái, lên tiếng: “Sáng sớm ngày mai điểm binh, giờ ngọ xuất phát tấn công Ngọc Môn quan, do con mang theo đội voi làm tiên phong, chỉ cho phép thành công, không được thất bại”. Thải nhi nói đúng, Vương nhi không thể đợi được, binh sĩ cũng không đợi được.
“Dạ, phụ vương, Thái nhi chắc chắn sẽ san bằng Ngọc Môn quan để binh sĩ nước ta tiến quân vào.” Mạc Thái quỳ một gối, khuôn mặt vui vẻ chấp thuận. Mạc Sâm không nói gì, trong lòng lại có chút lo lắng, có phải Thải nhi đã quá hấp tấp rồi không? Nhưng đại chiến sắp tới, lâm trận kỵ nhất là đổi tướng, cứ quyết định chiếm Ngọc Môn quan rồi mới nói chuyện với nó sau.
Ngày hôm sau, đội quân con voi của Mạc quốc đứng ở trước, tiến quân về phía Ngọc Môn quan. Binh lính dò xét của vương triều Hiên Viên ở các Mạc quốc ba dặm liền bẩm báo cho Hiên Viên Hạo Thành. Hiên Viên Hạo Thành ném mũi tên trong tay, để Tô Hồng Diệp và Lý lão tướng quân hành sự theo kế hoạch đã định trước đó. Tô Hồng Diệp và Lý lão tướng quân nhìn nhau, đều đã lựa chọn tin tưởng Hiên Viên Hạo Thành, trong lòng cũng đã chuẩn bị xong, cho dù là chết, Ngọc Môn quan cũng không được đánh mất.
Đội quân con voi của Mạc quốc tiến vào Ngọc Môn quan như chỗ không người. Hiên Viên Hạo Thành đứng trên đỉnh cao nhất của Ngọc Môn quan, thấy quả nhiên là Mạc quốc dùng voi đi trước, trong lòng vui vẻ, phóng tín hiệu trong tay ra. Tín hiệu được phóng đi, phía đông và phía tây Ngọc Môn quan bay đến vô số con gà.
Thông tuệ như Mạc Thái cũng nhìn đến choáng váng, chuyện gì thế này? Cái con vật có hai cái chân nhỏ xíu này là “gà” theo lời của người vương triều Hiên Viên nói sao, nghe nói thứ này ăn rất ngon, người của vương triều Hiên Viên đem nó tới làm gì? Chẳng lẽ, họ đã biết mình thua, tự đưa lễ vật cho nàng?
Mạc Thái đang chuẩn bị cười ha hả, gà đã đến gần đội voi của Mạc quốc, kêu lên “quác quác…”, nhất thời tiếng tiêu dùng để khống chế đàn voi đã quá nhỏ, căn bản là voi không nghe được nữa. Mà voi khi nghe được tiếng gà kêu này dường như lại rất sợ hãi, tất cả đều phát điên nhập vào đàn gà chạy về phía nam. Lúc này Mạc Thái mới nhớ đến, phía nam là vách núi đen, liều mạng dùng tiêu thổi lớn hơn nữa, nhưng làm thế nào cũng không thể lớn hơn tiếng của đàn gà.
Vách núi đen đã ở ngay trước mặt, nhìn thấy không ít voi và các tướng sĩ điều khiển đã rơi xuống vách núi, Mạc Thái hung hăng cắn môi, nhảy từ lưng voi xuống. Tránh đến tránh lui, rốt cuộc cũng trách được gót sắt của voi. Không lâu sau, đội voi của Mạc quốc đều đã rơi xuống vách núi đen, mà công chúa Mạc quốc vẫn đứng ngu ngơ không dám tin, bị các tướng sĩ của vương triều Hiên Viên bắt giữ.
Hiên Viên Hạo Thành thấy kế hoạch thành công, sự thấp thỏm trong lòng cuối cùng cũng được trút xuống. Quả nhiên là đã thành công…
Tô Hồng Diệp và Lý lão tướng quân không dám tin, đội voi đạp phá Ung Ninh quan đã bị đàn gà nho nhỏ đánh bại như vậy. Nhìn Hiên Viên Hạo Thành đứng trên cao, trong mắt tràn đầy tôn kính, người như vậy nếu làm hoàng đế, chắc chắn là phúc của vương triều Hiên Viên.
Bọn lính thấy đội voi của Mạc quốc rớt xuống vách núi, vui mừng không ngừng reo hò: “Thành hoàng tử thiên tuế…Thành hoàng tử thiên tuế…”
Sĩ quan thăm dò của Mạc quốc thấy tình hình này, lòng lạnh đi một nửa, bạo gan vội vàng lẻn đi báo với Mạc vương đang lo âu. Binh sĩ thăm dò vừa nói xong tình hình, Mạc Sâm rút ra thân kiếm sắc bén bên eo chỉ về phía tên thủ lĩnh nằm vùng đang ba hoa khoác lác: “Nói, chuyện Hiên Viên Hạo Thành đến nhà dân mua gà vì sao không ai bẩm báo với cô vương? Nói….”
Tên thủ lĩnh nằm vùng ngây ngốc một lát mới nghĩ ra, người dưới trướng hắn dường như có từng nói với hắn chuyện như vậy. Lúc đó hắn đang cùng người khác uống rượu, lúc cấp dưới bẩm báo, vừa lúc hắn lại thấy con gà trụi lủi trên bàn, không động đậy (động đậy hắn cũng chưa thấy qua). Lúc đó hắn chỉ cười ha hả vài tiếng nói không sao, những con gà này hắn vẫn cho là để Hiên Viên Hạo Thành và tướng sĩ vương triều Hiên Viên tẩm bổ, cho nên không quá mức chú ý.
Tại sao? Tại sao đội quân voi đánh đâu thắng đó của công chúa lại thua bởi đám gà trụi lủi đó. Cảm giác đau đớn trên cổ kéo thần trí của tên thủ lĩnh nằm vùng quay lại, lúc này mới quỳ xuống: “Đại vương, thần cho rằng những con gà đó là để các tướng sĩ vương triều Hiên Viên bồi bổ thân thể, cho nên vẫn chưa…vẫn chưa chú ý”. Xong rồi, xong rồi, hắn chết chắc rồi, làm sao hắn ngờ được con gà trơ trụi đó lại có khả năng lớn như vậy? Ngày đó lúc hắn ăn gà cũng không thấy gà cắn lại hắn mà? hu hu…Vậy rốt cuộc là có gì đặc biệt chứ? Chẳng lẽ là voi thích ăn, nên người vương triều Hiên Viên mới đầu độc trên đó? Thế nên voi mới có thẻ phát điên nhảy xuống vách núi?
Mạc Sâm vì những lời của tên thủ lĩnh nằm vùng mà tức muốn hộc máu, một đao kết liễu tính mạng của hắn, kẻ vô dụng đáng chết, động tĩnh của vương triều Hiên Viên lớn như vậy mà người nằm vùng của hắn lại không báo cáo lại, thật là đáng chết. Bây giờ phải làm gì đây? Phải tiếp tục ồ ạt tiến công chiếm Ngọc Môn quan? Hay là cứ kéo dài nghỉ ngơi để hồi phục, không được, không thể nghỉ ngơi, không có đội quân voi thì nhất định phải nhanh chóng chiếm lấy Ngọc Môn quan. Chỉ có như vậy, sau này chiến đấu mới tốt được, nếu không Mạc quốc đã mất đi đội quân voi, muốn tiến đánh Ngọc Môn quan lần nữa cũng rất khó khăn: “Truyền lệnh của cô cương, huy động tất cả lực lượng tiến công, cần phải chiếm lấy Ngọc Môn quan.”
Một văn thần theo quân lập tức tiến quân: “Đại vương, xin đại vương cân nhắc, tuyệt không thể toàn bộ đại quân đơn độc xâm nhập vào đó, nếu có vạn nhất, đến lúc đó cả một người chi viện cũng không có.” Nếu toàn bộ đại quân tấn công Ngọc Môn, nếu vương triều Hiên Viên phái một nhóm người bất ngờ tập kích doanh trại rồi chặn đường về của đại vương, đến lúc đó chỉ thêm bất lợi cho việc lớn của quốc gia mà thôi.
Mạc Sâm một cước đá văng văn thần: “Biến, ý cô vương đã quyết, hơn nữa, phía sau chúng ta đều là đất của Mạc quốc. Mà binh lực của vương triều Hiên Viên cũng không nhiều, sống chết giữ lấy Ngọc Môn quan cũng không được nữa, làm sao có quân số mà đánh lén chúng ta được, cô vương thấy ngươi là sợ chết mới như thế. Nếu sợ chết, kẻ bình thường như ngươi cứ ở lại trong này đi!” Nói xong Mạc Sâm nổi giận đùng đùng rời đi.
Văn thần dưới đất không ngồi dậy nổi, ngửa mặt lên trời kêu gào: “Trận chiến này, Mạc quốc nhất định thất bại.” Mạc Sâm vẫn chưa đi xa, nghe được lời nói của văn thần giận đến mức tái mét mặt mày, lời nói ma quỷ mê hoặc người khác…Mạc Sâm lấy kiếm trong tay binh sĩ đứng gần đó, phóng về phía văn thần đứng phía trong. Văn thần ôm ngực, trợn mắt nhìn Mạc Sâm, hắn sẽ nhìn Mạc quốc thua trận.
Mạc Sâm mang theo người ồ ạt tiến công về phía Ngọc Môn, chờ bọn họ là vô số tảng đá. Không có đội quân voi chặn đá, các tướng sĩ Mạc quốc ngã xuống. Mạc Sâm thấy vậy sốt ruột đến đỏ mắt, đột nhiên nhìn thấy Hiên Viên Hạo Thành chỉ huy ở nơi cao nhất, đáp tên vào cung ngắm về phía Hiên Viên Hạo Thành. Chợt thấy phía trước Hiên Viên Hạo Thành xuất hiện một tướng sĩ áp giải một người, sau khi ngừng động tác mới nhận ra đó là Thái nhi.
Hiên Viên Hạo Thành cảm thấy Mạc Sâm nhìn về phía này, đứng phía sau Mạc Thái, khóe môi cong lên. Mạc vương, ngươi thật sự dám động thủ sao? Hắn đã đáp ứng với Tịch nhi sẽ còn sống trở về, hắn đã sớm phòng ngừa tất cả nguy hiểm, cho nên bị người Mạc quốc bắn tên trộm tất nhiên cũng đã làm tốt.
Ánh mắt Mạc Sâm trừng trừng nhìn về phía Hiên Viên Hạo Thành một hồi, chán nản phóng tên về phía Tô Hồng Diệp đang chỉ huy các tướng sĩ đang đẩy đá. Hiên Viên Hạo Thành thầm kêu không tốt: “Đại ca, cẩn thận…” Khoảng cách quá xa, tiếng của Hiên Viên Hạo Thành căn bản là Tô Hồng Diệp không nghe được. Tên của Mạc Sâm vừa được phóng đi, một tướng sĩ đang ném đá lại phát hiện ra ôm Tô Hồng Diệp ngã ra đất, thoát được mũi tên của Mạc Sâm.
Hiên Viên Hạo Thành thấy Tô Hồng Diệp không sao, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. May là đại ca không có chuyện gì, nếu không hắn và phụ hoàng không biết phải ăn nói thế nào với Tịch nhi và Tô gia. Có thể là việc bắn tên trộm của Mạc Sâm đã chọc giận các tướng sĩ vương triều Hiên Viên, bọn họ ném đá càng thêm hăng hái hơn.
Mạc Sâm tháy binh lính ngã trên đất, hoàng triều Hiên Viên vẫn còn tiếp tục ném đá, dường như vẫn chưa ném xong. Lúc này mới không cam lòng hạ lệnh lui binh, lại không hề biết lúc này doanh trại của hắn đã sớm biến thành biển lửa. Mà sau khi Duyệt quốc đốt sạch quân doanh của Mạc quốc liền chặn đường lui binh của Mạc quốc, Mạc quốc thua trận đã thành sự thật.